Quân Vi Hạ
Chương 26: Cữu huynh (anh em bên vợ)
“Khi còn bé thường nghe hoàng tổ phụ nhắc đến Chinh Nam tướng quân, nói tướng quân tuổi trẻ tài cao, là mãnh tướng hiếm có của Đại Dục ta.” Tiêu Thừa Quân tươi cười khách sáo một câu, đi đến bên người Thái tử phi nhà mình, “Trạc Ngọc gả cho ta, xác thực ủy khuất hắn, chỉ là phụ mẫu chi mệnh không thể trái, mong cữu cữu, cữu mẫu tha thứ.”
Bình Giang Hậu phu nhân vội cúi người hoàn lễ, “Có thể cùng hoàng gia kết thân chính là vinh sủng vô cùng, điện hạ nói như vậy, thật đúng là chiết sát thiếp thân.”
“Đúng vậy, điện hạ khách khí.” Nhị cữu khom người ôm quyền, “Mấy ngày nay hài tử này vẫn được điện hạ chăm sóc, chúng thần thật cảm kích vô cùng.”
Lâu Cảnh nhìn ánh mắt mang hàm ý xin lỗi của Thái tử điện hạ, trong lòng không biết có tư vị gì, tiến lên giữ chặt ống tay áo của Thái tử phu quân, “Nào có ủy khuất, sao điện hạ lại nói như vậy?”
Tiêu Thừa Quân nhìn đôi mắt trông mong của Thái tử phi, liền vỗ vỗ tay hắn trấn an.
Thấy hai người tựa hồ ở chung rất khá, cữu mẫu cùng nhị cữu liếc nhau, đều có chút vui mừng. Nếu Trạc Ngọc đã được gả cho người ta, có thể sống bên nhau tự nhiên như vậy thì không có gì tốt hơn. Hơn nữa, hai người cũng không dự đoán được, Thái tử điện hạ chưa từng gặp mặt này lại hiền đức như vậy, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Bốn người ngồi xuống uống trà, nói vài câu việc nhà, bầu không khí dần dần thân thiện. Bình Giang hầu phu nhân nhìn Thái tử điện hạ tuấn mỹ bất phàm, càng xem càng vừa lòng, không chỉ đối với trưởng bối ôn hòa hữu lễ, cư xử với Lâu Cảnh cũng rất nhẫn nại, nếu nữ nhi nhà mình gả cho một nữ tế như vậy, chỉ sợ nằm mơ nàng cũng sẽ cười tỉnh. Nhưng Lâu Cảnh là nam tử, lại là người thừa kế của phủ An quốc công, gả cho người làm nam thê, thật có chút đáng tiếc.
“Phu nhân, nhị lão gia, phủ An quốc công phái người đến đưa lễ, nói lát nữa An quốc công sẽ đến đây.” Ngoài cửa có một gã sai vặt vội vàng tiến vào thông bẩm.
“Hừ, lần này hắn thực biết lễ tiết quá nhỉ!” Từ Triệt hừ lạnh một tiếng.
“Nhị thúc…” Cữu mẫu vội nhẹ giọng nhắc nhở một câu, nhìn về phía Lâu Cảnh và Tiêu Thừa Quân, lấy tính tình của nhị thúc nhà mình, chắc chắn sẽ có xung đột với cô gia, nếu để hai hài tử này nhìn thấy, xác thực là có chút không tốt.
Lâu Cảnh tự nhiên biết ý tứ của cữu mẫu, cùng Thái tử điện hạ liếc nhau.
Tiêu Thừa Quân mang theo Thái tử phi đứng dậy, “Nhạc phụ cùng nhị vị nhiều năm không thấy, ta ở trong này sợ là sẽ làm nhạc phụ không được tự nhiên.”
“Phụ thân nhìn đến ta lại tức giận, ta mang Thái tử đi dạo hoa viên đây. Lát nữa chúng ta lại đến cùng nhị cữu, cữu mẫu nói chuyện.” Lâu Cảnh cười hì hì lôi kéo Thái tử nhà mình rời khỏi chính đường.
Từ Triệt cũng không lên tiếng ngăn trở, chính là tỏ ra xin lỗi mà ôm quyền nhìn về phía Thái tử.
Phủ Bình Giang hầu cũng không lớn, Lâu Cảnh kéo Thái tử phu quân đi dạo một vòng liền quay về, tránh ở phía dưới cửa sổ.
“Nếu để cữu cữu bọn họ phát hiện, thế này… không tốt lắm đâu?” Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà nhìn Thái tử phi núp dưới chân tường. Từ khi đi theo Lâu Cảnh, hành vi của y càng ngày càng vượt quá đạo thường, hết trèo tường viện, lẻn vào chùa ni cô, giờ lại ngồi nghe lén trưởng bối nói chuyện.
“Nhị cữu còn đang nổi giận đùng đùng, vội vàng muốn tấu phụ thân ta, sẽ không phát hiện ra chúng ta ngồi ở đây đâu.” Lâu Cảnh nhỏ giọng nói, lấy một ngón tay chọc rách giấy trên cửa sổ.
Nhất thời, âm thanh từ trong phòng truyền ra rõ ràng hơn không ít, ba người bên trong chưa nói được mấy câu đã bắt đầu tranh cãi.
“Cô gia, tiểu cô mất, hôn sự của Trạc Ngọc, ngài cũng nên cùng chúng ta bàn bạc một chút.” Âm thanh của Bình Giang hầu phu nhân lộ ra bất mãn, chính thê mất, hôn nhân đại sự của con trai trưởng phải cùng cữu huynh thương nghị.
“Nhóm cữu huynh ở tận Lĩnh Nam, ý chỉ của Hoàng Thượng lại hạ xuống quá nhanh, ta cũng không có cách nào.” An quốc công Lâu Kiến Du cũng tự biết đuối lý.
“Trạc Ngọc đã được khâm phong là thế tử, Hoàng Thượng tìm ngươi thương nghị, chẳng lẽ ngươi lại không nói hắn là đích trưởng tử, không thể gả qua sao?” Thanh âm của Từ Triệt mang theo lửa giận, gay gắt hỏi.
“Luật pháp cũng không nói là đích trưởng tử thì không thể gả cho Thái tử.” Lâu Kiến Du cúi đầu lầu bầu một tiếng, trước mặt cữu huynh, hắn cũng không khỏi có chút hụt hơi, lí nhí: “Hoàng Thượng tứ hôn, ta cũng không thể kháng chỉ đi?”
“Ngươi còn dám nói!” Từ Triệt kéo cổ áo Lâu Kiến Du, vung tay liền muốn tấu hắn, “Người được chọn làm Thái tử phi, trừ Trạc Ngọc ra, còn có đích tôn của Tĩnh Nam hầu, thứ tử của Quảng Thành bá. Nếu không phải ngươi vội vàng đem nhi tử dâng lên, sao Hoàng Thượng lại chọn thế tử nhà An quốc công?”
“Nhị cữu ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!” Lâu Kiến Du vội vàng bắt lấy tay của nhị cữu, hấp tấp cười làm lành.
“Nhị thúc!” Bình Giang hầu phu nhân vội đi kéo Từ Triệt, nhưng là cản vẫn không được.
Trong phòng xảy ra một trận hỗn loạn, Lâu Cảnh nằm úp sấp trên vai Thái tử điện hạ, bả vai run run, cố gắng nén cười. Tiêu Thừa Quân dở khóc dở cười mà nhìn gia hỏa bên người, thập phần hoài nghi Thái tử phi nhà mình đem cữu cữu từ Lĩnh Nam đến đây, chính là vì tìm người tấu phụ thân hắn một trận.
Khi rời khỏi phủ Bình Giang hầu thì cũng đã hoàng hôn, Lâu Cảnh bàn bạc với cữu mẫu, ngày mai sẽ đến phủ An quốc công yêu cầu phân chia gia sản.
“Hà tất gấp gáp như vậy?” Tiêu Thừa Quân nhìn ánh mắt cong cong của Thái tử phi, âm thầm thở dài.
“Đại cữu mẫu quản toàn bộ việc bếp núc của phủ Bình Giang hầu, trước năm mới phải trở về, không thể ở lại kinh thành quá lâu. Thừa dịp bọn họ đang ở đây, có người áp chế Ngụy thị, phải nhanh chóng phân chia gia sản mới là tốt nhất.” Lâu Cảnh nương theo xóc nảy của xe ngựa mà dựa vào vai Thái tử điện hạ, “Đến năm sau, phụ thân và các vị thúc thúc của ta sẽ hết hiếu kì rồi tách ra ở riêng, lúc đó gia sản ta được phân cho sẽ giảm đi rất nhiều.”
Tiêu Thừa Quân mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
“Gia sản của ta chính là của hồi môn, trong thiên hạ nào có ai giống ta vì phu gia mà suy nghĩ đâu nhỉ?” Lâu Cảnh cười cười ôm Thái tử điện hạ, cọ cọ vào cổ của y.
Tiêu Thừa Quân bật cười, sờ sờ cái đầu cọ loạn bên cổ, dấu đi ánh mắt mang theo vài phần chua xót.
Ngày kế, Thái tử điện hạ vào triều, Lâu Cảnh cũng dậy thật sớm, tinh thần phấn chấn mà lấy ra chồng sổ sách thật dày mà nhị thẩm đưa cho hôm trước cẩn thận kiểm kê. Sau đó, hắn trao chồng sổ sách liệt kê tài vật trong Chu Tước đường, của hồi môn của mẫu thân, khế đất ở Tấn Châu, của hồi môn phụ thân cấp cho cùng với chồng sổ sách vừa kiểm tra xong cho Nhạc Nhàn ôm đi. Còn hắn thì đưa Thái tử phu quân nhà mình xuất môn, tiếp theo đến thỉnh an Hoàng hậu, nói hôm nay phải về phủ An quốc công một chuyến.
“Sao đột nhiên lại muốn trở về nương gia vậy?” Kỷ Chước hơi hơi nhíu mày, hai ngày nay trong triều đối với Thái tử vô cùng bất lợi, mà thời gian này Thái tử phi lại muốn trở về phủ An quốc công là có ý gì?
“Đại cữu mẫu và nhị cữu vừa từ Lĩnh Nam lại đây.” Lâu Cảnh giống như không nhìn thấy lãnh ý trong mắt Hoàng hậu, vẫn cười nhu thuận như trước, “Bởi vì hôn sự diễn ra quá vội vàng, của hồi môn từ gia mẫu vẫn chưa được mang vào cung, nhi thần tranh thủ cữu mẫu còn đang ở kinh thành, đem của hồi môn lấy về.”
“Ha ha ha, ngươi thật có bản lĩnh, vừa mới gả tiến cung nửa tháng đã biết mang tiền tài về bên phu gia rồi!” Kỷ Hoàng hậu nghe vậy, lãnh ý trong mắt lập tức biến mất vô tung, chỉ vào Lâu Cảnh trêu ghẹo nói.
“Sao phụ hậu lại cười nhi thần thế chứ!” Lâu Cảnh giả vờ cả giận nói.
“Được, được, được, bổn cung không cười ngươi.” Kỷ Chước cười khẽ lắc đầu, gọi thái giám tổng quản bên người đi khố phòng lấy chút trang sức, vàng ngọc, “Bổn cung là nam tử, Bình Giang hầu phu nhân không tiện đến bái kiến, ngươi cứ mang giúp ta đi thôi.” Đây là ban cho Bình Giang hầu phu nhân, cũng coi như cấp mặt mũi cho tức phụ nhà mình.
Lâu Cảnh vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Từ ngày hôm qua, phủ An quốc công luôn bị bao phủ bởi một tầng u ám. Sau khi hồi phủ, Lâu Kiến Du vẫn treo một bộ mặt đen xì, ngủ qua một đêm cũng không dịu đi mảy may, sáng sớm đã đi đi lại lại trong sảnh đường, vô cùng phiền não.
“Hà tất phải phiền não như vậy?” Ngụy thị an bài xong bàn tiệc, liếc mắt nhìn thần sắc không yên của An quốc công, cười lạnh nói: “Thế tử đã được gả cho hoàng gia, nếu Từ gia bất mãn, vậy cứ để họ đi lý luận với Hoàng Thượng đi, ngươi gấp cái gì chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Lâu Kiến Du trừng mắt nhìn kế thất, “Không biết tiểu súc sinh kia đã nói gì với Từ gia, hôm qua thiếu chút nữa ta bị nhị cữu huynh đánh chết đấy. Không biết hôm nay họ còn ồn ào muốn đến đây làm gì?” Nói xong, hắn chỉ chỉ cái cằm xanh tím, một quyền kia của Từ Triệt cũng không phải đùa, nếu không phải Bình Giang hầu phu nhân kéo kịp thời, rất có khả năng răng cửa của hắn đã rụng mất mấy cái rồi.
“Quốc công gia!” Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào, vấp phải bậc cửa suýt nữa ngã nhào, “Tam… Tam lão thái gia đến đây.”
“Ngươi nói ai?” Lâu Kiến Du kinh ngạc không thôi, Tam lão thái gia là thúc thúc trong tộc của hắn, nhân khẩu của Lâu gia cũng không vượng, chỉ có một thúc thúc này, thường ngày cũng không lui tới, như thế nào mà hôm nay lại vừa vặn đến đây đúng lúc như vậy?
“Trạc Ngọc nói hôm nay trong nhà có đại sự, đặc biệt nhờ lão nhân đến chứng kiến.” Tam lão thái gia mỉm cười, chậm chạp bước vào, hắn là đường huynh đệ với lão An quốc công, tuy có ấm phong, nhưng không được kế thừa chức tước, toàn bộ con cháu trong nhà vẫn để lão An quốc công dìu dắt.
Trong lòng Lâu Kiến Du lộp bộp một chút, Lâu Cảnh mời Tam lão thái gia đến đây vào lúc này, là muốn làm gì?
Sắc mặt của Ngụy thị cũng không dễ nhìn, mấy ngày trước nàng mới tiếp nhận toàn bộ sổ sách của Chu Tước đường, đây là Lâu Cảnh đến gây rối sao? Nghĩ đến đây, Ngụy thị vội vàng kéo Lâu Kiến Du sang một bên, nói nhỏ: “Quốc công gia, không phải Thái tử phi muốn gia sản riêng đấy chứ?”
“Hừ, hắn muốn phân cái gì gia sản? Của hồi môn à, một phân tiền ta cũng không cho hắn!” Lâu Kiến Du nghe vậy, lập tức nổi giận lôi đình, sản nghiệp ở Tấn Châu hắn vẫn chưa nắm được vào tay đây, nếu tiểu súc sinh dám yêu cầu phân chia gia sản với hắn, vậy chuyện kia phải lôi ra tính cho trọn, nhất định phải mang sản nghiệp ở Tấn Châu về.
Lúc này, bầu không khí trên triều còn nặng nề và căng thẳng hơn hôm qua.
Chuyện Thái Sơn bị động đất đã truyền đến triều đình, mà loại điềm xấu này lại xuất hiện ngay tại thời điểm mấu chốt, quả thực là lão thiên cũng chạy theo gây phiền.
Cuối cùng, trên gương mặt của Thẩm Liên cũng xuất hiện tươi cười, chuyện từ đường còn chưa điều tra xong, vụ việc Thái Sơn đã nhanh chóng xuất hiện đánh thẳng đến sự sùng bái vào mệnh trời của Thuần Đức đế, chỉ sợ hắn sẽ không còn tâm trí nào mà truy cứu đến chuyện xảy ra ở Thanh Hà.
Tiêu Thừa Quân nghiêm túc mà đứng, giống như không nhìn thấy ánh mắt của nhóm triều thần thỉnh thoảng lại trộm liếc y mang theo thương hại hoặc trào phúng.
“Khâm thiên giám giám chính ở chỗ nào?” Thuần Đức đế cau mày hỏi.
Khâm thiên giám giám chính đầu đầy mồ hôi mà phác quỳ đi ra, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm qua sắc trời âm trầm, ban đêm lại có mưa nhỏ, thần chưa nhìn thấy tinh tượng…”
“Phế vật, trẫm để ngươi làm giám chính làm gì?” Thuần Đức đế vỗ mạnh vào ngự án, “Người tới…”
“Hoàng Thượng!” Khâm thiên giám giám vội vàng kêu lên một tiếng, nếu để Hoàng Thượng nói xong, không mất mũ ô sa thì chính là rơi đầu, “Thần… thần tự biết năng lực của mình không đủ, nhưng thần biết có một người có thể tính toán thiên văn mà không cần xem tinh tượng.”
“Ai?” Thuần Đức đế lập tức tò mò hỏi.
Tả tướng Triệu Đoan hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua hữu tướng Trần Thế Xương, thấy hắn không có chút ngoài ý muốn nào, trong lòng thầm mắng, họ Trần này thật đúng là không từ thủ đoạn, Thái tử lâm nguy rồi.
(1) Đại Dục: dục là ánh sáng/ chiếu sáng.
(2) phụ mẫu chi mệnh: Việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt, con cái không có quyền định đoạt mối lương duyên của mình.
