Quan Tuyên
Chương 10: Thái thái, anh thích em nhất
Cuối năm, đóng máy. Khúc Tang Đồng hỏi Lộc Lộc có đến tiệc đóng máy không, Lộc Lộc vốn đang do dự, nhưng Cố Thanh nói vài câu, Lộc Lộc lập tức đồng ý luôn.
Nguyên văn lời Cố Thanh nói thế này: “Chẳng may anh bị chuốc rượu, em không muốn canh chừng anh à?”
Hôm đó Lộc Lộc mặc áo phông trắng quần jean đơn giản rồi chạy đến khách sạn. Cô không đồng ý đi cùng với Cố Thanh vì công khai như vậy đối với anh không quá tốt. Vì thế cô chỉ nói với Khúc Tang Đồng một câu để cô ấy ra đón mình. Nhưng Khúc Tang Đồng đúng lúc đang bận nên chỉ đưa cô vào tiệc rượu rồi đi luôn.
Lộc Lộc là người dễ thích nghi, dù không quen biết ai xung quanh nhưng cô không hề bị áp lực tâm lí chút nào, tự chọn một góc vắng người để ngồi. Vừa ngồi xuống đã nhìn khắp một lượt, tìm kiếm bóng lưng cao lớn anh tuấn của Cố Thanh.
Tiệc đóng máy bộ phim khá lớn vì trùng với sinh nhật của đạo diễn, tổ chức cùng với tiệc sinh nhật của đạo diễn luôn, thuận tiện tuyên truyền một đợt cho , đạo diễn cũng vô cùng chuyên nghiệp. Trong sảnh đông người lấy đoàn phim làm chủ, nhưng vẫn có không ít những người có quan hệ tốt với đạo diễn trong giới và một vài người muốn tìm cơ hội tiếp cận đạo diễn để kiếm vai, tốt xấu lẫn lộn.
Bàn của Lộc Lộc cách khá xa khu vực chính, Lộc Lộc vốn chọn nơi này là để tránh xa thị phi, chỉ cần có thể lén lút ngắm bạn trai mình là được rồi. Ai ngờ ở đâu cũng có giang hồ, cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã nghe thấy hai cô gái không biết ở tuyến mười bảy hay mười tám dao kéo hết cả mặt đang the thé nói chuyện.
Tóc dài nói: “Wow, Thừa ca đẹp trai ghê!”
Tóc ngắn tiếp lời: “Đúng vậy, nếu được nói chuyện với anh ấy thì tốt!”
Thừa ca, tên đầy đủ là Hồ Đông Thừa, giờ đang là một nhân vật mới nổi trong hàng ngũ đỉnh lưu, diễn vai nam ba trong. Cô không can thiệp vào việc chọn diễn viên, nhưng cũng biết Hồ Đông Thừa muốn được diễn phim của đạo diễn nổi tiếng Trương Nhạc Nguyên nên tốn khá nhiều tâm tư, nhận thù lao thấp để chen một chân vào.
Tóc dài nói: “Hình như Thừa ca của chúng ta đóng vai nam ba.”
Tóc ngắn ngạc nhiên: “Không phải chứ! Thừa ca nhà mình giỏi như thế sao có thể diễn nam ba được?”
Tóc dài dẩu môi, ra hiệu: “Có thấy người đàn ông đứng bên cạnh Trương đạo đấy không? Cố Đạo, anh ta chính là nam chính.”
Tóc ngắn nhìn theo, bĩu môi dè bỉu: “Trông cũng bình thường mà? Gần đây mới nổi phải không nhỉ? Không biết dựa vào ai mà có thể làm nam chính của Trương đạo, kém xa Thừa ca nhà chúng ta, không xứng làm nam chính.”
Đến đây Lộc Lộc không thể nhịn được nữa.
Cô cười mỉm nhìn hai cô gái kia, ngữ điệu vẫn rất lịch sự: “Hà Khuê là một người có chỉ số IQ cực kỳ cao, kiểu người đẹp trai nhưng âm u đáng sợ như quỷ hút máu vậy.” Cho nên cái người cao to vạm vỡ như Hồ Đông Thừa kia không thích hợp chút nào ok!
Tóc ngắn hỏi theo bản năng: “Ai là Hà Khuê?”
