Quân Vi Hạ
Chương 40: Giấu kín tài năng
Trước cửa Bình Giang hầu, nhị cữu và đại cữu mẫu đã chuẩn bị xuất phát. Con đường xa xôi, lại mang theo nữ quyến, tự nhiên là muốn xuất phát sớm, tận lực không đi đường vào ban đêm.
“Cữu cữu, cữu mẫu, đi đường cẩn thận.” Lâu Cảnh nhìn hai vị thân nhân, thật không nỡ để họ rời đi.
Từ Triệt vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, “Ngươi cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện gì rắc rối là phải báo ngay cho ta, gặp phải việc không thể giải quyết thì cứ đến Lĩnh Nam. Những cái khác thì nhị cữu cũng không có bản lĩnh gì, nhưng còn có cây thương này, nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Lâu Cảnh gật gật đầu, tự tay mặc áo choàng cho nhị cữu, trời đã sắp vào đông, một đường rong ruổi cưỡi ngựa, mặc áo choàng có thể chắn bớt ít nhiều gió lạnh.
“Trạc Ngọc a!” Đại cữu mẫu nắm lấy bàn tay Lâu Cảnh, luôn mãi thở dài, lại dặn dò: “Ngươi và Mân vương điện hạ, nếu làm quân thần thì có thể, trước giờ ngươi vẫn luôn có chủ ý, tự quyết, chỉ là… Cữu mẫu vẫn cảm thấy, ngươi nên cưới một hiền thê, vì Lâu gia kéo dài hương khói.”
Lâu Cảnh cong môi cười khẽ, “Việc này ta đều có chủ trương, cữu mẫu cứ yên tâm đi.”
“Aiz, làm sao ta có thể yên tâm đây?” Bình Giang hầu phu nhân lo lắng không thôi, mắt thấy mùa đông đã sắp đến, bên người Lâu Cảnh vẫn không có ai chăm sóc khi ấm lạnh: “Có chút việc ta không tiện nói, hôm nay không có người ngoài, ta muốn nói thẳng.”
Buổi sớm, Lạc Đường phường vô cùng yên tĩnh, bọn họ đứng trước cánh cửa rộng lớn của phủ Bình Giang hầu, gió cuối thu xào xạc, cách năm bước bên ngoài liền nghe không rõ lời người khác nói, cũng không cần lo lắng người khác nghe trộm.
“Cữu mẫu cứ nói, đừng ngại.” Lâu Cảnh đỡ đại cữu mẫu lên xe ngựa, để nàng ngồi bên ngoài mui xe cùng hắn nói chuyện.
“Mặc dù ngươi đã được gả cho Thái tử, nhưng đó là vì tình thế bức bách.” Đại cữu mẫu nhìn Lâu Cảnh, có chút buồn bã, “Cữu mẫu vẫn hi vọng ngươi có thể an an ổn ổn mà sống qua ngày, không cầu quyền khuynh triều dã, chỉ cầu trường mệnh trăm tuổi. Nếu phụ thân ngươi không để bụng, cữu mẫu sẽ làm chủ mai mối cho ngươi một hôn nhân tốt.”
Lâu Cảnh giật mình, không dự đoán được cữu mẫu sẽ nói như vậy. Có lẽ cữu mẫu đã nhìn thấu hắn và Tiêu Thừa Quân còn có chút “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, lo lắng hắn vì quyền thế mà phải ủy thân cho người nọ, không khỏi bật cười. “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” là không sai, chẳng qua hiện giờ là Mân vương điện hạ ủy thân cho hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể cưới vợ được.
Nghĩ vậy, Lâu Cảnh kéo vạt áo quỳ xuống đất, ngửa đầu nhìn cữu mẫu nói: “Cháu thật không muốn lừa gạt cữu mẫu, hiện giờ trái tim cháu đã thuộc về y, nếu một ngày kia có thể thực hiện được ước nguyện, Cảnh vẫn sẽ gả cho người ấy.”
Bình Giang hầu phu nhân hít sâu một hơi, “Nghiệp chướng a!”
“Có chí khí!” Nhị cữu Từ Triệt đứng ngay phía sau, tiến đến vươn một tay kéo Lâu Cảnh đứng dậy, xoa xoa đầu hắn một phen, “Nam nhi tốt là phải yêu ghét rõ ràng, không muốn cưới vợ liền không cưới, vô duyên vô cớ xúc phạm nữ tử nhà khác là tuyệt đối không được.”
“Nhị thúc, ngươi đừng có lửa cháy lại đổ thêm dầu!” Bình Giang hầu phu nhân nghe vậy càng sầu, “Thôi, ta quản không được hai người các ngươi! Việc của bản thân, ngươi tự quyết định đi.” Nói xong, cữu mẫu thở dài chui vào trong xe ngựa, buông màn che, không nói chuyện với hai người nữa.
Lâu Cảnh trừng mắt nhìn Từ Triệt bên cạnh. Không ai biết vì sao nhị cữu luôn không chịu cưới vợ, nghe nói đại cữu còn từng vác gậy đánh nhị cữu vài bận mà vẫn không ép được hắn mặc áo tân lang.
Từ Triệt bị cháu trai nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, xoay người lên ngựa, đem ngân thương vung lên, đặt ở bả vai, vỗ vỗ vai Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh sửa sang lại đầu tóc bị nhị cữu xoa đến rối tinh rối mù, cũng nhảy lên một con ngựa, đưa tiễn hai người họ ra ngoài thành hơn mười dặm, tận đến khi Từ Triệt không kiên nhẫn đuổi về mới ngậm ngùi đứng lại nhìn theo.
Trở lại kinh thành, Lâu Cảnh đi đến Bắc Nha, ở lại chừng nửa canh giờ. Sau khi điểm danh xong, hắn liền quay trở lại Chu Tước đường, thay bộ quần áo đầy bụi đất trên người, ăn sơ qua một chút, mang theo thuốc bổ và dược liệu bước ra cửa, vừa vặn đụng phải Chu Tung chạy đến tìm.
“Có người đề nghị Mân vương tiếp quản việc này.” Chu Tung nhìn sắc mặt Lâu Cảnh, thấy hắn không có gì dị thường, liền yên tâm nói tiếp: “Bất luận là Công bộ hay Mân vương tiếp nhận việc này, chúng ta đều có thể tham gia vào một chân. Nhưng nếu để Thẩm Liên cướp được, chỉ sợ là một chút canh chúng ta cũng không có mà uống đâu.”
Lâu Cảnh đang sốt ruột muốn gặp phu quân nhà mình nên không kiên nhẫn nghe Chu Tung dài dòng, liền chặn họng: “Ta đều có chừng mực, chuyện làm ăn này ngươi cứ định đi, không cần lo lắng. Bây giờ quay về nha môn ngay, nếu không ta phạt ngươi cái tội trốn việc đấy!”
Chu Tung chửi thầm hắn một câu, ‘cũng không biết là ai mới là người trốn việc đây?’ Đành hậm hực xoay người trở lại Bắc Nha.
Lâu Cảnh trực tiếp bước vào cửa chính của phủ Mân vương. Người gác cổng nhìn thấy thế tử An quốc công vừa mới đến đây hôm qua, không khỏi có chút kinh ngạc, “Thế tử, ngài đây là?”
“Nghe nói thân thể điện hạ khó chịu, ta đặc biệt đến thăm.” Lâu Cảnh giơ giơ lộc nhung trong tay, vô cùng nghiêm trang nói.
Quản gia đã đặc biệt nhắc nhở qua, nếu thế tử An quốc công đến đây, vào bất cứ thời điểm nào cũng không được ngăn đón, người gác cổng tự nhiên là không dám nhiều lời, mở cửa cho hắn đi vào.
Cũng không lâu lắm, liền có quan viên hạ triều tiến đến vấn an, đều bị người gác cổng ngăn ở ngoài cửa, “Thân thể điện hạ khó chịu, tạm thời không tiếp khách.”
Lâu Cảnh đem lộc nhung giao cho Thường Ân, bảo hắn phân phó cho phòng bếp nấu một bát canh gà mang đến, chính mình thì nhón chân rón rén bước vào phòng của Mân vương điện hạ.
Tiêu Thừa Quân còn đang ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu qua hàng mi dài, để lại một vệt sáng ngang má. Mặc dù rất mệt mỏi, tư thế ngủ của y vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như cũ, chính là đôi môi sưng đỏ kia, thoạt nhìn hơi hơi cong lên, hoàn toàn không còn uy nghiêm như ngày thường, ngược lại thật cảm thấy có chút trẻ con.
Lâu Cảnh nhịn không được cúi người hạ xuống đôi môi trơn bóng kia một nụ hôn thật khẽ. Lẳng lặng ngồi dựa ở đầu giường, cầm lấy bàn tay để bên ngoài chăn của Tiêu Thừa Quân, bàn tay hơi lạnh rất nhanh đã được hắn ủ ấm lên.
Một người tôn quý như vậy, kiêu ngạo như vậy, lại đồng ý ủy thân nằm dưới thân hắn, trúc trắc hầu hạ, phần tình ý này, cho dù khuynh tẫn cả thiên hạ, hắn cũng quyết phải hoàn lại cho y, huống chi chuyện có cưới vợ hay không chỉ là việc nhỏ?
“Thế tử, canh đã được nấu tốt.” Thường Ân đứng ở ngoài cửa nói nhỏ.
Lúc này Lâu Cảnh mới phát hiện ra, chính mình nhìn ngắm dung nhan đang ngủ của Mân vương điện hạ mà ngẩn người hơn nửa canh giờ. Cười cười đứng dậy bước ra ngoài mở cửa, hắn liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thường Ân và Nhạc Nhàn đang bưng canh gà, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Thân thể điện hạ khó chịu, có phải nên thỉnh một thái y đến đây chẩn bệnh không ạ?” Thường Ân hỏi dò.
Lâu Cảnh tiếp nhận cái khay trong tay Nhạc Nhàn, trầm ngâm một chút rồi nói: “Thỉnh thái y đến đi.”
Nếu đã báo lên trên là thân thể khó chịu, đương nhiên hiện giờ phải thỉnh thái y đến diễn nốt đoạn sau rồi.
Lâu Cảnh đặt cái khay lên bàn, múc một chén nhỏ mang đến bên giường, ôm người đang ngủ say ngồi dậy, lấy một chiếc khăn ẩm xoa xoa khuôn mặt y, nhẹ giọng gọi: “Thừa Quân, tỉnh tỉnh, uống cháo rồi ngủ tiếp.”
Đêm qua là lần đầu tiên Tiêu Thừa Quân hầu hạ, tự nhiên là rất vất vả, Lâu Cảnh lại bị tư vị mới lạ tuyệt vời kia câu dẫn đến không thể khắc chế, cứ muốn một lần rồi thêm một lần, cho nên Mân vương mới mệt mỏi mà ngủ đến tận bây giờ. Nếu để mặc y cứ ngủ tiếp như vậy mà bỏ qua bữa trưa, chắc chắn cơ thể sẽ càng thêm mệt nhọc, uống một chút đồ vật bồ bổ thân mình rồi ngủ tiếp thì sẽ tốt hơn nhiều.
“Ưm…” Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, ánh mặt trời thật có chút chói mắt, nheo nheo một hồi lâu mới có thể mở mắt ra.
Lâu Cảnh tươi cười bưng chén trà cho y xúc miệng, sau đó cầm một chiếc thìa sứ nhỏ màu trắng múc một chút cháo gà thổi thổi, uy đến bên miệng phu quân.
Tiêu Thừa Quân còn chưa phục hồi lại tinh thần, mùi hương cháo gà đã tràn ngập cánh mũi. Cái mũi hít hít, xác thực là có chút đói bụng, nhưng mà để Lâu Cảnh uy thì thật không được tự nhiên, “Ta tự mình ăn được rồi.”
Lâu Cảnh tránh thoát bàn tay Tiêu Thừa Quân vươn tới định cầm cái thìa trên tay mình, ôm người vào trong ngực, dùng chăn bọc kín, “Tối hôm qua là ta không tốt, khiến ngươi mệt mỏi, coi như là bồi lễ đi.”
Nhắc tới tối hôm qua, Tiêu Thừa Quân lại càng mất tự nhiên, tuy rằng lúc bắt đầu rất đau, nhưng sau đó cũng rất thoải mái, mà cũng lạ là y không có đúng lúc ngăn cản yêu cầu vô độ của Lâu Cảnh, xác thực là có chút phóng túng quá rồi.
Nhìn dáng vẻ tự kiểm điểm của Mân vương điện hạ, Lâu Cảnh nhịn không được ghé sát lại hôn hôn người ta một cái, sau đó mới đem thìa cháo uy tới. Lộc nhung ôn mà không táo, dưỡng huyết ích dương, sinh tinh bổ tủy, thích hợp nhất cho nam tử dùng sau chuyện phòng the, đầu bếp của vương phủ là mang ra từ trong cung, nấu cháo gà tự nhiên là ngon vô cùng.
Lâu Cảnh cẩn thận uy Tiêu Thừa Quân, chính mình cũng ăn một chút, một thìa lại một thìa, loáng một cái cả bình cháo gà lớn đã hết nhẵn.
“Ta kêu Thường Ân đi thỉnh thái y đến xem.” Lâu Cảnh buông cái chén trong tay, xoa xoa khóe môi người trong lòng, “Hôm nay, trên triều có người đề xuất ngươi đi đốc thúc, quản lý chuyện tu sửa sông ngòi.”
Tiêu Thừa Quân rủ mắt, hữu tướng làm như vậy cũng nằm trong dựa liệu của y, chẳng qua thật không ngờ sẽ vội vàng đến thế, hôm qua vừa mới định ra, hôm nay liền đề cập ngay, không khỏi có chút quá lộ liễu, nhưng không thể không nói, dao sắc chặt đay rối nhanh như vậy cũng là biện pháp hữu hiệu, dù sao nếu hôm nay y lên triều, chắc chắn không thể tránh khỏi bị hắt một thân nước bẩn. Nghĩ như vậy, Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh, hơi hơi mỉm cười nói: “Đúng là một biện pháp hữu hiệu.”
Đơn giản cáo ốm ở nhà, Thuần Đức đế không thấy y, tự nhiên sẽ không phái việc cho y làm.
Lâu Cảnh đắc ý cong môi, “Nhờ thần mà điện hạ tránh được một kiếp, có phải nên đưa tạ lễ để cám ơn thần hay không?”
Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn hắn, “Vậy thưởng ngươi nhiều ngày tới không cần đến đây thị tẩm.”
“A?” Lâu Cảnh lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Không, thần cam nguyện cúc cung tận tụy, điện hạ không cần thương tiếc thần.”
Trong buổi lâm triều, bởi vì Mân vương không có mặt nên chuyện ai sẽ nhận nhiệm vụ đôn đốc, quản lý việc tu sửa sông ngòi liền không được quyết định. Giờ ngọ, thái y đến Mân vương phủ chẩn bệnh, cho ra kết luận là huyết hư vô lực, nên ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy ngày.
Thuần Đức đế vội vã muốn giải quyết ngay việc này nên không hề suy xét đến Tiêu Thừa Quân nữa.
Sau giờ ngọ, Lâu Cảnh bị Mân vương điện hạ đuổi về Bắc Nha, chưa kịp ngồi nóng chỗ liền nhận được ý chỉ đến từ trong cung, yêu cầu tả thống lĩnh tướng quân Vũ Lâm Quân đến cung Phượng Nghi.
Hoàng hậu là nam tử, bắt đầu từ Thế tông hoàng đế, nghi thức đế vương là do Hoàng hậu quản lý, cho nên chuyện Hoàng hậu triệu kiến Lâu Cảnh cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên, huống chi mấy ngày trước Lâu Cảnh vẫn là tức phụ (con dâu) của Hoàng hậu, người trong Bắc Nha còn hâm mộ không thôi.
“Aiz, tiến cung một chuyến là có thể khiến Hoàng hậu nương nương nhìn với ánh mắt khác, sớm biết như thế, lúc trước dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán ta cũng muốn được gả vào Đông Cung.” Chu Tung ê ẩm nói chuyện với đồng nghiệp.
“Vậy ngươi phải có tướng mạo như Lâu đại nhân mới được.” Đồng nghiệp liếc mắt nhìn hắn.
“Hắc, tiểu tử ngươi, dám nói đại gia ta không đủ anh tuấn hả?” Chu Tung khởi động cánh tay, “Hứ, đánh không lại Lâu lão đại, chẳng lẽ bổn đại gia lại không có khả năng đánh ngươi bầm dập hay sao? Đến, đến đây, chúng ta giao tiếp thân mật một hồi.”
Lâu Cảnh làm cận vệ của thiên tử, tự nhiên là có lệnh bài xuất nhập cửa cung, thuận lợi đi đến cung Phượng Nghi, bái kiến Hoàng hậu.
“Lần trước ngươi mang rượu vải đến đây uống rất được, liệu có còn không thế?” Kỷ Chước hỏi qua tình trạng của Tiêu Thừa Quân, biết được căn bản là không có chuyện gì, chẳng qua diễn bệnh như vậy để tránh né triều đình mà thôi, liền yên lòng, vui vẻ tán gẫu cùng Lâu Cảnh.
(°⌣°) Vãi anh Cảnh “đi thăm bệnh” xách lộc nhung đến tẩm bổ cho anh Quân. Ta cười chết mất =)))))))))
Hải Thượng Lãn Ông trong sách Dược phẩm vận yếu đã viết: ”Lộc nhung dùng bổ tinh huyết nguyên dương nhanh hơn, chủ về tiểu tiện đi luôn mà lợi, tinh tiết, đi tiểu ra huyết, đau lưng, chân và đầu gối thiếu sức lực, mộng tinh, di tinh. Có tác dụng làm đầy tinh huyết, mạnh nguyên dương, nhuận phế kim, rất bổ cho người gầy yếu, cứng gân, chứng hư lao, phụ nữ băng huyết, rong huyết.Bởi tính con hươu đa dâm nên chuyên chủ về tráng dương bổ thận. Lại nói: trị chứng xích bạch đới, tan lâm lậu đá sỏi, ung độc sưng đau, nhiệt trong xương sinh âm hư, là vị thuốc cốt yếu để bổ huyết cũ sinh huyết mới”.
Theo Ðông y, lộc nhung có vị ngọt, tính ôn, vào các kinh can, thận, tâm và tâm bào, được dùng trong mọi trường hợp hư tổn của cơ thể, nam giới hư lao, tinh kém, hoa mắt, hoạt tinh.
“Cữu cữu, cữu mẫu, đi đường cẩn thận.” Lâu Cảnh nhìn hai vị thân nhân, thật không nỡ để họ rời đi.
Từ Triệt vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, “Ngươi cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện gì rắc rối là phải báo ngay cho ta, gặp phải việc không thể giải quyết thì cứ đến Lĩnh Nam. Những cái khác thì nhị cữu cũng không có bản lĩnh gì, nhưng còn có cây thương này, nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Lâu Cảnh gật gật đầu, tự tay mặc áo choàng cho nhị cữu, trời đã sắp vào đông, một đường rong ruổi cưỡi ngựa, mặc áo choàng có thể chắn bớt ít nhiều gió lạnh.
“Trạc Ngọc a!” Đại cữu mẫu nắm lấy bàn tay Lâu Cảnh, luôn mãi thở dài, lại dặn dò: “Ngươi và Mân vương điện hạ, nếu làm quân thần thì có thể, trước giờ ngươi vẫn luôn có chủ ý, tự quyết, chỉ là… Cữu mẫu vẫn cảm thấy, ngươi nên cưới một hiền thê, vì Lâu gia kéo dài hương khói.”
Lâu Cảnh cong môi cười khẽ, “Việc này ta đều có chủ trương, cữu mẫu cứ yên tâm đi.”
“Aiz, làm sao ta có thể yên tâm đây?” Bình Giang hầu phu nhân lo lắng không thôi, mắt thấy mùa đông đã sắp đến, bên người Lâu Cảnh vẫn không có ai chăm sóc khi ấm lạnh: “Có chút việc ta không tiện nói, hôm nay không có người ngoài, ta muốn nói thẳng.”
Buổi sớm, Lạc Đường phường vô cùng yên tĩnh, bọn họ đứng trước cánh cửa rộng lớn của phủ Bình Giang hầu, gió cuối thu xào xạc, cách năm bước bên ngoài liền nghe không rõ lời người khác nói, cũng không cần lo lắng người khác nghe trộm.
“Cữu mẫu cứ nói, đừng ngại.” Lâu Cảnh đỡ đại cữu mẫu lên xe ngựa, để nàng ngồi bên ngoài mui xe cùng hắn nói chuyện.
“Mặc dù ngươi đã được gả cho Thái tử, nhưng đó là vì tình thế bức bách.” Đại cữu mẫu nhìn Lâu Cảnh, có chút buồn bã, “Cữu mẫu vẫn hi vọng ngươi có thể an an ổn ổn mà sống qua ngày, không cầu quyền khuynh triều dã, chỉ cầu trường mệnh trăm tuổi. Nếu phụ thân ngươi không để bụng, cữu mẫu sẽ làm chủ mai mối cho ngươi một hôn nhân tốt.”
Lâu Cảnh giật mình, không dự đoán được cữu mẫu sẽ nói như vậy. Có lẽ cữu mẫu đã nhìn thấu hắn và Tiêu Thừa Quân còn có chút “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, lo lắng hắn vì quyền thế mà phải ủy thân cho người nọ, không khỏi bật cười. “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” là không sai, chẳng qua hiện giờ là Mân vương điện hạ ủy thân cho hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể cưới vợ được.
Nghĩ vậy, Lâu Cảnh kéo vạt áo quỳ xuống đất, ngửa đầu nhìn cữu mẫu nói: “Cháu thật không muốn lừa gạt cữu mẫu, hiện giờ trái tim cháu đã thuộc về y, nếu một ngày kia có thể thực hiện được ước nguyện, Cảnh vẫn sẽ gả cho người ấy.”
Bình Giang hầu phu nhân hít sâu một hơi, “Nghiệp chướng a!”
“Có chí khí!” Nhị cữu Từ Triệt đứng ngay phía sau, tiến đến vươn một tay kéo Lâu Cảnh đứng dậy, xoa xoa đầu hắn một phen, “Nam nhi tốt là phải yêu ghét rõ ràng, không muốn cưới vợ liền không cưới, vô duyên vô cớ xúc phạm nữ tử nhà khác là tuyệt đối không được.”
“Nhị thúc, ngươi đừng có lửa cháy lại đổ thêm dầu!” Bình Giang hầu phu nhân nghe vậy càng sầu, “Thôi, ta quản không được hai người các ngươi! Việc của bản thân, ngươi tự quyết định đi.” Nói xong, cữu mẫu thở dài chui vào trong xe ngựa, buông màn che, không nói chuyện với hai người nữa.
Lâu Cảnh trừng mắt nhìn Từ Triệt bên cạnh. Không ai biết vì sao nhị cữu luôn không chịu cưới vợ, nghe nói đại cữu còn từng vác gậy đánh nhị cữu vài bận mà vẫn không ép được hắn mặc áo tân lang.
Từ Triệt bị cháu trai nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, xoay người lên ngựa, đem ngân thương vung lên, đặt ở bả vai, vỗ vỗ vai Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh sửa sang lại đầu tóc bị nhị cữu xoa đến rối tinh rối mù, cũng nhảy lên một con ngựa, đưa tiễn hai người họ ra ngoài thành hơn mười dặm, tận đến khi Từ Triệt không kiên nhẫn đuổi về mới ngậm ngùi đứng lại nhìn theo.
Trở lại kinh thành, Lâu Cảnh đi đến Bắc Nha, ở lại chừng nửa canh giờ. Sau khi điểm danh xong, hắn liền quay trở lại Chu Tước đường, thay bộ quần áo đầy bụi đất trên người, ăn sơ qua một chút, mang theo thuốc bổ và dược liệu bước ra cửa, vừa vặn đụng phải Chu Tung chạy đến tìm.
“Có người đề nghị Mân vương tiếp quản việc này.” Chu Tung nhìn sắc mặt Lâu Cảnh, thấy hắn không có gì dị thường, liền yên tâm nói tiếp: “Bất luận là Công bộ hay Mân vương tiếp nhận việc này, chúng ta đều có thể tham gia vào một chân. Nhưng nếu để Thẩm Liên cướp được, chỉ sợ là một chút canh chúng ta cũng không có mà uống đâu.”
Lâu Cảnh đang sốt ruột muốn gặp phu quân nhà mình nên không kiên nhẫn nghe Chu Tung dài dòng, liền chặn họng: “Ta đều có chừng mực, chuyện làm ăn này ngươi cứ định đi, không cần lo lắng. Bây giờ quay về nha môn ngay, nếu không ta phạt ngươi cái tội trốn việc đấy!”
Chu Tung chửi thầm hắn một câu, ‘cũng không biết là ai mới là người trốn việc đây?’ Đành hậm hực xoay người trở lại Bắc Nha.
Lâu Cảnh trực tiếp bước vào cửa chính của phủ Mân vương. Người gác cổng nhìn thấy thế tử An quốc công vừa mới đến đây hôm qua, không khỏi có chút kinh ngạc, “Thế tử, ngài đây là?”
“Nghe nói thân thể điện hạ khó chịu, ta đặc biệt đến thăm.” Lâu Cảnh giơ giơ lộc nhung trong tay, vô cùng nghiêm trang nói.
Quản gia đã đặc biệt nhắc nhở qua, nếu thế tử An quốc công đến đây, vào bất cứ thời điểm nào cũng không được ngăn đón, người gác cổng tự nhiên là không dám nhiều lời, mở cửa cho hắn đi vào.
Cũng không lâu lắm, liền có quan viên hạ triều tiến đến vấn an, đều bị người gác cổng ngăn ở ngoài cửa, “Thân thể điện hạ khó chịu, tạm thời không tiếp khách.”
Lâu Cảnh đem lộc nhung giao cho Thường Ân, bảo hắn phân phó cho phòng bếp nấu một bát canh gà mang đến, chính mình thì nhón chân rón rén bước vào phòng của Mân vương điện hạ.
Tiêu Thừa Quân còn đang ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu qua hàng mi dài, để lại một vệt sáng ngang má. Mặc dù rất mệt mỏi, tư thế ngủ của y vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như cũ, chính là đôi môi sưng đỏ kia, thoạt nhìn hơi hơi cong lên, hoàn toàn không còn uy nghiêm như ngày thường, ngược lại thật cảm thấy có chút trẻ con.
Lâu Cảnh nhịn không được cúi người hạ xuống đôi môi trơn bóng kia một nụ hôn thật khẽ. Lẳng lặng ngồi dựa ở đầu giường, cầm lấy bàn tay để bên ngoài chăn của Tiêu Thừa Quân, bàn tay hơi lạnh rất nhanh đã được hắn ủ ấm lên.
Một người tôn quý như vậy, kiêu ngạo như vậy, lại đồng ý ủy thân nằm dưới thân hắn, trúc trắc hầu hạ, phần tình ý này, cho dù khuynh tẫn cả thiên hạ, hắn cũng quyết phải hoàn lại cho y, huống chi chuyện có cưới vợ hay không chỉ là việc nhỏ?
“Thế tử, canh đã được nấu tốt.” Thường Ân đứng ở ngoài cửa nói nhỏ.
Lúc này Lâu Cảnh mới phát hiện ra, chính mình nhìn ngắm dung nhan đang ngủ của Mân vương điện hạ mà ngẩn người hơn nửa canh giờ. Cười cười đứng dậy bước ra ngoài mở cửa, hắn liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thường Ân và Nhạc Nhàn đang bưng canh gà, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Thân thể điện hạ khó chịu, có phải nên thỉnh một thái y đến đây chẩn bệnh không ạ?” Thường Ân hỏi dò.
Lâu Cảnh tiếp nhận cái khay trong tay Nhạc Nhàn, trầm ngâm một chút rồi nói: “Thỉnh thái y đến đi.”
Nếu đã báo lên trên là thân thể khó chịu, đương nhiên hiện giờ phải thỉnh thái y đến diễn nốt đoạn sau rồi.
Lâu Cảnh đặt cái khay lên bàn, múc một chén nhỏ mang đến bên giường, ôm người đang ngủ say ngồi dậy, lấy một chiếc khăn ẩm xoa xoa khuôn mặt y, nhẹ giọng gọi: “Thừa Quân, tỉnh tỉnh, uống cháo rồi ngủ tiếp.”
Đêm qua là lần đầu tiên Tiêu Thừa Quân hầu hạ, tự nhiên là rất vất vả, Lâu Cảnh lại bị tư vị mới lạ tuyệt vời kia câu dẫn đến không thể khắc chế, cứ muốn một lần rồi thêm một lần, cho nên Mân vương mới mệt mỏi mà ngủ đến tận bây giờ. Nếu để mặc y cứ ngủ tiếp như vậy mà bỏ qua bữa trưa, chắc chắn cơ thể sẽ càng thêm mệt nhọc, uống một chút đồ vật bồ bổ thân mình rồi ngủ tiếp thì sẽ tốt hơn nhiều.
“Ưm…” Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, ánh mặt trời thật có chút chói mắt, nheo nheo một hồi lâu mới có thể mở mắt ra.
Lâu Cảnh tươi cười bưng chén trà cho y xúc miệng, sau đó cầm một chiếc thìa sứ nhỏ màu trắng múc một chút cháo gà thổi thổi, uy đến bên miệng phu quân.
Tiêu Thừa Quân còn chưa phục hồi lại tinh thần, mùi hương cháo gà đã tràn ngập cánh mũi. Cái mũi hít hít, xác thực là có chút đói bụng, nhưng mà để Lâu Cảnh uy thì thật không được tự nhiên, “Ta tự mình ăn được rồi.”
Lâu Cảnh tránh thoát bàn tay Tiêu Thừa Quân vươn tới định cầm cái thìa trên tay mình, ôm người vào trong ngực, dùng chăn bọc kín, “Tối hôm qua là ta không tốt, khiến ngươi mệt mỏi, coi như là bồi lễ đi.”
Nhắc tới tối hôm qua, Tiêu Thừa Quân lại càng mất tự nhiên, tuy rằng lúc bắt đầu rất đau, nhưng sau đó cũng rất thoải mái, mà cũng lạ là y không có đúng lúc ngăn cản yêu cầu vô độ của Lâu Cảnh, xác thực là có chút phóng túng quá rồi.
Nhìn dáng vẻ tự kiểm điểm của Mân vương điện hạ, Lâu Cảnh nhịn không được ghé sát lại hôn hôn người ta một cái, sau đó mới đem thìa cháo uy tới. Lộc nhung ôn mà không táo, dưỡng huyết ích dương, sinh tinh bổ tủy, thích hợp nhất cho nam tử dùng sau chuyện phòng the, đầu bếp của vương phủ là mang ra từ trong cung, nấu cháo gà tự nhiên là ngon vô cùng.
Lâu Cảnh cẩn thận uy Tiêu Thừa Quân, chính mình cũng ăn một chút, một thìa lại một thìa, loáng một cái cả bình cháo gà lớn đã hết nhẵn.
“Ta kêu Thường Ân đi thỉnh thái y đến xem.” Lâu Cảnh buông cái chén trong tay, xoa xoa khóe môi người trong lòng, “Hôm nay, trên triều có người đề xuất ngươi đi đốc thúc, quản lý chuyện tu sửa sông ngòi.”
Tiêu Thừa Quân rủ mắt, hữu tướng làm như vậy cũng nằm trong dựa liệu của y, chẳng qua thật không ngờ sẽ vội vàng đến thế, hôm qua vừa mới định ra, hôm nay liền đề cập ngay, không khỏi có chút quá lộ liễu, nhưng không thể không nói, dao sắc chặt đay rối nhanh như vậy cũng là biện pháp hữu hiệu, dù sao nếu hôm nay y lên triều, chắc chắn không thể tránh khỏi bị hắt một thân nước bẩn. Nghĩ như vậy, Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh, hơi hơi mỉm cười nói: “Đúng là một biện pháp hữu hiệu.”
Đơn giản cáo ốm ở nhà, Thuần Đức đế không thấy y, tự nhiên sẽ không phái việc cho y làm.
Lâu Cảnh đắc ý cong môi, “Nhờ thần mà điện hạ tránh được một kiếp, có phải nên đưa tạ lễ để cám ơn thần hay không?”
Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn hắn, “Vậy thưởng ngươi nhiều ngày tới không cần đến đây thị tẩm.”
“A?” Lâu Cảnh lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Không, thần cam nguyện cúc cung tận tụy, điện hạ không cần thương tiếc thần.”
Trong buổi lâm triều, bởi vì Mân vương không có mặt nên chuyện ai sẽ nhận nhiệm vụ đôn đốc, quản lý việc tu sửa sông ngòi liền không được quyết định. Giờ ngọ, thái y đến Mân vương phủ chẩn bệnh, cho ra kết luận là huyết hư vô lực, nên ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy ngày.
Thuần Đức đế vội vã muốn giải quyết ngay việc này nên không hề suy xét đến Tiêu Thừa Quân nữa.
Sau giờ ngọ, Lâu Cảnh bị Mân vương điện hạ đuổi về Bắc Nha, chưa kịp ngồi nóng chỗ liền nhận được ý chỉ đến từ trong cung, yêu cầu tả thống lĩnh tướng quân Vũ Lâm Quân đến cung Phượng Nghi.
Hoàng hậu là nam tử, bắt đầu từ Thế tông hoàng đế, nghi thức đế vương là do Hoàng hậu quản lý, cho nên chuyện Hoàng hậu triệu kiến Lâu Cảnh cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên, huống chi mấy ngày trước Lâu Cảnh vẫn là tức phụ (con dâu) của Hoàng hậu, người trong Bắc Nha còn hâm mộ không thôi.
“Aiz, tiến cung một chuyến là có thể khiến Hoàng hậu nương nương nhìn với ánh mắt khác, sớm biết như thế, lúc trước dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán ta cũng muốn được gả vào Đông Cung.” Chu Tung ê ẩm nói chuyện với đồng nghiệp.
“Vậy ngươi phải có tướng mạo như Lâu đại nhân mới được.” Đồng nghiệp liếc mắt nhìn hắn.
“Hắc, tiểu tử ngươi, dám nói đại gia ta không đủ anh tuấn hả?” Chu Tung khởi động cánh tay, “Hứ, đánh không lại Lâu lão đại, chẳng lẽ bổn đại gia lại không có khả năng đánh ngươi bầm dập hay sao? Đến, đến đây, chúng ta giao tiếp thân mật một hồi.”
Lâu Cảnh làm cận vệ của thiên tử, tự nhiên là có lệnh bài xuất nhập cửa cung, thuận lợi đi đến cung Phượng Nghi, bái kiến Hoàng hậu.
“Lần trước ngươi mang rượu vải đến đây uống rất được, liệu có còn không thế?” Kỷ Chước hỏi qua tình trạng của Tiêu Thừa Quân, biết được căn bản là không có chuyện gì, chẳng qua diễn bệnh như vậy để tránh né triều đình mà thôi, liền yên lòng, vui vẻ tán gẫu cùng Lâu Cảnh.
(°⌣°) Vãi anh Cảnh “đi thăm bệnh” xách lộc nhung đến tẩm bổ cho anh Quân. Ta cười chết mất =)))))))))
Hải Thượng Lãn Ông trong sách Dược phẩm vận yếu đã viết: ”Lộc nhung dùng bổ tinh huyết nguyên dương nhanh hơn, chủ về tiểu tiện đi luôn mà lợi, tinh tiết, đi tiểu ra huyết, đau lưng, chân và đầu gối thiếu sức lực, mộng tinh, di tinh. Có tác dụng làm đầy tinh huyết, mạnh nguyên dương, nhuận phế kim, rất bổ cho người gầy yếu, cứng gân, chứng hư lao, phụ nữ băng huyết, rong huyết.Bởi tính con hươu đa dâm nên chuyên chủ về tráng dương bổ thận. Lại nói: trị chứng xích bạch đới, tan lâm lậu đá sỏi, ung độc sưng đau, nhiệt trong xương sinh âm hư, là vị thuốc cốt yếu để bổ huyết cũ sinh huyết mới”.
Theo Ðông y, lộc nhung có vị ngọt, tính ôn, vào các kinh can, thận, tâm và tâm bào, được dùng trong mọi trường hợp hư tổn của cơ thể, nam giới hư lao, tinh kém, hoa mắt, hoạt tinh.
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc