Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)
Chương 27
Không nghĩ tới Tạ Ngự Khi còn có tinh lực như vậy, tính sự kịch liệt ban nãy làm người đã trải qua hai ngày lặn lội đường xa truy đuổi bọn họ thật mệt mỏi, bây giờ nam nhân có cắm vào hậu huyệt y, y cũng chỉ hừ một tiếng, bỏ mặc hắn.
Tình sự không có kịch liệt như lúc trước nhưng vẫn làm cho Lâu Minh Tuyết cong chân thoải mái, cà người dựa trên tảng đá lớn lạnh lẽo lại vừa vặn trung hòa khô nóng trên người y, tính khí phía dưới theo sự ra vào của nam nhân mà chậm rãi ma sát, bắt ra dòng tinh thủy mỏng manh.
“Ân… Thật sâu… Thoải mái…” Lâu Minh Tuyết híp mắt hừ nhẹ, đôi môi đỏ tươi hé mở rên rỉ.
Tạ Ngự Khi cũng thấy thoải mái, dục vọng tích tụ hai ngày nay vào lúc này có thể hoàn toàn phát tiết, tay nắm lấy phần ngực không to như nữ nhân nhưng lại mềm mại trắng tuyết, vò nhéo thích vô cùng.
“Ây… Thật là nóng…” Tinh dịch nóng hổi bắn trên vách thịt, y căng gười nhịn không được nghẹn ngào một tiếng, cũng đạt tới cao trào.
Hắn ôm người trong ngực nằm ngửa trên mặc cát, bởi vì cao trào mà làm bẩn cả tảng đá lớn, phía trên dính chất lỏng sền sệt màu trắng, hảo *** mỹ.
Mà hai chân Lâu Minh Tuyết đã hoàn toàn không đóng lại được, hiển nhiên tính sự kịch liệt đã lấy đi toàn bộ khí lực của y.
Nằm ngửa trên cát, bàn tay đang đặt ở eo trượt xuống nơi riêng tư, bỏ qua tính khí đã mềm nhũn mà mò tới bên trong hoa huyệt, gảy gảy miệng huyệt đã sưng tấy lên, một tay mò xuống hậu huyệt cũng đang mở miệng, xoa xoa một lúc bàn tay liền dính đầy chất lỏng: “Hảo hảo ngậm vào, nơi này cũng không có phân thân sẵn có, sẽ bị ngứa khó chịu, ngươi sẽ phải hảo hảo chịu đựng.”
Lâu Minh Tuyết a một tiếng, muốn đem hai chân mở lớn khép lại nhưng hai chân đau nhức căn bản không nghe y sai khiến, cứ như vậy lộ ra hai cái *** huyệt ngậm đầy dịch thể nam nhân, bị ngón tay hắn cưỡng hiếp.
Bên tai còn nghe những lời làm người khác xấu hổ, y nhất thời liền thấy ủy khuất vô cùng, y đuổi theo là vì muốn làm hắn đẹp mặt, không biết làm sao còn chưa kịp thực hiện nguyện vọng liền bị nam nhân ấn ở đây làm một trận, càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được đỏ mắt. Chờ khi Tạ Ngự Khi phát hiện ra, nước mắt đã lăn dài trên má Lâu Minh Tuyết, hắn bị dọa đến sợ hãi, vội vàng đem người ôm vào lòng dỗ, nói rất nhiều lời mật ngọt, cuối cùng là bên vai tê rần. Hiển nhiên lại bị y cắn một cái, vết thương lúc trước vừa mới lành nay lại bị cắn.
Chờ đến khi trong miệng xộc lên mùi máu tanh, y mới đỏ mắt khịt mũi nhìn hắn, khàn khàn nói: “Ngươi còn không nhanh buông ta ra, quần áo của ta đâu?”
