Quan Thuật
Chương 366: Tay chạm không đúng chỗ
- Đúng! Năm cô gái đó đều không đơn giản. Em sẽ nói tỉ mỉ cho anh.
Đinh Hương Muội vừa nói vừa khẽ nghiêng người, đùi phải gợi cảm lo đãng nhè nhẹ chạm vào chân trái Diệp Phàm, lại giống như mắc ở trên. Vì cô ta mặc một chiếc váy ngắn, ở dưới chân giống như không có gì che đậy, thuần túy chỉ là hai cặp chân lộ ra, Diệp Phàm cảm giác rõ da thịt mịn màng.
- Được! Tôi cũng muốn nghe.
Diệp Phàm cũng tùy ý nhô người về phía trước, thật vừa vặn, hai cặp chân tự nhiên cọ vào nhau, hai người đều lơ đãng vừa uống súp vừa nói chuyện, trên mặt vẫn nghiêm túc, giống như đang nói chuyện công tác.
Đinh Hương Muội càng đứng đắn, hoàn toàn là một cấp dưới đúng mực đang phân tích tình thế trong cục với cấp trên, phong cách của một nữ cấp dưới năng động điển hình.
- Lưu Mẫn Hoa là phu nhân của phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân. Ngô Lệ Hoa là vợ của Cục trưởng cục Nhân sự Phí Ân Trạch. Trương Phượng Hoa là phu nhân của Chủ nhiệm phòng Tin tức Ngưu Lập Phú.
Vương Hoa Nguyệt là vợ của Chủ nhiệm Ủy ban nhân dân huyện Ngọc Hải Hoa, Lưu Tử Hoa là vợ của viện trưởng viện Kiểm sát huyện Lan Trác Khải, anh nói xem có phức tạp hay không?
Năm người này vì trong tên đều mang chữ "Hoa", cho nên người trong cục gọi đùa là ngũ đóa kim hoa của chính quyền huyện Ngư Dương.
Các cô ấy tuổi tác khác nhau, Lưu Mẫn Hoa lớn nhất, sắp 40 tuổi rồi, Vương Hoa nguyệt nhỏ nhất, mới 23 tuổi. Mấy người này lúc đầu nhét vào cục Tôn giáo chỉ tới nhận tiền lương, chưa từng đi làm bao giờ. Tôi là thủ quỹ, chỉ là kê khai trong sổ sách có người.
Cho nên buổi trưa khi anh xin bàn chỗ Cục trưởng Mã của cục Tài chính tôi mới nói như vậy, chỉ sợ thiếu bàn. Nếu hôm nào đó các cô ấy tâm huyết dâng trào quay về nhìn thấy, phát hiện không có bàn làm việc của mình có lẽ lại gây ra chuyện ầm ĩ gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không đi làm cũng không có nghĩa bọn họ không cần đồ, mấy người này, không đi làm, nhưng lúc chia đồ tuyệt đối không thể thiếu thứ gì, nếu không sẽ không xong với bọn họ.
Đinh Hương Muội trái lại giới thiệu vô cùng cẩn thận, ngay cả quan hệ sau lưng của những cô gái này, năng lượng chăn gối. Sở thích ghét bỏ gì đó…cũng đều nói ra toàn bộ. Ý tứ không cần nói cũng biết.
- Trước kia Cục trưởng Lôi cũng không hỏi qua bọn họ sao? Khi trợ cấp lẽ nào bọn họ cũng không lộ diện?
Diệp Phàm hỏi, cảm giác vô cùng phiền lòng, năm cô gái này quả thực hình thành một mạng lưới quyền lực cường đại.
Bản thân bọn họ đương nhiên không có chỗ nào xuất sắc, chủ yếu là khả năng trên giường quá lợi hại.
Phó Chủ tịch huyện, cục Nhân sự, viện Kiểm sát, Ủy ban nhân dân, ban Thông tin đều là những nơi không dễ chọc vào. Quả thực chính là một tổ ong vò vẽ cực lớn, nếu chọc vào thì sẽ xông ra dọa người.
