Quan Thuật
Chương 125: Mặt kề mặt
Trịnh Lực Văn cũng thường xuyên chạy tới mời rượu, thái độ cung kính giống như nhân viên rót rượu chuyên nghiệp trong quán. Tuy nhiên sau khi nói chuyện với nhau vài câu thì Diệp Phàm cảm giác gã cũng được. Năm nay Trịnh Lực Văn mới khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ăn nói không màu mè, học thức cũng khá, nghe nói là tốt nghiệp học viện tài chính kinh tế.
Nếu như gã có thể giả bộ được như thế thì đúng là Diệp Phàm cũng bội phục, sau này sáp nhập xã vào thị trấn thì khối tài chính sẽ do mình phụ trách, chắc chắn sẽ có quyền đề cử người thay Lưu Lương Huy. Nếu như đề cả Trịnh Lực Văn thì có thể thiết lập quan hệ với Trịnh Khinh Vượng, sau này cũng dễ điều tra chuyện Diệp Thủy Căn bị hại.
Hơn nữa lâm trường Cảnh Dương cũng có tiền, vừa đặt đại diện tại thị trấn Lâm Tuyền, khi nào tới hóa duyên một chút chắc là không thành vấn đề. Suy nghĩ hết các mặt như vậy, Diệp Phàm quyết định ít nhất phải bảo đảm cho Trịnh Lực Văn một cái ghế phó giám đốc sở tài chính.
Còn về phần có để gã lên giám đốc hay không thì còn phải chờ xem, miễn cho sau này nếu điều tra ra quả thật Diệp Thủy Căn bị Trịnh Khinh Vượng hại chết thì mình lại trở mặt thành thù, đến lúc đó lại mất công điều gã xuống.
Tuy nhiên Trịnh Khinh Vượng đến giờ cũng chỉ uống vài chén rượu với Diệp Phàm, chưa hề đả động chuyện em trai y. Người trong cuộc đã không nói thì Diệp Phàm cũng vui vẻ đóng vai kẻ ngu, đưa đẩy vài lời khách sáo. Tuy nhiên Trịnh Khinh Vượng lại rất hứng thú với chuyện sửa đường, cứ luôn miệng hỏi Diệp Phàm có thể xuất ra được bao nhiêu tiền, lúc Diệp Phàm đưa hai đầu ngón tay ra thì y hừ nhẹ:
- Cũng không tệ lắm! Có thể xuất ra được 20 vạn cũng đã là một khoản lớn nhất trong cả mấy năm qua rồi, vậy để lâm trường chúng tôi xuất ra 30 vạn.
Thật ra thì những năm gần đây Trịnh Khinh Vượng cũng đã sớm muốn mở rộng đường xá, vì năm ngoái có một chiếc xe vận tải tám tấn của lâm trường chở đầy gỗ tròn đến đoạn đường núi cao khoảng 300 mét so với mực nước biển thì trượt tay lái lao xuống vực làm chết mất hai người, bồi thường cả người lẫn xe cũng đến gần 30 vạn. Chi bằng dùng số tiền này đi sửa đường còn tốt hơn, bản thân mình cũng đỡ lo, quan trọng hơn là lượng gỗ xuất khẩu của lâm trường dạo này tăng đột biến, đường xá căn bản không thể chịu nổi tải trọng. Gỗ chế biến ra chất đống thành bãi không vận chuyển đi được làm ứ động vốn khiến Trịnh Khinh Vượng rất bức xúc.
- Ha ha! Chủ nhiệm Trịnh à, là 200 vạn. Cho nên tôi mới đến tìm anh, muốn sửa đường cho hoàn thiện luôn, thành đường cấp ba. Vừa rồi quân đội cũng đã dùng thuốc nổ phá ra khá rộng, chỉ cần sửa lại cho hoàn chỉnh. Tôi tính là lợi dụng cơ hội này trải nhựa đường luôn, mỏng một chút cũng được nhưng nền đường cần phải được gia cố. Ít nhất cũng phải trụ được mười mấy hai mươi năm.
Diệp Phàm cười nói.
- 200 vạn!
Trịnh Khinh Vượng lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy:
- Chủ tịch Diệp, anh chắc chắn chứ?
- Đương nhiên, 5 ngày sau sẽ có, chuyên dùng để sửa đường từ Lâm Tuyền đến thôn đập Thiên Thủy. Kế hoạch sơ bộ tôi đã nhờ chủ tịch Thái đi làm, tuy nhiên chắc phải làm lại, có lẽ phải mời đội đo đạc trên tỉnh xuống.
Diệp Phàm mỉm cười đưa tay ôm ngang hồng Phương Nghê Muội, làm một chén cạn sạch với Trịnh Khinh Vượng, nổi hứng:
- Đi, khiêu vũ đi.
Nhạc lần này là một điệu rất chậm, giống như ôm nhau đi dạo. Phương Lan Hinh thấy Diệp Phàm cầm tay em gái của mình ra sàn nhảy thì vội vàng chạy vào phòng chỉnh nhạc không biết thì thầm cái gì.
Không lâu sau!
Đột nhiên đèn đóm trong phòng tắt ngúm, chỉ còn lại một quả cầu xoay tròn chính giữa lấp lánh. Trong phòng không nhìn rõ mặt nhau, nhưng cũng không có tiếng ai kêu lên sợ hãi, chắc là trước kia cũng thường xuyên làm vậy.
Ánh mắt tinh tường của Diệp Phàm lờ mờ thấy đám đàn ông xung quanh đều thò ra móng vuốt của mình trên người bạn nhảy. Dĩ nhiên là cũng phải được người đối diện đồng ý nếu không chắc chắn sẽ bị ăn vài cái tát..
Triệu Thiết Hải cũng không rảnh rỗi, bàn tay đã thò vào nội y mỏng mảnh con gái nhà người ta, chắc đang khám phá đồi núi. Diệp Phàm nhìn sang thấy thế cũng sôi sục, hơn nữa từ thân thể của Phương Nghê Muội phát ra hương thơm đặc trưng của xử nữ nên đã sớm nhất trụ kình thiên, không cẩn thận đã chống đỡ vào vùng mềm mại bên dưới của Nghê Muội.
Phương Nghê Muội cứng đờ cả người, mỉm cười khẽ tránh ra, định kéo xa khoảng cách. Tuy nhiên Diệp Phàm đã nổi hứng rồi thì làm sao để con thiên nga nhỏ này tránh thoát, hắn mỉm cười ghé sát vào của Phương Nghê Muội một cái rồi ôm chặt lấy cô, mặt kề mặt khiêu vũ.
Phương Nghê Muội thở nhẹ một tiếng, cũng không dám lên tiếng. Cô khẽ cắn chặt răng, thân thể run rẩy khiến bên hạ thân bên dưới của Diệp Phàm lại càng nóng bừng.
Diệp Phàm kéo vào còn Phương Nghê Muội theo điệu nhảy lại bước ra, tuy nói cách qua mấy lớp quần áo nhưng thật khiến người ta hưng phấn. Bàn tay của Diệp Phàm đã trượt đến cặp mông của Phương Nghê Muội nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Thân thể của Phương Nghê Muội lại càng run lên, uốn éo cặp mông định thoát ra nhưng cũng không dám quá mức sợ làm cho ngôi sao mới của Lâm Tuyền mất hứng.
Thật ra cô càng dãy lại càng bất lợi, càng khiến cho tâm hỏa của Diệp Phàm bốc lên phừng phừng, tay hắn thuận thế chui vào trong áo của Phương Nghê Muội thoáng cái đã lên đến dây nịt ngực phía sau. Sau đó lại chuyển về phía trước nhẹ nhàng bóp một cái khiến Phương Nghê Muội đột nhiên mềm nhũn ngã gục vào người Diệp Phàm.
tiếng thở cô càng lúc càng hổn hển khiến Diệp Phàm còn tưởng rằng cô bị dọa ngất liền thu hồi móng vuốt. Lúc này hắn mới cảm giác đầu cây gậy hơi ướt mới bừng tỉnh nguyên nhân là do Phương Nghê Muội bị kích thích quá độ nên lần đầu tiết ra.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nâng cặp mông của cô, cũng không hề có hành động sàm sỡ nào khác, hắn hiểu lúc này cần rất dịu dàng. Phương Nghê Muội tựa dán vào trong ngực của Diệp Phàm thở hổn hển, tuy nhiên bị đè kín miệng, mấy phút sau mới mềm nhũn rời ra. Đoạn nhạc này rất dài, qua mười mấy phút đèn mới từ từ bật sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Chúng ta đi uống chén trà đi!
Diệp Phàm khẽ nói.
- Ừ!
Phương Nghê Muội giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, xấu hổ cúi gằm mặt.
- Mới vừa rồi cũng thẹn quá đi, cách mấy tầng mà cây gậy kia có thể làm cho thân thể tiết ra. Cây gậy cũng quá to đi, gần giống như chiếc ống thổi lửa......
Phương Nghê Muội thẹn thùng nghĩ lại cảnh vừa rồi thì nóng bừng cả mặt vội vàng nghĩ sang chuyện khác.
- Phó chủ tịch Diệp, tôi mới suy nghĩ. Nếu như anh có thể xin được 200 vạn sửa đường thì lâm trường Cảnh Dương chúng tôi dù có phải đập nồi bán sắt cũng xuất ra 100 vạn. Để ngày mai tôi lập tức chạy lên thành phố chạy thêm chút ít. Anh cứ lấy danh nghĩa chính quyền thị trấn Lâm Tuyền làm nhanh cho tôi một báo cáo làm bằng chứng hợp tác.
Nói thật, anh đừng xem lâm trường có vẻ như giàu có lắm, hàng năm các khoản phải nộp lên ngân sách và tiền lương thì còn lại cũng không bao nhiêu. Lắm người nhiều miệng mà, năm trăm người cộng thêm cả gia đình gần đến 1200 người. Anh thử nghĩ xem, nếu chỉ dựa vào lương thì gia đình người ta sống như thế nào, cũng phải tìm cách kiếm chút phúc lợi chứ? Mỗi năm tiền dùng cho lâm trường cũng phải tới 20 vạn.
Tuy nhiên chỉ cần sửa xong đường thì cũng không lo rồi. Lâm trường Cảnh Dương chúng tôi còn một cánh rừng nguyên sinh lớn gọi là Khiếu Lang Đang cốc, diện tích lên đến 30 héc ta chưa hề khai phá, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, cao chót vót như cài răng lược.
Cao ngất hùng vĩ.
Nếu là khỉ núi muốn lên xuống chắc cũng khó khăn, người thì căn bản không thể đi vào, phong cảnh tuyệt đẹp. Bên trong đều là gỗ lớn mười mấy người ôm không hết, thảm lá rụng dày đến 1 mét, bước không cẩn thận là hụt chân. Hiện giờ cấp trên đã đặc biệt phê chuẩn cho chúng tôi có thể chặt cây trong vòng 1 héc ta để tiến hành trồng thử xen kẽ tạp giao nếu được sẽ mở ra khoảng 30 đến gần 40 héc ta.
Với diện tích đó thì kiếm được mấy trăm vạn cũng không khó, sau khi trừ đi khoản thuế và các khoản chi khác thì cũng còn hơn một trăm vạn. Nhưng nếu không sửa xong đường thì cũng chỉ biết ngắm cây mà than thở. Anh thử nghĩ xem, gỗ tròn đường kính lớn như vậy chắc chắn sẽ phải dùng xe tải siêu trọng dài hơi mười mét, đường của thôn đập Thiên Thủy làm sao mà chịu được, nên không sửa đường là không thể. Chủ tịch Diệp có thể xin được tiền thì bản thân tôi còn phải cảm tạ anh, ha hả......
Trịnh Khinh Vượng thân mật nói chuyện với Diệp Phàm về công việc của lâm trường
Nếu như gã có thể giả bộ được như thế thì đúng là Diệp Phàm cũng bội phục, sau này sáp nhập xã vào thị trấn thì khối tài chính sẽ do mình phụ trách, chắc chắn sẽ có quyền đề cử người thay Lưu Lương Huy. Nếu như đề cả Trịnh Lực Văn thì có thể thiết lập quan hệ với Trịnh Khinh Vượng, sau này cũng dễ điều tra chuyện Diệp Thủy Căn bị hại.
Hơn nữa lâm trường Cảnh Dương cũng có tiền, vừa đặt đại diện tại thị trấn Lâm Tuyền, khi nào tới hóa duyên một chút chắc là không thành vấn đề. Suy nghĩ hết các mặt như vậy, Diệp Phàm quyết định ít nhất phải bảo đảm cho Trịnh Lực Văn một cái ghế phó giám đốc sở tài chính.
Còn về phần có để gã lên giám đốc hay không thì còn phải chờ xem, miễn cho sau này nếu điều tra ra quả thật Diệp Thủy Căn bị Trịnh Khinh Vượng hại chết thì mình lại trở mặt thành thù, đến lúc đó lại mất công điều gã xuống.
Tuy nhiên Trịnh Khinh Vượng đến giờ cũng chỉ uống vài chén rượu với Diệp Phàm, chưa hề đả động chuyện em trai y. Người trong cuộc đã không nói thì Diệp Phàm cũng vui vẻ đóng vai kẻ ngu, đưa đẩy vài lời khách sáo. Tuy nhiên Trịnh Khinh Vượng lại rất hứng thú với chuyện sửa đường, cứ luôn miệng hỏi Diệp Phàm có thể xuất ra được bao nhiêu tiền, lúc Diệp Phàm đưa hai đầu ngón tay ra thì y hừ nhẹ:
- Cũng không tệ lắm! Có thể xuất ra được 20 vạn cũng đã là một khoản lớn nhất trong cả mấy năm qua rồi, vậy để lâm trường chúng tôi xuất ra 30 vạn.
Thật ra thì những năm gần đây Trịnh Khinh Vượng cũng đã sớm muốn mở rộng đường xá, vì năm ngoái có một chiếc xe vận tải tám tấn của lâm trường chở đầy gỗ tròn đến đoạn đường núi cao khoảng 300 mét so với mực nước biển thì trượt tay lái lao xuống vực làm chết mất hai người, bồi thường cả người lẫn xe cũng đến gần 30 vạn. Chi bằng dùng số tiền này đi sửa đường còn tốt hơn, bản thân mình cũng đỡ lo, quan trọng hơn là lượng gỗ xuất khẩu của lâm trường dạo này tăng đột biến, đường xá căn bản không thể chịu nổi tải trọng. Gỗ chế biến ra chất đống thành bãi không vận chuyển đi được làm ứ động vốn khiến Trịnh Khinh Vượng rất bức xúc.
- Ha ha! Chủ nhiệm Trịnh à, là 200 vạn. Cho nên tôi mới đến tìm anh, muốn sửa đường cho hoàn thiện luôn, thành đường cấp ba. Vừa rồi quân đội cũng đã dùng thuốc nổ phá ra khá rộng, chỉ cần sửa lại cho hoàn chỉnh. Tôi tính là lợi dụng cơ hội này trải nhựa đường luôn, mỏng một chút cũng được nhưng nền đường cần phải được gia cố. Ít nhất cũng phải trụ được mười mấy hai mươi năm.
Diệp Phàm cười nói.
- 200 vạn!
Trịnh Khinh Vượng lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy:
- Chủ tịch Diệp, anh chắc chắn chứ?
- Đương nhiên, 5 ngày sau sẽ có, chuyên dùng để sửa đường từ Lâm Tuyền đến thôn đập Thiên Thủy. Kế hoạch sơ bộ tôi đã nhờ chủ tịch Thái đi làm, tuy nhiên chắc phải làm lại, có lẽ phải mời đội đo đạc trên tỉnh xuống.
Diệp Phàm mỉm cười đưa tay ôm ngang hồng Phương Nghê Muội, làm một chén cạn sạch với Trịnh Khinh Vượng, nổi hứng:
- Đi, khiêu vũ đi.
Nhạc lần này là một điệu rất chậm, giống như ôm nhau đi dạo. Phương Lan Hinh thấy Diệp Phàm cầm tay em gái của mình ra sàn nhảy thì vội vàng chạy vào phòng chỉnh nhạc không biết thì thầm cái gì.
Không lâu sau!
Đột nhiên đèn đóm trong phòng tắt ngúm, chỉ còn lại một quả cầu xoay tròn chính giữa lấp lánh. Trong phòng không nhìn rõ mặt nhau, nhưng cũng không có tiếng ai kêu lên sợ hãi, chắc là trước kia cũng thường xuyên làm vậy.
Ánh mắt tinh tường của Diệp Phàm lờ mờ thấy đám đàn ông xung quanh đều thò ra móng vuốt của mình trên người bạn nhảy. Dĩ nhiên là cũng phải được người đối diện đồng ý nếu không chắc chắn sẽ bị ăn vài cái tát..
Triệu Thiết Hải cũng không rảnh rỗi, bàn tay đã thò vào nội y mỏng mảnh con gái nhà người ta, chắc đang khám phá đồi núi. Diệp Phàm nhìn sang thấy thế cũng sôi sục, hơn nữa từ thân thể của Phương Nghê Muội phát ra hương thơm đặc trưng của xử nữ nên đã sớm nhất trụ kình thiên, không cẩn thận đã chống đỡ vào vùng mềm mại bên dưới của Nghê Muội.
Phương Nghê Muội cứng đờ cả người, mỉm cười khẽ tránh ra, định kéo xa khoảng cách. Tuy nhiên Diệp Phàm đã nổi hứng rồi thì làm sao để con thiên nga nhỏ này tránh thoát, hắn mỉm cười ghé sát vào của Phương Nghê Muội một cái rồi ôm chặt lấy cô, mặt kề mặt khiêu vũ.
Phương Nghê Muội thở nhẹ một tiếng, cũng không dám lên tiếng. Cô khẽ cắn chặt răng, thân thể run rẩy khiến bên hạ thân bên dưới của Diệp Phàm lại càng nóng bừng.
Diệp Phàm kéo vào còn Phương Nghê Muội theo điệu nhảy lại bước ra, tuy nói cách qua mấy lớp quần áo nhưng thật khiến người ta hưng phấn. Bàn tay của Diệp Phàm đã trượt đến cặp mông của Phương Nghê Muội nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Thân thể của Phương Nghê Muội lại càng run lên, uốn éo cặp mông định thoát ra nhưng cũng không dám quá mức sợ làm cho ngôi sao mới của Lâm Tuyền mất hứng.
Thật ra cô càng dãy lại càng bất lợi, càng khiến cho tâm hỏa của Diệp Phàm bốc lên phừng phừng, tay hắn thuận thế chui vào trong áo của Phương Nghê Muội thoáng cái đã lên đến dây nịt ngực phía sau. Sau đó lại chuyển về phía trước nhẹ nhàng bóp một cái khiến Phương Nghê Muội đột nhiên mềm nhũn ngã gục vào người Diệp Phàm.
tiếng thở cô càng lúc càng hổn hển khiến Diệp Phàm còn tưởng rằng cô bị dọa ngất liền thu hồi móng vuốt. Lúc này hắn mới cảm giác đầu cây gậy hơi ướt mới bừng tỉnh nguyên nhân là do Phương Nghê Muội bị kích thích quá độ nên lần đầu tiết ra.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nâng cặp mông của cô, cũng không hề có hành động sàm sỡ nào khác, hắn hiểu lúc này cần rất dịu dàng. Phương Nghê Muội tựa dán vào trong ngực của Diệp Phàm thở hổn hển, tuy nhiên bị đè kín miệng, mấy phút sau mới mềm nhũn rời ra. Đoạn nhạc này rất dài, qua mười mấy phút đèn mới từ từ bật sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Chúng ta đi uống chén trà đi!
Diệp Phàm khẽ nói.
- Ừ!
Phương Nghê Muội giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, xấu hổ cúi gằm mặt.
- Mới vừa rồi cũng thẹn quá đi, cách mấy tầng mà cây gậy kia có thể làm cho thân thể tiết ra. Cây gậy cũng quá to đi, gần giống như chiếc ống thổi lửa......
Phương Nghê Muội thẹn thùng nghĩ lại cảnh vừa rồi thì nóng bừng cả mặt vội vàng nghĩ sang chuyện khác.
- Phó chủ tịch Diệp, tôi mới suy nghĩ. Nếu như anh có thể xin được 200 vạn sửa đường thì lâm trường Cảnh Dương chúng tôi dù có phải đập nồi bán sắt cũng xuất ra 100 vạn. Để ngày mai tôi lập tức chạy lên thành phố chạy thêm chút ít. Anh cứ lấy danh nghĩa chính quyền thị trấn Lâm Tuyền làm nhanh cho tôi một báo cáo làm bằng chứng hợp tác.
Nói thật, anh đừng xem lâm trường có vẻ như giàu có lắm, hàng năm các khoản phải nộp lên ngân sách và tiền lương thì còn lại cũng không bao nhiêu. Lắm người nhiều miệng mà, năm trăm người cộng thêm cả gia đình gần đến 1200 người. Anh thử nghĩ xem, nếu chỉ dựa vào lương thì gia đình người ta sống như thế nào, cũng phải tìm cách kiếm chút phúc lợi chứ? Mỗi năm tiền dùng cho lâm trường cũng phải tới 20 vạn.
Tuy nhiên chỉ cần sửa xong đường thì cũng không lo rồi. Lâm trường Cảnh Dương chúng tôi còn một cánh rừng nguyên sinh lớn gọi là Khiếu Lang Đang cốc, diện tích lên đến 30 héc ta chưa hề khai phá, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, cao chót vót như cài răng lược.
Cao ngất hùng vĩ.
Nếu là khỉ núi muốn lên xuống chắc cũng khó khăn, người thì căn bản không thể đi vào, phong cảnh tuyệt đẹp. Bên trong đều là gỗ lớn mười mấy người ôm không hết, thảm lá rụng dày đến 1 mét, bước không cẩn thận là hụt chân. Hiện giờ cấp trên đã đặc biệt phê chuẩn cho chúng tôi có thể chặt cây trong vòng 1 héc ta để tiến hành trồng thử xen kẽ tạp giao nếu được sẽ mở ra khoảng 30 đến gần 40 héc ta.
Với diện tích đó thì kiếm được mấy trăm vạn cũng không khó, sau khi trừ đi khoản thuế và các khoản chi khác thì cũng còn hơn một trăm vạn. Nhưng nếu không sửa xong đường thì cũng chỉ biết ngắm cây mà than thở. Anh thử nghĩ xem, gỗ tròn đường kính lớn như vậy chắc chắn sẽ phải dùng xe tải siêu trọng dài hơi mười mét, đường của thôn đập Thiên Thủy làm sao mà chịu được, nên không sửa đường là không thể. Chủ tịch Diệp có thể xin được tiền thì bản thân tôi còn phải cảm tạ anh, ha hả......
Trịnh Khinh Vượng thân mật nói chuyện với Diệp Phàm về công việc của lâm trường
Tác giả :
Cẩu Bào Tử