Quân Vi Hạ
Chương 38: Sinh ý
Lâu Cảnh trở về phủ An quốc công, sau đó liền vội vàng lên một chiếc xe ngựa đi đến phủ Bình Giang hầu.
Đại cữu mẫu tất bật nhắc nhở quản gia kiểm tra lại những đồ đạc chuẩn bị mang theo. Từ kinh thành đến Lĩnh Nam là núi cao đường xa, ngựa chạy không ngừng vó cũng mất cả tháng, thức ăn, đồ dùng trên đường phải chuẩn bị thật cẩn thận. Mấy ngày trước quản gia đã trù bị, tính toán xong xuôi đồ vật cần thiết mang theo nên trong phủ có vội nhưng không loạn, hành lý đã được thu thập ngay ngắn. Nhị cữu Từ Triệt thì không cần phải nhúng tay vào giúp đỡ cái gì, chỉ có thể ngồi ngây trong chính đường uống trà.
Lâu Cảnh xuống xe ngựa, nhận lấy một gói đồ từ tay hạ nhân. Nhị cữu bước ra ngoài tiếp hắn, thấy bọn hạ nhân đang ôm đồ đạc nối đuôi nhau vào phủ, không khỏi cau mày, “Mua nhiều đồ thế làm gì?”
“Chỗ đồ này ta mua từ lâu lắm rồi nhưng không có ai mang đi, vài năm cữu cữu mới đến kinh thành một lần, tự nhiên là phải mang đến đây hết rồi.” Lâu Cảnh cười cười đi theo cữu cữu vào chính đường.
Gửi cho đại cữu bánh quy xốp đặc sản của kinh thành, gửi cho tam cữu tẩu hút thuốc bằng ngọc, tứ cữu là một cái lồng chim bằng vàng, son bột nước cho các vị cữu mẫu, vài cái roi ngựa cho các vị biểu ca, trang sức cho biểu muội.
“Mấy cái roi ngựa này là do một người thợ thủ công rất nổi danh ở Tấn Châu làm ra đấy, ta nghĩ các vị biểu ca sẽ thích nó.” Lâu Cảnh chỉ vào mấy cái roi ngựa tinh xảo nói.
“Hài tử này, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đồ vật yêu thích của các cữu cữu.” Đại cữu mẫu nhìn những đồ vật kia, trong mắt có chút ướt át.
Đại cữu thích ăn nhất là bánh quy xốp trong kinh, tam cữu thường hút thuốc lá khô, nghe nói phía nam mới có người chế tạo tẩu hút thuốc có nước, nói như vậy, loại tẩu này cũng không phải là dễ mua. Mà tứ cữu rất thích nuôi chim, nếu mua một cái lồng không tốt về, cũng chỉ có thể sử dụng lồng sắt thay thế.
“Có vài vị biểu tẩu ta chưa được gặp bao giờ, cũng không biết họ thích cái gì, đành gửi tặng một ít ngọc trai vậy.” Lâu Cảnh cười nói, gửi tặng tẩu tử son bột nước hay châu báu, trang sức đeo bên người có vẻ không được thích hợp cho lắm.
Bình Giang hầu phu nhân nắm chặt bàn tay của Lâu Cảnh, thở dài, “Nếu đại biểu ca mà hiểu chuyện được như ngươi, ta có thể bớt tức giận biết bao nhiêu lần.”
Lời còn chưa dứt chợt có người đến báo, Mân vương phủ phái một vị công công đến đây.
Lâu Cảnh sửng sốt, xoay người lại nhìn, hóa ra là Nhạc Nhàn đang vui vẻ đi đến. Sau khi hành lễ với ba người, hắn liền lấy ra một hộp gấm nhỏ, đưa hai tay trao cho Bình Giang hầu phu nhân, “Nghe nói tướng quân cùng hầu phu nhân phải về Lĩnh Nam, vương gia không tiện đến đây, mong rằng nhị vị chớ trách tội.”
“Làm phiền công công thay mặt hai người chúng ta cảm tạ điện hạ.” Đại cữu mẫu lập tức hành lễ, Nhạc Nhàn vội vàng khom người trả lễ.
Đợi Nhạc Nhàn đi rồi, Bình Giang hầu phu nhân mở hộp gấm ra, bên trong là một ngàn lượng nghi trình, “Cái này… nhiều quá rồi!” Lâu Cảnh đã không còn là Thái tử phi, theo lý thuyết thì khi bọn họ rời đi, Tiêu Thừa Quân hoàn toàn không cần tiễn và không mất một phân tiền lễ nào mới đúng. Hiện giờ thể hiện như vậy, liệu có phải là đang cố ý muốn mượn sức của Bình Giang hầu hay không?
“Cữu mẫu cứ yên tâm nhận lấy đi ạ, điện hạ tuyệt không có ý gì đâu.” Lâu Cảnh nhìn ngân phiếu kia, không khỏi cong môi cười. Mân vương điện hạ của hắn, tất nhiên là muốn sau này vẫn nhận cữu cữu, cữu mẫu nên mới đưa nghi trình đến đây.
“Mân vương làm người quang minh lỗi lạc, ngoại trừ y, còn có ai thích hợp hơn để nắm giữ Thái tử vị cơ chứ?” Từ Triệt bất mãn nói.
“Nhị thúc, chúng ta đang ở kinh thành đấy, ngươi bớt cằn nhằn đi kẻo bị vạ miệng thì khổ.” Đại cữu mẫu vội vàng cắt đứt câu chuyện của nhị cữu, xoay người lại cầm tay Lâu Cảnh dặn dò nửa ngày vẫn chưa xong.
Mấy ngày qua, Lâu Cảnh làm gì, bọn họ vẫn xem ở trong mắt, xác thực là có thể yên tâm. Nhưng mà trước khi đi, bọn họ lại cảm thấy có chỗ nào đó thật không yên lòng, đứa bé này không còn mẫu thân, cũng không có thê tử chăm sóc, lúc lạnh có biết thêm quần áo, ở Bắc Nha chịu ủy khuất có người giúp đỡ hay không?
Bình Giang Hậu phu nhân càng nói càng lo lắng, kêu quản gia lấy áo mùa đông nàng làm gấp nhiều ngày nay cho Lâu Cảnh, “Thời gian vội vàng, ta chỉ làm được có một chiếc này thôi. Ngươi cần nhớ rõ mặc thêm áo ấm, cữu mẫu không ở trong kinh, nếu không biết tự chăm sóc chính bản thân mình là phải chịu khổ đó.” Nói xong, nàng nhịn không được mà rơi lệ.
Áo khoác thật dày, đường may tỉ mỉ, còn mang theo mùi nắng, Lâu Cảnh mặc thử, thật cảm thấy so với người ngoài làm thì thoải mái hơn nhiều lắm. Đại cữu mẫu đã nhiều năm làm bà bà, sớm không cần phải làm mấy việc thêu thùa may vá như thế này nữa, nhưng vì hắn, nàng không quản đường xá mệt nhọc xóc nảy, vừa đuổi đến đây vừa may áo, chính là vì sợ rằng hắn lại gặp phải cảnh tượng giống như mấy năm trước đây, bởi vì kế mẫu đấu đá với mấy vị thẩm thẩm mà không chuẩn may áo mùa đông cho hắn.
Bình thường Bắc Nha cũng không có chuyện gì bận rộn, Lâu Cảnh ở phủ Bình Giang hầu đến tận hoàng hôn rồi mới tạm biệt cữu mẫu, cữu cữu, đi đến Túy Tiên lâu.
Chu Tung đã sớm ngồi trong một nhã gian chờ hắn, còn gọi một ca nữ Giang Nam đến xướng khúc.
Lâu Cảnh thưởng cho ca nữ kia một viên ngọc trai, xua tay cho nàng rời đi.
“Aiz, ngươi trở nên không thú vị từ lúc nào thế?” Chu Tung tiếc rẻ nhìn chằm chằm ca nữ xinh đẹp đang ôm đàn rời đi.
Nhìn người đi khuất, Chu Tung thở dài thườn thượt, vừa quay sang thì thấy Lâu Cảnh cau mày, liền sợ đến mức rụt lui cổ, vội vàng đứng dậy rót rượu cho hắn.
“Gần đây trong triều đang thương thảo việc mở rộng sông ngòi ở Thanh Hà.” Chu Tung cho gã sai vặt đi ra ngoài canh cửa, lúc này mới nghiêm túc bàn chuyện sinh ý, “Tam cữu của ta vừa mới được thăng nhiệm làm thứ sử Thanh Châu, công bộ cũng có người, nếu bên trên muốn mở rộng đường sông thì chúng ta có thể tham gia một chân vào đấy.”
Đồng tử của Lâu Cảnh co rụt lại, buổi trưa nay Tiêu Thừa Quân vừa mới nói với hắn chuyện này xong.
Chuyện tu sửa sông ngòi này là một việc lớn, hơn nữa, hiện tại ngân lượng của triều đình lại không có nhiều, phân phối chậm, nếu địa phương muốn khởi công thì đương nhiên là phải mượn bạc trước. Nếu bọn họ quăng tiền vào đây, sau đó chờ triều đình mang bạc đến trả lại cho bọn họ, chỉ cần động chân động tay vào một chút, như vậy ngân lượng chênh lệch trong đó không chỉ là gấp đôi thôi đâu.
“Đây là chuyện tốt đấy, người tính toán đầu tư nhiều hay ít?” Lâu Cảnh đưa tay cùng Chu Tung chạm cốc.
“Trong tay của ta có gần hai vạn lượng bạc!” Chu Tung đắc ý nói, kì thật số tiền này là do hắn hướng mẫu thân xin một ít làm vốn riêng, bản thân hắn cũng đã có mấy ngàn lượng bạc, Quan Tây hầu yêu thương ấu tử, lại tin tưởng hắn ngày thường không ăn chơi trác táng, liền cho hắn một vạn lượng bạc.
Lâu Cảnh hé mắt, “Nếu dựa vào công bộ, chúng ta có thể quăng vào năm vạn lượng là cao.”
“Năm vạn lượng mà vẫn còn ngại ít à?” Chu Tung mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi đừng để lộ việc này ra vội, ta đi hỏi thăm tin tức thêm cái đã.” Lâu Cảnh khoát tay áo, ý bảo Chu Tung an tâm, chớ nên nóng lòng. Việc này không đơn giản như mấy việc trước kia, bởi vì Thẩm Liên tham tài cũng nhảy vào đây, mà bản lĩnh của Thẩm Liên cũng không kém, cho nên cần phải bàn bạc kĩ hơn.
Chu Tung cực kì tín nhiệm Lâu Cảnh, thấy thần sắc của hắn ngưng trọng liền gật gật đầu, nguyên bản còn muốn lôi kéo vài huân quý tử đệ khác nhập bọn, thôi thì bây giờ cứ tạm gác lại cái đã.
“Gia, thế tử Khánh Dương bá mang theo vài vị công tử đến đây.” Gã sai vặt ngoài cửa nhanh chóng bẩm báo.
Hai người trong phòng lập tức ngừng nói chuyện với nhau, không lâu sau, thế tử Khánh Dương bá liền vén rèm mà vào, “Ta thấy tiểu tư của Chu nhị nên mới vào đây, thật không ngờ lại được gặp cả Lâu lão đại.”
“Đi chỗ nào cũng gặp phải ngươi!” Chu Tung ghét bỏ mà bĩu môi.
Thế tử Khánh Dương Bá cười cười cho Chu Tung một quyền, “Sao? Không muốn thấy ta hả? À giới thiệu cho các ngươi, vị này chính là nhị công tử nhà Quảng Thành bá.” Vừa nói xong, hắn liền quay người lại kéo một vị công tử thanh tú lên cho hai người Lâu Cảnh nhìn.
Lâu Cảnh ngẩng đầu, hắn vẫn còn nhớ rõ, vị đích thứ tử nhà Quảng Thành bá —— La Bội này cũng nằm trong nhóm đối tượng để lựa chọn làm Thái tử phi của Tiêu Thừa Quân, nên không khỏi nhìn kĩ thêm một chút. Mặt mày thanh tú, chính là hơi có vẻ nhút nhát, tuy nhiên lúc mỉm cười thì cũng khá là đáng yêu.
Không phải huân quý tử đệ nào cũng đều lui tới gặp gỡ nhau, thời khai quốc Thái tổ phong không ít hầu tước, nhưng sau trăm năm đến tận hôm nay, những gia tộc chân chính vẫn còn duy trì hiển hách không còn nhiều lắm. Giống như Quảng Thành bá và Vĩnh Ninh bá – nhà mẹ đẻ của Ngụy thị, chính vì hai ba đời đều không có quân công, không được thánh sủng mà dần dần xuống dốc. Cho nên ngày thường vị La công tử này cũng không cùng bọn họ lui tới, thật không rõ vì sao lần này lại nhận được lời mời của thế tử Khánh Dương bá mà đến đây.
“Ngồi cả đi.” Lâu Cảnh căn bản là không có đứng dậy, nâng cằm ý bảo mọi người nhập tọa, không có ai dám nói hắn thất lễ, đều cười cười rồi ngồi xuống.
Ngoại trừ La Bội, những người còn lại đều là người quen, cũng không nhiều lời khách sáo, nhanh chóng rót rượu, chúc tụng nhau, nói một ít tin đồn thú vị trong kinh thành, không khí rất hòa hảo.
“Ta mời thế tử An quốc công một ly.” La Bội cười đứng dậy, rót rượu cho Lâu Cảnh, “Chúc mừng thế tử lại được trở về tước vị cũ.”
Nguyên bản lúc trước không được tuyển làm Thái tử phi, La Bội còn ghen ghét với Lâu Cảnh hồi lâu. Hiện giờ Thái tử bị phế, hắn mới cảm thấy thật may mắn vì chính mình không có gả tiến cung. Hiện tại nói ra chuyện này, chính là nghĩ muốn lấy lòng Lâu Cảnh, dù sao hắn đã xem ra, gả ra ngoài rồi lại trở về, tước vị vẫn được giữ nguyên thì đúng là vạn hạnh.
Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức im phăng phắc.
Thế tử Khánh Dương bá biến sắc, vội ra tiếng hoà giải, “Chính là, Lâu lão đại, hôm qua ngươi trở lại rồi mà không tìm chúng ta uống một chén.”
“Hôm qua còn vội vàng thu thập đồ vật.” Lâu Cảnh cười lên tiếng, cầm lấy một cái chân cua ngậm vào miệng, giống như không nhìn thấy La công tử đang xấu hổ nâng chén.