Nếu như không quản lý đến cũng quá vô lý. Chỉ cầm tiền lương mà không làm việc, chuyện này là thế nào chứ? Diệp Phàm cảm thấy rất là buồn bực, đưa tay móc điếu thuốc trong túi quần. Đương nhiên, đây chỉ là động tác thói quen, có lẽ các anh quen hút thuốc đều có thể đồng cảm được, nhưng hắn không mò được, thiếu chút nữa còn móc ra hoa lửa.
Trong lòng đang suy nghĩ nên tay móc xuống, có lẽ vì đang suy nghĩ thất thần, tay tự nhiên lệch hướng, phương hướng chệch đi thái quá, lại có thể lơ đãng móc vào trong chiếc váy, càng buồn cười hơn là chạm vào bắp đùi trắng nõn của Hương Muội,. Ngay cả chiếc váy ngắn màu hồng phấn cũng lật sang một bên, lộ ra chỗ sâu thẳm bên trong, hành động này quả thực có thể xem là móc tim hắc hổ, thiếu chút nữa là nhằm trúng hồng tâm.
Đinh Hương Muội cũng không ngờ lại xuất hiện loại tình huống đột ngột như vậy, chân tự nhiên cũng khép lại, đây là chiêu thuật thường dùng của các nữ đồng chí để đề phòng sắc lang.
Nhưng lại không kẹp chặt cái cần kẹp, mà lại làm ra chuyện lẳng lơ hơn, kẹp lấy bàn tay của đồng chí anh Trư không kịp rút về.
Cô ta vừa động như vậy, bàn tay thô to của người nào đấy vô tình đã chạm vào giải đất cỏ thơm, có chút mùi vị đánh thẳng vào hoa tâm, chỉ cách một lớp quần lót mỏng manh.
Thật quá kiều diễm!
Phụt máu thật sự rồi.
Tên háo sắc này không kìm được muốn phun máu rồi.
Trong lòng Diệp Phàm căng cứng, vô cùng lúng túng, đang muốn rút tay về, đôi mắt phát hiện gương mặt Đinh Hương Muội thoáng đỏ bừng, giống như quả đào chín đang chờ người tới hái, tựa hồ như có thể nặn ra nước hồng. Cô ta vội vàng gắp món ăn, giả vờ như đang ăn, giống như không phát hiện ra chuyện phía dưới.
Ngoài mặt Đinh Hương Muội vẫn rất thản nhiên, diễn xuất tuyệt đối là xuất sắc, có thể tới nước Mỹ nhận tượng vàng Oscar.
Ở dưới đùi vẫn kẹp chặt nhưng hơi nới lỏng một tý đủ để cho bàn tay thuận tiện hoạt động.
Thằng nhãi này vội vàng rút tay lại, nếu tiếp tục đi xuống sẽ phạm phải sai lầm. Đàn ông mà, thường thường sai lầm trong quyết định nháy mắt, giống như người đang đứng trên vực thẳm.
Nhưng anh chàng này cũng có chút không nỡ, giả vờ rút tay về, nhưng bàn tay vẫn đi vào tìm tòi, vô cùng tiếc nuối, vô cùng bi thương, vô cùng gì đó cũng không viết ra nổi.
Hắn rút tay đến soạt một tiếng, vội vàng châm lửa rít mạnh một hơi rồi nhả khói thuốc ra. Dáng vẻ nôn nóng cũng không phải là người nghiện thuốc lá nào đó, mà là nghiện cái khác. Ưng nhãn thuật nhạy bén của anh Trư vẫn cảm nhận được cơ thể cô gái lơ đãng run rẩy. tựa hồ có chút động tình, giả vờ giống như không có gì. Hai người đồng dạng hiểu ngầm lẫn nhau, một người buồn bực hút thuốc, một người chậm rãi thưởng thức món ăn.
Không khí im ắng, hai người đều vô cùng tiếc nuối, ăn cơm cũng không thấy ngon.
Diệp Phàm thầm mắng, " Con mẹ nó canh súp gì chứ, chẳng có mùi vị gì cả, làm mất hết cả hứng, ài!"
Thật ra năm phút trước hắn còn đang khen ngợi mùi vị bát súp nhẹ nhàng, thanh khiết, trong nháy mắt đã thay đổi, lòng người thật khó lường.
- Cục trưởng Diệp, chuyện cái bàn cũng có chút thắc mắc, anh kiếm được ở đâu nhiều tiền như vậy để mua bàn mới, phải biết rằng mười cái bàn có lẽ cũng phải hơn vạn đồng. Kinh phí hoạt động một năm của cục chúng ta mới năm ngàn đồng, tôi thấy hay là đừng mua thêm nữa, sử dụng bàn cũ là được rồi.
