Quân Tử Chi Giao
Chương 44
Lúc Khúc Đồng Thu đến quán cà phê vẫn còn sớm so với giờ hẹn, Dương Diệu cũng đã tới trước. Trong quán không có khách, thấy anh đến gần, cô liền tươi cười với anh.
Khúc Đồng Thu ngồi xuống đối diện cô, thoáng không được tự nhiên, vẫn là chỗ ngồi cũ, tâm tình so với lần ấy càng mơ hồ hơn.
Dương Diệu mở miệng trước: “Kỳ thật em cũng đang nghĩ đến chuyện hẹn anh ra.”
“Dương Diệu…”
“Anh nghe em nói trước đã, em nói xong điều này là được rồi. Mấy ngày nay thật là không phải với anh.” Dương Diệu dừng một chút, “Không, không phải mấy ngày nay, em vốn dĩ nợ anh rất nhiều. Anh hận em thế nào cũng được.”
“Nhưng có vài việc em muốn nói với anh. Em không phải người phụ nữ tốt, nhưng khi cùng một chỗ với anh, em toàn tâm toàn ý.”
Cô vẫn như thế, vẫn dáng vẻ nói chuyện dịu dàng mà bao năm trước anh đã ngây ngốc mê say, dịu dàng đến mức khiến anh nhói lòng.
“Khi đó thật sự em rất thích anh. Tuy anh tuổi còn nhỏ nhưng chăm sóc em rất dịu dàng, còn có thể bảo vệ em nữa. Người như em có kết quả tốt thật không phải dễ. Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, anh đã nói anh muốn kết hôn với em. Lúc ấy em vui mừng lắm.”
Khúc Đồng Thu ngồi cúi đầu, hạnh phúc quá nhỏ bé mười mấy năm trước đã sớm mơ hồ, nhắc tới khiến lòng anh có phần chua xót.
“Dù em có phụ anh đến mức nào đi chăng nữa, em cũng chưa từng làm chuyện phản bội anh. Sau khi chúng ta cùng một chỗ, em rất cẩn thận với khách, luôn trung thành với anh.”
Trong lặng yên chỉ có tiếng vang rất khẽ của lò sưởi.
“Đứa bé là con ai, tuy không thể xác định, nhưng trực giác em nói rằng đó là của anh, em cũng hy vọng đó là con anh.” Đôi mắt cô đã đỏ. “Em rất muốn sinh nó ra, cho dù chờ anh học xong chúng ta kết hôn trễ cũng được, nhưng chuyện sau đó…”
Khúc Đồng Thu lấy khăn tay trong túi đưa cô, cô thấp giọng nói lời cám ơn, dùng nó lau nơi khóe mắt ướt: “Anh vẫn mãi dịu dàng như thế.”
Người đàn ông chất phát ấy không có cảm giác được khen, trong mắt Dương Diệu khuôn mặt anh vẫn quá u sầu, mang theo chút lo sợ, nghi hoặc.
“Đồng Thu, anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi. Em sẽ không giấu anh.”
Anh do dự: “Trước khi chúng ta cùng một chỗ, ngoài anh và Richard… có phải em cũng với những khách khác…”
Dương Diệu không trả lời ngay, đôi mắt hoe đỏ nhìn ngón tay.
Tại giây phút im ắng đó, dần dần Khúc Đồng Thu cảm thấy con tim anh sao lạnh quá, thì thào: “Em, việc của em là rót rượu thôi mà, tại sao em phải không tự ái như vậy…”
Cô nhìn anh với đôi mắt đã chứa nước: “Anh khờ quá.”
“...”
“Kiếm ăn có dễ dàng như vậy đâu, làm sao chỉ có thể thật sự rót rượu chứ. Là em gạt anh, sợ anh ghét bỏ em. Sao anh có thể ngốc đến mức ấy.”
Khúc Đồng Thu ngơ ngác nhìn cô, bất giác cảm thấy rối rắm, rồi sau đó thì cà lăm, lầm bầm lầu bầu: “Nhậm Ninh Viễn… giới thiệu em… cho anh… phải là người thích hợp nhất anh ấy mới có thể giới thiệu cho anh, anh ấy là lão Đại của anh…”
Thấy nước mắt Dương Diệu bất chợt lập tức trào ra, anh càng lúng túng, luống cuống hơn nữa: “Anh, anh không có ý gì khác đâu, em, em cũng… là người phụ nữ tốt… Chỉ là anh không nghĩ tới…”
Nhìn kỹ gương mặt người phụ nữ ấy, dù gìn giữ tốt đến đâu cũng chẳng che dấu được tang thương, chảy nước mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt rốt cuộc vẫn hiện ra: “Không, không, là em không xứng với anh. Lẽ ra em đừng nên lừa anh như vậy, anh cũng sẽ không phải uổng phí những năm tháng bên em.”
“Không sao cả mà... Em thật sự rất tốt, thật mà, bằng không Nhậm Ninh Viễn sẽ không giới thiệu em cho anh…”
Khúc Đồng Thu khẽ run, nhưng vẫn nắm lấy tay cô an ủi.
Dương Diệu nghẹn ngào nói: “Đồng Thu, anh không rõ sao… Sao anh vẫn ngốc quá vậy…”
Anh ngồi chung với cô, để cô khóc lóc một hồi. Sự áy náy đã tra tấn cô, mà anh chẳng biết phải nói gì với một người phụ nữ hối hận đang khóc.
Sau đó anh đưa cô lên xe, lúc đóng cửa, Dương Diệu kêu anh một tiếng: “Đồng Thu.”