Bầu không khí không có chút nào dịu đi, ngược lại càng khẩn trương hơn.
Chu Tung liếc liếc mắt nhìn thứ tử Quảng Thành bá nhưng không nói gì, ngược lại quay sang nói với thế tử Khánh Dương bá: “Ta cũng được lên chức, sao ngươi không nói đi uống rượu chúc mừng với ta?”
Thế tử Khánh Dương bá cười cười cùng hắn chạm cốc, không khí dần dần thân thiện, hòa hảo trở lại, chỉ là không có người nào để ý đến La Bội nữa.
Uống đến khi trăng lên cao, Lâu Cảnh nói mình đã say mà đứng dậy rời đi trước. Mọi người đưa hắn đến ngoài cửa tửu lâu mới trở về tiếp tục uống rượu.
Thế tử Khánh Dương bá đi chậm lại vài bước, giận tái mặt, nói với gã sai vặt của mình: “Lát nữa tan rượu, ngươi đem đồ vật La công tử tặng ta trả lại, cứ đưa cho gã sai vặt của hắn ấy.”
“Vâng.” Gã sai vặt vội thấp giọng vâng dạ.
Lâu Cảnh từ Túy Tiên lâu trở về Lạc Đường phường, không mang theo một người hầu nào. Gió cuối thu thổi lướt qua người khá rét lạnh, nhưng lại có tác dụng giúp Lâu Cảnh tỉnh táo hơn không ít. Không trở về Chu Tước đường, Lâu Cảnh trực tiếp đi đến Mân vương phủ, nhẹ nhàng trèo tường lẻn vào.
Tiêu Thừa Quân vẫn chưa ngủ, hiện tại đang ngồi trong thư phòng múa bút, bỗng nhiên có một vòng tay từ phía sau ôm trọn lấy y, không khỏi bật cười, “Ngươi lại leo tường à?”
“Ừm.” Lâu Cảnh dán người vào lưng của Mân vương điện hạ, thoải mái mà dụi dụi.
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà tha gia hỏa trên lưng đi rửa mặt. An Thuận và Nhạc Nhàn thì mắt xem mũi, mũi xem tâm mà hầu hạ hai người lên giường.
Trướng mạn vừa mới kéo xuống, Lâu Cảnh liền xoay người đè lên Mân vương điện hạ, tìm cánh môi mềm mại kia hôn tới.
“Uhm…” Tiêu Thừa Quân bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lâu Cảnh nhào lên người hôn vừa vặn.
Trong lòng Lâu Cảnh có chút bất an, vội vàng như muốn xác nhận lại cái gì, mang theo ba phần mem say mà hôn môi, so với ngày thường nhiều hơn vài phần cuồng dã, thật lâu sau mới chậm rãi tách ra.
“Thừa Quân…” Lâu Cảnh chống hai tay hơi nhấc người dậy, cúi đầu nhìn Mân vương điện hạ đang hơi thở dốc, “Nếu ta làm gian nịnh, ngươi sẽ rất tức giận sao?”
Tiêu Thừa Quân ngẩn người, chậm rãi lắc đầu, vươn tay xoa xoa gương mặt anh tuấn kia, “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, ta tin ngươi.” Lời vừa nói ra, y liền tinh tường nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia chợt rực sáng lên như ánh sao trên bầu trời đêm, rực rỡ động lòng người.
Nói cái gì đi nữa cũng đều không bằng được một câu “Ta tin ngươi”, tin ngươi, đó là vô luận ngươi làm cái gì, ta đều biết, đều hiểu, ngươi không phải là gian nịnh hại nước hại dân, mà là trung thần cúc cung tận tụy.
Lâu Cảnh nhịn không được nỗi vui mừng đang cuộn trào trong lòng, ôm chặt lấy Mân vương điện hạ, không có thứ tự kĩ xảo nào, lung tung mà hôn lên môi y.
Tiêu Thừa Quân vươn tay, khẽ vuốt sống lưng của người bên trên, để gia hỏa này vui vẻ nghịch ngợm, làm ầm ĩ thoải mái.
Thân mình thiếu niên không chịu nổi trêu chọc, hai người nhập tâm hôn môi một hồi lâu, rất nhanh liền nổi lên phản ứng. Lâu Cảnh vươn tay với vào trong nội sam mềm mại kia, vỗ về chơi đùa lồng ngực nhẵn nhụi, một bên hôn, một bên dán, đồng thời còn chậm rãi cọ xát.
Cách vật liệu may mặc cọ xát tuy thoáng giảm bớt khát cầu của thân thể, nhưng rất nhanh lại khơi dậy dục niệm càng sâu, đem lý trí cắn nuốt hầu như không còn. (cho nên chương sau có H chẹp chẹp)
(1) nghi trình: nghi: lễ vật, quà mừng; trình:cung đường, đoạn đường => hiểu nôm na là tặng chi phí đi đường á, hình như là một tục lệ của người ta.
