Quan Thương
Chương 297: Quá Khứ Của Minh Tuyết
Hôn nhân của Lâm Tuyền không chỉ là chuyện của hai cá nhân, nó ắt ảnh hưởng tới hai gia đình cùng với gia tộc đằng sau. Đối phương nếu là một gia đình bình thường thì phải điều chỉnh tâm lý sau vận mệnh thay đổi bất ngờ như thế? Có lẽ cuối cùng hôn nhân của Lâm Tuyền chỉ có thể lấy ra làm điều kiện giao dịch cho sự phát triển tương lai của Liên hợp Tĩnh Hải.
Vương Tuyết Phi nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Lâm Tuyền có chút thất thần, thầm nghĩ một chàng trai thế này nếu có tính phong lưu, không hiểu bao nhiêu cô gái có thể kìm lòng nổi.
Nghĩ thế, Vương Tuyết Phi chợt cảm thấy lòng nóng lên, vội dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn vào khuôn mặt của chồng, nhớ tới những chị em học cùng học viện ca vũ đoàn với mình, ai nấy đều là đóa hoa xinh đẹp khiến ong bướm suốt ngày lượn lờ xung quanh, khiến bọn họ không biết được rằng giữ được tái tim của một người mới là thực tế nhất.
So với hoàn cảnh sinh hoạt của đám chị em cùng học viện, Vương Tuyết Phi tự cho rằng mình chưa phải có điều kiện tốt nhất, nhưng cũng trong 10 hạng đầu, Trần Chí Lập tuy xấu xí, nhưng có tài hoa, theo hắn mấy năm nay cũng không phải ủy khuất gì.
Trần Chí Lập nào biết biến hóa tâm tư của vợ mình, hắn đang phấn khích vì cơ hội bày ra trước mắt, nụ cười của Lâm Tuyền càng làm hắn kích động:
- Không phải tôi nịnh bợ tổng giám đốc Lâm, nhưng đúng là quan viên Tân Bác đã nghiên cứu mô hình Tân thành Nam Cảng nên mới có đề án ấy, dùng sản nghiệp Si tinh thuần làm cơ sở, quy tụ lượng nhân công lớn, làm đòn bẩy cho khai phát địa ốc, kiến thiết xây dựng thành phố, lấy tiền dùng đầu tư cho du lịch làm kinh tế mũi nhọn, xác định Liên hợp Tĩnh Hải làm chủ đạo cho cả phương án ...
Đến Lưu Hoa Đông còn luôn tán thưởng trình độ của Trần Chi Lập thì không cần nghi ngờ, nhìn tình hình này Khổng Lập Dân có ý cho hắn cơ hội tự đảm đương một mặt, còn Lâm Tuyền cũng khuynh hướng để hắn cùng Diệp Kính Cường cùng phụ trách thao tác toàn bộ hạng mục Tân Bác.
Muốn làm nên sự nghiệp phải cần có khí độ, nếu không có khí độ của Lạc Ích Đồng, Khổng Lập Dân thì không Lâm Tuyền ngày nay, Hòa Hoàng và Đông Đô cũng không phát triển lớn mạnh như bây giờ, Lưu Hoa Đông cũng bội phục Lâm Tuyền, tuổi ít mà khí độ không tầm thường, dù sao Trần Chí Lập cũng là người Đông Đô.
Chiếm núi xưng vương là tâm lý thường có của mọi người, nhưng hợp tung liên hoành cần khí độ phi phàm.
Nghĩ thế những do dự thời gian qua của Lưu Hoa Đông dần tiêu trừ, lòng nghĩ mình có số tài phú tiêu mấy đời rồi, là người có tiền, làm sao khoe khoang tài phú của mình? Người thích mua ô tô đắt tiền, mua máy bay, thứ đồ dưới 100.000 không thèm mở miệng nhắc tới. Người thì thích bao gái, từ ngôi sao đến nhân viên bình thường, chỉ cần cô ta xinh đẹp, là mua cho nhà cho xe, nói là chiều lòng người đẹp, chẳng bằng nói tô điểm cho món trang sức của mình thêm lộng lẫy.
Đương nhiên cũng cũng có người làm sự nghiệp từ thiện, những phú hào hàng đầu thế giới đều có tiếng từ thiện, đem so ra thì đám phú hào trong nước thẹn chẹn thôi. Cũng có người tiếp tục làm sự nghiệp của mình lớn hơn, mới đầu sự nghiệp là thủ đoạn, tài phú là mục đích, nhưng khi tới mức độ tài phú nhất định, tài phú thành thủ đoạn để đạt được mục đích, cuộc đời thật kỳ diệu.
Còn ai kiếm tiền mà chỉ để kiếm nhiều tiền hơn hơn nữa, không có mục đích sống thì thật đáng bi ai.
Lưu Hoa Đông hồi tưởng cuộc đời của mình, cũng có giai đoạn hoang đường, cảm khái duy nhất là biết lạc lối quay về, lấy lời Chu Vân Thiên mà nói thì đơn giản là chơi chán rồi, tâm thái chuyển biến là bình thường.
Tới khi Chu Vân Thiên tới nơi thì trong lòng Lưu Hoa Đông đã có quyết định.
Chu Vân Thiên gần đây rất thân thiết với Quách Bảo Lâm, Giải trí Bắc Thần và ĐTH kết hợp tổ chức cuộc thi sắc đẹp, Chu Vân Thiên cực mê một cô gái, nhận cô ta làm con nuôi, cô gái kia tuy nhỏ tuổi song rất ranh ma, chơi trò ám muội với Chu Vân Thiên, kiên quyết đợi khi nào được vào vòng tuyển chọn cuối cùng mới có tâm tư nói chuyện tình cảm.
Mấy ngày qua vì chuyện tình cảm này mà Chu Vân Thiên bám lấy Quách Bảo Lâm, sau vòng, tất cả ứng cử viên sẽ tuyển chọn tham gia vào vòng tuyển chọn được truyền hình trực tiếp, muốn tiến vào vòng tiếp theo cần làm rất nhiều việc.
Vũ Cường thấy Chu Vân Thiên sốt sắng như thế thì lấy làm lạ:
- Cho cô ta trượt luôn, hạ bớt nhuệ khí của cô ta, tới lúc đó với thủ đoạn của lão Chu thì cô ta còn chạy thoát khỏi lòng bàn tay được sao?
Chu Vân Thiên lắc đầu khinh bỉ nhìn Vũ Cường:
- Nói như cậu cho cô ta ít thuốc kích dục rồi lôi lên giường còn nhanh hơn, còn lo cô ta báo cảnh sát à? Nhưng làm thế còn có cảm giác thành tựu chó gì nữa.
Quách Bảo Lâm cũng có chuyện phiền lòng, cha hắn Quách Đức Toàn ra thông điệp cuối cùng, trong năm nay mà không hoàn thành hôn sự với Triệ Tĩnh, ông ta sẽ đem cổ phần của mình và vợ ở Giải trí Bắc Thần tặng hết cho Triệu Tĩnh, coi như bù đắp con gái nhà người ta bị hắn chà đạp bao năm nay.
Chiêu này đánh trúng chỗ yếu hại của Quách Bảo Lâm, phải biết rằng cổ phần của cha mẹ hắn và Triệu Khôn Nghĩa cộng lại còn nhiều hơn của hắn, nếu đem chuyển cả sang cho Triệu Tĩnh thì có trò hay để xem rồi. Nói không chừng đến Kim Sắc Niên Hoa cũng phải đóng cửa.
Chu Vân Thiên tới nhà Khổng Lập Dân thì Trần Chí Lập đã trình bày xong cái nhìn của mình, Lâm Tuyền trêu:
- Lão Chu đã chinh phục được cô bé minh tinh chưa?
Vương Tuyết Phi thấy đám Lưu Hoa Đông đều tỏ vẻ quan tâm thì thầm chửi: Nam nhân không có mấy kẻ tốt đẹp. Mấy người bọn họ không tới mức quá đáng, chẳng qua là vì năng lực tự kiềm chế và chú tâm sự nghiệp nhiều hơn, không có thời gian rảnh mà thôi.Trong lòng cũng lo Trần Chí Lập sau này cũng thế, chỉ mong hắn ta còn có tình có nghĩa với mình, đừng làm gì quá quắt là được, bản thân cô cũng không có khả năng ước thúc được hắn.
Có nữ giới ở đây, Chu Vân Thiên không tiện khoe khoang:
- Chỉ là ủng hộ sự nghiệp của cô gái có tiềm năng thôi, xem cậu nói thành cái gì rồi kia? Đôi đang đàm phán với Tiểu Quách chuyện nhập cổ phần vào Bắc Thần, mọi người nói tới đâu rồi?
Lưu Hoa Đông nhướng mày lên:
- Cô gái này khiến anh tốn tâm tư đến thế kia à, hôm nào phải gặp một lần cho biết.
- Mọi người toàn nghĩ xấu thôi.
Chu Vân Thiên kéo ghế ngồi xuống:
- Cảnh giới nhân sinh của lão Chu tôi mà thấp thế à? Tôi thấy cô bé đó có tiềm chất trở thành ngôi sao lớn, cho nên mới ra sức nâng đỡ. Vị lão đại trong giới giang hồ Tĩnh Hải trước khi lui về đã nâng đỡ Minh Tuyết, giờ mấy năm trôi qua, hiện ai gặp Minh Tuyết cũng cung kính hỏi thăm lão đại, đó mới là cảnh giới nhân sinh.
- Anh mà so được với người ta à?
Lưu Hoa Đông khinh bỉ phản bác:
- Cô bé của anh cũng so được với nha đầu Minh Tuyết kia hay sao? Trước kia Đồng Lập của cục công an Tây Thành định cưỡng ép, bị nha đầu đó cho một dao đứt động mạch đùi, lúc đó tôi cũng nhìn thấy, máu tuôn lênh láng, tôi suýt ngất. Nha đầu đó cứ tỉnh bơ, dao còn dí vào mắt Đồng Lập, mắt lóe ánh dao, mọi người vây quanh không ai dám vào cứu người. Đồng Lập đái cả ra quần. Nha đầu đó trừ khi chết rồi, nếu không đừng ai mong khuất phục được. Tến khốn kiếp Đồng Lập đó cũng tận số, Chu Bình sợ lớn chuyện cho nên truy tận gốc, khiến hắn bị từ hình hoãn thi hành. Lão nhân gia vì chuyện này mới tán thưởng nha đầu đó, chỉ lạ một điều, Minh Tuyết có cơ hội tẩy trắng, lại vẫn cứ quanh quẩn trong giới đó. Tôi chưa gặp cô bé của anh, nhưng nếu so được với Minh Tuyết thì tôi đi đầu xuống đất.
Vương Tuyết Phi nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Lâm Tuyền có chút thất thần, thầm nghĩ một chàng trai thế này nếu có tính phong lưu, không hiểu bao nhiêu cô gái có thể kìm lòng nổi.
Nghĩ thế, Vương Tuyết Phi chợt cảm thấy lòng nóng lên, vội dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn vào khuôn mặt của chồng, nhớ tới những chị em học cùng học viện ca vũ đoàn với mình, ai nấy đều là đóa hoa xinh đẹp khiến ong bướm suốt ngày lượn lờ xung quanh, khiến bọn họ không biết được rằng giữ được tái tim của một người mới là thực tế nhất.
So với hoàn cảnh sinh hoạt của đám chị em cùng học viện, Vương Tuyết Phi tự cho rằng mình chưa phải có điều kiện tốt nhất, nhưng cũng trong 10 hạng đầu, Trần Chí Lập tuy xấu xí, nhưng có tài hoa, theo hắn mấy năm nay cũng không phải ủy khuất gì.
Trần Chí Lập nào biết biến hóa tâm tư của vợ mình, hắn đang phấn khích vì cơ hội bày ra trước mắt, nụ cười của Lâm Tuyền càng làm hắn kích động:
- Không phải tôi nịnh bợ tổng giám đốc Lâm, nhưng đúng là quan viên Tân Bác đã nghiên cứu mô hình Tân thành Nam Cảng nên mới có đề án ấy, dùng sản nghiệp Si tinh thuần làm cơ sở, quy tụ lượng nhân công lớn, làm đòn bẩy cho khai phát địa ốc, kiến thiết xây dựng thành phố, lấy tiền dùng đầu tư cho du lịch làm kinh tế mũi nhọn, xác định Liên hợp Tĩnh Hải làm chủ đạo cho cả phương án ...
Đến Lưu Hoa Đông còn luôn tán thưởng trình độ của Trần Chi Lập thì không cần nghi ngờ, nhìn tình hình này Khổng Lập Dân có ý cho hắn cơ hội tự đảm đương một mặt, còn Lâm Tuyền cũng khuynh hướng để hắn cùng Diệp Kính Cường cùng phụ trách thao tác toàn bộ hạng mục Tân Bác.
Muốn làm nên sự nghiệp phải cần có khí độ, nếu không có khí độ của Lạc Ích Đồng, Khổng Lập Dân thì không Lâm Tuyền ngày nay, Hòa Hoàng và Đông Đô cũng không phát triển lớn mạnh như bây giờ, Lưu Hoa Đông cũng bội phục Lâm Tuyền, tuổi ít mà khí độ không tầm thường, dù sao Trần Chí Lập cũng là người Đông Đô.
Chiếm núi xưng vương là tâm lý thường có của mọi người, nhưng hợp tung liên hoành cần khí độ phi phàm.
Nghĩ thế những do dự thời gian qua của Lưu Hoa Đông dần tiêu trừ, lòng nghĩ mình có số tài phú tiêu mấy đời rồi, là người có tiền, làm sao khoe khoang tài phú của mình? Người thích mua ô tô đắt tiền, mua máy bay, thứ đồ dưới 100.000 không thèm mở miệng nhắc tới. Người thì thích bao gái, từ ngôi sao đến nhân viên bình thường, chỉ cần cô ta xinh đẹp, là mua cho nhà cho xe, nói là chiều lòng người đẹp, chẳng bằng nói tô điểm cho món trang sức của mình thêm lộng lẫy.
Đương nhiên cũng cũng có người làm sự nghiệp từ thiện, những phú hào hàng đầu thế giới đều có tiếng từ thiện, đem so ra thì đám phú hào trong nước thẹn chẹn thôi. Cũng có người tiếp tục làm sự nghiệp của mình lớn hơn, mới đầu sự nghiệp là thủ đoạn, tài phú là mục đích, nhưng khi tới mức độ tài phú nhất định, tài phú thành thủ đoạn để đạt được mục đích, cuộc đời thật kỳ diệu.
Còn ai kiếm tiền mà chỉ để kiếm nhiều tiền hơn hơn nữa, không có mục đích sống thì thật đáng bi ai.
Lưu Hoa Đông hồi tưởng cuộc đời của mình, cũng có giai đoạn hoang đường, cảm khái duy nhất là biết lạc lối quay về, lấy lời Chu Vân Thiên mà nói thì đơn giản là chơi chán rồi, tâm thái chuyển biến là bình thường.
Tới khi Chu Vân Thiên tới nơi thì trong lòng Lưu Hoa Đông đã có quyết định.
Chu Vân Thiên gần đây rất thân thiết với Quách Bảo Lâm, Giải trí Bắc Thần và ĐTH kết hợp tổ chức cuộc thi sắc đẹp, Chu Vân Thiên cực mê một cô gái, nhận cô ta làm con nuôi, cô gái kia tuy nhỏ tuổi song rất ranh ma, chơi trò ám muội với Chu Vân Thiên, kiên quyết đợi khi nào được vào vòng tuyển chọn cuối cùng mới có tâm tư nói chuyện tình cảm.
Mấy ngày qua vì chuyện tình cảm này mà Chu Vân Thiên bám lấy Quách Bảo Lâm, sau vòng, tất cả ứng cử viên sẽ tuyển chọn tham gia vào vòng tuyển chọn được truyền hình trực tiếp, muốn tiến vào vòng tiếp theo cần làm rất nhiều việc.
Vũ Cường thấy Chu Vân Thiên sốt sắng như thế thì lấy làm lạ:
- Cho cô ta trượt luôn, hạ bớt nhuệ khí của cô ta, tới lúc đó với thủ đoạn của lão Chu thì cô ta còn chạy thoát khỏi lòng bàn tay được sao?
Chu Vân Thiên lắc đầu khinh bỉ nhìn Vũ Cường:
- Nói như cậu cho cô ta ít thuốc kích dục rồi lôi lên giường còn nhanh hơn, còn lo cô ta báo cảnh sát à? Nhưng làm thế còn có cảm giác thành tựu chó gì nữa.
Quách Bảo Lâm cũng có chuyện phiền lòng, cha hắn Quách Đức Toàn ra thông điệp cuối cùng, trong năm nay mà không hoàn thành hôn sự với Triệ Tĩnh, ông ta sẽ đem cổ phần của mình và vợ ở Giải trí Bắc Thần tặng hết cho Triệu Tĩnh, coi như bù đắp con gái nhà người ta bị hắn chà đạp bao năm nay.
Chiêu này đánh trúng chỗ yếu hại của Quách Bảo Lâm, phải biết rằng cổ phần của cha mẹ hắn và Triệu Khôn Nghĩa cộng lại còn nhiều hơn của hắn, nếu đem chuyển cả sang cho Triệu Tĩnh thì có trò hay để xem rồi. Nói không chừng đến Kim Sắc Niên Hoa cũng phải đóng cửa.
Chu Vân Thiên tới nhà Khổng Lập Dân thì Trần Chí Lập đã trình bày xong cái nhìn của mình, Lâm Tuyền trêu:
- Lão Chu đã chinh phục được cô bé minh tinh chưa?
Vương Tuyết Phi thấy đám Lưu Hoa Đông đều tỏ vẻ quan tâm thì thầm chửi: Nam nhân không có mấy kẻ tốt đẹp. Mấy người bọn họ không tới mức quá đáng, chẳng qua là vì năng lực tự kiềm chế và chú tâm sự nghiệp nhiều hơn, không có thời gian rảnh mà thôi.Trong lòng cũng lo Trần Chí Lập sau này cũng thế, chỉ mong hắn ta còn có tình có nghĩa với mình, đừng làm gì quá quắt là được, bản thân cô cũng không có khả năng ước thúc được hắn.
Có nữ giới ở đây, Chu Vân Thiên không tiện khoe khoang:
- Chỉ là ủng hộ sự nghiệp của cô gái có tiềm năng thôi, xem cậu nói thành cái gì rồi kia? Đôi đang đàm phán với Tiểu Quách chuyện nhập cổ phần vào Bắc Thần, mọi người nói tới đâu rồi?
Lưu Hoa Đông nhướng mày lên:
- Cô gái này khiến anh tốn tâm tư đến thế kia à, hôm nào phải gặp một lần cho biết.
- Mọi người toàn nghĩ xấu thôi.
Chu Vân Thiên kéo ghế ngồi xuống:
- Cảnh giới nhân sinh của lão Chu tôi mà thấp thế à? Tôi thấy cô bé đó có tiềm chất trở thành ngôi sao lớn, cho nên mới ra sức nâng đỡ. Vị lão đại trong giới giang hồ Tĩnh Hải trước khi lui về đã nâng đỡ Minh Tuyết, giờ mấy năm trôi qua, hiện ai gặp Minh Tuyết cũng cung kính hỏi thăm lão đại, đó mới là cảnh giới nhân sinh.
- Anh mà so được với người ta à?
Lưu Hoa Đông khinh bỉ phản bác:
- Cô bé của anh cũng so được với nha đầu Minh Tuyết kia hay sao? Trước kia Đồng Lập của cục công an Tây Thành định cưỡng ép, bị nha đầu đó cho một dao đứt động mạch đùi, lúc đó tôi cũng nhìn thấy, máu tuôn lênh láng, tôi suýt ngất. Nha đầu đó cứ tỉnh bơ, dao còn dí vào mắt Đồng Lập, mắt lóe ánh dao, mọi người vây quanh không ai dám vào cứu người. Đồng Lập đái cả ra quần. Nha đầu đó trừ khi chết rồi, nếu không đừng ai mong khuất phục được. Tến khốn kiếp Đồng Lập đó cũng tận số, Chu Bình sợ lớn chuyện cho nên truy tận gốc, khiến hắn bị từ hình hoãn thi hành. Lão nhân gia vì chuyện này mới tán thưởng nha đầu đó, chỉ lạ một điều, Minh Tuyết có cơ hội tẩy trắng, lại vẫn cứ quanh quẩn trong giới đó. Tôi chưa gặp cô bé của anh, nhưng nếu so được với Minh Tuyết thì tôi đi đầu xuống đất.
Tác giả :
Canh Tục