Quan Thương
Quyển 9 - Chương 25: Đại Minh Tinh Và Tiểu Minh Tinh
Đám Hoàng Vĩ mới đầu chỉ nói đùa, nhưng nghe khẩu khí của Lục Nhất Mạn có vẻ Lâm Tuyền mời được Trần Phi Lăng thật, cả Lý Ngọc cũng ra sức nài nỉ Lâm Tuyền. Giang Mạn Hoa trước khi vào khách sạn bị chị mình cảnh cáo không được nghịch ngợm, lúc này ánh mắt tỏa sáng đầy khát vọng.
- Lớn tướng cả rồi, sao còn giống đám fan tuổi teen thế, nói không chừng Phi Lăng công tác cả ngày đang muốn nghỉ ngơi, giờ mời người ta thất lễ lắm.
Lâm Tuyền nào dám tiếp cận Trần Phi Lăng, lần trước tốn bao nhiêu quan hệ mới dẹp yên được nếu lần này có thêm chuyện gì nữa thì gay go to, nên xung quanh nài nỉ uy hiếp thế nào y cũng không nghe.
Đang ầm ĩ thì phòng bị người ta đẩy ra, Thư Nhã mặc vái dài dạ hội, bờ vai trắng nửa lưng trần lộ ra ngoài, cổ áo rộng làm hai bầu ngực no căng ẩn như hiện, mép váy rũ xuống những tua nhỏ tinh tế quyến rũ vô cùng, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân thiếu nữ, không có chút trang sức nào song càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên.
Lâm Tuyền ngỡ ngàng, y chưa bao giờ thấy Thư Nhã ăn mặc gợi cảm như thế, thốt lên:
- Không phải chị Phương Nam nói là party toàn phụ nữ à? Sao ăn mặc đẹp thế?
- Chuyện phụ nữ, anh không hiểu đâu.
Thư Nhã thấy Lâm Tuyền ngơ ngẩn nhìn mình thì cực kỳ đắc ý, bước vào nói:
- Bạn học của anh đều ở đây à?
Lâm Tuyền đang định giới thiệu Thư Nhã cho mọi người thì Trần Phi Lăng ở đằng sau chen lên:
- Gặp được anh khó quá đấy.
Lâm Tuyền vỗ đầu cười lớn:
- Đang định mời cô tới.
Trần Phi Lăng chủ động đưa tay ra rồi, Lâm Tuyền đành phải nắm lấy, tiếp đó kéo tay Thư Nhã giơ lên trước mặt mọi người nói:
- Cổ ngữ nó rất hay, đây là tiện nội, sửu phụ, chuyết kinh, tao khang tương lai của tiểu nhân ...
Thư Nhã lườm y một cái, Lâm Tuyền thu lại bộ mặt cợt nhả, giới thiệu từng người cho Thư Nhã, Trần Phi Lăng. Đám Hoàng Vĩ lúc nãy còn đang trò chuyện rôm rả, lúc này hai cô gái xinh đẹp cùng lúc xuất hiện lại trở nên rụt rè, chỉ nói vài câu “hân hạnh gặp mặt chị dâu”, khiến Thư Nhã phì cười, còn nghĩ họ là những thanh niên thuần phác.
Điền Lệ lần đầu gặp Thư Nhã, phải thừa nhận Thư Nhã có vẻ đẹp dịu dàng, quyến rũ hơn so với Trần Vũ, nghe nói Thư Nhã còn là bạn gái của Lâm Tuyền từ thời sơ trung càng ngạc nhiên, không hiểu sao lại có khoảng trống để Trần Vũ xuất hiện, nhưng thắc mắc chỉ có thể cất trong lòng, vì khoảng cách giữa cô và Lâm Tuyền, ngay cả tư cách hỏi chuyện của y cũng chẳng có.
Tiểu Tư Vũ chạy ra ngoài ngó rồi chạy lại vào phòng hỏi Thư Nhã:
- Mẹ con đâu rồi?
- Mẹ con hơi mệt, chúng ta đi thăm mẹ con đi.
Loại trường hợp này Phương Nam không muốn xất hiện, lấy cớ mệt về phòng nghỉ, Thư Nhã vẫn mặc váy dự tiệc không tiện, chào đám Trần Lập một tiếng, dẫn Tiểu Tư Vũ về phòng thay y phục, một lúc sau cùng Tiểu Tư Vũ mặc trang phục thường ngày quay lại.
- Chị Trần sao không hát, không phải mọi người muốn chị ấy hát sao?
