Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 18
Ánh mắt Diệp Chi chợt sáng lên, cô khẽ gật đầu. Khi quá căng thẳng sẽ dễ bị chuột rút, cơ bắp bị co thắt ảnh hưởng đến động tác, nếu để cậu ta xuất trận đầu tiên thì có thể vì sự thay đổi của cảm xúc mà ảnh hưởng đến thành tích trong khi thi đấu. Lâm Mộ Đông kéo ghế ra ngồi xuống, gạch dưới cái tên đó 2 đường.
“Cô Diệp…”
Lần này Sài Quốc Hiên đã nghe hiểu, thấy ánh mắt cô gái y tế lộ ra chút kinh ngạc, nhịn không được cắt đứt sự trao đổi suy nghĩ giữa Diệp Chi và huấn luyện viên Lâm:”Những người này cô đều nhớ sao?”
Còn có một số người Diệp Chi chưa thấy qua. Cô khẽ nhếch môi, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộ Đông. Cho đến bây giờ, cô còn chưa được nhìn thấy cảnh Lâm Mộ Đông bắn súng nữa. Sài Quốc Hiên nào chú ý đến ánh mắt của Diệp Chi, Sài Quốc Hiên hãy còn đang ngạc nhưng vẫn ngồi xuống xem bảng danh sách:”Những cái này đều có cách nói giải thích không? Quả thực có một số đội viên bình thường lúc tập luyện thành tích khá tốt, nhưng một khi đến lúc thi đấu thì thành tích không ổn định chút nào. Nhiều năm như vậy rồi, luôn đơn thuần nghĩ là do vấn đề tâm lý trước khi thi đấu…”
Đội bắn súng có tiếng là đội thể thao mạnh, là đội tiêu biểu có toàn bộ đặc điểm. Cứ một thế hệ qua một thế hệ thì ngọn lửa thể thao vẫn luôn cháy bừng trong họ, mỗi đội đều có thể có một nhân vật nổi bật xuất sắc, nhưng phương thức tập luyện luôn noi theo kinh nghiệm lúc ban đầu, đổi mới từ đầu đến cuối thì không đủ cho lắm, không ngừng nghĩ cách cải tiến.
Vốn dĩ đội y chỉ cần tăng thêm công tác bảo đảm an toàn cho hậu cần, chứ chẳng hề nghĩ đến việc đội y có thể giúp đỡ đội bắn súng cho lần thi đấu này. Sài Quốc Hiên không kiềm được hứng thú, lật qua lật lại mấy trang trong bảng danh sách, ngẩng đầu lên còn muốn hỏi Diệp Chi thêm vài câu, thì hai người trẻ tuổi bên cạnh vẫn tiếp tục thảo luận.
Rất tự nhiên như kiểu với người khác đổi kênh vậy, Lâm Mộ Đông một tay nắm chặt bên mép bàn, bóng lưng cao lớn như một tấm lá chắn mà chẳng ai có thể xâm phạm vào, tấm lưng của anh đã tạo thành một bức tường ngăn cách giữa Diệp Chi và những người trong phòng.
Hai người bọn họ cùng ngồi chung một bàn, ngòi bút của Lâm Mộ Đông di chuyển đều đặn, anh thỉnh thoảng nói vài câu, Diệp Chi nghiêm túc ngồi bên cạnh,nhìn ngòi bút nhấp nhô lên xuống. Diệp Chi đang ngồi một bên nỗ lực phiên dịch đến một nửa, Lâm Mộ Đông đã hiểu được đại khái ý của cô, viết một dấu hiệu tương ứng theo đó.