(3) chiết sát: hình như là tổn thọ
(4) nữ tế: con rể
(5) nhạc phụ: bố vợ
(6) đích tôn: cháu ruột
(7) tức phụ: nàng dâu
(8) đường huynh đệ: Anh em họ, tức anh em con chú hoặc con bác
(9) ấm phong: Ân đức che chở, phúc trạch của tổ tiên để lại.
Phép ngày xưa cứ ông cha làm quan to, con cháu được tập ấm ra làm quan.
Bình Giang Hậu phu nhân vội cúi người hoàn lễ, “Có thể cùng hoàng gia kết thân chính là vinh sủng vô cùng, điện hạ nói như vậy, thật đúng là chiết sát thiếp thân.”
“Đúng vậy, điện hạ khách khí.” Nhị cữu khom người ôm quyền, “Mấy ngày nay hài tử này vẫn được điện hạ chăm sóc, chúng thần thật cảm kích vô cùng.”
Lâu Cảnh nhìn ánh mắt mang hàm ý xin lỗi của Thái tử điện hạ, trong lòng không biết có tư vị gì, tiến lên giữ chặt ống tay áo của Thái tử phu quân, “Nào có ủy khuất, sao điện hạ lại nói như vậy?”
Tiêu Thừa Quân nhìn đôi mắt trông mong của Thái tử phi, liền vỗ vỗ tay hắn trấn an.
Thấy hai người tựa hồ ở chung rất khá, cữu mẫu cùng nhị cữu liếc nhau, đều có chút vui mừng. Nếu Trạc Ngọc đã được gả cho người ta, có thể sống bên nhau tự nhiên như vậy thì không có gì tốt hơn. Hơn nữa, hai người cũng không dự đoán được, Thái tử điện hạ chưa từng gặp mặt này lại hiền đức như vậy, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Bốn người ngồi xuống uống trà, nói vài câu việc nhà, bầu không khí dần dần thân thiện. Bình Giang hầu phu nhân nhìn Thái tử điện hạ tuấn mỹ bất phàm, càng xem càng vừa lòng, không chỉ đối với trưởng bối ôn hòa hữu lễ, cư xử với Lâu Cảnh cũng rất nhẫn nại, nếu nữ nhi nhà mình gả cho một nữ tế như vậy, chỉ sợ nằm mơ nàng cũng sẽ cười tỉnh. Nhưng Lâu Cảnh là nam tử, lại là người thừa kế của phủ An quốc công, gả cho người làm nam thê, thật có chút đáng tiếc.
“Phu nhân, nhị lão gia, phủ An quốc công phái người đến đưa lễ, nói lát nữa An quốc công sẽ đến đây.” Ngoài cửa có một gã sai vặt vội vàng tiến vào thông bẩm.
“Hừ, lần này hắn thực biết lễ tiết quá nhỉ!” Từ Triệt hừ lạnh một tiếng.
“Nhị thúc…” Cữu mẫu vội nhẹ giọng nhắc nhở một câu, nhìn về phía Lâu Cảnh và Tiêu Thừa Quân, lấy tính tình của nhị thúc nhà mình, chắc chắn sẽ có xung đột với cô gia, nếu để hai hài tử này nhìn thấy, xác thực là có chút không tốt.
Lâu Cảnh tự nhiên biết ý tứ của cữu mẫu, cùng Thái tử điện hạ liếc nhau.
Tiêu Thừa Quân mang theo Thái tử phi đứng dậy, “Nhạc phụ cùng nhị vị nhiều năm không thấy, ta ở trong này sợ là sẽ làm nhạc phụ không được tự nhiên.”
“Phụ thân nhìn đến ta lại tức giận, ta mang Thái tử đi dạo hoa viên đây. Lát nữa chúng ta lại đến cùng nhị cữu, cữu mẫu nói chuyện.” Lâu Cảnh cười hì hì lôi kéo Thái tử nhà mình rời khỏi chính đường.
Từ Triệt cũng không lên tiếng ngăn trở, chính là tỏ ra xin lỗi mà ôm quyền nhìn về phía Thái tử.
Phủ Bình Giang hầu cũng không lớn, Lâu Cảnh kéo Thái tử phu quân đi dạo một vòng liền quay về, tránh ở phía dưới cửa sổ.
“Nếu để cữu cữu bọn họ phát hiện, thế này… không tốt lắm đâu?” Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà nhìn Thái tử phi núp dưới chân tường. Từ khi đi theo Lâu Cảnh, hành vi của y càng ngày càng vượt quá đạo thường, hết trèo tường viện, lẻn vào chùa ni cô, giờ lại ngồi nghe lén trưởng bối nói chuyện.