Tạ Ngự Khi thật vất vả mới dỗ y hết khóc, nào dám thất lễ, vội vàng bế y vào lều tìm quần áo mới cho y, Lâu Minh Tuyết nói muốn túi nước, nghi hoặc đưa cho y liền thấy y cắn môi xấu hổ nhặt hai cái Giác tiên sinh dưới đất lên, tinh tế rửa sạch sẽ, chờ khi hắn đã rõ ý đồ của y, thấy y u oán nhìn hắn: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì muốn ta tự mình cắm vào phải không?”
Nghe y nói, hắn chỉ thấy côn thịt vừa phát tiết liền sưng lên.
Y dường như còn ngại dằn vặt hắn chưa đủ, cư nhiên ở trước mặt hắn mở chân ra, đẩy ra hai mép huyệt dính đầy dịch thể, nói: “Nhanh lên một chút, chen vào, nếu không đều rơi ra mất.”
Mũi hắn đau xót, một luồng máu chảy xộc ra, hắn cũng không lau đi, chỉ chăm chăm nhìn hai miệng huyệt, thân thể theo lời người kia đem Giác tiên sinh cắm vào miệng huyệt đã bị hắn thao đến không đóng lại được.
“Ân… Nhẹ chút… Ngươi không có tiền đồ… Hừ… Hảo đầy…” Nhìn nam nhân chảy máu mũi, Lâu Minh Tuyết hài lòng nở nụ cười, hừ, ta chính là muốn kích thích ngươi lại cho ngươi ăn đó!
Chờ hai cái huyệt đều ngậm lấy phân thân, Lâu Minh Tuyết một cước đem Tạ Ngự Khi đá qua một bên, mặc quần áo tử tế nói: “Ta mệt mỏ muốn nghỉ ngơi, không cho phép ngươi tiến vào, trông coi ở bên ngoài.”
Tạ Ngự Khi nào dám nói không, đem người dàn xếp xong xuôi liền thành thành thật thật ở ngoài canh giữ lều trại, dù bị đuổi ra nhưng trong lòng vẫn vui không thể ra, y thật tốt, chờ sau khi đại chiến kết thúc hắn nhất định sẽ xin hoàng huynh một đạo thánh chỉ tứ hôn y cho hắn.
Cách đó không xa là Tả phó tướng cũng bị người đặt dưới thân tiến vào, quả thực muốn chết với người tùy ý động dục như gia súc này, rõ ràng là dáng dấp thư sinh không biết làm sao khí lực như trâu bò vậy, vật kia lại lớn đến không ngờ, mỗi lần đều đem hắn làm đến chết đi sống lại.
“A… Nhẹ chút… Quá sâu…” Miệng huyệt bị làm cho tê dại không thôi, khoái cảm cũng muốn nhấn chìm hắn và bể sâu dục vọng.
“Chậm một chút, chậm một chút có thể làm người sảng khoái sao. Vừa nãy không nghe đại phu rên rỉ sao, so với ngươi còn tao hơn!” Hữu phó tướng vừa nói một bên vừa dùng sức đỉnh, mỗi một lần đều hung hăng đánh vào điểm nhạy cảm người dưới thân, sau đó hưởng thụ tiểu huyệt căng mịn co chặt hầu hạ.
“A…” Tả phó tướng duỗi tay nắm chặt cát vàng, nước mắt nức nở chảy xuống, co rúm bị Hữu phó tướng đỉnh đến cao trào.
“Ha, thật tao, mặt sau cư nhiên cũng có thể phun nước.” Hữu phó tướng rút ra khí cụ, nhìn miệng huyệt bị làm đến đỏ sẫm phun ra lượng lớn *** thủy, hai mắt tối mị: “Thật muốn cứ như vậy làm ngươi cả đời.”
Tả phó tướng quay đầu đem người phía trên đẩy ra: “Cả đời, trừ phi ngươi cho ta ở phía trên!”
Hữu phó tướng lơ đễnh câu khóe môi nhấc cằm hắn, ở trên môi người ta hôn xuống: “Ở phía trên, hảo a?”
“Thật sự?” Tả phó tướng ánh mắt sáng lên.
“Ta sao lại lừa ngươi, ngoan, lại để cho ta làm một lần, lần sau cho ngươi ở phía trên.”
“Nói xong rồi, ngươi cũng không thể gạt ta.”
“Đương nhiên sẽ không, ngoan, nằm úp sấp cho tốt.”
Tình sự không có kịch liệt như lúc trước nhưng vẫn làm cho Lâu Minh Tuyết cong chân thoải mái, cà người dựa trên tảng đá lớn lạnh lẽo lại vừa vặn trung hòa khô nóng trên người y, tính khí phía dưới theo sự ra vào của nam nhân mà chậm rãi ma sát, bắt ra dòng tinh thủy mỏng manh.
“Ân… Thật sâu… Thoải mái…” Lâu Minh Tuyết híp mắt hừ nhẹ, đôi môi đỏ tươi hé mở rên rỉ.
Tạ Ngự Khi cũng thấy thoải mái, dục vọng tích tụ hai ngày nay vào lúc này có thể hoàn toàn phát tiết, tay nắm lấy phần ngực không to như nữ nhân nhưng lại mềm mại trắng tuyết, vò nhéo thích vô cùng.
“Ây… Thật là nóng…” Tinh dịch nóng hổi bắn trên vách thịt, y căng gười nhịn không được nghẹn ngào một tiếng, cũng đạt tới cao trào.
Hắn ôm người trong ngực nằm ngửa trên mặc cát, bởi vì cao trào mà làm bẩn cả tảng đá lớn, phía trên dính chất lỏng sền sệt màu trắng, hảo *** mỹ.
Mà hai chân Lâu Minh Tuyết đã hoàn toàn không đóng lại được, hiển nhiên tính sự kịch liệt đã lấy đi toàn bộ khí lực của y.
Nằm ngửa trên cát, bàn tay đang đặt ở eo trượt xuống nơi riêng tư, bỏ qua tính khí đã mềm nhũn mà mò tới bên trong hoa huyệt, gảy gảy miệng huyệt đã sưng tấy lên, một tay mò xuống hậu huyệt cũng đang mở miệng, xoa xoa một lúc bàn tay liền dính đầy chất lỏng: “Hảo hảo ngậm vào, nơi này cũng không có phân thân sẵn có, sẽ bị ngứa khó chịu, ngươi sẽ phải hảo hảo chịu đựng.”
Lâu Minh Tuyết a một tiếng, muốn đem hai chân mở lớn khép lại nhưng hai chân đau nhức căn bản không nghe y sai khiến, cứ như vậy lộ ra hai cái *** huyệt ngậm đầy dịch thể nam nhân, bị ngón tay hắn cưỡng hiếp.
Bên tai còn nghe những lời làm người khác xấu hổ, y nhất thời liền thấy ủy khuất vô cùng, y đuổi theo là vì muốn làm hắn đẹp mặt, không biết làm sao còn chưa kịp thực hiện nguyện vọng liền bị nam nhân ấn ở đây làm một trận, càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được đỏ mắt. Chờ khi Tạ Ngự Khi phát hiện ra, nước mắt đã lăn dài trên má Lâu Minh Tuyết, hắn bị dọa đến sợ hãi, vội vàng đem người ôm vào lòng dỗ, nói rất nhiều lời mật ngọt, cuối cùng là bên vai tê rần. Hiển nhiên lại bị y cắn một cái, vết thương lúc trước vừa mới lành nay lại bị cắn.
Chờ đến khi trong miệng xộc lên mùi máu tanh, y mới đỏ mắt khịt mũi nhìn hắn, khàn khàn nói: “Ngươi còn không nhanh buông ta ra, quần áo của ta đâu?”
Tạ Ngự Khi thật vất vả mới dỗ y hết khóc, nào dám thất lễ, vội vàng bế y vào lều tìm quần áo mới cho y, Lâu Minh Tuyết nói muốn túi nước, nghi hoặc đưa cho y liền thấy y cắn môi xấu hổ nhặt hai cái Giác tiên sinh dưới đất lên, tinh tế rửa sạch sẽ, chờ khi hắn đã rõ ý đồ của y, thấy y u oán nhìn hắn: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì muốn ta tự mình cắm vào phải không?”
