Quân Túy Trần Hương
Chương 1
Đêm càng về khuya càng náo nhiệt. Trên đời này chỉ có một loại nghề như thế.
Kỹ viện.
Từ cổ chí kim, thứ nghề xác thịt bán rẻ tiếng cười này đã bị xem là trơ trẽn. Có không ít tiên sinh đạo học ngoài mặt thì châm biếm trong lòng lại mỉa mai. Bao đời quân vương băng hà đã mấy lần ban bố lệnh cấm kỹ phường chèo, nghiêm lệnh cho tất cả quan viên không được đi kỹ viện, nhưng nào biết càng cấm thì kỹ viện lại càng đông. Khắp đại giang nam bắc kỹ viện mọc lên nhan nhản, hễ chỗ nào có người ắt sẽ có kẻ mại dâm, không ngoài sáng cũng trong tối. Triều đình chứng kiến kỹ viện liên miên bùng phát bất chấp lệnh cấm thì cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, ngẫu nhiên hạ chiếu lệnh cấm kỹ viện hòng trấn an những vị tiên sinh Nho giáo kia.
Cũng không biết từ khi nào, kỹ nam đã lặng lẽ ra đời. Thoạt đầu vẫn còn dựa vào kỹ nữ, nhưng tới khi thói nam sắc bắt đầu thịnh hành hệt ngựa đêm ăn cỏ thì bỗng chốc kỹ nam lan tràn đầy dẫy, cuối cùng tách khỏi kỹ viện và thành lập nam xướng quán. Tuy ra sao cũng không thoát khỏi một tiếng mại dâm, nhưng hiềm vì chữ “xướng” kia nghe không êm tai, âm lại vay mượn nên bên ngoài chỉ đề vỏn vẹn là nam quán. Phải nói nam quán đương thời nổi danh nhất là nằm trong thành Thượng Hòa.
Thành Thượng Hòa là chốn phồn hoa sầm uất, xưa nay vốn là nơi tụ họp trọng yếu của thương nhân, được mệnh danh là vàng rải khắp chốn. Còn có nhặt thường xuyên hay không thì không thiếu chi thương nhân có chút ít đầu óc bon chen xô bồ.
Mà ở đời, hễ chỗ nào tấp nập người đi kẻ lại thì hẳn nhiên bầu không khí cũng cởi mở hơn. Các thương nhân từ mọi miền nam bắc đến thành Thượng Hòa để buôn bán, bàn bạc chuyện làm ăn thường không ngoài ba chỗ là trà lâu, tửu quán và kỹ viện.
Trà lâu là chỗ cho ngày đầu hai bên diện kiến không biết nhau mấy, ít nhiều cũng phải giữ thể diện. Cần biết trong phương thức làm ăn buôn bán, ba phần là ở hàng hóa còn bảy phần là dựa vào danh dự. Mà cái danh dự này ngoại trừ người khác truyền miệng ra thì hình tượng bản thân cũng rất quan trọng. Cho dù là thương nhân đầy mùi tiền đi nữa, hễ được xông trong hương trà thoang thoảng cũng sẽ bớt vài phần tục khí rồi. Khi gặp nhau thì ấn tượng đầu tiên của đôi bên chính là bước đầu thành công trong giao thương.
Sau lần gặp mặt thứ nhất thì hai bên trở lại mặc cả. Đều quen biết nhau hết rồi, mà trên đời ít có nam nhân nào lại không hảo rượu háo sắc, vậy đối với đối tác chú trọng rượu ngon thì sẽ dời tới tửu quán vừa uống vừa đàm đạo. Hạnh Hoa tửu của thành Thượng Hòa nổi danh là loại rượu tinh chất thơm nồng. Còn như gặp đối tác không cần biết rượu ngon dở ra sao thì trực tiếp dẫn tới kỹ viện, đi tìm kỹ nữ quen biết giúp một tay, vậy thì chuyện buôn bán nhỏ nhặt tới đâu cũng hiếm khi nào không thành.
Cho nên mới nói, nếu có một ngàn việc giao thương thành công trong thành Thượng Hòa thì đã hết chín trăm khế ước là ký trên bàn rượu kỹ viện.
Chỉ có điều, sự tồn tại của kỹ viện dù quan trọng cỡ nào thì cũng không phải là loại nghề được ưa phô bày. Để thuận tiện cho việc trông coi, quan phủ đã dựng ra một nơi gọi là Giám phường. Chỉ cần các kỹ viện nộp thuế đúng hạn thì dù thường xuyên có chuyện kỹ nữ bị bức bách, quan lại cũng ngó lơ.
Vì vậy cứ sau nửa đêm, Giám phường lại trở thành chốn náo nhiệt nhất trong thành Thượng Hòa. Ở Giám phường hiện nay thì những nơi tấp nập nhất đang thuộc về ba kỹ viện — Mị Oa viện, Đông Đại viện và nam quán duy nhất trong thành Thượng Hòa. Vì thân phận kỹ nam còn ti tiện hơn cả kỹ nữ nên nam quán ngay cả danh xưng cũng không có, chỉ gọi theo địa danh là Thượng Hòa nam quán.
Tuy Thượng Hòa nam quán chỉ là một kỹ quán nhưng luận về quy mô thì hơn hẳn cả Mị Oa viện và Đông Đại viện hợp lại. Nhờ vào thói nam sắc đang thịnh hành nên nam quán cũng dần hưng thịnh lên.
Hôm đó lại tới lúc thắp đèn, hai đôi đèn lồng đỏ rực của Thượng Hòa nam quán được đem ra treo. Một bên ghi chữ “Thượng” và bên kia ghi chữ “Hòa,” ở giữa là phần trống hoác để biểu thị địa vị thấp hèn của kỹ nam.
Lý Mộ Tinh đi đến trước cửa, có hơi ngập ngừng đôi chút, y áp chế cơn gượng gạo xuống mới bước vào.
Đi vào cổng, tiếp đón y chỉ là tiểu sảnh vắng lặng, khắp gian quét tước gọn gàng ngăn nắp, không bài trí cầu kỳ gì, chỉ có vỏn vẹn bốn tiểu đồng mi thanh mắt tú đứng đợi. Thấy khách vừa bước vào, một tiểu đồng liền bước lên chắp tay thi lễ với Lý Mộ Tinh: “Vị đại gia này rất lạ mặt, xin hỏi lần đầu ngài đến đây phải không ạ?” Đừng tưởng tiểu đồng giữ cửa tuổi tác còn nhỏ vậy chứ đã sớm luyện thành nhãn lực già dặn rồi.
Thật sự Lý Mộ Tinh là lần đầu tiên đặt chân đến nam quán, vốn cứ tưởng vào cửa rồi sảnh đường sẽ lan tràn lời lẽ phóng đãng nhưng không ngờ chỉ có bốn tiểu đồng, y không khỏi ngơ ngẩn làm cho tiểu đồng kia nhận biết được. Lý Mộ Tinh thầm nghĩ nhãn lực tiểu đồng này quả thật lợi hại nhưng trên mặt không mảy may lộ ý gì, chỉ hơi lên giọng: “Bổn gia có hẹn với người ở Phương Tụy hiên, phiền tiểu ca nhi dẫn đường cho.”
Tiểu đồng kia khúc khích cười: “Đại gia khách khí rồi, bọn tiểu đồng chúng tôi đứng đây cốt là dẫn đường cho các vị đại gia đến đây mua vui. Nếu lần đầu đại gia đến chơi thì chắc không có ái nhân nào rồi, ngài có cần tiểu nhân đề cử không vậy?”
“Xin tiểu ca nhi dẫn đường cho.”
Lý Mộ Tinh không hảo nam sắc, vì sợ rầy rà nên y thuận tay dúi một lượng bạc vào tay tiểu đồng kia, mua cái yên ổn cho lỗ tai.
Tiểu đồng hiểu ý ngay, nhận bạc rồi xoay người dẫn đường, đoạn thầm thì: “Ra không có thị hiếu này sao? Tướng mạo tốt thế thật tiếc quá. Nếu chịu cười chút đỉnh thì không chừng mấy tiểu quan trong quán còn sẵn lòng dâng tiền túi chứ chẳng chơi.”
Y làm như không nghe thấy gì, đi theo tiểu đồng qua một cửa hông. Sau cửa hông là một hành lang rất trang nhã, ngoài hiên trồng vô số cây cảnh hoa lá, cành lá xum xuê lay động bao bọc khắp nơi. Dù không thấy người nhưng lại nghe lẫn trong dư âm đàn sáo ngân nga tiếng lả lơi, phía sau bụi hoa tỏa ra mùi hương phảng phất, ngay cả người quen thói trăng gió đã lâu cũng khó tránh sinh ra cảm giác khao khát động lòng.
Lý Mộ Tinh là một thương nhân, lúc nhỏ nhà rất nghèo nên y cũng không đọc sách nhiều lắm, miễn cưỡng có thể viết và làm tính chút đỉnh. Khi trưởng thành đến mười sáu tuổi, văn không thành mà võ cũng chẳng xong, y lại không chịu được việc cày cấy trồng trọt cực khổ nên nhận một chân trướng phòng ở chỗ làm ăn của người họ hàng xa. Có điều người bà con xa đó lại khắc nghiệt thậm tệ, chẳng những ghét bỏ Lý Mộ Tinh mà còn thích chửi mắng đánh đập y, tiền công cũng thường xuyên bị hắn khấu trừ.
Khi đó Lý Mộ Tinh vẫn còn niên thiếu niên sùng sục khí thế, đã mấy lần muốn phủi tay bỏ xó, nhưng tới lúc then chốt y lại dằn lòng làm sổ sách cẩn thận, kỹ càng tới độ dần dà tên họ hàng kia không còn chỗ nào đâm chọc bơi móc nữa. Qua hai năm, Lý Mộ Tinh đã học lóm được cách thức làm ăn của tên bà con xa. Y lén xoay vòng đồng vốn của hắn, rốt cuộc tự buôn bán lời được năm mươi lượng bạc.
Lý Mộ Tinh liền từ biệt tên họ hàng xa. Tên bà con đó thấy y rất có năng khiếu ghi sổ nên đã ăn chẹn trước hai tháng tiền công, mục đích là không muốn thả người đi, nhưng Lý Mộ Tinh không màng hai tháng tiền công đó mà đi thẳng một nước. Cho tới chết tên họ hàng đó cũng không biết Lý Mộ Tinh đã từng lén rút ngân lượng trong sổ sách của hắn, lần đầu tiên trong đời kiếm được đồng lời cho bản thân.
Dùng năm mươi lượng bạc này mà làm vốn quả thật thiếu nhiều lắm. Có điều chắc trời phú Lý Mộ Tinh có bản năng buôn bán cũng nên. Sau khi từ biệt tên họ hàng xa, Lý Mộ Tinh dùng hết năm mươi lượng bạc đi mua đặc sản của địa phương là lá trà. Y vác bao lá trà đi, dọc đường khất thực tới chỗ cách năm trăm dặm ngoài kia, giá trà mắc gấp bảy lần chỗ cũ, nhưng mấy trà lâu ấy đâu chịu mua lá trà từ một tên khất cái bình thường như y. Lý Mộ Tinh đời nào lại lặn lội tới đây chỉ nếm mùi thất bại? Vả lại y cũng tự nhủ, mình cũng chỉ mua loại trà thứ phẩm thôi, trà lâu cao cấp không chịu mua cũng là hợp lý.
Trong lòng Lý Mộ Tinh đã tính toán sẵn, y không sợ cực khổ lại một đường khất thực đi tiếp, cơ may sao gặp một quán trà đơn sơ bên đường liền bán một ít trà trong tay. Vì y hạ giá rất thấp nên tự nhiên có quán trà bằng lòng mua, cứ vậy đi tiếp, tới khi Lý Mộ Tinh đến nơi thì cũng bán gần hết bọc trà. Năm mươi lượng bạc kia đã tăng gấp bội thành một trăm lượng.
Dùng một trăm lượng này làm vốn thì vẫn còn quá ít. Lý Mộ Tinh xuất ra ba mươi lượng, trước hết mua một bộ áo thượng đẳng rồi mướn hai người hầu, trưng diện bộ dáng thiếu đông gia của hiệu buôn nào đó rồi tới gặp vị thương nhân về trà lớn nhất ở địa phương này. Y tỏ ra hiệu buôn của mình có một số trà hảo hạng, sẵn lòng nhượng lại chỉ với tám phần mười giá chợ. Vị thương nhân kia thấy Lý Mộ Tinh tuổi tác còn trẻ nên có chút coi thường. Nào ngờ hắn trò chuyện một hồi thì thấy cách ăn nói của y rất đỗi già dặn, lại hiểu biết cách làm ăn, thầm nghĩ giá cả số trà kia quả là hời nên trong lòng cũng có chút dao động. Hiềm nỗi tuy vị trà thương này có nghe qua tên hiệu buôn Lý Mộ Tinh nói, nhưng vì trước giờ không có làm ăn qua lại nên khó trách có chút đắn đo. Đương nhiên Lý Mộ Tinh đoán được suy nghĩ của đối phương, bèn ngỏ ý đưa trà tới trước, thấy hàng mới trả tiền sau, kẹt nỗi là nhân lực vận chuyển thì cần vị trà thương trả cho. Thương nhân nghe vậy thì cẩn thận tính toán trong bụng, dù hắn có xuất tiền chuyên chở đi nữa thì vẫn còn lời chán so với mua trà ở đây. Hơn nữa thấy hàng rồi mới trả tiền, rủi ro cũng ít hơn nên thương nhân vui vẻ nhận lời ngay.