Đinh Hương Muội tùy ý chuyển hướng đề tài, đương nhiên là muốn che dấu cảm xúc khác thường trong lòng, sự kích thích vừa mới phát sinh.
- Chuyện này không phải vội! Mua bàn không phải là việc lớn gì cả. Nếu mọi người đã trải qua rất nhiều gian khổ ở cục Tôn giáo, cũng nên để mọi người thoải mới một chút mới đúng. Không phải có 1 vạn 5 ngàn đồng ở Cục Tài chính sao, mấy ngày nữa là cuối năm rồi, vẫn nên dành ít phúc lợi mua mấy thùng táo, chăn lông cho mọi người về ăn tết.
Diệp Phàm cười nhạt bình tĩnh trấn định lại rất nhiều, trong lòng cũng khôi phục được bình tĩnh, thật ra trong đáy lòng vẫn có chút tiếc nuối cảm giác mềm mại khác thường vừa tiếp xúc vừa rồi.
- Đúng! Cục trưởng Diệp là người tháo vát, các đồng chí trong cục chúng ta có phúc hưởng rồi, ha ha ha…
Đinh Hương Muội mỉm cười xinh đẹp, có chút mùi vị muốn hấp dẫn người nào đó.
- Có lẽ vậy!
Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười trả lời, thầm than, " Mẹ kiếp! Quá đáng lắm. Bố mày có chút kích động rồi. Bố mày là đại sư, bố mà là cao thủ thất đoạn Quốc thuật, chuyện này là thế nào chứ, thất đoạn quốc thuật hình như cũng không có tác dụng gì. Quốc thuật lẽ nào không chống đỡ được ngọn núi kênh rãnh thần bí của mấy mụ đàn bà sao? Ài! Đây có lẽ chính là bi ai của Quốc thuật. Không thích giang sơn thích mỹ nhân, bố mày không phải là người kế thừa! Không! Mỹ nhân thì phải yêu, phải có. Nhưng giang sơn cũng không thể mất được"
- Ài….
Đinh Hương Muội nhíu chặt chân mày, như có tâm sự.
- Hương Muội có chuyện gì lo nghĩ có thể nói cho tôi nghe không, chúng ta là đồng nghiệp mà.
Diệp Phàm lôi kéo nói. Khẩu khí thân mật hơn rất nhiều, ngay cả từ Hương Muội cũng bật thốt ra được, vượt qua chướng ngại danh xưng Chủ nhiệm gì đó.
Hai người uống hai ba chén rượu vang xuống bụng. Khuôn mặt mịn màng của Đinh Hương Muội càng ngày càng ửng đỏ, dáng vẻ giống như đóa hoa đào mới nở. Nở ra vì ai, người trong cục đương nhiên đều hiểu rõ.
- Được rồi, còn không phải do chồng của tôi.
Dáng vẻ Đinh Hương Muội rất là buồn bực, cau mày, đột nhiên cười nói: - Cục trưởng Diệp, tôi kính anh ba chén. Tôi cạn trước.
Nói xong tự uống, thoáng chốc ba chén rượu nho Trường Thành đã xuống bụng. Trên mặt lại càng đỏ ửng, tựa hồ càng xinh đẹp ướt át.
Người nào đó lại nhả ra vòng khói uống cùng ba chén, nhất thời có chút hoảng hốt, suy đoán có lẽ vợ chồng Đinh Hương Muội cũng không hạnh phúc. Đây chính là dấu hiệu báo trước có thể xảy ra chuyện gì đó, giống như vỏ trứng gà đột nhiên nứt ra khe hở khó nhìn thấy, con ruồi thích nhất là loại chuyện này.
Hai người lại chạm cốc ba bốn chén, hai bình rượu nho đã thấy đáy. Đinh Hương Muội có lẽ đã ngà ngà say, người nào đó vừa tự trách mình lại không kìm được rơi vào sự mê hoặc, cho nên mới tiếp tục uống rượu với cô ta.
- Có thể nói cho tôi biết cô buồn chuyện gì không? Đương nhiên đây là chuyện gia đình cô. Không muốn nói cũng không sao.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười, giống như một cấp trên chính tông quan tâm chân thành đến cấp dưới.
- Ài, không nói, tôi lúc ấy cũng vị ép nên bất đắc dĩ, không nói…
Đinh Hương Muội lắc lắc tay, đôi mắt chuyếnh choáng mê ly liếc nhìn Diệp Phàm. Đôi môi màu đỏ nhạt nhỏ nhắn còn dính chút hạt gạo, càng khiến lòng người lay động không ngừng.
Trước mắt Diệp Phàm lại hiện ra câu chuyện hoang đường ở khách sạn Ngư Dương khi xem Đinh Hương Muội như Phương Nghê Muội.
Trong lúc lơ đãng, cũng có thể nói là quỷ thần xui khiến, tay trái lại làm ra động tác móc thuốc. Nhưng lần này là cố ý móc sai địa bàn, lại chạm vào bắp đùi của Đinh Hương Muội, để yên tay trên đấy. Đầu tiên phải quan sát phản ứng của Đinh Hương Muội rồi mới nói.
Thấy cô ta không có ý tứ cự tuyệt, chân chẳng qua chỉ tự nhiên run rẩy một chút rồi không động đậy. Diệp Phàm nhẹ nhàng bóp vài cái thấy Đinh Hương Muội không có phản ứng, nghĩ đến cảnh buổi trưa lại làm chỗ bên dưới dựng thẳng lên.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm đứng lên:
- Tôi đi đây, chiều nay còn có việc. Cảm ơn súp cá của em, mùi vị rất thuần khiết, ha ha.
- Muốn đi thật sao, Cục trưởng Diệp, phải ăn no mới được-
Đinh Hương Muội lờ mờ nói, trong lời nói hình như có ẩn ý khác.
Diệp Phàm liếc mắt về phía cô ta:
- No rồi, cám ơn.
Sau đó hắn xoay người bước đi cửa.
- Tôi tiễn anh.
Đinh Hương Muội nói rồi đứng lên, chợt ai da một tiếng, có lẽ do uống hơi nhiều, lập tức đứng lên mới cảm giác sức mạnh của rượu, không đứng vững thoáng cái đã ngã xuống.
Đinh Hương Muội vừa nói vừa khẽ nghiêng người, đùi phải gợi cảm lo đãng nhè nhẹ chạm vào chân trái Diệp Phàm, lại giống như mắc ở trên. Vì cô ta mặc một chiếc váy ngắn, ở dưới chân giống như không có gì che đậy, thuần túy chỉ là hai cặp chân lộ ra, Diệp Phàm cảm giác rõ da thịt mịn màng.
- Được! Tôi cũng muốn nghe.
Diệp Phàm cũng tùy ý nhô người về phía trước, thật vừa vặn, hai cặp chân tự nhiên cọ vào nhau, hai người đều lơ đãng vừa uống súp vừa nói chuyện, trên mặt vẫn nghiêm túc, giống như đang nói chuyện công tác.
Đinh Hương Muội càng đứng đắn, hoàn toàn là một cấp dưới đúng mực đang phân tích tình thế trong cục với cấp trên, phong cách của một nữ cấp dưới năng động điển hình.
- Lưu Mẫn Hoa là phu nhân của phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân. Ngô Lệ Hoa là vợ của Cục trưởng cục Nhân sự Phí Ân Trạch. Trương Phượng Hoa là phu nhân của Chủ nhiệm phòng Tin tức Ngưu Lập Phú.
Vương Hoa Nguyệt là vợ của Chủ nhiệm Ủy ban nhân dân huyện Ngọc Hải Hoa, Lưu Tử Hoa là vợ của viện trưởng viện Kiểm sát huyện Lan Trác Khải, anh nói xem có phức tạp hay không?
Năm người này vì trong tên đều mang chữ "Hoa", cho nên người trong cục gọi đùa là ngũ đóa kim hoa của chính quyền huyện Ngư Dương.
Các cô ấy tuổi tác khác nhau, Lưu Mẫn Hoa lớn nhất, sắp 40 tuổi rồi, Vương Hoa nguyệt nhỏ nhất, mới 23 tuổi. Mấy người này lúc đầu nhét vào cục Tôn giáo chỉ tới nhận tiền lương, chưa từng đi làm bao giờ. Tôi là thủ quỹ, chỉ là kê khai trong sổ sách có người.
Cho nên buổi trưa khi anh xin bàn chỗ Cục trưởng Mã của cục Tài chính tôi mới nói như vậy, chỉ sợ thiếu bàn. Nếu hôm nào đó các cô ấy tâm huyết dâng trào quay về nhìn thấy, phát hiện không có bàn làm việc của mình có lẽ lại gây ra chuyện ầm ĩ gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không đi làm cũng không có nghĩa bọn họ không cần đồ, mấy người này, không đi làm, nhưng lúc chia đồ tuyệt đối không thể thiếu thứ gì, nếu không sẽ không xong với bọn họ.
Đinh Hương Muội trái lại giới thiệu vô cùng cẩn thận, ngay cả quan hệ sau lưng của những cô gái này, năng lượng chăn gối. Sở thích ghét bỏ gì đó…cũng đều nói ra toàn bộ. Ý tứ không cần nói cũng biết.
- Trước kia Cục trưởng Lôi cũng không hỏi qua bọn họ sao? Khi trợ cấp lẽ nào bọn họ cũng không lộ diện?
Diệp Phàm hỏi, cảm giác vô cùng phiền lòng, năm cô gái này quả thực hình thành một mạng lưới quyền lực cường đại.
Bản thân bọn họ đương nhiên không có chỗ nào xuất sắc, chủ yếu là khả năng trên giường quá lợi hại.
Phó Chủ tịch huyện, cục Nhân sự, viện Kiểm sát, Ủy ban nhân dân, ban Thông tin đều là những nơi không dễ chọc vào. Quả thực chính là một tổ ong vò vẽ cực lớn, nếu chọc vào thì sẽ xông ra dọa người.
Nếu như không quản lý đến cũng quá vô lý. Chỉ cầm tiền lương mà không làm việc, chuyện này là thế nào chứ? Diệp Phàm cảm thấy rất là buồn bực, đưa tay móc điếu thuốc trong túi quần. Đương nhiên, đây chỉ là động tác thói quen, có lẽ các anh quen hút thuốc đều có thể đồng cảm được, nhưng hắn không mò được, thiếu chút nữa còn móc ra hoa lửa.
Trong lòng đang suy nghĩ nên tay móc xuống, có lẽ vì đang suy nghĩ thất thần, tay tự nhiên lệch hướng, phương hướng chệch đi thái quá, lại có thể lơ đãng móc vào trong chiếc váy, càng buồn cười hơn là chạm vào bắp đùi trắng nõn của Hương Muội,. Ngay cả chiếc váy ngắn màu hồng phấn cũng lật sang một bên, lộ ra chỗ sâu thẳm bên trong, hành động này quả thực có thể xem là móc tim hắc hổ, thiếu chút nữa là nhằm trúng hồng tâm.
Đinh Hương Muội cũng không ngờ lại xuất hiện loại tình huống đột ngột như vậy, chân tự nhiên cũng khép lại, đây là chiêu thuật thường dùng của các nữ đồng chí để đề phòng sắc lang.
Nhưng lại không kẹp chặt cái cần kẹp, mà lại làm ra chuyện lẳng lơ hơn, kẹp lấy bàn tay của đồng chí anh Trư không kịp rút về.
Cô ta vừa động như vậy, bàn tay thô to của người nào đấy vô tình đã chạm vào giải đất cỏ thơm, có chút mùi vị đánh thẳng vào hoa tâm, chỉ cách một lớp quần lót mỏng manh.
Thật quá kiều diễm!
Phụt máu thật sự rồi.
Tên háo sắc này không kìm được muốn phun máu rồi.
Trong lòng Diệp Phàm căng cứng, vô cùng lúng túng, đang muốn rút tay về, đôi mắt phát hiện gương mặt Đinh Hương Muội thoáng đỏ bừng, giống như quả đào chín đang chờ người tới hái, tựa hồ như có thể nặn ra nước hồng. Cô ta vội vàng gắp món ăn, giả vờ như đang ăn, giống như không phát hiện ra chuyện phía dưới.
Ngoài mặt Đinh Hương Muội vẫn rất thản nhiên, diễn xuất tuyệt đối là xuất sắc, có thể tới nước Mỹ nhận tượng vàng Oscar.