Khúc Đồng Thu quay đầu lại nhìn cô.
“Nhậm Ninh Viễn anh ta…”
Khúc Đồng Thu có phần lo sợ không yên nhìn cô, mà cô rốt cục không nói nữa, chỉ nhìn anh với đôi mắt đã hồng chứa đầy suy nghĩ: “Anh nhớ phải chăm sóc tốt bản thân mình, đừng nghĩ quá tốt cho người khác.”
Khúc Đồng Thu một mình chậm rãi đi trở về. Anh cũng hiểu mình không hận Dương Diệu. Tuy rằng những chuyện trải qua thật hoang đường quá.
Mỗi người đều có một phần bất đắc dĩ, luôn cần có người hy sinh, nhượng bộ, cảm thông cho họ.
Chỉ là vừa đúng lúc người đó luôn là anh mà thôi.
Chẳng qua anh hiểu Dương Diệu, nhưng không thể nào hiểu Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn trở về, dẫn hai cha con anh đi ăn cơm, tặng Khúc Kha rất nhiều đồ, cũng tặng cho Khúc Đồng Thu một chiếc khăn quàng cổ.
Khúc Đồng Thu từ chối: “Không cần phải phí tiền vậy đâu, anh thường đi Mỹ làm việc, không cần cố tình mua mấy thứ này…”
“Không phải cố ý. Chuyến bay trễ, ở sân bay không có gì chuyện làm nên thuận tiện mua.” Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói, “Tiểu Kha cũng nên có nhiều đồ một chút, con gái phải có đồ phong phú.”
Không hiểu sao Khúc Đồng Thu có chút bất an. Nhậm Ninh Viễn vẫn quan tâm tới hai cha con anh, nhưng với cá tính đạm mạc mà nói thì như thế này là tốt quá mức.
Khúc Kha vô cùng vui mừng chơi với mấy món trang sức mới, Nhậm Ninh Viễn uống ngụm trà, hỏi anh: “Hôm ấy cậu gặp chuyện gì?”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Không, không có chuyện gì quan trọng đâu, chuyện của công ty thôi, qua hết rồi.”
Không biết tại sao nói dối với Nhậm Ninh Viễn, tuy trong lòng kích động nhưng không hề nói lắp.
Nhậm Ninh Viễn gật đầu: “Có việc gì cũng đừng lo lắng, cùng lắm thì không làm nữa.”
Thức ăn lục tục đưa lên, mỗi người một phần canh hải sản. Khúc Đồng Thu không yên lòng uống ngay hai muỗng, ngẩng đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn và con gái, hai người đều gắp thức ăn như nhau, đều có sở thích giống nhau.
Động tác thật nhỏ ấy khiến anh khẽ run. Bất chợt anh có một ý tưởng mơ hồ đến đáng sợ.
Nhậm Ninh Viễn cái gì cũng biết, là người đưa Dương Diệu đến cho anh, vậy có phải cô ấy cũng đã từng qua tay Nhậm Ninh Viễn không?
Trong nháy mắt sống lưng tê dại, Khúc Đồng Thu vội vã run rẩy cầm chén lên, bị sự hoang đường của bản thân dọa đến hãi hùng.
Biết rõ đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, nhưng hệt như thấy cảnh tượng kinh hoàng trong phim kinh dị, cho dù là giả cũng đủ làm người khác phải sợ. Anh đang sợ quá.
Gần cuối năm, công ty cũng nghỉ đông, Khúc Đồng Thu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về quê mừng năm mới với Khúc Kha. Anh không dự định nói cho Nhậm Ninh Viễn, không biết tại sao, trong lòng anh sinh ra hãi sợ.
Những thứ Nhậm Ninh Viễn nửa mượn nửa cho anh đều bỏ vào túi, trên tay còn cầm chìa khóa khu nhà của Nhậm Ninh Viễn, biết Nhậm Ninh Viễn không có nhà, liền mở cửa đi vào.
Cất kỹ đồ nơi có thể nhìn thấy trong phòng khách, chìa khóa cũng để lại. Càng nghĩ Khúc Đồng Thu càng cảm thấy nên ghi lại vài dòng. Đang suy nghĩ, chưa viết xong chợt nghe thanh âm mở cửa.
Là Nhậm Ninh Viễn đã trở lại, cùng nhau vào cửa còn có Sở Mạc, thấy anh cả hai đều sửng sốt.
“Là mày sao, vừa nãy Ninh Viễn còn tưởng trộm chứ.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Cậu lại đây làm gì?”
“Tôi đến đưa vài món đồ.” Không hiểu sao Khúc Đồng Thu thoáng sợ hãi, “Đều là đồ tôi mượn của anh, thật ra tôi cũng không dùng được, nên sớm trả lại anh, còn cả chìa khóa này nữa.”
Nhậm Ninh Viễn không cầm, trên một bàn tay còn quấn băng gạc, vừa nhìn thấy chỉ nói: “Cậu bày vẽ quá.”
Người nọ không nói gì, loại không khí ấy càng khiến Khúc Đồng Thu ngay cả lông đều dựng thẳng, da đầu như phải nổ tung, một lát sau cổ họng mới lỏng ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh bị thương?”
“Gặp chuyện ngoài ý muốn thôi.” Nhậm Ninh Viễn mở ngăn tủ lấy một chai rượu, ý bảo anh: “Cậu ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu không dám không ngồi xuống.