Tiểu Tư Vũ hỏi đám Trần Lập:
Lâm Tuyền cười nói:
- Chị Trần con mà hát thì còn ai có dũng khí lên hát nữa, để chị ấy ngồi một bên đi.
Thư Nhã đi tới bên cạnh Lâm Tuyền, ghé sát vào tai y thì thầm:
- Anh chu đáo với tiểu tình nhân quá nhỉ? Lo cô ấy mệt chứ gì?
Lâm Tuyền nhún vai:
- Lần này em lôi cô ấy tới, liên quan gì tới anh?
- Trần Phi Lăng, dù là nữ nhân cũng thích.
Thư Nhã cười khúc khích:
- Có truyền thông toàn quốc theo dõi hộ em rồi, cho anh thêm mấy cái lá gan cũng không dám có tâm tư gì.
Bày ra bộ dạng dã man biết anh thèm nhưng không sợ anh ăn vụng.
Trần Phi Lăng kéo Tiểu Tư Vũ tới gần mình, lần đầu cô gặp Tiểu Tư Vũ là mùa hè ba năm trước, bộ dạng xinh xắn đáng yêu của cô bé không ai quên được:
- Nghe nói em thích hát lắm, chúng ta lên hát cho mọi người nghe đi.
Ở đây chỉ có Tiểu Tư Vũ có giọng hát ngọt ngào êm như chocolate sữa, phối hợi với giọng cao của Trần Phi Lăng, không đến nỗi bị lấn át, nghe rất thú vị. Kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay mãi không dứt.
Trần Phi Lăng ôm Tiểu Tư Vũ trong lòng, nhìn Lâm Tuyền nói:
- Mỗi lần thay di động, tôi đều lấy ảnh Tư Vũ làm hình nền, người khác đều nghi con riêng của tôi, nếu đẻ được đứa con đáng yêu thế này thì kết hôn với ai cũng được. Lâm Tuyền, thương lượng với anh một việc, có thể cho Tư Vũ hợp ca với tôi ở lần biểu diễn tới không, cô bé hát không tệ.
Lục Nhất Mạn, Lý Ngọc cũng hưởng ứng:
- Tư Vũ đúng là có khí chất minh tinh, có khi sau này thành đại minh tinh đấy.
Lâm Tuyền mỉm cười, cầm chai nước khoáng lên uống, Trần Phi Lăng biết y không đồng ý, vội chuyển sang chủ đề khác, bảo mọi người tiếp tục hát.
Giọng ca hoàn mỹ của Trần Phi Lăng cùng giọng trẻ thơ ngọt ngào của Tư Vũ khiến mọi người mất hết tinh thần, Thư Nhã đưa micro cho Lâm Tuyền, nói:
- Anh lên hát cho mọi người lấy lại tự tin đi.
Lâm Tuyền mặt dày không giới hạn, cầm miro lên hát khiến mọi người bịt hết tai lại, Trần Phi Lăng cười chảy nước mắt:
- Anh đúng là có năng khiếu đặc biệt đấy.
- Thường thôi, tôi cũng có bài tủ của mình, con gái cưng của ba đâu.
Lâm Tuyền vẫy tay gọi Tiểu Tư Vũ:
- Nào, chúng ta hát bài Anh không đủ yêu em, cho bọn họ khỏi xem thường ba con.
Lục Nhất Mạn trêu:
- Chính chủ ở đây, anh tìm Tư Vũ hợp tác là sao?
- Anh và Tư Vũ có luyện với nhau, miễn cưỡng không lạc điệu, nhìn Phi Lăng, e hát một nửa cô ấy cười tắt thở ai chịu trách nhiệm.
Lâm Tuyền đúng là có một bài hát không bị biến âm, chất giọng trầm ấm, biểu diễn lại bài tình ca bi thương một cách tuyệt vời tới không ngờ, có điều cùng y lại cùng Tiểu Tư Vũ đóng đôi tình nhân, còn diễn như thật, khiến mọi người cười lăn cười bò.
Có Lâm Tuyền pha trò, mọi người không gò bò nữa, Hoàng Vĩ, Lý Nghĩa Tân, Trần Lập đều mong mỏi cơ hội hát cùng Trần Phi Lăng, ồn ào tới tận 2 giờ đêm, thấy Lục Nhất Mạn không chịu nổi nữa, Lâm Tuyền tuyên bố kết thúc buổi cuồng hoan.