Ở dưới đùi vẫn kẹp chặt nhưng hơi nới lỏng một tý đủ để cho bàn tay thuận tiện hoạt động.
Thằng nhãi này vội vàng rút tay lại, nếu tiếp tục đi xuống sẽ phạm phải sai lầm. Đàn ông mà, thường thường sai lầm trong quyết định nháy mắt, giống như người đang đứng trên vực thẳm.
Nhưng anh chàng này cũng có chút không nỡ, giả vờ rút tay về, nhưng bàn tay vẫn đi vào tìm tòi, vô cùng tiếc nuối, vô cùng bi thương, vô cùng gì đó cũng không viết ra nổi.
Hắn rút tay đến soạt một tiếng, vội vàng châm lửa rít mạnh một hơi rồi nhả khói thuốc ra. Dáng vẻ nôn nóng cũng không phải là người nghiện thuốc lá nào đó, mà là nghiện cái khác. Ưng nhãn thuật nhạy bén của anh Trư vẫn cảm nhận được cơ thể cô gái lơ đãng run rẩy. tựa hồ có chút động tình, giả vờ giống như không có gì. Hai người đồng dạng hiểu ngầm lẫn nhau, một người buồn bực hút thuốc, một người chậm rãi thưởng thức món ăn.
Không khí im ắng, hai người đều vô cùng tiếc nuối, ăn cơm cũng không thấy ngon.
Diệp Phàm thầm mắng, " Con mẹ nó canh súp gì chứ, chẳng có mùi vị gì cả, làm mất hết cả hứng, ài!"
Thật ra năm phút trước hắn còn đang khen ngợi mùi vị bát súp nhẹ nhàng, thanh khiết, trong nháy mắt đã thay đổi, lòng người thật khó lường.
- Cục trưởng Diệp, chuyện cái bàn cũng có chút thắc mắc, anh kiếm được ở đâu nhiều tiền như vậy để mua bàn mới, phải biết rằng mười cái bàn có lẽ cũng phải hơn vạn đồng. Kinh phí hoạt động một năm của cục chúng ta mới năm ngàn đồng, tôi thấy hay là đừng mua thêm nữa, sử dụng bàn cũ là được rồi.
Đinh Hương Muội tùy ý chuyển hướng đề tài, đương nhiên là muốn che dấu cảm xúc khác thường trong lòng, sự kích thích vừa mới phát sinh.
- Chuyện này không phải vội! Mua bàn không phải là việc lớn gì cả. Nếu mọi người đã trải qua rất nhiều gian khổ ở cục Tôn giáo, cũng nên để mọi người thoải mới một chút mới đúng. Không phải có 1 vạn 5 ngàn đồng ở Cục Tài chính sao, mấy ngày nữa là cuối năm rồi, vẫn nên dành ít phúc lợi mua mấy thùng táo, chăn lông cho mọi người về ăn tết.
Diệp Phàm cười nhạt bình tĩnh trấn định lại rất nhiều, trong lòng cũng khôi phục được bình tĩnh, thật ra trong đáy lòng vẫn có chút tiếc nuối cảm giác mềm mại khác thường vừa tiếp xúc vừa rồi.
- Đúng! Cục trưởng Diệp là người tháo vát, các đồng chí trong cục chúng ta có phúc hưởng rồi, ha ha ha…
Đinh Hương Muội mỉm cười xinh đẹp, có chút mùi vị muốn hấp dẫn người nào đó.
- Có lẽ vậy!
Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười trả lời, thầm than, " Mẹ kiếp! Quá đáng lắm. Bố mày có chút kích động rồi. Bố mày là đại sư, bố mà là cao thủ thất đoạn Quốc thuật, chuyện này là thế nào chứ, thất đoạn quốc thuật hình như cũng không có tác dụng gì. Quốc thuật lẽ nào không chống đỡ được ngọn núi kênh rãnh thần bí của mấy mụ đàn bà sao? Ài! Đây có lẽ chính là bi ai của Quốc thuật. Không thích giang sơn thích mỹ nhân, bố mày không phải là người kế thừa! Không! Mỹ nhân thì phải yêu, phải có. Nhưng giang sơn cũng không thể mất được"
- Ài….
Đinh Hương Muội nhíu chặt chân mày, như có tâm sự.
- Hương Muội có chuyện gì lo nghĩ có thể nói cho tôi nghe không, chúng ta là đồng nghiệp mà.
Diệp Phàm lôi kéo nói. Khẩu khí thân mật hơn rất nhiều, ngay cả từ Hương Muội cũng bật thốt ra được, vượt qua chướng ngại danh xưng Chủ nhiệm gì đó.
Hai người uống hai ba chén rượu vang xuống bụng. Khuôn mặt mịn màng của Đinh Hương Muội càng ngày càng ửng đỏ, dáng vẻ giống như đóa hoa đào mới nở. Nở ra vì ai, người trong cục đương nhiên đều hiểu rõ.
- Được rồi, còn không phải do chồng của tôi.
Dáng vẻ Đinh Hương Muội rất là buồn bực, cau mày, đột nhiên cười nói: - Cục trưởng Diệp, tôi kính anh ba chén. Tôi cạn trước.
Nói xong tự uống, thoáng chốc ba chén rượu nho Trường Thành đã xuống bụng. Trên mặt lại càng đỏ ửng, tựa hồ càng xinh đẹp ướt át.
Người nào đó lại nhả ra vòng khói uống cùng ba chén, nhất thời có chút hoảng hốt, suy đoán có lẽ vợ chồng Đinh Hương Muội cũng không hạnh phúc. Đây chính là dấu hiệu báo trước có thể xảy ra chuyện gì đó, giống như vỏ trứng gà đột nhiên nứt ra khe hở khó nhìn thấy, con ruồi thích nhất là loại chuyện này.
Hai người lại chạm cốc ba bốn chén, hai bình rượu nho đã thấy đáy. Đinh Hương Muội có lẽ đã ngà ngà say, người nào đó vừa tự trách mình lại không kìm được rơi vào sự mê hoặc, cho nên mới tiếp tục uống rượu với cô ta.
- Có thể nói cho tôi biết cô buồn chuyện gì không? Đương nhiên đây là chuyện gia đình cô. Không muốn nói cũng không sao.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười, giống như một cấp trên chính tông quan tâm chân thành đến cấp dưới.
- Ài, không nói, tôi lúc ấy cũng vị ép nên bất đắc dĩ, không nói…
Đinh Hương Muội lắc lắc tay, đôi mắt chuyếnh choáng mê ly liếc nhìn Diệp Phàm. Đôi môi màu đỏ nhạt nhỏ nhắn còn dính chút hạt gạo, càng khiến lòng người lay động không ngừng.
Trước mắt Diệp Phàm lại hiện ra câu chuyện hoang đường ở khách sạn Ngư Dương khi xem Đinh Hương Muội như Phương Nghê Muội.
Trong lúc lơ đãng, cũng có thể nói là quỷ thần xui khiến, tay trái lại làm ra động tác móc thuốc. Nhưng lần này là cố ý móc sai địa bàn, lại chạm vào bắp đùi của Đinh Hương Muội, để yên tay trên đấy. Đầu tiên phải quan sát phản ứng của Đinh Hương Muội rồi mới nói.
Thấy cô ta không có ý tứ cự tuyệt, chân chẳng qua chỉ tự nhiên run rẩy một chút rồi không động đậy. Diệp Phàm nhẹ nhàng bóp vài cái thấy Đinh Hương Muội không có phản ứng, nghĩ đến cảnh buổi trưa lại làm chỗ bên dưới dựng thẳng lên.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm đứng lên:
- Tôi đi đây, chiều nay còn có việc. Cảm ơn súp cá của em, mùi vị rất thuần khiết, ha ha.
- Muốn đi thật sao, Cục trưởng Diệp, phải ăn no mới được-
Đinh Hương Muội lờ mờ nói, trong lời nói hình như có ẩn ý khác.
Diệp Phàm liếc mắt về phía cô ta:
- No rồi, cám ơn.
Sau đó hắn xoay người bước đi cửa.
- Tôi tiễn anh.
Đinh Hương Muội nói rồi đứng lên, chợt ai da một tiếng, có lẽ do uống hơi nhiều, lập tức đứng lên mới cảm giác sức mạnh của rượu, không đứng vững thoáng cái đã ngã xuống.
Tác giả :
Cẩu Bào Tử