Sở Mạc nói: “Ngoài ý muốn? Là phiền toái mới đúng, hai thằng vệ sĩ kia quả thật là đồ bỏ đi, làm cậu bị chảy máu còn tốn tiền nuôi bọn chúng làm gì. Cậu không giống người khác, bị thương tất cả đều sẽ lo lắng. Người như thế còn dùng làm gì.”
“Không sao đâu. Hôm nào có người tốt thì tuyển vào sau.”
Khúc Đồng Thu nghe được có phần thấp thỏm không yên: “Việc đó… là sao?”
“Ninh Viễn truyền máu không dễ, chỉ sợ cậu ấy bị thương hay là mổ. Ninh Viễn, cậu tốt nhất nên cẩn thận cho anh, đừng động tay động chân.”
Khúc Đồng Thu không hiểu: “A? Không dễ?”
Nhậm Ninh Viễn vừa định mở miệng, Sở Mạc đã “phực’ mở nút bình rượu ra: “Đúng vậy, nhóm máu của Ninh Viễn là nhóm máu hiếm RH(–).”
Nhậm Ninh Viễn ngừng tay.
Khúc Đồng Thu cảm thấy nháy mắt anh cứng ngắc, trong sự yên tĩnh ngắn ngủi ấy nổi cả một tầng da gà, trên lưng như có rắn bò, lạnh ngắt đến đáng sợ.
“Tôi đi trước.”
Nhậm Ninh Viễn gọi anh lại: “Đồng Thu.”
Khúc Đồng Thu vẫn đứng lên, anh cảm thấy toàn bộ căn phòng đã trở nên khác biệt. Ánh sáng lạ lùng, gương mặt con người cũng vậy. Cảnh trong một cơn ác mộng cũng tương tự thế thôi. Anh muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy ra khỏi cơn ác mộng này.
Nhậm Ninh Viễn ngăn anh lại, bị bao phủ trong thân hình to lớn ấy, anh tựa hồ chỉ nhỏ như con kiến.
Toàn thân Khúc Đồng Thu đều căng thẳng, giống bị kẹt trong ác mộng, giọng kỳ lạ đến mức nói không nên lời: “Tôi muốn về.”
“Cậu hãy ngồi xuống trước.”
Sở Mạc cũng quan sát thấy sự khác thường, hỏi: “Chuyện gì vậy?” rồi sau đó lập tức lấy tay đè lại con người đang bị sự hoảng sợ chiếm giữ ấy giúp Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn chỉ đơn giản nói: “Cậu ấy đã biết.”
Con người ấy với sắc mặt tái nhợt bị Sở Mạc ấn ngồi trên ghế sa lon, Nhậm Ninh Viễn đứng đối diện nói: “Đồng Thu, chúng ta cần nói chuyện.”
“...”
Giọng Nhậm Ninh Viễn vẫn ôn hòa lắm: “Cậu nói cho tôi biết trước, cậu biết được những gì?”
“Tôi… cũng không biết…”
Anh đích xác cái gì cũng không biết, chẳng ai nói cho anh bất cứ gì, tất cả chỉ là anh đoán thôi, không đủ để nói lên gì cả.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, chân Khúc Đồng Thu cũng run lên.
“Vậy cậu muốn biết chuyện gì?”
“Không có…”
Chuyện gì anh cũng không dám biết.
Chân tướng sẽ hủy đi cuộc sống của anh. Anh thà rằng để bản thân làm một thằng ngốc. Lừa một người thì nên lừa cả đời đi, hãy để anh ngốc nghếch cả đời cũng được. Chỉ là đừng nửa đường thức tỉnh anh.
“Chuyện Tiểu Kha…”
Sống lưng Khúc Đồng Thu run lên, vội vã cướp lời: “Tôi sẽ nuôi con bé, mặc kệ thế nào tôi cũng nuôi nấng nó.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn thẳng vào mắt anh: “Trước kia cậu hỏi qua tôi thân thế của con bé.”
“Tôi không muốn biết,” Khúc Đồng Thu run rẩy đứng lên, “Tôi không cần biết nữa, anh đừng điều tra giúp tôi. Ngày mai tôi sẽ mang con bé về nhà mừng năm mới, còn công việc về sau thì…”
Hiện tại anh cảm thấy Nhậm Ninh Viễn đúng là không chào đón anh đến thành phố T.
Anh nên ở nơi địa phương nhỏ sống tốt cuộc sống của mình, chứ không nên xộc chân tiến vào thế giới này.
Sự thật làm anh chẳng cách nào thừa nhận được.
“Thật mà, ngày mai tôi sẽ đi, hành lý tôi cũng dọn xong cả rồi, đi lần này tôi sẽ không trở lại nữa, thật mà…”
Anh không truy cứu, anh biết khó mà lui. Lừa gạt hay bí mật gì cũng chẳng sao, chỉ cầu xin đừng để anh biết.
Chỉ cần để anh có thể duy trì khát khao cùng con gái sống trọn quãng đời còn lại, anh chỉ cần một sự giả dối để sống tốt mà thôi. Anh chẳng dám cầu xin thứ gì xa xôi đâu.
Nhậm Ninh Viễn chăm chú nhìn anh trong chốc lát: “Phải, tôi đã từng phát sinh quan hệ với Dương Diệu.”
Anh như bị trúng một phát súng, run rẩy kịch liệt, rồi sau đó cứng người. Qua hồi lâu mới run lẩy bẩy hít vào từng hơi, ánh mắt nhìn thẳng.
Trước khi anh có thể động đậy, Sở Mạc đã chặn anh lại: “Cậu hãy bình tĩnh đã nào, đừng kích động. Sự tình không phải như cậu nghĩ. Ninh Viễn chạm vào cô ta là chuyện trước khi cô ta trở thành vợ cậu. Dương Diệu khi đó là vũ nữ, việc này khi đó chẳng là gì, không thể trách cậu ấy.”
