Quan Thanh
Chương 284: “Bốc hoả”
Phó bí thư Mã Đức Thắng đại diện Thành uỷ lên tiếng. Sau đó đại hội bổ nhiệm cơ sở kết thúc. Sau khi Lãnh Mai phát biểu, An Tại Đào cũng nói vài câu, đại hội kết thúc.
Bởi vì sau đó còn phải tham dự cuộc họp thường vụ huyện uỷ, cho nên An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, rồi bảo Đồng Hồng Cương lại thông báo sửa đổi thời gianhội nghị, chuyển hội nghị cán bộ cấp trung trở lên của cơ quan huyện uỷ vốn sẽ diễn ra chiều nay thành vào sáng ngày mai.
Tiễn Mã Đức Thắng và Trương Kính Phú xong, Lãnh Mai lập tức chủ trì cuộc họp hội nghị thường vụ huyện uỷ. Tình thế trước mắt, đơn giản là Lãnh Mai đóng vai trò làm chủ, An Tại Đào cổ vũ. Trưởng ban Tổ chúc cán bộ Khâu Côn, Trưởng ban Tuyên giáo mới tới đều lên tiếng, một lần nữa xác định rõ công tác phân công, sau đó để văn phòng huyện uỷ xử lý sau. Văn kiện của đảng truyền đạt các đơn vị, các xã, thị trấn, coi như được xác định.
Kết thúc hội nghị đã là 6 giờ chiều. Trên đường về nhà, An Tại Đào gọi điện cho Lưu Ngạn, biết hôm nay cô không có thời gian quay về, không khỏi hơi buồn bực. Từ khi Lưu Ngạn bắt đầu điều hành tập đoàn báo chí Phòng Sơn, cô không thể về huyện hàng ngày như trước.
Nói chuyện qua điện thoại một lát với Lưu Ngạn rồi cúp máy, An Tại Đào thầm thở dài. Lưu Ngạn vẫn là loại phụ nữ mạnh mẽ coi trọng sự nghiệp.trong nhất thời, cô có thể làm một người phụ nữ "nội trợ" dịu dàng trong việc bếp núc, nhưng cô không thể làm điều đó trong một thời gianquá dài được.
Cô có sự nghiệp của mình, An Tại Đào cũng không có quyền yêu cầu Lưu Ngạn bỏ sự nghiệp vì mình. Hơn nữa, công việc Lưu Ngạn đang làm là giấc mộng mà lòng cô đã ôm ấp bấy lâu, cô phải thi thố tài hoa và năng lực của mình, tự mình biến một tòa soạn báo nho nhỏ thành một tập đoàn báo chí hàng đầu.
Về đến nhà, An Tại Đào vừa mở cửa, chợt nghe từ phòng khách vọng lại tiếng cười nói trong trẻo của Trúc Tử và một người phụ nữ. Vừa thò đầu nhìn vào, thì ra là Mã Hiểu Yến
An Tại Đào thay giày ra. Bởi vì có khách, hắn không thay quần áo, liền đi thẳngqua, thấy Mã Hiểu Yến kính cẩn đứng dậy, khẽ mỉm cười:
-Hiểu Yến, ngồi xuống nói chuyện.
An Tại Đào biết Mã Hiểu Yến đến nhà mình, chắc chắn là muốn nói về chuyện của Trương Phi, phóng viên báo chiều Tân Hải. Hắn liền nhìn Trúc Tử cười cười:
-Trúc Tử.
Hắn đang tìm cách đuổi khéo Trúc Tử về phòng, thì nghe Trúc Tử cười khúc khích:
-Anh, anh và chị Hiểu Yến có công việc cần bàn, em sẽ không quấy rầy.Đúng lúc em cũng muốn đi ra ngoài, lớp em có liên hoan, còn mời chủ nhiệm lớp và vài giáo viên bộ môn. Đây là cuộc họp mặt toàn bộ bạn học lần cuối cùng trước khi lên lớp mười.
-Ừ, đi đi, buổi tối đừng về quá muộn!
An Tại Đào còn chưa nói xong, Trúc Tử liền cười cười chạy ra cửa. Lúc Mã Hiểu Yến tới, cô đang chuẩn bị đi, định để lại cho An Tại Đào một mẩu tin nhắn. Nhưng vì Mã Hiểu Yến đến, cô không tiện đi ngay, phải chờ An Tại Đào trở về.
-Bí thư An, em Trúc Tử khá đáng yêu.
Mã Hiểu Yến bị An Tại Đào nhìn chằm chú, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên,:
-Bí thư An, phóng viên Trương Phi của báo Tân Hảỉ, tôi để hắn đi rồi, gọi điện thoại cho anh không được, tôi liền tự tiện làm chủ, đưa phong bìmột ngàn cho y.
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
-Tiền phong bì không có vấn đề. Chủ yếu là y nói như thế nào.
-Trương Phi nói là một Phó tổng biên tập báo Tân Hải cho y tin tức. Bố trí y đến huyện thu thập tin tức về thời kỳ thịnh vượng mới, về phần tin tức từ đâu tới đây, y không nói được. Bí thư An, tôi cảm thấy dường như y không nói sai.
Mã Hiểu Yến cười cười: - Tôi bảo y trở về liền ăn ngay nói thật, nói rằng người công nhân bị thương và người nhà từ chối trả lời phỏng vấn. Tuy nhiên, Bí thư An, hay là anh cũng gọi điện thoại cho phía Tân Hải để đề phòng chuyện không hay.
An Tại Đào gật đầu, lạnh lùng nói:
-Tôi đã gọi điện thoại cho bên Tân Hải, cô không cần lo lắng. Cho dù là Trương Phi không nghe lời dặn dò, bản thảo của y cũng không đăng được đâu.
Đột nhiên, mũi An Tại Đào hơi nhíu lại, từ trên người Mã Hiểu Yến hắn nghe thấy thoang thoảng mùi rượu. Hắn bất giác liếc nhìn khuôn mặt hây hây đỏ đầy quyến rũ của Mã Hiểu Yến, khóe miệng hiện lên nét cười pha chút suy nghĩ:
-Hiểu Yến, tiền phong bao cùng với chi phí hôm nay cô tiếp phóng viên ăn cơm, chính cô xử lý là tốt rồi, chuyện của cơ quan không thể để cá nhân cô xuất tiền túi.
