Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)
Chương 11
Cảm thụ nhiệt độ cao từ lòng bàn tay truyền đến, Tạ Ngự Khi kinh ngạc nhìn Lâu Minh Tuyết da dẻ trở nên hồng hào, đáy mắt nổi sương mù. Mùi lãnh hương càng ngày càng nồng đậm: “Đại phu, ngươi…”
“Mau buông ra ngươi tay, đừng đụng ta!” Lâu Minh Tuyết cảm nhận được thân thể của mình bủn rủn vô lực đứng cũng không thể. Dục vọng nồng nặc nóng rực đốt cháy y, càng ngày càng nhanh. Thân thể cũng càng ngày càng không nhịn được đụng chạm nam nhân, Lâu Minh Tuyết cắn răn căm giận: “Cút ra ngoài!”
Thời điểm như thế này Tạ Ngự Khi làm sao có khả năng sẽ rời đi, ôm chặt Lâu Minh Tuyết: “Đại phu đừng sợ, ta sẽ không làm gì nữa, lần này chỉ cần ngươi không muốn, ta chết cũng sẽ không bính ngươi, đi, ta mang ngươi đi một nơi, chỗ đó sẽ khiến ngươi thoải mái một ít.”
Nói xong cũng không chờ Lâu Minh Tuyết phản bác, trực tiếp ôm người ra lều trại lên ngựa.
Lâu Minh Tuyết toàn thân hỗn độn bủn rủn dựa vào ***g ngực Tạ Ngự Khi. Hai cái thịt huyệt vốn đã bị nam nhân làm sưng bị yên ngựa cứng rắn cọ cọ. Dâm thuỷ bên trong tràn ra ướt tiết khố, nội bộ khát khao khó nhịn nhúc nhích co rút.
Sư phụ nói rất đúng, cổ độc kia một khi nếm trải mùi vị của dịch thể sẽ trở nên càng khát khao tham lam, biện pháp duy nhất chính là giết nam nhân, hoặc là sinh ra dòng dõi của hắn mới có thể loại trừ.
Nghĩ đến Nhị sư đệ đến nay vẫn không có sinh được con (chỗ này mình hơi khó hiểu, rõ ràng ở mấy chap trước tác gải đã nói là Nhị sư đệ đã sinh được vài người con trai nhưng ở đây lại nói không sinh được:3), y đối với mình cũng không ôm ấp hi vọng, cho nên biện pháp duy nhất là giết nam nhân. Một tia lý trí cuối cùng, Lâu Minh Tuyết chủ động dựa vào ***g ngực Tạ Ngự Khi cọ xát.
“Đại phu sắp đến rồi, ngươi cố nhẫn nại một chút.” Tạ Ngự Khi ôm Lâu Minh Tuyết, bên tai nhẹ giọng an ủi, lại không nghĩ rằng Lâu Minh Tuyết càng cọ càng nhanh: “Không muốn… Không chịu được… Hiện tại liền muốn… Huyệt bên trong ngứa… Muốn… Làm ta… A…”
Hắn căn bản là không chịu được sự hấp dẫn của y, nhưng lý trí vẫn còn, không nói đến nguy hiểm mà là hai cái thịt huyệt bị làm sưng lên không thể sử dụng nữa.
Y nào cho hắn cơ hội từ chối, cầu hoan không được nhất thời có chút tức giận, dùng một chút sức lực nằm úp sấp trên lưng ngựa, cởi quần ra vểnh mông lên, tách hai cánh mông trắng nộn, chủ động để lộ hai huyệt động đỏ tươi khát khao khó nhịn.
Dâm thủy nhỏ xuống yên ngựa lộ ra sợi chỉ bạc mập mờ, Tạ Ngự Khi nhìn người trước mắt đã phát *** đến chảy nước, hai cái động thịt rõ ràng đã sưng lợi hại mà vẫn *** đãng uốn éo muốn hắn tiến vào.
Hô hấp không thông móc ra tính khí đã sưng đau không thôi: “Đại phu, đây là do ngươi tự chủ động.”
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Ngự Khi liền đâm đến, ngay cả gốc rễ cũng cắm vào hoa huyệt căng mịn ướt át, *** thủy phun ra ngoài, văng lên y phục của hắn. Tạ Ngự Khi hoàn toàn không hề để ý, một tay cầm dây cương, một tay ôm chặt eo Lâu Minh Tuyết làm làm.
“A… Hảo đầy… Thoải mái…” Thịt huyệt khát khao cuối cùng cũng được lấp đầy, y nhịn không được phát ra một tiếng thở dài.
Tạ Ngự Khi đỡ eo y, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, cứ như vậy, Lâu Minh Tuyết cả người ngồi thượng lên tính khí, độ sâu trước nay chưa từng có khiến y kinh hoảng muốn trốn tránh nhưng hắn lại thúc vào yên ngựa tăng nhanh tốc độ.
Tốc độ phập phồng khiến, y lớn tiếng kêu rên. Khoái cảm không chịu nổi làm cho y muốn hỏng mất, đôi mắt chảy lệ ửng hồng, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cổ, Lâu Minh Tuyết y chỉ cảm thấy lần này thật sự muốn hỏng mất.
Hai mắt mông lung thất thần nhìn về phía trước, cảnh sắc tiên diễm nhưng không lọt được vào mắt y.
Tạ Ngự Khi cũng bị khoái cảm như vậy làm cho có chút không chịu nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy người trong ngực, hung hăng đỉnh đến nơi đã sớm xốp,bắn dịch thể nóng bỏng vào.
“Ừm…” Theo nam nhân bắn tinh, Lâu Minh Tuyết lần thứ hai vô lực đổ về phía trước.
Hắn chậm rãi rút ra khí cụ, nhìn nơi đó hoàn toàn bị làm đầy đến phun phốc phốc ra ngoài, ổn định hô hấp: “Đại phu đừng nóng vội, lập tức tới ngay.”
Y lúc này đang chết lặng sau dư vị cao trào sao có thể nghe được hắn nói gì, nằm trên lưng ngựa phập phồng thở, qua một khoảng thời gian mới dần dần khôi phục tâm trí.
Tạ Ngự Khi cột ngựa, đem người trên yên ôm xuống, Lâu Minh Tuyết liền thấy một ốc đảo, xa xa còn có một dòng song sạch sẽ, không nghĩ tới nơi này còn có một địa phương xinh đẹp như vậy.
Tạ Ngự Khi ôm Lâu Minh Tuyết: “Phía trước có con sông, ta ôm ngươi đi vào trong đó gột rửa. ”
Y không có giãy dụa, vô lực nhìn hắn, kì thật trên người đã có vài phần khí lực, hậu huyệt vẫn còn đói khát nhưng bởi vì hoa huyệt đã thỏa mãn cũng thư giải được mấy phần.
Nước mát tràn vào, Lâu Minh Tuyết thoải mái hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân nóng bỏng hóa giải rất nhiều.Tạ Ngự Khi cũng nhảy xuống nước, hắn biết y còn chưa đủ, kinh nghiệm mấy lần trước, người này chỉ bị làm hoa huyệt là chưa đủ, nhất định hậu huyệt cũng phải được làm qua mới có thể triệt để giải trừ dục vọng.
Ngón tay thô ráp gảy gảy làm xốp hậu huyệt: “Đại phu, nơi này có muốn không?”
Nằm nhoài trên bờ song, Lâu Minh Tuyết loé ra một tia ác liệt: “Muốn… Ngứa… Mau vào… Ân…”
Tạ Ngự Khi không dám trì hoãn, trực tiếp động thân cắm vào.
“A…” Theo nam nhân tiến vào còn có nước song mát lạnh, y theo bản năng kẹp chặt lại làm cho trán hắn nổi lên gân xanh: “Đại phu, thả lỏng nào, quá chặc…”
“Ha… Làm ta… Thật là nhột…” Y chủ động mân mê nảy mông dính sát vào bụng dưới nam nhân, đem côn thịt ngậm vào, lắc mông lay động.Hắn bị y chủ động kích thích không nhẹ, lập tức đỡ lấy eo thon, thoải mái đĩnh động.
Lâu Minh Tuyết mê say hưởng thụ nam nhân làm làm, nhưng không để cho thần trí mình lần nữa luân hãm vào bể dục vọng.
“Thoải mái… Lại dùng lực một ít… A… Muốn hỏng… Cũng bị ngươi làm hỏng…” Lâu Minh Tuyết mở mắt ra, ngước đầu, cảm thụ được thân thể sắp lên đỉnh khoái cảm, mặc cho nam nhân đem mình đưa lên cao trào.
Hậu huyệt căng mịn bởi vì cao trào càng thêm nóng bỏng, Tạ Ngự Khi bị từng tầng vách thịt trong nội bích bao vây mút mát, lần thứ hai kích động muốn bắn tinh. Cố định người dưới thân, hung hang ra vào thêm mấy cái mới đem dịch thể bắn vào sâu bên trong.
Nhưng mà vào lúc này một tia sáng đột nhiên chợt lóe, Tạ Ngự Khi bản năng né qua, lưỡi dao đâm vào bờ vai hắn, máu tươi lập tức tràn ra.
Không thể tin được nhìn người trong lòng, rõ ràng hai người vừa làm qua chuyện thân mật nhất, tính khí của hắn còn chưa rút khỏi hoa huyệt y mà người này lại muốn giết hắn!
“Ngươi…”
“Mau buông ra ngươi tay, đừng đụng ta!” Lâu Minh Tuyết cảm nhận được thân thể của mình bủn rủn vô lực đứng cũng không thể. Dục vọng nồng nặc nóng rực đốt cháy y, càng ngày càng nhanh. Thân thể cũng càng ngày càng không nhịn được đụng chạm nam nhân, Lâu Minh Tuyết cắn răn căm giận: “Cút ra ngoài!”
Thời điểm như thế này Tạ Ngự Khi làm sao có khả năng sẽ rời đi, ôm chặt Lâu Minh Tuyết: “Đại phu đừng sợ, ta sẽ không làm gì nữa, lần này chỉ cần ngươi không muốn, ta chết cũng sẽ không bính ngươi, đi, ta mang ngươi đi một nơi, chỗ đó sẽ khiến ngươi thoải mái một ít.”
Nói xong cũng không chờ Lâu Minh Tuyết phản bác, trực tiếp ôm người ra lều trại lên ngựa.
Lâu Minh Tuyết toàn thân hỗn độn bủn rủn dựa vào ***g ngực Tạ Ngự Khi. Hai cái thịt huyệt vốn đã bị nam nhân làm sưng bị yên ngựa cứng rắn cọ cọ. Dâm thuỷ bên trong tràn ra ướt tiết khố, nội bộ khát khao khó nhịn nhúc nhích co rút.
Sư phụ nói rất đúng, cổ độc kia một khi nếm trải mùi vị của dịch thể sẽ trở nên càng khát khao tham lam, biện pháp duy nhất chính là giết nam nhân, hoặc là sinh ra dòng dõi của hắn mới có thể loại trừ.
Nghĩ đến Nhị sư đệ đến nay vẫn không có sinh được con (chỗ này mình hơi khó hiểu, rõ ràng ở mấy chap trước tác gải đã nói là Nhị sư đệ đã sinh được vài người con trai nhưng ở đây lại nói không sinh được:3), y đối với mình cũng không ôm ấp hi vọng, cho nên biện pháp duy nhất là giết nam nhân. Một tia lý trí cuối cùng, Lâu Minh Tuyết chủ động dựa vào ***g ngực Tạ Ngự Khi cọ xát.
“Đại phu sắp đến rồi, ngươi cố nhẫn nại một chút.” Tạ Ngự Khi ôm Lâu Minh Tuyết, bên tai nhẹ giọng an ủi, lại không nghĩ rằng Lâu Minh Tuyết càng cọ càng nhanh: “Không muốn… Không chịu được… Hiện tại liền muốn… Huyệt bên trong ngứa… Muốn… Làm ta… A…”
Hắn căn bản là không chịu được sự hấp dẫn của y, nhưng lý trí vẫn còn, không nói đến nguy hiểm mà là hai cái thịt huyệt bị làm sưng lên không thể sử dụng nữa.
Y nào cho hắn cơ hội từ chối, cầu hoan không được nhất thời có chút tức giận, dùng một chút sức lực nằm úp sấp trên lưng ngựa, cởi quần ra vểnh mông lên, tách hai cánh mông trắng nộn, chủ động để lộ hai huyệt động đỏ tươi khát khao khó nhịn.
Dâm thủy nhỏ xuống yên ngựa lộ ra sợi chỉ bạc mập mờ, Tạ Ngự Khi nhìn người trước mắt đã phát *** đến chảy nước, hai cái động thịt rõ ràng đã sưng lợi hại mà vẫn *** đãng uốn éo muốn hắn tiến vào.
Hô hấp không thông móc ra tính khí đã sưng đau không thôi: “Đại phu, đây là do ngươi tự chủ động.”
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Ngự Khi liền đâm đến, ngay cả gốc rễ cũng cắm vào hoa huyệt căng mịn ướt át, *** thủy phun ra ngoài, văng lên y phục của hắn. Tạ Ngự Khi hoàn toàn không hề để ý, một tay cầm dây cương, một tay ôm chặt eo Lâu Minh Tuyết làm làm.
“A… Hảo đầy… Thoải mái…” Thịt huyệt khát khao cuối cùng cũng được lấp đầy, y nhịn không được phát ra một tiếng thở dài.
Tạ Ngự Khi đỡ eo y, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, cứ như vậy, Lâu Minh Tuyết cả người ngồi thượng lên tính khí, độ sâu trước nay chưa từng có khiến y kinh hoảng muốn trốn tránh nhưng hắn lại thúc vào yên ngựa tăng nhanh tốc độ.
