Quan Thương
Quyển 9 - Chương 35: Có Kẻ Theo Dõi
Trương Tiểu Bân quay về bếp làm thức ăn, Lâm Tuyền chẳng có đề tài gì để nói với hai cô gái, để Tiểu Sơ nói chuyện với họ, lấy thuốc lá ra hỏi Trương Tiểu Bân có gạt tàn không, Trương Tiểu Bân trả lời không có, y tự n hiên ra thùng rác bới một hồi, kiếm một cái vỏ *** rỗng, vừa hút thuốc vừa xem tiếp cuốn sách ban nãy.
Lâm Tuyền tùy ý thoải mái, mắt chuyên tâm cuốn sách không hề có vẻ đóng kịch nào, trong mắt Minh Tuyết lại càng có sức hấp dẫn, hối hận vì lời nói lúc vừa vào cửa, Lâm Tuyền không hề có thái độ cao ngạo của kẻ bề trên khi vào nơi ở thấp kém, phóng khoáng như tới nhà người bạn lâu năm, làm người ta cảm thấy thân thiết.
Mấy năm trước, Lâm Tuyền tuy không phô trương, song khiến người ta có cảm giác như thanh kiếm sắc ẩn trong vỏ, người mẫn cảm đều nhận ra vẻ ôn hòa của y mang theo sự xa cách. Hiện giờ Lâm Tuyền ngày càng chói mắt, khiến người ta có cảm giác ngược lại hoàn toàn, đó chỉ có thể do thay đổi trong tâm cảnh của y.
Trương Ngọc trước giờ luôn sợ Lâm Tuyền, vì y có trái tim không phân thiện ác khiến người ta không nhìn thấu, dù cuối cùng Lâm Tuyền mở cho một đường sống, không bóp nát vận mệnh nhỏ bé của cô, nhưng sợ hãi trong lòng mãi không tan. Còn bây giờ hành động nhẹ nhàng thoải mái của Lâm Tuyền, làm phai mờ sợ hãi sâu trong lòng cô, nhận ra chuyện trước kia chẳng để lại chút mắc nào trong lòng.
Trương Tiểu Bân làm thức ăn rất được, có điều rõ ràng nhà hắn không có điều kiện tiếp đãi cùng lúc ba vị khách, bàn chỉ có bốn cái ghế, may mà có chiếc đôn kê đồ có thể ngồi. Ăn tối xong, mọi người ngồi trong phòng khách chật hẹp nói chuyện.
Trương Ngọc quá xinh đẹp, đi tới đâu làm việc cũng khiến nam nhân ngứa ngáy, sáu tháng đầu đã đổi 8 chỗ làm, cuối cùng phải tới quán trà Lâm Tuyết mở mới được yên thân.
Ngoài chuyện đó ra thì cuộc sống của bọn họ cũng bình lặng. Lâm Tuyền xem đồng hồ, hơn 8 giờ rồi, y phải tới CLB Danh Sĩ bàn việc với Khổng Lập Dân, đứng dậy cáo từ, Minh Tuyết cũng về. Ra tới cửa, Lâm Tuyền mới bảo Trương Tiểu Bân:
- Thời gian tới công ty khả năng gặp phải ít phiền toái, tôi cần một trợ thủ, anh có thể về giúp tôi không?
Liên hợp Tĩnh Hải gặp phiền toái? Trương Tiểu Bân chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này có thể có người khiến Lâm Tuyền đau đầu. Liên hợp Tĩnh Hải gặp phải phiền toái? Đó là điều hắn không thể tưởng tượng ra, Liên hợp Tĩnh Hải còn chưa thể so với tập đoàn tài chính lớn lâu năm gốc to rễ giày, nhưng là thế lực đang lên trong thế giới quyền lực, lại ở trong tuần trăng mật với chính quyền, huống hồ Liên hợp Tĩnh Hải luôn kiên trì đi theo đường lối kinh doanh đường hoàng quang minh chính đại, dù có hành vi sát bên lề luật pháp, Lâm Tuyền cũng sẽ trưng cầu ý kiến của luật sư, với tính cách cẩn thận và tỉ mỉ của Lâm Tuyền, không thể có rắc rối pháp luật.