“…” Lộc Lộc ưỡn ngực thẳng lưng vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy mình không cần phải tức giận với loại người không có mắt nhìn như thế này làm gì, “Hà Khuê là nam chính bộ phim, Trương đạo chọn diễn viên rất là chuyên nghiệp nhé.”
Nên là im lặng hết đi! Cốt truyện và nhân vật không phải dựa vào việc ai nổi hơn mà chọn đâu nhé không biết thì đừng tọc mạch! Ca ca nhà cô vô cùng hợp!
Tóc dài không ngờ lại có người xen vào câu chuyện, cô ta hơi sửng sốt một lúc rồi dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Lộc Lộc, vô cùng khó chịu với làn da căng bóng trắng hồng, đôi mắt vừa to vừa ngập nước đáng yêu muốn chết của Lộc Lộc. Lại thấy cô mặc áo phông trắng và quần jean, còn không có thẻ tên, chắc chỉ là cỏ dại bên đường, tóc dài tỏ vẻ khinh bỉ: “Không biết đứa nhà quê từ đâu lên, trà trộn vào đây để ăn uống.”
Tóc ngắn bị Lộc Lộc làm bẽ mặt nên không vui, nghe thấy vậy lập tức giật dây tóc dài: “Em đừng nói nữa, có một vài người, trà trộn được vào đây là tưởng mình sẽ được chú ý để làm minh tinh nha. Cũng không nhìn lại mình xem có bao nhiêu trọng lượng?”
Tóc dài mỉm cười tiếp lời: “Cũng có một số người, biến tiệc rượu đứng đắn của người nổi tiếng thành tiệc xem mắt, muốn xem có thể thượng vị được không, muốn bay lên làm tiểu tam hay là làm vợ hai thế?”
Lộc Lộc:?!
Đời này cô luôn được cha thương mẹ yêu, bạn trai cưng chiều như công chúa, chưa bao giờ bị nói như vậy! Đừng tưởng cô hiền mà muốn bắt nạt kiểu gì cũng được nha!
Tóc ngắn còn bổ thêm một câu: “Bằng cô ta? Trò hề à? Còn muốn đến đây tìm đối tượng xem mắt, ai cho cô ta mặt mũi lớn thế?”
Lộc Lộc đứng dậy định tạt đối phương một cốc nước lạnh cho bình tĩnh lại, chợt cảm nhận được bả vai bị ai đó ôm lấy, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương khiến người ta an tâm, bỗng nghe thấy Cố Thanh khẽ nói: “Ồ, náo nhiệt ghê.”
Hai cô gái giọng the thé nói lời cay độc kia nhìn thấy thì sợ tím mặt.
Lộc Lộc quay đầu lại nhìn, thấy Cố Thanh mặc tây trang trông rất là đẹp trai, bên cạnh anh là Trương đạo. Trương đạo cười hiền từ như phật Di Lặc, hỏi Cố Thanh: “Thầy Cố, không giới thiệu vị này chút à?”
Cố Thanh nhìn Lộc Lộc mềm mại bên cạnh, chỉnh lại khuy măng sét màu đen ánh kim trên cổ tay áo, kiêu ngạo nói: “Đối tượng xem mắt của tôi.”
Vương Sóc đứng bên niềm nở bổ sung, “Đây là Lộc đại đại, vừa mới đồng ý với Thanh ca nhà tôi đến dùng bữa.” Vương Sóc dừng một chút, nhìn sang hai cô gái bên kia, như thể chợt nhớ ra điều gì, nói thêm: “À, quên giới thiệu, vị này chính là tác giả nguyên tác kiêm biên kịch của, Mê Lộc.”
Lộc Lộc mặt đỏ bừng.
Cố Thanh dịu dàng hôn lên tóc cô, trêu chọc như thể xung quanh không có ai: “Bạn nhỏ đối tượng xem mắt à, sao em không đến tìm anh? Sao lại nghịch ngợm thế hả?” Lộc Lộc sợ ngây người nhìn anh, người đàn ông cao một mét chín mươi cúi người xuống, trán khẽ cọ vào hõm vai cô, làm nũng vô cùng tự nhiên: “Anh bị người ta chuốc say rồi.”
Lộc Lộc: Oh no! Sát thương chí mạng!!!
Trương đạo cười tủm tỉm: “Tiểu Lộc dẫn cậu ấy về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Cố Thanh vừa bước ra khỏi cửa lớn, ánh mắt lập tức tỉnh táo trở lại, bày tỏ muốn đưa Lộc Lộc về nhà.