Tốc độ phập phồng khiến, y lớn tiếng kêu rên. Khoái cảm không chịu nổi làm cho y muốn hỏng mất, đôi mắt chảy lệ ửng hồng, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cổ, Lâu Minh Tuyết y chỉ cảm thấy lần này thật sự muốn hỏng mất.
Hai mắt mông lung thất thần nhìn về phía trước, cảnh sắc tiên diễm nhưng không lọt được vào mắt y.
Tạ Ngự Khi cũng bị khoái cảm như vậy làm cho có chút không chịu nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy người trong ngực, hung hăng đỉnh đến nơi đã sớm xốp,bắn dịch thể nóng bỏng vào.
“Ừm…” Theo nam nhân bắn tinh, Lâu Minh Tuyết lần thứ hai vô lực đổ về phía trước.
Hắn chậm rãi rút ra khí cụ, nhìn nơi đó hoàn toàn bị làm đầy đến phun phốc phốc ra ngoài, ổn định hô hấp: “Đại phu đừng nóng vội, lập tức tới ngay.”
Y lúc này đang chết lặng sau dư vị cao trào sao có thể nghe được hắn nói gì, nằm trên lưng ngựa phập phồng thở, qua một khoảng thời gian mới dần dần khôi phục tâm trí.
Tạ Ngự Khi cột ngựa, đem người trên yên ôm xuống, Lâu Minh Tuyết liền thấy một ốc đảo, xa xa còn có một dòng song sạch sẽ, không nghĩ tới nơi này còn có một địa phương xinh đẹp như vậy.
Tạ Ngự Khi ôm Lâu Minh Tuyết: “Phía trước có con sông, ta ôm ngươi đi vào trong đó gột rửa. ”
Y không có giãy dụa, vô lực nhìn hắn, kì thật trên người đã có vài phần khí lực, hậu huyệt vẫn còn đói khát nhưng bởi vì hoa huyệt đã thỏa mãn cũng thư giải được mấy phần.
Nước mát tràn vào, Lâu Minh Tuyết thoải mái hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân nóng bỏng hóa giải rất nhiều.Tạ Ngự Khi cũng nhảy xuống nước, hắn biết y còn chưa đủ, kinh nghiệm mấy lần trước, người này chỉ bị làm hoa huyệt là chưa đủ, nhất định hậu huyệt cũng phải được làm qua mới có thể triệt để giải trừ dục vọng.
Ngón tay thô ráp gảy gảy làm xốp hậu huyệt: “Đại phu, nơi này có muốn không?”
Nằm nhoài trên bờ song, Lâu Minh Tuyết loé ra một tia ác liệt: “Muốn… Ngứa… Mau vào… Ân…”
Tạ Ngự Khi không dám trì hoãn, trực tiếp động thân cắm vào.
“A…” Theo nam nhân tiến vào còn có nước song mát lạnh, y theo bản năng kẹp chặt lại làm cho trán hắn nổi lên gân xanh: “Đại phu, thả lỏng nào, quá chặc…”
“Ha… Làm ta… Thật là nhột…” Y chủ động mân mê nảy mông dính sát vào bụng dưới nam nhân, đem côn thịt ngậm vào, lắc mông lay động.Hắn bị y chủ động kích thích không nhẹ, lập tức đỡ lấy eo thon, thoải mái đĩnh động.
Lâu Minh Tuyết mê say hưởng thụ nam nhân làm làm, nhưng không để cho thần trí mình lần nữa luân hãm vào bể dục vọng.
“Thoải mái… Lại dùng lực một ít… A… Muốn hỏng… Cũng bị ngươi làm hỏng…” Lâu Minh Tuyết mở mắt ra, ngước đầu, cảm thụ được thân thể sắp lên đỉnh khoái cảm, mặc cho nam nhân đem mình đưa lên cao trào.
Hậu huyệt căng mịn bởi vì cao trào càng thêm nóng bỏng, Tạ Ngự Khi bị từng tầng vách thịt trong nội bích bao vây mút mát, lần thứ hai kích động muốn bắn tinh. Cố định người dưới thân, hung hang ra vào thêm mấy cái mới đem dịch thể bắn vào sâu bên trong.
Nhưng mà vào lúc này một tia sáng đột nhiên chợt lóe, Tạ Ngự Khi bản năng né qua, lưỡi dao đâm vào bờ vai hắn, máu tươi lập tức tràn ra.
Không thể tin được nhìn người trong lòng, rõ ràng hai người vừa làm qua chuyện thân mật nhất, tính khí của hắn còn chưa rút khỏi hoa huyệt y mà người này lại muốn giết hắn!
“Ngươi…”
Tác giả :
Không Lương Đích Thành