Tiếng răng anh va lập cập vào nhau như người vừa sốt cao đột ngột: “Vậy tại sao, tại sao đưa cô ấy cho tôi…”
Trên mặt Nhậm Ninh Viễn không có biểu tình, chỉ có thanh âm trở nên trầm thấp: “Tôi không đoán trước được chuyện sau đó. Tôi chỉ muốn bồi thường cho cậu.”
Khúc Đồng Thu run rẩy nói: “Bồi thường cho tôi… cái gì?”
Gương mặt người đàn ông bị khuất đi một nửa trong bóng tối, nửa rõ nửa mờ ảo vô cùng. Trong sự yên lặng kéo dài ấy, Sở Mạc cũng chỉ ngậm miệng, không ra tiếng.
“Đồng Thu.”
“...”
“Người năm đó là tôi.”
Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi lại mờ mịt nhìn người nọ.
Lần đầu tiên Nhậm Ninh Viễn dường như rất giống đang dỗ dành anh, nhẹ giọng nói: “Tôi rất xin lỗi, là tôi làm cậu bị thương.”
Đột nhiên Khúc Đồng Thu hiểu được.
Ngay cả Sở Mạc cũng không giữ nổi anh, anh như con thú bất ngờ bị lột da gần chết, đau đớn và điên loạn đến mức giãy dụa kịch liệt.
“Sở Mạc, đừng cản cậu ấy.”
Sở Mạc buông lỏng tay, anh như không còn đầu óc toàn thân lao về phía trước mà đánh, tất cả sự tấn công của anh dùng vào Nhậm Ninh Viễn đều chẳng theo thứ tự gì, loại thù hận này rất khó hình dung, như thể anh đang tự phá hủy mình.
Nhậm Ninh Viễn chế trụ hai tay hai chân anh, anh cố hết sức dùng đầu dùng mặt mà tấn công, chảy máu mũi cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.
Nhậm Ninh Viễn đang muốn mở miệng, đột nhiên cằm bị đánh trúng, cắn phải lưỡi, kêu lên một tiếng đau đớn lấy tay che miệng, bụng liền trúng một đấm thật mạnh, rồi sau đó là hai chân, phải đỡ lấy bàn mới đứng vững. Ẩu đả hỗn loạn thế mà anh cũng đánh bại được người nọ.
Hai mắt anh đỏ ngầu, tóc tai xốc xếch, vẻ mặt thoạt nhìn rất đáng sợ, quơ được một con dao gọt hoa quả trên bàn, không thèm nghĩ liền đâm loạn.
Sở Mạc mắt thấy tình thế không khống chế được, vội bắt lấy cổ tay anh, chế trụ anh từ sau lưng: “Khúc Đồng Thu cậu hãy bình tĩnh lại đi, Ninh Viễn thượng cậu là sai lầm của cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã tốn rất nhiều tâm tư bồi thường cậu. Chuyện Dương Diệu cũng không phải tất cả lỗi là của Ninh Viễn, ai nghĩ tới cậu nghiêm túc chứ, còn muốn kết hôn. Đám cưới của cậu Ninh Viễn cho không ít tiền thu xếp, bằng không cậu cho là đồ cưới của cô ta từ đâu mà tới?”
Phải, Nhậm Ninh Viễn đã cho anh ân huệ.
Ân huệ đó ban ra thì liền mua được một con người còn sống. Giống mua một con chó.
Khúc Đồng Thu phát cuồng, giãy giụa, chém lung tung, rốt cục rạch một vệt dài trên vết thương nơi cánh tay Nhậm Ninh Viễn, chảy máu anh cũng không ngừng lại. Sở Mạc thậm chí không có cách nào lấy con dao ra khỏi tay anh, chỉ có thể cố hết sức.
Tiếng cổ tay bị trật khớp vang lên ‘rắc’ một cái, con dao rơi xuống đất, nhưng anh hoàn toàn chẳng biết đau, còn liều mạng vung tay, như con quái vật mất đi tâm trí.
Sở Mạc sớm đã quen nhìn phản ứng tuyệt vọng của anh, thấy thế lại có phần kinh hãi: “Ninh Viễn, như vậy không được, cậu ta điên rồi.”
Vệ sĩ ngoài cửa xông tới, hai gã cao to vạm vỡ được huấn luyện bài bản rốt cuộc làm anh không thể giãy dụa. Cả góc tay áo Nhậm Ninh Viễn đỏ thẫm, cúi đầu ôm lấy cánh tay sắc mặt trắng bệch. Sở Mạc vội vàng lại xem vết thương, cầm máu băng bó, rất hỗn loạn.
Anh vẫn còn giãy giụa một cách vô ích, công kích, nói chẳng thành lời, trong cổ họng chỉ có thanh âm khò khè khàn khàn, khiến người khác biết được anh đau đớn biết bao nhiêu.
Nhưng nào có ai đứng cạnh bên anh. Anh rất nhỏ bé.
Chờ Nhậm Ninh Viễn băng bó tốt rồi, nhắm mặt lại ngồi trong chốc lát mới đến trước mặt Khúc Đồng Thu. Tay chân anh đã bị đè nặng, mất đi vẻ kích động, ánh mắt cũng dần dại ra.
Chỉ tại thời điểm Nhậm Ninh Viễn cúi xuống gần, đôi mắt ngây ngốc ấy mới chấn động, rồi sau đó anh dùng hết sức lực phun vào gương mặt như thiên thần mà mình đã từng hết sức kính trọng, yêu thương.