Chẳng lẽ là có xung đột lợi ích với tập đoàn khác? Khả năng này khó, sau khi Liên hợp Tĩnh Hải khống chế tổng cty XD, các thế lực ngoại tỉnh không thể lay động căn cơ của nó nữa.
Đương nhiên, tất cả đều không phải trọng điểm để Trương Tiểu Bân quyết định quy về hay không, hắn khó khăn lên tiếng:
- Có chuyện này tôi phải hỏi rõ, nếu không trong lòng có khúc mắc mãi.
- Ồ.
Lâm Tuyền nhướng mày, y có thể đoán ra khúc mắc trong lòng Trương Tiểu Bân là gì:
- Nói đi.
- Nếu ngài Lâm muốn tôi quay về, tôi liệu có thể hỏi tại sao trước kia lại quyết định muốn tôi rời đi, chỉ vì trừng phạt thôi sao?
Nếu như nói hành vi trước kia của Trương Tiểu Bân và Trương Ngọc trong mắt Lâm Tuyền là sự phản bội, thì sự trừng phạt của Lâm Tuyền có thể nói là quá nhẹ, nếu Lâm Tuyền không cho là thế thì lại là quá nặng, hành vi của Lâm Tuyền hơi kỳ quái, Minh Tuyết cũng có nghi vấn này.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Lâm Tuyền quay sang nhìn Minh Tuyết, hỏi:
- Trong mắt cô thế giới này là trắng hay đen?
Không đợi cô trả lời đã nói:
- Tôi không tin vào con người, xem ra giờ tôi sai rồi. Nếu nói là trừng phạt thì tôi làm gì có tư cách trừng phạt người khác.
Tay chĩa vào ngực Trương Tiểu Bân:
- Lúc đó hai người làm cái vẻ trời sập xuống cũng dám gánh, tôi nhìn mà bực mình, hai người muốn gánh chịu, tôi cho hai người gánh chịu, Liên hợp Tĩnh Hải không phải là cảng tránh gió cho hai người ... Nghĩ kỹ đi, nghĩ thông thì mai tới văn phòng của tôi.
Nói xong vẫy tay bỏ đi để mặc đám Trương Tiểu Bân đứng ngẩn ra đó.
Tiếng xe của Lâm Tuyền đã khởi động, nhưng Trương Tiểu Bân và Trương Ngọc vẫn nhìn nhau, thế tức là sao?
Minh Tuyết nhoẻn miệng cười, đúng là chàng trai rất cá tính, nói:
- Nhìn hai người ngọt ngào như thế, tôi thì một mình một bóng, chỉ biết nhìn gương mà thương cho bản thân, trong lòng đúng là tức giận, hơn một năm qua hai người chịu khổ cực cũng đáng đời.
Khi Minh Tuyết đi ra thì xe của Lâm Tuyền đã đi lên đường lớn, khởi động xe rồi lại phì cười, nhìn theo chiếc Mercedes ML 500 dần đi xa, đầu vẫn vang lên câu hỏi của Lâm Tuyền:
- Trong mắt cô thế giới này trắng hay đen?
Đang phân tâm thì một chiếc Camry đi sát qua xe cô cướp đường, Minh Tuyết nhíu mày, tầm nhìn bị chiếc Camry chắn mất, đang định tăng tốc vượt lại thì thấy ở ghế phụ lái có một nam nhân đang giơ máy ảnh, chĩa vào chiếc ML 500 còn chưa treo biển.
Nam nhân kia và lái xe nhìn thấy Minh Tuyết thì sáng mắt lên, quên cả chuyện chính, quay ống kính lại phía cô, mỹ nữ cấp bậc cao như thế rất hiếm có. Minh Tuyết khẽ cười nhạt, đạp ga lướt qua, đánh tay lái xoay xe chắn phía trước, chiếc Carmy tuy kịp phanh lại, nhưng vẫn lao tới theo đà quán tính đâm sầm vào xe của Minh Tuyết.
Minh Tuyết mở cửa xuống xe, không thèm để ý tới vết lõm giữa xe, đi tới thẳng chiếc Camry đoạt lấy cái máy ảnh trong tay tên nam nhân còn chưa kịp hoàn hồn, bị cô lấy mất máy ảnh mà không kịp làm gì, Minh Tuyết vặn ống tele thuận tay ném xuống đường.
Lúc này tên nam nhân kia mới hét lên:
- Cô điên à? Nếu chúng tôi không kịp phanh xe lại …
Chưa nói dứt câu thấy Minh Tuyết đang xem ảnh trong máy, cuống cuồng nói:
- Sao cô tùy tiện lấy đồ của người ta.
Minh Tuyết phát hiện ra ra trong ảnh toàn là ảnh của Lâm Tuyền, tấm ảnh cuối là ảnh của cô, mày dựng ngược:
- Ai cho các người chụp tôi hả?
Tuy ban đêm, nhưng ở đoạn đường đông người, chưa kịp báo cảnh sát thì hai chiếc xe tuần tra giao thông đã lái tới. Thấy cảnh sát xuống xe, nam nhân chụp ảnh nhảy xuống xe kêu oan:
- Cô ta cướp đường, lại còn chắn ngang xe, sau đó cướp cả máy ảnh của tôi, các anh xem, cái ống kính này mấy chục nghìn, cô ta điên rồi.
Cảnh sát lớn tuổi nhìn hiện trường, đi vòng qua hai xe một vòng rồi quay lại. Cảnh sát ít tuổi hơn nói đầy thâm ý:
- May chỉ là va quệt nhỏ ...
Nhìn Minh Tuyết hỏi:
- Mọi người giải quyết riêng hay muốn chi đội giao thông xử lý.
Minh Tuyết huơ cái máy ảnh trước mặt người sát lớn tuổi:
- Bọn họ chụp ảnh loạn bậy, gây ra sự cố giao thông, còn đổ trách nhiệm cho tôi, chẳng lẽ cho rằng phụ nữ Tĩnh Hải dễ bắt nạt à? Các anh mở video máy quay ra xem ai mới là kẻ cướp đường?
Người cảnh sát già nhìn thấy biển số 00544 của xe Minh Tuyết nuốt nước bọt, làm cảnh sát giao thông, nhớ biển số xe đặc biệt trong khu vực của mình là kiến thức trọng yếu, thầm nghĩ :" Hai thằng ngu xuẩn mù mắt, đụng vào ai không đụng, lại đi đụng vào bà cô này?" Chiếc Carmy treo biển Kiến Nghiệp, ông ta nói:
- Phóng xe tốc độ cao, cướp đường lái ẩu, là hành vi nguy hại nghiêm trọng tới an ninh công cộng, lại gây ra sự cố giao thông. Đây không phải phạm vi của cảnh sát giao thông nữa, các người báo 110 hay để chúng tôi báo.
Lâm Tuyền tùy ý thoải mái, mắt chuyên tâm cuốn sách không hề có vẻ đóng kịch nào, trong mắt Minh Tuyết lại càng có sức hấp dẫn, hối hận vì lời nói lúc vừa vào cửa, Lâm Tuyền không hề có thái độ cao ngạo của kẻ bề trên khi vào nơi ở thấp kém, phóng khoáng như tới nhà người bạn lâu năm, làm người ta cảm thấy thân thiết.
Mấy năm trước, Lâm Tuyền tuy không phô trương, song khiến người ta có cảm giác như thanh kiếm sắc ẩn trong vỏ, người mẫn cảm đều nhận ra vẻ ôn hòa của y mang theo sự xa cách. Hiện giờ Lâm Tuyền ngày càng chói mắt, khiến người ta có cảm giác ngược lại hoàn toàn, đó chỉ có thể do thay đổi trong tâm cảnh của y.
Trương Ngọc trước giờ luôn sợ Lâm Tuyền, vì y có trái tim không phân thiện ác khiến người ta không nhìn thấu, dù cuối cùng Lâm Tuyền mở cho một đường sống, không bóp nát vận mệnh nhỏ bé của cô, nhưng sợ hãi trong lòng mãi không tan. Còn bây giờ hành động nhẹ nhàng thoải mái của Lâm Tuyền, làm phai mờ sợ hãi sâu trong lòng cô, nhận ra chuyện trước kia chẳng để lại chút mắc nào trong lòng.
Trương Tiểu Bân làm thức ăn rất được, có điều rõ ràng nhà hắn không có điều kiện tiếp đãi cùng lúc ba vị khách, bàn chỉ có bốn cái ghế, may mà có chiếc đôn kê đồ có thể ngồi. Ăn tối xong, mọi người ngồi trong phòng khách chật hẹp nói chuyện.
Trương Ngọc quá xinh đẹp, đi tới đâu làm việc cũng khiến nam nhân ngứa ngáy, sáu tháng đầu đã đổi 8 chỗ làm, cuối cùng phải tới quán trà Lâm Tuyết mở mới được yên thân.
Ngoài chuyện đó ra thì cuộc sống của bọn họ cũng bình lặng. Lâm Tuyền xem đồng hồ, hơn 8 giờ rồi, y phải tới CLB Danh Sĩ bàn việc với Khổng Lập Dân, đứng dậy cáo từ, Minh Tuyết cũng về. Ra tới cửa, Lâm Tuyền mới bảo Trương Tiểu Bân:
- Thời gian tới công ty khả năng gặp phải ít phiền toái, tôi cần một trợ thủ, anh có thể về giúp tôi không?
Liên hợp Tĩnh Hải gặp phiền toái? Trương Tiểu Bân chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này có thể có người khiến Lâm Tuyền đau đầu. Liên hợp Tĩnh Hải gặp phải phiền toái? Đó là điều hắn không thể tưởng tượng ra, Liên hợp Tĩnh Hải còn chưa thể so với tập đoàn tài chính lớn lâu năm gốc to rễ giày, nhưng là thế lực đang lên trong thế giới quyền lực, lại ở trong tuần trăng mật với chính quyền, huống hồ Liên hợp Tĩnh Hải luôn kiên trì đi theo đường lối kinh doanh đường hoàng quang minh chính đại, dù có hành vi sát bên lề luật pháp, Lâm Tuyền cũng sẽ trưng cầu ý kiến của luật sư, với tính cách cẩn thận và tỉ mỉ của Lâm Tuyền, không thể có rắc rối pháp luật.
Chẳng lẽ là có xung đột lợi ích với tập đoàn khác? Khả năng này khó, sau khi Liên hợp Tĩnh Hải khống chế tổng cty XD, các thế lực ngoại tỉnh không thể lay động căn cơ của nó nữa.
Đương nhiên, tất cả đều không phải trọng điểm để Trương Tiểu Bân quyết định quy về hay không, hắn khó khăn lên tiếng:
- Có chuyện này tôi phải hỏi rõ, nếu không trong lòng có khúc mắc mãi.
- Ồ.
Lâm Tuyền nhướng mày, y có thể đoán ra khúc mắc trong lòng Trương Tiểu Bân là gì:
- Nói đi.
- Nếu ngài Lâm muốn tôi quay về, tôi liệu có thể hỏi tại sao trước kia lại quyết định muốn tôi rời đi, chỉ vì trừng phạt thôi sao?
Nếu như nói hành vi trước kia của Trương Tiểu Bân và Trương Ngọc trong mắt Lâm Tuyền là sự phản bội, thì sự trừng phạt của Lâm Tuyền có thể nói là quá nhẹ, nếu Lâm Tuyền không cho là thế thì lại là quá nặng, hành vi của Lâm Tuyền hơi kỳ quái, Minh Tuyết cũng có nghi vấn này.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Lâm Tuyền quay sang nhìn Minh Tuyết, hỏi:
- Trong mắt cô thế giới này là trắng hay đen?
Không đợi cô trả lời đã nói:
- Tôi không tin vào con người, xem ra giờ tôi sai rồi. Nếu nói là trừng phạt thì tôi làm gì có tư cách trừng phạt người khác.
Tay chĩa vào ngực Trương Tiểu Bân:
- Lúc đó hai người làm cái vẻ trời sập xuống cũng dám gánh, tôi nhìn mà bực mình, hai người muốn gánh chịu, tôi cho hai người gánh chịu, Liên hợp Tĩnh Hải không phải là cảng tránh gió cho hai người ... Nghĩ kỹ đi, nghĩ thông thì mai tới văn phòng của tôi.
Nói xong vẫy tay bỏ đi để mặc đám Trương Tiểu Bân đứng ngẩn ra đó.
Tiếng xe của Lâm Tuyền đã khởi động, nhưng Trương Tiểu Bân và Trương Ngọc vẫn nhìn nhau, thế tức là sao?
Minh Tuyết nhoẻn miệng cười, đúng là chàng trai rất cá tính, nói:
- Nhìn hai người ngọt ngào như thế, tôi thì một mình một bóng, chỉ biết nhìn gương mà thương cho bản thân, trong lòng đúng là tức giận, hơn một năm qua hai người chịu khổ cực cũng đáng đời.
