Quan Thần
Chương 376: Tình cờ gặp mặt
Trước yêu cầu lặp lại của Đinh Sơn, Hạ Tưởng được chuyển tới bệnh viện thành phố Yến. Hôm chuyển viện, Hùng Hải Dương làm đầu, toàn thể công nhân làm đường tập hợp, tầng tầng lớp lớp đến tiễn Hạ Tưởng. Hùng Hải Dương và lão Tiền là những người cực kỳ tráng kiện, hai người lại như hai đứa trẻ khóc tu tu, tất cả công nhân cũng đều trang nghiêm, giống như đang nhận kiểm duyệt từ Hạ Tưởng, chú mục hành lễ trước hắn.
Hùng Hải Dương cam đoan với Hạ Tưởng, hắn lấy sinh mạng ra đảm bảo, tuyệt đối bảo đảm chất lượng hoàn thành nhiệm vụ xây đường Sơn Thuỷ, xin Phó Chủ tịch Hạ yên tâm.
Hạ Tưởng nhìn thấy thành ý của các công nhân, cảm xúc cũng trăm mối ngổn ngang. Khuyên mọi người quay về làm việc, không cần phải thương nhớ hắn, hắn đã không sao rồi, rất nhanh sẽ khoẻ trở lại.
Vốn vì chuyện do đám công nhân mà Hạ Tưởng lâm bệnh, Tào Thù Lê còn hơi oán hận bọn họ, nhưng nay thấy sự thành tâm của họ, bực tức trong lòng đã tiêu tan như mây khói, cảm thấy họ cũng có mặt rất đáng yêu.
Hạ Tưởng được nằm tại bệnh viện tốt nhất thành phố Yến. Tống Triêu Độ còn đặc biệt gọi điện cho viện trưởng, yêu cầu viện trưởng sắp xếp phòng cán bộ cấp cao. Tống Triêu Độ là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý hệ thống vệ sinh. Nhận được điện thoại xong, vị viện trưởng nào dám chậm trễ, vội vàng đích thân sắp xếp ổn thoả mọi việc. Hạ Tưởng cũng không muốn phiền toái nhiều người như vậy, nhưng do thịnh tình của Tống Triêu Độ quá lớn không nỡ chối từ, hắn cũng khó làm phật ý tốt của viện trưởng, đành phải mặc cho mọi người bố trí, sắp xếp.
Hạ Tưởng về đến thành phố Yến, tin hắn bị thương được loan truyền rộng rãi. Trong đám bạn bè, người đầu tiên đến thăm lại chính là Lý Hồng Giang.
Lý Hồng Giang mang rất nhiều hoa tươi đến.
Hoa ông ta mang đến không phải là được mua ở chợ, mà là người làm công của ông ấy ngắt từ công trường mang tới. Khi tin Hạ Tưởng vì công nhân mà bị thương truyền ra, công nhân của Lý Hồng Giang nghe được đã tự đi hái những bông hoa dại gần công trường, bắt Lý Hồng Giang phải mang tới tặng cho Hạ Tưởng, để biểu lộ tấm lòng ngưỡng mộ của bọn họ.
Lý Hồng Giang xúc động, nói:
- Các anh em công nhân tuy có lúc lỗ mãng, nhưng bọn họ là những con người chân thật. Cậu là Phó chủ tịch huyện nhưng lại quên mình lao về phía trước, cứu giúp quản đốc, sau khi tin được truyền khắp trong đám công nhân, cậu trở thành anh hùng trong lòng họ rồi đó. Hài! Nhiều năm làm giám đốc như tôi, luôn cùng họ kề vai sát cánh cũng chẳng bằng cậu có được hình tượng huy hoàng thế. So với cậu thì tôi còn kém xa.
Hạ Tưởng cười, trách:
- Tôi đâu có vĩ đại như vậy? Tình hình lúc đó không thể chậm trễ hơn, đâu có kịp nghĩ nhiều vậy? Cứu người quan trọng hơn, ai gần hơn thì cơ hội sống nhiều hơn. Anh bớt trêu đi, lần sau anh xả thân cứu người một lần xem.
Lý Hồng Giang xua tay liên tục:
- Tôi không dám, thật sự không dám. Lúc đó có khi chạy nhanh hơn tất cả mọi người ấy chứ? Tôi thường có mặt tại công trường, gặp qua không ít chuyện nguy hiểm nên tôi cực kỳ khâm phục vị anh hùng như cậu, không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Lý Hồng Giang đi rồi, Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, Phùng Húc Quang, Vương Lâm Kiệt, Nghiêm Tiểu Thì, thậm chí Khúc Nhã Hân, Thu Ái đều nhộn nhịp tới thăm. Có thể nói rằng, hễ là người Hạ Tưởng quen thì đều có mặt. Còn có nhiều người mà Hạ Tưởng không quen biết cũng lui tới không ngừng. Mặc cho y tá can ngăn không cho đến làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng người đến thăm nhiều quá, ngăn cũng ngăn không nổi.
Đến viện trưởng ban đầu sắp xếp cho Hạ Tưởng phòng bệnh cán bộ cấp cao, nghĩ Hạ Tưởng là người nhà của Phó Chủ tịch tỉnh Tống, nên mới lấy thân phận Cục phó cấp đặc biệt phá cách cho nghỉ tại phòng bệnh của cán bộ cấp cao, giờ cũng thay đổi hẳn suy nghĩ về hắn. Khi ông ta phát hiện ra số người đến thăm Hạ Tưởng đều là những nhân vật có máu mặt trong thành phố, giới thương gia cao cấp, MC đài truyền hình mới biết rằng thì ra cấp bậc vốn không cao nhưng sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng lại cực kỳ kinh người.
Nhất là khi ông ta biết Hạ Tưởng vì cứu mạng một công nhân mới bị thương, lại thêm vô số hoa dại được đặt từ phòng bệnh kéo dài tới tận hành lang, trái tim ông ta cũng rất xúc động. Mỗi bông hoa dù hèn mọn hay bé nhỏ, tuy không được mỹ lệ, thậm chí không có hương thơm nhưng lại đem lại sự chấn động linh hồn, hơn cả những bông hoa kiều diễm được mua. Bởi chúng chính là những tấm lòng, những trái tim đang phát sáng của những người công nhân chân chất.
Tiếp theo đó là việc Bí thư Thành uỷ và Thị trưởng thành phố Yến cùng nhau đến thăm Hạ Tưởng suýt nữa làm vị viện trưởng ngạc nhiên đến mức rớt cả mắt ra ngoài.
Cái gì? Một Phó chủ tịch huyện bị thương lại có thể kinh động đến hai vị cán bộ cấp Phó Tỉnh đích thân đến thăm? Quá kinh ngạc, quá không thể tưởng tượng nổi. Viện trưởng bệnh viện Tỉnh dù gì cũng là cán bộ Phó giám đốc sở, tự nhận là mối quan hệ rộng, kiến thức rộng rãi, phòng bệnh cán bộ cấp cao càng phải là cán bộ cấp Tỉnh, Thành phố lui tới, nhưng sự việc ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên mới thấy. Có thể khiến Bí thư thành phố và Thị trưởng cùng lúc xuất hiện, cho dù là Phó chủ tịch Tỉnh cũng chưa chắc có được thể diện như vậy!
Việc Trần Phong và Hồ Tăng Chu cùng lúc đến thăm cũng khiến cho Hạ Tưởng kinh ngạc không ngờ. Phong cách làm việc của Trần Phong hay nằm ngoài dự đoán thì có thể lý giải được, nhưng Hồ Tăng Chu cũng xuất hiện cùng lúc thì Hạ Tưởng thấy có cảm tình hơn với Hồ Tăng Chu, thấy ít nhất lúc này lập trường của hắn cũng coi như kiên định, không có chuyện không ngờ xảy ra.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu đến đi rất vội vàng, chỉ dừng lại thăm vài phút rồi ra về. Thời gian không phải là ngắn dài mà chính là phóng ra tín hiệu cực mạnh, cực có hiệu lực, chính là sự ủng hộ của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố đối với Hạ Tưởng, từ trước đến giờ chưa bao giờ được nhiều sự ủng hộ như vậy. Thậm chí còn nhiều hơn cả thời của Trần Phong, Thôi Hướng. Vì lúc đó chỉ là Trần Phong ủng hộ cho Hạ Tưởng, không có sự ủng hộ của Bí thư Thành uỷ Thôi Hướng.
Bây giờ thì tốt rồi, Thôi Hướng đi rồi, Thị trưởng Trần lên chức Bí thư, lại một Thị trưởng Hồ mới được điều đến, Hạ Tưởng càng như cá gặp nước, quan hệ với bên thành phố tiến thêm một bước.
Rất nhiều người cũng không biết Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu là mối quan hệ thế nào? Nghe nói Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ cùng nhau đến thăm hắn, tâm tư đều trở nên rối loạn. Đàm Long nghe được tin càng cảm thấy bất an hơn, kế hoạch đẩy Hạ Tưởng ra khỏi thành phố Yến càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Sau đó, Cao lão và Cao Tấn Chu cũng cùng lúc đến thăm Hạ Tưởng, đi cùng họ còn có Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm là được Tào Thù Lê báo tin, cô không vội vàng sắp xếp thời gian đến bệnh viện thăm. Bởi cô biết, sẽ có nhiều người đến thăm Hạ Tưởng, cô ấy đến chỉ thêm rối hơn, có khi còn phản tác dụng. Liên Nhược Hạm giấu Hạ Tưởng thực hiện một việc mà Hạ Tưởng sẽ không ngờ tới, cô ấy đến Bắc Kinh gặp Ngô Tài Giang, bọn họ tự mình thay Hạ Tưởng ra một quyết định quan trọng.
Sự xuất hiện của Cao lão, Cao Tấn Chu và Liên Nhược Hạm không gây sự chú ý lắm, vừa đúng lòng Hạ Tưởng muốn. Lúc này hắn rất cần sự yên tĩnh, không muốn thu hút sự chú ý của các thế lực, nhất là sự chú ý của Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng và Thôi Hướng.
Nhưng việc được lãnh đạo tới thăm thì không phải không được phép từ chối hay sao? Cho nên Hạ Tưởng thật không muốn có thêm vị quan Tỉnh nào đến thăm nữa. Có tấm lòng thì hắn xin nhận.
Chỉ có điều mọi chuyện luôn không theo ý hắn. Hắn chỉ nói vài câu ngắn gọn với Liên Nhược Hàm, tiễn Cao lão, Cao Tấn Chu ra về thì Tống Triêu Độ xuất hiện.
Mặc dù Tống Triêu Độ đi cùng Tống Nhất Phàm đến thăm, còn cố ý mặc bộ đồ thường phục, lấy danh nghĩa cá nhân đến thăm hắn nhưng với thân phận Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh mới, mỗi hành động của ông ta đều dễ dàng gây ra chú ý với người khác, huống chi phòng bệnh cán bộ cấp cao là khu vực chuyên dành cho các cán bộ cấp Tỉnh, cấp Thành phố. Tuy đại đa số là cán bộ đã thôi chức, nhưng cũng vẫn còn không ít cán bộ đang là lãnh đạo tại chức, vì vậy chuyện Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đến thăm Phó chủ tịch huyện dần dần được lan rộng.
Tống Triêu Độ là bị Tống Nhất Phàm ép tới, ông biết nếu lúc này tới thăm Hạ Tưởng sẽ càng làm tăng thêm đủ các loại phỏng đoán. Nhưng Tống Nhất Phàm liên tục nói ông ta không quan tâm đến anh Hạ Tưởng, ông không đến thăm thì ông là kẻ lạnh lùng, ích kỷ. Tống Triêu Độ bị bám dai quá, chẳng làm thế nào được, cũng vừa đúng dịp cuối tuần, và bệnh viện Tỉnh cũng cách nhà có năm phút đi bộ nên đành cùng Tống Nhất Phàm đi bộ tới bệnh viện.
Tống Triêu Độ đến nơi không nói gì cả, chỉ có Tống Nhất Phàm líu ra líu ríu không ngừng, hết hỏi cái này đến hỏi cái kia, nhất định bắt Hạ Tưởng tường thuật lại lần nữa chuyện xảy ra ngày hôm đó, thi thoảng cảm động đến nỗi đỏ cả con mắt, sau đó lại cười ha ha ngay được. Hôm nay đúng lúc Tào Thù Lê không ở bệnh viện, cô nàng mới đưa ra ý kiến muốn ở lại chăm sóc cho Hạ Tưởng. Tống Triêu Độ liền nói cô:
- Con ở lại chỉ thêm vướng tay chân, còn đòi chăm sóc người ta? Thôi đi, đừng làm phiền Hạ Tưởng nghỉ ngơi.
Tống Nhất Phàm nhất quyết không:
- Bố! Bố quá chủ nghĩa duy tâm rồi. Sao bố biết con không biết chăm sóc người khác? Con không biết chăm sóc bố, nhưng cũng không có nghĩa con không biết chăm sóc anh Hạ. Bố chẳng hiểu gì cả, năng lực của con là do người mà thay đổi. Chuyện không xảy ra khi ở bên bố thì sẽ xảy ra khi ở bên anh Hạ.
Câu trước nghe còn chấp nhận được, nhưng câu sau e có chút lệch ý khác khiến Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ nên khuyên Tống Nhất Phàm đi về. Hôm nay hiếm khi thấy Tống Nhất Phàm ngang bướng như vậy, nhất định không chịu nghe, cuối cùng Tống Triêu Độ cũng đành bó tay, chỉ còn cách để con gái ở lại, đặc biệt căn dặn, khi trời tối phải trở về nhà.
Tống Triêu Độ vừa đi khỏi, cuối cùng cũng được yên ắng trở lại, trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm. Hạ Tưởng được nghỉ ngơi vài ngày, cảm thấy toàn thân khỏe mạnh, tinh thần sôi nổi liền đứng dậy vận động. Tống Nhất Phàm nhìn thấy tinh thần Hạ Tưởng khá ổn liền nói:
- Ta đi tản bộ ở viện nhé, em đỡ anh đi.
Hạ Tưởng cười:
- Anh bây giờ khỏe như trâu, đâu cần phải người đỡ? Nếu không tại bệnh viện chưa cho xuất viện, không thì anh đã sớm muốn rời khỏi đây rồi.
Tống Nhất Phàm lắc đầu, nói:
- Vậy thì không được! Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ. Anh bây giờ nhìn như đã khỏi bệnh, nhưng thực chất gốc bệnh chưa dứt, phải nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Suýt nữa mất cả mạng, đấy không phải chuyện nhỏ nên phải nghe lời bằng được. Ít nhất phải nằm viện một tháng, anh nghe chưa?
Hạ Tưởng ngạc nhiên, không kìm nổi cười, Tống Nhất Phàm trẻ người, giọng điệu nói chuyện như đã bắt đầu có xu thế quản lý người khác rồi.
Hai người đến phía sau bệnh viện tản bộ.
Khu vực dành cho cán bộ cấp cao được đặc biệt xây dựng tách riêng với khu vực phòng bệnh thường. Các hạng mục bên trong không những được thiết kế, bố trí tốt nhất thành phố Yến, hậu viện càng được trồng xanh mượt mà khác hẳn với khu vực phòng bệnh thường. Hạ Tưởng cảm than, cái xã hội này đúng là phân tầng rõ rệt. Người bình thường dù cho có nhiều tiền đến đâu cũng không hưởng được đãi ngộ của phòng bệnh cán bộ cấp cao.
Hạ Tưởng mặc quần áo bệnh viện có gắn mã số, đi lại đằng sau viện thu hút sự tò mò của những người đi bộ khác, bởi người nằm viện khu vực phòng bệnh cán bộ cấp cao dù không phải là trị bệnh thì cũng là lãnh đạo đang an dưỡng, đa số đều khoảng trên bốn mươi tuổi. Bình thường chưa đến bốn năm mươi tuổi là có mấy người leo lên hàng cán bộ cấp cao? Còn Hạ Tưởng lại khác hẳn, quá trẻ so với độ tuổi hàng lãnh đạo, bên cạnh lại có người con gái cực xinh đi cùng. Nhóm hai người xuất hiện, khiến cho những người tản bộ đang hít thở không khí trong lành không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hiếu kỳ.
Hạ Tưởng giờ mới phát hiện ra quyết định tản bộ thật đúng là sai lầm, liền vội vàng nói với Tống Nhất Phàm:
- Chúng ta về thôi, ở bên ngoài nổi trội quá.
Tống Nhất Phàm cũng không chịu đựng nổi những cái nhìn tò mò, cổ quái, liền giả vờ đỡ Hạ Tưởng quay về phòng bệnh. Đi được vài bước, khi đi ngang qua trước mặt một vị cao tuổi tóc bạc, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt vị cao tuổi đột nhiên như chớp điện xẹt về phía Hạ Tưởng, nghiêm nghị hỏi:
- Người trẻ tuổi, gia cảnh thế nào lại có thể vào nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao vậy?
Hạ Tưởng sửng sốt, vốn không muốn trả lời, có điều nhìn thấy trong ánh mắt của vị cao tuổi này, cái nhìn tra xét nghiêm túc, đôi lông mày của ông ta cao gầy, tướng mạo không cần nộ khí vẫn tự tỏa ra sự uy nghiêm, rất có khí thế nên không khỏi nhìn lại ông ta thêm lần nữa.
Lão thấy Hạ Tưởng đang do thám mình, bỗng nhiên cười:
- Sao vậy, có phải tướng mạo tôi hung dữ không? Người có dung mạo dữ chưa chắc là dữ thật đâu.
Câu nói này khiến cho Hạ Tưởng có cảm tình tốt với ông ta, hắn liền dừng bước, gật đầu cười:
- Không phải tướng mạo của bác hung dữ, mà là cảm giác tướng mạo của bác có kiểu uy nghiêm của người ở địa vị cao rất lâu.
Nụ cười trên mặt ông già tắt ngúm, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng:
- Câu nói này không thật, người nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao đều là những cán bộ cấp Sở trở lên. Cái gì mà ở địa vị cao đã lâu, chàng trai này, tâm địa của cậu không trong sạch.
Trong lòng Hạ Tưởng nghĩ nhìn lão rất thú vị, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, hình như đặc biệt kỵ người khác nói ông ta ngồi ở địa vị cao nên nói:
- Thì đúng như bác vừa nói thôi, tướng mạo hung dữ, người chưa chắc dữ mà. Cháu vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, bác lại nói cháu tâm địa không trong sáng. Bác ơi, có phải bác hơi chủ nghĩa chủ quan không?
Ông già bị Hạ Tưởng nói lại á khẩu không nói lên lời, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, đột nhiên cười lớn:
- Thú vị, thú vị, đã lâu chưa thấy có chàng thanh nhiên nào thú vị như cậu. Nào, ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một lát nào.
