Quan Thanh
Chương 304: Giải quyết dứt khoát
Trần Cận Nam tâm phiền ý loạn rời Quy Ninh, trên đường đí, y bất ngờ nhận được điện thoại của An Tại Đào, vài câu nói nhẹ nhàng của hắn khiến Trần Cận Nam bỏ ý định tìm Hạ Thiên Nông nói chuyện.
Trần Cận Nam thở dài, thầm nghĩ mặc kệ những chuyện lung tung lộn xộn của nó, ngay cả nếu chính mình vì chuyện đó mà bị liên luỵ, thì cũng coi như mình hoàn lại cho đứa nhỏ này những nghiệt oan mà mình đã gây ra cho nó đi. Ông đưa xe vào nhà, từ từ bước lên lầu.
Âu Dương Đan, vợ ông đang quỳ trong góc sân thượng, mặt hướng về phía bàn thò Phật Quan Thế Âm hương khó nghi ngút, miệng đang lẩm bẩm, cũng không biết lặp đi lặp lại điều gì. Từ lúc Trần Duệ mắc bệnh, rồi được An Tại Đào hiến tuỷ giúp chữa khỏi hẳn, Âu Dương Đan dường như thay đổi thành người khác, không những tính cách thay đổi, lại còn chuyển sang tin Phật.
Bà đã xin nghỉ việc, chuyên tâm giúp chồng dạy con. Trước lúc Trần Duệ xuất ngoại du học, ngoài thời gian nấu nướng chăm sóc hàng ngày cho Trần Cận Nam ra, bà chỉ thắp hương lễ Phật. Đôi khi còn cùng một số phật tử quen biết đi thăm một số chùa chiền trong tỉnh.
Tuy rằng Trần Cận Nam không tin Phật, nhưng đối với sự thay đổi của Âu Dương Đan, ông cũng thấy mừng. Tín ngưỡng khiến một người trở nên bình thản, không màng danh lợi, như vậy sau này Âu Dương Đan sẽ không tạo áp lực gì cho ông nữa. Một thời giantrôi qua, Trần Cận Nam cũng dần dần thích ứng với chuyển biến của Âu Dương Đan.
Trần Cận Nam đứng trên sân thượng, chăm chú nhìn Âu Dương Đan. Âu Dương Đan quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
-Anh về rồi à? Anh ăn cơm chưa? À, đúng rồi, đêm nay anh không dự tiệc chiêu đãi Triệu lão của tỉnh sao?
-Tôi không đi.
Trần Cận Nam thở ra một cái, muốn nói tâm sự của mình với Âu Dương Đan, nhưng cuối cùng lại thôi. Ông vẫn không thật sự yên tâm về vợ mình, sợ chẳng may bà đem chuyện này làm hại An Tại Đào.
Âu Dương Đan ồ một tiếng, không hỏi nữa. Tuy nhiên khi đi ngang qua Trần Cận Nam, đột nhiên bà hạ giọng nói:
-Ông xã à, em có chuyện này quên nói với anh. Hồi ở Thủ đô, em phát hiện dường như thăng bé Tiểu Đào này có quan hệ với cháu gái Mạnh Cúc của Triệu lão. Dường như…dường như quan hệ khá thân mật. trước kia Mạnh Cúc là giảng viên đại học Yên kinh, giờ là Tổng giám đốc công ty An Hạ. Trước kia nghe Tiểu Duệ nói lúc Tiểu Đào đến trường, Mạnh Cúc đối với nó rất tốt. Em nghĩ anh có thể hỏi Tiểu Đào.
Nhưng tiếp đó Âu Dương Đan lại thở dài:
-Thật ra, ông xã à, em không hy vọng anh tiếp tục tranh đấu, anh đã lên tới cấp Thứ trưởng, quyền lực này nọ đến khi nào mới đủ? Lên được cấp Bộ trưởng, anh lại muốn lên cấp cao hơn, quyền lực chính là thuốc phiện, nghiện là nguy. Thật ra em chỉ mong cả nhà chúng ta có thể được vui vẻ bên nhau, điều này mới quan trọng hơn tất cả!
Âu Dương Đan nhìn Trần Cận Nam bằng ánh mắt thật trong trẻo:
-Chúng ta đều đã có tuổi. Em nghĩ anh nên dồ sức lo cho Tiểu Duệ và Tiểu Đào, hai đứa con trai anh, chúng mới là hy vọng của chúng ta. Tiểu Duệ ở nước ngoài, sau này em kiên quyết không cho đặt chân vào chốn quan trường. Chuyện thị phi trên quan trường thật sự có thể khiến người ta phát điên! Về phần Tiểu Đào, nó đã đi trên con đường đó rồi, xem tư thế của nó, tương lai phát triển sẽ không kém anh. Hãy theo dõi chăm sóc nó, dù sao nó còn trẻ tuổi, thay nó dẹp bỏ một vài chướng ngại để nó làm đến nơi đến chốn, em tin tưởng tương lai nó sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh!
Trần Cận Nam hơi giần giật nơi khoé miệng:
-Bây giờ em thật lòng lo cho Tiểu Đào.
-Ôi, ông xã, bây giờ em nhìn việc gì cũng đều thoáng hơn trước.Em nên làm gì? Cãi nhau với anh hay ly hôn? Em không muốn như vậy, cùng sẻ chia cay đắng ngọt bùi mấy chục năm trời, không có tình cảm cũng sinh ra tình cảm, đến bây giờ, còn có cái gì quan trọng hơn là sự bình an và hạnh phúc nữa chứ! Chỉ cần anh được khoẻ mạnh, Tiểu Duệ được bình an, là hạnh phúc lớn nhất của em rồi.
Âu Dương Đan thong thả đi về phía phòng khách:
-Hơn nữa, Tiểu Đào cũng không có lỗi gì, nó bỏ qua hiềm khích lúc trước cứu Tiểu Duệ là em đã vô cùng cảm kích rồi. Dù nói thế nào, đều là những người bề trên chúng ta có lỗi đối với nó, nhất là anh!
Âu Dương Đan lại thở dài, giọng nói trở nên xa xăm:
-Ông xã, xem ra anh còn chưa ăn cơm? Em đi nấu chút gì cho anh ăn, một bát mì thịt băm nhé?
Trong lúc Trần Cận Nam nói chuyện với vợ, tại một tiệm nhỏ trong thị trấn, An Tại Đào đang đãi mười mấy người của văn phòng Khu kinh tế mới ăn cơm. Mã Hiểu Yến cùng mọi người làm thêm giờ, sau khi xong việc đã khá muộn, thấy mọi người chưa ăn cơm, An Tại Đào liền mời các cô đến thị trấn ăn cơm, ăn xong còn vui chơi giải trí vui vẻ hàng giờ.
Tuy nhiên lúc này Mã Hiểu Yến cảm thấy tinh thần An Tại Đào có phần trầm lắng, uống rượu rất nhiều, dường như có tâm sự gì đó. Cô muốn quan tâm hỏi han hắn một chút, nhưng lại sợ hắn sẽ không cởi mở, nên lại thôi.
Cuối cùng, thấy An Tại Đào đã hơi say, Mã Hiểu Yến liền thay hắn lái xe.
Sáng sớm hôm sau. Triệu lão với sự tháp tùng của Bí thư Tỉnh uỷ Tiếu Tác Niên, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương và một số lãnh đạo tỉnh bắt đầu xuất phát đi Quy Ninh.
Sở công an tỉnh phái xe jeep cảnh sát hụ còi mở đường, trung đoàn cảnh sát vũ trang cũng điều mấy xe cảnh sát theo sau, hơn mười chiếc xe tạo thành một đoàn xe thật dài một mạch rời khỏi Thiên Nam, hướng về phia huyện Quy Ninh chạy như bay.
Các lãnh đạo thành phố Phòng Sơn đã chờ ở giao lộ đường cao tốc. Khi đoàn xe ở tỉnh giảm tốc độ rẽ vào tỉnh lộ, hơn mười chiếc xe của thành phố Phòng Sơn lại nối vào, đoàn xe càng thêm dài. Xe cảnh sát hụ còi inh ỏimở đường, cảnh sát lái mô tô và đặc công chạy tới chạy lui khai thông giao thông. Sau khi tới Phòng Sơn, tốc độ đoàn xe đã chậm lại.
Triệu lão ngồi trong xe, thấy Mạnh Cúc ngồi bên cạnh bĩu môi, tỏ vẻ hờn dỗi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến ông, ông không khỏi cười khổ, nói:
-Cháu à, không phải cậu đã xin lỗi cháu rồi sao? Sao cháu còn không bỏ qua?
Mạnh Cúc quay đầu lại, đỏ mặt khẽ nói:
-Cậu, cháu biết cậu tốt với con, nhưng cậu không hiểu rõ chuyện giữa cháu và hắn. Nếu cậu còn buộc hắn như vậy, sẽ làm hắn rời khỏi cháu. Cậu à, cháu hy vọng đây là lần cuối cùng, chuyện của mình, cháu sẽ tự lo được, cháu cũng không còn trẻ con nữa, cháu biết rõ mình nên làm như thế nào mà!
Đôi mày dài mà rậm của Triệu lão nhướng lên, buồn bã khoát tay, trầm giọng nói:
-Thôi, về sau cậu không quản chuyệnj này nữa. Bất quá, cậu nghĩ hắn cũng không dám ức hiếp cháu!
Mạnh Cúc cười cười, không hề lo lắng. Sự cương nghị và thẳng thắn lấp lánh trong đôi mắt cô, trong đó còn nồng đậm pha lẫn một loại tình cảm dịu dàng. Triệu lão thấy vậy, thầm thở dài, không nói thêm nữa.
Triệu lão tựa đầu liếc nhìn ra ngoài, không khỏi nhíu mày, nói với Lý Đại Niên:
-Đại Niên, nói với Tiếu Tác Niên, bảo mấy xe cảnh sát lui ra, đừng làm náo loạn quấy nhiễu dân chúng! Chạy tới chạy lui gây sức ép như vậy, ra cái thể thống gì? Hả?
Lý Tác Niên vội đáp ứng, gọi điện ngay cho Tiếu Tác Niên.
-Bí thư Tiếu, tôi là Lý Đại Niên. Ý thủ trưởng là cho xe cảnh sát quay về, không làm ảnh hưởng sinh hoạt của người dân, mặt khác, không cần đến huyện, cứ chạy thẳng đến Khu kinh tế mới. Thủ trưởng nói, ngoại trừ các lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh và thành phố, các đồng chí khác đều quay về đi.
Lý Đại Niên nói rất nhanh, khiến Tiếu Tác Niên lo sợ. Biết đã làm Triệu lão bất mãn, ông liền khẩn trương chỉ thị. Phía trước chỉ để lại một chiếc xe mở đường, tắt còi xe cảnh sát, các xe cảnh sát còn lại và xe cảnh sát vũ trang đi theo phia sau đoàn xe, làm cho cả đoàn xe gia tăng tốc độ.
Lãnh Mai và lãnh đạo huyện lo lắng chờ ở thị trấn, ngay ngả rẽ đi Khu kinh tế mới Tư Hà, xa xa thấy đoàn xe thật dài chạy như bay đến, liền vội vàng lên xe, bảo lái xe:
-Lát nữa, khi đoàn xe lãnh đạo tới, chúng ta cũng nhanh chóng bám theo!