Lộc Lộc vẫn còn nhắc đến chuyện vừa nãy: “Lẽ ra lúc đó em phải xử lí ngay, ở trước mặt em dám giở trò với anh, khụ khụ, giở trò với người của em! Đúng là không muốn sống nữa!”
Cố Thanh cúi người thắt dây an toàn cho Lộc Lộc, xong xuôi anh cốc đầu Lộc Lộc một cái, “Giờ em có được không đấy?”
“Hê hê,” Lộc Lộc nhàn nhạt đáp, “Lời này, không thể nói con gái không được.”
Cố Thanh: “….. Bớt nói giỡn đi nào, ngồi ngoan, chúng ta về nhà.”
Nghĩ đến việc mình thì suốt ngày nói giỡn như cơm bữa, giờ lại muốn dạy bạn nhỏ nhà mình bớt nói giỡn lại, anh muốn tặng cho bản thân một câu “Luật nhân quả không chừa một ai”.
Dọc đường đi, Lộc Lộc liên tục nhìn lén Cố Thanh. Cô cảm thấy hình như Cố Thanh hơi giận nên muốn nhìn anh vài lần xem anh có giận thật không. Cố Thanh phát hiện số lần cô nhìn trộm mình hơi nhiều, lên tiếng gọi cô: “Bạn nhỏ có việc gì thì nói đi.”
“Anh giận ạ?” Lộc Lộc ngoan ngoãn hỏi, “Em cảm thấy ca ca của em không được vui cho lắm.”
Đèn đỏ, Cố Thanh dừng xe, đưa tay ra xoa xoa đầu Lộc Lộc đầy cưng chiều, cười như không cười hỏi lại cô: “Em cảm thấy thế nào? Bạn nhỏ?”
“Em cảm thấy ca ca đẹp trai ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, thông minh lanh lợi, lật mặt nhanh như bánh tráng, không biết đâu mà lần của em không có giận!”
Cố Thanh hừ nhẹ, tiếp tục lái xe, “Đúng vậy, ca ca của em không giận, ca ca của em chỉ cảm thấy bạn nhỏ nào đó bị bắt nạt nên không vui mà thôi.”
Lộc Lộc hơi hơi cảm động, đang định mở miệng tâng bốc Cố Thanh tiếp, chợt thấy anh sờ cằm trông có vẻ tiếc nuối, nói: “Nói gì đi chăng nữa, cũng phải để anh bắt nạt trước chứ, có đúng không?”
Lộc Lộc: “…..”
Cố Thanh nói đến là hăng say, bỗng dừng xe bên lề đường, sau đó nghiêng người đến gần Lộc Lộc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh rướn người sang mà hôn. Dừng lại một chút, Cố Thanh thầm thì bên tai Lộc Lộc: “Ừm, bắt nạt một chút.”
Lộc Lộc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn Cố Thanh, đề nghị: “Thanh ca, một chút thế chưa đủ đâu ha?”
Cố Thanh nheo mắt nhìn cô, bạn nhỏ Lộc mềm mại này lại không sợ hãi chút nào mà liếm môi, nhỏ giọng nhấn mạnh, “Phải hai cái!”
Sau đó cô nhẹ nhàng chạm môi Cố Thanh rồi giơ hai ngón tay lên, “Hai cái.”
Cố Thanh đột nhiên nâng cằm Lộc Lộc, nghiêng đầu sang hôn thật sâu, nhân lúc tách ra còn nhắc nhở bạn Lộc ngốc nhà mình: “Ngoan, hít thở, há miệng.”
Đi thẳng về phía trước không quá một trăm mét, quẹo phải là đến nhà Lộc Lộc, quẹo trái là nhà Cố Thanh. Lộc Lộc bị hôn đến hoảng, nhưng đến lúc quan trọng vẫn nhớ rõ tính toán ban đầu của mình: “Ca ca, đến nhà anh!”
Cố Thanh xém chút thì phanh gấp giữa đường.
“Mẹ em đến nhà bạn chơi rồi, đêm nay không ở nhà. Em bảo mẹ tối nay đến nhà anh chơi.” Lộc Lộc chớp mắt, phấn khởi nói, “Ca ca, em sẽ không ăn anh đâu, yên tâm đi.”
Cố Thanh rẽ trái trong sự hổ thẹn.