Sài Quốc Hiên im lặng quan sát một hồi, vẫn chưa hiểu hai người bọn họ cuối cùng dựa vào gì mà trao đổi với nhau. Đội bắn súng vui buồn luôn có nhau, ai ai cũng mong rằng có thể đạt được thành tích tốt mang về cho đội. Nhìn đội viên mình đang trao đổi hết sức chuyên tâm ăn ý với đội y, những người còn lại cũng tự ý thức được nhỏ tiếng lại, đây là cuộc bàn bạc cuối cùng của đội trước khi ra thi đấu. Không biết từ khi nào, kim giờ đã chỉ qua mười hai giờ đêm. Diệp Chi đã rất lâu rồi không nói nhiều như vậy, khẽ hắng giọng, đưa tay dụi dụi mắt. Bút trong tay Lâm Mộ Đông vẫn còn dừng lại ở một cái tên, vẫn chưa đặt bút xuống. Diệp Chi chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên, ánh mắt cô thuận theo đôi tay trắng treo thon dài kia di chuyển lên, dọc theo tay áo mà từ từ dịch chuyển lên trên. Lâm Mộ Đông đang cúi đầu nhìn, đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình ảnh ngọn đèn. Đón lấy ánh mắt có chút mơ màng của Diệp Chi, Lâm Mộ Đông đặt bút xuống hỏi:”Mệt rồi?”
Giọng nói thấp trầm của Lâm Mộ Đông đi thẳng vào màng nhĩ của cô, Diệp Chi khẽ giật mình, sự buồn ngủ của cô chợt biến mất đi một nửa, Diệp Chi lắc đầu. Khóe mắt của cô có chút đỏ, đôi mắt trong vắt phủ lên một lớp sương ấm áp mềm mại, cô cố gắng mở to mắt ra, nhưng vẫn muốn gục xuống đất.
Lâm Mộ Đông dời mắt, tay cầm bảng danh sách, đứng lên nói:”Đi về nghỉ ngơi thôi, ngày mai thảo luận tiếp.”
Ngữ khí của anh bình thản, bởi vì trong phòng có vài huấn luyện viên đã ngủ gật, giọng anh càng trầm thấp hơn, dường như còn lộ ra đôi chút ấm áp. Nhưng vẫn rất đáng tin như cũ. Diệp Chi ý thức lại mà đứng lên, theo Lâm Mộ Đông ra khỏi cửa, sau đó lên tiếng:”Huấn luyện viên Lâm..”
Lâm Mộ Đông khép lại cửa:”Tôi đưa em về.”
Đêm đã rất khuya rồi, đèn trần của hành lang cái tắt cái mở, bóng tối âm thầm đan xen với ánh đèn, so với không khí hồi nãy còn dọa người hơn nữa. Diệp Chi bước ra khỏi cửa mà nhịn không được run rẩy, bước chân cũng nhanh hơn, theo sát Lâm Mộ Đông. Bước chân của Lâm Mộ Đông lần này chậm rãi. Hành lang có chút tối, bước chân của Lâm Mộ Đông không nhanh không chậm, vừa hay để cô gái y tế có thể kịp theo sau, nếu đang đi đột ngột đứng lại, nói không chừng Diệp Chi sẽ đụng đầu vào lưng Lâm Mộ Đông.
Hai người kẻ trước người sau, đi qua hơn nửa đoạn hành lang, không dễ dàng gì đến trước cửa phòng của Diệp Chi. Diệp Chi cẩn thận lấy thẻ vào phòng, quét vài lần mở cửa ra, nhanh chóng cắm thẻ vào chỗ mở đèn. Đi quá vội vàng, phòng vẫn còn chưa kịp thu dọn xong. Đảo mắt một cái đèn khắp phòng đều sáng lên, Diệp Chi dọn cửa phòng qua loa, cuối cùng cũng thở hắt ra, nhẹ nhàng vỗ ngực hai cái.