Lý Mộ Tinh dẫn người của vị trà thương đó quay về quê nhà, an bài bọn họ nghỉ ngơi qua đêm, bản thân mình lại chạy đến hộ nhà nông quen biết trồng trà. Nhà nông này vốn là chỗ bán trà cho tên bà con xa của Lý Mộ Tinh, từ trước tới nay y luôn có giao hảo tốt với họ. Trước khi ra đi Lý Mộ Tinh đã giao kết với họ dành lại một lượng trà lớn, trong vòng một tháng y nhất định sẽ quay lại mua với giá cao hơn. Dù nói nhà nông kia đã ưng thuận nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm. Lần lựa không thấy Lý Mộ Tinh đâu, họ còn đang chuẩn bị đem bán nốt số trà này thì đúng lúc thấy y tới, chẳng những vậy mà giá cả nêu ra còn cao hơn nhiều so với bán cho tên bà con xa của Lý Mộ Tinh. Nhà nông trồng trà khấp khởi vô cùng vì đã gắng đợi thêm mấy ngày nữa, mau mắn mang số trà đã hứa ra. Lý Mộ Tinh viết khế ước rồi đem tới thôn bảo xác nhận, nói rõ là đưa trước năm mươi lượng, một tháng sau quay lại sẽ thanh toán hết chỗ còn lại. Sau khi chở hàng tới nơi, vị thương nhân kia thấy đúng là loại trà thượng thừa liền trả đúng số tiền, Lý Mộ Tinh quay lại thanh toán hết khoản còn nợ cho nhà nông kia.
Trong bao nhiêu khoản như vậy, ba mươi lượng bạc mua quần áo và thuê người, năm mươi lượng tiền đặt cọc, hai mươi lượng dùng cho lộ phí là hết thảy một trăm lượng tiền vốn, Lý Mộ Tinh lời được một ngàn ba trăm sáu mươi bốn lượng bạc.
Cả y cũng không ngờ tiền lời lại tới dễ dàng thế này. Thật ra là do mấy tên thương nhân bản địa đã đôn giá trà lên cao chót vót, ngầm quy định giá với nhau, hành động của Lý Mộ Tinh thật sự đã mích lòng tất cả hiệu trà nơi đây. Ngay sau đó y không dám nán lại lâu, tức tốc rời xa chỗ đất khách quê người này. Có đủ vốn trong tay rồi, y mở một cửa hiệu tạp hóa, không dám làm chuyện giao thương mạo hiểm kia nữa. Dần dà gầy dựng trong mười năm trời, cửa hiệu tạp phô nho nhỏ ngày ấy giờ được xưng là hiệu buôn danh tiếng của vùng Điền Tây [1].
Trong mười năm qua, y lui tới thành Thượng Hòa không dưới hai mươi lần. Đặc biệt một năm gần đây việc làm ăn ngày càng hưng thịnh, phân hiệu đã gầy dựng nên tên tuổi, hầu như sao có thể tính chuyện rời khỏi thành Thượng Hòa cho được.
Để bàn chuyện làm ăn, y phải ra vào chốn trăng hoa không ít lần, đã từng nghe qua có nam quán nhưng vẫn là lần đầu bước vào đây.
Y cũng không ngờ thương nhân cung ứng hàng lần này lại có thị hiếu này. Nếu không phải giá cả bên kia đề ra thật sự rẻ hơn các chỗ khác thì y tuyệt đối sẽ không đặt chân vào Thượng Hòa nam quán.
Kỳ thật nội cảnh vật xung quanh cũng đủ khiến y thấy không tự nhiên rồi. Cùng là nam nhân thân thể y chang nhau, thật nghĩ không ra vì sao lại có người thích làm mấy chuyện này.
Xuyên qua hành lang thì gặp những dãy đình đài lầu các trải rộng khắp nơi. Các dãy hành lang uốn khúc nối tiếp nhau, bao bọc một tòa lầu cao ở giữa, trải dài trên đài là bốn dãy cầu vượt liên thông với bốn đình đài bên này. Phía trước thấp thoáng nghe vang vọng tiếng đàn sáo, rõ ràng xuất phát từ lầu đài cao đó. Làn điệu êm ái như tơ cứ trầm bổng lay lắt, từng nốt từng thanh lôi cuốn tâm can, khơi gợi dục ý trong lòng.
Lý Mộ Tinh gia nhập mấy cuộc hoan lạc này từ lâu, tự nhiên cũng biết nhiều mánh khóe, bất quá thứ âm thanh hoang đàng này chỉ là loại đơn giản nhất. Trong lòng y còn đang lo chuyện khác nên vẫn trơ ra không chịu ảnh hưởng gì, có điều nghe giọng hát mềm mại truyền ra là nữ tử nên hơi lấy làm lạ. Y đã từng thấy có người mang theo tiểu quan đến nơi khác mua vui, ngặt nỗi dù cử chỉ và cách trang điểm của những tiểu quan đó giống nữ tử tới tám chín phần thì cũng không nghĩ họ học được giọng nói giống vậy.
Thứ nam tử thế này có gì khác biệt với nữ tử đâu?
Lúc này tiểu đồng dẫn đường mới xởi lởi cười: “Chắc trong lòng đại gia lại thắc mắc nữa rồi, hi hi hi… Nam quán này có rất nhiều tiểu quan yêu kiều như nữ tử vậy, thổi sáo hay múa vũ đẹp thì không cần phải nói, chỉ có chữ ‘ca’ đành phải chịu lép vế các tỷ muội láng giềng thôi. Giọng nam dù có luyện tập thế nào cũng hụt mấy phần mềm mại so với các tỷ muội, cho nên giọng ca trên lầu đài là ca kỹ do quán mời đến đó ạ.”
“Tiểu ca nhi ngươi đúng là lắm lời thật.” Lý Mộ Tinh gõ lên đầu tên tiểu đồng một cái, thuận tay đưa một lượng bạc nữa: “Chút nữa… ngươi chỉ cần dẫn bổn gia đến Phương Tụy hiên là được, khỏi cần giải thích dông dài mấy chuyện không đâu.”
Ở mấy kỹ viện khác, mỗi lần y bước vào là thường bị biết bao kỹ nữ nhôn nhao vây quanh, mỗi lần đều tốn không ít thời gian mới thoát khỏi vòng vây mà bàn chuyện làm ăn.
Tiểu đồng hớn hở ra mặt, nhận đồng bạc rồi nói tiếp: “Đại gia cứ yên tâm, mấy tiểu quan trong nam quán không giống những kỹ nữ ở kỹ viện, ngài không gọi thì bọn họ sẽ không dám tới lả lơi với ngài đâu. Chẳng qua đại gia đây trời sinh tướng mạo khôi ngô thế này, sợ là không gọi cũng có người chịu không nổi chạy tới hầu hạ cho ngài ấy chứ. Có điều đại gia hãy yên tâm, có Tiểu Liễu nhi dẫn đường cho ngài, bảo đảm không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Cái này là điển hình của có tiền nịnh nọt tới tấp đây. Lý Mộ Tinh thấy tuổi tác tiểu đồng này cũng không lớn lắm thế mà lúc nói chuyện con mắt cứ láo liên miết, chắc cũng thành tinh rồi còn gì. Không khỏi cảm thấy hậu sinh khả úy mà, lúc y lớn bằng chừng này còn không được một nửa lanh lợi vậy nữa kìa.
Trong lúc nói chuyện thì tiểu Liễu nhi đã dẫn Lý Mộ Tinh lên trên lầu. Đài cao này có mảnh sân rất rộng rãi, phần giữa là một sân khấu giăng màn đỏ thắm chắn ngang, có chừng mười mấy thiếu niên đứng phía trước uyển chuyển khiêu vũ. Người vũ công chính vận một bộ vũ phục bảy sắc, lúc áo vờn bay thì lộ ra cánh tay và phần eo trắng muốt đến lóa mắt.
Đứng sau màn che là một nữ tử và dàn nhạc công ngồi sau, không cần nói cũng biết giọng hát dịu dàng nãy giờ là xuất phát từ môi ca kỹ này.
Mấy dãy bàn rải rác trước đài lúc này mới ngồi chừng phân nửa thế nhưng cảnh tượng cũng chẳng đẹp mắt gì lắm. Mấy nam nhân người nào người nấy cũng đều ôm một mỹ thiếu niên trong lòng ngả ngớn chòng nghẹo bốn bề, miệng tuôn toàn thứ dâm ngôn uế ngữ, Lý Mộ Tinh nghe có mấy câu mà đã thấy khó chịu rồi.
Y thoáng vô tình lướt mắt qua cảnh một nam nhân đang luồn tay vào vạt áo dưới của thiếu niên. Nét mặt thiếu niên ấy ửng hồng hẳn, vòng eo nhỏ nhắn vặn vẹo trong khi đôi mắt khơi ý cười khanh khách, miệng dốc ra từng hồi rên mị người. Đang động tình như vậy chợt người thiếu niên bắt gặp ánh mắt của Lý Mộ Tinh, trông thấy nam nhân lạ mặt này mày kiếm mắt tinh, tướng mạo rất mực đường hoàng, so với tên nam nhân đang giở trò trên người mình còn tráng kiện hơn gấp mấy lần, thiếu niên nhịn không được liền đưa đẩy ánh mắt câu dẫn tối đa. Nếu chuyện này xảy ra ở kỹ viện thì Lý Mộ Tinh còn thấy quen quen, nhưng bắt gặp loại mị nhãn này từ nam nhân lại là lần đầu tiên. Cho dù người thiếu niên kia có yêu kiều như nữ tử chăng, bộ dáng động lòng người thế nào đi nhưng bên trong vẫn là một nam tử nên chỉ khiến Lý Mộ Tinh thấy dạ dày đảo lộn buồn nôn, y vội ngoảnh mặt đi. Vừa quay đầu lại đã thấy mười mấy thiếu niên trang phục xinh tươi phơi phới đứng cách đó không xa, tất cả đều đang phô bày ánh mắt hút hồn làm Lý Mộ Tinh hốt hoảng lui về sau mấy bước.
Tiểu Liễu nhi nhìn thấu phản ứng của Lý Mộ Tinh, vừa ra dấu tay với mấy người thiếu niên kia đoạn phá lên cười: “Hôm nay vẫn còn sớm nên khách quan cũng chưa nhiều, những người kia đều là tiểu quan chưa được gọi đích danh lần nào. Nếu ngài thấy vừa mắt ai chỉ cần vẫy tay một cái là xong, còn nếu ngài thấy ai cũng chướng mắt thì cứ làm lơ bọn họ, đi theo tiểu nhân thôi. Tiểu Liễu nhi cam đoan họ không dám tới gần ngài đâu.”
Phép tắc trong nam quán cực kỳ nghiêm khắc, chỉ có khách mới được chọn quan nhi chứ không có quan nhi được chọn khách. Nếu quan nhi nào leo lên được chức hồng bài thì hẳn nhiên là có giá trị, sẽ được phép chọn lựa như khách vậy. Cái dấu tay ra hiệu của tiểu Liễu nhi cũng rất đáng chú ý. Trước đây cũng có khách không ưa nam sắc đến nam quán bàn chuyện làm ăn, có điều thấy cảnh dâm loạn suồng sã này mà biết giữ mình thì không có được mấy ai. Tiểu đồng dẫn đường thường hay nhìn mặt dò ý của khách, biết tính tình của vị đó rồi thì không cần nói gì, chỉ ra hiệu bằng mắt là cũng đủ cho mấy thiếu niên kia vây lấy hầu hạ khách quan thật chu đáo, tiền thưởng dễ gì mà ít cho được. Còn người như Lý Mộ Tinh đây thì tiểu đồng lần đầu tiên mới thấy, thằng nhóc đã cầm hai lượng bạc rồi nên tự nhiên muốn thuận theo ý của Lý Mộ Tinh.
Lý Mộ Tinh nghe tiểu đồng nói mấy thiếu niên kia sẽ không dám tiến lên thì khẩu khí cũng có chút nhượng bộ: “Tiểu ca nhi, Phương Tụy hiên ở đâu vậy?”
“Xin đại gia hãy theo tiểu nhân.” Tiểu Liễu nhi dẫn Lý Mộ Tinh băng qua một cây cầu vượt. Những thiếu niên hồi nãy thấy dấu hiệu của tiểu đồng quả nhiên không ai dám sấn lên lẳng lơ đưa tình, chỉ ngắm nghía Lý Mộ Tinh mãi thôi. Dẫu sao mà nói y cũng là một nam nhi tướng mạo đường hoàng mà.
“Phương Tụy hiên là nơi ở của Thượng Kỳ tướng công, một trong tam đại hồng bài của nam quán. Phúc khí đại gia đúng là rất tốt, ngài nên biết Thượng Kỳ tướng công là người có bản lĩnh nhất mà cũng kén chọn nhất nữa, không dễ gì được tướng công để mắt tới đâu. Đợi khi đại gia gặp Thượng Kỳ tướng công rồi, chắc chắn sẽ thấy chuyện một canh giờ một trăm lượng bạc tuyệt đối không uổng phí chút nào. Giả như ngài muốn ngủ qua đêm thì chỉ cần thêm một nghìn vàng nữa thôi, ngón nghề trên giường của Thượng Kỳ tướng công đó nha… hì hì hì…” Nói đến đây tiểu đồng cười ra mặt, phần lớn là ngập ý dâm loạn rồi.
Giá một đêm một nghìn lượng vàng, Lý Mộ Tinh kinh hãi cả người. Ngay cả giá của đại cô nương hoa khôi Đông Đại viện cũng thua phân nửa vị Thượng Kỳ tướng công này. Chỉ là một kỹ nam sao lại cao giá đến vậy? Dù nói ghét loại nam nhân lẳng lơ nhưng y cũng tò mò muốn gặp vị Thượng Kỳ tướng công này một lần. Mà đã là hồng bài thì chắc mẩm cũng giống như đại cô nương, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng đều tinh thông đây. Cũng không biết là quốc sắc thiên hương ra sao mà có khả năng tính một đêm tới những nghìn lượng vàng.