Ăn khuya qua loa, Lâm Tuyền bảo phục vụ dẫn mọi người về phòng, y và Thư Nhã đưa Tư Vũ về phòng Phương Nam trước, sau đó cũng về phòng nghỉ ngơi.
Phục vụ mở phòng, đưa khóa cho Giang Lê Hoa, lễ phép hỏi:
- Đây là phòng của các vị, không biết có cần phục vụ gì nữa không?
Giang Lê Hoa nghĩ, sao ba người không bố trí hai phòng? Nhưng dù sao có em gái ở đây, cũng không thể ngủ cùng phòng với Lý Nghĩa Tân được, dù hai người đã lấy giấy chứng nhận, nhưng ở phải tổ chức đám cưới mới chính thức là vợ chồng, cha cô rất nghiêm, tránh về nhà lỡ mồm nói ra, ba người cùng một phòng cũng chẳng sao.
Đi vào trong mới phát hiện bên trong có tới 2 gian phòng ngủ, phòng ăn, phòng khách, Giang Lê Hoa không kìm được reo lên một tiếng, thả mình xuống chiếc ghế sô pha vàng, không cởi cả giày, cứ thế nảy người cảm thụ độ đàn hồi của da thật:
- Bạn học của anh rốt cuộc là ai, cảm giác như hào môn quý tộc trong truyền thuyết vậy.
Lý Tân Nghĩa hơi hoang mang:
- Sau khi tốt nghiệp xong không liên hệ nữa, không rõ lắm, giờ hào môn thế tộc đều không thích khoe khoang, hồi đi học đâu ai nhìn ra anh ấy có tiền, có lúc anh còn phải tiếp tế cho anh ấy nữa cơ.
- Anh nhìn Mạn Hoa kìa, cả tối cơ ngơ ngẩn.
Giang Lê Hoa đưa chân đá em gái:
- Nha đầu, đừng có mơ tưởng nữa, so với người ta em chỉ là cô bé Lọ Lem thôi, nhưng hoàng tử lại có người yêu rồi.
Giang Mạn Hoa nhéo chân chị mình:
- Ai giống chị chứ, có phải muốn đuổi em đi để chị và anh rể làm lễ phu thê không, em tâm đi, em không mách ba mẹ đâu.
Giang Lê Hoa cuộn chân trên ghế sô pha:
- Nói thật đấy, người bạn này của anh không đơn giản, ăn mặc rất bình dị, đi trên đường có ai nhìn ra được anh ấy có tiền. Khi mọi người tới có người beo béo đứng dưới lầu đợi, chắc là cấp dưới của anh ấy, biết người ta lái xe gì không?
- Lớn tướng cả rồi, sao còn giống đám fan tuổi teen thế, nói không chừng Phi Lăng công tác cả ngày đang muốn nghỉ ngơi, giờ mời người ta thất lễ lắm.
Lâm Tuyền nào dám tiếp cận Trần Phi Lăng, lần trước tốn bao nhiêu quan hệ mới dẹp yên được nếu lần này có thêm chuyện gì nữa thì gay go to, nên xung quanh nài nỉ uy hiếp thế nào y cũng không nghe.
Đang ầm ĩ thì phòng bị người ta đẩy ra, Thư Nhã mặc vái dài dạ hội, bờ vai trắng nửa lưng trần lộ ra ngoài, cổ áo rộng làm hai bầu ngực no căng ẩn như hiện, mép váy rũ xuống những tua nhỏ tinh tế quyến rũ vô cùng, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân thiếu nữ, không có chút trang sức nào song càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên.
Lâm Tuyền ngỡ ngàng, y chưa bao giờ thấy Thư Nhã ăn mặc gợi cảm như thế, thốt lên:
- Không phải chị Phương Nam nói là party toàn phụ nữ à? Sao ăn mặc đẹp thế?
- Chuyện phụ nữ, anh không hiểu đâu.
Thư Nhã thấy Lâm Tuyền ngơ ngẩn nhìn mình thì cực kỳ đắc ý, bước vào nói:
- Bạn học của anh đều ở đây à?
Lâm Tuyền đang định giới thiệu Thư Nhã cho mọi người thì Trần Phi Lăng ở đằng sau chen lên:
- Gặp được anh khó quá đấy.
Lâm Tuyền vỗ đầu cười lớn:
- Đang định mời cô tới.
Trần Phi Lăng chủ động đưa tay ra rồi, Lâm Tuyền đành phải nắm lấy, tiếp đó kéo tay Thư Nhã giơ lên trước mặt mọi người nói:
- Cổ ngữ nó rất hay, đây là tiện nội, sửu phụ, chuyết kinh, tao khang tương lai của tiểu nhân ...
Thư Nhã lườm y một cái, Lâm Tuyền thu lại bộ mặt cợt nhả, giới thiệu từng người cho Thư Nhã, Trần Phi Lăng. Đám Hoàng Vĩ lúc nãy còn đang trò chuyện rôm rả, lúc này hai cô gái xinh đẹp cùng lúc xuất hiện lại trở nên rụt rè, chỉ nói vài câu “hân hạnh gặp mặt chị dâu”, khiến Thư Nhã phì cười, còn nghĩ họ là những thanh niên thuần phác.
Điền Lệ lần đầu gặp Thư Nhã, phải thừa nhận Thư Nhã có vẻ đẹp dịu dàng, quyến rũ hơn so với Trần Vũ, nghe nói Thư Nhã còn là bạn gái của Lâm Tuyền từ thời sơ trung càng ngạc nhiên, không hiểu sao lại có khoảng trống để Trần Vũ xuất hiện, nhưng thắc mắc chỉ có thể cất trong lòng, vì khoảng cách giữa cô và Lâm Tuyền, ngay cả tư cách hỏi chuyện của y cũng chẳng có.
Tiểu Tư Vũ chạy ra ngoài ngó rồi chạy lại vào phòng hỏi Thư Nhã:
- Mẹ con đâu rồi?
- Mẹ con hơi mệt, chúng ta đi thăm mẹ con đi.
Loại trường hợp này Phương Nam không muốn xất hiện, lấy cớ mệt về phòng nghỉ, Thư Nhã vẫn mặc váy dự tiệc không tiện, chào đám Trần Lập một tiếng, dẫn Tiểu Tư Vũ về phòng thay y phục, một lúc sau cùng Tiểu Tư Vũ mặc trang phục thường ngày quay lại.
- Chị Trần sao không hát, không phải mọi người muốn chị ấy hát sao?
Tiểu Tư Vũ hỏi đám Trần Lập:
Lâm Tuyền cười nói:
- Chị Trần con mà hát thì còn ai có dũng khí lên hát nữa, để chị ấy ngồi một bên đi.
Thư Nhã đi tới bên cạnh Lâm Tuyền, ghé sát vào tai y thì thầm:
- Anh chu đáo với tiểu tình nhân quá nhỉ? Lo cô ấy mệt chứ gì?
Lâm Tuyền nhún vai:
- Lần này em lôi cô ấy tới, liên quan gì tới anh?
- Trần Phi Lăng, dù là nữ nhân cũng thích.
Thư Nhã cười khúc khích:
- Có truyền thông toàn quốc theo dõi hộ em rồi, cho anh thêm mấy cái lá gan cũng không dám có tâm tư gì.
Bày ra bộ dạng dã man biết anh thèm nhưng không sợ anh ăn vụng.
Trần Phi Lăng kéo Tiểu Tư Vũ tới gần mình, lần đầu cô gặp Tiểu Tư Vũ là mùa hè ba năm trước, bộ dạng xinh xắn đáng yêu của cô bé không ai quên được:
- Nghe nói em thích hát lắm, chúng ta lên hát cho mọi người nghe đi.
Ở đây chỉ có Tiểu Tư Vũ có giọng hát ngọt ngào êm như chocolate sữa, phối hợi với giọng cao của Trần Phi Lăng, không đến nỗi bị lấn át, nghe rất thú vị. Kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay mãi không dứt.
Trần Phi Lăng ôm Tiểu Tư Vũ trong lòng, nhìn Lâm Tuyền nói:
- Mỗi lần thay di động, tôi đều lấy ảnh Tư Vũ làm hình nền, người khác đều nghi con riêng của tôi, nếu đẻ được đứa con đáng yêu thế này thì kết hôn với ai cũng được. Lâm Tuyền, thương lượng với anh một việc, có thể cho Tư Vũ hợp ca với tôi ở lần biểu diễn tới không, cô bé hát không tệ.
Lục Nhất Mạn, Lý Ngọc cũng hưởng ứng:
- Tư Vũ đúng là có khí chất minh tinh, có khi sau này thành đại minh tinh đấy.
Lâm Tuyền mỉm cười, cầm chai nước khoáng lên uống, Trần Phi Lăng biết y không đồng ý, vội chuyển sang chủ đề khác, bảo mọi người tiếp tục hát.
Giọng ca hoàn mỹ của Trần Phi Lăng cùng giọng trẻ thơ ngọt ngào của Tư Vũ khiến mọi người mất hết tinh thần, Thư Nhã đưa micro cho Lâm Tuyền, nói:
- Anh lên hát cho mọi người lấy lại tự tin đi.
Lâm Tuyền mặt dày không giới hạn, cầm miro lên hát khiến mọi người bịt hết tai lại, Trần Phi Lăng cười chảy nước mắt:
- Anh đúng là có năng khiếu đặc biệt đấy.
- Thường thôi, tôi cũng có bài tủ của mình, con gái cưng của ba đâu.
Lâm Tuyền vẫy tay gọi Tiểu Tư Vũ:
- Nào, chúng ta hát bài Anh không đủ yêu em, cho bọn họ khỏi xem thường ba con.
Lục Nhất Mạn trêu:
- Chính chủ ở đây, anh tìm Tư Vũ hợp tác là sao?
- Anh và Tư Vũ có luyện với nhau, miễn cưỡng không lạc điệu, nhìn Phi Lăng, e hát một nửa cô ấy cười tắt thở ai chịu trách nhiệm.
Lâm Tuyền đúng là có một bài hát không bị biến âm, chất giọng trầm ấm, biểu diễn lại bài tình ca bi thương một cách tuyệt vời tới không ngờ, có điều cùng y lại cùng Tiểu Tư Vũ đóng đôi tình nhân, còn diễn như thật, khiến mọi người cười lăn cười bò.
Có Lâm Tuyền pha trò, mọi người không gò bò nữa, Hoàng Vĩ, Lý Nghĩa Tân, Trần Lập đều mong mỏi cơ hội hát cùng Trần Phi Lăng, ồn ào tới tận 2 giờ đêm, thấy Lục Nhất Mạn không chịu nổi nữa, Lâm Tuyền tuyên bố kết thúc buổi cuồng hoan.
Ăn khuya qua loa, Lâm Tuyền bảo phục vụ dẫn mọi người về phòng, y và Thư Nhã đưa Tư Vũ về phòng Phương Nam trước, sau đó cũng về phòng nghỉ ngơi.
Phục vụ mở phòng, đưa khóa cho Giang Lê Hoa, lễ phép hỏi:
- Đây là phòng của các vị, không biết có cần phục vụ gì nữa không?
Giang Lê Hoa nghĩ, sao ba người không bố trí hai phòng? Nhưng dù sao có em gái ở đây, cũng không thể ngủ cùng phòng với Lý Nghĩa Tân được, dù hai người đã lấy giấy chứng nhận, nhưng ở phải tổ chức đám cưới mới chính thức là vợ chồng, cha cô rất nghiêm, tránh về nhà lỡ mồm nói ra, ba người cùng một phòng cũng chẳng sao.
Đi vào trong mới phát hiện bên trong có tới 2 gian phòng ngủ, phòng ăn, phòng khách, Giang Lê Hoa không kìm được reo lên một tiếng, thả mình xuống chiếc ghế sô pha vàng, không cởi cả giày, cứ thế nảy người cảm thụ độ đàn hồi của da thật:
- Bạn học của anh rốt cuộc là ai, cảm giác như hào môn quý tộc trong truyền thuyết vậy.
Lý Tân Nghĩa hơi hoang mang:
- Sau khi tốt nghiệp xong không liên hệ nữa, không rõ lắm, giờ hào môn thế tộc đều không thích khoe khoang, hồi đi học đâu ai nhìn ra anh ấy có tiền, có lúc anh còn phải tiếp tế cho anh ấy nữa cơ.
- Anh nhìn Mạn Hoa kìa, cả tối cơ ngơ ngẩn.
Giang Lê Hoa đưa chân đá em gái:
- Nha đầu, đừng có mơ tưởng nữa, so với người ta em chỉ là cô bé Lọ Lem thôi, nhưng hoàng tử lại có người yêu rồi.
Giang Mạn Hoa nhéo chân chị mình:
- Ai giống chị chứ, có phải muốn đuổi em đi để chị và anh rể làm lễ phu thê không, em tâm đi, em không mách ba mẹ đâu.
Giang Lê Hoa cuộn chân trên ghế sô pha:
- Nói thật đấy, người bạn này của anh không đơn giản, ăn mặc rất bình dị, đi trên đường có ai nhìn ra được anh ấy có tiền. Khi mọi người tới có người beo béo đứng dưới lầu đợi, chắc là cấp dưới của anh ấy, biết người ta lái xe gì không?
Tác giả :
Canh Tục