Lúc dẫn Lộc Lộc vào thang máy, ông chú già Cố Thanh hiếm khi lại kiểm điểm bản thân, đêm hôm khuya khoắt lại dẫn bạn gái nhỏ của mình về nhà, rõ ràng là lòng muông dạ thú. Nhưng ông trời có mắt, anh thật sự không định làm gì cả.
Vốn là không định làm gì.
Nhưng không thể chống cự được bạn gái nhỏ thật sự rất rất là đáng yêu, rất thích diễn xuất, rất thích nói giỡn, lại còn không uống được rượu!!!!
Cố Thanh vốn định cùng Lộc – tinh lực dồi dào – Lộc xem phim điện ảnh để cô buồn ngủ, sau đó Lộc Lộc nói muốn uống rượu, Cố Thanh cho rằng cũng được, uống chút rượu cũng không sao nên cho cô uống một chén nhỏ. Ai ngờ một chén này đã đủ làm Lộc Lộc say.
“Mày là người trưởng thành rồi, Lộc Lộc.” Lộc Lộc đột nhiên nghiêm túc nói, “Phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Ban đầu Cố Thanh không nhận ra cô say rượu, chỉ nheo mắt xem cô có thể nói lời long trời lở đất nào, sau đó chợt nghe thấy Lộc Lộc nói: “Ca ca, em đến chịu trách nhiệm đây!”
Cố Thanh nhướng mày, vẫn nhớ rõ màn đó, vì thế ồ một cái, chỉ nói đùa: “Em nói câu ‘Thiên sơn vạn thủy, em vẫn thủy chung, muốn đến bên cạnh anh’ à? Hay là câu ‘Sống, anh là tín ngưỡng duy nhất của em. Chết, em cũng sẽ đi theo anh. Nơi anh an giấc, chính là mộ của em’? Hay câu ‘Em và anh ở cùng nhau, mãi mãi bên nhau, đến chết cũng không rời’?”
Lộc Lộc nghiêm túc lắc đầu: “Không phải, là câu ‘Anh là chồng của em! Ca ca của em! Người em yêu nhất! Bức tường sừng sững không đổ! Lá cờ đỏ trước nhà! Người đàn ông xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của em! Là người phổ cập giáo dục giới tính’ ấy.”
Dám nhổ lông trên đầu lão hổ, bạn nhỏ này đúng là không muốn sống nữa!
Cố Thanh đặt Lộc Lộc trên ghế sô pha, “Câu này sao?” Cố Thanh cúi đầu, tựa như là than thở, “Cho nên em đang định, bây giờ để anh phổ cập giáo dục cho em à?”
Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên cánh môi cô, định hù dọa bạn nhỏ này, “Lớp phổ cập giáo dục của ca ca đắt tiền lắm đó bạn nhỏ à, giờ chắc em không học nổi đâu.”
Lộc Lộc cong mắt cười, nhỏ giọng nói, “Ca ca, em nói nhỏ với anh nha, em đã nghiên cứu qua rồi! Để em phổ cập giáo dục cho anh!”
Cố Thanh: “…..”
Đây là yêu nghiệt phương nào, nên thu phục không? Nên!
Lý trí vẫn đang quanh quẩn bên vách núi, Cố Thanh xoa đầu cô một cái, giọng nói khàn khàn, nói với Lộc Lộc bằng chất giọng vô cùng nguy hiểm nửa dụ dỗ nửa cảnh cáo: “Đêm nay bạn nhỏ không được, nếu còn lần sau, em đừng có mà khóc nhè.”
Anh đứng dậy, Lộc Lộc lại kéo anh về.
Sau đó không thể vãn hồi được nữa.
Mãi đến khi tên đã lên dây, tiểu tổ tông kia lại lè nhè nói “ca ca em không chơi nữa, em muốn đi ngủ”, Cố Thanh mới nhận ra cô nhóc này say rượu rồi.
Cố Thanh nở nụ cười, chầm chậm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Lộc, mỉm cười trìu mến với cô, nói: “Bạn nhỏ à, đợi đã.”
Anh hôn Lộc Lộc, bằng tư cách người đàn ông của cô, thâm nhập cướp bóc trắng trợn.
Đêm khuya, Cố Thanh nhìn Lộc Lộc đang say giấc nồng, khuôn mặt nho nhỏ của cô làm tổ trong chăn mềm, khóe mắt còn vương lệ. Khi cô khóc lóc nói đau, bảo anh chậm một chút, nháy mắt đó Cố Thanh chỉ muốn dâng cả mạng mình cho cô.