-Cô uống rượu à?
An Tại Đào nhẹ nhàng hỏi.
-Vâng.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu trả lời. Hôm nay cô mặc chiếc sơ mi lụa cổ áo rất thấp, bộ ngực căng tròn trước ngực nhấp nhô nhè nhẹ, lộ rõ khe ngực sâu hút giữa đôi bầu ngực trắng như tuyết, bởi vì cô cúi xuống mà đập vào mắt An Tại Đào trong thoáng chốc.
Mặc dù so về dung mạo thì Mã Hiểu Yến kém Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn và Mạnh Cúc một chút, khí chất cũng không bằng, nhưng dáng người cô rất gợi cảm, cử chỉ toát ra vẻ mềm mại quyến rũ động lòng người. Cô chưa chắc cố ý bày ra điệu bộ khêu gợi, nhưng bản tính trời sinh khúm núm, trong lúc vô tình cử chỉ liền lộ ra dáng vẻ quyến rũ, hấp dẫn dục vọng mạnh mẽ của đàn ông.
Mặc dù mắt chỉ thoáng thấy một mảng trắng ngần kia, nhưng An Tại Đào vẫn cảm thấy lòng rung động, bụng dưới không ngờ nháy mắt nóng rực, nổi lên theo phản ứng sinh lý của đàn ông. Hắn thở phào một cái, thầm hổ thẹn. Tự nhủ không hiểu sao bây giờ sự đề kháng đối với nữ sắc của mình ngày càng kém.
Hoặc là, "bản năng" đàn ông biết theo quyền lực cùng địa vị ngày càng cao của mình mà lặng lẽ sinh trưởng? Bất kể An Tại Đàocó muốn thừa nhận hay không, hắn đã không đi lại con đường của An Tại Đào của quá khứ nữa.
Có lúc, An Tại Đào cảm thấy mình bây giờ rất vô liêm sỉ: Hiểu Tuyết là mối tình đầu của cả kiếp trước và kiếp nầy của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ Hiểu Tuyết, nhưng hắn đồng thời lại đối với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc phát sinh tình cảm sâu đậm không thể dứt bỏ, thậm chí, bên cạnh sự hấp dẫn của sắc đẹp, trong lòng hắn có khi còn có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
Đối với Hiểu Tuyết hắn có cảm giác tội lỗi và hổ thẹn, nhưng lại bị khoái cảm từ sâu trong nội tâm lấn át và xua tan đi. Cứ vướng vít như thế thật lâu sau, rốt cục hắn như kẻ mắc nghiện ma tuý. Điều khúc mắc có lẽ là, ẩn sâu bên trong hắn còn có một con người xấu xa khác.
An Tại Đào thở dài một cái, điều chỉnh hô hấp của mình một chút, ánh mắt vội vàng rời khỏi thân hình mê hoặc của Mã Hiểu Yến
Dường như nhận thấy được sự thay đổi của An Tại Đào, mặt Mã Hiểu Yến càng đỏ hơn, trông càng tươi đẹp, ướt át. Cô khẽ cúi đầu. Hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đan vào nhau, những ngón tay thon dài khi thì duỗi ra, khi thì nắm chặt lại, có thể thấy được trong lòng cô cũng rất căng thẳng.
Cô cũng không phải loại cô gái nhỏ không hiểu chuyện nam nữ, phản ứng sinh lý của An Tại Đào đã bị cô bắt gặp. Chỉ có điều ngay cả cô sẵn lòng, ngay cả đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hiến thân, nhưng cô cũng không dám chủ động ngả vào lòng hắn.
Không khí trong phòng trở nên đầy áp lực và có chút mập mờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
An Tại Đào định đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, nhưng phía dưới bất ngờ "phồng lên" như vậy, nếu đứng dậy chắc chắn sẽ xấu mặt trước mặt Mã Hiểu Yến. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nghiêng người đi, lúng túng tựa vào sô pha để che giấu tình trạng khó xử của mình.
-Bí thư An, nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước nhé!
Màu đỏ trên mặt Hiểu Yến dần dần nhạt đi, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Cô đợi một lát, thấy An Tại Đào không có dấu hiệu muốn "ra tay" đối với mình, trong lòng cảm thấy thất vọng, còn có cả sự chua xót.
Sự nhạy cảm của phụ nữ cho cô biết, An Tại Đào đối với cơ thể cô có ham muốn nhất định, nhưng rốt cục, người đàn ông này thà cố nén chứ không cần mình. Điều này đủ để nói lên, cuối cùng thì hắn vẫn xem thường mình, hoặc là, ở trong lòng hắn, mình chỉ là một cô gái thấp hèn không biết xấu hổ là gì.
Mã Hiểu Yến trong lòng sâu kín thở dài, đôi mắt đỏ lên, hai giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Mặc dù cô có tham vọng, nhưng vẫn là một phụ nữ sâu sắc, đồng thời là một cô gái trẻ tuổi có tình cảm nồng nhiệt và ảo tưởng lãng mạn. Trước đây, cô chỉ xem trọng quyền lực trong tay An Tại Đào, nhưng hiện giờ thì An Tại Đào hấp dẫn cô, khiến cô nảy sinh tình cảm, tuyệt đối không còn chỉ vì quyền lực của hắn.
-Ừ, cô về nhé, tôi sẽ không tiễn.
An Tại Đào cứng rắn cười một tiếng, vẫn ngồi yên tại chỗ.
Hắn biết, chỉ cần một ánh mắt của hắn, Mã Hiểu Yến xinh đẹp tràn đầy hấp dẫn kia sẽ quấn lấy hắn, vì hắn mà giải toả ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy kia. Nhưng hắn lại biết, Mã Hiểu Yến không giống những cô gái khác, trong cô ẩn chứa đầy tham vọng, cô không cam lòng thua kém người khác, không cam lòng ẩn giấu, chiếm hữu thể xác cô là chuyện dễ dàng nhưng bị cô vướng víu sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Nếu Mã Hiểu Yến biết được suy nghĩ của An Tại Đào lúc này, có lẽ cô sẽ tức giận đến mức điên cuồng.
Người đàn ông này từ lâu đã vô tình ở ra cánh cửa của lòng cô, cũng không biết khi nào đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô, khiến cô muốn hiến thân cho hắn, dù là đối với quyền lực của hắn cô có ngưỡng mộ và theo đuổi, nhưng đồng thời cũng dành cho hắn tình cảm trọn vẹn của con tim mình.
Nhưng tình cảm và suy nghĩ tế nhị, phức tạp như thế này cô có thể bày tỏ cùng ai đây?
An Tại Đào ngồi trên ghế sô pha "lấy lại bình tĩnh", định đi tắm và thay quần áo để nhờ cái lạnh làm dịu sự xao động từ cả thể xác và tinh thần. Nhưng "hoạ vô đơn chí", Mã Hiểu Yến vừa mới đi, Tôn Hiểu Linh lại tới.
Mở cửa ra thấy là Tôn Hiểu Linh, An Tại Đào không kìm nổi cười khổ một tiếng:
-Cô Tôn? Sao lại đến thế?
Lúc Tôn Hiểu Linh vừa tới dưới lầu, thấy Mã Hiểu Yến bộ dáng thất thần lái xe máy vội vàng lướt ngang qua, ngay cả câu chào của Tôn Hiểu Linh dường như cũng không nghe thấy.
Mặt Tôn Hiểu Linh đỏ lên, lách mình vào phòng An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
-Bí thư An, tôi hầm gà, mang tới cho anh một ít, anh nếm thử đi.
Nghe cô nói như vậy An Tại Đào mới phát hiện tay cô đang xách một gà- mên hai tầng bằng i-nốc, tuy đậy nắp nhưng hơi nóng vẫn bốc lên, mùi thức ăn thoang thoảng thơm ngát toả ra.
An Tại Đào thầm kêu khổ, mình đang "vượng hoả" thế này, nếu lại ăn canh gà, sợ có khi lại càng "bốc hoả", nhưng dù sao Tôn Hiểu Linh có lòng chăm sóc, đương nhiên hắn không thể làm tổn thương lòng tốt của cô.
Tôn Hiểu Linh mặc một bộ quần áo rất nhẹ nhàng, sơ mi, váy ngắn, mái tóc ngắn chải chỉnh tề ra phía sau gáy, khi cô cúi người múc canh gà ra chén, hai khối đầy đặn trước ngực đung đưa, rung động tà áo, những đường cong tạo nên từng đợt sóng "chết người". Thật sự muốn lấy mạng mình mà! An Tại Đào thoáng nhìn, cố gắng kìm chế "sóng lòng", nhưng ngược lại nó càng dâng cao, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trong đầu suy nghĩ rõ ràng là phải nhanh chóng rời xa Tôn Hiểu Linh ngay nhưng người lại cứ đứng nơi đó không hề nhúc nhích.
-Được rồi, có thể ăn rồi. Tôi nấu món này rất dễ tiêu.
Tôn Hiểu Linh đứng dậy, quay đầu lại, đột nhiên thấy sắc mặt An Tại Đào đỏ lên, hơi thở dồn dập, đầu vai còn hơi run lên, đầu tiên cô ngẩn ra, rồi xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hơi thở của Tôn Hiểu Linh cũng trở nên dồn dập, tim nhảy thình thịch trong lồng ngực. Cô dùng khoé mắt lặng lẽ liếc An Tại Đào một cái, thấy hắn đang chậm rãi xoay người đi, bèn cắn chặt răng, tiến tới ôm lấy lưng hắn.
Thời tiết nóng bức, hai người ăn mặc rất mỏng manh, đột nhiên Tôn Hiểu Linh ôm chặt hắn như vậy, bộ ngực tròn căng dán chặt vào sau lưng hắn, đến mức hắn có thể cảm nhận đường nét rõ rệt của hai nụ hoa cưng cứng lướt qua phía sau lưng. An Tại Đào chợt cảm thấy ngọn lửa trong người hắn càng hừng hực thiêu đốt, rốt cuộc hắn không thể khống chế nổi sự tấn công ào ạt của cơn sóng dục vọng, cúi người xuống ôm Tôn Hiểu Linh vào lòng, thở hổn hển chạy về phía phòng ngủ.
Tôn Hiểu Linh đã bắt đầu ở vào độ chín của người phụ nữ, tuổi thanh xuân căng tràn nhựa sống, một khi đã mở rộng trái tim thì chỉ khăng khăng một mực theo sát người đàn ông của lòng mình, trong nháy mắt ngàn vạn tình cảm dịu dàng như nước chất chứa bấy lâu như tuôn trào cả ra, dường như muốn đem An Tại Đào hòa tan đi. Suốt một giờ thoả sức điên cuồng, cùng An Tại Đào sung sướng hai lần, sau khi mưa gió tan đi, Tôn Hiểu Linh mới đưa thân thể nở nang của mình rúc vào trong ngực của hắn, xấu hổ đỏ mặt, cũng không dám ngẩng đầu lên.
-Rất xin lỗi, tôi…
-Anh đừng nói như vậy.
Tôn Hiểu Linh yên lặngnắm hai tay An Tại Đào thật chặt đặt trên bộ ngực đầy đặn của mình, dịu dàng nói:
-Là tôi cam tâm tình nguyện, tôi nguyện ý làm người tình của anh, chỉ cần anh không chê tôi, tôi nguyện ý theo anh bất cứ lúc nào.
Làm như sợ An Tại Đàonghĩ mình sẽ là gánh nặng cho hắn, Tôn Hiểu Linh nằm ở trong ngực của hắn, lẩm bẩm nói:
-Tôi là một người phụ nữ, tôi cũng có nhu cầu của mình.
-Nhưng tôi không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho cô cả.
An Tại Đào thở ra một cái.
-Tôi không cần bất cứ điều gì.
Mặt Tôn Hiểu Linh đỏ bừng lên, lấy tay vẽ vẽ vòng tròn trên ngực hắn với vẻ đầy mãn nguyện:
-Tôi chỉ cần anh thôi.
Hơi thở của cô lại đột nhiên trở nên dồn dập, xoay người ngồi dậy, lại dán sát cơ thể của mình vào người hắn, ánh mắt quyến rũ dịu dàng như vương muôn nghìn sợi tơ tình ý:
-Lại yêu tôi lần nữa đi, tôi xin anh đấy!
…
Sáng hôm sau, trước giờ họp, An Tại Đào đi tới lễ đường huyện uỷ, thấy ngoại trừ vài nhân viên văn phòng huyện uỷ đang bố trí hội trường, còn chưa có ai tới họp.
An Tại Đào một mình ngồi trên chủ tịch đài, đốt một điếu thuốc, ánh mắt sáng ngời nhìn ra cửa lễ đường.Đợi một lát, nhìn đồng hồ thấy đã đúng mười giờ nhưng vẫn chưa có mấy người tới. Mãi đến hơn 10 giờ 10, các cán bộ mới tụm năm tụm ba đi vào lễ đường, tìm chỗ ngồi xuống.
Thấy mặt An Tại Đào có vẻ hơi sa sầm, Đồng Hồng Cương lúng túng cười:
-Bí thư An, có muốn điểm danh không?
An Tại Đào khoát tay, cất cao giọng nói:
-Chặn ngay cửa, điểm danh từng người. Hễ ai đến trễ, không cho vào hội trường nữa.
Đồng Hồng Cương điểm danh, còn có nhiều người chưa tới. Nói cách khác, họ đã bị chặn ở ngoài cửa. Đồng Hồng Cương quay đầu lại liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái, thấy An Tại Đào gật đầu, liền kính cẩn mỉm cười, liền mang theo danh sách lui xuống dưới đài.
An Tại Đào cầm mi-cro, đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
-Chúng ta là ai? Không phải là tiểu thương hay người bán hàng rong, mà là cán bộ huyện uỷ Quy Ninh! Là công bộc của nhân dân! Thông báo mấy giờ họp? Mười giờ! Nhưng cả đám mấy người đến đây lúc mấy giờ? Hả? 9 giờ 40 tôi đi vào lễ đường, ngồi ở chỗ này chờ, mãi cho đến 10 giờ, tổng cộng mới có vài đồng chí không đi muộn.
Đã đến lúc phải chỉnh đốn tác phong, kỷ luật ở cơ quan huyện uỷ! Chủ nhiệm Đồng, anh nhớ kỹ, sau khi kết thúc cuộc họp, văn phòng huyện uỷ lập tức gửi đi văn kiện của đảng, yêu cầu các đơn vị, các bộ phận lập tức triển khai việc chỉnh đốn tác phong kỷ luật.
Hiện nay đang là thời điển mấu chốt, là thời kỳ đặc thù, Thành uỷ phân công tôi đến quản lý công tác hàng ngày ở huyện uỷ, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể tập trung một chút, đừng có vào lúc này giở trò đau bụng, đi ngoài! Tại đây, tôi nói trước một câu thô tục: nếu ai đâm sau lưng huyện uỷ, nếu ai chĩa súng vào huyện uỷ, đập nồi của huyện uỷ, tôi liền đập bể chén cơm của kẻ đó!
Chợt An Tại Đào phất tay một cái, giọng càng cao vút lên:
-Ngày mai văn phòng huyện uỷ bắt đầu kiểm tra tác phong công tác của tất cả các đơn vị, đơn vị nào xuất hiện vấn đề, lãnh đạo của đơn vị đó trước hết bị cách chức kiểm tra! Tuyệt đối không nhân nhượng!
Đúng lúc cuộc họp vừa bắt đầu, thư ký Tiểu Trương của Lãnh Mai đột nhiên nhờ Đồng Hồng Cương chuyển lời tới, mời An Tại Đào đến văn phòng của Lãnh Mai, nói là Chủ tịch huyện Lãnh có chuyện cần bàn với Bí thư An.
An Tại Đào suy nghĩ một chút, liền dặn Đồng Hồng Cương tiếp tục cho các cán bộ trung cấp trở lên học tập tinh thần nghị quyết của Thành uỷ, còn mình thì đến văn phòng Lãnh Mai. Tuy rằng huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện không cùng một toà nhà nhưng văn phòng của Lãnh Mai lại ở gần huyện uỷ.
Lãnh Mai đang cúi người xem một tơ báo, thấy An Tại Đào bước vào, liền khẽ mỉm cười, cầm tờ báo đưa tới cho hắn.
An Tại Đào vừa nhìn, thấy đó là một tờ báo chiều Yên kinh, trên đầu trang hai là một bài báo có tiêu đề nổi bật làm người ta giật mình: "Đưa con tội lỗi của Bí thư Huyện uỷ". Bài báo rất dài, kể lại tỉ mỉ chuyện con trai của Tôn Cốc, Bí thư Huyện uỷ Quy Ninh, cưỡng gian nữ sinh Tôn Hiểu Đan dến nỗi mang thai.
Phóng viên đưa tin này không ngờ còn phỏng vấn người nhà của giáo sư Trương, người vì bị Tôn Hiểu Đan vu cáo cưỡng dâm mà tự sát. Cuối cùng phóng viên dùng giọng điệu hết sức đau buồn đặt nghi vấn: "Theo điều tra của phóng viên, Tôn Cương, con trai của Tôn Cốc, trong thời gian theo học tại trường trung học Quy Ninh, vô cùng kiêu kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên đùa bỡn, quấy rầy các nữ sinh, xin hỏi lúc đó người quản lý trường học làm gì? Quyền lực của vị Bí thư Huyện uỷ này cao đến mức nào? Sau lưng chuyện này phải chăng có một tầng quyền lực đen tối đang giở trò ám muội? Như vậy càng khiến chúng ta không ngừng mỏi mắt chờ mong kết quả điều tra của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Đông Sơn…"
An Tại Đào vội vàng đọc hết bài báo, rồi quay về phía Lãnh Mai, đưa ngón cái lên:
-Chủ tịch Lãnh, bài báo này viết rất hay! Rất không sai! Rất đúng kiểu "đổ thêm dầu vào lửa"!
Lãnh Mai ngẩn ra, rồi sắc mặt hơi đỏ lên, hạ giọng nói:
-Anh đừng đoán lung tung, bài báo này không liên quan tới tôi!
An Tại Đào bĩu môi, chuyện con của Tôn Cốc, báo chí ở tỉnh không dám đưa tin, đột nhiên lại được báo Yên kinh đăng lên, đã không phải mình làm, thì chỉ có thể là Lãnh Mai chứ còn ai?
Bởi vì sau đó còn phải tham dự cuộc họp thường vụ huyện uỷ, cho nên An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, rồi bảo Đồng Hồng Cương lại thông báo sửa đổi thời gianhội nghị, chuyển hội nghị cán bộ cấp trung trở lên của cơ quan huyện uỷ vốn sẽ diễn ra chiều nay thành vào sáng ngày mai.
Tiễn Mã Đức Thắng và Trương Kính Phú xong, Lãnh Mai lập tức chủ trì cuộc họp hội nghị thường vụ huyện uỷ. Tình thế trước mắt, đơn giản là Lãnh Mai đóng vai trò làm chủ, An Tại Đào cổ vũ. Trưởng ban Tổ chúc cán bộ Khâu Côn, Trưởng ban Tuyên giáo mới tới đều lên tiếng, một lần nữa xác định rõ công tác phân công, sau đó để văn phòng huyện uỷ xử lý sau. Văn kiện của đảng truyền đạt các đơn vị, các xã, thị trấn, coi như được xác định.
Kết thúc hội nghị đã là 6 giờ chiều. Trên đường về nhà, An Tại Đào gọi điện cho Lưu Ngạn, biết hôm nay cô không có thời gian quay về, không khỏi hơi buồn bực. Từ khi Lưu Ngạn bắt đầu điều hành tập đoàn báo chí Phòng Sơn, cô không thể về huyện hàng ngày như trước.
Nói chuyện qua điện thoại một lát với Lưu Ngạn rồi cúp máy, An Tại Đào thầm thở dài. Lưu Ngạn vẫn là loại phụ nữ mạnh mẽ coi trọng sự nghiệp.trong nhất thời, cô có thể làm một người phụ nữ "nội trợ" dịu dàng trong việc bếp núc, nhưng cô không thể làm điều đó trong một thời gianquá dài được.
Cô có sự nghiệp của mình, An Tại Đào cũng không có quyền yêu cầu Lưu Ngạn bỏ sự nghiệp vì mình. Hơn nữa, công việc Lưu Ngạn đang làm là giấc mộng mà lòng cô đã ôm ấp bấy lâu, cô phải thi thố tài hoa và năng lực của mình, tự mình biến một tòa soạn báo nho nhỏ thành một tập đoàn báo chí hàng đầu.
Về đến nhà, An Tại Đào vừa mở cửa, chợt nghe từ phòng khách vọng lại tiếng cười nói trong trẻo của Trúc Tử và một người phụ nữ. Vừa thò đầu nhìn vào, thì ra là Mã Hiểu Yến
An Tại Đào thay giày ra. Bởi vì có khách, hắn không thay quần áo, liền đi thẳngqua, thấy Mã Hiểu Yến kính cẩn đứng dậy, khẽ mỉm cười:
-Hiểu Yến, ngồi xuống nói chuyện.
An Tại Đào biết Mã Hiểu Yến đến nhà mình, chắc chắn là muốn nói về chuyện của Trương Phi, phóng viên báo chiều Tân Hải. Hắn liền nhìn Trúc Tử cười cười:
-Trúc Tử.
Hắn đang tìm cách đuổi khéo Trúc Tử về phòng, thì nghe Trúc Tử cười khúc khích:
-Anh, anh và chị Hiểu Yến có công việc cần bàn, em sẽ không quấy rầy.Đúng lúc em cũng muốn đi ra ngoài, lớp em có liên hoan, còn mời chủ nhiệm lớp và vài giáo viên bộ môn. Đây là cuộc họp mặt toàn bộ bạn học lần cuối cùng trước khi lên lớp mười.
-Ừ, đi đi, buổi tối đừng về quá muộn!
An Tại Đào còn chưa nói xong, Trúc Tử liền cười cười chạy ra cửa. Lúc Mã Hiểu Yến tới, cô đang chuẩn bị đi, định để lại cho An Tại Đào một mẩu tin nhắn. Nhưng vì Mã Hiểu Yến đến, cô không tiện đi ngay, phải chờ An Tại Đào trở về.
-Bí thư An, em Trúc Tử khá đáng yêu.
Mã Hiểu Yến bị An Tại Đào nhìn chằm chú, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên,:
-Bí thư An, phóng viên Trương Phi của báo Tân Hảỉ, tôi để hắn đi rồi, gọi điện thoại cho anh không được, tôi liền tự tiện làm chủ, đưa phong bìmột ngàn cho y.
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
-Tiền phong bì không có vấn đề. Chủ yếu là y nói như thế nào.
-Trương Phi nói là một Phó tổng biên tập báo Tân Hải cho y tin tức. Bố trí y đến huyện thu thập tin tức về thời kỳ thịnh vượng mới, về phần tin tức từ đâu tới đây, y không nói được. Bí thư An, tôi cảm thấy dường như y không nói sai.
Mã Hiểu Yến cười cười: - Tôi bảo y trở về liền ăn ngay nói thật, nói rằng người công nhân bị thương và người nhà từ chối trả lời phỏng vấn. Tuy nhiên, Bí thư An, hay là anh cũng gọi điện thoại cho phía Tân Hải để đề phòng chuyện không hay.
An Tại Đào gật đầu, lạnh lùng nói:
-Tôi đã gọi điện thoại cho bên Tân Hải, cô không cần lo lắng. Cho dù là Trương Phi không nghe lời dặn dò, bản thảo của y cũng không đăng được đâu.
Đột nhiên, mũi An Tại Đào hơi nhíu lại, từ trên người Mã Hiểu Yến hắn nghe thấy thoang thoảng mùi rượu. Hắn bất giác liếc nhìn khuôn mặt hây hây đỏ đầy quyến rũ của Mã Hiểu Yến, khóe miệng hiện lên nét cười pha chút suy nghĩ:
-Hiểu Yến, tiền phong bao cùng với chi phí hôm nay cô tiếp phóng viên ăn cơm, chính cô xử lý là tốt rồi, chuyện của cơ quan không thể để cá nhân cô xuất tiền túi.
-Cô uống rượu à?
An Tại Đào nhẹ nhàng hỏi.
-Vâng.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu trả lời. Hôm nay cô mặc chiếc sơ mi lụa cổ áo rất thấp, bộ ngực căng tròn trước ngực nhấp nhô nhè nhẹ, lộ rõ khe ngực sâu hút giữa đôi bầu ngực trắng như tuyết, bởi vì cô cúi xuống mà đập vào mắt An Tại Đào trong thoáng chốc.
Mặc dù so về dung mạo thì Mã Hiểu Yến kém Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn và Mạnh Cúc một chút, khí chất cũng không bằng, nhưng dáng người cô rất gợi cảm, cử chỉ toát ra vẻ mềm mại quyến rũ động lòng người. Cô chưa chắc cố ý bày ra điệu bộ khêu gợi, nhưng bản tính trời sinh khúm núm, trong lúc vô tình cử chỉ liền lộ ra dáng vẻ quyến rũ, hấp dẫn dục vọng mạnh mẽ của đàn ông.
Mặc dù mắt chỉ thoáng thấy một mảng trắng ngần kia, nhưng An Tại Đào vẫn cảm thấy lòng rung động, bụng dưới không ngờ nháy mắt nóng rực, nổi lên theo phản ứng sinh lý của đàn ông. Hắn thở phào một cái, thầm hổ thẹn. Tự nhủ không hiểu sao bây giờ sự đề kháng đối với nữ sắc của mình ngày càng kém.
Hoặc là, "bản năng" đàn ông biết theo quyền lực cùng địa vị ngày càng cao của mình mà lặng lẽ sinh trưởng? Bất kể An Tại Đàocó muốn thừa nhận hay không, hắn đã không đi lại con đường của An Tại Đào của quá khứ nữa.
Có lúc, An Tại Đào cảm thấy mình bây giờ rất vô liêm sỉ: Hiểu Tuyết là mối tình đầu của cả kiếp trước và kiếp nầy của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ Hiểu Tuyết, nhưng hắn đồng thời lại đối với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc phát sinh tình cảm sâu đậm không thể dứt bỏ, thậm chí, bên cạnh sự hấp dẫn của sắc đẹp, trong lòng hắn có khi còn có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
Đối với Hiểu Tuyết hắn có cảm giác tội lỗi và hổ thẹn, nhưng lại bị khoái cảm từ sâu trong nội tâm lấn át và xua tan đi. Cứ vướng vít như thế thật lâu sau, rốt cục hắn như kẻ mắc nghiện ma tuý. Điều khúc mắc có lẽ là, ẩn sâu bên trong hắn còn có một con người xấu xa khác.
An Tại Đào thở dài một cái, điều chỉnh hô hấp của mình một chút, ánh mắt vội vàng rời khỏi thân hình mê hoặc của Mã Hiểu Yến
Dường như nhận thấy được sự thay đổi của An Tại Đào, mặt Mã Hiểu Yến càng đỏ hơn, trông càng tươi đẹp, ướt át. Cô khẽ cúi đầu. Hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đan vào nhau, những ngón tay thon dài khi thì duỗi ra, khi thì nắm chặt lại, có thể thấy được trong lòng cô cũng rất căng thẳng.
Cô cũng không phải loại cô gái nhỏ không hiểu chuyện nam nữ, phản ứng sinh lý của An Tại Đào đã bị cô bắt gặp. Chỉ có điều ngay cả cô sẵn lòng, ngay cả đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hiến thân, nhưng cô cũng không dám chủ động ngả vào lòng hắn.
Không khí trong phòng trở nên đầy áp lực và có chút mập mờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
An Tại Đào định đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, nhưng phía dưới bất ngờ "phồng lên" như vậy, nếu đứng dậy chắc chắn sẽ xấu mặt trước mặt Mã Hiểu Yến. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nghiêng người đi, lúng túng tựa vào sô pha để che giấu tình trạng khó xử của mình.
-Bí thư An, nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước nhé!
Màu đỏ trên mặt Hiểu Yến dần dần nhạt đi, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Cô đợi một lát, thấy An Tại Đào không có dấu hiệu muốn "ra tay" đối với mình, trong lòng cảm thấy thất vọng, còn có cả sự chua xót.
Sự nhạy cảm của phụ nữ cho cô biết, An Tại Đào đối với cơ thể cô có ham muốn nhất định, nhưng rốt cục, người đàn ông này thà cố nén chứ không cần mình. Điều này đủ để nói lên, cuối cùng thì hắn vẫn xem thường mình, hoặc là, ở trong lòng hắn, mình chỉ là một cô gái thấp hèn không biết xấu hổ là gì.
Mã Hiểu Yến trong lòng sâu kín thở dài, đôi mắt đỏ lên, hai giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Mặc dù cô có tham vọng, nhưng vẫn là một phụ nữ sâu sắc, đồng thời là một cô gái trẻ tuổi có tình cảm nồng nhiệt và ảo tưởng lãng mạn. Trước đây, cô chỉ xem trọng quyền lực trong tay An Tại Đào, nhưng hiện giờ thì An Tại Đào hấp dẫn cô, khiến cô nảy sinh tình cảm, tuyệt đối không còn chỉ vì quyền lực của hắn.
-Ừ, cô về nhé, tôi sẽ không tiễn.
An Tại Đào cứng rắn cười một tiếng, vẫn ngồi yên tại chỗ.
Hắn biết, chỉ cần một ánh mắt của hắn, Mã Hiểu Yến xinh đẹp tràn đầy hấp dẫn kia sẽ quấn lấy hắn, vì hắn mà giải toả ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy kia. Nhưng hắn lại biết, Mã Hiểu Yến không giống những cô gái khác, trong cô ẩn chứa đầy tham vọng, cô không cam lòng thua kém người khác, không cam lòng ẩn giấu, chiếm hữu thể xác cô là chuyện dễ dàng nhưng bị cô vướng víu sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Nếu Mã Hiểu Yến biết được suy nghĩ của An Tại Đào lúc này, có lẽ cô sẽ tức giận đến mức điên cuồng.
Người đàn ông này từ lâu đã vô tình ở ra cánh cửa của lòng cô, cũng không biết khi nào đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô, khiến cô muốn hiến thân cho hắn, dù là đối với quyền lực của hắn cô có ngưỡng mộ và theo đuổi, nhưng đồng thời cũng dành cho hắn tình cảm trọn vẹn của con tim mình.
Nhưng tình cảm và suy nghĩ tế nhị, phức tạp như thế này cô có thể bày tỏ cùng ai đây?
An Tại Đào ngồi trên ghế sô pha "lấy lại bình tĩnh", định đi tắm và thay quần áo để nhờ cái lạnh làm dịu sự xao động từ cả thể xác và tinh thần. Nhưng "hoạ vô đơn chí", Mã Hiểu Yến vừa mới đi, Tôn Hiểu Linh lại tới.
Mở cửa ra thấy là Tôn Hiểu Linh, An Tại Đào không kìm nổi cười khổ một tiếng:
-Cô Tôn? Sao lại đến thế?
Lúc Tôn Hiểu Linh vừa tới dưới lầu, thấy Mã Hiểu Yến bộ dáng thất thần lái xe máy vội vàng lướt ngang qua, ngay cả câu chào của Tôn Hiểu Linh dường như cũng không nghe thấy.
Mặt Tôn Hiểu Linh đỏ lên, lách mình vào phòng An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
-Bí thư An, tôi hầm gà, mang tới cho anh một ít, anh nếm thử đi.
Nghe cô nói như vậy An Tại Đào mới phát hiện tay cô đang xách một gà- mên hai tầng bằng i-nốc, tuy đậy nắp nhưng hơi nóng vẫn bốc lên, mùi thức ăn thoang thoảng thơm ngát toả ra.
An Tại Đào thầm kêu khổ, mình đang "vượng hoả" thế này, nếu lại ăn canh gà, sợ có khi lại càng "bốc hoả", nhưng dù sao Tôn Hiểu Linh có lòng chăm sóc, đương nhiên hắn không thể làm tổn thương lòng tốt của cô.
Tôn Hiểu Linh mặc một bộ quần áo rất nhẹ nhàng, sơ mi, váy ngắn, mái tóc ngắn chải chỉnh tề ra phía sau gáy, khi cô cúi người múc canh gà ra chén, hai khối đầy đặn trước ngực đung đưa, rung động tà áo, những đường cong tạo nên từng đợt sóng "chết người". Thật sự muốn lấy mạng mình mà! An Tại Đào thoáng nhìn, cố gắng kìm chế "sóng lòng", nhưng ngược lại nó càng dâng cao, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trong đầu suy nghĩ rõ ràng là phải nhanh chóng rời xa Tôn Hiểu Linh ngay nhưng người lại cứ đứng nơi đó không hề nhúc nhích.
-Được rồi, có thể ăn rồi. Tôi nấu món này rất dễ tiêu.
Tôn Hiểu Linh đứng dậy, quay đầu lại, đột nhiên thấy sắc mặt An Tại Đào đỏ lên, hơi thở dồn dập, đầu vai còn hơi run lên, đầu tiên cô ngẩn ra, rồi xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hơi thở của Tôn Hiểu Linh cũng trở nên dồn dập, tim nhảy thình thịch trong lồng ngực. Cô dùng khoé mắt lặng lẽ liếc An Tại Đào một cái, thấy hắn đang chậm rãi xoay người đi, bèn cắn chặt răng, tiến tới ôm lấy lưng hắn.
Thời tiết nóng bức, hai người ăn mặc rất mỏng manh, đột nhiên Tôn Hiểu Linh ôm chặt hắn như vậy, bộ ngực tròn căng dán chặt vào sau lưng hắn, đến mức hắn có thể cảm nhận đường nét rõ rệt của hai nụ hoa cưng cứng lướt qua phía sau lưng. An Tại Đào chợt cảm thấy ngọn lửa trong người hắn càng hừng hực thiêu đốt, rốt cuộc hắn không thể khống chế nổi sự tấn công ào ạt của cơn sóng dục vọng, cúi người xuống ôm Tôn Hiểu Linh vào lòng, thở hổn hển chạy về phía phòng ngủ.
Tôn Hiểu Linh đã bắt đầu ở vào độ chín của người phụ nữ, tuổi thanh xuân căng tràn nhựa sống, một khi đã mở rộng trái tim thì chỉ khăng khăng một mực theo sát người đàn ông của lòng mình, trong nháy mắt ngàn vạn tình cảm dịu dàng như nước chất chứa bấy lâu như tuôn trào cả ra, dường như muốn đem An Tại Đào hòa tan đi. Suốt một giờ thoả sức điên cuồng, cùng An Tại Đào sung sướng hai lần, sau khi mưa gió tan đi, Tôn Hiểu Linh mới đưa thân thể nở nang của mình rúc vào trong ngực của hắn, xấu hổ đỏ mặt, cũng không dám ngẩng đầu lên.
-Rất xin lỗi, tôi…
-Anh đừng nói như vậy.
Tôn Hiểu Linh yên lặngnắm hai tay An Tại Đào thật chặt đặt trên bộ ngực đầy đặn của mình, dịu dàng nói:
-Là tôi cam tâm tình nguyện, tôi nguyện ý làm người tình của anh, chỉ cần anh không chê tôi, tôi nguyện ý theo anh bất cứ lúc nào.
Làm như sợ An Tại Đàonghĩ mình sẽ là gánh nặng cho hắn, Tôn Hiểu Linh nằm ở trong ngực của hắn, lẩm bẩm nói:
-Tôi là một người phụ nữ, tôi cũng có nhu cầu của mình.
-Nhưng tôi không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho cô cả.
An Tại Đào thở ra một cái.
-Tôi không cần bất cứ điều gì.
Mặt Tôn Hiểu Linh đỏ bừng lên, lấy tay vẽ vẽ vòng tròn trên ngực hắn với vẻ đầy mãn nguyện:
-Tôi chỉ cần anh thôi.
Hơi thở của cô lại đột nhiên trở nên dồn dập, xoay người ngồi dậy, lại dán sát cơ thể của mình vào người hắn, ánh mắt quyến rũ dịu dàng như vương muôn nghìn sợi tơ tình ý:
-Lại yêu tôi lần nữa đi, tôi xin anh đấy!
…
Sáng hôm sau, trước giờ họp, An Tại Đào đi tới lễ đường huyện uỷ, thấy ngoại trừ vài nhân viên văn phòng huyện uỷ đang bố trí hội trường, còn chưa có ai tới họp.
An Tại Đào một mình ngồi trên chủ tịch đài, đốt một điếu thuốc, ánh mắt sáng ngời nhìn ra cửa lễ đường.Đợi một lát, nhìn đồng hồ thấy đã đúng mười giờ nhưng vẫn chưa có mấy người tới. Mãi đến hơn 10 giờ 10, các cán bộ mới tụm năm tụm ba đi vào lễ đường, tìm chỗ ngồi xuống.
Thấy mặt An Tại Đào có vẻ hơi sa sầm, Đồng Hồng Cương lúng túng cười:
-Bí thư An, có muốn điểm danh không?
An Tại Đào khoát tay, cất cao giọng nói:
-Chặn ngay cửa, điểm danh từng người. Hễ ai đến trễ, không cho vào hội trường nữa.
Đồng Hồng Cương điểm danh, còn có nhiều người chưa tới. Nói cách khác, họ đã bị chặn ở ngoài cửa. Đồng Hồng Cương quay đầu lại liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái, thấy An Tại Đào gật đầu, liền kính cẩn mỉm cười, liền mang theo danh sách lui xuống dưới đài.
An Tại Đào cầm mi-cro, đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
-Chúng ta là ai? Không phải là tiểu thương hay người bán hàng rong, mà là cán bộ huyện uỷ Quy Ninh! Là công bộc của nhân dân! Thông báo mấy giờ họp? Mười giờ! Nhưng cả đám mấy người đến đây lúc mấy giờ? Hả? 9 giờ 40 tôi đi vào lễ đường, ngồi ở chỗ này chờ, mãi cho đến 10 giờ, tổng cộng mới có vài đồng chí không đi muộn.
Đã đến lúc phải chỉnh đốn tác phong, kỷ luật ở cơ quan huyện uỷ! Chủ nhiệm Đồng, anh nhớ kỹ, sau khi kết thúc cuộc họp, văn phòng huyện uỷ lập tức gửi đi văn kiện của đảng, yêu cầu các đơn vị, các bộ phận lập tức triển khai việc chỉnh đốn tác phong kỷ luật.
Hiện nay đang là thời điển mấu chốt, là thời kỳ đặc thù, Thành uỷ phân công tôi đến quản lý công tác hàng ngày ở huyện uỷ, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể tập trung một chút, đừng có vào lúc này giở trò đau bụng, đi ngoài! Tại đây, tôi nói trước một câu thô tục: nếu ai đâm sau lưng huyện uỷ, nếu ai chĩa súng vào huyện uỷ, đập nồi của huyện uỷ, tôi liền đập bể chén cơm của kẻ đó!
Chợt An Tại Đào phất tay một cái, giọng càng cao vút lên:
-Ngày mai văn phòng huyện uỷ bắt đầu kiểm tra tác phong công tác của tất cả các đơn vị, đơn vị nào xuất hiện vấn đề, lãnh đạo của đơn vị đó trước hết bị cách chức kiểm tra! Tuyệt đối không nhân nhượng!
Đúng lúc cuộc họp vừa bắt đầu, thư ký Tiểu Trương của Lãnh Mai đột nhiên nhờ Đồng Hồng Cương chuyển lời tới, mời An Tại Đào đến văn phòng của Lãnh Mai, nói là Chủ tịch huyện Lãnh có chuyện cần bàn với Bí thư An.
An Tại Đào suy nghĩ một chút, liền dặn Đồng Hồng Cương tiếp tục cho các cán bộ trung cấp trở lên học tập tinh thần nghị quyết của Thành uỷ, còn mình thì đến văn phòng Lãnh Mai. Tuy rằng huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện không cùng một toà nhà nhưng văn phòng của Lãnh Mai lại ở gần huyện uỷ.
Lãnh Mai đang cúi người xem một tơ báo, thấy An Tại Đào bước vào, liền khẽ mỉm cười, cầm tờ báo đưa tới cho hắn.
An Tại Đào vừa nhìn, thấy đó là một tờ báo chiều Yên kinh, trên đầu trang hai là một bài báo có tiêu đề nổi bật làm người ta giật mình: "Đưa con tội lỗi của Bí thư Huyện uỷ". Bài báo rất dài, kể lại tỉ mỉ chuyện con trai của Tôn Cốc, Bí thư Huyện uỷ Quy Ninh, cưỡng gian nữ sinh Tôn Hiểu Đan dến nỗi mang thai.
Phóng viên đưa tin này không ngờ còn phỏng vấn người nhà của giáo sư Trương, người vì bị Tôn Hiểu Đan vu cáo cưỡng dâm mà tự sát. Cuối cùng phóng viên dùng giọng điệu hết sức đau buồn đặt nghi vấn: "Theo điều tra của phóng viên, Tôn Cương, con trai của Tôn Cốc, trong thời gian theo học tại trường trung học Quy Ninh, vô cùng kiêu kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên đùa bỡn, quấy rầy các nữ sinh, xin hỏi lúc đó người quản lý trường học làm gì? Quyền lực của vị Bí thư Huyện uỷ này cao đến mức nào? Sau lưng chuyện này phải chăng có một tầng quyền lực đen tối đang giở trò ám muội? Như vậy càng khiến chúng ta không ngừng mỏi mắt chờ mong kết quả điều tra của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Đông Sơn…"
An Tại Đào vội vàng đọc hết bài báo, rồi quay về phía Lãnh Mai, đưa ngón cái lên:
-Chủ tịch Lãnh, bài báo này viết rất hay! Rất không sai! Rất đúng kiểu "đổ thêm dầu vào lửa"!
Lãnh Mai ngẩn ra, rồi sắc mặt hơi đỏ lên, hạ giọng nói:
-Anh đừng đoán lung tung, bài báo này không liên quan tới tôi!
An Tại Đào bĩu môi, chuyện con của Tôn Cốc, báo chí ở tỉnh không dám đưa tin, đột nhiên lại được báo Yên kinh đăng lên, đã không phải mình làm, thì chỉ có thể là Lãnh Mai chứ còn ai?
Tác giả :
Cách Ngư