Quân Vương Ngự Nữ
Chương 149: Dẫn vào cấm địa
Nếu chỉ đơn thuần một bức tranh đẹp thì đối với Trần Tĩnh Kỳ cũng chả có gì đáng gọi khó khăn, nửa buổi liền xong. Nhưng để bức tranh ấy được gọi "thần tác", cái này thật sự không dễ. Giống như Hoàng hậu Triệu Cơ đã nói, thần tác là phải lột tả được dung nhan, thần vận, khí chất, và còn hơn thế nữa.
Cũng bởi vì sự đòi hỏi quá cao như vậy mà Trần Tĩnh Kỳ mới phải nhất mực lưu tâm; trong những buổi bồi tiếp Triệu Cơ sau đó, hắn đều phải để ý kĩ từng nét biểu cảm, hành vi cử chỉ của nàng. Phần Triệu Cơ, những ngày này nàng cũng rũ bỏ đi bớt sự uy nghiêm thường thấy, buông lỏng bản thân mình hơn. Nhất là trong các khoảnh khắc riêng tư, khi chỉ có nàng và Trần Tĩnh Kỳ. Lúc ấy, nàng sẽ biến thành một thiếu nữ đơn thuần, cũng biết bộc lộ niềm vui với tiếng cười vang trong trẻo, cũng biết trừng mắt, cắn môi để biểu thị sự bất mãn trong lòng...
Tất cả đều là vì mục đích vẽ tranh, tạo ra một tuyệt tác, Triệu Cơ bảo như thế. Trần Tĩnh Kỳ cũng gật đầu tin như thế. Song, đó là những gì họ nói, biểu hiện bên ngoài; chứ còn bên trong, họ nghĩ gì chỉ có bản thân họ mới biết.
Lời đã nói, việc đã làm, những hành vi cử chỉ, thật mấy phần, giả lại lại là bao nhiêu?
Mối quan hệ của hai người bọn họ, cuối cùng sẽ đi đến đâu? Nhân hôm nay gieo, quả mai này hái xuống, tư vị sẽ là dạng gì?
Câu trả lời nằm ở tương lai.
Còn hiện tại...
Triệu Cơ đang ngồi yên trên trường kỷ, tay trái để trên đùi trong khi bàn tay bên phải thì đặt chồng lên mu tay trái, hướng mắt nhìn nghiêng ra phía ngoài cửa sổ.
Trần Tĩnh Kỳ thì ngược lại, không có an tĩnh như vậy. Nhất là cặp mắt và cánh tay. Hắn vừa nhìn, vừa cố gắng khắc hoạ chân dung của Triệu Cơ sao cho thật giống, cả dung nhan lẫn thần vận. Mấy ngày nay, cùng Triệu Cơ tiếp xúc nhiều như vậy, phong thái, khí chất của nàng, hắn đương nhiên đã nắm bắt.
Một người ngồi - một người đứng, một bên tĩnh - một bên động, không thể nói là ai mỏi hơn ai, ai quan trọng hơn ai, bởi cả hai đều đang rất cố gắng để làm tốt vai trò của mình. Chân dung hội hoạ, đó là thành quả cộng tác, từ sự thấu hiểu.
Nơi đầu hoạ án, mấy cây bút lông lớn nhỏ đủ loại liên tục được người huy động, vết mực vương vãi nhiều nơi, ở bên dưới. Trên mặt giấy xuyến chỉ thì khác, từng đường từng nét đều rất có trật tự.
Trần Tĩnh Kỳ hết sức tập trung, không dám có nửa điểm phân tâm. Những giọt mồ hôi trên trán đã chứng minh hắn quả thực muốn tạo ra một bức chân dung hoàn mỹ. Chưa đến "thần tác" thì cũng phải là "tuyệt tác".
Chính vì cố công, chăm chút như vậy mà chả mấy chốc Trần Tĩnh Kỳ đã thấm mệt. Theo thời gian, mồ hôi chảy ra mỗi lúc một nhiều, tới hiện tại thì đã không chỉ hiện hữu trên trán nữa mà thấm đẫm luôn cả phần áo nơi lưng, nơi ngực... Thở ra một hơi nặng nhọc, hắn buông bút, ngồi hẳn luôn xuống ghế, ngả đầu ra sau.
Triệu Cơ đã nhận ra. Nàng xoay người lại, rồi chuyển mình đứng lên, hướng hoạ án đi đến.
Nét mặt quan tâm, nàng hỏi:
- Ngươi ổn chứ?
Trần Tĩnh Kỳ gần như đã chẳng còn hơi sức để nói, chỉ có thể dùng tay ra hiệu.
Triệu Cơ nhíu mày, tự đi rót trà đem tới.
- Ngươi uống đi.
...
Sau mấy chén trà (số lượng không ít), hơi thở của Trần Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng bình thường trở lại. Hắn nhìn hai cung nữ đang đứng sát bên hầu quạt cho mình, rồi lại nhìn sang Triệu Cơ. Vị Hoàng hậu này, từ nãy giờ vẫn chăm chú ngắm xem bức hoạ.
- Tĩnh Kỳ, bức tranh của nhà ngươi còn chưa hoàn thành.
Triệu Cơ quay lại, nói.
Trần Tĩnh Kỳ hồi đáp:
- Nương nương, bởi vì thứ mà người yêu cầu là một tuyệt tác nên mỗi một nét bút hạ xuống, Tĩnh Kỳ đều phải toàn tâm toàn ý. Hiện tại e rằng Tĩnh Kỳ đã không thể tiếp tục, chỉ có thể hẹn nương nương ngày mai.
- Hôm nay là ngày thứ sáu, tính ra thì ngươi vẫn còn một ngày.
Triệu Cơ rất hiểu lý lẽ, thuận tình ngay. Nàng sai người dọn dẹp phòng ốc, bản thân thì dẫn Trần Tĩnh Kỳ ra bên ngoài, gót ngọc nhắm Mị Uyển bước đi.
Có lẽ nhờ không gian thoáng đãng tươi mát của khu vườn mà cơn mệt của Trần Tĩnh Kỳ rất nhanh đã liền tiêu thất. Triệu Cơ và cung nữ Tiểu Thúy đi trước, hắn lặng lẽ cất bước theo sau. Ở trong tay của Triệu Cơ lúc này đang bế theo một con thỏ trắng.
Đúng là Tiểu Ngọc - con thỏ mà trước đó Triệu Cơ đã đem tặng cho hắn. Buổi sáng hôm qua, cũng chính nàng lên tiếng đề cập, đại ý muốn hôm nay hắn mang Tiểu Ngọc vào lại trong cung để cho nàng được nhìn thấy. Triệu Cơ nàng bảo trong lòng thấy nhớ.
"May mà Tiểu Ngọc vẫn chưa bị làm sao."
Trần Tĩnh Kỳ dõi theo người trước mặt, thầm nghĩ.
...
Đoạn đường hôm nay khá dài, Triệu Cơ đã đi được một đỗi lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là muốn dừng lại, khiến Trần Tĩnh Kỳ ở phía sau phải âm thầm nghi hoặc, tự hỏi không biết Triệu Cơ nàng có phải muốn dẫn mình đi tới cuối khu vườn luôn không.
Càng đi, lối mòn càng thu hẹp. Hai bên đường, cỏ dại cũng nhiều hơn, trông có phần rậm rạp, hoang sơ.
Khi đi đến chỗ đám cây xoan đào xanh tốt, rốt cuộc thì người ở đằng trước cũng chịu dừng chân. Là Tiểu Thúy.
Thấy cô cung nữ này đột nhiên khựng lại trong khi Hoàng hậu Triệu Cơ vẫn tiếp tục bước đi, Trần Tĩnh Kỳ mới lấy làm khó hiểu, ngưng hẳn bước chân.
Cùng lúc, từ đằng trước, tiếng Triệu Cơ vọng lại:
- Tĩnh Kỳ ngươi theo ta.
Khi nghe câu nói này, khuôn mặt của cung nữ Tiểu Thúy đã lộ ra vài tia khác lạ. Mặc dù nàng nhanh chóng giấu đi, song vẫn không qua được cặp mắt tinh tế của Trần Tĩnh Kỳ. Trong lòng hắn nổi lên cảnh giác.
Khu vực này có gì đặc biệt?
Triệu Cơ, nàng ta đã sắp đặt những gì?
...
Mang theo những nghi vấn, Trần Tĩnh Kỳ giữ lễ đi ở phía sau, cách Triệu Cơ khoảng ba, bốn bước chân.
Đằng trước, Triệu Cơ chợt hỏi trong khi hai chân vẫn đang còn cất bước:
- Có phải ngươi đang thắc mắc tại sao Tiểu Thúy lại không đi vào?
Trần Tĩnh Kỳ thành thật gật đầu:
- Tĩnh Kỳ quả có nghi hoặc.
Bình thường, khi chưa có chỉ thị từ Triệu Cơ thì Tiểu Thúy đều sẽ luôn đi sát phía sau như cái bóng của nàng, lần này rõ ràng là một sự ngoại lệ.
- Nhà ngươi không cần phải cảm thấy khó hiểu. Tiểu Thúy dừng bước, chỉ đơn giản vì đây là cấm địa, trước nay ngoài ta ra thì chẳng một ai được phép tiến vào. Thậm chí kể cả Hoàng thượng cũng chưa từng.
Trần Tĩnh Kỳ ngạc nhiên, thâm tâm một trận kỳ quái.
Hạng đế Lý Uyên là chủ nhân của Hạng quốc, cương thổ Đại Hạng đều thuộc về hắn, lệnh cấm của Triệu Cơ dĩ nhiên không bao gồm vị trượng phu này của mình. Mà theo như lời nàng vừa mới nói thì Lý Uyên lại chưa một lần đặt chân tới đây, như vậy có nghĩa hoặc bản thân Lý Uyên không thấy hứng thú, hoặc Triệu Cơ đã chẳng hề đề cập những chi tiết thú vị bên trong. Trực giác mách Trần Tĩnh Kỳ tin ở vế sau.
Nhưng nếu đúng như vậy thì sự xuất hiện của hắn hôm nay, không phải quá "đặc biệt" hay sao? Người đầu tiên được Triệu Cơ dẫn vào cấm địa riêng tư của nàng?
Vị Hoàng hậu này đến cùng là muốn làm gì?
Cũng bởi vì sự đòi hỏi quá cao như vậy mà Trần Tĩnh Kỳ mới phải nhất mực lưu tâm; trong những buổi bồi tiếp Triệu Cơ sau đó, hắn đều phải để ý kĩ từng nét biểu cảm, hành vi cử chỉ của nàng. Phần Triệu Cơ, những ngày này nàng cũng rũ bỏ đi bớt sự uy nghiêm thường thấy, buông lỏng bản thân mình hơn. Nhất là trong các khoảnh khắc riêng tư, khi chỉ có nàng và Trần Tĩnh Kỳ. Lúc ấy, nàng sẽ biến thành một thiếu nữ đơn thuần, cũng biết bộc lộ niềm vui với tiếng cười vang trong trẻo, cũng biết trừng mắt, cắn môi để biểu thị sự bất mãn trong lòng...
Tất cả đều là vì mục đích vẽ tranh, tạo ra một tuyệt tác, Triệu Cơ bảo như thế. Trần Tĩnh Kỳ cũng gật đầu tin như thế. Song, đó là những gì họ nói, biểu hiện bên ngoài; chứ còn bên trong, họ nghĩ gì chỉ có bản thân họ mới biết.
Lời đã nói, việc đã làm, những hành vi cử chỉ, thật mấy phần, giả lại lại là bao nhiêu?
Mối quan hệ của hai người bọn họ, cuối cùng sẽ đi đến đâu? Nhân hôm nay gieo, quả mai này hái xuống, tư vị sẽ là dạng gì?
Câu trả lời nằm ở tương lai.
Còn hiện tại...
Triệu Cơ đang ngồi yên trên trường kỷ, tay trái để trên đùi trong khi bàn tay bên phải thì đặt chồng lên mu tay trái, hướng mắt nhìn nghiêng ra phía ngoài cửa sổ.
Trần Tĩnh Kỳ thì ngược lại, không có an tĩnh như vậy. Nhất là cặp mắt và cánh tay. Hắn vừa nhìn, vừa cố gắng khắc hoạ chân dung của Triệu Cơ sao cho thật giống, cả dung nhan lẫn thần vận. Mấy ngày nay, cùng Triệu Cơ tiếp xúc nhiều như vậy, phong thái, khí chất của nàng, hắn đương nhiên đã nắm bắt.
Một người ngồi - một người đứng, một bên tĩnh - một bên động, không thể nói là ai mỏi hơn ai, ai quan trọng hơn ai, bởi cả hai đều đang rất cố gắng để làm tốt vai trò của mình. Chân dung hội hoạ, đó là thành quả cộng tác, từ sự thấu hiểu.
Nơi đầu hoạ án, mấy cây bút lông lớn nhỏ đủ loại liên tục được người huy động, vết mực vương vãi nhiều nơi, ở bên dưới. Trên mặt giấy xuyến chỉ thì khác, từng đường từng nét đều rất có trật tự.
Trần Tĩnh Kỳ hết sức tập trung, không dám có nửa điểm phân tâm. Những giọt mồ hôi trên trán đã chứng minh hắn quả thực muốn tạo ra một bức chân dung hoàn mỹ. Chưa đến "thần tác" thì cũng phải là "tuyệt tác".
Chính vì cố công, chăm chút như vậy mà chả mấy chốc Trần Tĩnh Kỳ đã thấm mệt. Theo thời gian, mồ hôi chảy ra mỗi lúc một nhiều, tới hiện tại thì đã không chỉ hiện hữu trên trán nữa mà thấm đẫm luôn cả phần áo nơi lưng, nơi ngực... Thở ra một hơi nặng nhọc, hắn buông bút, ngồi hẳn luôn xuống ghế, ngả đầu ra sau.
Triệu Cơ đã nhận ra. Nàng xoay người lại, rồi chuyển mình đứng lên, hướng hoạ án đi đến.
Nét mặt quan tâm, nàng hỏi:
- Ngươi ổn chứ?
Trần Tĩnh Kỳ gần như đã chẳng còn hơi sức để nói, chỉ có thể dùng tay ra hiệu.
Triệu Cơ nhíu mày, tự đi rót trà đem tới.
- Ngươi uống đi.
...
Sau mấy chén trà (số lượng không ít), hơi thở của Trần Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng bình thường trở lại. Hắn nhìn hai cung nữ đang đứng sát bên hầu quạt cho mình, rồi lại nhìn sang Triệu Cơ. Vị Hoàng hậu này, từ nãy giờ vẫn chăm chú ngắm xem bức hoạ.
- Tĩnh Kỳ, bức tranh của nhà ngươi còn chưa hoàn thành.
Triệu Cơ quay lại, nói.
Trần Tĩnh Kỳ hồi đáp:
- Nương nương, bởi vì thứ mà người yêu cầu là một tuyệt tác nên mỗi một nét bút hạ xuống, Tĩnh Kỳ đều phải toàn tâm toàn ý. Hiện tại e rằng Tĩnh Kỳ đã không thể tiếp tục, chỉ có thể hẹn nương nương ngày mai.
- Hôm nay là ngày thứ sáu, tính ra thì ngươi vẫn còn một ngày.
Triệu Cơ rất hiểu lý lẽ, thuận tình ngay. Nàng sai người dọn dẹp phòng ốc, bản thân thì dẫn Trần Tĩnh Kỳ ra bên ngoài, gót ngọc nhắm Mị Uyển bước đi.
Có lẽ nhờ không gian thoáng đãng tươi mát của khu vườn mà cơn mệt của Trần Tĩnh Kỳ rất nhanh đã liền tiêu thất. Triệu Cơ và cung nữ Tiểu Thúy đi trước, hắn lặng lẽ cất bước theo sau. Ở trong tay của Triệu Cơ lúc này đang bế theo một con thỏ trắng.