Anh muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, nói là trân bảo cũng không quá.
Anh khẽ hôn lên trán cô, mở điện thoại ra lên weibo, nghiêm túc gõ chữ —
Em từng nói với anh 2019 điều, giờ đến lượt anh nói với em, điều đầu tiên:
Cố Thanh V: Thái thái, anh thích em nhất. @Mê Lộc là U U đó
– Hoàn –
Nguyên văn lời Cố Thanh nói thế này: “Chẳng may anh bị chuốc rượu, em không muốn canh chừng anh à?”
Hôm đó Lộc Lộc mặc áo phông trắng quần jean đơn giản rồi chạy đến khách sạn. Cô không đồng ý đi cùng với Cố Thanh vì công khai như vậy đối với anh không quá tốt. Vì thế cô chỉ nói với Khúc Tang Đồng một câu để cô ấy ra đón mình. Nhưng Khúc Tang Đồng đúng lúc đang bận nên chỉ đưa cô vào tiệc rượu rồi đi luôn.
Lộc Lộc là người dễ thích nghi, dù không quen biết ai xung quanh nhưng cô không hề bị áp lực tâm lí chút nào, tự chọn một góc vắng người để ngồi. Vừa ngồi xuống đã nhìn khắp một lượt, tìm kiếm bóng lưng cao lớn anh tuấn của Cố Thanh.
Tiệc đóng máy bộ phim
Bàn của Lộc Lộc cách khá xa khu vực chính, Lộc Lộc vốn chọn nơi này là để tránh xa thị phi, chỉ cần có thể lén lút ngắm bạn trai mình là được rồi. Ai ngờ ở đâu cũng có giang hồ, cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã nghe thấy hai cô gái không biết ở tuyến mười bảy hay mười tám dao kéo hết cả mặt đang the thé nói chuyện.
Tóc dài nói: “Wow, Thừa ca đẹp trai ghê!”
Tóc ngắn tiếp lời: “Đúng vậy, nếu được nói chuyện với anh ấy thì tốt!”
Thừa ca, tên đầy đủ là Hồ Đông Thừa, giờ đang là một nhân vật mới nổi trong hàng ngũ đỉnh lưu, diễn vai nam ba trong
Tóc dài nói: “Hình như Thừa ca của chúng ta đóng vai nam ba.”
Tóc ngắn ngạc nhiên: “Không phải chứ! Thừa ca nhà mình giỏi như thế sao có thể diễn nam ba được?”
Tóc dài dẩu môi, ra hiệu: “Có thấy người đàn ông đứng bên cạnh Trương đạo đấy không? Cố Đạo, anh ta chính là nam chính.”
Tóc ngắn nhìn theo, bĩu môi dè bỉu: “Trông cũng bình thường mà? Gần đây mới nổi phải không nhỉ? Không biết dựa vào ai mà có thể làm nam chính của Trương đạo, kém xa Thừa ca nhà chúng ta, không xứng làm nam chính.”
Đến đây Lộc Lộc không thể nhịn được nữa.
Cô cười mỉm nhìn hai cô gái kia, ngữ điệu vẫn rất lịch sự: “Hà Khuê là một người có chỉ số IQ cực kỳ cao, kiểu người đẹp trai nhưng âm u đáng sợ như quỷ hút máu vậy.” Cho nên cái người cao to vạm vỡ như Hồ Đông Thừa kia không thích hợp chút nào ok!
Tóc ngắn hỏi theo bản năng: “Ai là Hà Khuê?”
“…” Lộc Lộc ưỡn ngực thẳng lưng vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy mình không cần phải tức giận với loại người không có mắt nhìn như thế này làm gì, “Hà Khuê là nam chính bộ phim, Trương đạo chọn diễn viên rất là chuyên nghiệp nhé.”
Nên là im lặng hết đi! Cốt truyện và nhân vật không phải dựa vào việc ai nổi hơn mà chọn đâu nhé không biết thì đừng tọc mạch! Ca ca nhà cô vô cùng hợp!