Khi Minh Tuyết đi ra thì xe của Lâm Tuyền đã đi lên đường lớn, khởi động xe rồi lại phì cười, nhìn theo chiếc Mercedes ML 500 dần đi xa, đầu vẫn vang lên câu hỏi của Lâm Tuyền:
- Trong mắt cô thế giới này trắng hay đen?
Đang phân tâm thì một chiếc Camry đi sát qua xe cô cướp đường, Minh Tuyết nhíu mày, tầm nhìn bị chiếc Camry chắn mất, đang định tăng tốc vượt lại thì thấy ở ghế phụ lái có một nam nhân đang giơ máy ảnh, chĩa vào chiếc ML 500 còn chưa treo biển.
Nam nhân kia và lái xe nhìn thấy Minh Tuyết thì sáng mắt lên, quên cả chuyện chính, quay ống kính lại phía cô, mỹ nữ cấp bậc cao như thế rất hiếm có. Minh Tuyết khẽ cười nhạt, đạp ga lướt qua, đánh tay lái xoay xe chắn phía trước, chiếc Carmy tuy kịp phanh lại, nhưng vẫn lao tới theo đà quán tính đâm sầm vào xe của Minh Tuyết.
Minh Tuyết mở cửa xuống xe, không thèm để ý tới vết lõm giữa xe, đi tới thẳng chiếc Camry đoạt lấy cái máy ảnh trong tay tên nam nhân còn chưa kịp hoàn hồn, bị cô lấy mất máy ảnh mà không kịp làm gì, Minh Tuyết vặn ống tele thuận tay ném xuống đường.
Lúc này tên nam nhân kia mới hét lên:
- Cô điên à? Nếu chúng tôi không kịp phanh xe lại …
Chưa nói dứt câu thấy Minh Tuyết đang xem ảnh trong máy, cuống cuồng nói:
- Sao cô tùy tiện lấy đồ của người ta.
Minh Tuyết phát hiện ra ra trong ảnh toàn là ảnh của Lâm Tuyền, tấm ảnh cuối là ảnh của cô, mày dựng ngược:
- Ai cho các người chụp tôi hả?
Tuy ban đêm, nhưng ở đoạn đường đông người, chưa kịp báo cảnh sát thì hai chiếc xe tuần tra giao thông đã lái tới. Thấy cảnh sát xuống xe, nam nhân chụp ảnh nhảy xuống xe kêu oan:
- Cô ta cướp đường, lại còn chắn ngang xe, sau đó cướp cả máy ảnh của tôi, các anh xem, cái ống kính này mấy chục nghìn, cô ta điên rồi.
Cảnh sát lớn tuổi nhìn hiện trường, đi vòng qua hai xe một vòng rồi quay lại. Cảnh sát ít tuổi hơn nói đầy thâm ý:
- May chỉ là va quệt nhỏ ...
Nhìn Minh Tuyết hỏi:
- Mọi người giải quyết riêng hay muốn chi đội giao thông xử lý.
Minh Tuyết huơ cái máy ảnh trước mặt người sát lớn tuổi:
- Bọn họ chụp ảnh loạn bậy, gây ra sự cố giao thông, còn đổ trách nhiệm cho tôi, chẳng lẽ cho rằng phụ nữ Tĩnh Hải dễ bắt nạt à? Các anh mở video máy quay ra xem ai mới là kẻ cướp đường?
Người cảnh sát già nhìn thấy biển số 00544 của xe Minh Tuyết nuốt nước bọt, làm cảnh sát giao thông, nhớ biển số xe đặc biệt trong khu vực của mình là kiến thức trọng yếu, thầm nghĩ :" Hai thằng ngu xuẩn mù mắt, đụng vào ai không đụng, lại đi đụng vào bà cô này?" Chiếc Carmy treo biển Kiến Nghiệp, ông ta nói:
- Phóng xe tốc độ cao, cướp đường lái ẩu, là hành vi nguy hại nghiêm trọng tới an ninh công cộng, lại gây ra sự cố giao thông. Đây không phải phạm vi của cảnh sát giao thông nữa, các người báo 110 hay để chúng tôi báo.
Tác giả :
Canh Tục