“Nhị cữu còn đang nổi giận đùng đùng, vội vàng muốn tấu phụ thân ta, sẽ không phát hiện ra chúng ta ngồi ở đây đâu.” Lâu Cảnh nhỏ giọng nói, lấy một ngón tay chọc rách giấy trên cửa sổ.
Nhất thời, âm thanh từ trong phòng truyền ra rõ ràng hơn không ít, ba người bên trong chưa nói được mấy câu đã bắt đầu tranh cãi.
“Cô gia, tiểu cô mất, hôn sự của Trạc Ngọc, ngài cũng nên cùng chúng ta bàn bạc một chút.” Âm thanh của Bình Giang hầu phu nhân lộ ra bất mãn, chính thê mất, hôn nhân đại sự của con trai trưởng phải cùng cữu huynh thương nghị.
“Nhóm cữu huynh ở tận Lĩnh Nam, ý chỉ của Hoàng Thượng lại hạ xuống quá nhanh, ta cũng không có cách nào.” An quốc công Lâu Kiến Du cũng tự biết đuối lý.
“Trạc Ngọc đã được khâm phong là thế tử, Hoàng Thượng tìm ngươi thương nghị, chẳng lẽ ngươi lại không nói hắn là đích trưởng tử, không thể gả qua sao?” Thanh âm của Từ Triệt mang theo lửa giận, gay gắt hỏi.
“Luật pháp cũng không nói là đích trưởng tử thì không thể gả cho Thái tử.” Lâu Kiến Du cúi đầu lầu bầu một tiếng, trước mặt cữu huynh, hắn cũng không khỏi có chút hụt hơi, lí nhí: “Hoàng Thượng tứ hôn, ta cũng không thể kháng chỉ đi?”
“Ngươi còn dám nói!” Từ Triệt kéo cổ áo Lâu Kiến Du, vung tay liền muốn tấu hắn, “Người được chọn làm Thái tử phi, trừ Trạc Ngọc ra, còn có đích tôn của Tĩnh Nam hầu, thứ tử của Quảng Thành bá. Nếu không phải ngươi vội vàng đem nhi tử dâng lên, sao Hoàng Thượng lại chọn thế tử nhà An quốc công?”
“Nhị cữu ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!” Lâu Kiến Du vội vàng bắt lấy tay của nhị cữu, hấp tấp cười làm lành.
“Nhị thúc!” Bình Giang hầu phu nhân vội đi kéo Từ Triệt, nhưng là cản vẫn không được.
Trong phòng xảy ra một trận hỗn loạn, Lâu Cảnh nằm úp sấp trên vai Thái tử điện hạ, bả vai run run, cố gắng nén cười. Tiêu Thừa Quân dở khóc dở cười mà nhìn gia hỏa bên người, thập phần hoài nghi Thái tử phi nhà mình đem cữu cữu từ Lĩnh Nam đến đây, chính là vì tìm người tấu phụ thân hắn một trận.
Khi rời khỏi phủ Bình Giang hầu thì cũng đã hoàng hôn, Lâu Cảnh bàn bạc với cữu mẫu, ngày mai sẽ đến phủ An quốc công yêu cầu phân chia gia sản.
“Hà tất gấp gáp như vậy?” Tiêu Thừa Quân nhìn ánh mắt cong cong của Thái tử phi, âm thầm thở dài.
“Đại cữu mẫu quản toàn bộ việc bếp núc của phủ Bình Giang hầu, trước năm mới phải trở về, không thể ở lại kinh thành quá lâu. Thừa dịp bọn họ đang ở đây, có người áp chế Ngụy thị, phải nhanh chóng phân chia gia sản mới là tốt nhất.” Lâu Cảnh nương theo xóc nảy của xe ngựa mà dựa vào vai Thái tử điện hạ, “Đến năm sau, phụ thân và các vị thúc thúc của ta sẽ hết hiếu kì rồi tách ra ở riêng, lúc đó gia sản ta được phân cho sẽ giảm đi rất nhiều.”
Tiêu Thừa Quân mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
“Gia sản của ta chính là của hồi môn, trong thiên hạ nào có ai giống ta vì phu gia mà suy nghĩ đâu nhỉ?” Lâu Cảnh cười cười ôm Thái tử điện hạ, cọ cọ vào cổ của y.