Tóc dài không ngờ lại có người xen vào câu chuyện, cô ta hơi sửng sốt một lúc rồi dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Lộc Lộc, vô cùng khó chịu với làn da căng bóng trắng hồng, đôi mắt vừa to vừa ngập nước đáng yêu muốn chết của Lộc Lộc. Lại thấy cô mặc áo phông trắng và quần jean, còn không có thẻ tên, chắc chỉ là cỏ dại bên đường, tóc dài tỏ vẻ khinh bỉ: “Không biết đứa nhà quê từ đâu lên, trà trộn vào đây để ăn uống.”
Tóc ngắn bị Lộc Lộc làm bẽ mặt nên không vui, nghe thấy vậy lập tức giật dây tóc dài: “Em đừng nói nữa, có một vài người, trà trộn được vào đây là tưởng mình sẽ được chú ý để làm minh tinh nha. Cũng không nhìn lại mình xem có bao nhiêu trọng lượng?”
Tóc dài mỉm cười tiếp lời: “Cũng có một số người, biến tiệc rượu đứng đắn của người nổi tiếng thành tiệc xem mắt, muốn xem có thể thượng vị được không, muốn bay lên làm tiểu tam hay là làm vợ hai thế?”
Lộc Lộc:?!
Đời này cô luôn được cha thương mẹ yêu, bạn trai cưng chiều như công chúa, chưa bao giờ bị nói như vậy! Đừng tưởng cô hiền mà muốn bắt nạt kiểu gì cũng được nha!
Tóc ngắn còn bổ thêm một câu: “Bằng cô ta? Trò hề à? Còn muốn đến đây tìm đối tượng xem mắt, ai cho cô ta mặt mũi lớn thế?”
Lộc Lộc đứng dậy định tạt đối phương một cốc nước lạnh cho bình tĩnh lại, chợt cảm nhận được bả vai bị ai đó ôm lấy, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương khiến người ta an tâm, bỗng nghe thấy Cố Thanh khẽ nói: “Ồ, náo nhiệt ghê.”
Hai cô gái giọng the thé nói lời cay độc kia nhìn thấy thì sợ tím mặt.
Lộc Lộc quay đầu lại nhìn, thấy Cố Thanh mặc tây trang trông rất là đẹp trai, bên cạnh anh là Trương đạo. Trương đạo cười hiền từ như phật Di Lặc, hỏi Cố Thanh: “Thầy Cố, không giới thiệu vị này chút à?”
Cố Thanh nhìn Lộc Lộc mềm mại bên cạnh, chỉnh lại khuy măng sét màu đen ánh kim trên cổ tay áo, kiêu ngạo nói: “Đối tượng xem mắt của tôi.”
Vương Sóc đứng bên niềm nở bổ sung, “Đây là Lộc đại đại, vừa mới đồng ý với Thanh ca nhà tôi đến dùng bữa.” Vương Sóc dừng một chút, nhìn sang hai cô gái bên kia, như thể chợt nhớ ra điều gì, nói thêm: “À, quên giới thiệu, vị này chính là tác giả nguyên tác kiêm biên kịch của
Lộc Lộc mặt đỏ bừng.
Cố Thanh dịu dàng hôn lên tóc cô, trêu chọc như thể xung quanh không có ai: “Bạn nhỏ đối tượng xem mắt à, sao em không đến tìm anh? Sao lại nghịch ngợm thế hả?” Lộc Lộc sợ ngây người nhìn anh, người đàn ông cao một mét chín mươi cúi người xuống, trán khẽ cọ vào hõm vai cô, làm nũng vô cùng tự nhiên: “Anh bị người ta chuốc say rồi.”
Lộc Lộc: Oh no! Sát thương chí mạng!!!
Trương đạo cười tủm tỉm: “Tiểu Lộc dẫn cậu ấy về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Cố Thanh vừa bước ra khỏi cửa lớn, ánh mắt lập tức tỉnh táo trở lại, bày tỏ muốn đưa Lộc Lộc về nhà.
Lộc Lộc vẫn còn nhắc đến chuyện vừa nãy: “Lẽ ra lúc đó em phải xử lí ngay, ở trước mặt em dám giở trò với anh, khụ khụ, giở trò với người của em! Đúng là không muốn sống nữa!”
Cố Thanh cúi người thắt dây an toàn cho Lộc Lộc, xong xuôi anh cốc đầu Lộc Lộc một cái, “Giờ em có được không đấy?”
“Hê hê,” Lộc Lộc nhàn nhạt đáp, “Lời này, không thể nói con gái không được.”
Cố Thanh: “….. Bớt nói giỡn đi nào, ngồi ngoan, chúng ta về nhà.”
Nghĩ đến việc mình thì suốt ngày nói giỡn như cơm bữa, giờ lại muốn dạy bạn nhỏ nhà mình bớt nói giỡn lại, anh muốn tặng cho bản thân một câu “Luật nhân quả không chừa một ai”.
Dọc đường đi, Lộc Lộc liên tục nhìn lén Cố Thanh. Cô cảm thấy hình như Cố Thanh hơi giận nên muốn nhìn anh vài lần xem anh có giận thật không. Cố Thanh phát hiện số lần cô nhìn trộm mình hơi nhiều, lên tiếng gọi cô: “Bạn nhỏ có việc gì thì nói đi.”
“Anh giận ạ?” Lộc Lộc ngoan ngoãn hỏi, “Em cảm thấy ca ca của em không được vui cho lắm.”
Đèn đỏ, Cố Thanh dừng xe, đưa tay ra xoa xoa đầu Lộc Lộc đầy cưng chiều, cười như không cười hỏi lại cô: “Em cảm thấy thế nào? Bạn nhỏ?”
“Em cảm thấy ca ca đẹp trai ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, thông minh lanh lợi, lật mặt nhanh như bánh tráng, không biết đâu mà lần của em không có giận!”
Cố Thanh hừ nhẹ, tiếp tục lái xe, “Đúng vậy, ca ca của em không giận, ca ca của em chỉ cảm thấy bạn nhỏ nào đó bị bắt nạt nên không vui mà thôi.”
Lộc Lộc hơi hơi cảm động, đang định mở miệng tâng bốc Cố Thanh tiếp, chợt thấy anh sờ cằm trông có vẻ tiếc nuối, nói: “Nói gì đi chăng nữa, cũng phải để anh bắt nạt trước chứ, có đúng không?”
Lộc Lộc: “…..”
Cố Thanh nói đến là hăng say, bỗng dừng xe bên lề đường, sau đó nghiêng người đến gần Lộc Lộc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh rướn người sang mà hôn. Dừng lại một chút, Cố Thanh thầm thì bên tai Lộc Lộc: “Ừm, bắt nạt một chút.”
Lộc Lộc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn Cố Thanh, đề nghị: “Thanh ca, một chút thế chưa đủ đâu ha?”
Cố Thanh nheo mắt nhìn cô, bạn nhỏ Lộc mềm mại này lại không sợ hãi chút nào mà liếm môi, nhỏ giọng nhấn mạnh, “Phải hai cái!”
Sau đó cô nhẹ nhàng chạm môi Cố Thanh rồi giơ hai ngón tay lên, “Hai cái.”
Cố Thanh đột nhiên nâng cằm Lộc Lộc, nghiêng đầu sang hôn thật sâu, nhân lúc tách ra còn nhắc nhở bạn Lộc ngốc nhà mình: “Ngoan, hít thở, há miệng.”
Đi thẳng về phía trước không quá một trăm mét, quẹo phải là đến nhà Lộc Lộc, quẹo trái là nhà Cố Thanh. Lộc Lộc bị hôn đến hoảng, nhưng đến lúc quan trọng vẫn nhớ rõ tính toán ban đầu của mình: “Ca ca, đến nhà anh!”
Cố Thanh xém chút thì phanh gấp giữa đường.
“Mẹ em đến nhà bạn chơi rồi, đêm nay không ở nhà. Em bảo mẹ tối nay đến nhà anh chơi.” Lộc Lộc chớp mắt, phấn khởi nói, “Ca ca, em sẽ không ăn anh đâu, yên tâm đi.”
Cố Thanh rẽ trái trong sự hổ thẹn.
Lúc dẫn Lộc Lộc vào thang máy, ông chú già Cố Thanh hiếm khi lại kiểm điểm bản thân, đêm hôm khuya khoắt lại dẫn bạn gái nhỏ của mình về nhà, rõ ràng là lòng muông dạ thú. Nhưng ông trời có mắt, anh thật sự không định làm gì cả.
Vốn là không định làm gì.
Nhưng không thể chống cự được bạn gái nhỏ thật sự rất rất là đáng yêu, rất thích diễn xuất, rất thích nói giỡn, lại còn không uống được rượu!!!!