Liên tiếp băng qua ba tòa đình các dẫn vào một lầu đài soi bóng xuống mặt hồ, đây chính là Phương Tụy hiên. Tiểu đồng dừng chân ở ngoài cửa: “Đại gia, tiểu nhân chỉ có thể dẫn ngài tới đây thôi, mời ngài vào trong.” Nói xong tiểu đồng đi mất.
Lý Mộ Tinh chỉnh trang lại y bào, thấy không có chỗ nào thất lễ mới đặt chân vào sân đình, lập tức một tiểu đồng khác tiến lên nghênh đón y. Diện mạo tiểu đồng này môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng trơn láng, bộ dạng so với tiểu đồng lúc trước còn ưa nhìn hơn nhiều.
“Kính mời đại gia, xin hỏi ngài có thẻ hẹn không ạ?”
Muốn gặp vị Thượng Kỳ tướng công này quả nhiên không đơn giản. Lý Mộ Tinh lấy từ trong tay áo ra một phong thư, tiểu đồng kia mở ra xem thì sắc mặt lập tức tươi cười: “Hóa ra ngài là khách quý do Ninh lão bản mời đến. Thỉnh đại gia cất bước lên lầu, Ninh lão bản đã đến từ sớm, ngài ấy đang cùng Thượng Kỳ tướng công thưởng rượu luận thơ ạ.”
Luận thơ? Đúng là nhân vật như đại cô nương rồi, tất nhiên không thể thiếu năng khiếu tài hoa cho được. Lý Mộ Tinh vừa ngẫm nghĩ vừa theo tiểu đồng đi lên. Một bức rèm che rũ trước thang lầu, nhìn qua màn the thấp thoáng thấy hai bóng người, hiển nhiên là người Lý Mộ Tinh muốn gặp, Ninh lão bản và hồng bài của nam quán, Thượng Kỳ tướng công.
Tiểu đồng mau mắn vén rèm châu cho Lý Mộ Tinh, y hơi cúi đầu đi vào, đưa mắt lên mong nhìn rõ tình cảnh bên trong.
“Thu cúc hữu giai sắc, ấp lộ xuyết kỳ anh. Phiếm thử vong ưu vật, viễn ngã di thế tình. . .” [2]
Thanh âm trong trẻo phát ra từ người nam tử vận bạch y đứng cạnh cửa sổ, mái tóc đen óng xõa dài xuống lưng toát ra sự thanh nhàn thoải mái. Dưới ngọn đèn sáng, Lý Mộ Tinh thấy hai gò má ửng hồng vì hơi rượu trên khuôn mặt của bạch y nam tử, ánh đèn rọi lên làn da trắng như tuyết dội lại một màu sắc khác thường.
Đúng là một nam tử vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thập phần thanh tao, càng hiếm thấy hơn chính là khí chất xuất trần kia. Tuy sắc đẹp của nam nhân này có chút khiêm nhường so với hoa khôi đại cô nương của Đông Đại viện, nhưng xét về khí chất lại hoàn toàn hơn hẳn. Đặc biệt là lúc ngâm thơ khi nãy, toàn thân hắn đậm chất thư sinh nho nhã, giả như thay đổi địa điểm thì tuyệt đối sẽ không ai tin người nam tử này lại là một kỹ nam.
Lý Mộ Tinh nhướn mày, cười thầm bản thân sao lại so đo một nam tử với nữ tử chứ. Tuy rằng trong lòng y thừa nhận sắc đẹp của vị Thượng Kỳ tướng công này, nhưng chung quy vẫn có chút bài bác kỹ nam nên chỉ nhìn Thượng Kỳ tướng công một cái rồi đưa mắt sang Ninh lão bản ngồi cạnh bàn.
Trong tay vị Ninh lão bản này còn cầm chén rượu đưa kề môi mà chưa uống giọt nào, ánh mắt ngây dại si mê nhìn Thượng Kỳ tướng công, rõ ràng đã lọt vào tình trạng rượu chưa say mà người tự say trước rồi. Tuy Lý Mộ Tinh và vị Ninh lão bản này không có nhiều năm làm ăn qua lại nhưng cũng nghe nói Ninh lão bản là loại người thích học làm sang. Ngặt nỗi với bộ dáng mê mẩn hiện tại thì sợ là phong nhã kiểu gì cũng đã quên khuấy hết.
Thượng Kỳ tướng công thấy từ giây phút đầu tiên Lý Mộ Tinh bước vào đã chú ý đến mình. Đợi nhìn rõ dung mạo của Lý Mộ Tinh rồi, đôi mắt hắn ánh lên tia kỳ dị sau đó cất tiếng ngâm một câu thơ. Thân là hồng bài của nam quán dĩ nhiên hắn biết làm sao thu hút sự chú ý của người khác, càng biết đưa ra tư thái mê hồn người thế nào. Nhưng hắn không ngờ Lý Mộ Tinh chỉ liếc nhìn mình một cái liền quay sang chỗ khác, hoàn toàn không đờ đẫn cả người. Hắn thoáng ngẩn người đôi chút đã biết mình phạm phải sai lầm gì. Thư sinh hào hoa phong nhã và ẩn sĩ dật chí là dạng ứng với văn nhân sĩ tử, hay như Ninh lão bản đây dù không hiểu những thứ này nhưng lại rất thích những người phong nhã. Còn nam nhân này đã là người tới bàn chuyện làm ăn với Ninh lão bản thì ắt hẳn là thương nhân đầy ắp mùi tiền, làm sao biết thưởng thức cho được, dáng dấp hắn trưng ra nãy giờ cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi.
Nghĩ như vậy Thượng Kỳ tướng công liền hành lễ cúi chào Lý Mộ Tinh, khóe mắt hắn thoáng lộ nét khơi tình, phàm là người có chút hứng thú chỉ sợ đã bị hớp hồn đến mê mẩn rồi.
“Vị đại gia này chắc hẳn là Lý lão bản rồi, Thượng Kỳ xin hữu lễ.”
“Thượng Kỳ tướng công quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng trách sao Ninh lão bản muốn hẹn gặp ta ở nơi này.” Lý Mộ Tinh thuận miệng nói cho có lệ, lần này cũng không nhìn thẳng nên không biết Thượng Kỳ tướng công đang hành lễ trong nháy mắt đã cứng đờ người, tay siết thành đấm lại thả ra.
Rốt cuộc Ninh lão bản cũng khôi phục thần trí, quay sang nhìn Lý Mộ Tinh sang sảng cười: “Lý lão bản tới rồi. Ngài mà không tới kịp chắc Ninh mỗ đã chết đắm trong khung cảnh hòa nhã này, chuyện làm ăn của chúng ta đã không bàn bạc được rồi.”
“Ninh lão bản nói vậy thì là lỗi của ta rồi. Lý mỗ tự phạt mình ba chén vậy.” Lý Mộ Tinh rất thẳng thắn, tự rót ba chén rượu một hơi uống cạn.
Thượng Kỳ tướng công mím môi ngồi xuống cạnh Ninh lão bản khẽ cười: “Ninh lão bản thật biết nói đùa, mấy người trong quán chúng ta còn phải nhờ ở nơi ngài. Ngài say chết ở nơi này thì bảo ta làm sao bây giờ?”
Ninh lão bản sờ soạng tay hắn cười cợt: “Tiểu Kỳ nhi quả thật là khéo ăn nói, dù lão gia có chết say thật cũng không nỡ bỏ ngươi đâu đó.”
“Ninh lão bản đúng là người đa tình. Chỉ sợ hằng ngày ngài đối với Thượng Kỳ như vậy chứ nhìn lâu lại sinh lòng chán ghét, đến lúc đó không muốn ngắm Thượng Kỳ nữa thì sao? Lý lão bản ngài nói có phải không vậy?” Nói xong, đôi mắt của Thượng Kỳ tướng công khẽ lướt sang Lý Mộ Tinh, dung nhan diễm lệ lộ ra nét đáng thương, quả thật hấp dẫn lòng người vô cùng.
Nhưng Lý Mộ Tinh đúng là không biết phong tình gì cả, cảm thấy điệu bộ của Thượng Kỳ tướng công chỉ là làm ra vẻ nên thấy phản cảm vô cùng. Y ợm ờ một tiếng cho có, không buồn nhìn Thượng Kỳ cái nào quay sang nói với Ninh lão bản: “Rượu phạt cũng đã uống rồi, Ninh lão bản, chúng ta nên nói vào chuyện chính đi.”
“Ây da Lý lão bản à, không cần gấp gáp vậy đâu. Ta và tiểu Kỳ nhi vừa luận thơ rất cao hứng, ngài không nên cắt đứt nhã hứng của chúng ta chứ.”
Thượng Kỳ tướng công yêu kiều tiếp lời: “Lý lão bản là khách mới đến, trước tiên phải là Thượng Kỳ mượn rượu khơi nhã hứng trước mới đúng. Chỉ sợ lúc đối cúc phú thi có chỗ nông cạn, làm cho Lý lão bản chê cười rồi.”
“Đâu nào, chỉ nhìn Ninh lão bản nghe đến say mê thần hồn cũng đủ biết tài thi phú của Thượng Kỳ tướng công ắt hẳn là tuyệt hảo.” Nét mặt Lý Mộ Tinh vẫn điềm nhiên như trước, dù không che đậy bản thân không biết gì về thi phú nhưng cũng không có nửa điểm ái ngại. Ai cũng đều có sở trường riêng của mình, không nằm chỗ này thì ở chỗ khác, không cần phải vì sở đoản của bản thân mà thẹn thùng, càng không cần phải vì sở trường của mình mà kiêu ngạo.
“Ha ha, thì ra Lý lão bản không có hứng thú với thi từ, là lỗi của ta, để ta tự phạt một chén tạ lỗi vậy.” Ninh lão bản lớn tiếng cười một hơi, ngửa đầu nốc cạn chung rượu: “Trước giờ tiểu Kỳ nhi ngươi tự xưng là tài cao nhưng cũng đừng vì vậy mà xem nhẹ Lý lão bản đây, nói về chuyện làm ăn thì Lý lão bản là kỳ tài đó. Ngài ấy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ vỏn vẹn mười năm đã có trong tay Bảo Lai thương hào danh tiếng khắp vùng Điền Tây. Nói không chừng bộ áo gấm trắng trên người tiểu Kỳ nhi cũng xuất xứ từ Bảo Lai thương hào đó.”
“Sao Kỳ nhi dám có gan đó. Vị nào đến nam quán không phải đều là đại gia hết sao? Nói Thượng Kỳ là tài cao bất quá cũng chỉ là bán rẻ tiếng cười mà thôi. Lý lão bản tài giỏi như vậy Thượng Kỳ lấy lòng còn không hết, nói chi đến chuyện xem thường.” Thượng Kỳ tướng công vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm sắc ảm đạm, lúc tự bi tự xót mà nét đẹp duyên dáng cũng không đổi khác.
“Phải phạt, phải phạt đây!”
Ninh lão bản sẵng giọng hô lớn, rót rượu tràn ly rồi nốc cạn hết.
Lý Mộ Tinh ngẩn người khó hiểu: “Ninh lão bản không làm sai điều gì, tại sao lại tự phạt mình như vậy?”
Ninh lão bản mới đáp: “Đều tại một câu của ta làm cho tiểu Kỳ nhi phải ảm đạm sầu thương như vậy, dĩ nhiên ta phải tự phạt rồi. Ai không biết Thượng Kỳ tướng công trong Thượng Hòa nam quán tài cao ngất trời, tâm tựa băng thanh, tuy lưu lạc phong trần nhưng là ngó sen trong vũng lầy, ngoài nhơ nhưng trong sạch. Đúng là đau lòng, đau lòng mà. Mỹ ngọc long đong cuối cùng sẽ có ngày thấy ánh mặt trời thôi. Mà phải nói tiểu Kỳ nhi rất khẳng khái, không bằng lòng để cho người khác chuộc thân. Chứ thành Thượng Hòa lớn như vậy, thiếu gì người tình nguyện chuộc thân cho tướng công rồi.”
“Luân lạc phong trần là do số mệnh của Thượng Kỳ không may, nhưng Thượng Kỳ không muốn cam chịu số phận. Rồi sẽ có một ngày Thượng Kỳ rời khỏi nơi đây bằng chính sức lực của mình.”
Lý Mộ Tinh chấn động cả người. Thật không ngờ một nam tử mỹ lệ vậy lại có ý chí đến dường này. Khi nãy y vẫn còn tỏ vẻ khinh thường, giờ không khỏi nhìn sang Thượng Kỳ tướng công, ánh mắt đã có chút ngưỡng mộ.
Phải biết Lý Mộ Tinh lúc còn trẻ vốn không có tài năng cũng chẳng có thế lực, hoàn toàn dựa vào nỗ lực bản thân mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Vì thế y rất kính nể và tán thưởng những người cũng chịu nỗ lực như vậy.
Lúc này Thượng Kỳ tướng công đã khôi phục thần sắc bình thường, nhìn thấy Lý Mộ Tinh nhìn mình thì mím môi nhoẻn cười: “Thượng Kỳ giờ chỉ có một tâm nguyện, nếu như đạt được sở nguyện thì vẫn phải dựa vào sự chiếu cố của Ninh lão bản và Lý lão bản nữa. Đây, xin kính nhị vị lão bản một chung, mai này hai vị thường đến Phương Tụy hiên ngồi một chốc là Thượng Kỳ đã cảm kích bất tận rồi.”
