Quan Thanh
Chương 100: Cô giáo Mạnh Cúc (1) - Sắc tâm (2)
Liên hệ truyền thông đăng bài là chuyện của đám người Tống Lượng, An Tại Đào chỉ để ý viết bài. Khi lên máy bay, từ trước đến sau hắn chải vuốt suy nghĩ một lần, hắn cảm thấy, sở dĩ vài cây bút Nhật báo Tân Hải bút chiến với Lưu Ngạn rơi xuống hạ phong, không phải vấn đề lời văn hoặc tài văn chương, mà là sai ý.
Kỳ thật quan điểm của Lưu Ngạn cũng không dừng chân ở ưu khuyết điểm cầu vượt, là nên xây dựng hay nên hủy đi, cô rất thông minh, cô hướng đầu mâu tới thời gian cầu vượt Tân Hải xây dựng không đủ mười năm liền dỡ đi lãng phí rất nhiều tài chính, chẳng khác gì bắt được bảy tấc cổ họng của người Tân Hải.
Đây là sự thật không phủ nhận được, có thể nói là hết đường chối cãi.
Mà mấy người kia lại giành tất cả thời gian tô đẹp cho hành động dỡ bỏ cầu vượt của Tân Hải, không nắm lấy trọng điểm, cho nên bài viết như vậy vừa đưa ra, chẳng những không "sửa sai", trái lại khiến quan điểm "thúc đẩy chiến tích" của Lưu Ngạn từ khía cạnh nào đó đạt được nghiệm chứng và làm nổi bật, càng khiến cho dư luận cộng hưởng.
An Tại Đào hiển nhiên không thể đi con đường cũ của bọn họ.
Luận điểm thứ nhất của bài viết, đầu tiên hắn khẳng định tác dụng lịch sử của cầu vượt:
"Vì sao cầu vượt xây xong lại hủy đi? Giải thích, lúc trước xây dựng cầu vượt tác dụng làm dịu đi giao thông đô thị hỗn loạn là không thể gạt bỏ, nhưng, già néo đứt dây, từ sự biến hóa không ngừng của kết cấu và lưu lượng giao thông, lúc trước cầu vượt có lợi cho thông thoáng giao thông, hiện giờ đã trở thành chướng ngại giao thông"...
Trong bộ phận thứ hai, đầu bút của hắn lại thay đổi:
"Nhìn từ cầu vượt trong nước, rất nhiều cầu là phải xây dựng, sau khi xây dựng quả thật phát huy hiệu quả và ích lợi, nhưng quả thực không ít cầu vượt tầm nhìn hạn hẹp và kết quả như ong vỡ tổ. Giống như cầu vượt Tân Hải, khi xe cộ ở thành phố không nhiều lắm, còn tạo được tác dụng khơi thông. Nhưng theo sự gia tăng mạnh mẽ của xe cộ, cầu vượt bước về phía phản diện. Dân chúng thành phố Tân Hải thường xuyên nhìn thấy tình cảnh như vậy: dưới chân cầu vượt xe cộ xếp thành hàng dài, mà trên cầu vượt xe cộ đã sớm chen chúc kín không kẽ hở. Cầu vượt đã trở thành nút máu cản trở động mạch giao thông...
Phần thứ ba, An Tại Đào đưa vào rất nhiều số liệu nguy hại thật sự của cầu vượt Tân Hải. Mà tới phần thứ tư, hắn mới dần dần dẫn vào chủ đề chính:
"Đương nhiên, sửa chữa loại trừ khuyết điểm không thể vì nhỏ mà bỏ lớn. Đối với cầu vượt không thể phủ định toàn bộ, cầu vượt tất yếu xây vẫn nên xây dựng, nên giữ lại vẫn phải giữ lại. Cầu vượt Tân Hải xây dựng lại hủy đi đưa ra gợi ý cho chúng ta: thứ nhất, cầu vượt phải xây ở nơi không thể không có, không thể làm như ong vỡ tổ; thứ hai, ánh mắt xây dựng cầu vượt không thể thiển cận, chỉ nhìn ba, năm năm là không được, cần phải thấy hơn mười năm sau cầu vượt còn có thể phát huy tác dụng hay không; thứ ba, phải đưa lựa chọn hoàn cảnh với tư cách là một trong những chỉ tiêu quan trọng nhất, đối với cầu vượt phá hư nghiêm trọng cảnh quan và hoàn cảnh đô thị tuyệt đối không thể xây dựng; thứ tư, đối với khuyết điểm lớn ưu điểm nhỏ, đông đảo thị dân liếc nhìn, tiếng trách móc nổi lên chung quanh cầu vượt nên dỡ bỏ quyết đoán, không chùn tay chút nào...
An Tại Đào tin tưởng, nếu bài viết này đăng báo, chẳng khác nào cho việc Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt thành cách làm chính đáng rồi. Cho dù Lưu Ngạn kẹp chặt ý kiến "lãng phí tài chính" không buông như thế nào, cô ta cũng không thể nói lại "thúc đẩy chiến tích" lần nữa.
...
...
Sáng sớm ngày thứ ba, bài viết chuyên đề kí tên An Tại Đào này đăng lên một tờ báo Trung ương, hơn nữa là trang hai. Vì để đăng bài viết này, đám người Tống Lượng mất không ít tâm tư và tiền tặng lễ để chuẩn bị, nhưng khi Phó tổng biên tập tờ báo nhận được bài viết này, đã bị bản thân bài viết hấp dẫn, đề nghị bộ phận tin tức quan trọng triển khai ở trang hai, niềm vui bất ngờ như thế, là chuyện Tống Lượng thật sự không ngờ tới.
Sau khi bài viết đăng báo, ảnh hưởng rất lớn, bởi vì bài viết của An Tại Đào không có phù phiếm mà trực tiếp nói đích danh Tân Hải, tiến hành phân tích phán đoán suy luật hai mặt trái phải của bản thân cầu vượt, từ đó đưa ra quan điểm của mình. Theo tin tức phản hồi từ văn phòng tại thủ đô, cùng ngày lãnh đạo Trung ương cao tầng tiến hành phê chuẩn chị thị đối với bài viết này, những đại biểu Hội đồng nhân dân và Ủy viên Mặt trận Tổ quốc trong thủ đô chủ trương dỡ bỏ cầu vượt thúc đẩy thành thị phát triển đều như lấy được chí bảo, đều lưu lại bài viết này, làm phong phú chương trình nghị sự của mình, liên tục được nhắc lại trong mấy tháng đầu năm 1999.