Cố Thanh vốn định cùng Lộc – tinh lực dồi dào – Lộc xem phim điện ảnh để cô buồn ngủ, sau đó Lộc Lộc nói muốn uống rượu, Cố Thanh cho rằng cũng được, uống chút rượu cũng không sao nên cho cô uống một chén nhỏ. Ai ngờ một chén này đã đủ làm Lộc Lộc say.
“Mày là người trưởng thành rồi, Lộc Lộc.” Lộc Lộc đột nhiên nghiêm túc nói, “Phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
Ban đầu Cố Thanh không nhận ra cô say rượu, chỉ nheo mắt xem cô có thể nói lời long trời lở đất nào, sau đó chợt nghe thấy Lộc Lộc nói: “Ca ca, em đến chịu trách nhiệm đây!”
Cố Thanh nhướng mày, vẫn nhớ rõ màn đó, vì thế ồ một cái, chỉ nói đùa: “Em nói câu ‘Thiên sơn vạn thủy, em vẫn thủy chung, muốn đến bên cạnh anh’ à? Hay là câu ‘Sống, anh là tín ngưỡng duy nhất của em. Chết, em cũng sẽ đi theo anh. Nơi anh an giấc, chính là mộ của em’? Hay câu ‘Em và anh ở cùng nhau, mãi mãi bên nhau, đến chết cũng không rời’?”
Lộc Lộc nghiêm túc lắc đầu: “Không phải, là câu ‘Anh là chồng của em! Ca ca của em! Người em yêu nhất! Bức tường sừng sững không đổ! Lá cờ đỏ trước nhà! Người đàn ông xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của em! Là người phổ cập giáo dục giới tính’ ấy.”
Dám nhổ lông trên đầu lão hổ, bạn nhỏ này đúng là không muốn sống nữa!
Cố Thanh đặt Lộc Lộc trên ghế sô pha, “Câu này sao?” Cố Thanh cúi đầu, tựa như là than thở, “Cho nên em đang định, bây giờ để anh phổ cập giáo dục cho em à?”
Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên cánh môi cô, định hù dọa bạn nhỏ này, “Lớp phổ cập giáo dục của ca ca đắt tiền lắm đó bạn nhỏ à, giờ chắc em không học nổi đâu.”
Lộc Lộc cong mắt cười, nhỏ giọng nói, “Ca ca, em nói nhỏ với anh nha, em đã nghiên cứu qua rồi! Để em phổ cập giáo dục cho anh!”
Cố Thanh: “…..”
Đây là yêu nghiệt phương nào, nên thu phục không? Nên!
Lý trí vẫn đang quanh quẩn bên vách núi, Cố Thanh xoa đầu cô một cái, giọng nói khàn khàn, nói với Lộc Lộc bằng chất giọng vô cùng nguy hiểm nửa dụ dỗ nửa cảnh cáo: “Đêm nay bạn nhỏ không được, nếu còn lần sau, em đừng có mà khóc nhè.”
Anh đứng dậy, Lộc Lộc lại kéo anh về.
Sau đó không thể vãn hồi được nữa.
Mãi đến khi tên đã lên dây, tiểu tổ tông kia lại lè nhè nói “ca ca em không chơi nữa, em muốn đi ngủ”, Cố Thanh mới nhận ra cô nhóc này say rượu rồi.
Cố Thanh nở nụ cười, chầm chậm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Lộc, mỉm cười trìu mến với cô, nói: “Bạn nhỏ à, đợi đã.”
Anh hôn Lộc Lộc, bằng tư cách người đàn ông của cô, thâm nhập cướp bóc trắng trợn.
Đêm khuya, Cố Thanh nhìn Lộc Lộc đang say giấc nồng, khuôn mặt nho nhỏ của cô làm tổ trong chăn mềm, khóe mắt còn vương lệ. Khi cô khóc lóc nói đau, bảo anh chậm một chút, nháy mắt đó Cố Thanh chỉ muốn dâng cả mạng mình cho cô.
Anh muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, nói là trân bảo cũng không quá.
Anh khẽ hôn lên trán cô, mở điện thoại ra lên weibo, nghiêm túc gõ chữ —
Em từng nói với anh 2019 điều, giờ đến lượt anh nói với em, điều đầu tiên:
Cố Thanh V: Thái thái, anh thích em nhất. @Mê Lộc là U U đó
– Hoàn –
Tác giả :
Ngũ Gia Bì Đản