Đúng là Tiểu Ngọc - con thỏ mà trước đó Triệu Cơ đã đem tặng cho hắn. Buổi sáng hôm qua, cũng chính nàng lên tiếng đề cập, đại ý muốn hôm nay hắn mang Tiểu Ngọc vào lại trong cung để cho nàng được nhìn thấy. Triệu Cơ nàng bảo trong lòng thấy nhớ.
"May mà Tiểu Ngọc vẫn chưa bị làm sao."
Trần Tĩnh Kỳ dõi theo người trước mặt, thầm nghĩ.
...
Đoạn đường hôm nay khá dài, Triệu Cơ đã đi được một đỗi lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là muốn dừng lại, khiến Trần Tĩnh Kỳ ở phía sau phải âm thầm nghi hoặc, tự hỏi không biết Triệu Cơ nàng có phải muốn dẫn mình đi tới cuối khu vườn luôn không.
Càng đi, lối mòn càng thu hẹp. Hai bên đường, cỏ dại cũng nhiều hơn, trông có phần rậm rạp, hoang sơ.
Khi đi đến chỗ đám cây xoan đào xanh tốt, rốt cuộc thì người ở đằng trước cũng chịu dừng chân. Là Tiểu Thúy.
Thấy cô cung nữ này đột nhiên khựng lại trong khi Hoàng hậu Triệu Cơ vẫn tiếp tục bước đi, Trần Tĩnh Kỳ mới lấy làm khó hiểu, ngưng hẳn bước chân.
Cùng lúc, từ đằng trước, tiếng Triệu Cơ vọng lại:
- Tĩnh Kỳ ngươi theo ta.
Khi nghe câu nói này, khuôn mặt của cung nữ Tiểu Thúy đã lộ ra vài tia khác lạ. Mặc dù nàng nhanh chóng giấu đi, song vẫn không qua được cặp mắt tinh tế của Trần Tĩnh Kỳ. Trong lòng hắn nổi lên cảnh giác.
Khu vực này có gì đặc biệt?
Triệu Cơ, nàng ta đã sắp đặt những gì?
...
Mang theo những nghi vấn, Trần Tĩnh Kỳ giữ lễ đi ở phía sau, cách Triệu Cơ khoảng ba, bốn bước chân.
Đằng trước, Triệu Cơ chợt hỏi trong khi hai chân vẫn đang còn cất bước:
- Có phải ngươi đang thắc mắc tại sao Tiểu Thúy lại không đi vào?
Trần Tĩnh Kỳ thành thật gật đầu:
- Tĩnh Kỳ quả có nghi hoặc.
Bình thường, khi chưa có chỉ thị từ Triệu Cơ thì Tiểu Thúy đều sẽ luôn đi sát phía sau như cái bóng của nàng, lần này rõ ràng là một sự ngoại lệ.
- Nhà ngươi không cần phải cảm thấy khó hiểu. Tiểu Thúy dừng bước, chỉ đơn giản vì đây là cấm địa, trước nay ngoài ta ra thì chẳng một ai được phép tiến vào. Thậm chí kể cả Hoàng thượng cũng chưa từng.
Trần Tĩnh Kỳ ngạc nhiên, thâm tâm một trận kỳ quái.
Hạng đế Lý Uyên là chủ nhân của Hạng quốc, cương thổ Đại Hạng đều thuộc về hắn, lệnh cấm của Triệu Cơ dĩ nhiên không bao gồm vị trượng phu này của mình. Mà theo như lời nàng vừa mới nói thì Lý Uyên lại chưa một lần đặt chân tới đây, như vậy có nghĩa hoặc bản thân Lý Uyên không thấy hứng thú, hoặc Triệu Cơ đã chẳng hề đề cập những chi tiết thú vị bên trong. Trực giác mách Trần Tĩnh Kỳ tin ở vế sau.
Nhưng nếu đúng như vậy thì sự xuất hiện của hắn hôm nay, không phải quá "đặc biệt" hay sao? Người đầu tiên được Triệu Cơ dẫn vào cấm địa riêng tư của nàng?
Vị Hoàng hậu này đến cùng là muốn làm gì?
Tác giả :
Tà Nguyệt Lâu Chủ