Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu
Chương 204
Hạ Tuyết vén váy bước đi, lúc vừa muốn đi tới đại sảnh, nghĩ đến lời Hàn Văn Hạo vừa nói, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn kiềm chế, tiếp tục bước tới, lại nhìn thấy một bóng dáng nhàn nhạt, cô sửng sốt. . . . . .
Cẩn Nhu mặc váy đen, mái tóc buông dài đến thắt lưng, tươi mát, xinh đẹp, bưng ly rượu đỏ, đứng bên ngoài đại sảnh đang nói chuyện phiếm với vị Tổng Tài nào, lúc cười nói với người khác, nhìn vẫn giống như trước, vẻ mặt thản nhiên. . . . . .
Hạ Tuyết đứng cách đó không xa, nhìn bộ dáng cô ta như vậy, ánh mắt hơi chút hỗn loạn, chớp mắt một cái, nghe nói sau khi cô ta ly hôn, được người quản lí của Hàn Văn Vũ khám phá ra thế hệ đóng quảng cáo mới, thậm chí phát hiện ngoài ý muốn, Cẩn Nhu rất có thiên phú diễn xuất, mặc dù con đường diễn xuất không rộng mở, nhưng cảm hứng rất sâu, nhập cảm không tệ, vài năm gần đây chuyển hướng phát triển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng, gần đây nhận được một hợp đồng quảng cáo son môi không nhỏ. . . . .
Sau khi Cẩn Nhu nói chuyện với vị Tổng Tài đó xong, cầm ly rượu đỏ xoay người chuẩn bị rời khỏi, không nghĩ lại nhìn thấy Hạ Tuyết đang đứng không xa nhàn nhạt nhìn mình, lông mày cô ta cau lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, giống như nhiều năm trước, cười có chút trào phúng. . . . . .
Hạ Tuyết vén váy, mang giày cao gót, từng bước đi tới trước mặt cô ta ……..
Cẩn Nhu cũng xoay người, lạnh lùng nhìn cô. . . . . .
Hai phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt lãnh đạm và âm trầm.
“Thật không ngờ. . . . . . Sau sáu năm chúng ta còn có thể gặp mặt. . . . . . Nhưng thời gian đổi thay, con người thay đổi, cô cũng đã trèo lên làm phụ nữ của người khác! Không phải cô không thích chiêu này sao?” Cẩn Nhu mỉm cười nhìn bạn tốt nói.
Hạ Tuyết nghe những lời này, tao nhã phong tình ôm vai, tựa vào mặt tường sơn màu vàng, nhìn bức tranh trước mặt, nhàn nhạt nở nụ cười. . . . . .”Xem ra, cô ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm, học được không ít chuyện, nếu trước kia chỉ lạnh lùng vô tình, nhưng bây giờ học cách châm chọc người khác. . . . . . Chúng ta sáu năm rồi không gặp, tôi cũng đã đã sắp quên, chúng ta đã từng là hai cô gái nhỏ, đứng trong ngày tuyết rơi đầy trời cầu nguyện . . . . . .”
Cẩn Nhu hơi chút đảo mắt nhìn Hạ Tuyết, châm biếm cười nói: “Không thể nào? Cô còn nhớ rõ chúng ta đã từng là hai cô gái nhỏ? Buổi tối tuyết rơi ấy, cô hắt nước đá vào trêи người chồng tôi, để sau khi về nhà, tôi đã hứng một trận đòn! Cô vẫn là người như vậy, tự ình là đúng, dường như người khác sẽ cảm kϊƈɦ cô! Hừ! Bây giờ cho dù cô phong quang như thế nào đi nữa, ở trong mắt tôi, cô vẫn là con bé Hạ Tuyết đứng ở bên cửa sổ nhà tôi, chờ tôi ném cơm cho cô!”
Hạ Tuyết sâu xa nghe những lời này, nhìn bức tranh đồng quê trêи tường, cô khẽ cười, thờ ơ nói: “Thật không ngờ, cô lại chán ghét tôi như vậy, cô vẫn còn nhớ kỹ chuyện này!”
“Tôi đương nhiên phải nhớ ! Quá khứ của cô có bao nhiêu xấu xí, tôi làm sao có thể quên?” Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết vô tình nói.
Rốt cuộc, Hạ Tuyết nheo mắt nhìn cô ta, thậm chí, ánh mắt có chút khó đoán, tươi cười nói: “Cẩn Nhu, nếu sau này muốn sống tốt, chuyện thứ nhất phải làm là nhìn thẳng vào quá khứ của mình, sau đó hãy dạy dỗ và châm chọc người khác! Hiểu chưa?”
Cẩn Nhu đột nhiên nở nụ cười, nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô thật sự không giống lúc xưa rồi. . . . . . Học được cách dạy dỗ người khác, bén nhọn, đáng sợ, lạnh lùng, vô tình, không phải đây là làm một người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông, phải có đủ mọi thủ đoạn sao? Xem ra, tôi còn phải học tập theo cô!”
Hạ Tuyết nheo mắt nhìn cô ta một cái, đột nhiên cười, trong đôi mắt đầy thâm trầm, cô lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, chỉ bước qua cô ta, vươn tay, đặt nhẹ lên vai cô ta nói: “Cố mà sống cho tốt. . . . . . Hi vọng cô có thể tìm được một người yêu cô chân thành . . . . . . Làm người phụ nữ bên cạnh hắn. . . . . . Mà không phải phụ nữ ở sau lưng . . . . . .”
Cẩn Nhu lạnh lùng không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết không muốn nói nữa, vẻ mặt lạnh lùng, ôm vai đi vào sảnh tiệc.
Cẩn Nhu thở hổn hển, cầm ly rượu đỏ đi qua hành lang thật dài trở về sảnh tiệc, hốc mắt ửng hồng, nước mắt rơi xuống, ánh mắt lộ ra tàn nhẫn và tức giận, đang lúc cô ta khó khăn đè nén cảm xúc, lại nghe đầu hành lang bên kia, tiếng nói chuyện của người đàn ông, bằng tiếng Pháp. . . . . .
Cô ta nhướng mày, ánh mắt chằm chằm, nhìn thấy Daniel cùng với một người khác thẳng hướng bên này mỉm cười đi tới, người đàn ông đó dùng tiếng pháp đang bàn luận cái gì, giơ tay nhấc chân, cũng vô cùng tôn quý! Hắn là con trai của Tổng Thống, Daniel!
Cẩn Nhu nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên hỗn loạn, chớp lóe, tay cầm ly rượu đỏ, mang giày cao gót 1 tất 2, giả vờ như không chú ý nhìn bức tranh trêи vách tường vừa rồi Hạ Tuyết vừa xem, ánh mắt liếc nhìn Daniel mỉm cười đi tới phía bên này, các bạn đang xem bộ truyện vợ trước giá trêи trời của diendanlequydon. . Đôi mắt đẹp của cô ta nhấp nháy, đột nhiên xoay người một cái, hai người chạm vào nhau cùng một chỗ, mặt dán vào trong ngực Daniel, môi vừa vặn dán lên sơ mi trắng của hắn, cô ta hoảng hốt kêu lên, ly rượu trong tay cô ta nghiêng ra hắt lên người . . . . .
“WO! ! SORRY!” Daniel khẩn trương đỡ Cẩn Nhu, vô cùng khách khí lịch sự hỏi: “Thực xin lỗi! Chúng tôi vừa rồi lo nói chuyện! Đã đụng vào cô rồi ! Rất xin lỗi. . . . . .”
Cẩn Nhu có chút ngượng ngùng nhìn chiếc váy của mình, thở dài nói: “Không có việc gì! Nhưng váy của tôi cũng đã ướt rồi. . . . . .”
Daniel sửng sốt, vô cùng khách khí cởi tây phục của mình, choàng lên người cô ta, sau đó phong độ mời cô ta đến phòng Tổng Thống của mình nghỉ ngơi, hắn sẽ lập tức sai người đưa một bộ quần áo cho cô ta!
“Làm sao không biết xấu hổ như vậy?” Cẩn Nhu có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn Daniel nói.
“Đây là lỗi của tôi! Mời!” Daniel chỉ mặc sơ mi trắng, lê màu bạc, vô cùng lịch sự và phong độ, đỡ nhẹ vai Cẩn Nhu, giơ tay nói xin lỗi.
“Tốt . . . . . Vậy làm phiền anh rồi. . . . . .” Trong ánh mắt Cẩn Nhu lóe sáng, đi theo Daniel lên lầu.