Nghe y nói, hắn chỉ thấy côn thịt vừa phát tiết liền sưng lên.
Y dường như còn ngại dằn vặt hắn chưa đủ, cư nhiên ở trước mặt hắn mở chân ra, đẩy ra hai mép huyệt dính đầy dịch thể, nói: “Nhanh lên một chút, chen vào, nếu không đều rơi ra mất.”
Mũi hắn đau xót, một luồng máu chảy xộc ra, hắn cũng không lau đi, chỉ chăm chăm nhìn hai miệng huyệt, thân thể theo lời người kia đem Giác tiên sinh cắm vào miệng huyệt đã bị hắn thao đến không đóng lại được.
“Ân… Nhẹ chút… Ngươi không có tiền đồ… Hừ… Hảo đầy…” Nhìn nam nhân chảy máu mũi, Lâu Minh Tuyết hài lòng nở nụ cười, hừ, ta chính là muốn kích thích ngươi lại cho ngươi ăn đó!
Chờ hai cái huyệt đều ngậm lấy phân thân, Lâu Minh Tuyết một cước đem Tạ Ngự Khi đá qua một bên, mặc quần áo tử tế nói: “Ta mệt mỏ muốn nghỉ ngơi, không cho phép ngươi tiến vào, trông coi ở bên ngoài.”
Tạ Ngự Khi nào dám nói không, đem người dàn xếp xong xuôi liền thành thành thật thật ở ngoài canh giữ lều trại, dù bị đuổi ra nhưng trong lòng vẫn vui không thể ra, y thật tốt, chờ sau khi đại chiến kết thúc hắn nhất định sẽ xin hoàng huynh một đạo thánh chỉ tứ hôn y cho hắn.
Cách đó không xa là Tả phó tướng cũng bị người đặt dưới thân tiến vào, quả thực muốn chết với người tùy ý động dục như gia súc này, rõ ràng là dáng dấp thư sinh không biết làm sao khí lực như trâu bò vậy, vật kia lại lớn đến không ngờ, mỗi lần đều đem hắn làm đến chết đi sống lại.
“A… Nhẹ chút… Quá sâu…” Miệng huyệt bị làm cho tê dại không thôi, khoái cảm cũng muốn nhấn chìm hắn và bể sâu dục vọng.
“Chậm một chút, chậm một chút có thể làm người sảng khoái sao. Vừa nãy không nghe đại phu rên rỉ sao, so với ngươi còn tao hơn!” Hữu phó tướng vừa nói một bên vừa dùng sức đỉnh, mỗi một lần đều hung hăng đánh vào điểm nhạy cảm người dưới thân, sau đó hưởng thụ tiểu huyệt căng mịn co chặt hầu hạ.
“A…” Tả phó tướng duỗi tay nắm chặt cát vàng, nước mắt nức nở chảy xuống, co rúm bị Hữu phó tướng đỉnh đến cao trào.
“Ha, thật tao, mặt sau cư nhiên cũng có thể phun nước.” Hữu phó tướng rút ra khí cụ, nhìn miệng huyệt bị làm đến đỏ sẫm phun ra lượng lớn *** thủy, hai mắt tối mị: “Thật muốn cứ như vậy làm ngươi cả đời.”
Tả phó tướng quay đầu đem người phía trên đẩy ra: “Cả đời, trừ phi ngươi cho ta ở phía trên!”
Hữu phó tướng lơ đễnh câu khóe môi nhấc cằm hắn, ở trên môi người ta hôn xuống: “Ở phía trên, hảo a?”
“Thật sự?” Tả phó tướng ánh mắt sáng lên.
“Ta sao lại lừa ngươi, ngoan, lại để cho ta làm một lần, lần sau cho ngươi ở phía trên.”
“Nói xong rồi, ngươi cũng không thể gạt ta.”
“Đương nhiên sẽ không, ngoan, nằm úp sấp cho tốt.”
Tác giả :
Không Lương Đích Thành