Trong mắt An Tại Đào và Tống Lượng, Nhật báo Kinh tế của Lưu Ngạn chắc chắn sẽ lập tức triển khai đáp lại, An Tại Đào đã bắt tay vào viết bài thứ hai. Nhưng khiến người ta kỳ quái chính là, Lưu Ngạn cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Mà ba ngày sau, An Tại Đào mới hiểu được, không ngờ nữ phóng viên có tài ăn nói cùng hành văn sắc bén và kiêu ngạo này lại tới Tân Hải.
...
...
Chiều hôm nay, nhàm chán không việc gì, đám người Tống Lượng liền hẹn An Tại Đào đi du ngoạn một vài phong cảnh nổi tiếng tại thủ đô, An Tại Đào không đáp ứng, bởi vì hắn đã hẹn trước với Giáo viên đại học Yến Sơn là Mạnh Cúc, muốn tới nhà cô làm khách.
An Tại Đào gọi xe tới tới vườn trường Đại học Yến Sơn lâu ngày không gặp, nhìn cửa trường đại học cao lớn trang nghiêm, cùng với pho tượng ngẩng đầu ưỡn ngực tại cửa kia, hắn không khỏi hơi cảm thán. Lần này trở về Đại học Yến Sơn, nhìn như chưa đủ nửa năm, thật ra đã hơn mười năm rồi. Trước khi tái sinh, từ khi hắn tốt nghiệp Đại học Yến Sơn còn chưa từng trở về, mà sau khi tái sinh lại một lần nữa đứng ở cửa Đại học Yến Sơn năm 1998, như nào có thể khiến hắn không cảm thán ngàn vạn lần.
An Tại Đào theo dòng học sinh lui tới bước chậm vào vườn trường Đại học Yến Sơn, xuyên qua khu dạy học, đi qua khu văn phòng nhân viên phía sau. Giáo viên Mạnh Cúc ở một tòa nhà nhỏ màu vàng nhạt phía sau cùng, cô một mình ở một bộ hai căn phòng.
Lúc An Tại Đào đi tới dưới lầu, liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.
Vẫn một kiện áo gió dài màu trắng ngà, áo choàng đen nhánh, trên khuôn mặt thanh tú khác thường lộ vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, ngay cả áo gió rộng thùng thình cũng không che lấp được dáng người yểu điệu của cô.
An Tại Đào chạy tới, cười hô một tiếng:
- Cô!
Mạnh Cúc đột nhiên quay đầu lại, tóc dài nhẹ đong đưa theo gió, tạo ra sóng nước đen nhánh, khuôn mặt quyến rũ lạnh lùng thoa lớp son phấn mỏng kia lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, cô nhẹ nhàng giơ ngón tay trắng nõn lên:
- Tiểu Đào, đến đây, đi lên lầu, cô chờ em rất lâu rồi.
Ánh mắt Mạnh Cúc thăm thẳm tựa như u cốc chợt lóe rồi biến mất trên người An Tại Đào, cô xoay người bước tới đầu hành lang, dáng người uyển chuyển, cực kỳ tao nhã.
Mạnh Cúc là một cô gái cực kỳ tao nhã lại rất có văn hóa, tuy rằng đã 30 tuổi, nhưng dung mạo thanh tú xinh đẹp, khí chất cao nhã tinh khiết, không chỉ là đối tượng theo đuổi của rất nhiều giáo viên Yến Sơn, còn là thần tượng trong lòng của rất nhiều sinh viên nam 20. Trong những giờ giảng của Mạnh Cúc, không có một sinh viên nam nào trốn học, toàn bộ phòng học đều chật ních. Nghe giọng nói linh hoạt kỳ ảo của Mạnh Cúc, nhìn bóng dáng uyển chuyển mà xinh đẹp của cô, đi học quả thực trở thành một loại hưởng thụ.
Chỉ có điều tính tình Mạnh Cúc lạnh như băng, trên mặt khó có được nụ cười. Đối với sinh viên nữ và giáo viên nữ còn tốt, đối với sinh viên nam một mực giống như tiên nữ sông băng cho tới bây giờ sắc mặt không đổi, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa. Nhưng An Tại Đào hiển nhiên là một ngoại lệ. An Tại Đào là một phái nam duy nhất trong toàn bộ Đại học Yến Sơn có thể ra vào chỗ ở của Mạnh Cúc.
Nếu không phải An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết yêu đương cuồng nhiệt suốt ngày cặp kè ở khuôn viên Trường Đại học Yến Sơn, có lẽ sẽ truyền ra tin đồn xấu Mạnh Cúc và An Tại Đào cô trò yêu nhau. Không ai biết Mạnh Cúc đến nay là chưa lập gia đình hay nửa đường ly dị độc thân. Ngay cả lai lịch xuất thân của Mạnh Cúc cũng không mấy ai biết. Điều này đối với Mạnh Cúc mà nói là một vấn đề cực kỳ mẫn cảm, ngay cả An Tại Đào cũng không dám hỏi.
Thầy trò đại học Yến Sơn chỉ biết, nữ giáo viên dường như không nhiễm khói lửa nhân gian này là một ốc đảo, bình thường ru rú trong nhà, rất ít khi lui tới với người ngoài.
...
...
Nơi ở của Mạnh Cúc được bố trí tao nhã lại chứa đựng phong độ của người trí thức nồng đậm. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường cao cấp và một tủ quần áo màu xanh da trời, mà bốn bức tường trong thư phòng phân biệt dựng thẳng bốn tủ sách, tràn đầy văn học cùng với triết học văn chương. Kỳ quái chính là, trong thư phòng của cô không có bàn học, mà chỉ có một chiếc ghế mây. Dưới ghế mây, phủ lên một tấm thảm màu đỏ.
Mạnh Cúc đóng cửa lại, nhìn An Tại Đào cười tao nhã:
- Tiểu Đào, tới chỗ của cô còn gò bó sao, tự mình ngồi xuống pha trà, cô đi làm cho em mấy món ăn. Hôm nay hai chúng ta uống một chai rượu hồng, chỗ này của cô có rượu hồng mang về từ nước Pháp.
An Tại Đào cười cười, tự mình đi thư phòng của Mạnh Cúc, lấy một quyển triết học kinh điển phương Tây trên tủ sách, tự mình ngồi trên sô pha trong phòng khách của cô lật xem. Xem một hồi, hắn thấy Mạnh Cúc đeo tạp dề không ngừng bận rộn trong phòng bếp, liền đứng dậy cười nói:
- Cô, kỳ thật không cần cầu kỳ. Nếu không, em mời cô ra ngoài ăn một chút.
Mạnh Cúc ngẩn ra, suy nghĩ một chút, chậm rãi buông chiếc xẻng trong tay xuống, đóng bếp gas, chậm rãi quay đầu lại nhìn An Tại Đào:
- Cũng được, khó được em quay về Đại học Yến Sơn một chuyến, hôm nay cô mời em ra ngoài ăn. Hay là đi tới Cúc Lan Tiểu Trúc đi.
...
...
Cúc Lan Tiểu Trúc là một quán ăn cách Đại học Yến Sơn không xa, tuy rằng không lớn, nhưng trang hoàng cực kỳ tinh mỹ lại rất có phong cách, giá cả cũng đắt đến thần kỳ, lúc trước vẫn là Mạnh Cúc mời An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cả hai cùng tới nơi này tụ tập một chầu. Tuy rằng chỉ có ba món đồ ăn một chén canh, uống một chai rượu hồng, liền mất hơn 400 đồng.
An Tại Đào và Mạnh cúc sóng vai đi trên đường trường nhỏ của Đại học Yến Sơn, tuy rằng Mạnh Cúc qua tuổi ba mươi nhưng nhìn qua lại không khác gì cô gái thanh xuân tuổi hai mươi, tuấn nam mỹ nữ chậm rãi bước đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị. Cho dù sinh viên nam hay sinh viên nữ nhận biết Mạnh Cúc, đều tò mò mà nhìn An Tại Đào, không biết đây là thần thánh phương nào, có thể khiến người phụ nữ giống như núi băng này mưa thuận gió hòa cười đùa liên tục.
Một thanh niên đi tới đối diện, trong tay nắm một tờ báo, đang vội vã mà đi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Tại Đào và Mạnh Cúc chậm rãi sóng vai cười nói đi tới, không khỏi nhướn mày, tiến lên một bước ngăn cản đường đi của An Tại Đào.
An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy là Trần Duệ con trai Trần Cận Nam, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn dừng một chút, thản nhiên nói:
- Trần Duệ? Cậu muốn làm gì?
- Vì sao anh nhất định gây khó dễ cho Lưu Ngạn?
Khuôn mặt Trần Duệ có vài phần hao giống Trần Cận Nam kia đỏ bừng lên, hơi lui ra sau một bước, cũng không biết làm như thế nào, thanh niên luôn vô cùng kiêu ngạo này đối mặt với An Tại Đào, luôn không khỏi sinh ra vài phần khiếp ý.
Đây là một cảm giác cực kỳ tinh tế, nói không thành tiếng, không thể giải thích.
- Cậu biết cái gì.
An Tại Đào không muốn để ý tới gã nữa, xoay người thờ ơ lạnh nhạt nói với Mạnh Cúc một tiếng:
- Cô, chúng ta đi thôi.
- Anh đừng cho là tôi không biết. Không phải anh muốn nịnh bợ Bí thư Thành ủy Tân Hải Đỗ Canh sao? Hừ, loại người như anh, không vuốt mông ngựa sao có thể...
Trần Duệ cười lạnh, giơ tờ báo trong tay.
An Tại Đào đột nhiên quay đầu trừng mắt với Trần Duệ, nhìn khuôn mặt non nớt trước mắt này rất giống như người đàn ông kia, trong lòng hắn chậm rãi sinh ra một ngọn lửa giận dữ phức tạp, hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Cút ngay, cách xa tôi một chút!
...
...
Trong một gian phòng của Cúc Lan Tiểu Trúc.
Mạnh Cúc thở dài, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, hôm nay em làm sao vậy, em và cậu bé kia...
An Tại Đào im lặng không nói gì, cúi đầu nói:
- Cô, rất xin lỗi, tâm tình em không tốt.
- Đừng lo, trong lòng có chuyện vẫn nên nói thật ra thì tốt, tránh cho nghẹn ở trong lòng làm thương thân thể.
Mạnh Cúc dịu dàng nói, rót một ly rượu hồng cho An Tại Đào:
- Đương nhiên, nếu em không muốn nói với cô, cô cũng không trách em.
An Tại Đào vẫn im lặng không nói gì, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không hy vọng có qua lại gì với người đàn ông kia, người đàn ông làm thương tổn cả đời mẹ con hắn, nhưng… nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Trần Duệ, vừa nghĩ tới người đàn ông kia sinh con với một người phụ nữ khác, trong lòng không chỉ phẫn nộ, còn một chút ghen tị.
Cũng may An Tại Đào đã không còn là An Tại Đào kiếp trước, sau một lát điều chỉnh, hắn rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, bắt đầu chậm rãi nói với Mạnh Cúc chuyện tình từ sau khi hắn tốt nghiệp đến công việc ở Báo Tân Hải Thần.
...
...
Trong lúc nói chuyện, hai người dĩ nhiên uống cạn hai bình rượu hồng. Ngày thường Mạnh Cúc không uống rượu, An Tại Đào cũng thế, nhưng hai cô trò gặp nhau như vậy, trong vô tình đã say sưa tám phần.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Mạnh Cúc lộ ra sắc hồng thùy mị của phụ nữ thành thục, mày liễu nhỏ như trăng khuyết giật giật, nhẹ nhàng nâng chén rượu trong tay tới ngang môi nhấp, đột nhiên buồn bã nói:
- Hiểu Tuyết có khỏe không? Nghe nói hai em đính hôn?
An Tại Đào gật đầu, tác dụng của rượu hồng chậm rãi cuộn lên, hắn đã men say mờ mịt, cái gọi là rượu tăng sắc đảm. Tuy rằng hắn không có sắc tâm càng không có sắc đảm, nhưng bản năng đàn ông vẫn phải có. Đối mặt với Mạnh Cúc, dưới khí chất tao nhã tựa tiên nữ của cô, không ngờ sinh ra vài ý niệm. Hắn âm thầm cắn chặt đầu lưỡi, mạnh mẽ lướt ánh mắt trên thân thể thon dài dẫy đà của Mạnh Cúc.
Mạnh Cúc phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, nâng cốc lên lay một hồi, rượu hồng dưới ánh đèn mờ nhạt vách tường chiếu rọi trở nên mê ly, phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người:
- Cô chúc phúc hai em...
Chợt, Mạnh Cúc lại thở dài yếu ớt:
- Tiểu Đào, em tới vừa lúc, qua tết âm lịch này cô sẽ xuất ngoại. Nếu em tới muộn một thời gian, chúng ta sẽ không gặp lại được...
An Tại Đào cả kinh, cảm giác say lập tức tiêu tan hơn phân nửa, trong vội vàng cũng không phát giác không ngờ mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mạnh Cúc:
- Cô muốn xuất ngoại sao?
Trên khuôn mặt quyến rũ của Mạnh Cúc hơi ửng hồng, cô để mặc An Tại Đào nắm tay, trong ánh mắt sâu kín như nước lóe ra vài phần mê man và chua xót, cảm xúc phập phồng lên từng đợt. Nguồn:
Tâm tư bắt đầu khởi động, đôi mắt cô đỏ lên, không ngờ quay đầu đi, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
- Cô muốn rời khỏi... Cô muốn ra nước ngoài sống nốt nửa đời sau... Tiểu Đào, cô không thể tham gia hôn lễ của em và Hiểu Tuyết...
An Tại Đào yên lặng nhìn cô, trong mắt bất giác thấy tiếc nuối và thẫn thờ. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, Mạnh Cúc trong lòng hắn vừa là thầy vừa bạn, có lẽ chính hắn cũng không rõ ràng lắm, đối với Mạnh Cúc yêu mến hắn từ đáy lòng giống như mẹ hiền lại giống như người chị, trong lòng hắn rốt cuộc có tình cảm gì.
Hắn không biết quá khứ của cô, hắn cũng không thể biết trước tương lai của cô.
...
...
Mạnh Cúc rút tay khỏi tay An Tại Đào, tâm thần dần bình tĩnh trở lại. Cô cười cười, thản nhiên thở dài một tiếng:
- Tiểu Đào, thật ra cô có thể cảm giác được, trong lòng em cất giấu rất nhiều chuyện xưa... Năm đó lần đầu tiên cô trông thấy em, dường như từ trên người em cô thấy được bóng dáng của mình...
An Tại Đào thở dài một cái, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, kỳ thật Mạnh Cúc đoán được thân thế của hắn, cho dù hắn vẫn chưa từng nói gì. Mà sở dĩ hắn gẫn gũi với Mạnh Cúc như vậy mà không có bất luận tình cảm nam nữ gì, cũng bởi vì cảm giác được từ trên người cô một thứ gì đó rất giống mình: tự tôn, tự cường lại có vài phần lầm lì quật cường, thậm chí còn có vài phần lạnh lùng, cao ngạo. Mà mặt khác, Mạnh Cúc cũng như thế.
An Tại Đào dừng lại một chút, rồi nói ra thân thế của mình. Tuy rằng Mạnh Cúc đã đoán được thân thế của hắn cùng loại với mình, nhưng chính tai nghe được An Tại Đào tự mình nói ra, tâm thần vẫn kích động một hồi.
...
...
Tiếng mưa rơi xuống lốp bốp, gió bắc gào thét chợt nổi lên, từng con mưa giã lên cửa sổ thủy tinh ở phòng ngủ của Mạnh Cúc. Đèn bàn mờ nhạt lóe ra một chút, mới sáng lên. Mạnh Cúc thản nhiên khoác áo ngủ ngồi dậy, thần sắc chăm chú cúi người nhìn vào thanh niên anh tuấn đã chìm vào giấc ngủ bên người, si ngốc không nói.
Tối hôm qua cô cùng An Tại Đào tổng cộng uống vào bao nhiêu rượu hồng, kỳ thật chính cô cũng không nhớ. Mà hai người rốt cuộc trở về khu văn phòng nhân viên Đại học Yến Sơn rồi vào nhà cô, ngủ trên một cái giường như thế nào, đầu cô đau muốn nứt ra cũng không có một chút trí nhớ.
Cô luôn bài xích đàn ông, nhưng đối với người thanh niên nhỏ hơn mười tuổi bên người lại không có bất luận bài xích gì. Vô số đêm không ngủ, cô thặm chí ảo tưởng có thể nằm trong ngực hắn đếm ngôi sao đầy trời, mãi cho đến hừng đông. Đây là sinh viên của cô, cũng là người đàn ông đời này cô chân chính tiếp nhận và thích.
Thật ra cô cũng không để ý chênh lệch tuổi tác giữa hai người, làm một người phụ nữ sống và nhận giáo dục ở nước ngoài từ nhỏ, trong lòng cô cũng không có nhiều quan niệm lễ thức truyền thống lắm. Nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm, cho nên cô không dám thổ lộ ra, cô sợ hãi cô còn chưa có được đã mất đi. Mãi đến khi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đi tới với nhau, cô mới có chút hối hận.
Trong mấy ngày An Tại Đào tốt nghiệp và rời đi, Mạnh Cúc càng ngày càng cảm thấy, dường như mình rơi vào một vũng bùn vĩnh viễn không thể giãy ra, biết rõ phải rơi vào tay giặc nhưng vẫn không chùn bước rơi vào tay giặc. Cho nên, cô muốn lựa chọn trốn tránh, cô muốn một lần nữa rời khỏi nơi khiến cô đau buồn này.
Thân thế cũng không có ai khác chính là An Tại Đào đã chậm rãi trị liệu vết thương tâm hồn, mà cô vẫn đắm chìm trong bóng ma quá khứ không thể tự kiềm chế.
Trong ngọn đèn giống như mộng ảo, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của hắn, hai gò má hơi ấm áp. Tay cô vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trên gò má, sau đó cúi người xuống hôn lên trán hắn.
Kỳ thật quan điểm của Lưu Ngạn cũng không dừng chân ở ưu khuyết điểm cầu vượt, là nên xây dựng hay nên hủy đi, cô rất thông minh, cô hướng đầu mâu tới thời gian cầu vượt Tân Hải xây dựng không đủ mười năm liền dỡ đi lãng phí rất nhiều tài chính, chẳng khác gì bắt được bảy tấc cổ họng của người Tân Hải.
Đây là sự thật không phủ nhận được, có thể nói là hết đường chối cãi.
Mà mấy người kia lại giành tất cả thời gian tô đẹp cho hành động dỡ bỏ cầu vượt của Tân Hải, không nắm lấy trọng điểm, cho nên bài viết như vậy vừa đưa ra, chẳng những không "sửa sai", trái lại khiến quan điểm "thúc đẩy chiến tích" của Lưu Ngạn từ khía cạnh nào đó đạt được nghiệm chứng và làm nổi bật, càng khiến cho dư luận cộng hưởng.
An Tại Đào hiển nhiên không thể đi con đường cũ của bọn họ.
Luận điểm thứ nhất của bài viết, đầu tiên hắn khẳng định tác dụng lịch sử của cầu vượt:
"Vì sao cầu vượt xây xong lại hủy đi? Giải thích, lúc trước xây dựng cầu vượt tác dụng làm dịu đi giao thông đô thị hỗn loạn là không thể gạt bỏ, nhưng, già néo đứt dây, từ sự biến hóa không ngừng của kết cấu và lưu lượng giao thông, lúc trước cầu vượt có lợi cho thông thoáng giao thông, hiện giờ đã trở thành chướng ngại giao thông"...
Trong bộ phận thứ hai, đầu bút của hắn lại thay đổi:
"Nhìn từ cầu vượt trong nước, rất nhiều cầu là phải xây dựng, sau khi xây dựng quả thật phát huy hiệu quả và ích lợi, nhưng quả thực không ít cầu vượt tầm nhìn hạn hẹp và kết quả như ong vỡ tổ. Giống như cầu vượt Tân Hải, khi xe cộ ở thành phố không nhiều lắm, còn tạo được tác dụng khơi thông. Nhưng theo sự gia tăng mạnh mẽ của xe cộ, cầu vượt bước về phía phản diện. Dân chúng thành phố Tân Hải thường xuyên nhìn thấy tình cảnh như vậy: dưới chân cầu vượt xe cộ xếp thành hàng dài, mà trên cầu vượt xe cộ đã sớm chen chúc kín không kẽ hở. Cầu vượt đã trở thành nút máu cản trở động mạch giao thông...
Phần thứ ba, An Tại Đào đưa vào rất nhiều số liệu nguy hại thật sự của cầu vượt Tân Hải. Mà tới phần thứ tư, hắn mới dần dần dẫn vào chủ đề chính:
"Đương nhiên, sửa chữa loại trừ khuyết điểm không thể vì nhỏ mà bỏ lớn. Đối với cầu vượt không thể phủ định toàn bộ, cầu vượt tất yếu xây vẫn nên xây dựng, nên giữ lại vẫn phải giữ lại. Cầu vượt Tân Hải xây dựng lại hủy đi đưa ra gợi ý cho chúng ta: thứ nhất, cầu vượt phải xây ở nơi không thể không có, không thể làm như ong vỡ tổ; thứ hai, ánh mắt xây dựng cầu vượt không thể thiển cận, chỉ nhìn ba, năm năm là không được, cần phải thấy hơn mười năm sau cầu vượt còn có thể phát huy tác dụng hay không; thứ ba, phải đưa lựa chọn hoàn cảnh với tư cách là một trong những chỉ tiêu quan trọng nhất, đối với cầu vượt phá hư nghiêm trọng cảnh quan và hoàn cảnh đô thị tuyệt đối không thể xây dựng; thứ tư, đối với khuyết điểm lớn ưu điểm nhỏ, đông đảo thị dân liếc nhìn, tiếng trách móc nổi lên chung quanh cầu vượt nên dỡ bỏ quyết đoán, không chùn tay chút nào...
An Tại Đào tin tưởng, nếu bài viết này đăng báo, chẳng khác nào cho việc Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt thành cách làm chính đáng rồi. Cho dù Lưu Ngạn kẹp chặt ý kiến "lãng phí tài chính" không buông như thế nào, cô ta cũng không thể nói lại "thúc đẩy chiến tích" lần nữa.
...
...
Sáng sớm ngày thứ ba, bài viết chuyên đề kí tên An Tại Đào này đăng lên một tờ báo Trung ương, hơn nữa là trang hai. Vì để đăng bài viết này, đám người Tống Lượng mất không ít tâm tư và tiền tặng lễ để chuẩn bị, nhưng khi Phó tổng biên tập tờ báo nhận được bài viết này, đã bị bản thân bài viết hấp dẫn, đề nghị bộ phận tin tức quan trọng triển khai ở trang hai, niềm vui bất ngờ như thế, là chuyện Tống Lượng thật sự không ngờ tới.
Sau khi bài viết đăng báo, ảnh hưởng rất lớn, bởi vì bài viết của An Tại Đào không có phù phiếm mà trực tiếp nói đích danh Tân Hải, tiến hành phân tích phán đoán suy luật hai mặt trái phải của bản thân cầu vượt, từ đó đưa ra quan điểm của mình. Theo tin tức phản hồi từ văn phòng tại thủ đô, cùng ngày lãnh đạo Trung ương cao tầng tiến hành phê chuẩn chị thị đối với bài viết này, những đại biểu Hội đồng nhân dân và Ủy viên Mặt trận Tổ quốc trong thủ đô chủ trương dỡ bỏ cầu vượt thúc đẩy thành thị phát triển đều như lấy được chí bảo, đều lưu lại bài viết này, làm phong phú chương trình nghị sự của mình, liên tục được nhắc lại trong mấy tháng đầu năm 1999.
Trong mắt An Tại Đào và Tống Lượng, Nhật báo Kinh tế của Lưu Ngạn chắc chắn sẽ lập tức triển khai đáp lại, An Tại Đào đã bắt tay vào viết bài thứ hai. Nhưng khiến người ta kỳ quái chính là, Lưu Ngạn cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Mà ba ngày sau, An Tại Đào mới hiểu được, không ngờ nữ phóng viên có tài ăn nói cùng hành văn sắc bén và kiêu ngạo này lại tới Tân Hải.
...
...
Chiều hôm nay, nhàm chán không việc gì, đám người Tống Lượng liền hẹn An Tại Đào đi du ngoạn một vài phong cảnh nổi tiếng tại thủ đô, An Tại Đào không đáp ứng, bởi vì hắn đã hẹn trước với Giáo viên đại học Yến Sơn là Mạnh Cúc, muốn tới nhà cô làm khách.
An Tại Đào gọi xe tới tới vườn trường Đại học Yến Sơn lâu ngày không gặp, nhìn cửa trường đại học cao lớn trang nghiêm, cùng với pho tượng ngẩng đầu ưỡn ngực tại cửa kia, hắn không khỏi hơi cảm thán. Lần này trở về Đại học Yến Sơn, nhìn như chưa đủ nửa năm, thật ra đã hơn mười năm rồi. Trước khi tái sinh, từ khi hắn tốt nghiệp Đại học Yến Sơn còn chưa từng trở về, mà sau khi tái sinh lại một lần nữa đứng ở cửa Đại học Yến Sơn năm 1998, như nào có thể khiến hắn không cảm thán ngàn vạn lần.
An Tại Đào theo dòng học sinh lui tới bước chậm vào vườn trường Đại học Yến Sơn, xuyên qua khu dạy học, đi qua khu văn phòng nhân viên phía sau. Giáo viên Mạnh Cúc ở một tòa nhà nhỏ màu vàng nhạt phía sau cùng, cô một mình ở một bộ hai căn phòng.
Lúc An Tại Đào đi tới dưới lầu, liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng xinh đẹp quen thuộc.
Vẫn một kiện áo gió dài màu trắng ngà, áo choàng đen nhánh, trên khuôn mặt thanh tú khác thường lộ vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, ngay cả áo gió rộng thùng thình cũng không che lấp được dáng người yểu điệu của cô.
An Tại Đào chạy tới, cười hô một tiếng:
- Cô!
Mạnh Cúc đột nhiên quay đầu lại, tóc dài nhẹ đong đưa theo gió, tạo ra sóng nước đen nhánh, khuôn mặt quyến rũ lạnh lùng thoa lớp son phấn mỏng kia lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, cô nhẹ nhàng giơ ngón tay trắng nõn lên:
- Tiểu Đào, đến đây, đi lên lầu, cô chờ em rất lâu rồi.
Ánh mắt Mạnh Cúc thăm thẳm tựa như u cốc chợt lóe rồi biến mất trên người An Tại Đào, cô xoay người bước tới đầu hành lang, dáng người uyển chuyển, cực kỳ tao nhã.
Mạnh Cúc là một cô gái cực kỳ tao nhã lại rất có văn hóa, tuy rằng đã 30 tuổi, nhưng dung mạo thanh tú xinh đẹp, khí chất cao nhã tinh khiết, không chỉ là đối tượng theo đuổi của rất nhiều giáo viên Yến Sơn, còn là thần tượng trong lòng của rất nhiều sinh viên nam 20. Trong những giờ giảng của Mạnh Cúc, không có một sinh viên nam nào trốn học, toàn bộ phòng học đều chật ních. Nghe giọng nói linh hoạt kỳ ảo của Mạnh Cúc, nhìn bóng dáng uyển chuyển mà xinh đẹp của cô, đi học quả thực trở thành một loại hưởng thụ.
Chỉ có điều tính tình Mạnh Cúc lạnh như băng, trên mặt khó có được nụ cười. Đối với sinh viên nữ và giáo viên nữ còn tốt, đối với sinh viên nam một mực giống như tiên nữ sông băng cho tới bây giờ sắc mặt không đổi, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa. Nhưng An Tại Đào hiển nhiên là một ngoại lệ. An Tại Đào là một phái nam duy nhất trong toàn bộ Đại học Yến Sơn có thể ra vào chỗ ở của Mạnh Cúc.
Nếu không phải An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết yêu đương cuồng nhiệt suốt ngày cặp kè ở khuôn viên Trường Đại học Yến Sơn, có lẽ sẽ truyền ra tin đồn xấu Mạnh Cúc và An Tại Đào cô trò yêu nhau. Không ai biết Mạnh Cúc đến nay là chưa lập gia đình hay nửa đường ly dị độc thân. Ngay cả lai lịch xuất thân của Mạnh Cúc cũng không mấy ai biết. Điều này đối với Mạnh Cúc mà nói là một vấn đề cực kỳ mẫn cảm, ngay cả An Tại Đào cũng không dám hỏi.
Thầy trò đại học Yến Sơn chỉ biết, nữ giáo viên dường như không nhiễm khói lửa nhân gian này là một ốc đảo, bình thường ru rú trong nhà, rất ít khi lui tới với người ngoài.
...
...
Nơi ở của Mạnh Cúc được bố trí tao nhã lại chứa đựng phong độ của người trí thức nồng đậm. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường cao cấp và một tủ quần áo màu xanh da trời, mà bốn bức tường trong thư phòng phân biệt dựng thẳng bốn tủ sách, tràn đầy văn học cùng với triết học văn chương. Kỳ quái chính là, trong thư phòng của cô không có bàn học, mà chỉ có một chiếc ghế mây. Dưới ghế mây, phủ lên một tấm thảm màu đỏ.
Mạnh Cúc đóng cửa lại, nhìn An Tại Đào cười tao nhã:
- Tiểu Đào, tới chỗ của cô còn gò bó sao, tự mình ngồi xuống pha trà, cô đi làm cho em mấy món ăn. Hôm nay hai chúng ta uống một chai rượu hồng, chỗ này của cô có rượu hồng mang về từ nước Pháp.
An Tại Đào cười cười, tự mình đi thư phòng của Mạnh Cúc, lấy một quyển triết học kinh điển phương Tây trên tủ sách, tự mình ngồi trên sô pha trong phòng khách của cô lật xem. Xem một hồi, hắn thấy Mạnh Cúc đeo tạp dề không ngừng bận rộn trong phòng bếp, liền đứng dậy cười nói:
- Cô, kỳ thật không cần cầu kỳ. Nếu không, em mời cô ra ngoài ăn một chút.
Mạnh Cúc ngẩn ra, suy nghĩ một chút, chậm rãi buông chiếc xẻng trong tay xuống, đóng bếp gas, chậm rãi quay đầu lại nhìn An Tại Đào:
- Cũng được, khó được em quay về Đại học Yến Sơn một chuyến, hôm nay cô mời em ra ngoài ăn. Hay là đi tới Cúc Lan Tiểu Trúc đi.
...
...
Cúc Lan Tiểu Trúc là một quán ăn cách Đại học Yến Sơn không xa, tuy rằng không lớn, nhưng trang hoàng cực kỳ tinh mỹ lại rất có phong cách, giá cả cũng đắt đến thần kỳ, lúc trước vẫn là Mạnh Cúc mời An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cả hai cùng tới nơi này tụ tập một chầu. Tuy rằng chỉ có ba món đồ ăn một chén canh, uống một chai rượu hồng, liền mất hơn 400 đồng.
An Tại Đào và Mạnh cúc sóng vai đi trên đường trường nhỏ của Đại học Yến Sơn, tuy rằng Mạnh Cúc qua tuổi ba mươi nhưng nhìn qua lại không khác gì cô gái thanh xuân tuổi hai mươi, tuấn nam mỹ nữ chậm rãi bước đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị. Cho dù sinh viên nam hay sinh viên nữ nhận biết Mạnh Cúc, đều tò mò mà nhìn An Tại Đào, không biết đây là thần thánh phương nào, có thể khiến người phụ nữ giống như núi băng này mưa thuận gió hòa cười đùa liên tục.
Một thanh niên đi tới đối diện, trong tay nắm một tờ báo, đang vội vã mà đi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Tại Đào và Mạnh Cúc chậm rãi sóng vai cười nói đi tới, không khỏi nhướn mày, tiến lên một bước ngăn cản đường đi của An Tại Đào.
An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy là Trần Duệ con trai Trần Cận Nam, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn dừng một chút, thản nhiên nói:
- Trần Duệ? Cậu muốn làm gì?
- Vì sao anh nhất định gây khó dễ cho Lưu Ngạn?
Khuôn mặt Trần Duệ có vài phần hao giống Trần Cận Nam kia đỏ bừng lên, hơi lui ra sau một bước, cũng không biết làm như thế nào, thanh niên luôn vô cùng kiêu ngạo này đối mặt với An Tại Đào, luôn không khỏi sinh ra vài phần khiếp ý.
Đây là một cảm giác cực kỳ tinh tế, nói không thành tiếng, không thể giải thích.
- Cậu biết cái gì.
An Tại Đào không muốn để ý tới gã nữa, xoay người thờ ơ lạnh nhạt nói với Mạnh Cúc một tiếng:
- Cô, chúng ta đi thôi.
- Anh đừng cho là tôi không biết. Không phải anh muốn nịnh bợ Bí thư Thành ủy Tân Hải Đỗ Canh sao? Hừ, loại người như anh, không vuốt mông ngựa sao có thể...
Trần Duệ cười lạnh, giơ tờ báo trong tay.
An Tại Đào đột nhiên quay đầu trừng mắt với Trần Duệ, nhìn khuôn mặt non nớt trước mắt này rất giống như người đàn ông kia, trong lòng hắn chậm rãi sinh ra một ngọn lửa giận dữ phức tạp, hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Cút ngay, cách xa tôi một chút!
...
...
Trong một gian phòng của Cúc Lan Tiểu Trúc.
Mạnh Cúc thở dài, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, hôm nay em làm sao vậy, em và cậu bé kia...
An Tại Đào im lặng không nói gì, cúi đầu nói:
- Cô, rất xin lỗi, tâm tình em không tốt.
- Đừng lo, trong lòng có chuyện vẫn nên nói thật ra thì tốt, tránh cho nghẹn ở trong lòng làm thương thân thể.
Mạnh Cúc dịu dàng nói, rót một ly rượu hồng cho An Tại Đào:
- Đương nhiên, nếu em không muốn nói với cô, cô cũng không trách em.
An Tại Đào vẫn im lặng không nói gì, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không hy vọng có qua lại gì với người đàn ông kia, người đàn ông làm thương tổn cả đời mẹ con hắn, nhưng… nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Trần Duệ, vừa nghĩ tới người đàn ông kia sinh con với một người phụ nữ khác, trong lòng không chỉ phẫn nộ, còn một chút ghen tị.
Cũng may An Tại Đào đã không còn là An Tại Đào kiếp trước, sau một lát điều chỉnh, hắn rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, bắt đầu chậm rãi nói với Mạnh Cúc chuyện tình từ sau khi hắn tốt nghiệp đến công việc ở Báo Tân Hải Thần.
...
...
Trong lúc nói chuyện, hai người dĩ nhiên uống cạn hai bình rượu hồng. Ngày thường Mạnh Cúc không uống rượu, An Tại Đào cũng thế, nhưng hai cô trò gặp nhau như vậy, trong vô tình đã say sưa tám phần.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Mạnh Cúc lộ ra sắc hồng thùy mị của phụ nữ thành thục, mày liễu nhỏ như trăng khuyết giật giật, nhẹ nhàng nâng chén rượu trong tay tới ngang môi nhấp, đột nhiên buồn bã nói:
- Hiểu Tuyết có khỏe không? Nghe nói hai em đính hôn?
An Tại Đào gật đầu, tác dụng của rượu hồng chậm rãi cuộn lên, hắn đã men say mờ mịt, cái gọi là rượu tăng sắc đảm. Tuy rằng hắn không có sắc tâm càng không có sắc đảm, nhưng bản năng đàn ông vẫn phải có. Đối mặt với Mạnh Cúc, dưới khí chất tao nhã tựa tiên nữ của cô, không ngờ sinh ra vài ý niệm. Hắn âm thầm cắn chặt đầu lưỡi, mạnh mẽ lướt ánh mắt trên thân thể thon dài dẫy đà của Mạnh Cúc.
Mạnh Cúc phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, nâng cốc lên lay một hồi, rượu hồng dưới ánh đèn mờ nhạt vách tường chiếu rọi trở nên mê ly, phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người:
- Cô chúc phúc hai em...
Chợt, Mạnh Cúc lại thở dài yếu ớt:
- Tiểu Đào, em tới vừa lúc, qua tết âm lịch này cô sẽ xuất ngoại. Nếu em tới muộn một thời gian, chúng ta sẽ không gặp lại được...
An Tại Đào cả kinh, cảm giác say lập tức tiêu tan hơn phân nửa, trong vội vàng cũng không phát giác không ngờ mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mạnh Cúc:
- Cô muốn xuất ngoại sao?
Trên khuôn mặt quyến rũ của Mạnh Cúc hơi ửng hồng, cô để mặc An Tại Đào nắm tay, trong ánh mắt sâu kín như nước lóe ra vài phần mê man và chua xót, cảm xúc phập phồng lên từng đợt. Nguồn:
Tâm tư bắt đầu khởi động, đôi mắt cô đỏ lên, không ngờ quay đầu đi, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
- Cô muốn rời khỏi... Cô muốn ra nước ngoài sống nốt nửa đời sau... Tiểu Đào, cô không thể tham gia hôn lễ của em và Hiểu Tuyết...
An Tại Đào yên lặng nhìn cô, trong mắt bất giác thấy tiếc nuối và thẫn thờ. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, Mạnh Cúc trong lòng hắn vừa là thầy vừa bạn, có lẽ chính hắn cũng không rõ ràng lắm, đối với Mạnh Cúc yêu mến hắn từ đáy lòng giống như mẹ hiền lại giống như người chị, trong lòng hắn rốt cuộc có tình cảm gì.
Hắn không biết quá khứ của cô, hắn cũng không thể biết trước tương lai của cô.
...
...
Mạnh Cúc rút tay khỏi tay An Tại Đào, tâm thần dần bình tĩnh trở lại. Cô cười cười, thản nhiên thở dài một tiếng:
- Tiểu Đào, thật ra cô có thể cảm giác được, trong lòng em cất giấu rất nhiều chuyện xưa... Năm đó lần đầu tiên cô trông thấy em, dường như từ trên người em cô thấy được bóng dáng của mình...
An Tại Đào thở dài một cái, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, kỳ thật Mạnh Cúc đoán được thân thế của hắn, cho dù hắn vẫn chưa từng nói gì. Mà sở dĩ hắn gẫn gũi với Mạnh Cúc như vậy mà không có bất luận tình cảm nam nữ gì, cũng bởi vì cảm giác được từ trên người cô một thứ gì đó rất giống mình: tự tôn, tự cường lại có vài phần lầm lì quật cường, thậm chí còn có vài phần lạnh lùng, cao ngạo. Mà mặt khác, Mạnh Cúc cũng như thế.
An Tại Đào dừng lại một chút, rồi nói ra thân thế của mình. Tuy rằng Mạnh Cúc đã đoán được thân thế của hắn cùng loại với mình, nhưng chính tai nghe được An Tại Đào tự mình nói ra, tâm thần vẫn kích động một hồi.
...
...
Tiếng mưa rơi xuống lốp bốp, gió bắc gào thét chợt nổi lên, từng con mưa giã lên cửa sổ thủy tinh ở phòng ngủ của Mạnh Cúc. Đèn bàn mờ nhạt lóe ra một chút, mới sáng lên. Mạnh Cúc thản nhiên khoác áo ngủ ngồi dậy, thần sắc chăm chú cúi người nhìn vào thanh niên anh tuấn đã chìm vào giấc ngủ bên người, si ngốc không nói.
Tối hôm qua cô cùng An Tại Đào tổng cộng uống vào bao nhiêu rượu hồng, kỳ thật chính cô cũng không nhớ. Mà hai người rốt cuộc trở về khu văn phòng nhân viên Đại học Yến Sơn rồi vào nhà cô, ngủ trên một cái giường như thế nào, đầu cô đau muốn nứt ra cũng không có một chút trí nhớ.
Cô luôn bài xích đàn ông, nhưng đối với người thanh niên nhỏ hơn mười tuổi bên người lại không có bất luận bài xích gì. Vô số đêm không ngủ, cô thặm chí ảo tưởng có thể nằm trong ngực hắn đếm ngôi sao đầy trời, mãi cho đến hừng đông. Đây là sinh viên của cô, cũng là người đàn ông đời này cô chân chính tiếp nhận và thích.
Thật ra cô cũng không để ý chênh lệch tuổi tác giữa hai người, làm một người phụ nữ sống và nhận giáo dục ở nước ngoài từ nhỏ, trong lòng cô cũng không có nhiều quan niệm lễ thức truyền thống lắm. Nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm, cho nên cô không dám thổ lộ ra, cô sợ hãi cô còn chưa có được đã mất đi. Mãi đến khi An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đi tới với nhau, cô mới có chút hối hận.
Trong mấy ngày An Tại Đào tốt nghiệp và rời đi, Mạnh Cúc càng ngày càng cảm thấy, dường như mình rơi vào một vũng bùn vĩnh viễn không thể giãy ra, biết rõ phải rơi vào tay giặc nhưng vẫn không chùn bước rơi vào tay giặc. Cho nên, cô muốn lựa chọn trốn tránh, cô muốn một lần nữa rời khỏi nơi khiến cô đau buồn này.
Thân thế cũng không có ai khác chính là An Tại Đào đã chậm rãi trị liệu vết thương tâm hồn, mà cô vẫn đắm chìm trong bóng ma quá khứ không thể tự kiềm chế.
Trong ngọn đèn giống như mộng ảo, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của hắn, hai gò má hơi ấm áp. Tay cô vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trên gò má, sau đó cúi người xuống hôn lên trán hắn.
Tác giả :
Cách Ngư