Khu kinh tế mới Tư Hà đã sẵn sàng chờ đón, theo sự bố trí của cảnh sát, ngoại trừ một số ít công nhân thi công và nhân viên Khu kinh tế mới ra thì người không phận sự không được ra ngoài hoạt động. Trong phạm vi quanhKhu kinh tế mới, dân làng các thôn xóm xung quanh cũng đều ở trong nhà, mà mỗi làng đều có bố trí đồn công an trông coi.
Triệu lão xuống xe, một đám cán bộ lớn nhỏ ở tỉnh, thành phố và huyện vây quanh. Đoàn xe không đến nhà khách của Khu kinh tế mới mà sẽ đi thẳng đến công trường của công ty Phú Thành.
Một đám đông nghịt cán bộ các cấp vây quanh, cho nên các cán bộ Khu kinh tế mới rốt cục không thấy rõ ràng hình dáng mặt mũi của Triệu lão ra sao. Chỉ xa xa trông thấy một ông già trông có vẻ uy nghiêm mà thanh thoát, được một cô gái hết sức xinh đẹp khoác tay, trên mặt nở một nụ cười ung dung và trầm tĩnh.
Dưới ánh mặt trời mùa thu xán lạn, các quan chức thuần một sắc sơ mi trắng quần đen đứng chen chúc, thân hình chuyển động không ngừng, trên người đều ửng lên một quầng sáng đỏ mờ nhạt, thỉnh thoảng xen lẫn các cảnh sát ứng phó, cách đó không xa, cảnh sát có vũ trang và công an cũng rất khẩn trương.
Triệu lão nhìn lướt qua đám người, thấy An Tại Đào đang đứng xa xa bên ngoài đám người, không khỏi thoáng nhìn một chút. Tuy rằng An Tại Đào là người chủ quản nơi Triệu lão đến khảo sát, nhưng dù sao cấp bậc của hắn rất thấp, trước nhiều lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, thành phố, căn bản là hắn không thể tiếp cận Triệu lão.
Trong hoàn cảnh trước mặt là một đám cán bộ cấp tỉnh, cấp sở, một cán bộ cấp phó huyện như hắn rõ ràng là nhỏ bé không đáng kể. Mà một cán bộ Khu kinh tế mới như Tôn Hiểu Linh càng không cần phải nó, chỉ có thể đứng xa xa nhìn.
Mạnh Cúc kéo cánh tay Triệu lão, ánh mắt dịu dàng lướt qua vai các cán bộ hướng về phía An Tại Đào, ánh mắt giao nhau, hai người ngầm hiểu, mỉm cười. tuy rằng bên tai truyền đến tiếng cười giọng nói đầy kính cẩn và nịnh nọt của cán bộ các cấp, nhưng Mạnh Cúc không hề để ý, trong mắt của cô chỉ có một mình An Tại Đào.
Xung quanh công trường của công ty Phú Thành đã bị cảnh sát bao quanh. Trong lúc mọi người tiền hô hậu ủng, Triệu lão đứng trên một sườn dốc cao, ngắm nhìn công trường đang gấp rút thi công. Ngắm bờ sông Tư Hà xanh màu ngọc bích, nhà xưởng sơn hai màu trắng và xanh lam, quy mô thoạt trông rất to lớn, không khỏi thầm gật đầu.
Một nơi non xanh nước biếc hết sức tao nhã! Triệu lão liếc nhìn Lý Đại Niên.
Lý Đại Niên biết ý của ông, vội quay về phía Tiếu Tác Niên cười cười:
-Bí thư Tiếu, ý thủ trưởng là…
Tiếu Tác Niên lúng túng cười, lúc này mới ý thức được, hoá ra chuyến đi này của Triệu lão là vì An Tại Đào. Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, lớn tiếng hô lên:
-Trương Bằng Viễn, đồng chí Tiểu An Khu kinh tế mới Tư Hà đâu? Đồng chí Tiểu An!
Trương Bằng Viễn ngẩn ra, chợt quay đầu lại tim xem. Thấy An Tại Đào đứng bên kia, vội nhìn hắn khoát tay.
An Tại Đào trong bụng cười cười, sau đó khi mọi người nhường đường, hắn đi tới, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười lẫn chút kính cẩn chỉ có Triệu lão và Mạnh Cúc hiểu được.
Tiếu Tác Niên cười ha hả:
-Triệu lão, vị này Tiểu An, chính là Phó Bí thư Huyện uỷ, Bí thư Đảng uỷ Khu kinh tế mới Tư Hà. Khu kinh tế mới là do hắn phụ trách xây dựng nên.
Tiếu Tác Niên nhìn An Tại Đào liếc mắt một cái. An Tại Đào tiến lên một bước, cao giọng chào:
-Triệu lão!
Triệu lão đưa bàn tay yếu ớt ra bắt tay An Tại Đào, lại hơi dùng sức nhéo vào lòng bàn tay hắn, miệng cười khẽ:
-Qảu nhiên là tuấn tú, lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Không tồi, không tồi, tôi ở Yên kinh nhưng có nghe nói về cậu!
Trong mắt Triệu lão, một chút thâm trầm chợt loé lên rồi vụt tắt, đã thấy An Tại Đào vô tình hay cố ý lánh qua một bên, khoé miệng ông hơi nhếch lên, nhìn An Tại Đào gật đầu, lại thấy Mạnh Cúc và An Tại Đào nhìn nhau, dường như là quên mất mình đang ở đâu, liền cúi đầu ho khan một tiếng.
- Khụ!
An Tại Đào làm như không có chuyện gì, xoay người sang chỗ khác, đứng phía sau, cách Triệu lão hai bước, nhường chỗ cho Tiếu Tác Niên và Trình Nguyên Cương. Cảm thấy được động tác nhỏ này của hắn, Tiếu Tác Niên gật đầu, Trình Nguyên Cương tỏ vẻ khen ngợi liếc nhìn hắn, thầm ghi nhớ gương mặt trẻ tuổi anh tuấn điềm tĩnh này.
-Đồng chí Tiểu An, Nghe nói các đồng chí ở đây đang làm công trình nông nghiệp sinh thái đa tầng ba trong một?
Triệu lão thản nhiên hỏi.
Hỏi một cách chi tiết vào vấn đề, hơn nữa người hỏi lại là Triệu lão, lãnh đạo tại chỗ đều giữ im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa:
-Đúng vậy, Triệu lão. Chúng tôi thiết kế một mô hình phát triển nông nghiệp sinh thái tạo khí mê-tan. Ngài xem. Phía trước chỗ kia xây dựng hai bồn chứa khí mê-tan rất lớn đã cơ bản hoàn thành. Cứ như vậy, lợi dụng các nguồn tài nguyên phong phú nơi này, vừa phát triển kinh tế vừa bảo vệ môi trường sinh thái, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
An Tại Đào giảng giải kỹ càng cho Triệu lão, Triệu lão gật gật đầu, lại hỏi:
Khí mê-tan là nguồn năng lượng sạch và tốt. Tuy rằng không thể phát triển trong thành phố nhưng thích hợp phát triển ở nông thôn, rrats có triển vọng. Ý tưởng này tốt lắm, toi thấy các đồng chí có thể phát triển mạnh công trình khí mê-tan, tranh thủ để giúp dân chúng đều có thể dùng khí mê-tan, thoát khỏi tập quán dùng củi và than đá nấu nướng.
Tuy nhiên, tôi có đề nghị thế này. Năm ngoái khi tôi đi châu u, thấy nông nghiệp sinh thái của người nước ngoài đã là bốn trong một, gieo trồng thực vật, dùng xác thực vật tạo khí mê-tan kết hợp dùng năng lượng mặt trời, tôi cảm thấy hình thức này so với các đồng chí khoa học hơn. Các đồng chí cũng có thể ra nước ngoài một chuyến, học tập tham khảo kinh nghiệm tiên tiến của người ta một chút!
Nghe Triệu lão nói vậy, Tiếu Tác Niên, Trình Nguyên Cương và lãnh đạo tỉnh vội gật đầu xác nhận, mà một bên, các cán bộ thành phố và đội phóng viên thì cắm cúi ghi chép, vì quy định không cho phép chụp ảnh.
Lãnh đạo lớn của Trung ương đến địa phương khảo sát, theo lệ thường, là không tuyên truyền, mà sau khi lãnh đạo đi rồi mới có thể thông qua cơ quan truyền thôngtiến hành đưa tin. Sở dĩ như vậy, nói trắng ra là vì sự an toàn của lãnh đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
An Tại Đào thấy Trương Bằng Viễn cũng nhích lại gần, liền khẽ mỉm cười, lại lùi lại phái sau một bước, nhường chỗ cho Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn gật đầu, cười chen vào nói:
-Triệu lão, Bí thưTiếu, Chủ tịch Trình và các vị lãnh đạo, theo yêu cầu của đồng chí Tiểu An,tài chính thành phố đã mạnh mẽ ủng hộ Khu kinh tế mới xây dựng công trình đưa khí mê-tan đến từng hộ dân. Trước mắt, giai đoạn một của công trình đã cơ bản hoàn thành, xây dựng được hơn một ngàn bể chứa khí mê-tan, thông qua việc thay đổi kiểu nhà vệ sinh, thay ống dẫn, thay loại bếp, rất nhiều người dân đã được sử dụng khí mê-tan hiệu suất cao sạch cho môi trường. Sáng mai, Khu kinh tế mới sẽ có lễ khởi đọng công trình, mời Triệu lão và các lãnh đạo tham dự.
Triệu lão liếc mắt nhìn Trương Bằng Viễn một cái. Tiếu Tác Niên cười cười:
-Triệu lão. Vị này chính là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn!
Triệu lão ồ một tiếng:
-Đã xây dựng xong rồi? Tốt, tốt lắm. Tác Niên à, lát nữa chúng ta đi xem. Tôi đến một chuyến cũng không dễ dàng, gặp dịp cũng muốn đi xem cuộc sống của người dân một chút.
Từ công trường của công ty Phú Thành đi ra, Triệu lão dẫn theo các cán bộ đến khu công nghiệp sinh thái Dương Quang. Sau khi đi thăm công ty Dương Quang, Triệu lão rõ ràng rất hứng thú đối với các bồn hoa cảnh.
Ở trong nhà kính lớn khu sinh thái đặc biệt gây trồng bồn hoa quả. Ông cúi người nhìn một chậu bồn cực kỳ tinh xảo trồng cây ăn quả, nhất là một bồn hoa ô mai mới được gây trồng thành công, ông lại càng khen không dứt.
Ông cười lớn,đứng dậy hướng về phía đám người Tiếu Tác Niên cao giọng nói:
-Bồn hoa cây ăn quả này khá đặc sắc. Không những trong nước không có, nước ngoài cũng rất ít thấy! Các đồng chí đem loại này cây này làm thành bồn cảnh, rất có sáng kiến!
Nói tới đây. Triệu lão quay đầu lại nhìn Lý Đại Niên:
-Đại Niên, giúp ta ghi nhớ, ta xem này bồn trái cây này hoàn toàn có thể bày biện ở các buổi quốc yến hoặc một món quà để lãnh đạo trung ương tặng các khách nước ngoài!
Lời Triệu lão vừa thốt ra, quan chức tại chỗ từ Tiếu Tác Niên cho tới An Tại Đào cùng một số nhân viên kỹ thuật công ty Dương Quang cũng hớn hở vui mừng. Nếu như bồn hoa cây cảnh của công ty Dương Quang có thể chuyên cung cấp Trung Nam Hải, vô hình trung giá trị được tăng lên vài phần. Không cần quảng cáo, tiếng tăm cũng sẽ vang dội.
Trần Cận Nam thở dài, thầm nghĩ mặc kệ những chuyện lung tung lộn xộn của nó, ngay cả nếu chính mình vì chuyện đó mà bị liên luỵ, thì cũng coi như mình hoàn lại cho đứa nhỏ này những nghiệt oan mà mình đã gây ra cho nó đi. Ông đưa xe vào nhà, từ từ bước lên lầu.
Âu Dương Đan, vợ ông đang quỳ trong góc sân thượng, mặt hướng về phía bàn thò Phật Quan Thế Âm hương khó nghi ngút, miệng đang lẩm bẩm, cũng không biết lặp đi lặp lại điều gì. Từ lúc Trần Duệ mắc bệnh, rồi được An Tại Đào hiến tuỷ giúp chữa khỏi hẳn, Âu Dương Đan dường như thay đổi thành người khác, không những tính cách thay đổi, lại còn chuyển sang tin Phật.
Bà đã xin nghỉ việc, chuyên tâm giúp chồng dạy con. Trước lúc Trần Duệ xuất ngoại du học, ngoài thời gian nấu nướng chăm sóc hàng ngày cho Trần Cận Nam ra, bà chỉ thắp hương lễ Phật. Đôi khi còn cùng một số phật tử quen biết đi thăm một số chùa chiền trong tỉnh.
Tuy rằng Trần Cận Nam không tin Phật, nhưng đối với sự thay đổi của Âu Dương Đan, ông cũng thấy mừng. Tín ngưỡng khiến một người trở nên bình thản, không màng danh lợi, như vậy sau này Âu Dương Đan sẽ không tạo áp lực gì cho ông nữa. Một thời giantrôi qua, Trần Cận Nam cũng dần dần thích ứng với chuyển biến của Âu Dương Đan.
Trần Cận Nam đứng trên sân thượng, chăm chú nhìn Âu Dương Đan. Âu Dương Đan quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
-Anh về rồi à? Anh ăn cơm chưa? À, đúng rồi, đêm nay anh không dự tiệc chiêu đãi Triệu lão của tỉnh sao?
-Tôi không đi.
Trần Cận Nam thở ra một cái, muốn nói tâm sự của mình với Âu Dương Đan, nhưng cuối cùng lại thôi. Ông vẫn không thật sự yên tâm về vợ mình, sợ chẳng may bà đem chuyện này làm hại An Tại Đào.
Âu Dương Đan ồ một tiếng, không hỏi nữa. Tuy nhiên khi đi ngang qua Trần Cận Nam, đột nhiên bà hạ giọng nói:
-Ông xã à, em có chuyện này quên nói với anh. Hồi ở Thủ đô, em phát hiện dường như thăng bé Tiểu Đào này có quan hệ với cháu gái Mạnh Cúc của Triệu lão. Dường như…dường như quan hệ khá thân mật. trước kia Mạnh Cúc là giảng viên đại học Yên kinh, giờ là Tổng giám đốc công ty An Hạ. Trước kia nghe Tiểu Duệ nói lúc Tiểu Đào đến trường, Mạnh Cúc đối với nó rất tốt. Em nghĩ anh có thể hỏi Tiểu Đào.
Nhưng tiếp đó Âu Dương Đan lại thở dài:
-Thật ra, ông xã à, em không hy vọng anh tiếp tục tranh đấu, anh đã lên tới cấp Thứ trưởng, quyền lực này nọ đến khi nào mới đủ? Lên được cấp Bộ trưởng, anh lại muốn lên cấp cao hơn, quyền lực chính là thuốc phiện, nghiện là nguy. Thật ra em chỉ mong cả nhà chúng ta có thể được vui vẻ bên nhau, điều này mới quan trọng hơn tất cả!
Âu Dương Đan nhìn Trần Cận Nam bằng ánh mắt thật trong trẻo:
-Chúng ta đều đã có tuổi. Em nghĩ anh nên dồ sức lo cho Tiểu Duệ và Tiểu Đào, hai đứa con trai anh, chúng mới là hy vọng của chúng ta. Tiểu Duệ ở nước ngoài, sau này em kiên quyết không cho đặt chân vào chốn quan trường. Chuyện thị phi trên quan trường thật sự có thể khiến người ta phát điên! Về phần Tiểu Đào, nó đã đi trên con đường đó rồi, xem tư thế của nó, tương lai phát triển sẽ không kém anh. Hãy theo dõi chăm sóc nó, dù sao nó còn trẻ tuổi, thay nó dẹp bỏ một vài chướng ngại để nó làm đến nơi đến chốn, em tin tưởng tương lai nó sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh!
Trần Cận Nam hơi giần giật nơi khoé miệng:
-Bây giờ em thật lòng lo cho Tiểu Đào.
-Ôi, ông xã, bây giờ em nhìn việc gì cũng đều thoáng hơn trước.Em nên làm gì? Cãi nhau với anh hay ly hôn? Em không muốn như vậy, cùng sẻ chia cay đắng ngọt bùi mấy chục năm trời, không có tình cảm cũng sinh ra tình cảm, đến bây giờ, còn có cái gì quan trọng hơn là sự bình an và hạnh phúc nữa chứ! Chỉ cần anh được khoẻ mạnh, Tiểu Duệ được bình an, là hạnh phúc lớn nhất của em rồi.
Âu Dương Đan thong thả đi về phía phòng khách:
-Hơn nữa, Tiểu Đào cũng không có lỗi gì, nó bỏ qua hiềm khích lúc trước cứu Tiểu Duệ là em đã vô cùng cảm kích rồi. Dù nói thế nào, đều là những người bề trên chúng ta có lỗi đối với nó, nhất là anh!
Âu Dương Đan lại thở dài, giọng nói trở nên xa xăm:
-Ông xã, xem ra anh còn chưa ăn cơm? Em đi nấu chút gì cho anh ăn, một bát mì thịt băm nhé?
Trong lúc Trần Cận Nam nói chuyện với vợ, tại một tiệm nhỏ trong thị trấn, An Tại Đào đang đãi mười mấy người của văn phòng Khu kinh tế mới ăn cơm. Mã Hiểu Yến cùng mọi người làm thêm giờ, sau khi xong việc đã khá muộn, thấy mọi người chưa ăn cơm, An Tại Đào liền mời các cô đến thị trấn ăn cơm, ăn xong còn vui chơi giải trí vui vẻ hàng giờ.
Tuy nhiên lúc này Mã Hiểu Yến cảm thấy tinh thần An Tại Đào có phần trầm lắng, uống rượu rất nhiều, dường như có tâm sự gì đó. Cô muốn quan tâm hỏi han hắn một chút, nhưng lại sợ hắn sẽ không cởi mở, nên lại thôi.
Cuối cùng, thấy An Tại Đào đã hơi say, Mã Hiểu Yến liền thay hắn lái xe.
Sáng sớm hôm sau. Triệu lão với sự tháp tùng của Bí thư Tỉnh uỷ Tiếu Tác Niên, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương và một số lãnh đạo tỉnh bắt đầu xuất phát đi Quy Ninh.
Sở công an tỉnh phái xe jeep cảnh sát hụ còi mở đường, trung đoàn cảnh sát vũ trang cũng điều mấy xe cảnh sát theo sau, hơn mười chiếc xe tạo thành một đoàn xe thật dài một mạch rời khỏi Thiên Nam, hướng về phia huyện Quy Ninh chạy như bay.
Các lãnh đạo thành phố Phòng Sơn đã chờ ở giao lộ đường cao tốc. Khi đoàn xe ở tỉnh giảm tốc độ rẽ vào tỉnh lộ, hơn mười chiếc xe của thành phố Phòng Sơn lại nối vào, đoàn xe càng thêm dài. Xe cảnh sát hụ còi inh ỏimở đường, cảnh sát lái mô tô và đặc công chạy tới chạy lui khai thông giao thông. Sau khi tới Phòng Sơn, tốc độ đoàn xe đã chậm lại.
Triệu lão ngồi trong xe, thấy Mạnh Cúc ngồi bên cạnh bĩu môi, tỏ vẻ hờn dỗi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến ông, ông không khỏi cười khổ, nói:
-Cháu à, không phải cậu đã xin lỗi cháu rồi sao? Sao cháu còn không bỏ qua?
Mạnh Cúc quay đầu lại, đỏ mặt khẽ nói:
-Cậu, cháu biết cậu tốt với con, nhưng cậu không hiểu rõ chuyện giữa cháu và hắn. Nếu cậu còn buộc hắn như vậy, sẽ làm hắn rời khỏi cháu. Cậu à, cháu hy vọng đây là lần cuối cùng, chuyện của mình, cháu sẽ tự lo được, cháu cũng không còn trẻ con nữa, cháu biết rõ mình nên làm như thế nào mà!
Đôi mày dài mà rậm của Triệu lão nhướng lên, buồn bã khoát tay, trầm giọng nói:
-Thôi, về sau cậu không quản chuyệnj này nữa. Bất quá, cậu nghĩ hắn cũng không dám ức hiếp cháu!
Mạnh Cúc cười cười, không hề lo lắng. Sự cương nghị và thẳng thắn lấp lánh trong đôi mắt cô, trong đó còn nồng đậm pha lẫn một loại tình cảm dịu dàng. Triệu lão thấy vậy, thầm thở dài, không nói thêm nữa.
Triệu lão tựa đầu liếc nhìn ra ngoài, không khỏi nhíu mày, nói với Lý Đại Niên:
-Đại Niên, nói với Tiếu Tác Niên, bảo mấy xe cảnh sát lui ra, đừng làm náo loạn quấy nhiễu dân chúng! Chạy tới chạy lui gây sức ép như vậy, ra cái thể thống gì? Hả?
Lý Tác Niên vội đáp ứng, gọi điện ngay cho Tiếu Tác Niên.
-Bí thư Tiếu, tôi là Lý Đại Niên. Ý thủ trưởng là cho xe cảnh sát quay về, không làm ảnh hưởng sinh hoạt của người dân, mặt khác, không cần đến huyện, cứ chạy thẳng đến Khu kinh tế mới. Thủ trưởng nói, ngoại trừ các lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh và thành phố, các đồng chí khác đều quay về đi.
Lý Đại Niên nói rất nhanh, khiến Tiếu Tác Niên lo sợ. Biết đã làm Triệu lão bất mãn, ông liền khẩn trương chỉ thị. Phía trước chỉ để lại một chiếc xe mở đường, tắt còi xe cảnh sát, các xe cảnh sát còn lại và xe cảnh sát vũ trang đi theo phia sau đoàn xe, làm cho cả đoàn xe gia tăng tốc độ.
Lãnh Mai và lãnh đạo huyện lo lắng chờ ở thị trấn, ngay ngả rẽ đi Khu kinh tế mới Tư Hà, xa xa thấy đoàn xe thật dài chạy như bay đến, liền vội vàng lên xe, bảo lái xe:
-Lát nữa, khi đoàn xe lãnh đạo tới, chúng ta cũng nhanh chóng bám theo!
Khu kinh tế mới Tư Hà đã sẵn sàng chờ đón, theo sự bố trí của cảnh sát, ngoại trừ một số ít công nhân thi công và nhân viên Khu kinh tế mới ra thì người không phận sự không được ra ngoài hoạt động. Trong phạm vi quanhKhu kinh tế mới, dân làng các thôn xóm xung quanh cũng đều ở trong nhà, mà mỗi làng đều có bố trí đồn công an trông coi.
Triệu lão xuống xe, một đám cán bộ lớn nhỏ ở tỉnh, thành phố và huyện vây quanh. Đoàn xe không đến nhà khách của Khu kinh tế mới mà sẽ đi thẳng đến công trường của công ty Phú Thành.
Một đám đông nghịt cán bộ các cấp vây quanh, cho nên các cán bộ Khu kinh tế mới rốt cục không thấy rõ ràng hình dáng mặt mũi của Triệu lão ra sao. Chỉ xa xa trông thấy một ông già trông có vẻ uy nghiêm mà thanh thoát, được một cô gái hết sức xinh đẹp khoác tay, trên mặt nở một nụ cười ung dung và trầm tĩnh.
Dưới ánh mặt trời mùa thu xán lạn, các quan chức thuần một sắc sơ mi trắng quần đen đứng chen chúc, thân hình chuyển động không ngừng, trên người đều ửng lên một quầng sáng đỏ mờ nhạt, thỉnh thoảng xen lẫn các cảnh sát ứng phó, cách đó không xa, cảnh sát có vũ trang và công an cũng rất khẩn trương.
Triệu lão nhìn lướt qua đám người, thấy An Tại Đào đang đứng xa xa bên ngoài đám người, không khỏi thoáng nhìn một chút. Tuy rằng An Tại Đào là người chủ quản nơi Triệu lão đến khảo sát, nhưng dù sao cấp bậc của hắn rất thấp, trước nhiều lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, thành phố, căn bản là hắn không thể tiếp cận Triệu lão.
Trong hoàn cảnh trước mặt là một đám cán bộ cấp tỉnh, cấp sở, một cán bộ cấp phó huyện như hắn rõ ràng là nhỏ bé không đáng kể. Mà một cán bộ Khu kinh tế mới như Tôn Hiểu Linh càng không cần phải nó, chỉ có thể đứng xa xa nhìn.
Mạnh Cúc kéo cánh tay Triệu lão, ánh mắt dịu dàng lướt qua vai các cán bộ hướng về phía An Tại Đào, ánh mắt giao nhau, hai người ngầm hiểu, mỉm cười. tuy rằng bên tai truyền đến tiếng cười giọng nói đầy kính cẩn và nịnh nọt của cán bộ các cấp, nhưng Mạnh Cúc không hề để ý, trong mắt của cô chỉ có một mình An Tại Đào.
Xung quanh công trường của công ty Phú Thành đã bị cảnh sát bao quanh. Trong lúc mọi người tiền hô hậu ủng, Triệu lão đứng trên một sườn dốc cao, ngắm nhìn công trường đang gấp rút thi công. Ngắm bờ sông Tư Hà xanh màu ngọc bích, nhà xưởng sơn hai màu trắng và xanh lam, quy mô thoạt trông rất to lớn, không khỏi thầm gật đầu.
Một nơi non xanh nước biếc hết sức tao nhã! Triệu lão liếc nhìn Lý Đại Niên.
Lý Đại Niên biết ý của ông, vội quay về phía Tiếu Tác Niên cười cười:
-Bí thư Tiếu, ý thủ trưởng là…
Tiếu Tác Niên lúng túng cười, lúc này mới ý thức được, hoá ra chuyến đi này của Triệu lão là vì An Tại Đào. Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, lớn tiếng hô lên:
-Trương Bằng Viễn, đồng chí Tiểu An Khu kinh tế mới Tư Hà đâu? Đồng chí Tiểu An!
Trương Bằng Viễn ngẩn ra, chợt quay đầu lại tim xem. Thấy An Tại Đào đứng bên kia, vội nhìn hắn khoát tay.
An Tại Đào trong bụng cười cười, sau đó khi mọi người nhường đường, hắn đi tới, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười lẫn chút kính cẩn chỉ có Triệu lão và Mạnh Cúc hiểu được.
Tiếu Tác Niên cười ha hả:
-Triệu lão, vị này Tiểu An, chính là Phó Bí thư Huyện uỷ, Bí thư Đảng uỷ Khu kinh tế mới Tư Hà. Khu kinh tế mới là do hắn phụ trách xây dựng nên.
Tiếu Tác Niên nhìn An Tại Đào liếc mắt một cái. An Tại Đào tiến lên một bước, cao giọng chào:
-Triệu lão!
Triệu lão đưa bàn tay yếu ớt ra bắt tay An Tại Đào, lại hơi dùng sức nhéo vào lòng bàn tay hắn, miệng cười khẽ:
-Qảu nhiên là tuấn tú, lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Không tồi, không tồi, tôi ở Yên kinh nhưng có nghe nói về cậu!
Trong mắt Triệu lão, một chút thâm trầm chợt loé lên rồi vụt tắt, đã thấy An Tại Đào vô tình hay cố ý lánh qua một bên, khoé miệng ông hơi nhếch lên, nhìn An Tại Đào gật đầu, lại thấy Mạnh Cúc và An Tại Đào nhìn nhau, dường như là quên mất mình đang ở đâu, liền cúi đầu ho khan một tiếng.
- Khụ!
An Tại Đào làm như không có chuyện gì, xoay người sang chỗ khác, đứng phía sau, cách Triệu lão hai bước, nhường chỗ cho Tiếu Tác Niên và Trình Nguyên Cương. Cảm thấy được động tác nhỏ này của hắn, Tiếu Tác Niên gật đầu, Trình Nguyên Cương tỏ vẻ khen ngợi liếc nhìn hắn, thầm ghi nhớ gương mặt trẻ tuổi anh tuấn điềm tĩnh này.
-Đồng chí Tiểu An, Nghe nói các đồng chí ở đây đang làm công trình nông nghiệp sinh thái đa tầng ba trong một?
Triệu lão thản nhiên hỏi.
Hỏi một cách chi tiết vào vấn đề, hơn nữa người hỏi lại là Triệu lão, lãnh đạo tại chỗ đều giữ im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa:
-Đúng vậy, Triệu lão. Chúng tôi thiết kế một mô hình phát triển nông nghiệp sinh thái tạo khí mê-tan. Ngài xem. Phía trước chỗ kia xây dựng hai bồn chứa khí mê-tan rất lớn đã cơ bản hoàn thành. Cứ như vậy, lợi dụng các nguồn tài nguyên phong phú nơi này, vừa phát triển kinh tế vừa bảo vệ môi trường sinh thái, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
An Tại Đào giảng giải kỹ càng cho Triệu lão, Triệu lão gật gật đầu, lại hỏi:
Khí mê-tan là nguồn năng lượng sạch và tốt. Tuy rằng không thể phát triển trong thành phố nhưng thích hợp phát triển ở nông thôn, rrats có triển vọng. Ý tưởng này tốt lắm, toi thấy các đồng chí có thể phát triển mạnh công trình khí mê-tan, tranh thủ để giúp dân chúng đều có thể dùng khí mê-tan, thoát khỏi tập quán dùng củi và than đá nấu nướng.
Tuy nhiên, tôi có đề nghị thế này. Năm ngoái khi tôi đi châu u, thấy nông nghiệp sinh thái của người nước ngoài đã là bốn trong một, gieo trồng thực vật, dùng xác thực vật tạo khí mê-tan kết hợp dùng năng lượng mặt trời, tôi cảm thấy hình thức này so với các đồng chí khoa học hơn. Các đồng chí cũng có thể ra nước ngoài một chuyến, học tập tham khảo kinh nghiệm tiên tiến của người ta một chút!
Nghe Triệu lão nói vậy, Tiếu Tác Niên, Trình Nguyên Cương và lãnh đạo tỉnh vội gật đầu xác nhận, mà một bên, các cán bộ thành phố và đội phóng viên thì cắm cúi ghi chép, vì quy định không cho phép chụp ảnh.
Lãnh đạo lớn của Trung ương đến địa phương khảo sát, theo lệ thường, là không tuyên truyền, mà sau khi lãnh đạo đi rồi mới có thể thông qua cơ quan truyền thôngtiến hành đưa tin. Sở dĩ như vậy, nói trắng ra là vì sự an toàn của lãnh đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
An Tại Đào thấy Trương Bằng Viễn cũng nhích lại gần, liền khẽ mỉm cười, lại lùi lại phái sau một bước, nhường chỗ cho Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn gật đầu, cười chen vào nói:
-Triệu lão, Bí thưTiếu, Chủ tịch Trình và các vị lãnh đạo, theo yêu cầu của đồng chí Tiểu An,tài chính thành phố đã mạnh mẽ ủng hộ Khu kinh tế mới xây dựng công trình đưa khí mê-tan đến từng hộ dân. Trước mắt, giai đoạn một của công trình đã cơ bản hoàn thành, xây dựng được hơn một ngàn bể chứa khí mê-tan, thông qua việc thay đổi kiểu nhà vệ sinh, thay ống dẫn, thay loại bếp, rất nhiều người dân đã được sử dụng khí mê-tan hiệu suất cao sạch cho môi trường. Sáng mai, Khu kinh tế mới sẽ có lễ khởi đọng công trình, mời Triệu lão và các lãnh đạo tham dự.
Triệu lão liếc mắt nhìn Trương Bằng Viễn một cái. Tiếu Tác Niên cười cười:
-Triệu lão. Vị này chính là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn!
Triệu lão ồ một tiếng:
-Đã xây dựng xong rồi? Tốt, tốt lắm. Tác Niên à, lát nữa chúng ta đi xem. Tôi đến một chuyến cũng không dễ dàng, gặp dịp cũng muốn đi xem cuộc sống của người dân một chút.
Từ công trường của công ty Phú Thành đi ra, Triệu lão dẫn theo các cán bộ đến khu công nghiệp sinh thái Dương Quang. Sau khi đi thăm công ty Dương Quang, Triệu lão rõ ràng rất hứng thú đối với các bồn hoa cảnh.
Ở trong nhà kính lớn khu sinh thái đặc biệt gây trồng bồn hoa quả. Ông cúi người nhìn một chậu bồn cực kỳ tinh xảo trồng cây ăn quả, nhất là một bồn hoa ô mai mới được gây trồng thành công, ông lại càng khen không dứt.
Ông cười lớn,đứng dậy hướng về phía đám người Tiếu Tác Niên cao giọng nói:
-Bồn hoa cây ăn quả này khá đặc sắc. Không những trong nước không có, nước ngoài cũng rất ít thấy! Các đồng chí đem loại này cây này làm thành bồn cảnh, rất có sáng kiến!
Nói tới đây. Triệu lão quay đầu lại nhìn Lý Đại Niên:
-Đại Niên, giúp ta ghi nhớ, ta xem này bồn trái cây này hoàn toàn có thể bày biện ở các buổi quốc yến hoặc một món quà để lãnh đạo trung ương tặng các khách nước ngoài!
Lời Triệu lão vừa thốt ra, quan chức tại chỗ từ Tiếu Tác Niên cho tới An Tại Đào cùng một số nhân viên kỹ thuật công ty Dương Quang cũng hớn hở vui mừng. Nếu như bồn hoa cây cảnh của công ty Dương Quang có thể chuyên cung cấp Trung Nam Hải, vô hình trung giá trị được tăng lên vài phần. Không cần quảng cáo, tiếng tăm cũng sẽ vang dội.
Tác giả :
Cách Ngư