Nói xong hắn uống cạn chén rượu, khẽ cúi đầu dùng ống tay lau giọt rượu đọng trên môi, mi mắt hơi rũ xuống, nét mặt rất hài lòng. Hồng bài của nam quán tự có nguyên tắc của hồng bài, bất kể là ai, bản tính thế nào đi nữa, một khi để hắn thăm dò được ý rồi còn không dễ như trở bàn tay sao?
Sau đó bầu không khí dần trở nên hòa hợp, Lý Mộ Tinh cũng thưởng thức chí khí của Thượng Kỳ tướng công, đã có nhiều thiện cảm đối với người mỹ nam tử diễm lệ này. Trong lúc nói chuyện ánh mắt của y cũng thường nấn ná trên người hắn hơn. Mỗi lần như vậy Thượng Kỳ tướng công đều bắt gặp tia nhìn của Lý Mộ Tinh, nụ cười khẽ đáp lại như cơn gió mát phớt vào má làm cả người y sảng khoái vô cùng. Lý Mộ Tinh không cảm thấy người nam tử duyên dáng này là một kỹ nam mà chỉ là hảo bằng hữu gặp nhau hằng ngày, cùng nhau tán chuyện trời trăng mây gió.
Phải nói là mười năm nay Lý Mộ Tinh vì chuyện làm ăn phải tất tả đi đây đi đó, tuy nói trong bụng không có nhiều chữ nghĩa nhưng kiến thức lại rất bao la không như người thường. Giờ y mang những chuyện phong thổ đặc sắc và con người các vùng miền làm đề tài, lập tức khiến Thượng Kỳ tướng công nghe tới say mê. Hắn không tự chủ được mình càng nồng nhiệt hơn với Lý Mộ Tinh, trực tiếp làm Ninh lão bản thấy cay cú hết sức. Ninh lão bản cố ý lên tiếng ngay lúc Thượng Kỳ tướng công lại mỉm cười với Lý Mộ Tinh: “Ây, tiểu Kỳ nhi ơi là tiểu Kỳ nhi, ngươi đúng là có mới nới cũ nha, chén rượu của lão gia đã vơi cả nửa ngày mà không thấy ai rót tiếp gì hết.”
Thượng Kỳ tướng công hoàn hồn, khẽ cười cầm bầu rượu lên vừa rót vừa nói: “Chắc Ninh lão bản đã hiểu lầm Thượng Kỳ rồi. Từ nhỏ Thượng Kỳ đã đặt chân vào nam quán, ngoại trừ thành Thượng Hòa ra thì không biết thiên hạ lại rộng lớn như vậy. Hiếm hoi lắm Lý lão bản mới có lòng kể chuyện, tất nhiên Thượng Kỳ nghe đắm đuối rồi. Vả lại Ninh lão bản là khách quen trong khi Lý lão bản là khách lạ, khách quen lẽ ra phải nhường khách lạ một chút chứ. Nếu Ninh lão bản muốn uống rượu mà không thích động tay thì chỉ cần gọi Thượng Kỳ một tiếng là được. Chẳng lẽ ngài còn xem Thượng Kỳ là người ngoài hay sao?”
Ninh lão bản khoan khoái cười ha hả, quay sang Lý Mộ Tinh: “Lý lão bản coi đó, ta bất quá mới nói có một câu mà hắn đã chuẩn bị cả tràng dài đối lại rồi. Câu nào câu nấy lại đều có rất lý, làm người ta tức không được mà cười cũng không nổi. Chỉ hận không thể ôm hắn vào lòng yêu chiều một phen để coi cái miệng nhỏ nhắn mấp mé kia còn nói đạo lý gì nữa đây.”
Lý Mộ Tinh cũng cười lại: “Thượng Kỳ tướng công tinh anh hơn người thường, khó trách hôm nay thế nào Ninh lão bản cũng nhất quyết mời ta đến Phương Tụy hiên bằng được. Nếu đã thế ta cũng không dám chiếm thì giờ hả giận của Ninh lão bản. Không bằng giờ chúng ta ký khế ước trước, Ninh lão bản có thể sớm đi trút cơn giận rồi.”
“Lý lão bản nói phải lắm, nói phải lắm.” Ninh lão bản ngẫm thấy cũng có lý, hất tay bảo: “Tiểu Kỳ nhi, còn không mau mang giấy bút đến đây. Đợi chốc nữa lão gia sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”
Dáng dấp Thượng Kỳ tướng công đã tỏ ra e thẹn, dung nhan thanh lệ ánh sắc phù dung: “Ninh lão bản muốn bàn chuyện làm ăn với Lý lão bản thì cứ bàn đi, sao lại mang Thượng Kỳ ra nói luôn chứ.”
Hắn vừa nói vừa đi vào trong, tay cầm giấy bút nghiên mực đặt lên bàn, “Hai vị lão bản cứ thong thả bàn chuyện, Thượng Kỳ xin phép ra ngoài trước.”
…
“Ninh lão bản… Ninh lão bản…” Lý Mộ Tinh gọi liền mấy tiếng mới triệu được hồn của Ninh lão bản quay về.
“Đúng là đắm đuối chết người mà…”
Ninh lão bản thở dài một hơi, nhìn sắc mặt Lý Mộ Tinh vẫn như thường thì không khỏi bội phục: “Sắc đẹp ở trước mặt mà trông Lý lão bản vẫn tự nhiên như vậy thì cũng biết Lý lão bản không phải là người thường rồi.”
Lý Mộ Tinh lơ đãng cười một tiếng: “Thượng Kỳ tướng công quả thật là tiên nhân xuất phàm, chỉ là Lý mỗ không biết thưởng thức thôi. Ninh lão bản, hôm trước ta đã xem qua vật liệu ngài mang đến, thật sự là thượng phẩm không sai, giá cả cũng rất hợp lý. Nếu Ninh lão bản không có yêu cầu nào khác thì chúng ta quyết định vậy đi.”
Ninh lão bản cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ thương nhân: “Lý lão bản đích thực là thẳng thắn, ta cũng không có đòi hỏi gì khác. Chỉ có điểm là từ nay về sau, tất cả ‘Hồng la tiêu’ do Bảo Lai thương hào bán ra nhất định phải do phường nhuộm của Ninh thị cung cấp, nếu Lý lão bản gật đầu thì việc làm ăn hôm nay coi như thành.”
“Thành.”
Lý Mộ Tinh gật đầu ngay, “Song khế ước nên viết rõ, tất cả hàng do Ninh thị phường nhuộm cung cấp đều phải bảo đảm chất lượng giống nhau. Cứ một ngàn xấp ‘Hồng la tiêu’ mà có quá ba xấp thứ phẩm thì Bảo Lai thương hào có quyền cắt đứt hợp tác với Ninh thị phường nhuộm.”
“Thành giao.”
Hai người chuyển giao giấy tờ, kết sổ, kiểm kê chi tiết kỹ càng xong lại bàn bạc một hồi nữa, cuối cùng cũng quyết định xong điều khoản của khế ước. Sau đó hai bên cầm bút chấm mực ghi xuống, giấy trắng mực đen, hai tờ khế ước đã viết xong. Ký tên rồi đóng dấu, một vụ làm ăn thế là đã thành công.
Lại nói về Thượng Kỳ tướng công, sau khi vén rèm đi ra thì ngoảnh lại nhìn bóng người trong bức rèm, khóe môi cong lên một nụ cười xảo quyệt. Hắn vẫy tay gọi tiểu đồng khi nãy đã dẫn Lý Mộ Tinh lại.
“Thượng Kỳ tướng công?” Tiểu đồng kia nhanh chân chạy đến, rũ mặt chờ đợi phân phó.
“Dung nhi, ngươi đem… sau đó…” Thượng Kỳ cúi người thì thầm bên tai tiểu đồng kia một hồi.
Tiểu đồng nghe Thượng Kỳ nói xong thì ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu dò hỏi: “Thượng Kỳ tướng công, sao lại phải làm thế ạ?”
“Hỏi nhiều làm gì, còn không mau đi đi.” Sắc mặt của Thượng Kỳ cau có quát lên.
“Dạ.” Tiểu đồng không dám nhiều lời nữa, mau mắn làm theo lời phân phó. Không bao lâu sau Thượng Kỳ mang một bầu rượu đi vào.
Hắn đợi ở ngoài một hồi, thấy hai người bên trong đã viết xong khế ước, đúng thời cơ mới vén màn bưng rượu vào khéo léo cười: “Cung hỷ hai vị lão bản phát tài. Rượu đã uống hết rồi nên Thượng Kỳ mang Hạnh Hoa tửu tốt nhất trong quán ra để chúc mừng hai vị lão bản đây.”
“Rượu đáng uống, đáng uống đây. Ha ha ha, tiểu Kỳ nhi, còn không mau tới đây rót rượu nào.” Ninh lão bản cất khế ước vào, sờ soạng hông Thượng Kỳ một phen, “Rốt cuộc cũng là tiểu Kỳ nhi biết ý, nhìn thấu tâm tư của lão gia rồi.”
Thượng Kỳ xoay eo sang, nửa giận nửa hờn một hơi: “Ninh lão bản đúng là thích bắt nạt Thượng Kỳ, chén rượu này ta muốn kính Lý lão bản trước kìa.”
“Chậc chậc, tiểu Kỳ nhi rõ là bất công rồi, đừng quên kim chủ hôm nay của ngươi là ta đó.” Ninh lão bản thoáng hậm hực, ôm ngang eo Thượng Kỳ bóp nắn mấy cái.
Thượng Kỳ nhíu mày nhói đau rên lên, khẽ đánh tay Ninh lão bản một cái: “Thượng Kỳ kính chính là tác phong quân tử của Lý lão bản kìa. Khi nào Ninh lão bản thay đổi tật xấu cợt nhả này thì Thượng Kỳ mới cúi đầu kính ngài một chung.”
Ninh lão bản từ bực bội trở thành hớn hở ngay, cười lớn mà siết chặt eo Thượng Kỳ hơn nữa: “Nếu nói vậy thì không thay đổi cũng không sao, lão gia thà rằng không uống thứ rượu đó để còn dạy cho ngươi cởi quần áo nữa. Lý lão bản, chén rượu này ngài uống đi vậy.”
Lý Mộ Tinh thấy dâm tính của Ninh lão bản đã trỗi dậy, nhìn hai người nam tử ôm ấp lẫn nhau khiến y thấy gượng gạo. Y uống cạn chén rượu rồi nói: “Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, làm hỏng chuyện tốt người khác quả thật đắc tội vạn phần. Ninh lão bản, xin cáo từ.”
Nói xong nháy mắt y đứng lên đi thẳng, nào ngờ vừa vén rèm đã thấy đầu óc choáng váng, y đứng không vững ngã nhào xuống đất.
“Lý lão bản!”
Ninh lão bản thất thảng kêu lên vội chạy tới đỡ y dậy. Thượng Kỳ chợt vỗ tay nói: “Ôi chao, xem đầu óc của ta kìa. Hạnh Hoa tửu của quán là loại rượu có độ nồng bậc nhất, nãy giờ Lý lão bản uống nhiều vậy chắc là chịu không nổi, say rượu mất rồi. Dung nhi, Dung nhi, còn không mau tới đây.”
Tiểu đồng kia đã gọi trước hai tiểu đồng nữa chờ sẵn bên ngoài, vừa nghe gọi tên đã nhanh chân chạy vào trong.
“Lý lão bản đã say rồi, ngươi hãy đỡ ngài ấy ra sau hậu viên, tìm gian phòng nào yên tĩnh một chút để Lý lão bản tạm nghỉ ngơi một lát đi.”
“Dạ.” Tiểu đồng tên Dung nhi và hai tiểu đồng khác cùng dìu Lý Mộ Tinh ra ngoài.
Ninh lão bản thuận tay quăng cho một thỏi bạc rồi dặn dò: “Các ngươi hãy gọi người săn sóc đại gia cho tốt, biết chưa hả?”
Thượng Kỳ kéo Ninh lão bản sang một bên: “Ninh lão bản hãy yên tâm, bọn Dung nhi biết phải cẩn thận mà. Lão gia đó, giờ này mà còn tâm tư lo cho người khác, làm Kỳ nhi mất hứng rồi đó nha.”
“Tiểu Kỳ nhi không đợi được rồi hả? Ha ha ha…” Ninh lão bản ôm Thượng Kỳ vào buồng trong, không bao lâu đã có tiếng rên rỉ phát ra.
__________
1. Tỉnh Điền, một tên khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Điền Tây là cách gọi theo hướng.
2. Đây là bốn câu xuất xứ từ bài thơ “Ẩm tửu – Kỳ thất” của thi nhân Đào Uyên Minh. Bản dịch thơ của Quỳnh Chi.
饮酒 (期七)
秋菊有佳色,裛露掇其英。
泛此忘忧物,远我遗世情。
一觞虽独尽,杯尽壶自倾。
日入群动息,归鸟趋林鸣。
啸傲东轩下,聊复得此生。
– 陶渊明 –
Ẩm tửu (Kỳ thất)
Thu cúc hữu giai sắc
Ấp lộ xuyết kỳ anh
Phiếm thử vong ưu vật
Viễn ngã di thế tình
Nhất thương tuy độc tiến
Bôi tận hồ tự khuynh
Nhật nhập quần động tức
Quy điểu xúc lâm minh
Khiếu ngạo đông hiên hạ
Liêu phục đắc thử sinh
– Đào Uyên Minh –
Thơ uống rượu ( Bài 7)
Thu sang hoa cúc màu tươi
Đẫm sương lóng lánh, giơ tay hái về
Thả trong chén rượu quên đi
Thế gian những chuyện thị phi thường tình
Nâng ly ta uống một mình
Uống cho cạn chén nghiêng bình thì thôi
Muôn loài lặng lẽ chiều rơi
Về rừng chim chóc cùng bầy kêu sương
Nghêu ngao hát dưới mái đông
Kiếp này vui hưởng ơn lành trời cho
Kỹ viện.