(2) bà bà: mẹ chồng
Đại cữu mẫu tất bật nhắc nhở quản gia kiểm tra lại những đồ đạc chuẩn bị mang theo. Từ kinh thành đến Lĩnh Nam là núi cao đường xa, ngựa chạy không ngừng vó cũng mất cả tháng, thức ăn, đồ dùng trên đường phải chuẩn bị thật cẩn thận. Mấy ngày trước quản gia đã trù bị, tính toán xong xuôi đồ vật cần thiết mang theo nên trong phủ có vội nhưng không loạn, hành lý đã được thu thập ngay ngắn. Nhị cữu Từ Triệt thì không cần phải nhúng tay vào giúp đỡ cái gì, chỉ có thể ngồi ngây trong chính đường uống trà.
Lâu Cảnh xuống xe ngựa, nhận lấy một gói đồ từ tay hạ nhân. Nhị cữu bước ra ngoài tiếp hắn, thấy bọn hạ nhân đang ôm đồ đạc nối đuôi nhau vào phủ, không khỏi cau mày, “Mua nhiều đồ thế làm gì?”
“Chỗ đồ này ta mua từ lâu lắm rồi nhưng không có ai mang đi, vài năm cữu cữu mới đến kinh thành một lần, tự nhiên là phải mang đến đây hết rồi.” Lâu Cảnh cười cười đi theo cữu cữu vào chính đường.
Gửi cho đại cữu bánh quy xốp đặc sản của kinh thành, gửi cho tam cữu tẩu hút thuốc bằng ngọc, tứ cữu là một cái lồng chim bằng vàng, son bột nước cho các vị cữu mẫu, vài cái roi ngựa cho các vị biểu ca, trang sức cho biểu muội.
“Mấy cái roi ngựa này là do một người thợ thủ công rất nổi danh ở Tấn Châu làm ra đấy, ta nghĩ các vị biểu ca sẽ thích nó.” Lâu Cảnh chỉ vào mấy cái roi ngựa tinh xảo nói.
“Hài tử này, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đồ vật yêu thích của các cữu cữu.” Đại cữu mẫu nhìn những đồ vật kia, trong mắt có chút ướt át.
Đại cữu thích ăn nhất là bánh quy xốp trong kinh, tam cữu thường hút thuốc lá khô, nghe nói phía nam mới có người chế tạo tẩu hút thuốc có nước, nói như vậy, loại tẩu này cũng không phải là dễ mua. Mà tứ cữu rất thích nuôi chim, nếu mua một cái lồng không tốt về, cũng chỉ có thể sử dụng lồng sắt thay thế.
“Có vài vị biểu tẩu ta chưa được gặp bao giờ, cũng không biết họ thích cái gì, đành gửi tặng một ít ngọc trai vậy.” Lâu Cảnh cười nói, gửi tặng tẩu tử son bột nước hay châu báu, trang sức đeo bên người có vẻ không được thích hợp cho lắm.
Bình Giang hầu phu nhân nắm chặt bàn tay của Lâu Cảnh, thở dài, “Nếu đại biểu ca mà hiểu chuyện được như ngươi, ta có thể bớt tức giận biết bao nhiêu lần.”
Lời còn chưa dứt chợt có người đến báo, Mân vương phủ phái một vị công công đến đây.
Lâu Cảnh sửng sốt, xoay người lại nhìn, hóa ra là Nhạc Nhàn đang vui vẻ đi đến. Sau khi hành lễ với ba người, hắn liền lấy ra một hộp gấm nhỏ, đưa hai tay trao cho Bình Giang hầu phu nhân, “Nghe nói tướng quân cùng hầu phu nhân phải về Lĩnh Nam, vương gia không tiện đến đây, mong rằng nhị vị chớ trách tội.”
“Làm phiền công công thay mặt hai người chúng ta cảm tạ điện hạ.” Đại cữu mẫu lập tức hành lễ, Nhạc Nhàn vội vàng khom người trả lễ.
Đợi Nhạc Nhàn đi rồi, Bình Giang hầu phu nhân mở hộp gấm ra, bên trong là một ngàn lượng nghi trình, “Cái này… nhiều quá rồi!” Lâu Cảnh đã không còn là Thái tử phi, theo lý thuyết thì khi bọn họ rời đi, Tiêu Thừa Quân hoàn toàn không cần tiễn và không mất một phân tiền lễ nào mới đúng. Hiện giờ thể hiện như vậy, liệu có phải là đang cố ý muốn mượn sức của Bình Giang hầu hay không?
“Cữu mẫu cứ yên tâm nhận lấy đi ạ, điện hạ tuyệt không có ý gì đâu.” Lâu Cảnh nhìn ngân phiếu kia, không khỏi cong môi cười. Mân vương điện hạ của hắn, tất nhiên là muốn sau này vẫn nhận cữu cữu, cữu mẫu nên mới đưa nghi trình đến đây.
“Mân vương làm người quang minh lỗi lạc, ngoại trừ y, còn có ai thích hợp hơn để nắm giữ Thái tử vị cơ chứ?” Từ Triệt bất mãn nói.
“Nhị thúc, chúng ta đang ở kinh thành đấy, ngươi bớt cằn nhằn đi kẻo bị vạ miệng thì khổ.” Đại cữu mẫu vội vàng cắt đứt câu chuyện của nhị cữu, xoay người lại cầm tay Lâu Cảnh dặn dò nửa ngày vẫn chưa xong.
Mấy ngày qua, Lâu Cảnh làm gì, bọn họ vẫn xem ở trong mắt, xác thực là có thể yên tâm. Nhưng mà trước khi đi, bọn họ lại cảm thấy có chỗ nào đó thật không yên lòng, đứa bé này không còn mẫu thân, cũng không có thê tử chăm sóc, lúc lạnh có biết thêm quần áo, ở Bắc Nha chịu ủy khuất có người giúp đỡ hay không?
Bình Giang Hậu phu nhân càng nói càng lo lắng, kêu quản gia lấy áo mùa đông nàng làm gấp nhiều ngày nay cho Lâu Cảnh, “Thời gian vội vàng, ta chỉ làm được có một chiếc này thôi. Ngươi cần nhớ rõ mặc thêm áo ấm, cữu mẫu không ở trong kinh, nếu không biết tự chăm sóc chính bản thân mình là phải chịu khổ đó.” Nói xong, nàng nhịn không được mà rơi lệ.
Áo khoác thật dày, đường may tỉ mỉ, còn mang theo mùi nắng, Lâu Cảnh mặc thử, thật cảm thấy so với người ngoài làm thì thoải mái hơn nhiều lắm. Đại cữu mẫu đã nhiều năm làm bà bà, sớm không cần phải làm mấy việc thêu thùa may vá như thế này nữa, nhưng vì hắn, nàng không quản đường xá mệt nhọc xóc nảy, vừa đuổi đến đây vừa may áo, chính là vì sợ rằng hắn lại gặp phải cảnh tượng giống như mấy năm trước đây, bởi vì kế mẫu đấu đá với mấy vị thẩm thẩm mà không chuẩn may áo mùa đông cho hắn.
Bình thường Bắc Nha cũng không có chuyện gì bận rộn, Lâu Cảnh ở phủ Bình Giang hầu đến tận hoàng hôn rồi mới tạm biệt cữu mẫu, cữu cữu, đi đến Túy Tiên lâu.
Chu Tung đã sớm ngồi trong một nhã gian chờ hắn, còn gọi một ca nữ Giang Nam đến xướng khúc.
Lâu Cảnh thưởng cho ca nữ kia một viên ngọc trai, xua tay cho nàng rời đi.
“Aiz, ngươi trở nên không thú vị từ lúc nào thế?” Chu Tung tiếc rẻ nhìn chằm chằm ca nữ xinh đẹp đang ôm đàn rời đi.
Nhìn người đi khuất, Chu Tung thở dài thườn thượt, vừa quay sang thì thấy Lâu Cảnh cau mày, liền sợ đến mức rụt lui cổ, vội vàng đứng dậy rót rượu cho hắn.
“Gần đây trong triều đang thương thảo việc mở rộng sông ngòi ở Thanh Hà.” Chu Tung cho gã sai vặt đi ra ngoài canh cửa, lúc này mới nghiêm túc bàn chuyện sinh ý, “Tam cữu của ta vừa mới được thăng nhiệm làm thứ sử Thanh Châu, công bộ cũng có người, nếu bên trên muốn mở rộng đường sông thì chúng ta có thể tham gia một chân vào đấy.”
Đồng tử của Lâu Cảnh co rụt lại, buổi trưa nay Tiêu Thừa Quân vừa mới nói với hắn chuyện này xong.
Chuyện tu sửa sông ngòi này là một việc lớn, hơn nữa, hiện tại ngân lượng của triều đình lại không có nhiều, phân phối chậm, nếu địa phương muốn khởi công thì đương nhiên là phải mượn bạc trước. Nếu bọn họ quăng tiền vào đây, sau đó chờ triều đình mang bạc đến trả lại cho bọn họ, chỉ cần động chân động tay vào một chút, như vậy ngân lượng chênh lệch trong đó không chỉ là gấp đôi thôi đâu.
“Đây là chuyện tốt đấy, người tính toán đầu tư nhiều hay ít?” Lâu Cảnh đưa tay cùng Chu Tung chạm cốc.
“Trong tay của ta có gần hai vạn lượng bạc!” Chu Tung đắc ý nói, kì thật số tiền này là do hắn hướng mẫu thân xin một ít làm vốn riêng, bản thân hắn cũng đã có mấy ngàn lượng bạc, Quan Tây hầu yêu thương ấu tử, lại tin tưởng hắn ngày thường không ăn chơi trác táng, liền cho hắn một vạn lượng bạc.
Lâu Cảnh hé mắt, “Nếu dựa vào công bộ, chúng ta có thể quăng vào năm vạn lượng là cao.”
“Năm vạn lượng mà vẫn còn ngại ít à?” Chu Tung mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi đừng để lộ việc này ra vội, ta đi hỏi thăm tin tức thêm cái đã.” Lâu Cảnh khoát tay áo, ý bảo Chu Tung an tâm, chớ nên nóng lòng. Việc này không đơn giản như mấy việc trước kia, bởi vì Thẩm Liên tham tài cũng nhảy vào đây, mà bản lĩnh của Thẩm Liên cũng không kém, cho nên cần phải bàn bạc kĩ hơn.
Chu Tung cực kì tín nhiệm Lâu Cảnh, thấy thần sắc của hắn ngưng trọng liền gật gật đầu, nguyên bản còn muốn lôi kéo vài huân quý tử đệ khác nhập bọn, thôi thì bây giờ cứ tạm gác lại cái đã.
“Gia, thế tử Khánh Dương bá mang theo vài vị công tử đến đây.” Gã sai vặt ngoài cửa nhanh chóng bẩm báo.
Hai người trong phòng lập tức ngừng nói chuyện với nhau, không lâu sau, thế tử Khánh Dương bá liền vén rèm mà vào, “Ta thấy tiểu tư của Chu nhị nên mới vào đây, thật không ngờ lại được gặp cả Lâu lão đại.”
“Đi chỗ nào cũng gặp phải ngươi!” Chu Tung ghét bỏ mà bĩu môi.
Thế tử Khánh Dương Bá cười cười cho Chu Tung một quyền, “Sao? Không muốn thấy ta hả? À giới thiệu cho các ngươi, vị này chính là nhị công tử nhà Quảng Thành bá.” Vừa nói xong, hắn liền quay người lại kéo một vị công tử thanh tú lên cho hai người Lâu Cảnh nhìn.
Lâu Cảnh ngẩng đầu, hắn vẫn còn nhớ rõ, vị đích thứ tử nhà Quảng Thành bá —— La Bội này cũng nằm trong nhóm đối tượng để lựa chọn làm Thái tử phi của Tiêu Thừa Quân, nên không khỏi nhìn kĩ thêm một chút. Mặt mày thanh tú, chính là hơi có vẻ nhút nhát, tuy nhiên lúc mỉm cười thì cũng khá là đáng yêu.
Không phải huân quý tử đệ nào cũng đều lui tới gặp gỡ nhau, thời khai quốc Thái tổ phong không ít hầu tước, nhưng sau trăm năm đến tận hôm nay, những gia tộc chân chính vẫn còn duy trì hiển hách không còn nhiều lắm. Giống như Quảng Thành bá và Vĩnh Ninh bá – nhà mẹ đẻ của Ngụy thị, chính vì hai ba đời đều không có quân công, không được thánh sủng mà dần dần xuống dốc. Cho nên ngày thường vị La công tử này cũng không cùng bọn họ lui tới, thật không rõ vì sao lần này lại nhận được lời mời của thế tử Khánh Dương bá mà đến đây.
“Ngồi cả đi.” Lâu Cảnh căn bản là không có đứng dậy, nâng cằm ý bảo mọi người nhập tọa, không có ai dám nói hắn thất lễ, đều cười cười rồi ngồi xuống.
Ngoại trừ La Bội, những người còn lại đều là người quen, cũng không nhiều lời khách sáo, nhanh chóng rót rượu, chúc tụng nhau, nói một ít tin đồn thú vị trong kinh thành, không khí rất hòa hảo.
“Ta mời thế tử An quốc công một ly.” La Bội cười đứng dậy, rót rượu cho Lâu Cảnh, “Chúc mừng thế tử lại được trở về tước vị cũ.”
Nguyên bản lúc trước không được tuyển làm Thái tử phi, La Bội còn ghen ghét với Lâu Cảnh hồi lâu. Hiện giờ Thái tử bị phế, hắn mới cảm thấy thật may mắn vì chính mình không có gả tiến cung. Hiện tại nói ra chuyện này, chính là nghĩ muốn lấy lòng Lâu Cảnh, dù sao hắn đã xem ra, gả ra ngoài rồi lại trở về, tước vị vẫn được giữ nguyên thì đúng là vạn hạnh.
Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức im phăng phắc.
Thế tử Khánh Dương bá biến sắc, vội ra tiếng hoà giải, “Chính là, Lâu lão đại, hôm qua ngươi trở lại rồi mà không tìm chúng ta uống một chén.”
“Hôm qua còn vội vàng thu thập đồ vật.” Lâu Cảnh cười lên tiếng, cầm lấy một cái chân cua ngậm vào miệng, giống như không nhìn thấy La công tử đang xấu hổ nâng chén.