- Ông muốn nói chuyện là nói chuyện, mặt muốn biến sắc thì biến sắc, chúng tôi không có tâm trạng hầu tiếp đâu.
Tống Nhất Phàm không vui, nói sẵng với ông lão.
Ông già nhìn Tống Nhất Phàm vài cái, cười:
- Cô bé này xinh thật, có điều mồm miệng hơi sắc sảo một tí, cẩn thận sau này khó lấy chồng đấy.
- Ai cần ông lo, lắm chuyện. Tống Nhất Phàm không khách khí, không vui trừng trừng nhìn ông lão.
- Tôi xinh như thế này, chắc chắn dễ lấy chồng, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ tranh giành. Bác nói chuyện trước sau thật mâu thuẫn. Sau này khi ăn nói phải nghĩ trước nghĩ sau chứ, đỡ bị người ta phát giác có kẽ hở trong lời nói, rồi bị người ta bắt nọn.
Lão già sửng sốt, ngây người ra một lát, tay chỉ Tống Nhất Phàm, vui vẻ cười:
- Đúng là nhanh mồm nhanh miệng thật, lâu lắm rồi mới nghe được lời sắc bén như vậy, thú vị, thú vị quá. Nào, nào, hai người trẻ tuổi, ngồi với ông già nói chuyện một lát được không?
Hạ Tưởng ngồi xuống trước, đưa tay kéo Tống Nhất Phàm ngồi xuống theo, nói:
- Đã ra đây tản bộ rồi, ngồi với bác đây một lát thì có gì đâu? Nào, ngồi xuống đi.
Tống Nhất Phàm vẫn không bằng lòng lắm, vẫn còn tức giận liếc xéo ông ta một cái mới ngồi xuống.
Ông già lại càng nhìn Tống Nhất Phàm càng thấy thích, muốn hỏi tên cô gái, Tống Nhất Phàm phớt lờ, ông già tính trẻ con không giận, quay sang hỏi Hạ Tưởng. Hạ Tưởng từ trước đến giờ luôn yêu trẻ kính già, nên thật thà nói tên của mình.
Ông già nghe xong gật gật đầu:
- Cái tên khá, có chút không gian tưởng tượng. Tôi họ Cổ, các cháu gọi bác là lão Cổ là được.
- Lão đồ cổ!
Tống Nhất Phàm buột miệng nói, xong lại khoái chí cười ha ha.
Ông già nghe xong, không những không giận mà còn thấy vui thích:
- Cô bé, bác không phải đồ cổ đâu nhé, bác là lão Cổ. Có điều nghe cách cháu gọi lão đồ cổ cũng hay, hơi hơi phù hợp với tình trạng của bác lúc này, được, đặc cách cho cháu về sau gọi bác là lão đồ cổ.
Tống Nhất Phàm vui vẻ:
- Lão đồ cổ, không ngờ bác cũng vui tính đấy, không sợ người khác gọi mình là lão đồ cổ. Được rồi, cháu sẽ miễn cưỡng không làm khó gọi bác là lão đồ cổ. Nếu mà thích thì cháu sẽ gọi bác là ông Cổ được không.
Ông già cũng vui vẻ đáp:
- Được, cứ như vậy nhé, sau này ba tiếng lão đồ cổ sẽ gọi thành ông Cổ, thế nào?
- Vâng!
Tống Nhất Phàm không do dự, nhận lời luôn.
Hai người một hỏi một đáp, đẩy Hạ Tưởng qua một bên, trên mặt Hạ Tưởng nở nụ cười nhẹ nhàng, tự nhiên chuyển qua hứng thú xem đôi một già một trẻ đối đáp, tâm trạng trở nên thanh thản, dễ chịu. Hắn không nghi ngờ, không thắc mắc lai lịch của ông già này, không cần biết ông ta là ai, từng làm chức vị nào, giờ vào độ tuổi của ông ấy thì cũng đã trở thành ông già thường dân rồi, chỉ cầu yên tâm dưỡng lão là đủ.
Lão Cổ và Tống Nhất Phàm nói chuyện một hồi, cảm xúc tăng vọt, hỏi Hạ Tưởng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Tiểu Hạ, cháu có thói quen yêu trẻ kính lão à?
- Anh Hạ là người cực tốt, phẩm chất tốt nào anh ấy cũng đều có cả.
Tống Nhất Phàm trả lời thay Hạ Tưởng.
Lão Cổ lại hỏi tiếp:
- Bác muốn hỏi cháu một chút: "Nếu có một người già, già mà hành vi lại không đáng kính thì cháu sẽ vẫn tôn kính người đó chứ?"
- Kính lão yêu trẻ là đạo đức truyền thống tốt, cần phải được duy trì. Đương nhiên, không phải tất cả người lớn tuổi đều đức cao vọng trọng, cũng có vài người già phẩm đức kém, nhưng cháu vẫn tôn trọng tuổi tác người ta. Vì trong mắt cháu, người trẻ nên nhường nhịn với người già. Bác có thể không tôn kính chức vụ của ông ta, cũng có thể không tôn trọng phẩm đức của người đó hoặc không tôn trọng những gì người đó làm, nhưng phải tôn kính tuổi tác của người đó, bởi vì một người có thể sống già đến vậy thì ắt không phải chuyện dễ dàng gì.
Hạ Tưởng nghiêm túc trả lời.
- Tôn kính tuổi của người già?
Lão Cổ có chút suy tư khi lặp lại câu nói lần nữa, đầu cúi xuống nghĩ một lúc, nét mặt nghiêm nghị, nói:
- Bác lần đầu nghe thấy cách nói tôn kính tuổi tác, theo như cháu nói, một người tầm thường vô vị, cho dù cả đời cũng không có thành tựu gì, chỉ cần ông ta sống đủ lâu cũng đáng để người khác tôn kính?
- Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng ít nhất là cháu nghĩ như vậy.
Hạ Tưởng kiên trì với suy nghĩ của mình.
- Con người sống ở trên đời có rất nhiều thành tựu, ví dụ như kiếm được nhiều tiền, có thể có địa vị cao, có thể rất đẹp trai, rất xinh đẹp, có thể trở thành ngôi sao được nhiều người yêu thích, nhưng quyền quan, phú quý chưa chắc đã trường thọ, các ngôi sao cũng nhiều người tự sát mà chết. Trung Quốc xem trọng ngũ phúc, trong ngũ phúc đó thì cái phúc thứ nhất chính là trường thọ, nhị phúc là phú quý, tam phúc là an khang, tứ phúc là đạo đức tốt, cái phúc thứ năm là chết vì già. Trường thọ được xếp ngôi đầu tiên có thể thấy trường thọ hơn rất nhiều những cái phúc khác. Vì vậy cháu luôn tôn kính người trường thọ hơn.
Hùng Hải Dương cam đoan với Hạ Tưởng, hắn lấy sinh mạng ra đảm bảo, tuyệt đối bảo đảm chất lượng hoàn thành nhiệm vụ xây đường Sơn Thuỷ, xin Phó Chủ tịch Hạ yên tâm.
Hạ Tưởng nhìn thấy thành ý của các công nhân, cảm xúc cũng trăm mối ngổn ngang. Khuyên mọi người quay về làm việc, không cần phải thương nhớ hắn, hắn đã không sao rồi, rất nhanh sẽ khoẻ trở lại.
Vốn vì chuyện do đám công nhân mà Hạ Tưởng lâm bệnh, Tào Thù Lê còn hơi oán hận bọn họ, nhưng nay thấy sự thành tâm của họ, bực tức trong lòng đã tiêu tan như mây khói, cảm thấy họ cũng có mặt rất đáng yêu.
Hạ Tưởng được nằm tại bệnh viện tốt nhất thành phố Yến. Tống Triêu Độ còn đặc biệt gọi điện cho viện trưởng, yêu cầu viện trưởng sắp xếp phòng cán bộ cấp cao. Tống Triêu Độ là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý hệ thống vệ sinh. Nhận được điện thoại xong, vị viện trưởng nào dám chậm trễ, vội vàng đích thân sắp xếp ổn thoả mọi việc. Hạ Tưởng cũng không muốn phiền toái nhiều người như vậy, nhưng do thịnh tình của Tống Triêu Độ quá lớn không nỡ chối từ, hắn cũng khó làm phật ý tốt của viện trưởng, đành phải mặc cho mọi người bố trí, sắp xếp.
Hạ Tưởng về đến thành phố Yến, tin hắn bị thương được loan truyền rộng rãi. Trong đám bạn bè, người đầu tiên đến thăm lại chính là Lý Hồng Giang.
Lý Hồng Giang mang rất nhiều hoa tươi đến.
Hoa ông ta mang đến không phải là được mua ở chợ, mà là người làm công của ông ấy ngắt từ công trường mang tới. Khi tin Hạ Tưởng vì công nhân mà bị thương truyền ra, công nhân của Lý Hồng Giang nghe được đã tự đi hái những bông hoa dại gần công trường, bắt Lý Hồng Giang phải mang tới tặng cho Hạ Tưởng, để biểu lộ tấm lòng ngưỡng mộ của bọn họ.
Lý Hồng Giang xúc động, nói:
- Các anh em công nhân tuy có lúc lỗ mãng, nhưng bọn họ là những con người chân thật. Cậu là Phó chủ tịch huyện nhưng lại quên mình lao về phía trước, cứu giúp quản đốc, sau khi tin được truyền khắp trong đám công nhân, cậu trở thành anh hùng trong lòng họ rồi đó. Hài! Nhiều năm làm giám đốc như tôi, luôn cùng họ kề vai sát cánh cũng chẳng bằng cậu có được hình tượng huy hoàng thế. So với cậu thì tôi còn kém xa.
Hạ Tưởng cười, trách:
- Tôi đâu có vĩ đại như vậy? Tình hình lúc đó không thể chậm trễ hơn, đâu có kịp nghĩ nhiều vậy? Cứu người quan trọng hơn, ai gần hơn thì cơ hội sống nhiều hơn. Anh bớt trêu đi, lần sau anh xả thân cứu người một lần xem.
Lý Hồng Giang xua tay liên tục:
- Tôi không dám, thật sự không dám. Lúc đó có khi chạy nhanh hơn tất cả mọi người ấy chứ? Tôi thường có mặt tại công trường, gặp qua không ít chuyện nguy hiểm nên tôi cực kỳ khâm phục vị anh hùng như cậu, không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Lý Hồng Giang đi rồi, Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, Phùng Húc Quang, Vương Lâm Kiệt, Nghiêm Tiểu Thì, thậm chí Khúc Nhã Hân, Thu Ái đều nhộn nhịp tới thăm. Có thể nói rằng, hễ là người Hạ Tưởng quen thì đều có mặt. Còn có nhiều người mà Hạ Tưởng không quen biết cũng lui tới không ngừng. Mặc cho y tá can ngăn không cho đến làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng người đến thăm nhiều quá, ngăn cũng ngăn không nổi.
Đến viện trưởng ban đầu sắp xếp cho Hạ Tưởng phòng bệnh cán bộ cấp cao, nghĩ Hạ Tưởng là người nhà của Phó Chủ tịch tỉnh Tống, nên mới lấy thân phận Cục phó cấp đặc biệt phá cách cho nghỉ tại phòng bệnh của cán bộ cấp cao, giờ cũng thay đổi hẳn suy nghĩ về hắn. Khi ông ta phát hiện ra số người đến thăm Hạ Tưởng đều là những nhân vật có máu mặt trong thành phố, giới thương gia cao cấp, MC đài truyền hình mới biết rằng thì ra cấp bậc vốn không cao nhưng sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng lại cực kỳ kinh người.
Nhất là khi ông ta biết Hạ Tưởng vì cứu mạng một công nhân mới bị thương, lại thêm vô số hoa dại được đặt từ phòng bệnh kéo dài tới tận hành lang, trái tim ông ta cũng rất xúc động. Mỗi bông hoa dù hèn mọn hay bé nhỏ, tuy không được mỹ lệ, thậm chí không có hương thơm nhưng lại đem lại sự chấn động linh hồn, hơn cả những bông hoa kiều diễm được mua. Bởi chúng chính là những tấm lòng, những trái tim đang phát sáng của những người công nhân chân chất.
Tiếp theo đó là việc Bí thư Thành uỷ và Thị trưởng thành phố Yến cùng nhau đến thăm Hạ Tưởng suýt nữa làm vị viện trưởng ngạc nhiên đến mức rớt cả mắt ra ngoài.
Cái gì? Một Phó chủ tịch huyện bị thương lại có thể kinh động đến hai vị cán bộ cấp Phó Tỉnh đích thân đến thăm? Quá kinh ngạc, quá không thể tưởng tượng nổi. Viện trưởng bệnh viện Tỉnh dù gì cũng là cán bộ Phó giám đốc sở, tự nhận là mối quan hệ rộng, kiến thức rộng rãi, phòng bệnh cán bộ cấp cao càng phải là cán bộ cấp Tỉnh, Thành phố lui tới, nhưng sự việc ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên mới thấy. Có thể khiến Bí thư thành phố và Thị trưởng cùng lúc xuất hiện, cho dù là Phó chủ tịch Tỉnh cũng chưa chắc có được thể diện như vậy!
Việc Trần Phong và Hồ Tăng Chu cùng lúc đến thăm cũng khiến cho Hạ Tưởng kinh ngạc không ngờ. Phong cách làm việc của Trần Phong hay nằm ngoài dự đoán thì có thể lý giải được, nhưng Hồ Tăng Chu cũng xuất hiện cùng lúc thì Hạ Tưởng thấy có cảm tình hơn với Hồ Tăng Chu, thấy ít nhất lúc này lập trường của hắn cũng coi như kiên định, không có chuyện không ngờ xảy ra.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu đến đi rất vội vàng, chỉ dừng lại thăm vài phút rồi ra về. Thời gian không phải là ngắn dài mà chính là phóng ra tín hiệu cực mạnh, cực có hiệu lực, chính là sự ủng hộ của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố đối với Hạ Tưởng, từ trước đến giờ chưa bao giờ được nhiều sự ủng hộ như vậy. Thậm chí còn nhiều hơn cả thời của Trần Phong, Thôi Hướng. Vì lúc đó chỉ là Trần Phong ủng hộ cho Hạ Tưởng, không có sự ủng hộ của Bí thư Thành uỷ Thôi Hướng.
Bây giờ thì tốt rồi, Thôi Hướng đi rồi, Thị trưởng Trần lên chức Bí thư, lại một Thị trưởng Hồ mới được điều đến, Hạ Tưởng càng như cá gặp nước, quan hệ với bên thành phố tiến thêm một bước.
Rất nhiều người cũng không biết Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu là mối quan hệ thế nào? Nghe nói Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ cùng nhau đến thăm hắn, tâm tư đều trở nên rối loạn. Đàm Long nghe được tin càng cảm thấy bất an hơn, kế hoạch đẩy Hạ Tưởng ra khỏi thành phố Yến càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Sau đó, Cao lão và Cao Tấn Chu cũng cùng lúc đến thăm Hạ Tưởng, đi cùng họ còn có Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm là được Tào Thù Lê báo tin, cô không vội vàng sắp xếp thời gian đến bệnh viện thăm. Bởi cô biết, sẽ có nhiều người đến thăm Hạ Tưởng, cô ấy đến chỉ thêm rối hơn, có khi còn phản tác dụng. Liên Nhược Hạm giấu Hạ Tưởng thực hiện một việc mà Hạ Tưởng sẽ không ngờ tới, cô ấy đến Bắc Kinh gặp Ngô Tài Giang, bọn họ tự mình thay Hạ Tưởng ra một quyết định quan trọng.
Sự xuất hiện của Cao lão, Cao Tấn Chu và Liên Nhược Hạm không gây sự chú ý lắm, vừa đúng lòng Hạ Tưởng muốn. Lúc này hắn rất cần sự yên tĩnh, không muốn thu hút sự chú ý của các thế lực, nhất là sự chú ý của Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng và Thôi Hướng.
Nhưng việc được lãnh đạo tới thăm thì không phải không được phép từ chối hay sao? Cho nên Hạ Tưởng thật không muốn có thêm vị quan Tỉnh nào đến thăm nữa. Có tấm lòng thì hắn xin nhận.
Chỉ có điều mọi chuyện luôn không theo ý hắn. Hắn chỉ nói vài câu ngắn gọn với Liên Nhược Hàm, tiễn Cao lão, Cao Tấn Chu ra về thì Tống Triêu Độ xuất hiện.
Mặc dù Tống Triêu Độ đi cùng Tống Nhất Phàm đến thăm, còn cố ý mặc bộ đồ thường phục, lấy danh nghĩa cá nhân đến thăm hắn nhưng với thân phận Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh mới, mỗi hành động của ông ta đều dễ dàng gây ra chú ý với người khác, huống chi phòng bệnh cán bộ cấp cao là khu vực chuyên dành cho các cán bộ cấp Tỉnh, cấp Thành phố. Tuy đại đa số là cán bộ đã thôi chức, nhưng cũng vẫn còn không ít cán bộ đang là lãnh đạo tại chức, vì vậy chuyện Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đến thăm Phó chủ tịch huyện dần dần được lan rộng.
Tống Triêu Độ là bị Tống Nhất Phàm ép tới, ông biết nếu lúc này tới thăm Hạ Tưởng sẽ càng làm tăng thêm đủ các loại phỏng đoán. Nhưng Tống Nhất Phàm liên tục nói ông ta không quan tâm đến anh Hạ Tưởng, ông không đến thăm thì ông là kẻ lạnh lùng, ích kỷ. Tống Triêu Độ bị bám dai quá, chẳng làm thế nào được, cũng vừa đúng dịp cuối tuần, và bệnh viện Tỉnh cũng cách nhà có năm phút đi bộ nên đành cùng Tống Nhất Phàm đi bộ tới bệnh viện.
Tống Triêu Độ đến nơi không nói gì cả, chỉ có Tống Nhất Phàm líu ra líu ríu không ngừng, hết hỏi cái này đến hỏi cái kia, nhất định bắt Hạ Tưởng tường thuật lại lần nữa chuyện xảy ra ngày hôm đó, thi thoảng cảm động đến nỗi đỏ cả con mắt, sau đó lại cười ha ha ngay được. Hôm nay đúng lúc Tào Thù Lê không ở bệnh viện, cô nàng mới đưa ra ý kiến muốn ở lại chăm sóc cho Hạ Tưởng. Tống Triêu Độ liền nói cô:
- Con ở lại chỉ thêm vướng tay chân, còn đòi chăm sóc người ta? Thôi đi, đừng làm phiền Hạ Tưởng nghỉ ngơi.
Tống Nhất Phàm nhất quyết không:
- Bố! Bố quá chủ nghĩa duy tâm rồi. Sao bố biết con không biết chăm sóc người khác? Con không biết chăm sóc bố, nhưng cũng không có nghĩa con không biết chăm sóc anh Hạ. Bố chẳng hiểu gì cả, năng lực của con là do người mà thay đổi. Chuyện không xảy ra khi ở bên bố thì sẽ xảy ra khi ở bên anh Hạ.
Câu trước nghe còn chấp nhận được, nhưng câu sau e có chút lệch ý khác khiến Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ nên khuyên Tống Nhất Phàm đi về. Hôm nay hiếm khi thấy Tống Nhất Phàm ngang bướng như vậy, nhất định không chịu nghe, cuối cùng Tống Triêu Độ cũng đành bó tay, chỉ còn cách để con gái ở lại, đặc biệt căn dặn, khi trời tối phải trở về nhà.
Tống Triêu Độ vừa đi khỏi, cuối cùng cũng được yên ắng trở lại, trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm. Hạ Tưởng được nghỉ ngơi vài ngày, cảm thấy toàn thân khỏe mạnh, tinh thần sôi nổi liền đứng dậy vận động. Tống Nhất Phàm nhìn thấy tinh thần Hạ Tưởng khá ổn liền nói:
- Ta đi tản bộ ở viện nhé, em đỡ anh đi.
Hạ Tưởng cười:
- Anh bây giờ khỏe như trâu, đâu cần phải người đỡ? Nếu không tại bệnh viện chưa cho xuất viện, không thì anh đã sớm muốn rời khỏi đây rồi.
Tống Nhất Phàm lắc đầu, nói:
- Vậy thì không được! Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ. Anh bây giờ nhìn như đã khỏi bệnh, nhưng thực chất gốc bệnh chưa dứt, phải nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Suýt nữa mất cả mạng, đấy không phải chuyện nhỏ nên phải nghe lời bằng được. Ít nhất phải nằm viện một tháng, anh nghe chưa?
Hạ Tưởng ngạc nhiên, không kìm nổi cười, Tống Nhất Phàm trẻ người, giọng điệu nói chuyện như đã bắt đầu có xu thế quản lý người khác rồi.
Hai người đến phía sau bệnh viện tản bộ.
Khu vực dành cho cán bộ cấp cao được đặc biệt xây dựng tách riêng với khu vực phòng bệnh thường. Các hạng mục bên trong không những được thiết kế, bố trí tốt nhất thành phố Yến, hậu viện càng được trồng xanh mượt mà khác hẳn với khu vực phòng bệnh thường. Hạ Tưởng cảm than, cái xã hội này đúng là phân tầng rõ rệt. Người bình thường dù cho có nhiều tiền đến đâu cũng không hưởng được đãi ngộ của phòng bệnh cán bộ cấp cao.
Hạ Tưởng mặc quần áo bệnh viện có gắn mã số, đi lại đằng sau viện thu hút sự tò mò của những người đi bộ khác, bởi người nằm viện khu vực phòng bệnh cán bộ cấp cao dù không phải là trị bệnh thì cũng là lãnh đạo đang an dưỡng, đa số đều khoảng trên bốn mươi tuổi. Bình thường chưa đến bốn năm mươi tuổi là có mấy người leo lên hàng cán bộ cấp cao? Còn Hạ Tưởng lại khác hẳn, quá trẻ so với độ tuổi hàng lãnh đạo, bên cạnh lại có người con gái cực xinh đi cùng. Nhóm hai người xuất hiện, khiến cho những người tản bộ đang hít thở không khí trong lành không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hiếu kỳ.
Hạ Tưởng giờ mới phát hiện ra quyết định tản bộ thật đúng là sai lầm, liền vội vàng nói với Tống Nhất Phàm:
- Chúng ta về thôi, ở bên ngoài nổi trội quá.
Tống Nhất Phàm cũng không chịu đựng nổi những cái nhìn tò mò, cổ quái, liền giả vờ đỡ Hạ Tưởng quay về phòng bệnh. Đi được vài bước, khi đi ngang qua trước mặt một vị cao tuổi tóc bạc, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt vị cao tuổi đột nhiên như chớp điện xẹt về phía Hạ Tưởng, nghiêm nghị hỏi:
- Người trẻ tuổi, gia cảnh thế nào lại có thể vào nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao vậy?
Hạ Tưởng sửng sốt, vốn không muốn trả lời, có điều nhìn thấy trong ánh mắt của vị cao tuổi này, cái nhìn tra xét nghiêm túc, đôi lông mày của ông ta cao gầy, tướng mạo không cần nộ khí vẫn tự tỏa ra sự uy nghiêm, rất có khí thế nên không khỏi nhìn lại ông ta thêm lần nữa.
Lão thấy Hạ Tưởng đang do thám mình, bỗng nhiên cười:
- Sao vậy, có phải tướng mạo tôi hung dữ không? Người có dung mạo dữ chưa chắc là dữ thật đâu.
Câu nói này khiến cho Hạ Tưởng có cảm tình tốt với ông ta, hắn liền dừng bước, gật đầu cười:
- Không phải tướng mạo của bác hung dữ, mà là cảm giác tướng mạo của bác có kiểu uy nghiêm của người ở địa vị cao rất lâu.
Nụ cười trên mặt ông già tắt ngúm, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng:
- Câu nói này không thật, người nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao đều là những cán bộ cấp Sở trở lên. Cái gì mà ở địa vị cao đã lâu, chàng trai này, tâm địa của cậu không trong sạch.
Trong lòng Hạ Tưởng nghĩ nhìn lão rất thú vị, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, hình như đặc biệt kỵ người khác nói ông ta ngồi ở địa vị cao nên nói:
- Thì đúng như bác vừa nói thôi, tướng mạo hung dữ, người chưa chắc dữ mà. Cháu vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, bác lại nói cháu tâm địa không trong sáng. Bác ơi, có phải bác hơi chủ nghĩa chủ quan không?
Ông già bị Hạ Tưởng nói lại á khẩu không nói lên lời, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, đột nhiên cười lớn:
- Thú vị, thú vị, đã lâu chưa thấy có chàng thanh nhiên nào thú vị như cậu. Nào, ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một lát nào.
- Ông muốn nói chuyện là nói chuyện, mặt muốn biến sắc thì biến sắc, chúng tôi không có tâm trạng hầu tiếp đâu.
Tống Nhất Phàm không vui, nói sẵng với ông lão.
Ông già nhìn Tống Nhất Phàm vài cái, cười:
- Cô bé này xinh thật, có điều mồm miệng hơi sắc sảo một tí, cẩn thận sau này khó lấy chồng đấy.
- Ai cần ông lo, lắm chuyện. Tống Nhất Phàm không khách khí, không vui trừng trừng nhìn ông lão.
- Tôi xinh như thế này, chắc chắn dễ lấy chồng, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ tranh giành. Bác nói chuyện trước sau thật mâu thuẫn. Sau này khi ăn nói phải nghĩ trước nghĩ sau chứ, đỡ bị người ta phát giác có kẽ hở trong lời nói, rồi bị người ta bắt nọn.
Lão già sửng sốt, ngây người ra một lát, tay chỉ Tống Nhất Phàm, vui vẻ cười:
- Đúng là nhanh mồm nhanh miệng thật, lâu lắm rồi mới nghe được lời sắc bén như vậy, thú vị, thú vị quá. Nào, nào, hai người trẻ tuổi, ngồi với ông già nói chuyện một lát được không?
Hạ Tưởng ngồi xuống trước, đưa tay kéo Tống Nhất Phàm ngồi xuống theo, nói:
- Đã ra đây tản bộ rồi, ngồi với bác đây một lát thì có gì đâu? Nào, ngồi xuống đi.
Tống Nhất Phàm vẫn không bằng lòng lắm, vẫn còn tức giận liếc xéo ông ta một cái mới ngồi xuống.
Ông già lại càng nhìn Tống Nhất Phàm càng thấy thích, muốn hỏi tên cô gái, Tống Nhất Phàm phớt lờ, ông già tính trẻ con không giận, quay sang hỏi Hạ Tưởng. Hạ Tưởng từ trước đến giờ luôn yêu trẻ kính già, nên thật thà nói tên của mình.
Ông già nghe xong gật gật đầu:
- Cái tên khá, có chút không gian tưởng tượng. Tôi họ Cổ, các cháu gọi bác là lão Cổ là được.
- Lão đồ cổ!
Tống Nhất Phàm buột miệng nói, xong lại khoái chí cười ha ha.
Ông già nghe xong, không những không giận mà còn thấy vui thích:
- Cô bé, bác không phải đồ cổ đâu nhé, bác là lão Cổ. Có điều nghe cách cháu gọi lão đồ cổ cũng hay, hơi hơi phù hợp với tình trạng của bác lúc này, được, đặc cách cho cháu về sau gọi bác là lão đồ cổ.
Tống Nhất Phàm vui vẻ:
- Lão đồ cổ, không ngờ bác cũng vui tính đấy, không sợ người khác gọi mình là lão đồ cổ. Được rồi, cháu sẽ miễn cưỡng không làm khó gọi bác là lão đồ cổ. Nếu mà thích thì cháu sẽ gọi bác là ông Cổ được không.
Ông già cũng vui vẻ đáp:
- Được, cứ như vậy nhé, sau này ba tiếng lão đồ cổ sẽ gọi thành ông Cổ, thế nào?
- Vâng!
Tống Nhất Phàm không do dự, nhận lời luôn.
Hai người một hỏi một đáp, đẩy Hạ Tưởng qua một bên, trên mặt Hạ Tưởng nở nụ cười nhẹ nhàng, tự nhiên chuyển qua hứng thú xem đôi một già một trẻ đối đáp, tâm trạng trở nên thanh thản, dễ chịu. Hắn không nghi ngờ, không thắc mắc lai lịch của ông già này, không cần biết ông ta là ai, từng làm chức vị nào, giờ vào độ tuổi của ông ấy thì cũng đã trở thành ông già thường dân rồi, chỉ cầu yên tâm dưỡng lão là đủ.
Lão Cổ và Tống Nhất Phàm nói chuyện một hồi, cảm xúc tăng vọt, hỏi Hạ Tưởng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Tiểu Hạ, cháu có thói quen yêu trẻ kính lão à?
- Anh Hạ là người cực tốt, phẩm chất tốt nào anh ấy cũng đều có cả.
Tống Nhất Phàm trả lời thay Hạ Tưởng.
Lão Cổ lại hỏi tiếp:
- Bác muốn hỏi cháu một chút: "Nếu có một người già, già mà hành vi lại không đáng kính thì cháu sẽ vẫn tôn kính người đó chứ?"
- Kính lão yêu trẻ là đạo đức truyền thống tốt, cần phải được duy trì. Đương nhiên, không phải tất cả người lớn tuổi đều đức cao vọng trọng, cũng có vài người già phẩm đức kém, nhưng cháu vẫn tôn trọng tuổi tác người ta. Vì trong mắt cháu, người trẻ nên nhường nhịn với người già. Bác có thể không tôn kính chức vụ của ông ta, cũng có thể không tôn trọng phẩm đức của người đó hoặc không tôn trọng những gì người đó làm, nhưng phải tôn kính tuổi tác của người đó, bởi vì một người có thể sống già đến vậy thì ắt không phải chuyện dễ dàng gì.
Hạ Tưởng nghiêm túc trả lời.
- Tôn kính tuổi của người già?
Lão Cổ có chút suy tư khi lặp lại câu nói lần nữa, đầu cúi xuống nghĩ một lúc, nét mặt nghiêm nghị, nói:
- Bác lần đầu nghe thấy cách nói tôn kính tuổi tác, theo như cháu nói, một người tầm thường vô vị, cho dù cả đời cũng không có thành tựu gì, chỉ cần ông ta sống đủ lâu cũng đáng để người khác tôn kính?
- Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng ít nhất là cháu nghĩ như vậy.
Hạ Tưởng kiên trì với suy nghĩ của mình.
- Con người sống ở trên đời có rất nhiều thành tựu, ví dụ như kiếm được nhiều tiền, có thể có địa vị cao, có thể rất đẹp trai, rất xinh đẹp, có thể trở thành ngôi sao được nhiều người yêu thích, nhưng quyền quan, phú quý chưa chắc đã trường thọ, các ngôi sao cũng nhiều người tự sát mà chết. Trung Quốc xem trọng ngũ phúc, trong ngũ phúc đó thì cái phúc thứ nhất chính là trường thọ, nhị phúc là phú quý, tam phúc là an khang, tứ phúc là đạo đức tốt, cái phúc thứ năm là chết vì già. Trường thọ được xếp ngôi đầu tiên có thể thấy trường thọ hơn rất nhiều những cái phúc khác. Vì vậy cháu luôn tôn kính người trường thọ hơn.
Tác giả :
Hà Thường Tại