Quan Thanh
Chương 332: Ngăn cơn sóng dữ - Gió lốc
Lãnh Mai trong phòng làm việc đang cân nhắc lại kế tiếp nên làm thế nào để chỉnh đốn và cải cách nhà máy rượu Quy Ninh, đừng để xảy ra nhiễu loạn. Cô thậm chí còn muốn phái một tổ công tác đến nhà máy rượu Quy Ninh để triển khai kiểm toán tài vụ và kiểm tra các ngành sản xuất khác, để xem doanh nghiệp này rốt cuộc là còn có vấn đề gì, để tránh khỏi việc nó bùng nổ khiến cho trở tay không kịp.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm rất lớn. Lãnh Mai nhíu mày, có chút phản cảm trầm giọng nói:
- Mời vào!
An Tại Đào sắc mặt âm trầm đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy An Tại Đào, Lãnh Mai có chút không ngờ, mỉm cười đứng dậy:
- Anh đến rồi à, ngồi đi. Tìm tôi có việc gì sao?
An Tại Đào đối với sự việc của nhà máy rượu Quy Ninh đã dẹp bỏ tự ái, nguyện ý ra tay giúp đỡ cô. Điều này làm cho Lãnh Mai trong lòng rất vui mừng, thái độ đối với hắn cũng cải thiện tốt hơn rất nhiều.
An Tại Đào trong lòng đang có việc nên cũng không chú ý đến thái độ của Lãnh Mai. Hắn thở dài, yên lặng ngồi ở ghế sofa, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Nhìn thấy thần sắc của hắn có chút kỳ lạ, Lãnh Mai rót cho hắn một tách trà rồi khẽ cười nói:
- Bị chạm dây à? Chủ tịch huyện An của chúng ta không phải là luôn hăng hái sao? Sao hôm nay tinh thần lại trở nên sa sút như vậy?
An Tại Đào thản nhiên cười, cũng không trả lời Lãnh Mai mà đột nhiên gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến:
- Chánh văn phòng Mã, cô lập tức gọi điện thoại thông báo cho Trưởng phòng công an huyện Vi Chi Kiến bảo ông ấy điều tra rõ xem ngày hôm qua có phóng viên báo cảnh sát hay không?
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại, nhìn Lãnh Mai đang có chút khó hiểu, thở dài nói:
- Bí thư Lãnh, gọi điện thoại bảo Trương Manh về đi.
Lãnh Mai trong lòng đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt đỏ lên nói:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à, anh nói mau đi?
An Tại Đào nhìn Lãnh Mai:
- Bí thư Lãnh, cô lên mạng xem đi. Sự việc vốn đã đối phó xong, nhưng Trương Quốc Lực, trong khi tôi đang cố gắng xử lý chuyện này thì anh ta không ngờ đã phái người bắt giam phi pháp phóng viên Nhật báo Kinh tế Triệu Khải, lại còn công khai đi hối lộ người ta.
- Tôi nhận được tin tức là, khi Triệu Khải một mình quay về thủ đô, để lại một thực tập sinh hướng đồn công an ngoại ô báo án, nhưng cảnh sát căn bản lại không coi trọng. Sau khi Triệu Khải về đến thủ đô, lập tức báo cáo với lãnh đạo tòa soạn Nhật báo Kinh tế. Tòa soạn của người ta vô cùng phẫn nộ, suốt đêm bỏ cũ thay mới đem tin tức này đăng báo. Nếu tối hôm qua tin tức này lên báo thì nói không chừng chúng ta còn có thể nghĩ ra biện pháp. Nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi, bản thảo đã được đăng. Sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.
An Tại Đào thở dài một tiếng.
Nhật báo Kinh tế là truyền thông trung ương. Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập là cấp thứ trưởng. Đối với lãnh đạo này thì tuy rằng An Tại Đào không thể nói rõ, nhưng nếu An Tại Đào bảo Mạnh Cúc nghĩ biện pháp thì có thể có thể tiếp tục ổn thỏa việc này.
Lãnh Mai sắc mặt trắng bệch, cô run rẩy tìm kiếm thông tin trên mạng. Sau khi xem qua thì cả người đều ngẩn ra sau bàn làm việc.
Thật lâu sau.
Cô phẫn nộ cầm lấy điện thoại, gần như là quát:
- Bảo Trưởng phòng công an huyện Vi Chi Kiến và Trương Quốc Lực của nhà máy rượu Quy Ninh đến đây cho tôi. Nói họ lập tức đến ngay, nếu không thì tôi sẽ cách chức tất cả.
Vi Chi Kiến và Trương Quốc Lực thần sắc khó chịu, một trước một sau bước vào phòng làm việc của Lãnh Mai, nhìn thấy An Tại Đào sắc mặt âm trầm đang ngồi một chỗ thì trong lòng đánh bộp một tiếng, biết sự việc còn nghiêm trọng hơn so với những gì họ tưởng tượng.
Lãnh Mai bỗng nhiên đứng dậy, cầm tách trà trên bàn ném qua. Bộp! Tách trà bị quăng dưới chân Trương Quốc Lực, vỡ nát. Trương Quốc Lực lập tức hoảng sợ, khẩn trương tránh ra.
- Trương Quốc Lực, anh đã làm chuyện rất tốt đấy. Lá gan của anh sao lớn vậy? Sao anh dám phái người giam cầm phóng viên truyền thông trung ương chứ? Trương Quốc Lực, anh…
Lãnh Mai giọng nói phẫn nộ, sẵng giọng nhìn chằm chằm Trương Quốc Lực:
- Huyện ủy sẽ lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ, nghiên cứu vấn đề của anh. Lập tức trở về, mang tất cả những người có trách nhiệm, toàn bộ giao cho cảnh sát. Vi Chi Kiến, anh lập tức dẫn người đi, lập tức đi mau.
- Còn không mau cút đi!
Lãnh Mai quát.
Vi Chi Kiến và Trương Quốc Lực đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đang muốn quay đầu rời đi thì nghe Lãnh Mai lạnh lùng nói:
- Vi Chi Kiến, tạm thời cách chức đồn trưởng đồn công an thị trấn ngoại ô, chờ Huyện ủy xử lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lãnh Mai giống như một con cọp mẹ rít gào lên. An Tại Đào không kìm nổi nhíu mày. Hắn thật không ngờ, khi Lãnh Mai ở trong trạng thái phẫn nộ và thất vọng thì lại biểu hiện ra một mặt như vậy.
Trương Quốc Lực và Vi Chi Kiến sắc mặt xám xịt đang muốn rời đi thì đột nhiên An Tại Đào lên tiếng:
- Vi Chi Kiến, anh ở lại một chút.
Trương Quốc Lực hốt hoảng nhanh chóng rời khỏi, còn Vi Chi Kiến thì lúng túng đứng ở nơi đó, nhìn An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An, lãnh đạo còn gì truyền đạt?
An Tại Đào khoát tay:
- Vi Chi Kiến, anh cho người giám sát tất cả nhân viên quản lý trung tầng của nhà máy rượu Quy Ninh, không được cho rời nửa bước, có biết không?
- Vâng, thưa lãnh đạo!
Vi Chi Kiến lập tức đáp ứng, kính cẩn rời đi.
Lãnh Mai thở dài một tiếng, vô lực ngồi bịch xuống ghế:
- Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao giải quyết công việc?
- Sự việc đã xảy ra thì chúng ta phải đối mặt. Bí thư Lãnh, cô trước đừng hốt hoảng như vậy. Chúng ta cứ mời dự họp hội nghị thường vụ nghiên cứu một chút, sau đó chờ ý kiến của cấp trên ngồi sẽ quyết định.
Lãnh Mai nhướng mày, run giọng nói:
- Cấp trên?
An Tại Đào cười khổ nhún vai:
- Đã đến nước này thì lãnh đạo thành phố, thậm chí là lãnh đạo tỉnh đều đã có chỉ thị phê xuống. Điều này là không thể nghi ngờ.
- Trong thời đại bùng nổ tin tức như ngày nay thì chỉ trong thời gian ngắn nhất đều đã được vô số các báo chí trong nước đăng lại.
"Rượu trắng Tư Hà hóa ra đều là rượu pha chế", "Năng lực sản xuất ngành rượu Quy Ninh hóa ra lại thấp như vậy", "Nhìn qua thì tưởng là quái vật, nhưng nhìn gần thì hóa ra tí hon". Giới truyền thông và người tiêu thụ sau khi biết được chân tướng thì cảm thấy phẫn nộ, trong lúc nhất thời, xí nghiệp rượu Quy Ninh, thậm chí toàn bộ huyện Quy Ninh đều bị đẩy vào vực sâu của dư luận.
Mà gần như cùng lúc đó, không chỉ có người tiêu dùng triển khai tiến công xí nghiệp rượu Quy Ninh mà giới truyền thông trong nước đối với việc kháng cự phỏng vấn của người xí nghiệp rượu Quy Ninh, đã triển khai ném đá và dùng ngòi bút làm vũ khí. Qua những bài báo, xí nghiệp rượu Quy Ninh trở thành một xí nghiệp mang hơi thở của xã hội đen làm ăn phi pháp.
Cũng chính vì vậy, một Phó trưởng ban Tuyên giáo đã tự tay phê chỉ thị, yêu cầu huyện Quy Ninh phải dồn sức điều tra vụ việc này, nhất nhất phải đem người có trách nhiệm trong việc dùng bạo lực kháng cự phỏng vấn, cho giới truyền thông một lời giải thích.
Lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố đều thực hiện những phương thức khác nhau đối với huyện Quy Ninh. Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn thậm chí còn đích thân đến huyện Quy Ninh một chuyến.
Liên tiếp mấy ngày, Lãnh Mai giống như ngồi trên chảo lửa. Dưới áp lực của dư luận, của cấp trên và của người dân khiến cô chịu không nổi.
Trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
Xí nghiệp rượu Quy Ninh khi mới xuất hiện thì giống như con cưng của trời, nay lập tức biến thành tội đồ. Những đám đông đến trước xí nghiệp la lối, không chỉ khiến cho người của xí nghiệp rượu Quy Ninh không khỏi cảm thấy chán nản mà còn khiến cho người của huyện Quy Ninh trở tay không kịp.
Xí nghiệp rượu Quy Ninh có thể coi là một xí nghiệp bất hạnh nhất trong một năm.
Trong thời điểm hô mưa gọi gió, thì mọi người đứng đầy hai bên hò nhau hát vang ca tụng. Nhưng trong thời điểm mưa gió bão táp thì thậm chí tìm một bả vai để khóc cũng không có.
Đối với Lãnh Mai mà nói, cô trước mắt cũng tìm không thấy một bờ vai để khóc, một cánh tay để tựa vào.
Bão tố đột nhiên đến khiến cho cô vì không chuẩn bị mà trở tay không kịp. Tuy rằng chỉ là vấn đề của một xí nghiệp, nhưng lại mạnh mẽ xé rách toàn bộ mạch đập của người toàn bộ huyện.
Lãnh Mai si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa số cảnh sắc xuân tươi đẹp, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lạnh giá của mùa đông.
Cô tâm phiền ý loạn cầm điện thoại lên, theo bản năng mà nhấn một dãy số.
An Tại Đào trong phòng làm việc đang cùng với Chủ tịch tập đoàn Long Hưng Mã Long Hưng bàn chuyện. Mấy ngày nay, tuy rằng xí nghiệp rượu Quy Ninh xảy ra vấn đề, nhưng công tác thu hút đầu tư hạng mục công tác hậu cần ngoại ô vẫn tiếp tục không trì trệ.
Trải qua suy xét thận trọng, An Tại Đào rốt cuộc đánh nhịp quyết định, bước đầu Ủy ban nhân dân huyện cùng tập đoàn Long Hưng ký kết hợp đồng hợp tác, tiến thêm một bước hiệp nghị đầu tư, triển khai hạng mục. Dù sao, doanh nghiệp đến đầu tư cũng không phải chuyện nhỏ, cần phải trải qua điều tra nghiên cứu nhiều mặt.
Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng reo lên.
Nhìn thấy An Tại Đào ngồi trên sofa nói chuyện với Tư Mã Long, Mã Hiểu Yến liền tiếp điện thoại thay cho An Tại Đào.
Nghe được giọng nói của Lãnh Mai, Mã Hiểu Yến lập tức che tai nghe, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, là điện thoại của Bí thư Lãnh.
An Tại Đào nhíu mày, do dự một hồi rồi hướng Tư Mã Long gật đầu:
- Tư Mã tiên sinh, tôi xin phép nghe điện thoại trước.
- Chủ tịch huyện An cứ tự nhiên.
Tư Mã Long cao hứng cười.
- Bí thư Lãnh, tìm tôi có việc sao?
An Tại Đào thản nhiên nói.
- Anh qua đây một chút, tôi có chuyện cần nói với anh.
Giọng nói của Lãnh Mai rất thấp, vô lực, yếu đuối. Cô nói xong liền cúp điện thoại, hai khóe mắt mờ nước.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm rất lớn. Lãnh Mai nhíu mày, có chút phản cảm trầm giọng nói:
- Mời vào!
An Tại Đào sắc mặt âm trầm đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy An Tại Đào, Lãnh Mai có chút không ngờ, mỉm cười đứng dậy:
- Anh đến rồi à, ngồi đi. Tìm tôi có việc gì sao?
An Tại Đào đối với sự việc của nhà máy rượu Quy Ninh đã dẹp bỏ tự ái, nguyện ý ra tay giúp đỡ cô. Điều này làm cho Lãnh Mai trong lòng rất vui mừng, thái độ đối với hắn cũng cải thiện tốt hơn rất nhiều.
An Tại Đào trong lòng đang có việc nên cũng không chú ý đến thái độ của Lãnh Mai. Hắn thở dài, yên lặng ngồi ở ghế sofa, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Nhìn thấy thần sắc của hắn có chút kỳ lạ, Lãnh Mai rót cho hắn một tách trà rồi khẽ cười nói:
- Bị chạm dây à? Chủ tịch huyện An của chúng ta không phải là luôn hăng hái sao? Sao hôm nay tinh thần lại trở nên sa sút như vậy?
An Tại Đào thản nhiên cười, cũng không trả lời Lãnh Mai mà đột nhiên gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến:
- Chánh văn phòng Mã, cô lập tức gọi điện thoại thông báo cho Trưởng phòng công an huyện Vi Chi Kiến bảo ông ấy điều tra rõ xem ngày hôm qua có phóng viên báo cảnh sát hay không?
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại, nhìn Lãnh Mai đang có chút khó hiểu, thở dài nói:
- Bí thư Lãnh, gọi điện thoại bảo Trương Manh về đi.
Lãnh Mai trong lòng đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt đỏ lên nói:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à, anh nói mau đi?
An Tại Đào nhìn Lãnh Mai:
- Bí thư Lãnh, cô lên mạng xem đi. Sự việc vốn đã đối phó xong, nhưng Trương Quốc Lực, trong khi tôi đang cố gắng xử lý chuyện này thì anh ta không ngờ đã phái người bắt giam phi pháp phóng viên Nhật báo Kinh tế Triệu Khải, lại còn công khai đi hối lộ người ta.
- Tôi nhận được tin tức là, khi Triệu Khải một mình quay về thủ đô, để lại một thực tập sinh hướng đồn công an ngoại ô báo án, nhưng cảnh sát căn bản lại không coi trọng. Sau khi Triệu Khải về đến thủ đô, lập tức báo cáo với lãnh đạo tòa soạn Nhật báo Kinh tế. Tòa soạn của người ta vô cùng phẫn nộ, suốt đêm bỏ cũ thay mới đem tin tức này đăng báo. Nếu tối hôm qua tin tức này lên báo thì nói không chừng chúng ta còn có thể nghĩ ra biện pháp. Nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi, bản thảo đã được đăng. Sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.
An Tại Đào thở dài một tiếng.
Nhật báo Kinh tế là truyền thông trung ương. Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập là cấp thứ trưởng. Đối với lãnh đạo này thì tuy rằng An Tại Đào không thể nói rõ, nhưng nếu An Tại Đào bảo Mạnh Cúc nghĩ biện pháp thì có thể có thể tiếp tục ổn thỏa việc này.
Lãnh Mai sắc mặt trắng bệch, cô run rẩy tìm kiếm thông tin trên mạng. Sau khi xem qua thì cả người đều ngẩn ra sau bàn làm việc.
Thật lâu sau.
Cô phẫn nộ cầm lấy điện thoại, gần như là quát:
- Bảo Trưởng phòng công an huyện Vi Chi Kiến và Trương Quốc Lực của nhà máy rượu Quy Ninh đến đây cho tôi. Nói họ lập tức đến ngay, nếu không thì tôi sẽ cách chức tất cả.
Vi Chi Kiến và Trương Quốc Lực thần sắc khó chịu, một trước một sau bước vào phòng làm việc của Lãnh Mai, nhìn thấy An Tại Đào sắc mặt âm trầm đang ngồi một chỗ thì trong lòng đánh bộp một tiếng, biết sự việc còn nghiêm trọng hơn so với những gì họ tưởng tượng.
Lãnh Mai bỗng nhiên đứng dậy, cầm tách trà trên bàn ném qua. Bộp! Tách trà bị quăng dưới chân Trương Quốc Lực, vỡ nát. Trương Quốc Lực lập tức hoảng sợ, khẩn trương tránh ra.
- Trương Quốc Lực, anh đã làm chuyện rất tốt đấy. Lá gan của anh sao lớn vậy? Sao anh dám phái người giam cầm phóng viên truyền thông trung ương chứ? Trương Quốc Lực, anh…
Lãnh Mai giọng nói phẫn nộ, sẵng giọng nhìn chằm chằm Trương Quốc Lực:
- Huyện ủy sẽ lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ, nghiên cứu vấn đề của anh. Lập tức trở về, mang tất cả những người có trách nhiệm, toàn bộ giao cho cảnh sát. Vi Chi Kiến, anh lập tức dẫn người đi, lập tức đi mau.
- Còn không mau cút đi!
Lãnh Mai quát.
Vi Chi Kiến và Trương Quốc Lực đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đang muốn quay đầu rời đi thì nghe Lãnh Mai lạnh lùng nói:
- Vi Chi Kiến, tạm thời cách chức đồn trưởng đồn công an thị trấn ngoại ô, chờ Huyện ủy xử lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lãnh Mai giống như một con cọp mẹ rít gào lên. An Tại Đào không kìm nổi nhíu mày. Hắn thật không ngờ, khi Lãnh Mai ở trong trạng thái phẫn nộ và thất vọng thì lại biểu hiện ra một mặt như vậy.
Trương Quốc Lực và Vi Chi Kiến sắc mặt xám xịt đang muốn rời đi thì đột nhiên An Tại Đào lên tiếng:
- Vi Chi Kiến, anh ở lại một chút.
Trương Quốc Lực hốt hoảng nhanh chóng rời khỏi, còn Vi Chi Kiến thì lúng túng đứng ở nơi đó, nhìn An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An, lãnh đạo còn gì truyền đạt?
An Tại Đào khoát tay:
- Vi Chi Kiến, anh cho người giám sát tất cả nhân viên quản lý trung tầng của nhà máy rượu Quy Ninh, không được cho rời nửa bước, có biết không?
- Vâng, thưa lãnh đạo!
Vi Chi Kiến lập tức đáp ứng, kính cẩn rời đi.
Lãnh Mai thở dài một tiếng, vô lực ngồi bịch xuống ghế:
- Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao giải quyết công việc?
- Sự việc đã xảy ra thì chúng ta phải đối mặt. Bí thư Lãnh, cô trước đừng hốt hoảng như vậy. Chúng ta cứ mời dự họp hội nghị thường vụ nghiên cứu một chút, sau đó chờ ý kiến của cấp trên ngồi sẽ quyết định.
Lãnh Mai nhướng mày, run giọng nói:
- Cấp trên?
An Tại Đào cười khổ nhún vai:
- Đã đến nước này thì lãnh đạo thành phố, thậm chí là lãnh đạo tỉnh đều đã có chỉ thị phê xuống. Điều này là không thể nghi ngờ.
- Trong thời đại bùng nổ tin tức như ngày nay thì chỉ trong thời gian ngắn nhất đều đã được vô số các báo chí trong nước đăng lại.
"Rượu trắng Tư Hà hóa ra đều là rượu pha chế", "Năng lực sản xuất ngành rượu Quy Ninh hóa ra lại thấp như vậy", "Nhìn qua thì tưởng là quái vật, nhưng nhìn gần thì hóa ra tí hon". Giới truyền thông và người tiêu thụ sau khi biết được chân tướng thì cảm thấy phẫn nộ, trong lúc nhất thời, xí nghiệp rượu Quy Ninh, thậm chí toàn bộ huyện Quy Ninh đều bị đẩy vào vực sâu của dư luận.
Mà gần như cùng lúc đó, không chỉ có người tiêu dùng triển khai tiến công xí nghiệp rượu Quy Ninh mà giới truyền thông trong nước đối với việc kháng cự phỏng vấn của người xí nghiệp rượu Quy Ninh, đã triển khai ném đá và dùng ngòi bút làm vũ khí. Qua những bài báo, xí nghiệp rượu Quy Ninh trở thành một xí nghiệp mang hơi thở của xã hội đen làm ăn phi pháp.
Cũng chính vì vậy, một Phó trưởng ban Tuyên giáo đã tự tay phê chỉ thị, yêu cầu huyện Quy Ninh phải dồn sức điều tra vụ việc này, nhất nhất phải đem người có trách nhiệm trong việc dùng bạo lực kháng cự phỏng vấn, cho giới truyền thông một lời giải thích.
Lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố đều thực hiện những phương thức khác nhau đối với huyện Quy Ninh. Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn thậm chí còn đích thân đến huyện Quy Ninh một chuyến.
Liên tiếp mấy ngày, Lãnh Mai giống như ngồi trên chảo lửa. Dưới áp lực của dư luận, của cấp trên và của người dân khiến cô chịu không nổi.
Trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
Xí nghiệp rượu Quy Ninh khi mới xuất hiện thì giống như con cưng của trời, nay lập tức biến thành tội đồ. Những đám đông đến trước xí nghiệp la lối, không chỉ khiến cho người của xí nghiệp rượu Quy Ninh không khỏi cảm thấy chán nản mà còn khiến cho người của huyện Quy Ninh trở tay không kịp.
Xí nghiệp rượu Quy Ninh có thể coi là một xí nghiệp bất hạnh nhất trong một năm.
Trong thời điểm hô mưa gọi gió, thì mọi người đứng đầy hai bên hò nhau hát vang ca tụng. Nhưng trong thời điểm mưa gió bão táp thì thậm chí tìm một bả vai để khóc cũng không có.
Đối với Lãnh Mai mà nói, cô trước mắt cũng tìm không thấy một bờ vai để khóc, một cánh tay để tựa vào.
Bão tố đột nhiên đến khiến cho cô vì không chuẩn bị mà trở tay không kịp. Tuy rằng chỉ là vấn đề của một xí nghiệp, nhưng lại mạnh mẽ xé rách toàn bộ mạch đập của người toàn bộ huyện.
Lãnh Mai si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa số cảnh sắc xuân tươi đẹp, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lạnh giá của mùa đông.
Cô tâm phiền ý loạn cầm điện thoại lên, theo bản năng mà nhấn một dãy số.
An Tại Đào trong phòng làm việc đang cùng với Chủ tịch tập đoàn Long Hưng Mã Long Hưng bàn chuyện. Mấy ngày nay, tuy rằng xí nghiệp rượu Quy Ninh xảy ra vấn đề, nhưng công tác thu hút đầu tư hạng mục công tác hậu cần ngoại ô vẫn tiếp tục không trì trệ.
Trải qua suy xét thận trọng, An Tại Đào rốt cuộc đánh nhịp quyết định, bước đầu Ủy ban nhân dân huyện cùng tập đoàn Long Hưng ký kết hợp đồng hợp tác, tiến thêm một bước hiệp nghị đầu tư, triển khai hạng mục. Dù sao, doanh nghiệp đến đầu tư cũng không phải chuyện nhỏ, cần phải trải qua điều tra nghiên cứu nhiều mặt.
Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng reo lên.
Nhìn thấy An Tại Đào ngồi trên sofa nói chuyện với Tư Mã Long, Mã Hiểu Yến liền tiếp điện thoại thay cho An Tại Đào.
Nghe được giọng nói của Lãnh Mai, Mã Hiểu Yến lập tức che tai nghe, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, là điện thoại của Bí thư Lãnh.
An Tại Đào nhíu mày, do dự một hồi rồi hướng Tư Mã Long gật đầu:
- Tư Mã tiên sinh, tôi xin phép nghe điện thoại trước.
- Chủ tịch huyện An cứ tự nhiên.
Tư Mã Long cao hứng cười.
- Bí thư Lãnh, tìm tôi có việc sao?
An Tại Đào thản nhiên nói.
- Anh qua đây một chút, tôi có chuyện cần nói với anh.
Giọng nói của Lãnh Mai rất thấp, vô lực, yếu đuối. Cô nói xong liền cúp điện thoại, hai khóe mắt mờ nước.
Tác giả :
Cách Ngư