Tiêu Thừa Quân bật cười, sờ sờ cái đầu cọ loạn bên cổ, dấu đi ánh mắt mang theo vài phần chua xót.
Ngày kế, Thái tử điện hạ vào triều, Lâu Cảnh cũng dậy thật sớm, tinh thần phấn chấn mà lấy ra chồng sổ sách thật dày mà nhị thẩm đưa cho hôm trước cẩn thận kiểm kê. Sau đó, hắn trao chồng sổ sách liệt kê tài vật trong Chu Tước đường, của hồi môn của mẫu thân, khế đất ở Tấn Châu, của hồi môn phụ thân cấp cho cùng với chồng sổ sách vừa kiểm tra xong cho Nhạc Nhàn ôm đi. Còn hắn thì đưa Thái tử phu quân nhà mình xuất môn, tiếp theo đến thỉnh an Hoàng hậu, nói hôm nay phải về phủ An quốc công một chuyến.
“Sao đột nhiên lại muốn trở về nương gia vậy?” Kỷ Chước hơi hơi nhíu mày, hai ngày nay trong triều đối với Thái tử vô cùng bất lợi, mà thời gian này Thái tử phi lại muốn trở về phủ An quốc công là có ý gì?
“Đại cữu mẫu và nhị cữu vừa từ Lĩnh Nam lại đây.” Lâu Cảnh giống như không nhìn thấy lãnh ý trong mắt Hoàng hậu, vẫn cười nhu thuận như trước, “Bởi vì hôn sự diễn ra quá vội vàng, của hồi môn từ gia mẫu vẫn chưa được mang vào cung, nhi thần tranh thủ cữu mẫu còn đang ở kinh thành, đem của hồi môn lấy về.”
“Ha ha ha, ngươi thật có bản lĩnh, vừa mới gả tiến cung nửa tháng đã biết mang tiền tài về bên phu gia rồi!” Kỷ Hoàng hậu nghe vậy, lãnh ý trong mắt lập tức biến mất vô tung, chỉ vào Lâu Cảnh trêu ghẹo nói.
“Sao phụ hậu lại cười nhi thần thế chứ!” Lâu Cảnh giả vờ cả giận nói.
“Được, được, được, bổn cung không cười ngươi.” Kỷ Chước cười khẽ lắc đầu, gọi thái giám tổng quản bên người đi khố phòng lấy chút trang sức, vàng ngọc, “Bổn cung là nam tử, Bình Giang hầu phu nhân không tiện đến bái kiến, ngươi cứ mang giúp ta đi thôi.” Đây là ban cho Bình Giang hầu phu nhân, cũng coi như cấp mặt mũi cho tức phụ nhà mình.
Lâu Cảnh vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Từ ngày hôm qua, phủ An quốc công luôn bị bao phủ bởi một tầng u ám. Sau khi hồi phủ, Lâu Kiến Du vẫn treo một bộ mặt đen xì, ngủ qua một đêm cũng không dịu đi mảy may, sáng sớm đã đi đi lại lại trong sảnh đường, vô cùng phiền não.
“Hà tất phải phiền não như vậy?” Ngụy thị an bài xong bàn tiệc, liếc mắt nhìn thần sắc không yên của An quốc công, cười lạnh nói: “Thế tử đã được gả cho hoàng gia, nếu Từ gia bất mãn, vậy cứ để họ đi lý luận với Hoàng Thượng đi, ngươi gấp cái gì chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Lâu Kiến Du trừng mắt nhìn kế thất, “Không biết tiểu súc sinh kia đã nói gì với Từ gia, hôm qua thiếu chút nữa ta bị nhị cữu huynh đánh chết đấy. Không biết hôm nay họ còn ồn ào muốn đến đây làm gì?” Nói xong, hắn chỉ chỉ cái cằm xanh tím, một quyền kia của Từ Triệt cũng không phải đùa, nếu không phải Bình Giang hầu phu nhân kéo kịp thời, rất có khả năng răng cửa của hắn đã rụng mất mấy cái rồi.
“Quốc công gia!” Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào, vấp phải bậc cửa suýt nữa ngã nhào, “Tam… Tam lão thái gia đến đây.”
“Ngươi nói ai?” Lâu Kiến Du kinh ngạc không thôi, Tam lão thái gia là thúc thúc trong tộc của hắn, nhân khẩu của Lâu gia cũng không vượng, chỉ có một thúc thúc này, thường ngày cũng không lui tới, như thế nào mà hôm nay lại vừa vặn đến đây đúng lúc như vậy?