Bầu không khí không có chút nào dịu đi, ngược lại càng khẩn trương hơn.
Chu Tung liếc liếc mắt nhìn thứ tử Quảng Thành bá nhưng không nói gì, ngược lại quay sang nói với thế tử Khánh Dương bá: “Ta cũng được lên chức, sao ngươi không nói đi uống rượu chúc mừng với ta?”
Thế tử Khánh Dương bá cười cười cùng hắn chạm cốc, không khí dần dần thân thiện, hòa hảo trở lại, chỉ là không có người nào để ý đến La Bội nữa.
Uống đến khi trăng lên cao, Lâu Cảnh nói mình đã say mà đứng dậy rời đi trước. Mọi người đưa hắn đến ngoài cửa tửu lâu mới trở về tiếp tục uống rượu.
Thế tử Khánh Dương bá đi chậm lại vài bước, giận tái mặt, nói với gã sai vặt của mình: “Lát nữa tan rượu, ngươi đem đồ vật La công tử tặng ta trả lại, cứ đưa cho gã sai vặt của hắn ấy.”
“Vâng.” Gã sai vặt vội thấp giọng vâng dạ.
Lâu Cảnh từ Túy Tiên lâu trở về Lạc Đường phường, không mang theo một người hầu nào. Gió cuối thu thổi lướt qua người khá rét lạnh, nhưng lại có tác dụng giúp Lâu Cảnh tỉnh táo hơn không ít. Không trở về Chu Tước đường, Lâu Cảnh trực tiếp đi đến Mân vương phủ, nhẹ nhàng trèo tường lẻn vào.
Tiêu Thừa Quân vẫn chưa ngủ, hiện tại đang ngồi trong thư phòng múa bút, bỗng nhiên có một vòng tay từ phía sau ôm trọn lấy y, không khỏi bật cười, “Ngươi lại leo tường à?”
“Ừm.” Lâu Cảnh dán người vào lưng của Mân vương điện hạ, thoải mái mà dụi dụi.
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà tha gia hỏa trên lưng đi rửa mặt. An Thuận và Nhạc Nhàn thì mắt xem mũi, mũi xem tâm mà hầu hạ hai người lên giường.
Trướng mạn vừa mới kéo xuống, Lâu Cảnh liền xoay người đè lên Mân vương điện hạ, tìm cánh môi mềm mại kia hôn tới.
“Uhm…” Tiêu Thừa Quân bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lâu Cảnh nhào lên người hôn vừa vặn.
Trong lòng Lâu Cảnh có chút bất an, vội vàng như muốn xác nhận lại cái gì, mang theo ba phần mem say mà hôn môi, so với ngày thường nhiều hơn vài phần cuồng dã, thật lâu sau mới chậm rãi tách ra.
“Thừa Quân…” Lâu Cảnh chống hai tay hơi nhấc người dậy, cúi đầu nhìn Mân vương điện hạ đang hơi thở dốc, “Nếu ta làm gian nịnh, ngươi sẽ rất tức giận sao?”
Tiêu Thừa Quân ngẩn người, chậm rãi lắc đầu, vươn tay xoa xoa gương mặt anh tuấn kia, “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, ta tin ngươi.” Lời vừa nói ra, y liền tinh tường nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia chợt rực sáng lên như ánh sao trên bầu trời đêm, rực rỡ động lòng người.
Nói cái gì đi nữa cũng đều không bằng được một câu “Ta tin ngươi”, tin ngươi, đó là vô luận ngươi làm cái gì, ta đều biết, đều hiểu, ngươi không phải là gian nịnh hại nước hại dân, mà là trung thần cúc cung tận tụy.
Lâu Cảnh nhịn không được nỗi vui mừng đang cuộn trào trong lòng, ôm chặt lấy Mân vương điện hạ, không có thứ tự kĩ xảo nào, lung tung mà hôn lên môi y.
Tiêu Thừa Quân vươn tay, khẽ vuốt sống lưng của người bên trên, để gia hỏa này vui vẻ nghịch ngợm, làm ầm ĩ thoải mái.
Thân mình thiếu niên không chịu nổi trêu chọc, hai người nhập tâm hôn môi một hồi lâu, rất nhanh liền nổi lên phản ứng. Lâu Cảnh vươn tay với vào trong nội sam mềm mại kia, vỗ về chơi đùa lồng ngực nhẵn nhụi, một bên hôn, một bên dán, đồng thời còn chậm rãi cọ xát.
Cách vật liệu may mặc cọ xát tuy thoáng giảm bớt khát cầu của thân thể, nhưng rất nhanh lại khơi dậy dục niệm càng sâu, đem lý trí cắn nuốt hầu như không còn. (cho nên chương sau có H chẹp chẹp)
(1) nghi trình: nghi: lễ vật, quà mừng; trình:cung đường, đoạn đường => hiểu nôm na là tặng chi phí đi đường á, hình như là một tục lệ của người ta.
(2) bà bà: mẹ chồng
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc