Quan Thanh
Chương 101: Dù đẹp, vẫn chỉ là giấc mộng
An Tại Đào cảm thấy miệng lưỡi khô, chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên là chiếc đèn bàn tinh mỹ, tiếp theo là nửa thân trần của Mạnh Cúc khoác chiếc áo ngủ hồng phấn, si ngốc mà nhìn hắn, một chút tuyết trắng lộ ra từ cổ áo rộng rãi của cô, mơ hồ có thể thấy được hai điểm đỏ tươi.
Hắn biến sắc, vội vàng quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Mạnh Cúc thở dài một tiếng, cúi người dùng hai tay xoay đầu hắn qua, nhẹ nhàng cởi áo ngủ, lộ ra thân thể trần trụi của mình, hai ngọn núi cao thẳng hơi nhún nhảy, hai điểm hồng như muôn nghìn đóa hoa kia đan vào thành một đường cong.
- Cả đời này, thân thể của cô chỉ có em xem.
Mạnh Cúc nắm tay An Tại Đào, mạnh mẽ mà đặt tay hắn lên bộ ngực ấm áp non mỡn của mình:
- ... Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết, nếu em có thể cho cô một chút thời gian, cô nghĩ cô sẽ nói cho em, em là người đàn ông duy nhất cả đời này cô từng thích, nguyện ý gần gũi.
Mạnh Cúc chợt nhẹ nhàng cười, thả tay hắn trở về:
- Yên tâm đi! Cô sẽ không khiến em có lỗi với Hiểu Tuyết, cô chỉ muốn em biết, trong lòng cô, từ đầu đến cuối cất chứa bóng dáng một người, bất kể là quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, bất kể cô ở nơi này hoặc ở đất khách tha hương.
Thật ra, cô đã thôi việc, cô sớm không còn là giáo viên Đại học Yến Sơn, cô vẫn ở chỗ này không đi, chính là đang chờ em... Tới khi em tới đây, cô lại biết mình nên đi...
Mạnh Cúc thì thào tự nói, lại nằm xuống, kéo chăn đắp lên hai người:
- Ngủ đi, mơ giấc mộng đẹp.
Mạnh Cúc xoay người qua chỗ khác, để lại cho An Tại Đào một tấm lưng vô cùng mịn màng.
====
Ngoài cửa sổ gió mưa mạnh mẽ, trong hạt mưa tán loạn nện vào cửa sổ thủy tinh phòng ngủ Mạnh Cúc, phát ra tiếng lốp bốp rất nhỏ, từng hoa nước thật nhỏ bỗng nở rộ, sau đó lại hóa thành từng ngấn nước dày đặc chậm rãi chảy xuống, vòng đi vòng lại như thế, không biết mệt mỏi.
Mạnh Cúc mặc áo ngủ phấn hồng, nửa người trên còn khoác một chiếc áo ngoài, thẫn thờ mà nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly.
- Gió thu, mưa thu buồn chết người.
Mạnh Cúc quay đầu lại nhìn An Tại Đào chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.
Tâm thần An Tại Đào run lên, rất loạn, một câu cũng nói không nên lời. Tuy rằng hai người cũng không xảy ra quan hệ giới tính thực chất gì, nhưng … nhưng cô giáo ngày xưa giống như tiên nữ này, lại cuộn mình trong lòng mình ngủ một đêm, ôm thân thể mềm mại của cô, cho dù là ngọn núi ngạo nghễ no đủ, hay là da thịt nõn nà kia, đều khiến bản năng đàn ông của hắn không thể ngăn chặn, cảm giác phạm tội đồng thời nảy sinh trong lòng.
Hắn có lòng đẩy Mạnh Cúc ra, xuống giường của Mạnh Cúc, sau đó đẩy cửa mà đi. Nhưng hắn không làm. Hắn nhớ tới dáng người cô độc ngồi dưới đèn đan áo cho hắn, nhớ tới bóng dáng tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn trong ngày lễ tết, nhớ tới rất nhiều kỷ niệm chung với Mạnh Cúc trong bốn năm đại học... Hắn giày vò trong lòng hơn nửa đêm.
- Cô...
An Tại Đào muốn nói lại thôi, ngàn lời vạn ngữ không thể nào nói lên, liền hóa thành một tiếng thở dài phức tạp.
- Gọi tôi là chị đi.
Mạnh Cúc buồn bã nói, chậm rãi xoay người lại, bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tay An Tại Đào.
- ...
Mạnh Cúc đột nhiên cười ha ha:
- Tốt lắm, cậu bé ngốc, đều là chị không tốt, là chị không kìm được sự hấp dẫn của em... May mắn chúng ta không có phạm phải sai lầm. Tốt lắm, Tiểu Đào, em không có lỗi với Hiểu Tuyết, chị cũng không có, chúng ta không có!
Năm nay chị đã 31 tuổi. Nếu không có Hiểu Tuyết, em có chê chị già hay không?
Vẻ mặt Mạnh Cúc cực kỳ chăm chú nhìn An Tại Đào, lông mi thật dài hơn rung động.
An Tại Đào run lên trong lòng, không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm không đáy của cô, chậm rãi lắc đầu.
- Tốt. Có những lời này, chị đã thấy đủ. Truyện Sắc Hiệp -
Mạnh Cúc nhẹ nhàng buông tay An Tại Đào ra:
- Đứng lên ăn cơm đi, chị làm bữa sáng, pha cà phê Malaysia trắng em thích uống nhất.
Dừng một chút, Mạnh Cúc đột nhiên cúi người lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo trên đầu giường, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn được khảm hai viên đá quý hình trái tim. Cô dịu dàng cười, đẩy hộp qua:
- Đây là lễ vật kết hôn cho em và Hiểu Tuyết, chị sẽ xuất ngoại, cả đời này khó có thể gặp lại, liền chuẩn bị trước hai chiếc nhẫn này cho hai em, hy vọng hai em có thể đầu bạc răng long.
An Tại Đào đột nhiên năm lấy tay Mạnh Cúc, cúi đầu nói:
- Phải đi sao?
Đầu vai Mạnh Cúc run lên, quay mặt đi, buồn bã nói:
- Em hy vọng chị ở lại sao?
An Tại Đào thở dài một tiếng, vô lực mà buông tay ra, chậm rãi đứng dậy.
Phía sau truyền đến tiếng than nhẹ tràn đầy thẫn thờ không thể nghe thấy của Mạnh Cúc.
...
...
Lúc giữa trưa, gió tan mây tạnh. Mạnh Cúc không tiễn An Tại Đào, chỉ yên lặng mà đứng trước cửa sổ nhìn bóng hắn rời đi, nhẹ nhàng nâng tay lau đi hai giọt nước mắt trong suốt vừa mới rơi xuống.
Truyền đến tiếng đập cửa.
Mạnh Cúc chậm rãi đi qua mở cửa, một ông lão đội mũ lưỡi trai màu đen mặc một chiếc áo gió dài thần thanh khí lãng nhìn mà sinh uy đứng ở cửa, Mạnh Cúc liếc nhìn ông ta, cũng không đóng cửa, quay đầu vào phòng ngủ.
Ông lão đóng chặt cửa, sau đó tiến vào theo.
- Cháu gái, nếu thích cậu ta, vì sao để cậu ta đi?
Mạnh Cúc đột nhiên quay đầu nhìn ông già, thản nhiên cười:
- Cậu ta không thích tôi, trái tim không ở chỗ tôi, giữ cậu ta lại có ích gì?
- Cháu để tâm tới cậu ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy một chút sao? Nếu cậu ta vô tình với cháu, sao có thể qua đêm ở chỗ cháu?
Ông già thở dài:
- Cô bé, cháu vẫn quá kiêu ngạo, cũng quá quật cường... Tuy rằng cháu lớn tuổi hơn cậu ta một chút, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý đối tốt với cháu, bác sẽ bồi thường cậu ta.
Khóe miệng Mạnh Cúc hiện lên một tia châm biếm:
- Cậu ta không rời khỏi, là bởi vì không muốn tôi khó chịu khiến tôi đau lòng, là không dứt bỏ được tình cảm mấy năm với tôi, chỉ có điều loại tình cảm này không phải tình cảm nam nữ. Cậu ta là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, là người đàn ông có tình có nghĩa nhất mà tôi thấy, cậu ta đã có người yêu, cả đời này, tôi và cậu ta nhất định có duyên không phận.
Ông lão thở dài một tiếng, quay đầu bước ra ngoài, đi hai bước liền quay đầu lại khẩn cầu:
- Cô bé, bác già rồi, cháu có thể ở lại trong nước hay không...
Mạnh Cúc cười lạnh một tiếng:
- Ngài già rồi tự nhiên có cháu hiền dâu thảo nhà ngài hầu hạ, còn có người e ngại quyền thế của ngài đến nịnh bợ, tôi tính là cái gì?
Ông lão biến sắc, mặt hơi co giật, hung hăng dẫm chân, quay đầu rời đi.
...
Ông lão đi xuống lầu, lấy kính râm từ trên túi ra đeo lên. Hai người đàn ông mặc đồ tây đứng một bên vội vàng tiến tới mở cửa xe ra, lão chui vào chiếc xe con màu đen đỗ đó. Hai người đàn ông đồ tây thì vào một chiếc xe Hồng Kỳ dài hơn.
Xe con rời đi, một người đàn ông trung niên ngồi chỗ lái phụ tháo kính mắt viền vào xuống lấy tay xoa xoa, cúi đầu nói:
- Thủ trưởng, Mạnh Cúc vẫn muốn rời đi sao?
Ông lão gật đầu, thở dài, đột nhiên khoát tay áo:
- Tiểu Liễu, cậu xuống xe đi, Đại Niên anh tới lái xe, ta có mấy lời muốn nói với anh.
…
…
- Đại Niên, tôi bảo anh tìm hiểu tình hình đứa bé kia, anh tìm hiểu được gì không?
Ông lão trầm giọng nói.
- Thủ trưởng, tôi tra ra. Cậu ta đến từ Tân Hải tỉnh Đông Sơn, trong nhà chỉ có một người mẹ, là một giáo viên trung học, mà cậu ta là một đứa con ngoài giá thú. Sau khi tốt nghiệp Đại học Yến Sơn, vẫn là cô ấy tìm công việc giúp cậu ta, làm phóng viên một tòa soạn ở Tân Hải, nghe nói làm cũng không tệ lắm, khá có tài hoa, đã trở thành phóng viên số 1 tòa soạn kia… Gần đây, cậu ta đính hôn với bạn học - con gái Phó Chủ tịch Thành phố Tân Hải Hạ Thiên Nông. Tình hình đại khái là như vậy, dù sao mấy năm nay Mạnh Cúc tốn không ít tâm tư với cậu ta, tôi đã sớm nhìn ra được, tình cảm của Mạnh Cúc đối với cậu ta đã rất sâu sắc.
Ông lão nghe được từ con ngoài giá thú thân thể hơi run rây. Lão thở dài:
- Tính tình con bé rất quật cường, không khác gì mẹ nó. Không sai, năm đó là ta phản đối hôn sự của mẹ nó với người kia, nhưng cái chết của người đàn ông kia hoàn toàn ngoài ý muốn… Thôi đi, cũng không nói tới điều này. Con bé vẫn không chịu nhận sự sắp xếp của ta… Nó vẫn chướng mắt bất cứ người đàn ông nào, thật vất vả nhìn trúng một người, lại như thế…
Đại Niên, anh nói tôi nên làm gì bây giờ? Con bé đã tuyệt vọng, lại muốn đi ra nước ngoài…
Đại Niên vừa lái xe vừa cười:
- Thủ trưởng, thật ra…
- Anh nói, tôi nghe.
- Thủ trưởng, để tôi đi nói chuyện với thằng nhóc kia. Hừ, Mạnh Cúc khổ nhiều năm như vậy, chúng ta nên làm thứ gì đó cho cô ấy. Tôi nghĩ, chỉ cần có tình yêu làm dịu, vết thương quá khứ này sẽ chậm rãi tốt lên.
- Được, Đại Niên anh ra mặt tìm cậu ta nói chuyện. Anh nói cho cậu ta, nếu cậu ta thật lòng tốt với con bé, ta sẽ cố gắng mà bồi thường cậu ta, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của cậu ta. Nhưng, nếu cậu ta dám làm tổn thương con bé, ta sẽ không tha cho cậu ta.
Ông lão trầm ngâm một chút, trầm giọng nói, mặt mày uy thế nghiêm nghị.
Hắn biến sắc, vội vàng quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Mạnh Cúc thở dài một tiếng, cúi người dùng hai tay xoay đầu hắn qua, nhẹ nhàng cởi áo ngủ, lộ ra thân thể trần trụi của mình, hai ngọn núi cao thẳng hơi nhún nhảy, hai điểm hồng như muôn nghìn đóa hoa kia đan vào thành một đường cong.
- Cả đời này, thân thể của cô chỉ có em xem.
Mạnh Cúc nắm tay An Tại Đào, mạnh mẽ mà đặt tay hắn lên bộ ngực ấm áp non mỡn của mình:
- ... Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết, nếu em có thể cho cô một chút thời gian, cô nghĩ cô sẽ nói cho em, em là người đàn ông duy nhất cả đời này cô từng thích, nguyện ý gần gũi.
Mạnh Cúc chợt nhẹ nhàng cười, thả tay hắn trở về:
- Yên tâm đi! Cô sẽ không khiến em có lỗi với Hiểu Tuyết, cô chỉ muốn em biết, trong lòng cô, từ đầu đến cuối cất chứa bóng dáng một người, bất kể là quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, bất kể cô ở nơi này hoặc ở đất khách tha hương.
Thật ra, cô đã thôi việc, cô sớm không còn là giáo viên Đại học Yến Sơn, cô vẫn ở chỗ này không đi, chính là đang chờ em... Tới khi em tới đây, cô lại biết mình nên đi...
Mạnh Cúc thì thào tự nói, lại nằm xuống, kéo chăn đắp lên hai người:
- Ngủ đi, mơ giấc mộng đẹp.
Mạnh Cúc xoay người qua chỗ khác, để lại cho An Tại Đào một tấm lưng vô cùng mịn màng.
====
Ngoài cửa sổ gió mưa mạnh mẽ, trong hạt mưa tán loạn nện vào cửa sổ thủy tinh phòng ngủ Mạnh Cúc, phát ra tiếng lốp bốp rất nhỏ, từng hoa nước thật nhỏ bỗng nở rộ, sau đó lại hóa thành từng ngấn nước dày đặc chậm rãi chảy xuống, vòng đi vòng lại như thế, không biết mệt mỏi.
Mạnh Cúc mặc áo ngủ phấn hồng, nửa người trên còn khoác một chiếc áo ngoài, thẫn thờ mà nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly.
- Gió thu, mưa thu buồn chết người.
Mạnh Cúc quay đầu lại nhìn An Tại Đào chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.
Tâm thần An Tại Đào run lên, rất loạn, một câu cũng nói không nên lời. Tuy rằng hai người cũng không xảy ra quan hệ giới tính thực chất gì, nhưng … nhưng cô giáo ngày xưa giống như tiên nữ này, lại cuộn mình trong lòng mình ngủ một đêm, ôm thân thể mềm mại của cô, cho dù là ngọn núi ngạo nghễ no đủ, hay là da thịt nõn nà kia, đều khiến bản năng đàn ông của hắn không thể ngăn chặn, cảm giác phạm tội đồng thời nảy sinh trong lòng.
Hắn có lòng đẩy Mạnh Cúc ra, xuống giường của Mạnh Cúc, sau đó đẩy cửa mà đi. Nhưng hắn không làm. Hắn nhớ tới dáng người cô độc ngồi dưới đèn đan áo cho hắn, nhớ tới bóng dáng tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn trong ngày lễ tết, nhớ tới rất nhiều kỷ niệm chung với Mạnh Cúc trong bốn năm đại học... Hắn giày vò trong lòng hơn nửa đêm.
- Cô...
An Tại Đào muốn nói lại thôi, ngàn lời vạn ngữ không thể nào nói lên, liền hóa thành một tiếng thở dài phức tạp.
- Gọi tôi là chị đi.
Mạnh Cúc buồn bã nói, chậm rãi xoay người lại, bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tay An Tại Đào.
- ...
Mạnh Cúc đột nhiên cười ha ha:
- Tốt lắm, cậu bé ngốc, đều là chị không tốt, là chị không kìm được sự hấp dẫn của em... May mắn chúng ta không có phạm phải sai lầm. Tốt lắm, Tiểu Đào, em không có lỗi với Hiểu Tuyết, chị cũng không có, chúng ta không có!
Năm nay chị đã 31 tuổi. Nếu không có Hiểu Tuyết, em có chê chị già hay không?
Vẻ mặt Mạnh Cúc cực kỳ chăm chú nhìn An Tại Đào, lông mi thật dài hơn rung động.
An Tại Đào run lên trong lòng, không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm không đáy của cô, chậm rãi lắc đầu.
- Tốt. Có những lời này, chị đã thấy đủ. Truyện Sắc Hiệp -
Mạnh Cúc nhẹ nhàng buông tay An Tại Đào ra:
- Đứng lên ăn cơm đi, chị làm bữa sáng, pha cà phê Malaysia trắng em thích uống nhất.
Dừng một chút, Mạnh Cúc đột nhiên cúi người lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo trên đầu giường, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn được khảm hai viên đá quý hình trái tim. Cô dịu dàng cười, đẩy hộp qua:
- Đây là lễ vật kết hôn cho em và Hiểu Tuyết, chị sẽ xuất ngoại, cả đời này khó có thể gặp lại, liền chuẩn bị trước hai chiếc nhẫn này cho hai em, hy vọng hai em có thể đầu bạc răng long.
An Tại Đào đột nhiên năm lấy tay Mạnh Cúc, cúi đầu nói:
- Phải đi sao?
Đầu vai Mạnh Cúc run lên, quay mặt đi, buồn bã nói:
- Em hy vọng chị ở lại sao?
An Tại Đào thở dài một tiếng, vô lực mà buông tay ra, chậm rãi đứng dậy.
Phía sau truyền đến tiếng than nhẹ tràn đầy thẫn thờ không thể nghe thấy của Mạnh Cúc.
...
...
Lúc giữa trưa, gió tan mây tạnh. Mạnh Cúc không tiễn An Tại Đào, chỉ yên lặng mà đứng trước cửa sổ nhìn bóng hắn rời đi, nhẹ nhàng nâng tay lau đi hai giọt nước mắt trong suốt vừa mới rơi xuống.
Truyền đến tiếng đập cửa.
Mạnh Cúc chậm rãi đi qua mở cửa, một ông lão đội mũ lưỡi trai màu đen mặc một chiếc áo gió dài thần thanh khí lãng nhìn mà sinh uy đứng ở cửa, Mạnh Cúc liếc nhìn ông ta, cũng không đóng cửa, quay đầu vào phòng ngủ.
Ông lão đóng chặt cửa, sau đó tiến vào theo.
- Cháu gái, nếu thích cậu ta, vì sao để cậu ta đi?
Mạnh Cúc đột nhiên quay đầu nhìn ông già, thản nhiên cười:
- Cậu ta không thích tôi, trái tim không ở chỗ tôi, giữ cậu ta lại có ích gì?
- Cháu để tâm tới cậu ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy một chút sao? Nếu cậu ta vô tình với cháu, sao có thể qua đêm ở chỗ cháu?
Ông già thở dài:
- Cô bé, cháu vẫn quá kiêu ngạo, cũng quá quật cường... Tuy rằng cháu lớn tuổi hơn cậu ta một chút, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý đối tốt với cháu, bác sẽ bồi thường cậu ta.
Khóe miệng Mạnh Cúc hiện lên một tia châm biếm:
- Cậu ta không rời khỏi, là bởi vì không muốn tôi khó chịu khiến tôi đau lòng, là không dứt bỏ được tình cảm mấy năm với tôi, chỉ có điều loại tình cảm này không phải tình cảm nam nữ. Cậu ta là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, là người đàn ông có tình có nghĩa nhất mà tôi thấy, cậu ta đã có người yêu, cả đời này, tôi và cậu ta nhất định có duyên không phận.
Ông lão thở dài một tiếng, quay đầu bước ra ngoài, đi hai bước liền quay đầu lại khẩn cầu:
- Cô bé, bác già rồi, cháu có thể ở lại trong nước hay không...
Mạnh Cúc cười lạnh một tiếng:
- Ngài già rồi tự nhiên có cháu hiền dâu thảo nhà ngài hầu hạ, còn có người e ngại quyền thế của ngài đến nịnh bợ, tôi tính là cái gì?
Ông lão biến sắc, mặt hơi co giật, hung hăng dẫm chân, quay đầu rời đi.
...
Ông lão đi xuống lầu, lấy kính râm từ trên túi ra đeo lên. Hai người đàn ông mặc đồ tây đứng một bên vội vàng tiến tới mở cửa xe ra, lão chui vào chiếc xe con màu đen đỗ đó. Hai người đàn ông đồ tây thì vào một chiếc xe Hồng Kỳ dài hơn.
Xe con rời đi, một người đàn ông trung niên ngồi chỗ lái phụ tháo kính mắt viền vào xuống lấy tay xoa xoa, cúi đầu nói:
- Thủ trưởng, Mạnh Cúc vẫn muốn rời đi sao?
Ông lão gật đầu, thở dài, đột nhiên khoát tay áo:
- Tiểu Liễu, cậu xuống xe đi, Đại Niên anh tới lái xe, ta có mấy lời muốn nói với anh.
…
…
- Đại Niên, tôi bảo anh tìm hiểu tình hình đứa bé kia, anh tìm hiểu được gì không?
Ông lão trầm giọng nói.
- Thủ trưởng, tôi tra ra. Cậu ta đến từ Tân Hải tỉnh Đông Sơn, trong nhà chỉ có một người mẹ, là một giáo viên trung học, mà cậu ta là một đứa con ngoài giá thú. Sau khi tốt nghiệp Đại học Yến Sơn, vẫn là cô ấy tìm công việc giúp cậu ta, làm phóng viên một tòa soạn ở Tân Hải, nghe nói làm cũng không tệ lắm, khá có tài hoa, đã trở thành phóng viên số 1 tòa soạn kia… Gần đây, cậu ta đính hôn với bạn học - con gái Phó Chủ tịch Thành phố Tân Hải Hạ Thiên Nông. Tình hình đại khái là như vậy, dù sao mấy năm nay Mạnh Cúc tốn không ít tâm tư với cậu ta, tôi đã sớm nhìn ra được, tình cảm của Mạnh Cúc đối với cậu ta đã rất sâu sắc.
Ông lão nghe được từ con ngoài giá thú thân thể hơi run rây. Lão thở dài:
- Tính tình con bé rất quật cường, không khác gì mẹ nó. Không sai, năm đó là ta phản đối hôn sự của mẹ nó với người kia, nhưng cái chết của người đàn ông kia hoàn toàn ngoài ý muốn… Thôi đi, cũng không nói tới điều này. Con bé vẫn không chịu nhận sự sắp xếp của ta… Nó vẫn chướng mắt bất cứ người đàn ông nào, thật vất vả nhìn trúng một người, lại như thế…
Đại Niên, anh nói tôi nên làm gì bây giờ? Con bé đã tuyệt vọng, lại muốn đi ra nước ngoài…
Đại Niên vừa lái xe vừa cười:
- Thủ trưởng, thật ra…
- Anh nói, tôi nghe.
- Thủ trưởng, để tôi đi nói chuyện với thằng nhóc kia. Hừ, Mạnh Cúc khổ nhiều năm như vậy, chúng ta nên làm thứ gì đó cho cô ấy. Tôi nghĩ, chỉ cần có tình yêu làm dịu, vết thương quá khứ này sẽ chậm rãi tốt lên.
- Được, Đại Niên anh ra mặt tìm cậu ta nói chuyện. Anh nói cho cậu ta, nếu cậu ta thật lòng tốt với con bé, ta sẽ cố gắng mà bồi thường cậu ta, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của cậu ta. Nhưng, nếu cậu ta dám làm tổn thương con bé, ta sẽ không tha cho cậu ta.
Ông lão trầm ngâm một chút, trầm giọng nói, mặt mày uy thế nghiêm nghị.
Tác giả :
Cách Ngư