Từ cổ chí kim, thứ nghề xác thịt bán rẻ tiếng cười này đã bị xem là trơ trẽn. Có không ít tiên sinh đạo học ngoài mặt thì châm biếm trong lòng lại mỉa mai. Bao đời quân vương băng hà đã mấy lần ban bố lệnh cấm kỹ phường chèo, nghiêm lệnh cho tất cả quan viên không được đi kỹ viện, nhưng nào biết càng cấm thì kỹ viện lại càng đông. Khắp đại giang nam bắc kỹ viện mọc lên nhan nhản, hễ chỗ nào có người ắt sẽ có kẻ mại dâm, không ngoài sáng cũng trong tối. Triều đình chứng kiến kỹ viện liên miên bùng phát bất chấp lệnh cấm thì cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, ngẫu nhiên hạ chiếu lệnh cấm kỹ viện hòng trấn an những vị tiên sinh Nho giáo kia.
Cũng không biết từ khi nào, kỹ nam đã lặng lẽ ra đời. Thoạt đầu vẫn còn dựa vào kỹ nữ, nhưng tới khi thói nam sắc bắt đầu thịnh hành hệt ngựa đêm ăn cỏ thì bỗng chốc kỹ nam lan tràn đầy dẫy, cuối cùng tách khỏi kỹ viện và thành lập nam xướng quán. Tuy ra sao cũng không thoát khỏi một tiếng mại dâm, nhưng hiềm vì chữ “xướng” kia nghe không êm tai, âm lại vay mượn nên bên ngoài chỉ đề vỏn vẹn là nam quán. Phải nói nam quán đương thời nổi danh nhất là nằm trong thành Thượng Hòa.
Thành Thượng Hòa là chốn phồn hoa sầm uất, xưa nay vốn là nơi tụ họp trọng yếu của thương nhân, được mệnh danh là vàng rải khắp chốn. Còn có nhặt thường xuyên hay không thì không thiếu chi thương nhân có chút ít đầu óc bon chen xô bồ.
Mà ở đời, hễ chỗ nào tấp nập người đi kẻ lại thì hẳn nhiên bầu không khí cũng cởi mở hơn. Các thương nhân từ mọi miền nam bắc đến thành Thượng Hòa để buôn bán, bàn bạc chuyện làm ăn thường không ngoài ba chỗ là trà lâu, tửu quán và kỹ viện.
Trà lâu là chỗ cho ngày đầu hai bên diện kiến không biết nhau mấy, ít nhiều cũng phải giữ thể diện. Cần biết trong phương thức làm ăn buôn bán, ba phần là ở hàng hóa còn bảy phần là dựa vào danh dự. Mà cái danh dự này ngoại trừ người khác truyền miệng ra thì hình tượng bản thân cũng rất quan trọng. Cho dù là thương nhân đầy mùi tiền đi nữa, hễ được xông trong hương trà thoang thoảng cũng sẽ bớt vài phần tục khí rồi. Khi gặp nhau thì ấn tượng đầu tiên của đôi bên chính là bước đầu thành công trong giao thương.
Sau lần gặp mặt thứ nhất thì hai bên trở lại mặc cả. Đều quen biết nhau hết rồi, mà trên đời ít có nam nhân nào lại không hảo rượu háo sắc, vậy đối với đối tác chú trọng rượu ngon thì sẽ dời tới tửu quán vừa uống vừa đàm đạo. Hạnh Hoa tửu của thành Thượng Hòa nổi danh là loại rượu tinh chất thơm nồng. Còn như gặp đối tác không cần biết rượu ngon dở ra sao thì trực tiếp dẫn tới kỹ viện, đi tìm kỹ nữ quen biết giúp một tay, vậy thì chuyện buôn bán nhỏ nhặt tới đâu cũng hiếm khi nào không thành.
Cho nên mới nói, nếu có một ngàn việc giao thương thành công trong thành Thượng Hòa thì đã hết chín trăm khế ước là ký trên bàn rượu kỹ viện.
Chỉ có điều, sự tồn tại của kỹ viện dù quan trọng cỡ nào thì cũng không phải là loại nghề được ưa phô bày. Để thuận tiện cho việc trông coi, quan phủ đã dựng ra một nơi gọi là Giám phường. Chỉ cần các kỹ viện nộp thuế đúng hạn thì dù thường xuyên có chuyện kỹ nữ bị bức bách, quan lại cũng ngó lơ.
Vì vậy cứ sau nửa đêm, Giám phường lại trở thành chốn náo nhiệt nhất trong thành Thượng Hòa. Ở Giám phường hiện nay thì những nơi tấp nập nhất đang thuộc về ba kỹ viện — Mị Oa viện, Đông Đại viện và nam quán duy nhất trong thành Thượng Hòa. Vì thân phận kỹ nam còn ti tiện hơn cả kỹ nữ nên nam quán ngay cả danh xưng cũng không có, chỉ gọi theo địa danh là Thượng Hòa nam quán.
Tuy Thượng Hòa nam quán chỉ là một kỹ quán nhưng luận về quy mô thì hơn hẳn cả Mị Oa viện và Đông Đại viện hợp lại. Nhờ vào thói nam sắc đang thịnh hành nên nam quán cũng dần hưng thịnh lên.
Hôm đó lại tới lúc thắp đèn, hai đôi đèn lồng đỏ rực của Thượng Hòa nam quán được đem ra treo. Một bên ghi chữ “Thượng” và bên kia ghi chữ “Hòa,” ở giữa là phần trống hoác để biểu thị địa vị thấp hèn của kỹ nam.
Lý Mộ Tinh đi đến trước cửa, có hơi ngập ngừng đôi chút, y áp chế cơn gượng gạo xuống mới bước vào.
Đi vào cổng, tiếp đón y chỉ là tiểu sảnh vắng lặng, khắp gian quét tước gọn gàng ngăn nắp, không bài trí cầu kỳ gì, chỉ có vỏn vẹn bốn tiểu đồng mi thanh mắt tú đứng đợi. Thấy khách vừa bước vào, một tiểu đồng liền bước lên chắp tay thi lễ với Lý Mộ Tinh: “Vị đại gia này rất lạ mặt, xin hỏi lần đầu ngài đến đây phải không ạ?” Đừng tưởng tiểu đồng giữ cửa tuổi tác còn nhỏ vậy chứ đã sớm luyện thành nhãn lực già dặn rồi.
Thật sự Lý Mộ Tinh là lần đầu tiên đặt chân đến nam quán, vốn cứ tưởng vào cửa rồi sảnh đường sẽ lan tràn lời lẽ phóng đãng nhưng không ngờ chỉ có bốn tiểu đồng, y không khỏi ngơ ngẩn làm cho tiểu đồng kia nhận biết được. Lý Mộ Tinh thầm nghĩ nhãn lực tiểu đồng này quả thật lợi hại nhưng trên mặt không mảy may lộ ý gì, chỉ hơi lên giọng: “Bổn gia có hẹn với người ở Phương Tụy hiên, phiền tiểu ca nhi dẫn đường cho.”
Tiểu đồng kia khúc khích cười: “Đại gia khách khí rồi, bọn tiểu đồng chúng tôi đứng đây cốt là dẫn đường cho các vị đại gia đến đây mua vui. Nếu lần đầu đại gia đến chơi thì chắc không có ái nhân nào rồi, ngài có cần tiểu nhân đề cử không vậy?”
“Xin tiểu ca nhi dẫn đường cho.”
Lý Mộ Tinh không hảo nam sắc, vì sợ rầy rà nên y thuận tay dúi một lượng bạc vào tay tiểu đồng kia, mua cái yên ổn cho lỗ tai.
Tiểu đồng hiểu ý ngay, nhận bạc rồi xoay người dẫn đường, đoạn thầm thì: “Ra không có thị hiếu này sao? Tướng mạo tốt thế thật tiếc quá. Nếu chịu cười chút đỉnh thì không chừng mấy tiểu quan trong quán còn sẵn lòng dâng tiền túi chứ chẳng chơi.”
Y làm như không nghe thấy gì, đi theo tiểu đồng qua một cửa hông. Sau cửa hông là một hành lang rất trang nhã, ngoài hiên trồng vô số cây cảnh hoa lá, cành lá xum xuê lay động bao bọc khắp nơi. Dù không thấy người nhưng lại nghe lẫn trong dư âm đàn sáo ngân nga tiếng lả lơi, phía sau bụi hoa tỏa ra mùi hương phảng phất, ngay cả người quen thói trăng gió đã lâu cũng khó tránh sinh ra cảm giác khao khát động lòng.
Lý Mộ Tinh là một thương nhân, lúc nhỏ nhà rất nghèo nên y cũng không đọc sách nhiều lắm, miễn cưỡng có thể viết và làm tính chút đỉnh. Khi trưởng thành đến mười sáu tuổi, văn không thành mà võ cũng chẳng xong, y lại không chịu được việc cày cấy trồng trọt cực khổ nên nhận một chân trướng phòng ở chỗ làm ăn của người họ hàng xa. Có điều người bà con xa đó lại khắc nghiệt thậm tệ, chẳng những ghét bỏ Lý Mộ Tinh mà còn thích chửi mắng đánh đập y, tiền công cũng thường xuyên bị hắn khấu trừ.
Khi đó Lý Mộ Tinh vẫn còn niên thiếu niên sùng sục khí thế, đã mấy lần muốn phủi tay bỏ xó, nhưng tới lúc then chốt y lại dằn lòng làm sổ sách cẩn thận, kỹ càng tới độ dần dà tên họ hàng kia không còn chỗ nào đâm chọc bơi móc nữa. Qua hai năm, Lý Mộ Tinh đã học lóm được cách thức làm ăn của tên bà con xa. Y lén xoay vòng đồng vốn của hắn, rốt cuộc tự buôn bán lời được năm mươi lượng bạc.
Lý Mộ Tinh liền từ biệt tên họ hàng xa. Tên bà con đó thấy y rất có năng khiếu ghi sổ nên đã ăn chẹn trước hai tháng tiền công, mục đích là không muốn thả người đi, nhưng Lý Mộ Tinh không màng hai tháng tiền công đó mà đi thẳng một nước. Cho tới chết tên họ hàng đó cũng không biết Lý Mộ Tinh đã từng lén rút ngân lượng trong sổ sách của hắn, lần đầu tiên trong đời kiếm được đồng lời cho bản thân.
Dùng năm mươi lượng bạc này mà làm vốn quả thật thiếu nhiều lắm. Có điều chắc trời phú Lý Mộ Tinh có bản năng buôn bán cũng nên. Sau khi từ biệt tên họ hàng xa, Lý Mộ Tinh dùng hết năm mươi lượng bạc đi mua đặc sản của địa phương là lá trà. Y vác bao lá trà đi, dọc đường khất thực tới chỗ cách năm trăm dặm ngoài kia, giá trà mắc gấp bảy lần chỗ cũ, nhưng mấy trà lâu ấy đâu chịu mua lá trà từ một tên khất cái bình thường như y. Lý Mộ Tinh đời nào lại lặn lội tới đây chỉ nếm mùi thất bại? Vả lại y cũng tự nhủ, mình cũng chỉ mua loại trà thứ phẩm thôi, trà lâu cao cấp không chịu mua cũng là hợp lý.
Trong lòng Lý Mộ Tinh đã tính toán sẵn, y không sợ cực khổ lại một đường khất thực đi tiếp, cơ may sao gặp một quán trà đơn sơ bên đường liền bán một ít trà trong tay. Vì y hạ giá rất thấp nên tự nhiên có quán trà bằng lòng mua, cứ vậy đi tiếp, tới khi Lý Mộ Tinh đến nơi thì cũng bán gần hết bọc trà. Năm mươi lượng bạc kia đã tăng gấp bội thành một trăm lượng.
Dùng một trăm lượng này làm vốn thì vẫn còn quá ít. Lý Mộ Tinh xuất ra ba mươi lượng, trước hết mua một bộ áo thượng đẳng rồi mướn hai người hầu, trưng diện bộ dáng thiếu đông gia của hiệu buôn nào đó rồi tới gặp vị thương nhân về trà lớn nhất ở địa phương này. Y tỏ ra hiệu buôn của mình có một số trà hảo hạng, sẵn lòng nhượng lại chỉ với tám phần mười giá chợ. Vị thương nhân kia thấy Lý Mộ Tinh tuổi tác còn trẻ nên có chút coi thường. Nào ngờ hắn trò chuyện một hồi thì thấy cách ăn nói của y rất đỗi già dặn, lại hiểu biết cách làm ăn, thầm nghĩ giá cả số trà kia quả là hời nên trong lòng cũng có chút dao động. Hiềm nỗi tuy vị trà thương này có nghe qua tên hiệu buôn Lý Mộ Tinh nói, nhưng vì trước giờ không có làm ăn qua lại nên khó trách có chút đắn đo. Đương nhiên Lý Mộ Tinh đoán được suy nghĩ của đối phương, bèn ngỏ ý đưa trà tới trước, thấy hàng mới trả tiền sau, kẹt nỗi là nhân lực vận chuyển thì cần vị trà thương trả cho. Thương nhân nghe vậy thì cẩn thận tính toán trong bụng, dù hắn có xuất tiền chuyên chở đi nữa thì vẫn còn lời chán so với mua trà ở đây. Hơn nữa thấy hàng rồi mới trả tiền, rủi ro cũng ít hơn nên thương nhân vui vẻ nhận lời ngay.
Lý Mộ Tinh dẫn người của vị trà thương đó quay về quê nhà, an bài bọn họ nghỉ ngơi qua đêm, bản thân mình lại chạy đến hộ nhà nông quen biết trồng trà. Nhà nông này vốn là chỗ bán trà cho tên bà con xa của Lý Mộ Tinh, từ trước tới nay y luôn có giao hảo tốt với họ. Trước khi ra đi Lý Mộ Tinh đã giao kết với họ dành lại một lượng trà lớn, trong vòng một tháng y nhất định sẽ quay lại mua với giá cao hơn. Dù nói nhà nông kia đã ưng thuận nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm. Lần lựa không thấy Lý Mộ Tinh đâu, họ còn đang chuẩn bị đem bán nốt số trà này thì đúng lúc thấy y tới, chẳng những vậy mà giá cả nêu ra còn cao hơn nhiều so với bán cho tên bà con xa của Lý Mộ Tinh. Nhà nông trồng trà khấp khởi vô cùng vì đã gắng đợi thêm mấy ngày nữa, mau mắn mang số trà đã hứa ra. Lý Mộ Tinh viết khế ước rồi đem tới thôn bảo xác nhận, nói rõ là đưa trước năm mươi lượng, một tháng sau quay lại sẽ thanh toán hết chỗ còn lại. Sau khi chở hàng tới nơi, vị thương nhân kia thấy đúng là loại trà thượng thừa liền trả đúng số tiền, Lý Mộ Tinh quay lại thanh toán hết khoản còn nợ cho nhà nông kia.
Trong bao nhiêu khoản như vậy, ba mươi lượng bạc mua quần áo và thuê người, năm mươi lượng tiền đặt cọc, hai mươi lượng dùng cho lộ phí là hết thảy một trăm lượng tiền vốn, Lý Mộ Tinh lời được một ngàn ba trăm sáu mươi bốn lượng bạc.
Cả y cũng không ngờ tiền lời lại tới dễ dàng thế này. Thật ra là do mấy tên thương nhân bản địa đã đôn giá trà lên cao chót vót, ngầm quy định giá với nhau, hành động của Lý Mộ Tinh thật sự đã mích lòng tất cả hiệu trà nơi đây. Ngay sau đó y không dám nán lại lâu, tức tốc rời xa chỗ đất khách quê người này. Có đủ vốn trong tay rồi, y mở một cửa hiệu tạp hóa, không dám làm chuyện giao thương mạo hiểm kia nữa. Dần dà gầy dựng trong mười năm trời, cửa hiệu tạp phô nho nhỏ ngày ấy giờ được xưng là hiệu buôn danh tiếng của vùng Điền Tây [1].
Trong mười năm qua, y lui tới thành Thượng Hòa không dưới hai mươi lần. Đặc biệt một năm gần đây việc làm ăn ngày càng hưng thịnh, phân hiệu đã gầy dựng nên tên tuổi, hầu như sao có thể tính chuyện rời khỏi thành Thượng Hòa cho được.
Để bàn chuyện làm ăn, y phải ra vào chốn trăng hoa không ít lần, đã từng nghe qua có nam quán nhưng vẫn là lần đầu bước vào đây.
Y cũng không ngờ thương nhân cung ứng hàng lần này lại có thị hiếu này. Nếu không phải giá cả bên kia đề ra thật sự rẻ hơn các chỗ khác thì y tuyệt đối sẽ không đặt chân vào Thượng Hòa nam quán.
Kỳ thật nội cảnh vật xung quanh cũng đủ khiến y thấy không tự nhiên rồi. Cùng là nam nhân thân thể y chang nhau, thật nghĩ không ra vì sao lại có người thích làm mấy chuyện này.
Xuyên qua hành lang thì gặp những dãy đình đài lầu các trải rộng khắp nơi. Các dãy hành lang uốn khúc nối tiếp nhau, bao bọc một tòa lầu cao ở giữa, trải dài trên đài là bốn dãy cầu vượt liên thông với bốn đình đài bên này. Phía trước thấp thoáng nghe vang vọng tiếng đàn sáo, rõ ràng xuất phát từ lầu đài cao đó. Làn điệu êm ái như tơ cứ trầm bổng lay lắt, từng nốt từng thanh lôi cuốn tâm can, khơi gợi dục ý trong lòng.
Lý Mộ Tinh gia nhập mấy cuộc hoan lạc này từ lâu, tự nhiên cũng biết nhiều mánh khóe, bất quá thứ âm thanh hoang đàng này chỉ là loại đơn giản nhất. Trong lòng y còn đang lo chuyện khác nên vẫn trơ ra không chịu ảnh hưởng gì, có điều nghe giọng hát mềm mại truyền ra là nữ tử nên hơi lấy làm lạ. Y đã từng thấy có người mang theo tiểu quan đến nơi khác mua vui, ngặt nỗi dù cử chỉ và cách trang điểm của những tiểu quan đó giống nữ tử tới tám chín phần thì cũng không nghĩ họ học được giọng nói giống vậy.
Thứ nam tử thế này có gì khác biệt với nữ tử đâu?
Lúc này tiểu đồng dẫn đường mới xởi lởi cười: “Chắc trong lòng đại gia lại thắc mắc nữa rồi, hi hi hi… Nam quán này có rất nhiều tiểu quan yêu kiều như nữ tử vậy, thổi sáo hay múa vũ đẹp thì không cần phải nói, chỉ có chữ ‘ca’ đành phải chịu lép vế các tỷ muội láng giềng thôi. Giọng nam dù có luyện tập thế nào cũng hụt mấy phần mềm mại so với các tỷ muội, cho nên giọng ca trên lầu đài là ca kỹ do quán mời đến đó ạ.”
“Tiểu ca nhi ngươi đúng là lắm lời thật.” Lý Mộ Tinh gõ lên đầu tên tiểu đồng một cái, thuận tay đưa một lượng bạc nữa: “Chút nữa… ngươi chỉ cần dẫn bổn gia đến Phương Tụy hiên là được, khỏi cần giải thích dông dài mấy chuyện không đâu.”
Ở mấy kỹ viện khác, mỗi lần y bước vào là thường bị biết bao kỹ nữ nhôn nhao vây quanh, mỗi lần đều tốn không ít thời gian mới thoát khỏi vòng vây mà bàn chuyện làm ăn.
Tiểu đồng hớn hở ra mặt, nhận đồng bạc rồi nói tiếp: “Đại gia cứ yên tâm, mấy tiểu quan trong nam quán không giống những kỹ nữ ở kỹ viện, ngài không gọi thì bọn họ sẽ không dám tới lả lơi với ngài đâu. Chẳng qua đại gia đây trời sinh tướng mạo khôi ngô thế này, sợ là không gọi cũng có người chịu không nổi chạy tới hầu hạ cho ngài ấy chứ. Có điều đại gia hãy yên tâm, có Tiểu Liễu nhi dẫn đường cho ngài, bảo đảm không có chuyện đó xảy ra đâu.”
Cái này là điển hình của có tiền nịnh nọt tới tấp đây. Lý Mộ Tinh thấy tuổi tác tiểu đồng này cũng không lớn lắm thế mà lúc nói chuyện con mắt cứ láo liên miết, chắc cũng thành tinh rồi còn gì. Không khỏi cảm thấy hậu sinh khả úy mà, lúc y lớn bằng chừng này còn không được một nửa lanh lợi vậy nữa kìa.
Trong lúc nói chuyện thì tiểu Liễu nhi đã dẫn Lý Mộ Tinh lên trên lầu. Đài cao này có mảnh sân rất rộng rãi, phần giữa là một sân khấu giăng màn đỏ thắm chắn ngang, có chừng mười mấy thiếu niên đứng phía trước uyển chuyển khiêu vũ. Người vũ công chính vận một bộ vũ phục bảy sắc, lúc áo vờn bay thì lộ ra cánh tay và phần eo trắng muốt đến lóa mắt.
Đứng sau màn che là một nữ tử và dàn nhạc công ngồi sau, không cần nói cũng biết giọng hát dịu dàng nãy giờ là xuất phát từ môi ca kỹ này.
Mấy dãy bàn rải rác trước đài lúc này mới ngồi chừng phân nửa thế nhưng cảnh tượng cũng chẳng đẹp mắt gì lắm. Mấy nam nhân người nào người nấy cũng đều ôm một mỹ thiếu niên trong lòng ngả ngớn chòng nghẹo bốn bề, miệng tuôn toàn thứ dâm ngôn uế ngữ, Lý Mộ Tinh nghe có mấy câu mà đã thấy khó chịu rồi.
Y thoáng vô tình lướt mắt qua cảnh một nam nhân đang luồn tay vào vạt áo dưới của thiếu niên. Nét mặt thiếu niên ấy ửng hồng hẳn, vòng eo nhỏ nhắn vặn vẹo trong khi đôi mắt khơi ý cười khanh khách, miệng dốc ra từng hồi rên mị người. Đang động tình như vậy chợt người thiếu niên bắt gặp ánh mắt của Lý Mộ Tinh, trông thấy nam nhân lạ mặt này mày kiếm mắt tinh, tướng mạo rất mực đường hoàng, so với tên nam nhân đang giở trò trên người mình còn tráng kiện hơn gấp mấy lần, thiếu niên nhịn không được liền đưa đẩy ánh mắt câu dẫn tối đa. Nếu chuyện này xảy ra ở kỹ viện thì Lý Mộ Tinh còn thấy quen quen, nhưng bắt gặp loại mị nhãn này từ nam nhân lại là lần đầu tiên. Cho dù người thiếu niên kia có yêu kiều như nữ tử chăng, bộ dáng động lòng người thế nào đi nhưng bên trong vẫn là một nam tử nên chỉ khiến Lý Mộ Tinh thấy dạ dày đảo lộn buồn nôn, y vội ngoảnh mặt đi. Vừa quay đầu lại đã thấy mười mấy thiếu niên trang phục xinh tươi phơi phới đứng cách đó không xa, tất cả đều đang phô bày ánh mắt hút hồn làm Lý Mộ Tinh hốt hoảng lui về sau mấy bước.
Tiểu Liễu nhi nhìn thấu phản ứng của Lý Mộ Tinh, vừa ra dấu tay với mấy người thiếu niên kia đoạn phá lên cười: “Hôm nay vẫn còn sớm nên khách quan cũng chưa nhiều, những người kia đều là tiểu quan chưa được gọi đích danh lần nào. Nếu ngài thấy vừa mắt ai chỉ cần vẫy tay một cái là xong, còn nếu ngài thấy ai cũng chướng mắt thì cứ làm lơ bọn họ, đi theo tiểu nhân thôi. Tiểu Liễu nhi cam đoan họ không dám tới gần ngài đâu.”
Phép tắc trong nam quán cực kỳ nghiêm khắc, chỉ có khách mới được chọn quan nhi chứ không có quan nhi được chọn khách. Nếu quan nhi nào leo lên được chức hồng bài thì hẳn nhiên là có giá trị, sẽ được phép chọn lựa như khách vậy. Cái dấu tay ra hiệu của tiểu Liễu nhi cũng rất đáng chú ý. Trước đây cũng có khách không ưa nam sắc đến nam quán bàn chuyện làm ăn, có điều thấy cảnh dâm loạn suồng sã này mà biết giữ mình thì không có được mấy ai. Tiểu đồng dẫn đường thường hay nhìn mặt dò ý của khách, biết tính tình của vị đó rồi thì không cần nói gì, chỉ ra hiệu bằng mắt là cũng đủ cho mấy thiếu niên kia vây lấy hầu hạ khách quan thật chu đáo, tiền thưởng dễ gì mà ít cho được. Còn người như Lý Mộ Tinh đây thì tiểu đồng lần đầu tiên mới thấy, thằng nhóc đã cầm hai lượng bạc rồi nên tự nhiên muốn thuận theo ý của Lý Mộ Tinh.
Lý Mộ Tinh nghe tiểu đồng nói mấy thiếu niên kia sẽ không dám tiến lên thì khẩu khí cũng có chút nhượng bộ: “Tiểu ca nhi, Phương Tụy hiên ở đâu vậy?”
“Xin đại gia hãy theo tiểu nhân.” Tiểu Liễu nhi dẫn Lý Mộ Tinh băng qua một cây cầu vượt. Những thiếu niên hồi nãy thấy dấu hiệu của tiểu đồng quả nhiên không ai dám sấn lên lẳng lơ đưa tình, chỉ ngắm nghía Lý Mộ Tinh mãi thôi. Dẫu sao mà nói y cũng là một nam nhi tướng mạo đường hoàng mà.
“Phương Tụy hiên là nơi ở của Thượng Kỳ tướng công, một trong tam đại hồng bài của nam quán. Phúc khí đại gia đúng là rất tốt, ngài nên biết Thượng Kỳ tướng công là người có bản lĩnh nhất mà cũng kén chọn nhất nữa, không dễ gì được tướng công để mắt tới đâu. Đợi khi đại gia gặp Thượng Kỳ tướng công rồi, chắc chắn sẽ thấy chuyện một canh giờ một trăm lượng bạc tuyệt đối không uổng phí chút nào. Giả như ngài muốn ngủ qua đêm thì chỉ cần thêm một nghìn vàng nữa thôi, ngón nghề trên giường của Thượng Kỳ tướng công đó nha… hì hì hì…” Nói đến đây tiểu đồng cười ra mặt, phần lớn là ngập ý dâm loạn rồi.
Giá một đêm một nghìn lượng vàng, Lý Mộ Tinh kinh hãi cả người. Ngay cả giá của đại cô nương hoa khôi Đông Đại viện cũng thua phân nửa vị Thượng Kỳ tướng công này. Chỉ là một kỹ nam sao lại cao giá đến vậy? Dù nói ghét loại nam nhân lẳng lơ nhưng y cũng tò mò muốn gặp vị Thượng Kỳ tướng công này một lần. Mà đã là hồng bài thì chắc mẩm cũng giống như đại cô nương, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng đều tinh thông đây. Cũng không biết là quốc sắc thiên hương ra sao mà có khả năng tính một đêm tới những nghìn lượng vàng.