“Trạc Ngọc nói hôm nay trong nhà có đại sự, đặc biệt nhờ lão nhân đến chứng kiến.” Tam lão thái gia mỉm cười, chậm chạp bước vào, hắn là đường huynh đệ với lão An quốc công, tuy có ấm phong, nhưng không được kế thừa chức tước, toàn bộ con cháu trong nhà vẫn để lão An quốc công dìu dắt.
Trong lòng Lâu Kiến Du lộp bộp một chút, Lâu Cảnh mời Tam lão thái gia đến đây vào lúc này, là muốn làm gì?
Sắc mặt của Ngụy thị cũng không dễ nhìn, mấy ngày trước nàng mới tiếp nhận toàn bộ sổ sách của Chu Tước đường, đây là Lâu Cảnh đến gây rối sao? Nghĩ đến đây, Ngụy thị vội vàng kéo Lâu Kiến Du sang một bên, nói nhỏ: “Quốc công gia, không phải Thái tử phi muốn gia sản riêng đấy chứ?”
“Hừ, hắn muốn phân cái gì gia sản? Của hồi môn à, một phân tiền ta cũng không cho hắn!” Lâu Kiến Du nghe vậy, lập tức nổi giận lôi đình, sản nghiệp ở Tấn Châu hắn vẫn chưa nắm được vào tay đây, nếu tiểu súc sinh dám yêu cầu phân chia gia sản với hắn, vậy chuyện kia phải lôi ra tính cho trọn, nhất định phải mang sản nghiệp ở Tấn Châu về.
Lúc này, bầu không khí trên triều còn nặng nề và căng thẳng hơn hôm qua.
Chuyện Thái Sơn bị động đất đã truyền đến triều đình, mà loại điềm xấu này lại xuất hiện ngay tại thời điểm mấu chốt, quả thực là lão thiên cũng chạy theo gây phiền.
Cuối cùng, trên gương mặt của Thẩm Liên cũng xuất hiện tươi cười, chuyện từ đường còn chưa điều tra xong, vụ việc Thái Sơn đã nhanh chóng xuất hiện đánh thẳng đến sự sùng bái vào mệnh trời của Thuần Đức đế, chỉ sợ hắn sẽ không còn tâm trí nào mà truy cứu đến chuyện xảy ra ở Thanh Hà.
Tiêu Thừa Quân nghiêm túc mà đứng, giống như không nhìn thấy ánh mắt của nhóm triều thần thỉnh thoảng lại trộm liếc y mang theo thương hại hoặc trào phúng.
“Khâm thiên giám giám chính ở chỗ nào?” Thuần Đức đế cau mày hỏi.
Khâm thiên giám giám chính đầu đầy mồ hôi mà phác quỳ đi ra, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm qua sắc trời âm trầm, ban đêm lại có mưa nhỏ, thần chưa nhìn thấy tinh tượng…”
“Phế vật, trẫm để ngươi làm giám chính làm gì?” Thuần Đức đế vỗ mạnh vào ngự án, “Người tới…”
“Hoàng Thượng!” Khâm thiên giám giám vội vàng kêu lên một tiếng, nếu để Hoàng Thượng nói xong, không mất mũ ô sa thì chính là rơi đầu, “Thần… thần tự biết năng lực của mình không đủ, nhưng thần biết có một người có thể tính toán thiên văn mà không cần xem tinh tượng.”
“Ai?” Thuần Đức đế lập tức tò mò hỏi.
Tả tướng Triệu Đoan hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua hữu tướng Trần Thế Xương, thấy hắn không có chút ngoài ý muốn nào, trong lòng thầm mắng, họ Trần này thật đúng là không từ thủ đoạn, Thái tử lâm nguy rồi.
(1) Đại Dục: dục là ánh sáng/ chiếu sáng.
(2) phụ mẫu chi mệnh: Việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt, con cái không có quyền định đoạt mối lương duyên của mình.
(3) chiết sát: hình như là tổn thọ
(4) nữ tế: con rể
(5) nhạc phụ: bố vợ
(6) đích tôn: cháu ruột
(7) tức phụ: nàng dâu
(8) đường huynh đệ: Anh em họ, tức anh em con chú hoặc con bác
(9) ấm phong: Ân đức che chở, phúc trạch của tổ tiên để lại.
Phép ngày xưa cứ ông cha làm quan to, con cháu được tập ấm ra làm quan.
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc