Quang Âm Chi Ngoại
Chương 86 86 Giết Chết Bất Luận Tội 2
Oanh một tiếng trầm đục, người này thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng trực tiếp tan vỡ, thân thể như như diều đứt dây bay ngược lại, rơi vào trên mặt đất.
Cùng lúc đó, ba người mang theo sát cơ đánh tới.
Bên trong ba người này có hai người tầng năm, một người tầng sáu, nhưng trong nháy mắt khi bọn họ tiến lại gần, Hứa Thanh vung tay phải lên, que sắt màu đen ngay lập tức bay ra.
Que sắt trực tiếp xuyên thấu xương đầu một người, dao găm bên eo lập tức lập lòe hàn mang trong tay, xuất hiện ở trước mặt người tầng sáu kia, hung hăng vung tay về phía cổ của gã.
Két một tiếng.
Người tầng sáu này phản ứng cũng nhanh, lập tức liền có bích chướng bằng linh năng hiện lên, ngăn cản dao găm của Hứa Thanh, nhưng không ngăn được lực lượng của hắn.
Hứa Thanh ánh mắt đỏ thẫm chợt đẩy, đẩy cho thân thể người này không ngừng lui về phía sau, trong tiếng nổ vang trực tiếp bị Hứa Thanh ép lên trên vách tường, dùng sức nhấn một cái.
Dưới sự hoảng sợ của tên thị vệ tầng sáu, dao găm cắt vỡ bích chướng bằng linh năng, đâm vào trong cổ của gã, ngay lập tức xuyên suốt, sức mạnh cực lớn, ngay cả vách tường sau lưng thi thể của tên thị vệ tầng sáu này cũng ầm ầm sụp xuống.
Hứa Thanh đứng ở nơi đó, quay đầu, sát ý trong mắt tựa như hóa thành thực chất.
Tất cả những thứ vừa xảy ra khiến cho những tên thị vệ còn lại của doanh chủ ở bốn phía run rẩy trong lòng, ánh mắt co rút lại, cho dù tu vi của bọn họ đều là tầng sáu, nhưng vẫn là run rẩy, nhao nhao lui về phía sau.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết của Tam Phiết Hồ, cũng trong một cái chớp mắt này ngừng lại một chút, sắc mặt trắng bệch không thể khống chế hiện lên vẻ lo âu.
Nhưng giết chóc, vẫn còn chưa có kết thúc.
Thân thể Hứa Thanh chợt xông lên, trong đầu ba đến năm cái thị vệ liền nổ vang, vừa muốn tăng tốc lui về phía sau, nhưng vẫn đã chậm.
Tốc độ Hứa Thanh quá nhanh, nháy mắt liền tới gần, sau đó tay trái của hắn trực tiếp tung một chưởng vào đỉnh đầu một người thị vệ, phịch một tiếng đập vỡ, sau đó thân thể giống như u linh vậy, quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh người tên còn lại, dao găm trong tay đảo qua, sau đó hắn lần nữa nhoáng một cái, đến trước mặt người thứ ba.
Người này run rẩy phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, giang hai tay muốn ôm lấy Hứa Thanh, như muốn đồng quy vu tận.
Nhưng chờ đợi gã, là cái trán hung hăng đập tới của Hứa Thanh.
Gào thét im bặt dừng lại, cái trán của thị vệ kia trực tiếp lõm vào bên trong, khí tuyệt bỏ mình, thân thể Hứa Thanh đồng thời bỗng nhiên lui ra phía sau, đâm vào trên người tên còn lại.
Dao găm trong tay không ngừng đâm về phía sau, một đao hai đao ba đao...
Cho đến khi đâm người này vào một chỗ trên vách tường, lúc này mới ngẩng đầu.
Tiếng phanh phanh truyền ra, toàn bộ thị vệ nơi đây, nhao nhao ngã xuống đất, toàn bộ tử vong, không có ai toàn thi.
Ngay cả người từng giết nhiều người, khi thấy máu tươi tung bay trên mặt đất, sau khi được ánh mặt trời chiều chiếu vào, cũng nhìn mà giật mình.
Ánh nắng chiết xạ tới trên người Hứa Thanh, toàn thân hắn tràn ngập máu, phối hợp với huyết khí của bản thân, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như Ma Thần vậy.