Khúc Đồng Thu ngồi xuống đối diện cô, thoáng không được tự nhiên, vẫn là chỗ ngồi cũ, tâm tình so với lần ấy càng mơ hồ hơn.
Dương Diệu mở miệng trước: “Kỳ thật em cũng đang nghĩ đến chuyện hẹn anh ra.”
“Dương Diệu…”
“Anh nghe em nói trước đã, em nói xong điều này là được rồi. Mấy ngày nay thật là không phải với anh.” Dương Diệu dừng một chút, “Không, không phải mấy ngày nay, em vốn dĩ nợ anh rất nhiều. Anh hận em thế nào cũng được.”
“Nhưng có vài việc em muốn nói với anh. Em không phải người phụ nữ tốt, nhưng khi cùng một chỗ với anh, em toàn tâm toàn ý.”
Cô vẫn như thế, vẫn dáng vẻ nói chuyện dịu dàng mà bao năm trước anh đã ngây ngốc mê say, dịu dàng đến mức khiến anh nhói lòng.
“Khi đó thật sự em rất thích anh. Tuy anh tuổi còn nhỏ nhưng chăm sóc em rất dịu dàng, còn có thể bảo vệ em nữa. Người như em có kết quả tốt thật không phải dễ. Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, anh đã nói anh muốn kết hôn với em. Lúc ấy em vui mừng lắm.”
Khúc Đồng Thu ngồi cúi đầu, hạnh phúc quá nhỏ bé mười mấy năm trước đã sớm mơ hồ, nhắc tới khiến lòng anh có phần chua xót.
“Dù em có phụ anh đến mức nào đi chăng nữa, em cũng chưa từng làm chuyện phản bội anh. Sau khi chúng ta cùng một chỗ, em rất cẩn thận với khách, luôn trung thành với anh.”
Trong lặng yên chỉ có tiếng vang rất khẽ của lò sưởi.
“Đứa bé là con ai, tuy không thể xác định, nhưng trực giác em nói rằng đó là của anh, em cũng hy vọng đó là con anh.” Đôi mắt cô đã đỏ. “Em rất muốn sinh nó ra, cho dù chờ anh học xong chúng ta kết hôn trễ cũng được, nhưng chuyện sau đó…”
Khúc Đồng Thu lấy khăn tay trong túi đưa cô, cô thấp giọng nói lời cám ơn, dùng nó lau nơi khóe mắt ướt: “Anh vẫn mãi dịu dàng như thế.”
Người đàn ông chất phát ấy không có cảm giác được khen, trong mắt Dương Diệu khuôn mặt anh vẫn quá u sầu, mang theo chút lo sợ, nghi hoặc.
“Đồng Thu, anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi. Em sẽ không giấu anh.”
Anh do dự: “Trước khi chúng ta cùng một chỗ, ngoài anh và Richard… có phải em cũng với những khách khác…”
Dương Diệu không trả lời ngay, đôi mắt hoe đỏ nhìn ngón tay.
Tại giây phút im ắng đó, dần dần Khúc Đồng Thu cảm thấy con tim anh sao lạnh quá, thì thào: “Em, việc của em là rót rượu thôi mà, tại sao em phải không tự ái như vậy…”
Cô nhìn anh với đôi mắt đã chứa nước: “Anh khờ quá.”
“...”
“Kiếm ăn có dễ dàng như vậy đâu, làm sao chỉ có thể thật sự rót rượu chứ. Là em gạt anh, sợ anh ghét bỏ em. Sao anh có thể ngốc đến mức ấy.”
Khúc Đồng Thu ngơ ngác nhìn cô, bất giác cảm thấy rối rắm, rồi sau đó thì cà lăm, lầm bầm lầu bầu: “Nhậm Ninh Viễn… giới thiệu em… cho anh… phải là người thích hợp nhất anh ấy mới có thể giới thiệu cho anh, anh ấy là lão Đại của anh…”
Thấy nước mắt Dương Diệu bất chợt lập tức trào ra, anh càng lúng túng, luống cuống hơn nữa: “Anh, anh không có ý gì khác đâu, em, em cũng… là người phụ nữ tốt… Chỉ là anh không nghĩ tới…”
Nhìn kỹ gương mặt người phụ nữ ấy, dù gìn giữ tốt đến đâu cũng chẳng che dấu được tang thương, chảy nước mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt rốt cuộc vẫn hiện ra: “Không, không, là em không xứng với anh. Lẽ ra em đừng nên lừa anh như vậy, anh cũng sẽ không phải uổng phí những năm tháng bên em.”
“Không sao cả mà... Em thật sự rất tốt, thật mà, bằng không Nhậm Ninh Viễn sẽ không giới thiệu em cho anh…”
Khúc Đồng Thu khẽ run, nhưng vẫn nắm lấy tay cô an ủi.
Dương Diệu nghẹn ngào nói: “Đồng Thu, anh không rõ sao… Sao anh vẫn ngốc quá vậy…”
Anh ngồi chung với cô, để cô khóc lóc một hồi. Sự áy náy đã tra tấn cô, mà anh chẳng biết phải nói gì với một người phụ nữ hối hận đang khóc.
Sau đó anh đưa cô lên xe, lúc đóng cửa, Dương Diệu kêu anh một tiếng: “Đồng Thu.”
Khúc Đồng Thu quay đầu lại nhìn cô.
“Nhậm Ninh Viễn anh ta…”
Khúc Đồng Thu có phần lo sợ không yên nhìn cô, mà cô rốt cục không nói nữa, chỉ nhìn anh với đôi mắt đã hồng chứa đầy suy nghĩ: “Anh nhớ phải chăm sóc tốt bản thân mình, đừng nghĩ quá tốt cho người khác.”
Khúc Đồng Thu một mình chậm rãi đi trở về. Anh cũng hiểu mình không hận Dương Diệu. Tuy rằng những chuyện trải qua thật hoang đường quá.
Mỗi người đều có một phần bất đắc dĩ, luôn cần có người hy sinh, nhượng bộ, cảm thông cho họ.
Chỉ là vừa đúng lúc người đó luôn là anh mà thôi.
Chẳng qua anh hiểu Dương Diệu, nhưng không thể nào hiểu Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn trở về, dẫn hai cha con anh đi ăn cơm, tặng Khúc Kha rất nhiều đồ, cũng tặng cho Khúc Đồng Thu một chiếc khăn quàng cổ.
Khúc Đồng Thu từ chối: “Không cần phải phí tiền vậy đâu, anh thường đi Mỹ làm việc, không cần cố tình mua mấy thứ này…”
“Không phải cố ý. Chuyến bay trễ, ở sân bay không có gì chuyện làm nên thuận tiện mua.” Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói, “Tiểu Kha cũng nên có nhiều đồ một chút, con gái phải có đồ phong phú.”
Không hiểu sao Khúc Đồng Thu có chút bất an. Nhậm Ninh Viễn vẫn quan tâm tới hai cha con anh, nhưng với cá tính đạm mạc mà nói thì như thế này là tốt quá mức.
Khúc Kha vô cùng vui mừng chơi với mấy món trang sức mới, Nhậm Ninh Viễn uống ngụm trà, hỏi anh: “Hôm ấy cậu gặp chuyện gì?”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Không, không có chuyện gì quan trọng đâu, chuyện của công ty thôi, qua hết rồi.”
Không biết tại sao nói dối với Nhậm Ninh Viễn, tuy trong lòng kích động nhưng không hề nói lắp.
Nhậm Ninh Viễn gật đầu: “Có việc gì cũng đừng lo lắng, cùng lắm thì không làm nữa.”
Thức ăn lục tục đưa lên, mỗi người một phần canh hải sản. Khúc Đồng Thu không yên lòng uống ngay hai muỗng, ngẩng đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn và con gái, hai người đều gắp thức ăn như nhau, đều có sở thích giống nhau.
Động tác thật nhỏ ấy khiến anh khẽ run. Bất chợt anh có một ý tưởng mơ hồ đến đáng sợ.
Nhậm Ninh Viễn cái gì cũng biết, là người đưa Dương Diệu đến cho anh, vậy có phải cô ấy cũng đã từng qua tay Nhậm Ninh Viễn không?
Trong nháy mắt sống lưng tê dại, Khúc Đồng Thu vội vã run rẩy cầm chén lên, bị sự hoang đường của bản thân dọa đến hãi hùng.
Biết rõ đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, nhưng hệt như thấy cảnh tượng kinh hoàng trong phim kinh dị, cho dù là giả cũng đủ làm người khác phải sợ. Anh đang sợ quá.
Gần cuối năm, công ty cũng nghỉ đông, Khúc Đồng Thu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về quê mừng năm mới với Khúc Kha. Anh không dự định nói cho Nhậm Ninh Viễn, không biết tại sao, trong lòng anh sinh ra hãi sợ.
Những thứ Nhậm Ninh Viễn nửa mượn nửa cho anh đều bỏ vào túi, trên tay còn cầm chìa khóa khu nhà của Nhậm Ninh Viễn, biết Nhậm Ninh Viễn không có nhà, liền mở cửa đi vào.
Cất kỹ đồ nơi có thể nhìn thấy trong phòng khách, chìa khóa cũng để lại. Càng nghĩ Khúc Đồng Thu càng cảm thấy nên ghi lại vài dòng. Đang suy nghĩ, chưa viết xong chợt nghe thanh âm mở cửa.
Là Nhậm Ninh Viễn đã trở lại, cùng nhau vào cửa còn có Sở Mạc, thấy anh cả hai đều sửng sốt.
“Là mày sao, vừa nãy Ninh Viễn còn tưởng trộm chứ.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Cậu lại đây làm gì?”
“Tôi đến đưa vài món đồ.” Không hiểu sao Khúc Đồng Thu thoáng sợ hãi, “Đều là đồ tôi mượn của anh, thật ra tôi cũng không dùng được, nên sớm trả lại anh, còn cả chìa khóa này nữa.”
Nhậm Ninh Viễn không cầm, trên một bàn tay còn quấn băng gạc, vừa nhìn thấy chỉ nói: “Cậu bày vẽ quá.”
Người nọ không nói gì, loại không khí ấy càng khiến Khúc Đồng Thu ngay cả lông đều dựng thẳng, da đầu như phải nổ tung, một lát sau cổ họng mới lỏng ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh bị thương?”
“Gặp chuyện ngoài ý muốn thôi.” Nhậm Ninh Viễn mở ngăn tủ lấy một chai rượu, ý bảo anh: “Cậu ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu không dám không ngồi xuống.
Sở Mạc nói: “Ngoài ý muốn? Là phiền toái mới đúng, hai thằng vệ sĩ kia quả thật là đồ bỏ đi, làm cậu bị chảy máu còn tốn tiền nuôi bọn chúng làm gì. Cậu không giống người khác, bị thương tất cả đều sẽ lo lắng. Người như thế còn dùng làm gì.”
