Quan Thanh
Chương 193: Điều chỉnh cán bộ
Nghe nói về ứng cử viên Bí thư Thành ủy Tân Hải, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã có một cuộc họp đỏ mặt tía tai.
Đừng nhìn Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy chỉ có mười ba người, nhưng lại được chia làm ba phái. Một phái là do Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương cầm đầu. Một phái là do Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng cầm đầu. Còn một phái chỉ có một người, là Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên.
Trình Nguyên Cương là cán bộ bản địa, một bước một dấu chân. Từ Bí thư công xã đến Bí thư Huyện ủy, Bí thư Thành ủy rồi lên đến vị trí Chủ tịch tỉnh. Thời gian công tác ở tỉnh Đông Sơn rất dài, từ trên xuống dưới hình thành một mạng lưới quan hệ rất lớn. Có thể nói là thâm căn cố đế ở đây rồi.
Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lương là lãnh đạo từ nơi khác đến tỉnh Đông Sơn. Tuy rằng thời gian công tác không dài nhưng vì Ma Minh Lương ở thủ đô cũng có bối cảnh nhất định, cho nên dù thời gian công tác ngắn nhưng cũng đã gầy dựng được phe phái cho mình, tuy rằng có yếu hơn so với "Trình phái" nhưng ít nhất cũng có thực lực của mình, thường xuyên ở hội nghị thường vụ cùng Chủ tịch tỉnh lời qua tiếng lại.
Lại nói tiếp, Tiếu Tác Niên có thể đến Đông Sơn là kết quả của hai phái đấu tranh. Ma Minh Lương khi còn ở tỉnh ngoài đã là Phó chủ tịch tỉnh, được điều đến Đông Sơn làm Phó bí thư Tỉnh ủy. Nhưng Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương đã lăn lộn ở Đông Sơn nhiều năm, làm sao mà trơ mắt nhìn một người từ nơi khác đến tranh quyền đoạt lợi chứ. Hai người này tranh qua tranh lại, trung ương nhìn thấy rõ nên điều Tiếu Tác Niên đến.
Nhưng hai phái đấu tranh gay gắt cũng không vì Tiếu Tác Niên đến đây mà ngưng lại. Tiếu Tác Niên ở giữa điều hành, đảm đương nhiệm vụ của một nhân viên cứu hỏa.
Về phần ứng cử viên cho Bí thư Thành ủy, bản thân Tiếu Tác Niên mà nói thì trong lòng ông ta cũng đã có một người. Là Giám đốc sở Giao thông tỉnh Lưu Phương. Tiếu Tác Niên và Lưu Phương tiếp xúc cũng khá lâu, cảm thấy người đàn bà này tuy rằng quyền lực cũng lớn nhưng lại là một người rất có trách nhiệm, năng lực mạnh, tác phong nghiêm chỉnh. Nếu để Lưu Phương đến Tân Hải, có Hạ Thiên Nông phụ trợ thì trong một thời gian ngắn, thế cục Tân Hải sẽ được ổn định.
Đương nhiên, Bí thư Tiếu của chúng ta không biết mối quan hệ riêng tư giữa Lưu Phương và Hạ Thiên Nông.
Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương thì lại hết sức ủng hộ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm văn phòng Tôn Quân (Là văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh chứ không phải văn phòng Tỉnh ủy). Tôn Quân đã theo ông nhiều năm, hiện giờ đối với vị trí nhân vật số một thành phố, tất nhiên là phải dành cho thân tín của mình.
Người mà Ma Minh Lương đề cử là Phó trưởng ban thường trực của Ban Tổ chức cán bộ Trương Bằng Viễn. Mặc dù Trần Cận Nam trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng công tác hàng ngày của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại do Trương Bằng Viễn phụ trách. Ông ta có mối quan hệ rất tốt với Ma Minh Lương. Có cơ hội Ma Minh Lương làm sao mà bỏ lỡ được.
Tiếu Tác Niên còn chưa đề cử người của mình thì hai phe kia đã đánh nhau túi bụi. Tiếu Tác Niên nhíu mày, vì đại cục nên ông đành phải áp chế ý niệm đề bạt Lưu Phương trong đầu, nghĩ thầm trong lòng làm thế nào để bình ổn trận tranh đoạt quyền lực này.
Tiếu Tác Niên xem ra, điều quan trọng trước mắt là ổn định. Chỉ có ổn định thì mới có khả năng cải cách phát triển được. Tân Hải là thành thị vùng duyên hải có nền kinh tế rất phát triển. Địa vị rất quan trọng. Nếu không khẩn trương ổn địch cục diện Tân Hải, để mặc cho Tân Hải loạn lên thì nền kinh tế Tân Hải khẳng định là sẽ tụt dốc.
Nhìn Trình Nguyên Cương và Ma Minh Lương mặt đỏ bừng bừng, Tiếu Tác Niên thở dài trong lòng một tiếng. Kỳ thật, hai đồng chí này năng lực rất mạnh. Một người quản lý về kinh tế, một người rất có kinh nghiệm phong phú về xây dựng Đảng. Nếu bọn họ có thể đoàn kết, hỗ trợ mình thì nền kinh tế Đông Sơn làm sao mà không phát triển chứ?
Tiếu Tác Niên đột nhiên thở dài. Các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy trong phòng hội nghị đều biết rõ trong lòng nhưng tất cả đều im lặng không nói gì. Tiếu Tác Niên ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Tại sao mình không thể cứng rắn mạnh mẽ lên? Lúc nào cũng lấy đại cuộc làm trọng, lấy việc chấn hưng kinh tế tỉnh Đông Sơn làm trọng, lấy lợi ích của toàn bộ quần chúng tỉnh làm trọng. Nhưng có phải vì thế mà những người này cảm thấy mình quá yếu đuối, dễ bắt nạt?
Ông dù gì cũng là một Bí thư Tỉnh ủy, ý kiến còn chưa đề xuất. Bọn họ là cấp dưới mà lại bắt đầu tranh đoạn, thật là không coi ai ra gì.
Tiếu Tác Niên bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh nói:
- Các đồng chí, chúng ta đều là cán bộ lãnh đạo cấp cao. Chúng ta trong lòng điều đầu tiên nghĩ đến chính là lợi ích của Đảng và nhân dân mà không tính toán đến những cái điểm nhỏ nhặt. Tôi đã đến tỉnh được hai năm, nói thật, tôi cũng chí muốn mọi người đoàn kết với nhau, toàn tâm toàn ý mà phục vụ nhân dân. Các đồng chí, chúng ta đã đến từng tuổi này rồi, cũng đã đạt được địa vị cao, không cần vì những chuyện vụn vặt mà tranh cãi với nhau.
- Nếu ý kiến của mọi người không đồng nhất, tôi thân là Bí thư Tỉnh ủy, là người đứng đầu trong bộ máy Tỉnh ủy, tôi đề nghị...
Giọng nói của Tiếu Tác Niên đột nhiên cao lên, ánh mắt sáng ngời, sung mãn nhùn Trình Nguyên Cương và Ma Minh Lương, rồi phất tay, trầm giọng nói:
- Tân Hải là một tỉnh duyên hải trọng yếu. Trước mắt, Tân Hải xuất hiện một vấn đề lớn như vậy, cần phải có một đồng chí có năng lực thật cao, để nhanh chóng đến đó ổn định thế cục. Cho nên, tôi đề nghị điều nhiệm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Lý Vân Thu làm Bí thư Thành ủy Tân Hải, điều nhiệm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trương Bằng Viễn làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn; điều nhiệm Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm văn phòng Tôn Quân làm Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy; điều nhiệm Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương làm Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm văn phòng.
Một khi Tiếu Tác Niên đã đề danh như vậy thì tại chỗ nhất định phải thông qua. Lý Vân Thu ngoài ý muốn được điều nhiệm đến Tân Hải, trở thành Bí thư Thành ủy tân nhậm của Tân Hải.
Lý Vân Thu là do Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương đề bạt. Nghe Bí thư Tiếu đề danh Lý Vân Thu làm Bí thư Thành ủy Tân Hải, Trình Nguyên Cương còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao, Tân Hải bất kể địa vị kinh tế hay chính trị, ở tỉnh mà nói thì quan trọng hơn so với Phòng Sơn. Lý Vân Thu tuy rằng cùng cấp điều nhiệm nhưng kỳ thật là được thăng cấp. Hơn nữa, Bí thư Tiếu còn đồng thời điều nhiệm Tôn Quân làm Phó ban thường trực Ban tổ chức cán bộ. Tuy rằng đều là cấp Giám đốc sở, nhưng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy so với văn phòng Ủy ban nhân dân thì mạnh hơn một chút.
Tuy rằng nguyện vọng đề bạt Tôn Quân không thành nhưng dù sao nhân vật số một Tân Hải cũng là người của mình nên Trình Nguyên Cương cơ bản cũng vừa lòng.
Còn Ma Minh Lương thì xem ra, trong cuộc tranh cao thấp với Trình Nguyên Cương thì mình cũng không chiếm được thế thượng phong gì. Chi bằng theo sự điều phối của Tiếu Tác Niên, ít nhất thì người mình đề cử Trương Bằng Viễn cũng trở thành Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, cũng là một thực chức.
Kể từ đó, xem như tất cả đều vui mừng.
Nhìn các Ủy viên thường vụ bắt đầu vỗ tay một cách thưa thớt, sắc mặt lo lắng của Tiếu Tác Niên cũng dần tan đi, cao giọng mỉm cười. Trần Cận Nam ngồi bên cạnh cũng âm thầm gật đầu. Bí thư Tiếu nhìn qua thì giống như người hòa giải, nhưng kỳ thật cũng không đơn giản như vậy.
Bí thư Tiếu đối với công tác Phòng Sơn cũng rất bất mãn. Nhưng bởi vì Lý Vân Thu là người của Trình Nguyên Cương nên ông không muốn động đến bà ta. Hiện giờ, ông muốn nhân cơ hội này điều bà đến Tân Hải. Thứ nhất, khiến cho mấy năm lao tâm khổ trí của Lý Vân Thu ở Phòng Sơn tan thành bọt nước. Thứ hai, Lý Vân Thu người đàn bà này vô cùng thủ đoạn. Bà ta nếu muốn sống yên tại địa phương mới, ít nhất cũng cần đến hai năm thời gian. Mà sau hai năm thời gian, cục diện chính trị tỉnh Đông Sơn sẽ như thế nào thì khó nói lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Nói vậy là trong hai năm thời gian, Tiếu Tác Niên có thể chậm rãi đem toàn bộ quyền lực ở tỉnh tập trung về mình" Trần Cận Nam suy nghĩ trong lòng, liền sinh ra ý niệm rời khỏi Ma Minh Lương mà đứng bên cạnh Bí thư Tiếu.
Cái gọi là rút dây động rừng, tin tức Lý Vân Thu trở thành Bí thư Thành ủy Tân Hải, Trương Bằng Viễn trở thành Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, quan trường Phòng Sơn cũng đã có sự biến hóa. Việc bổ nhiệm hai người sau khi được xác định tại hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã bắt đầu được triển khai.
Lộ Binh đứng ở phần đất hoang, mặc cho cơn gió mát mẻ phả vào mặt. Y tuy biết rằng mình không nên hỏi nhưng trong lòng vẫn không nén nổi sự tò mò. Đương nhiên, chủ yếu là vì tập đoàn Dân Thái của nhà họ Lộ tại Tân Hải. Lộ Binh đối với Bí thư Thành ủy tân nhậm cũng có chút chú ý.
An Tại Đào thở dài:
- Lộ Binh, có muốn hỏi gì thì hỏi đi? Đừng làm bộ hoài? Sao lại khách khí với tôi như vậy? Thôi đi, để tôi nói cho anh biết. Theo tin tức mà tôi nhận được, Bí thư Thành ủy tân nhậm của Tân Hải là Bí thư Thành ủy đương nhiệm Phòng Sơn Lý Vân Thu.
Lộ Binh chấn động:
- Sao lại là bà ta? Lãnh đạo tỉnh không có mắt sao?
- Người đàn bà này còn mạnh mẽ, cứng rắn hơn Mông Hổ.
An Tại Đào cười khổ, trong lòng cũng lo lắng cho Hạ Thiên Nông. Dưới quyền một người đàn bà như thế thì quả thật cũng giống như một kỳ thi học kỳ đối với Hạ Thiên Nông. Nhưng lo lắng thì lo lắng, trình tự điều chỉnh cán bộ, căn bản An Tại Đào không có khả năng đoán được.
Điều hắn duy nhất có thể làm chính là căn dặn Hạ Thiên Nông cẩn thận trong việc cư xử với người đàn bà này. Nhưng điều hắn không ngờ là, tối hôm qua khi nói chuyện điện thoại với Hạ Thiên Nông, Hạ Thiên Nông không những không khiếp sợ mà còn rất bình tĩnh.
- Tiểu Đào, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Tân Hải chứ không phải Phòng Sơn, tình hình không giống nhau.
Lúc ấy, sau khi nghe xong Hạ Thiên Nông nói, An Tại Đào im lặng. Có lẽ là mình đã quá xem thường cha vợ. Ông ta chìm nổi trong quan trường hai mươi năm, chẳng lẽ không ứng phó nổi với một người đàn bà.
- Đi thôi, bạn hữu, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta xuống uống mấy ly bia đi. Tôi đã dặn Văn Hà ướp lạnh vài lon bia rồi.
Lộ Binh kinh ngạc cũng qua đi, lấy lại được sự bình tĩnh. Dù sao nhà họ Lộ cũng là thương nhân. Đối với sự tình trên quan trường, tuy rằng cũng có sự chú ý nhưng cũng sẽ không để bụng.
An Tại Đào cười, cùng Lộ Binh đi xuống núi. Đi được nửa đường, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương, nói là chiều nay 3h, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy muốn tuyên bố việc điều nhiệm cán bộ, mời hắn đến đúng giờ.
An Tại Đào suy nghĩ, Bí thư Thành ủy còn chưa đến đảm nhiệm, hay là người đàn bà biến thái Lý Vân Thu muốn đi trước một bước, gây sức ép trước?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Lưu Ngạn, nhưng Lưu Ngạn lại không biết. Không phải là Lưu Ngạn tin tức lạc hậu nhưng cô đối với việc điều chỉnh nhân sự trong quan trường thật sự là không có hứng thú nên không có ý định thám thính thông tin.
Khi An Tại Đào chuẩn bị lái xe quay về huyện thì hắn nhận được điện thoại của cha vợ mình Hạ Thiên Nông.
Hiện giờ, mặc dù là Quyền chủ tịch thành phố nhưng ai mà không biết, đây chỉ là một trình tự mà thôi. Sau khi đại hội được mở ra, thì ông ta sẽ xin ý kiến phê bình chính thức trở thành Chủ tịch thành phố danh chính ngôn thuận. Từ nay về sau, Tân Hải đã kết thúc thời đại của Chủ tịch Mông mà bước vào thời đại của Chủ tịch thành phố Hạ.
Cho nên, cảm xúc của Hạ Thiên Nông hai ngày nay tăng vọt. Từ trong giọng nói của ông ta có thể nghe thấy được sự cao hứng.
- Tiểu Đào, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vừa đến tuyên bố bổ nhiệm. Người đàn bà Lý Vân Thu này quả nhiên không đơn giản. Còn chưa đến đảm nhiệm chức vụ mà đã cho ba một cái đinh rồi. Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Phòng Sơn được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch thành phố Tân Hải. Ba nghe người của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nói đây là dựa theo ý kiến của Phó chủ tịch thường trực thành phố. Tình hình người này con có biết không?
Hạ Thiên Nông lên tiếng hỏi.
- Cố Đắc Nhạc? Người này là tâm phúc của Lý Vân Thu, tâm phúc tuyệt đối. Ba, ba cũng nên cẩn thận đấy.
An Tại Đào ngẩn ra, chợt nhẹ giọng nói. Quả nhiên, không ngoài sở liệu, Lý Vân Thu trước khi đi còn làm ra động tĩnh không nhỏ.
Có Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương làm hậu trường, trong lần điều chỉnh cán bộ lần này đã đề bạt tâm phúc của mình là Cố Đắc Nhạc. Bà trước khi đi nhậm chức ở Tân Hải, đã nghĩ dến việc đặt nền móng cầm quyền của mình ở Tân Hải.
Khi đến cổng tòa nhà hành chính, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Phó chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh. Mấy ngày nay, Phó chủ tịch thị trấn giống như một người đàn ông ăn uống ngay tại công trường, tinh thần trách nhiệm chuyên nghiệp khiến An Tại Đào trong lòng cảm thán. Hắn thầm nghĩ, trong quan trường không phải không có những người một lòng một dạ vì dân. Nhưng thường lại không được đề bạt lên trên, trên cơ bản đều mai một ở cơ sở.
Sau khi Tiêu Hoàng thôi chức, vị trí Chủ tịch thị trấn Tư Hà vẫn bỏ trống, và vị trí này đã có không ít người ở huyện mơ ước. Nhưng An Tại Đào đã có chủ định trong lòng. Nhất định phải đề bạt Tôn Hiểu Linh. Có người như vậy làm trợ thủ, thì sẽ chia sẻ rất nhiều áp lực công việc với mình.
- Bí thư An, ngài phải đi lên huyện sao?
Tôn Hiểu Linh phủi phủi vết bùn trên áo:
- Bí thư An, sạc điện thoại tôi để quên ở huyện rồi. Khi nào ngài trở về huyện thì có thể đến nhà tôi để lấy giùm không?
An Tại Đào do dự một chút rồi nói:
- Phó chủ tịch Tôn, cô đã vất vả rồi. Nếu không, cô có thể ngồi xe của tôi về nhà nghỉ ngơi một ngày?
- Không được đâu, Bí thư An. Hiện tại hai bên công trình đều đang trong giờ khắc mấu chốt, tôi không thể bỏ đi được.
Tôn Hiểu Linh thở dài:
- Cứ kiên trì thêm hai ngày nữa. Khi đường sá đã được sửa lại tốt, tôi nhất định sẽ xin nghỉ phép ba ngày.
An Tại Đào bật cười rồi đột nhiên hạ giọng nói:
- Phó chủ tịch Tôn, tôi lần này lên huyện, nhất định sẽ đề xuất với huyện đề bạt cô làm Chủ tịch thị trấn.
Tôn Hiểu Linh sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nói:
- Cám ơn Bí thư An!
Đừng nhìn Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy chỉ có mười ba người, nhưng lại được chia làm ba phái. Một phái là do Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương cầm đầu. Một phái là do Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng cầm đầu. Còn một phái chỉ có một người, là Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên.
Trình Nguyên Cương là cán bộ bản địa, một bước một dấu chân. Từ Bí thư công xã đến Bí thư Huyện ủy, Bí thư Thành ủy rồi lên đến vị trí Chủ tịch tỉnh. Thời gian công tác ở tỉnh Đông Sơn rất dài, từ trên xuống dưới hình thành một mạng lưới quan hệ rất lớn. Có thể nói là thâm căn cố đế ở đây rồi.
Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lương là lãnh đạo từ nơi khác đến tỉnh Đông Sơn. Tuy rằng thời gian công tác không dài nhưng vì Ma Minh Lương ở thủ đô cũng có bối cảnh nhất định, cho nên dù thời gian công tác ngắn nhưng cũng đã gầy dựng được phe phái cho mình, tuy rằng có yếu hơn so với "Trình phái" nhưng ít nhất cũng có thực lực của mình, thường xuyên ở hội nghị thường vụ cùng Chủ tịch tỉnh lời qua tiếng lại.
Lại nói tiếp, Tiếu Tác Niên có thể đến Đông Sơn là kết quả của hai phái đấu tranh. Ma Minh Lương khi còn ở tỉnh ngoài đã là Phó chủ tịch tỉnh, được điều đến Đông Sơn làm Phó bí thư Tỉnh ủy. Nhưng Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương đã lăn lộn ở Đông Sơn nhiều năm, làm sao mà trơ mắt nhìn một người từ nơi khác đến tranh quyền đoạt lợi chứ. Hai người này tranh qua tranh lại, trung ương nhìn thấy rõ nên điều Tiếu Tác Niên đến.
Nhưng hai phái đấu tranh gay gắt cũng không vì Tiếu Tác Niên đến đây mà ngưng lại. Tiếu Tác Niên ở giữa điều hành, đảm đương nhiệm vụ của một nhân viên cứu hỏa.
Về phần ứng cử viên cho Bí thư Thành ủy, bản thân Tiếu Tác Niên mà nói thì trong lòng ông ta cũng đã có một người. Là Giám đốc sở Giao thông tỉnh Lưu Phương. Tiếu Tác Niên và Lưu Phương tiếp xúc cũng khá lâu, cảm thấy người đàn bà này tuy rằng quyền lực cũng lớn nhưng lại là một người rất có trách nhiệm, năng lực mạnh, tác phong nghiêm chỉnh. Nếu để Lưu Phương đến Tân Hải, có Hạ Thiên Nông phụ trợ thì trong một thời gian ngắn, thế cục Tân Hải sẽ được ổn định.
Đương nhiên, Bí thư Tiếu của chúng ta không biết mối quan hệ riêng tư giữa Lưu Phương và Hạ Thiên Nông.
Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương thì lại hết sức ủng hộ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm văn phòng Tôn Quân (Là văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh chứ không phải văn phòng Tỉnh ủy). Tôn Quân đã theo ông nhiều năm, hiện giờ đối với vị trí nhân vật số một thành phố, tất nhiên là phải dành cho thân tín của mình.
Người mà Ma Minh Lương đề cử là Phó trưởng ban thường trực của Ban Tổ chức cán bộ Trương Bằng Viễn. Mặc dù Trần Cận Nam trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng công tác hàng ngày của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại do Trương Bằng Viễn phụ trách. Ông ta có mối quan hệ rất tốt với Ma Minh Lương. Có cơ hội Ma Minh Lương làm sao mà bỏ lỡ được.
Tiếu Tác Niên còn chưa đề cử người của mình thì hai phe kia đã đánh nhau túi bụi. Tiếu Tác Niên nhíu mày, vì đại cục nên ông đành phải áp chế ý niệm đề bạt Lưu Phương trong đầu, nghĩ thầm trong lòng làm thế nào để bình ổn trận tranh đoạt quyền lực này.
Tiếu Tác Niên xem ra, điều quan trọng trước mắt là ổn định. Chỉ có ổn định thì mới có khả năng cải cách phát triển được. Tân Hải là thành thị vùng duyên hải có nền kinh tế rất phát triển. Địa vị rất quan trọng. Nếu không khẩn trương ổn địch cục diện Tân Hải, để mặc cho Tân Hải loạn lên thì nền kinh tế Tân Hải khẳng định là sẽ tụt dốc.
Nhìn Trình Nguyên Cương và Ma Minh Lương mặt đỏ bừng bừng, Tiếu Tác Niên thở dài trong lòng một tiếng. Kỳ thật, hai đồng chí này năng lực rất mạnh. Một người quản lý về kinh tế, một người rất có kinh nghiệm phong phú về xây dựng Đảng. Nếu bọn họ có thể đoàn kết, hỗ trợ mình thì nền kinh tế Đông Sơn làm sao mà không phát triển chứ?
Tiếu Tác Niên đột nhiên thở dài. Các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy trong phòng hội nghị đều biết rõ trong lòng nhưng tất cả đều im lặng không nói gì. Tiếu Tác Niên ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận. Tại sao mình không thể cứng rắn mạnh mẽ lên? Lúc nào cũng lấy đại cuộc làm trọng, lấy việc chấn hưng kinh tế tỉnh Đông Sơn làm trọng, lấy lợi ích của toàn bộ quần chúng tỉnh làm trọng. Nhưng có phải vì thế mà những người này cảm thấy mình quá yếu đuối, dễ bắt nạt?
Ông dù gì cũng là một Bí thư Tỉnh ủy, ý kiến còn chưa đề xuất. Bọn họ là cấp dưới mà lại bắt đầu tranh đoạn, thật là không coi ai ra gì.
Tiếu Tác Niên bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh nói:
- Các đồng chí, chúng ta đều là cán bộ lãnh đạo cấp cao. Chúng ta trong lòng điều đầu tiên nghĩ đến chính là lợi ích của Đảng và nhân dân mà không tính toán đến những cái điểm nhỏ nhặt. Tôi đã đến tỉnh được hai năm, nói thật, tôi cũng chí muốn mọi người đoàn kết với nhau, toàn tâm toàn ý mà phục vụ nhân dân. Các đồng chí, chúng ta đã đến từng tuổi này rồi, cũng đã đạt được địa vị cao, không cần vì những chuyện vụn vặt mà tranh cãi với nhau.
- Nếu ý kiến của mọi người không đồng nhất, tôi thân là Bí thư Tỉnh ủy, là người đứng đầu trong bộ máy Tỉnh ủy, tôi đề nghị...
Giọng nói của Tiếu Tác Niên đột nhiên cao lên, ánh mắt sáng ngời, sung mãn nhùn Trình Nguyên Cương và Ma Minh Lương, rồi phất tay, trầm giọng nói:
- Tân Hải là một tỉnh duyên hải trọng yếu. Trước mắt, Tân Hải xuất hiện một vấn đề lớn như vậy, cần phải có một đồng chí có năng lực thật cao, để nhanh chóng đến đó ổn định thế cục. Cho nên, tôi đề nghị điều nhiệm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Lý Vân Thu làm Bí thư Thành ủy Tân Hải, điều nhiệm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trương Bằng Viễn làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn; điều nhiệm Trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm văn phòng Tôn Quân làm Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy; điều nhiệm Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương làm Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm văn phòng.
Một khi Tiếu Tác Niên đã đề danh như vậy thì tại chỗ nhất định phải thông qua. Lý Vân Thu ngoài ý muốn được điều nhiệm đến Tân Hải, trở thành Bí thư Thành ủy tân nhậm của Tân Hải.
Lý Vân Thu là do Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương đề bạt. Nghe Bí thư Tiếu đề danh Lý Vân Thu làm Bí thư Thành ủy Tân Hải, Trình Nguyên Cương còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao, Tân Hải bất kể địa vị kinh tế hay chính trị, ở tỉnh mà nói thì quan trọng hơn so với Phòng Sơn. Lý Vân Thu tuy rằng cùng cấp điều nhiệm nhưng kỳ thật là được thăng cấp. Hơn nữa, Bí thư Tiếu còn đồng thời điều nhiệm Tôn Quân làm Phó ban thường trực Ban tổ chức cán bộ. Tuy rằng đều là cấp Giám đốc sở, nhưng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy so với văn phòng Ủy ban nhân dân thì mạnh hơn một chút.
Tuy rằng nguyện vọng đề bạt Tôn Quân không thành nhưng dù sao nhân vật số một Tân Hải cũng là người của mình nên Trình Nguyên Cương cơ bản cũng vừa lòng.
Còn Ma Minh Lương thì xem ra, trong cuộc tranh cao thấp với Trình Nguyên Cương thì mình cũng không chiếm được thế thượng phong gì. Chi bằng theo sự điều phối của Tiếu Tác Niên, ít nhất thì người mình đề cử Trương Bằng Viễn cũng trở thành Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, cũng là một thực chức.
Kể từ đó, xem như tất cả đều vui mừng.
Nhìn các Ủy viên thường vụ bắt đầu vỗ tay một cách thưa thớt, sắc mặt lo lắng của Tiếu Tác Niên cũng dần tan đi, cao giọng mỉm cười. Trần Cận Nam ngồi bên cạnh cũng âm thầm gật đầu. Bí thư Tiếu nhìn qua thì giống như người hòa giải, nhưng kỳ thật cũng không đơn giản như vậy.
Bí thư Tiếu đối với công tác Phòng Sơn cũng rất bất mãn. Nhưng bởi vì Lý Vân Thu là người của Trình Nguyên Cương nên ông không muốn động đến bà ta. Hiện giờ, ông muốn nhân cơ hội này điều bà đến Tân Hải. Thứ nhất, khiến cho mấy năm lao tâm khổ trí của Lý Vân Thu ở Phòng Sơn tan thành bọt nước. Thứ hai, Lý Vân Thu người đàn bà này vô cùng thủ đoạn. Bà ta nếu muốn sống yên tại địa phương mới, ít nhất cũng cần đến hai năm thời gian. Mà sau hai năm thời gian, cục diện chính trị tỉnh Đông Sơn sẽ như thế nào thì khó nói lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Nói vậy là trong hai năm thời gian, Tiếu Tác Niên có thể chậm rãi đem toàn bộ quyền lực ở tỉnh tập trung về mình" Trần Cận Nam suy nghĩ trong lòng, liền sinh ra ý niệm rời khỏi Ma Minh Lương mà đứng bên cạnh Bí thư Tiếu.
Cái gọi là rút dây động rừng, tin tức Lý Vân Thu trở thành Bí thư Thành ủy Tân Hải, Trương Bằng Viễn trở thành Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, quan trường Phòng Sơn cũng đã có sự biến hóa. Việc bổ nhiệm hai người sau khi được xác định tại hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã bắt đầu được triển khai.
Lộ Binh đứng ở phần đất hoang, mặc cho cơn gió mát mẻ phả vào mặt. Y tuy biết rằng mình không nên hỏi nhưng trong lòng vẫn không nén nổi sự tò mò. Đương nhiên, chủ yếu là vì tập đoàn Dân Thái của nhà họ Lộ tại Tân Hải. Lộ Binh đối với Bí thư Thành ủy tân nhậm cũng có chút chú ý.
An Tại Đào thở dài:
- Lộ Binh, có muốn hỏi gì thì hỏi đi? Đừng làm bộ hoài? Sao lại khách khí với tôi như vậy? Thôi đi, để tôi nói cho anh biết. Theo tin tức mà tôi nhận được, Bí thư Thành ủy tân nhậm của Tân Hải là Bí thư Thành ủy đương nhiệm Phòng Sơn Lý Vân Thu.
Lộ Binh chấn động:
- Sao lại là bà ta? Lãnh đạo tỉnh không có mắt sao?
- Người đàn bà này còn mạnh mẽ, cứng rắn hơn Mông Hổ.
An Tại Đào cười khổ, trong lòng cũng lo lắng cho Hạ Thiên Nông. Dưới quyền một người đàn bà như thế thì quả thật cũng giống như một kỳ thi học kỳ đối với Hạ Thiên Nông. Nhưng lo lắng thì lo lắng, trình tự điều chỉnh cán bộ, căn bản An Tại Đào không có khả năng đoán được.
Điều hắn duy nhất có thể làm chính là căn dặn Hạ Thiên Nông cẩn thận trong việc cư xử với người đàn bà này. Nhưng điều hắn không ngờ là, tối hôm qua khi nói chuyện điện thoại với Hạ Thiên Nông, Hạ Thiên Nông không những không khiếp sợ mà còn rất bình tĩnh.
- Tiểu Đào, con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Tân Hải chứ không phải Phòng Sơn, tình hình không giống nhau.
Lúc ấy, sau khi nghe xong Hạ Thiên Nông nói, An Tại Đào im lặng. Có lẽ là mình đã quá xem thường cha vợ. Ông ta chìm nổi trong quan trường hai mươi năm, chẳng lẽ không ứng phó nổi với một người đàn bà.
- Đi thôi, bạn hữu, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta xuống uống mấy ly bia đi. Tôi đã dặn Văn Hà ướp lạnh vài lon bia rồi.
Lộ Binh kinh ngạc cũng qua đi, lấy lại được sự bình tĩnh. Dù sao nhà họ Lộ cũng là thương nhân. Đối với sự tình trên quan trường, tuy rằng cũng có sự chú ý nhưng cũng sẽ không để bụng.
An Tại Đào cười, cùng Lộ Binh đi xuống núi. Đi được nửa đường, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương, nói là chiều nay 3h, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy muốn tuyên bố việc điều nhiệm cán bộ, mời hắn đến đúng giờ.
An Tại Đào suy nghĩ, Bí thư Thành ủy còn chưa đến đảm nhiệm, hay là người đàn bà biến thái Lý Vân Thu muốn đi trước một bước, gây sức ép trước?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Lưu Ngạn, nhưng Lưu Ngạn lại không biết. Không phải là Lưu Ngạn tin tức lạc hậu nhưng cô đối với việc điều chỉnh nhân sự trong quan trường thật sự là không có hứng thú nên không có ý định thám thính thông tin.
Khi An Tại Đào chuẩn bị lái xe quay về huyện thì hắn nhận được điện thoại của cha vợ mình Hạ Thiên Nông.
Hiện giờ, mặc dù là Quyền chủ tịch thành phố nhưng ai mà không biết, đây chỉ là một trình tự mà thôi. Sau khi đại hội được mở ra, thì ông ta sẽ xin ý kiến phê bình chính thức trở thành Chủ tịch thành phố danh chính ngôn thuận. Từ nay về sau, Tân Hải đã kết thúc thời đại của Chủ tịch Mông mà bước vào thời đại của Chủ tịch thành phố Hạ.
Cho nên, cảm xúc của Hạ Thiên Nông hai ngày nay tăng vọt. Từ trong giọng nói của ông ta có thể nghe thấy được sự cao hứng.
- Tiểu Đào, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vừa đến tuyên bố bổ nhiệm. Người đàn bà Lý Vân Thu này quả nhiên không đơn giản. Còn chưa đến đảm nhiệm chức vụ mà đã cho ba một cái đinh rồi. Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Phòng Sơn được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch thành phố Tân Hải. Ba nghe người của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nói đây là dựa theo ý kiến của Phó chủ tịch thường trực thành phố. Tình hình người này con có biết không?
Hạ Thiên Nông lên tiếng hỏi.
- Cố Đắc Nhạc? Người này là tâm phúc của Lý Vân Thu, tâm phúc tuyệt đối. Ba, ba cũng nên cẩn thận đấy.
An Tại Đào ngẩn ra, chợt nhẹ giọng nói. Quả nhiên, không ngoài sở liệu, Lý Vân Thu trước khi đi còn làm ra động tĩnh không nhỏ.
Có Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương làm hậu trường, trong lần điều chỉnh cán bộ lần này đã đề bạt tâm phúc của mình là Cố Đắc Nhạc. Bà trước khi đi nhậm chức ở Tân Hải, đã nghĩ dến việc đặt nền móng cầm quyền của mình ở Tân Hải.
Khi đến cổng tòa nhà hành chính, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Phó chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh. Mấy ngày nay, Phó chủ tịch thị trấn giống như một người đàn ông ăn uống ngay tại công trường, tinh thần trách nhiệm chuyên nghiệp khiến An Tại Đào trong lòng cảm thán. Hắn thầm nghĩ, trong quan trường không phải không có những người một lòng một dạ vì dân. Nhưng thường lại không được đề bạt lên trên, trên cơ bản đều mai một ở cơ sở.
Sau khi Tiêu Hoàng thôi chức, vị trí Chủ tịch thị trấn Tư Hà vẫn bỏ trống, và vị trí này đã có không ít người ở huyện mơ ước. Nhưng An Tại Đào đã có chủ định trong lòng. Nhất định phải đề bạt Tôn Hiểu Linh. Có người như vậy làm trợ thủ, thì sẽ chia sẻ rất nhiều áp lực công việc với mình.
- Bí thư An, ngài phải đi lên huyện sao?
Tôn Hiểu Linh phủi phủi vết bùn trên áo:
- Bí thư An, sạc điện thoại tôi để quên ở huyện rồi. Khi nào ngài trở về huyện thì có thể đến nhà tôi để lấy giùm không?
An Tại Đào do dự một chút rồi nói:
- Phó chủ tịch Tôn, cô đã vất vả rồi. Nếu không, cô có thể ngồi xe của tôi về nhà nghỉ ngơi một ngày?
- Không được đâu, Bí thư An. Hiện tại hai bên công trình đều đang trong giờ khắc mấu chốt, tôi không thể bỏ đi được.
Tôn Hiểu Linh thở dài:
- Cứ kiên trì thêm hai ngày nữa. Khi đường sá đã được sửa lại tốt, tôi nhất định sẽ xin nghỉ phép ba ngày.
An Tại Đào bật cười rồi đột nhiên hạ giọng nói:
- Phó chủ tịch Tôn, tôi lần này lên huyện, nhất định sẽ đề xuất với huyện đề bạt cô làm Chủ tịch thị trấn.
Tôn Hiểu Linh sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nói:
- Cám ơn Bí thư An!
Tác giả :
Cách Ngư