Sự an ổn kiên định không biết từ đâu như đang phù hộ cho cô, qua chút gần như tốt lên, lúc này Diệp Chi mới phát hiện ra Lâm Mộ Đông vẫn ở đó chưa đi. Người này không có chút ý định nào sẽ rời đi hoặc là bước vào phòng, Lâm Mộ Đông dựa vào cửa, tư thế hiếm được thoải mái, một tay để vào trong túi, tay còn lại thì nghịch điện thoại. Có chỗ kỳ quái, cảm giác an tâm vẫn không thay đổi, chậm rãi và âm thầm tỏa ra từ người đang dựa vào cửa kia. Nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc trong phòng bỗng dừng lại, Lâm Mộ Đông ngẩng đầu quét mắt qua, cất điện thoại đi:”Sớm—”
Nghĩ đến mấy lời nói với Diệp Chi như “Ngủ sớm”, “Nghỉ ngơi đi”, lời của anh ngập ngừng, Lâm Mộ Đông lại mở lời:”Nếu sợ, có thể mở đèn.”
So với hồi nãy ngồi xuống giường càng buồn ngủ hơn, Diệp Chi lại dụi dụi mắt, khẽ ngáp một cái, lại nhanh chóng ngồi thẳng lưng lại, nghe lời của Lâm Mộ Đông mà gật gật đầu. Lâm Mộ Đông không định ở lại lâu, xoay người muốn rời đi, cô gái ở phía sau lại đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng:”Huấn luyện viên Lâm…”
Lâm Mộ Đông lại quay người lại. Hai tay Diệp Chi nắm chặt ở mép giường, chiếc áo len rộng thùng thình che đi phần lớn đôi tay kia, chỉ lộ ra những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp. Diệp Chi như đang cố tích lại dũng cảm của bản thân, nghiêm túc chuẩn bị một hồi, khẽ hít một hơi, nhìn vào mắt anh mà nói”………..Ngủ ngon.”
Bước chân của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại. Bóng lưng cao lớn vững vàng che đi bên ngoài cửa, trước khi cửa khóa lại, giọng nói trầm thấp len qua khe cửa truyền vào phòng:”Ngủ ngon.”
Để không quấy rầy khách nghỉ ngơi, đèn ngoài hành lang được chỉnh tối lại, Lâm Mộ Đông bước ra cửa,nơi mà bị che đi lại được ánh đèn chiếu đến.
Dưới ánh đèn mờ nhạt và ấm áp, không biết lúc nào lại có thêm một cây kẹo mút cầu vồng trong tủ.
Ngày hôm sau, Diệp Chi đặc biệt sáng sớm đã đến chỗ làm văn phòng tạm, cùng với Lâm Mộ Đông trao đổi hết một lượt những đội viên còn sót lại của đêm qua, đang chính thức sắp xếp lại đội hình lần cuối cùng trước khi ra thi đấu. Đội y tế không cần tham gia tập luyện thường ngày, Diệp Chi rất ít khi dậy sớm như vậy. Tinh thần có chút uể oải lại còn buồn ngủ đến mức mở mắt không lên. Cả đoạn đường mơ mơ màng màng theo sau Lâm Mộ Đông trở lại phòng, cô ngã lại vào giường, kiên quyết bù lại giấc ngủ.
Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc mà không có tiếng đạn từng hồi đánh thức, lúc tỉnh lại Diệp Chi thấy ổn hơn đôi chút. Trời đã rất sáng rồi, ánh mặt trời từ khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, sáng rực lên hình dáng của những vật gia dụng trong phòng, như nạm lên một viền vàng chói mắt. Kẹo mút vẫn nằm trong tủ ở hành lang. Diệp Chi hoàn toàn bừng tỉnh, phủ thêm lớp áo, tiếng dép loẹt xoẹt đi đến, nhìn cây kẹp một quen thuộc kia, cẩn thận tỉ mỉ phân tích một hồi. Mắt Diệp Chi chợt sáng lên,sau đó lại nhẹ nhàng cong lên, cô to gan mà đưa tay ra, nhẹ khẩy cây kẹo hai cái.
Cả ngày hôm nay là tự do hoạt động điều chỉnh trạng thái tâm lý, Diệp Chi không có gì làm, rửa mặt xong mặc đồ, bước ra cửa một cái rồi lại quay người lại, cẩn thận đặt cây kẹo mút vào trong túi áo lông rộng mở của mình.