Càng bởi vì nơi đây xảy ra giết chóc, khiến cho không ít thập hoang giả ở gần đó lập tức đi ra, nhao nhao nhìn tới nơi đây.
- Là tiểu hài tử!
- Hắn...
Hắn làm sao mạnh như vậy!
- Người bị giết đều là người của doanh chủ, hắn muốn đối kháng cùng doanh chủ!
Thập Tự cùng Loan Nha dắt nhau đi ra, nhìn thi thể đầy đất, nhìn thân ảnh Hứa Thanh cùng máu tươi khắp nơi dưới ánh mặt trời, tâm thần bọn họ cũng rung động mãnh liệt.
Mà trong tiếng xôn xao, Hứa Thanh đi về phía Tam Phiết Hồ đang run rẩy, trên đường đi đến hắn thu hồi dao găm cùng que sắt lại, cho đến khi đi tới trước mặt Tam Phiết Hồ.
Tam Phiết Hồ run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng mà tuôn ra, thân thể kịch liệt đau nhức giờ phút này cũng không cách nào vượt qua sự hoảng sợ trong nội tâm của gã, gã muốn vùng vẫy, nhưng thanh trường kiếm cắm ở đùi kia khiến cho gã không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt mang theo tuyệt vọng, theo âm thanh mở miệng.
- Tiểu hài tử, ngươi muốn tạo...
Hứa Thanh cầm lấy thanh trường kiếm trên đùi, hung hăng kéo một đường thông suốt lên trên.
Mũi kiếm sắc bén theo đùi của Tam Phiết Hồ, lướt qua bụng cùng cằm của gã, theo máu tươi phun ra, Tam Phiết Hồ sống sờ sờ bị mổ bụng, thân thể kịch liệt run rẩy, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, khí tuyệt bỏ mình.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, chỉ có sát ý với ánh mặt trời phản xạ huyết quang mặt đất trong bốc lên, từng bước một tiến lên phía trước.
Tất cả những thập hoang giả tới xem phía trước cũng đều nhao nhao rung động tâm thần, trông thấy Hứa Thanh đi đến, lập tức né tránh lui ra phía sau.
Bọn họ đã gặp qua người tàn nhẫn, nhưng phần lớn là người trưởng thành, vả lại còn là người vong mệnh, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi như hắn, lại có thể bình tĩnh giết chóc như thế, vả lại nhìn bộ dạng kia giống như còn không bỏ qua, liền cực kỳ ít thấy.
- Nơi hắn muốn đi...
Là phủ doanh chủ!
Tiếng hít thở ồ ồ vang lên, sau khi mọi người thấy rõ phương hướng mà Hứa Thanh muốn đi, tâm thần liền nổ vang, việc này khiến cho toàn bộ thập hoang giả đều không hẹn mà cùng nhau đi theo đằng sau hắn.
Từ xa nhìn lại, Hứa Thanh một mình đi ở phía trước, nhanh phóng đi về phía phủ doanh chủ.
Mà sau lưng hắn, rất nhiều thập hoang giả đang bước nhanh theo, thậm chí còn có càng nhiều thập hoang giả nghe nói việc này, cũng đang hội tụ lại.
Trừ cái này, cũng có thị vệ của phủ doanh chủ cùng với những người xa lạ của đoàn xe, thấy Hứa Thanh cũng lập tức áp sát lại, trong đó tồn tại cả cường giả, như muốn chém giết hắn.
Mà giờ khắc này trong phủ doanh chủ, doanh chủ đang uống trà, bên người còn có một lão giả có khuôn mặt cay nghiệt lãnh ngạo, cả hai đang đàm tiếu với nhau.
- Tôn tiên sinh không cần lo lắng, trong một nén nhang, sự tình sẽ được giải quyết, thập hoang giả cho dù làm như thế nào, cũng không phải là đối thủ của tu sĩ từ tông môn chúng ta, ta vốn định bồi dưỡng tiểu hài này thật tốt một phen, nếu dùng tốt, liền đề cử cho tông môn, nhưng nếu như đui mù, chém là được.
- Còn sống thì càng tốt.
Lão giả mặc cẩm bảo nâng chung trà lên mấp môi, sau khi bỏ xuống liền nhàn nhạt mở miệng..