“Không sao đâu. Hôm nào có người tốt thì tuyển vào sau.”
Khúc Đồng Thu nghe được có phần thấp thỏm không yên: “Việc đó… là sao?”
“Ninh Viễn truyền máu không dễ, chỉ sợ cậu ấy bị thương hay là mổ. Ninh Viễn, cậu tốt nhất nên cẩn thận cho anh, đừng động tay động chân.”
Khúc Đồng Thu không hiểu: “A? Không dễ?”
Nhậm Ninh Viễn vừa định mở miệng, Sở Mạc đã “phực’ mở nút bình rượu ra: “Đúng vậy, nhóm máu của Ninh Viễn là nhóm máu hiếm RH(–).”
Nhậm Ninh Viễn ngừng tay.
Khúc Đồng Thu cảm thấy nháy mắt anh cứng ngắc, trong sự yên tĩnh ngắn ngủi ấy nổi cả một tầng da gà, trên lưng như có rắn bò, lạnh ngắt đến đáng sợ.
“Tôi đi trước.”
Nhậm Ninh Viễn gọi anh lại: “Đồng Thu.”
Khúc Đồng Thu vẫn đứng lên, anh cảm thấy toàn bộ căn phòng đã trở nên khác biệt. Ánh sáng lạ lùng, gương mặt con người cũng vậy. Cảnh trong một cơn ác mộng cũng tương tự thế thôi. Anh muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy ra khỏi cơn ác mộng này.
Nhậm Ninh Viễn ngăn anh lại, bị bao phủ trong thân hình to lớn ấy, anh tựa hồ chỉ nhỏ như con kiến.
Toàn thân Khúc Đồng Thu đều căng thẳng, giống bị kẹt trong ác mộng, giọng kỳ lạ đến mức nói không nên lời: “Tôi muốn về.”
“Cậu hãy ngồi xuống trước.”
Sở Mạc cũng quan sát thấy sự khác thường, hỏi: “Chuyện gì vậy?” rồi sau đó lập tức lấy tay đè lại con người đang bị sự hoảng sợ chiếm giữ ấy giúp Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn chỉ đơn giản nói: “Cậu ấy đã biết.”
Con người ấy với sắc mặt tái nhợt bị Sở Mạc ấn ngồi trên ghế sa lon, Nhậm Ninh Viễn đứng đối diện nói: “Đồng Thu, chúng ta cần nói chuyện.”
“...”
Giọng Nhậm Ninh Viễn vẫn ôn hòa lắm: “Cậu nói cho tôi biết trước, cậu biết được những gì?”
“Tôi… cũng không biết…”
Anh đích xác cái gì cũng không biết, chẳng ai nói cho anh bất cứ gì, tất cả chỉ là anh đoán thôi, không đủ để nói lên gì cả.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, chân Khúc Đồng Thu cũng run lên.
“Vậy cậu muốn biết chuyện gì?”
“Không có…”
Chuyện gì anh cũng không dám biết.
Chân tướng sẽ hủy đi cuộc sống của anh. Anh thà rằng để bản thân làm một thằng ngốc. Lừa một người thì nên lừa cả đời đi, hãy để anh ngốc nghếch cả đời cũng được. Chỉ là đừng nửa đường thức tỉnh anh.
“Chuyện Tiểu Kha…”
Sống lưng Khúc Đồng Thu run lên, vội vã cướp lời: “Tôi sẽ nuôi con bé, mặc kệ thế nào tôi cũng nuôi nấng nó.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn thẳng vào mắt anh: “Trước kia cậu hỏi qua tôi thân thế của con bé.”
“Tôi không muốn biết,” Khúc Đồng Thu run rẩy đứng lên, “Tôi không cần biết nữa, anh đừng điều tra giúp tôi. Ngày mai tôi sẽ mang con bé về nhà mừng năm mới, còn công việc về sau thì…”
Hiện tại anh cảm thấy Nhậm Ninh Viễn đúng là không chào đón anh đến thành phố T.
Anh nên ở nơi địa phương nhỏ sống tốt cuộc sống của mình, chứ không nên xộc chân tiến vào thế giới này.
Sự thật làm anh chẳng cách nào thừa nhận được.
“Thật mà, ngày mai tôi sẽ đi, hành lý tôi cũng dọn xong cả rồi, đi lần này tôi sẽ không trở lại nữa, thật mà…”
Anh không truy cứu, anh biết khó mà lui. Lừa gạt hay bí mật gì cũng chẳng sao, chỉ cầu xin đừng để anh biết.
Chỉ cần để anh có thể duy trì khát khao cùng con gái sống trọn quãng đời còn lại, anh chỉ cần một sự giả dối để sống tốt mà thôi. Anh chẳng dám cầu xin thứ gì xa xôi đâu.
Nhậm Ninh Viễn chăm chú nhìn anh trong chốc lát: “Phải, tôi đã từng phát sinh quan hệ với Dương Diệu.”
Anh như bị trúng một phát súng, run rẩy kịch liệt, rồi sau đó cứng người. Qua hồi lâu mới run lẩy bẩy hít vào từng hơi, ánh mắt nhìn thẳng.
Trước khi anh có thể động đậy, Sở Mạc đã chặn anh lại: “Cậu hãy bình tĩnh đã nào, đừng kích động. Sự tình không phải như cậu nghĩ. Ninh Viễn chạm vào cô ta là chuyện trước khi cô ta trở thành vợ cậu. Dương Diệu khi đó là vũ nữ, việc này khi đó chẳng là gì, không thể trách cậu ấy.”