Liên tiếp băng qua ba tòa đình các dẫn vào một lầu đài soi bóng xuống mặt hồ, đây chính là Phương Tụy hiên. Tiểu đồng dừng chân ở ngoài cửa: “Đại gia, tiểu nhân chỉ có thể dẫn ngài tới đây thôi, mời ngài vào trong.” Nói xong tiểu đồng đi mất.
Lý Mộ Tinh chỉnh trang lại y bào, thấy không có chỗ nào thất lễ mới đặt chân vào sân đình, lập tức một tiểu đồng khác tiến lên nghênh đón y. Diện mạo tiểu đồng này môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng trơn láng, bộ dạng so với tiểu đồng lúc trước còn ưa nhìn hơn nhiều.
“Kính mời đại gia, xin hỏi ngài có thẻ hẹn không ạ?”
Muốn gặp vị Thượng Kỳ tướng công này quả nhiên không đơn giản. Lý Mộ Tinh lấy từ trong tay áo ra một phong thư, tiểu đồng kia mở ra xem thì sắc mặt lập tức tươi cười: “Hóa ra ngài là khách quý do Ninh lão bản mời đến. Thỉnh đại gia cất bước lên lầu, Ninh lão bản đã đến từ sớm, ngài ấy đang cùng Thượng Kỳ tướng công thưởng rượu luận thơ ạ.”
Luận thơ? Đúng là nhân vật như đại cô nương rồi, tất nhiên không thể thiếu năng khiếu tài hoa cho được. Lý Mộ Tinh vừa ngẫm nghĩ vừa theo tiểu đồng đi lên. Một bức rèm che rũ trước thang lầu, nhìn qua màn the thấp thoáng thấy hai bóng người, hiển nhiên là người Lý Mộ Tinh muốn gặp, Ninh lão bản và hồng bài của nam quán, Thượng Kỳ tướng công.
Tiểu đồng mau mắn vén rèm châu cho Lý Mộ Tinh, y hơi cúi đầu đi vào, đưa mắt lên mong nhìn rõ tình cảnh bên trong.
“Thu cúc hữu giai sắc, ấp lộ xuyết kỳ anh. Phiếm thử vong ưu vật, viễn ngã di thế tình. . .” [2]
Thanh âm trong trẻo phát ra từ người nam tử vận bạch y đứng cạnh cửa sổ, mái tóc đen óng xõa dài xuống lưng toát ra sự thanh nhàn thoải mái. Dưới ngọn đèn sáng, Lý Mộ Tinh thấy hai gò má ửng hồng vì hơi rượu trên khuôn mặt của bạch y nam tử, ánh đèn rọi lên làn da trắng như tuyết dội lại một màu sắc khác thường.
Đúng là một nam tử vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thập phần thanh tao, càng hiếm thấy hơn chính là khí chất xuất trần kia. Tuy sắc đẹp của nam nhân này có chút khiêm nhường so với hoa khôi đại cô nương của Đông Đại viện, nhưng xét về khí chất lại hoàn toàn hơn hẳn. Đặc biệt là lúc ngâm thơ khi nãy, toàn thân hắn đậm chất thư sinh nho nhã, giả như thay đổi địa điểm thì tuyệt đối sẽ không ai tin người nam tử này lại là một kỹ nam.
Lý Mộ Tinh nhướn mày, cười thầm bản thân sao lại so đo một nam tử với nữ tử chứ. Tuy rằng trong lòng y thừa nhận sắc đẹp của vị Thượng Kỳ tướng công này, nhưng chung quy vẫn có chút bài bác kỹ nam nên chỉ nhìn Thượng Kỳ tướng công một cái rồi đưa mắt sang Ninh lão bản ngồi cạnh bàn.
Trong tay vị Ninh lão bản này còn cầm chén rượu đưa kề môi mà chưa uống giọt nào, ánh mắt ngây dại si mê nhìn Thượng Kỳ tướng công, rõ ràng đã lọt vào tình trạng rượu chưa say mà người tự say trước rồi. Tuy Lý Mộ Tinh và vị Ninh lão bản này không có nhiều năm làm ăn qua lại nhưng cũng nghe nói Ninh lão bản là loại người thích học làm sang. Ngặt nỗi với bộ dáng mê mẩn hiện tại thì sợ là phong nhã kiểu gì cũng đã quên khuấy hết.
Thượng Kỳ tướng công thấy từ giây phút đầu tiên Lý Mộ Tinh bước vào đã chú ý đến mình. Đợi nhìn rõ dung mạo của Lý Mộ Tinh rồi, đôi mắt hắn ánh lên tia kỳ dị sau đó cất tiếng ngâm một câu thơ. Thân là hồng bài của nam quán dĩ nhiên hắn biết làm sao thu hút sự chú ý của người khác, càng biết đưa ra tư thái mê hồn người thế nào. Nhưng hắn không ngờ Lý Mộ Tinh chỉ liếc nhìn mình một cái liền quay sang chỗ khác, hoàn toàn không đờ đẫn cả người. Hắn thoáng ngẩn người đôi chút đã biết mình phạm phải sai lầm gì. Thư sinh hào hoa phong nhã và ẩn sĩ dật chí là dạng ứng với văn nhân sĩ tử, hay như Ninh lão bản đây dù không hiểu những thứ này nhưng lại rất thích những người phong nhã. Còn nam nhân này đã là người tới bàn chuyện làm ăn với Ninh lão bản thì ắt hẳn là thương nhân đầy ắp mùi tiền, làm sao biết thưởng thức cho được, dáng dấp hắn trưng ra nãy giờ cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi.
Nghĩ như vậy Thượng Kỳ tướng công liền hành lễ cúi chào Lý Mộ Tinh, khóe mắt hắn thoáng lộ nét khơi tình, phàm là người có chút hứng thú chỉ sợ đã bị hớp hồn đến mê mẩn rồi.
“Vị đại gia này chắc hẳn là Lý lão bản rồi, Thượng Kỳ xin hữu lễ.”
“Thượng Kỳ tướng công quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng trách sao Ninh lão bản muốn hẹn gặp ta ở nơi này.” Lý Mộ Tinh thuận miệng nói cho có lệ, lần này cũng không nhìn thẳng nên không biết Thượng Kỳ tướng công đang hành lễ trong nháy mắt đã cứng đờ người, tay siết thành đấm lại thả ra.
Rốt cuộc Ninh lão bản cũng khôi phục thần trí, quay sang nhìn Lý Mộ Tinh sang sảng cười: “Lý lão bản tới rồi. Ngài mà không tới kịp chắc Ninh mỗ đã chết đắm trong khung cảnh hòa nhã này, chuyện làm ăn của chúng ta đã không bàn bạc được rồi.”
“Ninh lão bản nói vậy thì là lỗi của ta rồi. Lý mỗ tự phạt mình ba chén vậy.” Lý Mộ Tinh rất thẳng thắn, tự rót ba chén rượu một hơi uống cạn.
Thượng Kỳ tướng công mím môi ngồi xuống cạnh Ninh lão bản khẽ cười: “Ninh lão bản thật biết nói đùa, mấy người trong quán chúng ta còn phải nhờ ở nơi ngài. Ngài say chết ở nơi này thì bảo ta làm sao bây giờ?”
Ninh lão bản sờ soạng tay hắn cười cợt: “Tiểu Kỳ nhi quả thật là khéo ăn nói, dù lão gia có chết say thật cũng không nỡ bỏ ngươi đâu đó.”
“Ninh lão bản đúng là người đa tình. Chỉ sợ hằng ngày ngài đối với Thượng Kỳ như vậy chứ nhìn lâu lại sinh lòng chán ghét, đến lúc đó không muốn ngắm Thượng Kỳ nữa thì sao? Lý lão bản ngài nói có phải không vậy?” Nói xong, đôi mắt của Thượng Kỳ tướng công khẽ lướt sang Lý Mộ Tinh, dung nhan diễm lệ lộ ra nét đáng thương, quả thật hấp dẫn lòng người vô cùng.
Nhưng Lý Mộ Tinh đúng là không biết phong tình gì cả, cảm thấy điệu bộ của Thượng Kỳ tướng công chỉ là làm ra vẻ nên thấy phản cảm vô cùng. Y ợm ờ một tiếng cho có, không buồn nhìn Thượng Kỳ cái nào quay sang nói với Ninh lão bản: “Rượu phạt cũng đã uống rồi, Ninh lão bản, chúng ta nên nói vào chuyện chính đi.”
“Ây da Lý lão bản à, không cần gấp gáp vậy đâu. Ta và tiểu Kỳ nhi vừa luận thơ rất cao hứng, ngài không nên cắt đứt nhã hứng của chúng ta chứ.”
Thượng Kỳ tướng công yêu kiều tiếp lời: “Lý lão bản là khách mới đến, trước tiên phải là Thượng Kỳ mượn rượu khơi nhã hứng trước mới đúng. Chỉ sợ lúc đối cúc phú thi có chỗ nông cạn, làm cho Lý lão bản chê cười rồi.”
“Đâu nào, chỉ nhìn Ninh lão bản nghe đến say mê thần hồn cũng đủ biết tài thi phú của Thượng Kỳ tướng công ắt hẳn là tuyệt hảo.” Nét mặt Lý Mộ Tinh vẫn điềm nhiên như trước, dù không che đậy bản thân không biết gì về thi phú nhưng cũng không có nửa điểm ái ngại. Ai cũng đều có sở trường riêng của mình, không nằm chỗ này thì ở chỗ khác, không cần phải vì sở đoản của bản thân mà thẹn thùng, càng không cần phải vì sở trường của mình mà kiêu ngạo.
“Ha ha, thì ra Lý lão bản không có hứng thú với thi từ, là lỗi của ta, để ta tự phạt một chén tạ lỗi vậy.” Ninh lão bản lớn tiếng cười một hơi, ngửa đầu nốc cạn chung rượu: “Trước giờ tiểu Kỳ nhi ngươi tự xưng là tài cao nhưng cũng đừng vì vậy mà xem nhẹ Lý lão bản đây, nói về chuyện làm ăn thì Lý lão bản là kỳ tài đó. Ngài ấy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ vỏn vẹn mười năm đã có trong tay Bảo Lai thương hào danh tiếng khắp vùng Điền Tây. Nói không chừng bộ áo gấm trắng trên người tiểu Kỳ nhi cũng xuất xứ từ Bảo Lai thương hào đó.”
“Sao Kỳ nhi dám có gan đó. Vị nào đến nam quán không phải đều là đại gia hết sao? Nói Thượng Kỳ là tài cao bất quá cũng chỉ là bán rẻ tiếng cười mà thôi. Lý lão bản tài giỏi như vậy Thượng Kỳ lấy lòng còn không hết, nói chi đến chuyện xem thường.” Thượng Kỳ tướng công vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuốm sắc ảm đạm, lúc tự bi tự xót mà nét đẹp duyên dáng cũng không đổi khác.
“Phải phạt, phải phạt đây!”
Ninh lão bản sẵng giọng hô lớn, rót rượu tràn ly rồi nốc cạn hết.
Lý Mộ Tinh ngẩn người khó hiểu: “Ninh lão bản không làm sai điều gì, tại sao lại tự phạt mình như vậy?”
Ninh lão bản mới đáp: “Đều tại một câu của ta làm cho tiểu Kỳ nhi phải ảm đạm sầu thương như vậy, dĩ nhiên ta phải tự phạt rồi. Ai không biết Thượng Kỳ tướng công trong Thượng Hòa nam quán tài cao ngất trời, tâm tựa băng thanh, tuy lưu lạc phong trần nhưng là ngó sen trong vũng lầy, ngoài nhơ nhưng trong sạch. Đúng là đau lòng, đau lòng mà. Mỹ ngọc long đong cuối cùng sẽ có ngày thấy ánh mặt trời thôi. Mà phải nói tiểu Kỳ nhi rất khẳng khái, không bằng lòng để cho người khác chuộc thân. Chứ thành Thượng Hòa lớn như vậy, thiếu gì người tình nguyện chuộc thân cho tướng công rồi.”
“Luân lạc phong trần là do số mệnh của Thượng Kỳ không may, nhưng Thượng Kỳ không muốn cam chịu số phận. Rồi sẽ có một ngày Thượng Kỳ rời khỏi nơi đây bằng chính sức lực của mình.”
Lý Mộ Tinh chấn động cả người. Thật không ngờ một nam tử mỹ lệ vậy lại có ý chí đến dường này. Khi nãy y vẫn còn tỏ vẻ khinh thường, giờ không khỏi nhìn sang Thượng Kỳ tướng công, ánh mắt đã có chút ngưỡng mộ.
Phải biết Lý Mộ Tinh lúc còn trẻ vốn không có tài năng cũng chẳng có thế lực, hoàn toàn dựa vào nỗ lực bản thân mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Vì thế y rất kính nể và tán thưởng những người cũng chịu nỗ lực như vậy.
Lúc này Thượng Kỳ tướng công đã khôi phục thần sắc bình thường, nhìn thấy Lý Mộ Tinh nhìn mình thì mím môi nhoẻn cười: “Thượng Kỳ giờ chỉ có một tâm nguyện, nếu như đạt được sở nguyện thì vẫn phải dựa vào sự chiếu cố của Ninh lão bản và Lý lão bản nữa. Đây, xin kính nhị vị lão bản một chung, mai này hai vị thường đến Phương Tụy hiên ngồi một chốc là Thượng Kỳ đã cảm kích bất tận rồi.”
Nói xong hắn uống cạn chén rượu, khẽ cúi đầu dùng ống tay lau giọt rượu đọng trên môi, mi mắt hơi rũ xuống, nét mặt rất hài lòng. Hồng bài của nam quán tự có nguyên tắc của hồng bài, bất kể là ai, bản tính thế nào đi nữa, một khi để hắn thăm dò được ý rồi còn không dễ như trở bàn tay sao?
Sau đó bầu không khí dần trở nên hòa hợp, Lý Mộ Tinh cũng thưởng thức chí khí của Thượng Kỳ tướng công, đã có nhiều thiện cảm đối với người mỹ nam tử diễm lệ này. Trong lúc nói chuyện ánh mắt của y cũng thường nấn ná trên người hắn hơn. Mỗi lần như vậy Thượng Kỳ tướng công đều bắt gặp tia nhìn của Lý Mộ Tinh, nụ cười khẽ đáp lại như cơn gió mát phớt vào má làm cả người y sảng khoái vô cùng. Lý Mộ Tinh không cảm thấy người nam tử duyên dáng này là một kỹ nam mà chỉ là hảo bằng hữu gặp nhau hằng ngày, cùng nhau tán chuyện trời trăng mây gió.
Phải nói là mười năm nay Lý Mộ Tinh vì chuyện làm ăn phải tất tả đi đây đi đó, tuy nói trong bụng không có nhiều chữ nghĩa nhưng kiến thức lại rất bao la không như người thường. Giờ y mang những chuyện phong thổ đặc sắc và con người các vùng miền làm đề tài, lập tức khiến Thượng Kỳ tướng công nghe tới say mê. Hắn không tự chủ được mình càng nồng nhiệt hơn với Lý Mộ Tinh, trực tiếp làm Ninh lão bản thấy cay cú hết sức. Ninh lão bản cố ý lên tiếng ngay lúc Thượng Kỳ tướng công lại mỉm cười với Lý Mộ Tinh: “Ây, tiểu Kỳ nhi ơi là tiểu Kỳ nhi, ngươi đúng là có mới nới cũ nha, chén rượu của lão gia đã vơi cả nửa ngày mà không thấy ai rót tiếp gì hết.”
Thượng Kỳ tướng công hoàn hồn, khẽ cười cầm bầu rượu lên vừa rót vừa nói: “Chắc Ninh lão bản đã hiểu lầm Thượng Kỳ rồi. Từ nhỏ Thượng Kỳ đã đặt chân vào nam quán, ngoại trừ thành Thượng Hòa ra thì không biết thiên hạ lại rộng lớn như vậy. Hiếm hoi lắm Lý lão bản mới có lòng kể chuyện, tất nhiên Thượng Kỳ nghe đắm đuối rồi. Vả lại Ninh lão bản là khách quen trong khi Lý lão bản là khách lạ, khách quen lẽ ra phải nhường khách lạ một chút chứ. Nếu Ninh lão bản muốn uống rượu mà không thích động tay thì chỉ cần gọi Thượng Kỳ một tiếng là được. Chẳng lẽ ngài còn xem Thượng Kỳ là người ngoài hay sao?”
Ninh lão bản khoan khoái cười ha hả, quay sang Lý Mộ Tinh: “Lý lão bản coi đó, ta bất quá mới nói có một câu mà hắn đã chuẩn bị cả tràng dài đối lại rồi. Câu nào câu nấy lại đều có rất lý, làm người ta tức không được mà cười cũng không nổi. Chỉ hận không thể ôm hắn vào lòng yêu chiều một phen để coi cái miệng nhỏ nhắn mấp mé kia còn nói đạo lý gì nữa đây.”
Lý Mộ Tinh cũng cười lại: “Thượng Kỳ tướng công tinh anh hơn người thường, khó trách hôm nay thế nào Ninh lão bản cũng nhất quyết mời ta đến Phương Tụy hiên bằng được. Nếu đã thế ta cũng không dám chiếm thì giờ hả giận của Ninh lão bản. Không bằng giờ chúng ta ký khế ước trước, Ninh lão bản có thể sớm đi trút cơn giận rồi.”
“Lý lão bản nói phải lắm, nói phải lắm.” Ninh lão bản ngẫm thấy cũng có lý, hất tay bảo: “Tiểu Kỳ nhi, còn không mau mang giấy bút đến đây. Đợi chốc nữa lão gia sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”
Dáng dấp Thượng Kỳ tướng công đã tỏ ra e thẹn, dung nhan thanh lệ ánh sắc phù dung: “Ninh lão bản muốn bàn chuyện làm ăn với Lý lão bản thì cứ bàn đi, sao lại mang Thượng Kỳ ra nói luôn chứ.”
Hắn vừa nói vừa đi vào trong, tay cầm giấy bút nghiên mực đặt lên bàn, “Hai vị lão bản cứ thong thả bàn chuyện, Thượng Kỳ xin phép ra ngoài trước.”
…
“Ninh lão bản… Ninh lão bản…” Lý Mộ Tinh gọi liền mấy tiếng mới triệu được hồn của Ninh lão bản quay về.
“Đúng là đắm đuối chết người mà…”
Ninh lão bản thở dài một hơi, nhìn sắc mặt Lý Mộ Tinh vẫn như thường thì không khỏi bội phục: “Sắc đẹp ở trước mặt mà trông Lý lão bản vẫn tự nhiên như vậy thì cũng biết Lý lão bản không phải là người thường rồi.”
Lý Mộ Tinh lơ đãng cười một tiếng: “Thượng Kỳ tướng công quả thật là tiên nhân xuất phàm, chỉ là Lý mỗ không biết thưởng thức thôi. Ninh lão bản, hôm trước ta đã xem qua vật liệu ngài mang đến, thật sự là thượng phẩm không sai, giá cả cũng rất hợp lý. Nếu Ninh lão bản không có yêu cầu nào khác thì chúng ta quyết định vậy đi.”
Ninh lão bản cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ thương nhân: “Lý lão bản đích thực là thẳng thắn, ta cũng không có đòi hỏi gì khác. Chỉ có điểm là từ nay về sau, tất cả ‘Hồng la tiêu’ do Bảo Lai thương hào bán ra nhất định phải do phường nhuộm của Ninh thị cung cấp, nếu Lý lão bản gật đầu thì việc làm ăn hôm nay coi như thành.”
“Thành.”
Lý Mộ Tinh gật đầu ngay, “Song khế ước nên viết rõ, tất cả hàng do Ninh thị phường nhuộm cung cấp đều phải bảo đảm chất lượng giống nhau. Cứ một ngàn xấp ‘Hồng la tiêu’ mà có quá ba xấp thứ phẩm thì Bảo Lai thương hào có quyền cắt đứt hợp tác với Ninh thị phường nhuộm.”
“Thành giao.”
Hai người chuyển giao giấy tờ, kết sổ, kiểm kê chi tiết kỹ càng xong lại bàn bạc một hồi nữa, cuối cùng cũng quyết định xong điều khoản của khế ước. Sau đó hai bên cầm bút chấm mực ghi xuống, giấy trắng mực đen, hai tờ khế ước đã viết xong. Ký tên rồi đóng dấu, một vụ làm ăn thế là đã thành công.
Lại nói về Thượng Kỳ tướng công, sau khi vén rèm đi ra thì ngoảnh lại nhìn bóng người trong bức rèm, khóe môi cong lên một nụ cười xảo quyệt. Hắn vẫy tay gọi tiểu đồng khi nãy đã dẫn Lý Mộ Tinh lại.
“Thượng Kỳ tướng công?” Tiểu đồng kia nhanh chân chạy đến, rũ mặt chờ đợi phân phó.
“Dung nhi, ngươi đem… sau đó…” Thượng Kỳ cúi người thì thầm bên tai tiểu đồng kia một hồi.
Tiểu đồng nghe Thượng Kỳ nói xong thì ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu dò hỏi: “Thượng Kỳ tướng công, sao lại phải làm thế ạ?”
“Hỏi nhiều làm gì, còn không mau đi đi.” Sắc mặt của Thượng Kỳ cau có quát lên.
“Dạ.” Tiểu đồng không dám nhiều lời nữa, mau mắn làm theo lời phân phó. Không bao lâu sau Thượng Kỳ mang một bầu rượu đi vào.
Hắn đợi ở ngoài một hồi, thấy hai người bên trong đã viết xong khế ước, đúng thời cơ mới vén màn bưng rượu vào khéo léo cười: “Cung hỷ hai vị lão bản phát tài. Rượu đã uống hết rồi nên Thượng Kỳ mang Hạnh Hoa tửu tốt nhất trong quán ra để chúc mừng hai vị lão bản đây.”
“Rượu đáng uống, đáng uống đây. Ha ha ha, tiểu Kỳ nhi, còn không mau tới đây rót rượu nào.” Ninh lão bản cất khế ước vào, sờ soạng hông Thượng Kỳ một phen, “Rốt cuộc cũng là tiểu Kỳ nhi biết ý, nhìn thấu tâm tư của lão gia rồi.”
Thượng Kỳ xoay eo sang, nửa giận nửa hờn một hơi: “Ninh lão bản đúng là thích bắt nạt Thượng Kỳ, chén rượu này ta muốn kính Lý lão bản trước kìa.”
“Chậc chậc, tiểu Kỳ nhi rõ là bất công rồi, đừng quên kim chủ hôm nay của ngươi là ta đó.” Ninh lão bản thoáng hậm hực, ôm ngang eo Thượng Kỳ bóp nắn mấy cái.
Thượng Kỳ nhíu mày nhói đau rên lên, khẽ đánh tay Ninh lão bản một cái: “Thượng Kỳ kính chính là tác phong quân tử của Lý lão bản kìa. Khi nào Ninh lão bản thay đổi tật xấu cợt nhả này thì Thượng Kỳ mới cúi đầu kính ngài một chung.”
Ninh lão bản từ bực bội trở thành hớn hở ngay, cười lớn mà siết chặt eo Thượng Kỳ hơn nữa: “Nếu nói vậy thì không thay đổi cũng không sao, lão gia thà rằng không uống thứ rượu đó để còn dạy cho ngươi cởi quần áo nữa. Lý lão bản, chén rượu này ngài uống đi vậy.”
Lý Mộ Tinh thấy dâm tính của Ninh lão bản đã trỗi dậy, nhìn hai người nam tử ôm ấp lẫn nhau khiến y thấy gượng gạo. Y uống cạn chén rượu rồi nói: “Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, làm hỏng chuyện tốt người khác quả thật đắc tội vạn phần. Ninh lão bản, xin cáo từ.”
Nói xong nháy mắt y đứng lên đi thẳng, nào ngờ vừa vén rèm đã thấy đầu óc choáng váng, y đứng không vững ngã nhào xuống đất.
“Lý lão bản!”
Ninh lão bản thất thảng kêu lên vội chạy tới đỡ y dậy. Thượng Kỳ chợt vỗ tay nói: “Ôi chao, xem đầu óc của ta kìa. Hạnh Hoa tửu của quán là loại rượu có độ nồng bậc nhất, nãy giờ Lý lão bản uống nhiều vậy chắc là chịu không nổi, say rượu mất rồi. Dung nhi, Dung nhi, còn không mau tới đây.”
Tiểu đồng kia đã gọi trước hai tiểu đồng nữa chờ sẵn bên ngoài, vừa nghe gọi tên đã nhanh chân chạy vào trong.
“Lý lão bản đã say rồi, ngươi hãy đỡ ngài ấy ra sau hậu viên, tìm gian phòng nào yên tĩnh một chút để Lý lão bản tạm nghỉ ngơi một lát đi.”
“Dạ.” Tiểu đồng tên Dung nhi và hai tiểu đồng khác cùng dìu Lý Mộ Tinh ra ngoài.
Ninh lão bản thuận tay quăng cho một thỏi bạc rồi dặn dò: “Các ngươi hãy gọi người săn sóc đại gia cho tốt, biết chưa hả?”
Thượng Kỳ kéo Ninh lão bản sang một bên: “Ninh lão bản hãy yên tâm, bọn Dung nhi biết phải cẩn thận mà. Lão gia đó, giờ này mà còn tâm tư lo cho người khác, làm Kỳ nhi mất hứng rồi đó nha.”
“Tiểu Kỳ nhi không đợi được rồi hả? Ha ha ha…” Ninh lão bản ôm Thượng Kỳ vào buồng trong, không bao lâu đã có tiếng rên rỉ phát ra.
__________
1. Tỉnh Điền, một tên khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Điền Tây là cách gọi theo hướng.
2. Đây là bốn câu xuất xứ từ bài thơ “Ẩm tửu – Kỳ thất” của thi nhân Đào Uyên Minh. Bản dịch thơ của Quỳnh Chi.
饮酒 (期七)
秋菊有佳色,裛露掇其英。
泛此忘忧物,远我遗世情。
一觞虽独尽,杯尽壶自倾。
日入群动息,归鸟趋林鸣。
啸傲东轩下,聊复得此生。
– 陶渊明 –
Ẩm tửu (Kỳ thất)
Thu cúc hữu giai sắc
Ấp lộ xuyết kỳ anh
Phiếm thử vong ưu vật
Viễn ngã di thế tình
Nhất thương tuy độc tiến
Bôi tận hồ tự khuynh
Nhật nhập quần động tức
Quy điểu xúc lâm minh
Khiếu ngạo đông hiên hạ
Liêu phục đắc thử sinh
– Đào Uyên Minh –
Thơ uống rượu ( Bài 7)
Thu sang hoa cúc màu tươi
Đẫm sương lóng lánh, giơ tay hái về
Thả trong chén rượu quên đi
Thế gian những chuyện thị phi thường tình
Nâng ly ta uống một mình
Uống cho cạn chén nghiêng bình thì thôi
Muôn loài lặng lẽ chiều rơi
Về rừng chim chóc cùng bầy kêu sương
Nghêu ngao hát dưới mái đông
Kiếp này vui hưởng ơn lành trời cho
Tác giả :
Thụy Giả