Khách ở khách sạn này đều là các vận động viên tham gia thi đấu, buổi sáng là thời gian luyện tập ổn nhất, bên ngoài rất yên tĩnh, đa phần mọi người đều đi đến tòa tập luyện luyện bắn tìm trạng thái. Diệp Chi có chút đói, dùng tiếng anh hỏi đường, cô muốn đi tìm cửa hàng mà Lâm Mộ Đông đi mua đồ. Đi qua mấy góc đường, cửa hàng vẫn chưa tìm được, bị đám vận động viên ngoại quốc cắt đường. Diệp Chi nhận ra bọn họ, lông mi chợt nhảy lên, bước chân cô ngừng lại. Là tên muốn tráo súng ngày hôm qua
Đa phần các vận động viên đều sẽ tuân thủ nghiêm khắc tinh thần thể thao, nhưng cũng có vài quốc gia có vài kẻ trong khi thi đấu vẫn đi theo con đường lưu manh, trên trường đấu hay dưới trường đấu cũng không ít thủ đoạn. Sài Quốc Hiên đã từng nói qua với cô, đặc biệt là loại hình thể thao đem vũ khí bắn và trượt băng, đều không ngừng xuất hiện những kẻ có ý định xấu xa muốn can thiệp ác ý vào trận đấu, cướp súng, dùng dao làm bị thương vận động viên khác.
Những tuyển thủ khi ra nước ngoài thi đấu, điều đầu tiên phải học là phải bảo đảm trạng thái thi đấu và an toàn cho bản thân. Diệp Chi cúi thấp đầu, khẽ mím môi, theo bản năng mà bảo vệ vật trong túi áo lông.
“Cô bé đội y…”
Tên vận động viên ngoại quốc bước lên cô một bước, nhướng mày nụ cười đầy ẩn ý:”Đội tuyển Trung Quốc đều đi luyện tập rồi, có phải cô rất chán đúng không?”
Chuyện ngày hôm qua mặc dù chưa gây ra hậu quả gì, nhưng mấy kẻ này vẫn bị liên đoàn bắn súng cảnh cáo nghiêm khắc, nghiến răng nghiến lợi cả đêm vì chuyện này. Vừa thấy kẻ gây ra chuyện, bọn chúng liền đi đến đổ mọi chuyện lên Diệp Chi.
Vận động viên không được có hành vi làm trái với tinh thần thể thao, nghiêm cấm ẩu đả đánh nhau, gây ra sự cố. Nhưng dưới sự uy hiếp đe dọa này thì ở ngoài sân thi đấu cũng vô ích, chỉ cần không lưu lại chứng cứ, cho dù là liên đoàn bắn súng cũng không thể trách phạt bọn họ thêm lần nào nữa.
Nhìn cô gái đội y nhỏ bé yếu đuối, gió thổi cũng bay này, lui lại hai bước liền đụng vào tường, có lui nữa nữa cũng chẳng còn đường lui, sắc mặt Diệp Chi chợt trắng bệch.
Đám vận động viên này có chỗ dựa, lại tiến lên phía trước, đưa tay định nâng cằm Diệp Chi lên:”Chỗ này chẳng ai có thể thấy được mày, cùng bọn tao chơi một chút đi…”
Tay của hắn còn chưa kịp chạm vào cằm cô thì bị một bàn tay nắm chặt lấy vai hắn. Tên vận động viên đó không kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, chuẩn bị đuổi kẻ lo chuyện bao đồng đi thì lời nói hắn đang định thốt ra đột nhiên nuốt vào trong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhanh chóng lộ ra sự kinh ngạc:”Mày— Sao mày không đi luyện tập?!”
Diệp Chi ý thức được mà ngẩng đầu lên.Không biết từ lúc nào Lâm Mộ Đông đã đứng bên cạnh, tay không mà giữ chặt liền hai ba tên vận động viên, đôi mắt đen đặc mà sắc lạnh, khí lạnh như không ngừng toát ra. Lâm Mộ Đông hình như nhận ra ánh mắt của Diệp Chi, lông mày anh lại nhăn lại, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của tên vận động viên kia xoay người.
Ý đồ sắc bén lạnh thấu xương kia không ngừng tràn ra, bị bóng lưng anh che chắn lại, hoàn toàn né được cô gái đang bị áp trong tường kia.
“Cô Diệp…”
Lần này Sài Quốc Hiên đã nghe hiểu, thấy ánh mắt cô gái y tế lộ ra chút kinh ngạc, nhịn không được cắt đứt sự trao đổi suy nghĩ giữa Diệp Chi và huấn luyện viên Lâm:”Những người này cô đều nhớ sao?”
Còn có một số người Diệp Chi chưa thấy qua. Cô khẽ nhếch môi, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộ Đông. Cho đến bây giờ, cô còn chưa được nhìn thấy cảnh Lâm Mộ Đông bắn súng nữa. Sài Quốc Hiên nào chú ý đến ánh mắt của Diệp Chi, Sài Quốc Hiên hãy còn đang ngạc nhưng vẫn ngồi xuống xem bảng danh sách:”Những cái này đều có cách nói giải thích không? Quả thực có một số đội viên bình thường lúc tập luyện thành tích khá tốt, nhưng một khi đến lúc thi đấu thì thành tích không ổn định chút nào. Nhiều năm như vậy rồi, luôn đơn thuần nghĩ là do vấn đề tâm lý trước khi thi đấu…”
Đội bắn súng có tiếng là đội thể thao mạnh, là đội tiêu biểu có toàn bộ đặc điểm. Cứ một thế hệ qua một thế hệ thì ngọn lửa thể thao vẫn luôn cháy bừng trong họ, mỗi đội đều có thể có một nhân vật nổi bật xuất sắc, nhưng phương thức tập luyện luôn noi theo kinh nghiệm lúc ban đầu, đổi mới từ đầu đến cuối thì không đủ cho lắm, không ngừng nghĩ cách cải tiến.
Vốn dĩ đội y chỉ cần tăng thêm công tác bảo đảm an toàn cho hậu cần, chứ chẳng hề nghĩ đến việc đội y có thể giúp đỡ đội bắn súng cho lần thi đấu này. Sài Quốc Hiên không kiềm được hứng thú, lật qua lật lại mấy trang trong bảng danh sách, ngẩng đầu lên còn muốn hỏi Diệp Chi thêm vài câu, thì hai người trẻ tuổi bên cạnh vẫn tiếp tục thảo luận.
Rất tự nhiên như kiểu với người khác đổi kênh vậy, Lâm Mộ Đông một tay nắm chặt bên mép bàn, bóng lưng cao lớn như một tấm lá chắn mà chẳng ai có thể xâm phạm vào, tấm lưng của anh đã tạo thành một bức tường ngăn cách giữa Diệp Chi và những người trong phòng.
Hai người bọn họ cùng ngồi chung một bàn, ngòi bút của Lâm Mộ Đông di chuyển đều đặn, anh thỉnh thoảng nói vài câu, Diệp Chi nghiêm túc ngồi bên cạnh,nhìn ngòi bút nhấp nhô lên xuống. Diệp Chi đang ngồi một bên nỗ lực phiên dịch đến một nửa, Lâm Mộ Đông đã hiểu được đại khái ý của cô, viết một dấu hiệu tương ứng theo đó.
Sài Quốc Hiên im lặng quan sát một hồi, vẫn chưa hiểu hai người bọn họ cuối cùng dựa vào gì mà trao đổi với nhau. Đội bắn súng vui buồn luôn có nhau, ai ai cũng mong rằng có thể đạt được thành tích tốt mang về cho đội. Nhìn đội viên mình đang trao đổi hết sức chuyên tâm ăn ý với đội y, những người còn lại cũng tự ý thức được nhỏ tiếng lại, đây là cuộc bàn bạc cuối cùng của đội trước khi ra thi đấu. Không biết từ khi nào, kim giờ đã chỉ qua mười hai giờ đêm. Diệp Chi đã rất lâu rồi không nói nhiều như vậy, khẽ hắng giọng, đưa tay dụi dụi mắt. Bút trong tay Lâm Mộ Đông vẫn còn dừng lại ở một cái tên, vẫn chưa đặt bút xuống. Diệp Chi chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên, ánh mắt cô thuận theo đôi tay trắng treo thon dài kia di chuyển lên, dọc theo tay áo mà từ từ dịch chuyển lên trên. Lâm Mộ Đông đang cúi đầu nhìn, đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình ảnh ngọn đèn. Đón lấy ánh mắt có chút mơ màng của Diệp Chi, Lâm Mộ Đông đặt bút xuống hỏi:”Mệt rồi?”
Giọng nói thấp trầm của Lâm Mộ Đông đi thẳng vào màng nhĩ của cô, Diệp Chi khẽ giật mình, sự buồn ngủ của cô chợt biến mất đi một nửa, Diệp Chi lắc đầu. Khóe mắt của cô có chút đỏ, đôi mắt trong vắt phủ lên một lớp sương ấm áp mềm mại, cô cố gắng mở to mắt ra, nhưng vẫn muốn gục xuống đất.
Lâm Mộ Đông dời mắt, tay cầm bảng danh sách, đứng lên nói:”Đi về nghỉ ngơi thôi, ngày mai thảo luận tiếp.”
Ngữ khí của anh bình thản, bởi vì trong phòng có vài huấn luyện viên đã ngủ gật, giọng anh càng trầm thấp hơn, dường như còn lộ ra đôi chút ấm áp. Nhưng vẫn rất đáng tin như cũ. Diệp Chi ý thức lại mà đứng lên, theo Lâm Mộ Đông ra khỏi cửa, sau đó lên tiếng:”Huấn luyện viên Lâm..”
Lâm Mộ Đông khép lại cửa:”Tôi đưa em về.”
Đêm đã rất khuya rồi, đèn trần của hành lang cái tắt cái mở, bóng tối âm thầm đan xen với ánh đèn, so với không khí hồi nãy còn dọa người hơn nữa. Diệp Chi bước ra khỏi cửa mà nhịn không được run rẩy, bước chân cũng nhanh hơn, theo sát Lâm Mộ Đông. Bước chân của Lâm Mộ Đông lần này chậm rãi. Hành lang có chút tối, bước chân của Lâm Mộ Đông không nhanh không chậm, vừa hay để cô gái y tế có thể kịp theo sau, nếu đang đi đột ngột đứng lại, nói không chừng Diệp Chi sẽ đụng đầu vào lưng Lâm Mộ Đông.
Hai người kẻ trước người sau, đi qua hơn nửa đoạn hành lang, không dễ dàng gì đến trước cửa phòng của Diệp Chi. Diệp Chi cẩn thận lấy thẻ vào phòng, quét vài lần mở cửa ra, nhanh chóng cắm thẻ vào chỗ mở đèn. Đi quá vội vàng, phòng vẫn còn chưa kịp thu dọn xong. Đảo mắt một cái đèn khắp phòng đều sáng lên, Diệp Chi dọn cửa phòng qua loa, cuối cùng cũng thở hắt ra, nhẹ nhàng vỗ ngực hai cái.
Sự an ổn kiên định không biết từ đâu như đang phù hộ cho cô, qua chút gần như tốt lên, lúc này Diệp Chi mới phát hiện ra Lâm Mộ Đông vẫn ở đó chưa đi. Người này không có chút ý định nào sẽ rời đi hoặc là bước vào phòng, Lâm Mộ Đông dựa vào cửa, tư thế hiếm được thoải mái, một tay để vào trong túi, tay còn lại thì nghịch điện thoại. Có chỗ kỳ quái, cảm giác an tâm vẫn không thay đổi, chậm rãi và âm thầm tỏa ra từ người đang dựa vào cửa kia. Nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc trong phòng bỗng dừng lại, Lâm Mộ Đông ngẩng đầu quét mắt qua, cất điện thoại đi:”Sớm—”
Nghĩ đến mấy lời nói với Diệp Chi như “Ngủ sớm”, “Nghỉ ngơi đi”, lời của anh ngập ngừng, Lâm Mộ Đông lại mở lời:”Nếu sợ, có thể mở đèn.”
So với hồi nãy ngồi xuống giường càng buồn ngủ hơn, Diệp Chi lại dụi dụi mắt, khẽ ngáp một cái, lại nhanh chóng ngồi thẳng lưng lại, nghe lời của Lâm Mộ Đông mà gật gật đầu. Lâm Mộ Đông không định ở lại lâu, xoay người muốn rời đi, cô gái ở phía sau lại đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng:”Huấn luyện viên Lâm…”
Lâm Mộ Đông lại quay người lại. Hai tay Diệp Chi nắm chặt ở mép giường, chiếc áo len rộng thùng thình che đi phần lớn đôi tay kia, chỉ lộ ra những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp. Diệp Chi như đang cố tích lại dũng cảm của bản thân, nghiêm túc chuẩn bị một hồi, khẽ hít một hơi, nhìn vào mắt anh mà nói”………..Ngủ ngon.”
Bước chân của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại. Bóng lưng cao lớn vững vàng che đi bên ngoài cửa, trước khi cửa khóa lại, giọng nói trầm thấp len qua khe cửa truyền vào phòng:”Ngủ ngon.”
Để không quấy rầy khách nghỉ ngơi, đèn ngoài hành lang được chỉnh tối lại, Lâm Mộ Đông bước ra cửa,nơi mà bị che đi lại được ánh đèn chiếu đến.
Dưới ánh đèn mờ nhạt và ấm áp, không biết lúc nào lại có thêm một cây kẹo mút cầu vồng trong tủ.
Ngày hôm sau, Diệp Chi đặc biệt sáng sớm đã đến chỗ làm văn phòng tạm, cùng với Lâm Mộ Đông trao đổi hết một lượt những đội viên còn sót lại của đêm qua, đang chính thức sắp xếp lại đội hình lần cuối cùng trước khi ra thi đấu. Đội y tế không cần tham gia tập luyện thường ngày, Diệp Chi rất ít khi dậy sớm như vậy. Tinh thần có chút uể oải lại còn buồn ngủ đến mức mở mắt không lên. Cả đoạn đường mơ mơ màng màng theo sau Lâm Mộ Đông trở lại phòng, cô ngã lại vào giường, kiên quyết bù lại giấc ngủ.
Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc mà không có tiếng đạn từng hồi đánh thức, lúc tỉnh lại Diệp Chi thấy ổn hơn đôi chút. Trời đã rất sáng rồi, ánh mặt trời từ khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, sáng rực lên hình dáng của những vật gia dụng trong phòng, như nạm lên một viền vàng chói mắt. Kẹo mút vẫn nằm trong tủ ở hành lang. Diệp Chi hoàn toàn bừng tỉnh, phủ thêm lớp áo, tiếng dép loẹt xoẹt đi đến, nhìn cây kẹp một quen thuộc kia, cẩn thận tỉ mỉ phân tích một hồi. Mắt Diệp Chi chợt sáng lên,sau đó lại nhẹ nhàng cong lên, cô to gan mà đưa tay ra, nhẹ khẩy cây kẹo hai cái.
Cả ngày hôm nay là tự do hoạt động điều chỉnh trạng thái tâm lý, Diệp Chi không có gì làm, rửa mặt xong mặc đồ, bước ra cửa một cái rồi lại quay người lại, cẩn thận đặt cây kẹo mút vào trong túi áo lông rộng mở của mình.