Tiếng răng anh va lập cập vào nhau như người vừa sốt cao đột ngột: “Vậy tại sao, tại sao đưa cô ấy cho tôi…”
Trên mặt Nhậm Ninh Viễn không có biểu tình, chỉ có thanh âm trở nên trầm thấp: “Tôi không đoán trước được chuyện sau đó. Tôi chỉ muốn bồi thường cho cậu.”
Khúc Đồng Thu run rẩy nói: “Bồi thường cho tôi… cái gì?”
Gương mặt người đàn ông bị khuất đi một nửa trong bóng tối, nửa rõ nửa mờ ảo vô cùng. Trong sự yên lặng kéo dài ấy, Sở Mạc cũng chỉ ngậm miệng, không ra tiếng.
“Đồng Thu.”
“...”
“Người năm đó là tôi.”
Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi lại mờ mịt nhìn người nọ.
Lần đầu tiên Nhậm Ninh Viễn dường như rất giống đang dỗ dành anh, nhẹ giọng nói: “Tôi rất xin lỗi, là tôi làm cậu bị thương.”
Đột nhiên Khúc Đồng Thu hiểu được.
Ngay cả Sở Mạc cũng không giữ nổi anh, anh như con thú bất ngờ bị lột da gần chết, đau đớn và điên loạn đến mức giãy dụa kịch liệt.
“Sở Mạc, đừng cản cậu ấy.”
Sở Mạc buông lỏng tay, anh như không còn đầu óc toàn thân lao về phía trước mà đánh, tất cả sự tấn công của anh dùng vào Nhậm Ninh Viễn đều chẳng theo thứ tự gì, loại thù hận này rất khó hình dung, như thể anh đang tự phá hủy mình.
Nhậm Ninh Viễn chế trụ hai tay hai chân anh, anh cố hết sức dùng đầu dùng mặt mà tấn công, chảy máu mũi cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.
Nhậm Ninh Viễn đang muốn mở miệng, đột nhiên cằm bị đánh trúng, cắn phải lưỡi, kêu lên một tiếng đau đớn lấy tay che miệng, bụng liền trúng một đấm thật mạnh, rồi sau đó là hai chân, phải đỡ lấy bàn mới đứng vững. Ẩu đả hỗn loạn thế mà anh cũng đánh bại được người nọ.
Hai mắt anh đỏ ngầu, tóc tai xốc xếch, vẻ mặt thoạt nhìn rất đáng sợ, quơ được một con dao gọt hoa quả trên bàn, không thèm nghĩ liền đâm loạn.
Sở Mạc mắt thấy tình thế không khống chế được, vội bắt lấy cổ tay anh, chế trụ anh từ sau lưng: “Khúc Đồng Thu cậu hãy bình tĩnh lại đi, Ninh Viễn thượng cậu là sai lầm của cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã tốn rất nhiều tâm tư bồi thường cậu. Chuyện Dương Diệu cũng không phải tất cả lỗi là của Ninh Viễn, ai nghĩ tới cậu nghiêm túc chứ, còn muốn kết hôn. Đám cưới của cậu Ninh Viễn cho không ít tiền thu xếp, bằng không cậu cho là đồ cưới của cô ta từ đâu mà tới?”
Phải, Nhậm Ninh Viễn đã cho anh ân huệ.
Ân huệ đó ban ra thì liền mua được một con người còn sống. Giống mua một con chó.
Khúc Đồng Thu phát cuồng, giãy giụa, chém lung tung, rốt cục rạch một vệt dài trên vết thương nơi cánh tay Nhậm Ninh Viễn, chảy máu anh cũng không ngừng lại. Sở Mạc thậm chí không có cách nào lấy con dao ra khỏi tay anh, chỉ có thể cố hết sức.
Tiếng cổ tay bị trật khớp vang lên ‘rắc’ một cái, con dao rơi xuống đất, nhưng anh hoàn toàn chẳng biết đau, còn liều mạng vung tay, như con quái vật mất đi tâm trí.
Sở Mạc sớm đã quen nhìn phản ứng tuyệt vọng của anh, thấy thế lại có phần kinh hãi: “Ninh Viễn, như vậy không được, cậu ta điên rồi.”
Vệ sĩ ngoài cửa xông tới, hai gã cao to vạm vỡ được huấn luyện bài bản rốt cuộc làm anh không thể giãy dụa. Cả góc tay áo Nhậm Ninh Viễn đỏ thẫm, cúi đầu ôm lấy cánh tay sắc mặt trắng bệch. Sở Mạc vội vàng lại xem vết thương, cầm máu băng bó, rất hỗn loạn.
Anh vẫn còn giãy giụa một cách vô ích, công kích, nói chẳng thành lời, trong cổ họng chỉ có thanh âm khò khè khàn khàn, khiến người khác biết được anh đau đớn biết bao nhiêu.
Nhưng nào có ai đứng cạnh bên anh. Anh rất nhỏ bé.
Chờ Nhậm Ninh Viễn băng bó tốt rồi, nhắm mặt lại ngồi trong chốc lát mới đến trước mặt Khúc Đồng Thu. Tay chân anh đã bị đè nặng, mất đi vẻ kích động, ánh mắt cũng dần dại ra.
Chỉ tại thời điểm Nhậm Ninh Viễn cúi xuống gần, đôi mắt ngây ngốc ấy mới chấn động, rồi sau đó anh dùng hết sức lực phun vào gương mặt như thiên thần mà mình đã từng hết sức kính trọng, yêu thương.
Tác giả :
Lâm Lâm