Khách ở khách sạn này đều là các vận động viên tham gia thi đấu, buổi sáng là thời gian luyện tập ổn nhất, bên ngoài rất yên tĩnh, đa phần mọi người đều đi đến tòa tập luyện luyện bắn tìm trạng thái. Diệp Chi có chút đói, dùng tiếng anh hỏi đường, cô muốn đi tìm cửa hàng mà Lâm Mộ Đông đi mua đồ. Đi qua mấy góc đường, cửa hàng vẫn chưa tìm được, bị đám vận động viên ngoại quốc cắt đường. Diệp Chi nhận ra bọn họ, lông mi chợt nhảy lên, bước chân cô ngừng lại. Là tên muốn tráo súng ngày hôm qua
Đa phần các vận động viên đều sẽ tuân thủ nghiêm khắc tinh thần thể thao, nhưng cũng có vài quốc gia có vài kẻ trong khi thi đấu vẫn đi theo con đường lưu manh, trên trường đấu hay dưới trường đấu cũng không ít thủ đoạn. Sài Quốc Hiên đã từng nói qua với cô, đặc biệt là loại hình thể thao đem vũ khí bắn và trượt băng, đều không ngừng xuất hiện những kẻ có ý định xấu xa muốn can thiệp ác ý vào trận đấu, cướp súng, dùng dao làm bị thương vận động viên khác.
Những tuyển thủ khi ra nước ngoài thi đấu, điều đầu tiên phải học là phải bảo đảm trạng thái thi đấu và an toàn cho bản thân. Diệp Chi cúi thấp đầu, khẽ mím môi, theo bản năng mà bảo vệ vật trong túi áo lông.
“Cô bé đội y…”
Tên vận động viên ngoại quốc bước lên cô một bước, nhướng mày nụ cười đầy ẩn ý:”Đội tuyển Trung Quốc đều đi luyện tập rồi, có phải cô rất chán đúng không?”
Chuyện ngày hôm qua mặc dù chưa gây ra hậu quả gì, nhưng mấy kẻ này vẫn bị liên đoàn bắn súng cảnh cáo nghiêm khắc, nghiến răng nghiến lợi cả đêm vì chuyện này. Vừa thấy kẻ gây ra chuyện, bọn chúng liền đi đến đổ mọi chuyện lên Diệp Chi.
Vận động viên không được có hành vi làm trái với tinh thần thể thao, nghiêm cấm ẩu đả đánh nhau, gây ra sự cố. Nhưng dưới sự uy hiếp đe dọa này thì ở ngoài sân thi đấu cũng vô ích, chỉ cần không lưu lại chứng cứ, cho dù là liên đoàn bắn súng cũng không thể trách phạt bọn họ thêm lần nào nữa.
Nhìn cô gái đội y nhỏ bé yếu đuối, gió thổi cũng bay này, lui lại hai bước liền đụng vào tường, có lui nữa nữa cũng chẳng còn đường lui, sắc mặt Diệp Chi chợt trắng bệch.
Đám vận động viên này có chỗ dựa, lại tiến lên phía trước, đưa tay định nâng cằm Diệp Chi lên:”Chỗ này chẳng ai có thể thấy được mày, cùng bọn tao chơi một chút đi…”
Tay của hắn còn chưa kịp chạm vào cằm cô thì bị một bàn tay nắm chặt lấy vai hắn. Tên vận động viên đó không kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, chuẩn bị đuổi kẻ lo chuyện bao đồng đi thì lời nói hắn đang định thốt ra đột nhiên nuốt vào trong, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhanh chóng lộ ra sự kinh ngạc:”Mày— Sao mày không đi luyện tập?!”
Diệp Chi ý thức được mà ngẩng đầu lên.Không biết từ lúc nào Lâm Mộ Đông đã đứng bên cạnh, tay không mà giữ chặt liền hai ba tên vận động viên, đôi mắt đen đặc mà sắc lạnh, khí lạnh như không ngừng toát ra. Lâm Mộ Đông hình như nhận ra ánh mắt của Diệp Chi, lông mày anh lại nhăn lại, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của tên vận động viên kia xoay người.
Ý đồ sắc bén lạnh thấu xương kia không ngừng tràn ra, bị bóng lưng anh che chắn lại, hoàn toàn né được cô gái đang bị áp trong tường kia.
Tác giả :
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh