Quan Thần
Chương 170: Trần Phong đóng kịch, sức hấp dẫn của Tiếu Giai
Hạ Tưởng đoán rất đúng. Ngô Cảng Đắc đúng là rất phục thủ đoạn vừa rồi của Hạ Tưởng. Y không ngu, trước đó cũng đoán xem Hạ Tưởng có chỗ dựa gì không, rốt cuộc có quan hệ gì với Thị trưởng Trần hay không? Bây giờ y đã hiểu dù Hạ Tưởng và Thị trưởng Trần có quan hệ hay không cũng không quan trọng, ít nhất Hạ Tưởng có quan hệ với Báo chiều tỉnh Yến.
Hơn nữa tên này vẫn giấu tài không lộ ra. trên đường đi đều không nói ra thân phận của mình, bị mình mắng vài câu mà không hề tức giận, chỉ riêng sự nhẫn nhịn như vậy đã rất cao. Đến sau đó Hạ Tưởng vừa ra tay đã xử lý được ba anh em rất khó chơi kia. Ba tên kia vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến Ngô Cảng Đắc đến cuối cùng không đưa ra yêu cầu gì, còn chủ động rút lui. Ngô Cảng Đắc thầm than lợi hại.
Cao thủ trong cao thủ. Nhẫn nhịn đến mức này, thủ đoạn cũng rất cao và cứng rắn. Ngô Cảng Đắc xuất thân bên Quản lý đô thị, tính cách khá phóng khoáng nhưng y lại rất cẩn thận và tinh tế, giỏi về phân tích vấn đề. Cho nên khi y thấy toàn bộ câu chuyện xảy ra, lại xác nhận thanh niên trước mặt mình chính là phó chủ nhiệm Hạ Tưởng mới tới, chút tâm tư muốn lợi dụng Hạ Tưởng của y lúc trước đã ném tới chín tầng mây. Y lập tức hạ quyết tâm dùng thủ đoạn nịnh bợ lôi kéo Hạ Tưởng.
Trẻ như vậy mà có thủ đoạn này, hơn nữa có chỗ dựa không nhỏ thì không nịnh bợ có được không? Chỉ sợ nịnh nọt chậm sẽ có người đoạt trước một bước. Ngô Cảng Đắc đã nghĩ mọi người đều là đàn ông, ăn bữa cơm, uống chén rượu là kéo gần quan hệ lại được ngay. Y thầm nhìn Khúc Nhã Hân mà có chút đắc ý và nghĩ đáng tiếc nhỉ Phó chủ nhiệm Khúc, Hạ Tưởng này còn rất trẻ, cô muốn hấp dẫn y thì tuổi đúng là hơi cao đó.
Mắt Khúc Nhã Hân đảo đảo, trong lòng lại có chút chua xót. Cô vẫn nghĩ Hạ Tưởng tuy rằng nhỏ hơn mình cũng không nhỏ hơn quá nhiều. Không ngờ hắn chẳng những mới 24 tuổi, hơn nữa vừa thông minh lại vừa có thủ đoạn. Hắn vừa rồi gọi một cuộc điện thoại là có thể mời được phóng viên Báo chiều tỉnh Yến tới, xem ra có chỗ dựa không hề nhỏ. Chút tâm tư muốn tranh cao thấp cùng Hạ Tưởng của cô lập tức bị dập tắt, chỉ còn lại một tia ảo tưởng là cho dù Hạ Tưởng có năng lực mà nếu không được Trưởng ban thư ký Cao coi trọng, hơn nữa y chỉ là Phó Trưởng phòng nên người cuối cùng được giữ lại là cô.
Chẳng qua khi về Ủy ban nhân dân thành phố thì mọi người vừa vặn gặp được Cao Hải từ Tam Giang họp trở về. Cao Hải có chút sửng sốt rồi rất vui mừng bắt tay Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, sao cậu không gọi điện tới trước mà tự mình tới thế này? Sao lại phải vội vàng đi nhận chức như vậy, có phải muốn tôi và Thị trưởng Trần ngạc nhiên không? Thị trưởng Trần vừa nãy còn nhắc đến cậu, bảo cậu đến liền lập tức tới văn phòng gặp ngài.
Hạ Tưởng vốn định về lau sạch bàn sẽ tìm Cao Hải. Bây giờ đã gặp Cao Hải liền không chậm trễ. Hắn gật đầu với Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc rồi cùng Cao Hải đi vào văn phòng y.
Thấy Cao Hải có thái độ thân thiết với Hạ Tưởng như vậy, nghe thấy Thị trưởng Trần còn đích thân gọi Hạ Tưởng, Khúc Nhã Hân cuối cùng buồn bã nghĩ rằng Phó chủ nhiệm cấp phó phòng Hạ Tưởng này vượt lên cô và Ngô Cảng Đắc chỉ là vấn đề thời gian.
Cao Hải biết Hạ Tưởng còn chưa tìm được căn phòng thích hợp liền nói:
- Tôi còn có một căn phòng trống trong khu nhà ở Ủy ban nhân dân thành phố, cậu vào đó ở đi, lát nữa đến nhà lấy chìa khóa là được. Vừa lúc vợ tôi nói muốn cậu tới nhà làm quen.
Vợ Cao Hải – Tần Yến làm Trưởng phòng Quản lý hậu cần – Cục Cựu cán bộ thành phố. Cựu cán bộ vốn là một đơn vị nhàn hạ, cô lại làm việc ở phòng ban càng nhàn hơn nên rất thoải mái, chỉ cần cơ quan không có việc gì thì thậm chí không cần đi làm. Hạ Tưởng chưa gặp qua Tần Yến nhưng nghe Lý Đinh Sơn nói đây là người phụ nữ hiền hậu. Hạ Tưởng cũng muốn tăng cường quan hệ với Cao Hải thêm bước nữa nên lập tức đồng ý, chẳng qua hắn vẫn từ chối đến ở trong phòng của Cao Hải.
- Nhà thì không cần làm phiền Cao thúc, thực ra cháu cũng tìm được mấy căn phòng thích hợp, chẳng qua đều vì Thù Lê cảm thấy xa cô quá nên không đồng ý. Cô học ở Học viện Kiến Trúc, khu nhà Ủy ban cách Học viện Kiến Trúc khá xa, có lẽ cô không đồng ý.
Hạ Tưởng nửa thật nửa giả mà nói. Tào Thù Lê đúng là đã nói tốt nhất tìm căn phòng ở gần chỗ cô, cũng tiện cho cô tới đó ăn cơm. Nói là giả vì hắn không muốn nhận ân tình của Cao Hải nhiều, không muốn nợ ân tình Cao Hải nhiều. Về sau hắn công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố không thể thiếu hàng ngay qua lại với Cao Hải. Nếu như quan hệ công tư đi lại quá gần với Cao Hải thì sẽ dễ bị mọi người phán đoán.
Ủy ban nhân dân thành phố không thể so với Huyện Bá, quan hệ con người là rất phức tạp, không thể không cẩn thận. Hơn nữa Thành phố Yến là tỉnh thành, nói không chừng một người rất bình thường ở Ủy ban nhân dân thành phố còn có chỗ dựa trên tỉnh. Cho nên nhận chức ở Ủy ban nhân dân thành phố thì cẩn thận là thứ nhất, khiêm tốn là chắc chắn, còn phải bình tĩnh thấy rõ cục diện trước mắt. Nếu đi lại quá gần với Cao Hải thì vừa nhận ơn của đối phương, lại dễ bị y lôi kéo theo cái nhìn của y. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới phân tích tổng thể của hắn.
Hạ Tưởng hiểu rõ cơ hội càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng không được coi nhẹ.
Đối với Cao Hải, Hạ Tưởng tin thì tin, nhưng hắn không thể tuyệt đối tin tưởng. Nó không giống Lý Đinh Sơn và Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng có một cảm giác rất đáng tin cậy.
Hạ Tưởng cười cười xấu hổ như vậy, Cao Hải coi như hiểu mà nói:
- Thanh niên muốn gần nhau cũng tiện cho gặp mặt, điều này tôi hiểu, vậy cũng không có biện pháp. Bên phía Học viện Kiến Trúc thì tôi không có căn phòng nào miễn phí dành cho cậu ở. Cậu tự đi tìm đi. Thị trưởng Trần và Phó Thị trưởng Tào bây giờ quan hệ rất tốt, nhiều quan điểm của bọn họ khá giống nhau. Phó Thị trưởng Tào lại có nhiều kiến thức chuyên nghiệp, Thị trưởng Trần bây giờ rất coi trọng Phó Thị trưởng Tào.
Tuy rằng chỉ dùng từ coi trọng hình dung nhưng thái độ giữa Thị trưởng và Phó thị trưởng tốt như vậy, vậy phải nên dùng việc Trần Phong thưởng thức sẽ chính xác hơn. Nhưng Hạ Tưởng cũng không cảm thấy Cao Hải đây là cố ý làm thấp đi Tào Vĩnh Quốc. Thực ra nói Tào Vĩnh Quốc do một tay Trần Phong đề bạt lên cũng không quá. Trên thực tế đều do Trần Phong dùng quan hệ của mình thì Tào Vĩnh Quốc mới tiến bước dài như vậy.
Tào Vĩnh Quốc nhận chức Phó thị trưởng thường trực Thành phố Yến đã được bốn tháng, đã đi xong toàn bộ quá trình cần thiết. Ông bây giờ đã là thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực tại thành phố Yến, ông xếp thứ mười trong 13 Ủy viên thường vụ. Lẽ ra Phó thị trưởng thường trực có thể xếp thứ sáu, thứ bảy, nhưng Tào Vĩnh Quốc do kinh nghiệm không đủ nênTào Vĩnh Quốc đành phải xếp gần cuối cùng.
Có thể lấy thân phận Phó thị trưởng thường trực và thêm chức Ủy viên thường vụ, Tào Vĩnh Quốc đã thấy rất thỏa mãn. Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước. Ông có thể đột phá cực hạn của bản thân, bước chân vào trung tâm quyền lực, đây coi như bước đi quan trọng đầu tiên. Đường về sau còn rất dài, cho nên trong việc xếp hạng ở Hội nghị thường vụ, ông đứng gần cuối cùng thì ông cũng không thấy là việc xấu. Khi căn cơ chưa ổn mà bị người ghen ghét là không tốt. Không biết chừng sẽ làm mất lòng một tên tiểu nhân nào đó thì sao?
Tào Vĩnh Quốc mới đến Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng vì được Trần Phong tiến cử, quan hệ mật thiết với Trần Phong nên cũng là bình thường, không quan hệ mật thiết mới khiến cho người ta nghi ngờ. Hạ Tưởng cũng có thể đoán được bây giờ Tào Vĩnh Quốc cũng muốn theo sát Trần Phong, vùi đầu làm việc, lấy Trần Phong làm chính, trong Hội nghị thường vụ đều luôn hết lòng ủng hộ Trần Phong.
Dù sao ông đã bị dán mác người của Trần Phong, dù ông có thừa nhận hay không thì người khác cũng cho rằng như vậy. Hơn nữa trong lòng Tào Vĩnh Quốc đúng là rất cảm kích Trần Phong, nên lúc cần tỏ vẻ cũng luôn cố gắng.
Hạ Tưởng và Cao Hải nói chuyện một lúc. Hết giờ làm, Cao Hải gọi điện cho Trần Phong hỏi xin chỉ thị. Không ngờ Trần Phong đột nhiên có việc nên không thể đi được nên bảo Hạ Tưởng mai đến tìm mình.
Trưa hôm nay Cao Hải muốn cùng ăn cơm với Hạ Tưởng nhưng không ngờ trưa cũng đột nhiên có việc nên chỉ có thể để Hạ Tưởng tự mình đi ăn. Cao Hải nói:
- Chiều cậu đừng đến, về nghỉ một chút. Mai chính thức đi làm.
Cao Hải có ý muốn đưa Hạ Tưởng xuống lầu, Hạ Tưởng cũng không từ chối. Hắn cũng biết đây là Cao Hải cố ý giúp mình một chút, coi như tạo đường cho hắn, cho một số kẻ hám lợi thấy. Thực ra Hạ Tưởng vốn định khiêm tốn nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Cao Hải. Vì thế chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài Ủy ban nhân dân thành phố rồi chào tạm biệt Cao Hải. Đột nhiên có việc ngoài suy đoán của mọi người xuất hiện, Trần Phong lúc này đang cùng thư ký đi xuống lầu và định lên xe thì đột nhiên phát hiện ra Hạ Tưởng nên cười nói:
- Tiểu Hạ, cậu lại đây một chút.
Giọng Thị trưởng Trần đủ lớn, giọng của y là thứ rất quen thuộc với người ở Ủy ban nhân dân thành phố. Cũng không biết Trần Phong có phải cố ý hay không mà lần này nói rất rõ ràng khiến mọi người đang trong giờ tan tầm nhìn tới.
Hạ Tưởng thầm than thảm rồi, không muốn mọi người chú ý cũng khó. Thị trưởng Trần có đôi khi luôn làm cho người ta rất ngạc nhiên. Đáng tiếc anh không biết sự ngạc nhiên này là tốt hay là xấu. Về phần mục đích thật sự của Thị trưởng Trần càng khó đoán hơn. Hạ Tưởng đành phải chấp nhận ánh mắt của mọi người mà kiên trì đi tới trước mặt Trần Phong, muốn hỏi xem Trần Phong tìm mình có việc gì. Không ngờ Trần Phong chỉ khẽ vỗ vai hắn rồi nói:
- Đến làm tốt công việc, tôi sẽ không để cậu bị thiệt. Mai tới văn phòng tôi một chuyến.
Trần Phong đi rồi nhưng Hạ Tưởng đang dở khóc dở cười. Rất tất nhiên Trần Phong đây là cố ý làm cho người khác xem, nhưng cũng không cần phải làm cho nhân viên Ủy ban nhân dân thành phố xem chứ? Trong Ủy ban nhân dân thành phố thì Thị trưởng Trần là lớn nhất, Trần Phong làm như vậy có phải là thừa không?
Hạ Tưởng lắc đầu cười cười và bước chân định đi thì một chiếc xe Audi lặng lẽ dừng sát bên người hắn. Hạ Tưởng ngẩn ra và mới nhớ mình vừa nãy đứng ở một chỗ không đúng. Đây là cửa ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, lái xe của lãnh đạo lớn nhỏ đều phải đến cửa chờ đón lãnh đạo.
Biển số xe thì hắn không biết, nhưng lái xe Lý Khiết Phu thì hắn biết. Hắn không khỏi vui mừng. Tào Vĩnh Quốc đúng là nhớ tình cũ, lái xe Lý Khiết Phu cũng được mang tới. Hắn gật đầu với Lý Khiết Phu coi như chào thì đột nhiên có giọng quen thuộc từ sau gọi tới:
- Đúng là quá trùng hợp, Tiểu Hạ, lên xe cùng bác đi ăn cơm.
Trưởng ban thư ký cùng xuống lầu, Thị trưởng Trần chủ động chào hỏi, nói chuyện thân mật, cuối cùng lại ngồi xe của Phó thị trưởng thường trực Tào Vĩnh Quốc mới nhận chức, cùng Thị trưởng Tào rời đi. Lai lịch của Hạ Tưởng lập tức là đề tài được người của Ủy ban nhân dân thành phố bàn tán sôi nổi. Gần như tất cả mọi người đều bàn về thanh niên rất trẻ này. Thanh niên này hơi đen nhưng trông khỏe mạnh, khi cười rất thật thà vậy mà có thể khiến cho ba nhân vật lớn nắm quyền của Ủy ban nhân dân thành phố gồm Thị trưởng Trần, Phó Thị trưởng Tào và Trưởng ban thư ký Cao cùng coi trọng. Hắn rốt cuộc là ai?
Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc không biết trong một căn phòng trên tầng bẩy của Ủy ban nhân dân thành phố có hai người đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Một người trong đó tầm hơn 50 tuổi đầy nho nhã, nếu như đeo kính thì y còn trông trí thức hơn cả Lý Đinh Sơn. Người bên cạnh hơi cúi người đứng bên, người này cao bình thường, khuôn mặt bình thường và hơi béo. Nếu muốn tìm điểm đặc biệt của y thì giữa trán y có nốt ruồi đỏ. Đáng tiếc y là một người đàn ông trung niên, nếu nốt ruồi này xuất hiện trên mặt phụ nữ thì đó là người đẹp hiếm có.
- Phó Thị trưởng Đàm, anh nói thanh niên đó là Hạ Tưởng?
Người đàn ông nho nhã có chút hứng thú mà hỏi. Y dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên kính. Ngón tay thon dài của y nhìn qua giống như đang lướt trên cây đàn Piano vậy.
- Đúng thế thưa Bí thư Thôi.
Thị trưởng Đàm hơi cúi người một chút. Y không đoán ra ý đồ thật của Thôi Hướng nên không dám nhiều lời mà nói:
- Hạ Tưởng được Thị trưởng Trần đưa từ Huyện Bá về. Cậu ta trước đây là thư ký của Lý Đinh Sơn.
- Lý Đinh Sơn? Người của Tống Triêu Độ?
Thôi Hướng cười cười đầy ẩn ý, trong nụ cười của y có vài phần xa cách và lạnh nhạt. Y về chỗ ngồi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể nói Hạ Tưởng là cây cầu liên hệ với Lý Đinh Sơn, Cao Hải và Tào Vĩnh Quốc. Không ngờ một tên trông rất bình thường như vậy, một cán bộ trẻ tuổi cấp Phó Trưởng phòng lại có mạng lưới quan hệ phức tạp như vậy, thậm chí có thể nói về sau hắn sẽ thành cây cầu giữa Phó bí thư Lộ, Trưởng ban Lô và Tống Triêu Độ. Không đơn giản. Nếu tình hình này do một tay hắn tỉ mỉ tạo thành thì tôi đúng là phải thật lòng khen hắn một câu. Hắn đúng là làm đến mức xử lý việc khó một cách dễ dàng.
- Vậy Thị trưởng Trần có quan hệ gì với hắn?
Phó Thị trưởng Đàm rất cẩn thận mà hỏi. Y và Thôi Hướng tiếp xúc không nhiều, còn không rõ sở thích của Thôi Hướng, càng không rõ Thôi Hướng hỏi Hạ Tưởng là có ý gì nên thử dò hỏi.
- Thị trưởng Trần cũng không đơn giản. Y đương nhiên cũng thấy tầm quan trọng của Hạ Tưởng, nếu không sao y lại muốn ra mặt diễn kịch cho tôi xem. Ha ha.
Thôi Hướng cười cười lắc đầu không cho là đúng rồi nói:
- Vận mệnh của Thành phố Yến bây giờ còn chưa mở ra. Tiến vào một Tào Vĩnh Quốc có lẽ cũng không tạo được nhiều gợn sóng. Thị trưởng Trần rốt cuộc muốn dùng Hạ Tưởng để lôi kéo lợi ích của ai?
Đàm Long không dám tiếp lời. Y chỉ là không rõ Hạ Tưởng kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến Thị trưởng Trần phải điều hắn từ Huyện Bá xa xôi về đây? Nếu điều đến vì sao không trực tiếp trọng dụng mà lại muốn điều vào Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô kia chứ?
Hạ Tưởng đương nhiên không biết việc Trần Phong cố ý cười nói, vỗ vai hắn đã thành tâm điểm của cả Ủy ban nhân dân thành phố, còn khiến cho Bí thư Thành ủy Thôi Hướng và Phó thị trưởng Đàm Long cũng có hứng thú với mình.
Hạ Tưởng chỉ có thể thành thật đi ăn trưa với Tào Vĩnh Quốc, nói vài việc đơn giản và không đề cập gì tới công việc.
Buổi chiều không có việc gì hắn liền quyết định đi tìm Tiếu Giai.
Về Thành phố Yến hai ba hôm, Hạ Tưởng chỉ có thể gặp Tào Thù Lê một lần, còn chưa kịp gặp Tiếu Giai. Bởi vì trước đó hắn còn dành thời gian về nhà một chuyến.
Thằng em trai Hạ An đã được vào Thành ủy thành phố Đan Thành công tác. Tuy rằng chỉ làm một nhân viên bình thường nhưng cũng làm bố mẹ Hạ Tưởng rất vui mừng. Càng làm cho bố mẹ Hứa Ninh đánh giá cao Hạ An, còn nhiều lần nói một khi Hạ Tưởng về thì nhất định phải nói với bọn họ, để bọn họ cảm ơn Hạ Tưởng. Bố mẹ Hứa Ninh sao lại muốn cảm ơn Hạ Tưởng? Lại nói Hạ Tưởng giúp Hạ An cũng không phải vì bọn họ. Bọn họ chẳng qua chỉ là muốn tạo quan hệ với Hạ Tưởng phải không?
Hạ Tưởng sau khi về nhà làm bố mẹ hắn rất vui. Nhất là ông bố còn lấy ra chai rượu ngâm nhiều năm nói muốn phải uống vài chén. Cũng không biết tại sao lại truyền ra tin đồn nói Hạ Tưởng có quan hệ khá tốt với Bí thư Thành ủy Đan Thành. Điều này làm cho Hạ Thiên Thành làm công nhân ở Công ty Xây dựng số 1 Đan Thành nhiều năm bây giờ lại đột nhiên được thăng chức lên làm Phó Trưởng phòng.
Hạ An cũng rất vui khi Hạ Tưởng về. Y không ngừng hỏi han Hạ Tưởng.
Tào Vĩnh Quốc lên làm Phó thị trưởng thường trực Thành phố Yến thì người nhà Hạ Tưởng cũng từ miệng của Tào Vĩnh Vượng – em trai Tào Vĩnh Quốc nghe được. Nghe nói Hạ Thiên Thành còn mua pháo treo trước nhà mà đốt. Ông đương nhiên coi giám đốc sở Tào Vĩnh Quốc là thông gia của mình.
Tào Thù Lê không có gì để nói. Cô bé sau kỳ nghỉ liền vào năm thứ ba, chẳng qua dù lớn hơn một tuổi mà tính cách vẫn còn trẻ con. Nhắc tới Liên Nhược Hạm là trong lòng Hạ Tưởng lại thấy chua xót và bất đắc dĩ. Từ mùa đông năm trước ở Huyện Bá, hắn vô tình làm cô tức giận rời đi, Liên Nhược Hạm giống như biến mất vậy, gọi điện thì máy cũng luôn tắt. Tào Thù Lê cũng không biết cô đi đâu. Liên Nhược Hạm giống như biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Có đôi khi nghĩ tới Liên Nhược Hạm mà trong lòng Hạ Tưởng lại có chút nuối tiếc. Hắn muốn ngay mặt xin lỗi cô một tiếng. Cô mạo hiểm lái xe từ Bắc Kinh qua đường núi tới Huyện Bá. Không cần nói cái khác, chỉ riêng tình nghĩa này cũng đủ để hắn trịnh trọng nói một câu cảm ơn, lại càng không nói đến việc hắn nhiều lúc thầm lợi dụng thân phận của cô mà hoàn thành rất nhiều việc, nhiều lần dựa vào cô mà làm được không ít chuyện.
Hạ Tưởng ở nhà một tối rồi quay về Thành phố Yến. Hắn có rất nhiều việc nên không thể ở lâu. Bố mẹ hắn cũng vui vì hắn điều lên Ủy ban nhân dân thành phố Yến công tác, nhắc hắn phải làm tốt công việc, nhưng đừng quên thường xuyên báo cáo công việc với Lý Đinh Sơn. Dù sao Bí thư Lý cũng là người đưa hắn vào quan trường, không thể nào được quên. Hắn liền gật đầu.
Tiếu Giai mua một căn nhà một phòng khách, một phòng ngủ ở khu chung cư Lệ Hương. Căn phòng này mặc dù chỉ có 40m vuông nhưng lại dọn dẹp, trang trí rất ấm áp. Nghe nói Hạ Tưởng tới, Tiếu Giai liền bỏ lại tất cả mối làm ăn mà ở nhà đợi. Đầu tiên cô cẩn thận quét dọn nhà cửa, sau đó trang điểm nhẹ, còn mặc bộ quần áo mặc ở nhà và mua ít rượu và đồ ăn. Tim cô đập rất nhanh và mong chờ Hạ Tưởng tới.
Có thể nói sau lần quan hệ trước đó thì hai người không ở riêng với nhau. Nam nữ có lần đầu tiên mà lại ở chung một chỗ trong nhà thì đúng là rất mập mờ. Tiếu Giai vừa có chút mong chờ lại có chút hoảng hốt. Cô vừa mong được ôm Hạ Tưởng, lại có chút sợ hãi vì sẽ đau. Khi cô đang suy nghĩ linh tinh thì chuông cửa vang lên.
Quả nhiên là Hạ Tưởng. Hắn đến làm Tiếu Giai ngẩn ra. Nhìn Hạ Tưởng đen hơn, gầy hơn, hình như cao hơn một chút. Không thay đổi là nụ cười thật thà, chất phác và ánh mắt trong suốt có thể làm cho người ta ấm áp và muốn dựa vào lòng. Tiếu Giai cuối cùng không nhịn được mà lao vào lòng Hạ Tưởng:
- Đồ xấu xa, anh cuối cùng đã tới, em nhớ anh muốn chết.
Lần đầu tiên nghe thấy lời ngọt ngào, dịu dàng của Tiếu Giai, Hạ Tưởng có chút không quen nên gãi đầu nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Anh nghe lầm hay là em nói sai vậy?
Hắn vừa dứt câu thì đã ăn một đấm khá mạnh vào trong ngực:
- Không cho nói, không được phá vỡ không khí này.
Hạ Tưởng khẽ vỗ vỗ bờ lưng của Tiếu Giai, trong lòng có chút thương xót. So sánh với Tào Thù Lê, so sánh với Liên Nhược Hạm, thậm chí so sánh với Trương Tín Dĩnh thì Tiếu Giai vất vả và khổ cực hơn nhiều. Một mình cô phải cố gắng, nỗ lực với tất cả, không có ai để nói chuyện, không ai bầu bạn thì đó là người phụ nữ kiên cường như thế nào. Phía sau vẻ vui tươi của cô nhất định sẽ là sự cô đơn, mệt mỏi, khát vọng được hắn ôm và ủng hộ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiếu Giai không hề động đậy ở trong lòng hắn, cô dã ngủ.
Hạ Tưởng có chút đau lòng. Đứng có thể ngủ, Tiếu Giai đúng là rất mệt mỏi, cũng là rất khát vọng có một chỗ dựa vào, cho nên cô mới có thể say sưa đi vào giấc mộng ở trong lòng hắn như vậy. Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, rất nhẹ nhàng và cẩn thận vì sợ cô tỉnh giấc. Hắn đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, quan sát khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chỗ đẹp nhất của Tiếu Giai không phải là khuôn mặt, cũng không phải là ngũ quan hoàn mỹ, mà cô có một luồng khí quyến rũ vô hình. Cho dù cô có nhắm mắt lại thì hàng mi vẫn khẽ run lên, vẻ mặt yên bình mà lặng lẽ, không hề hoạt bát, sôi nổi như khi tỉnh. Trên người cô toát ra một khí chất làm người ta si mê, không lúc nào không nhắc cho người khác cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp mà khêu gợi.
Vẻ quyến rũ và mê người của cô làm người ta không nhịn được nhớ đến câu thành ngữ: Thiên sinh mị cốt (trời sinh quyến rũ từ trong xương tủy).
Hơn nữa tên này vẫn giấu tài không lộ ra. trên đường đi đều không nói ra thân phận của mình, bị mình mắng vài câu mà không hề tức giận, chỉ riêng sự nhẫn nhịn như vậy đã rất cao. Đến sau đó Hạ Tưởng vừa ra tay đã xử lý được ba anh em rất khó chơi kia. Ba tên kia vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến Ngô Cảng Đắc đến cuối cùng không đưa ra yêu cầu gì, còn chủ động rút lui. Ngô Cảng Đắc thầm than lợi hại.
Cao thủ trong cao thủ. Nhẫn nhịn đến mức này, thủ đoạn cũng rất cao và cứng rắn. Ngô Cảng Đắc xuất thân bên Quản lý đô thị, tính cách khá phóng khoáng nhưng y lại rất cẩn thận và tinh tế, giỏi về phân tích vấn đề. Cho nên khi y thấy toàn bộ câu chuyện xảy ra, lại xác nhận thanh niên trước mặt mình chính là phó chủ nhiệm Hạ Tưởng mới tới, chút tâm tư muốn lợi dụng Hạ Tưởng của y lúc trước đã ném tới chín tầng mây. Y lập tức hạ quyết tâm dùng thủ đoạn nịnh bợ lôi kéo Hạ Tưởng.
Trẻ như vậy mà có thủ đoạn này, hơn nữa có chỗ dựa không nhỏ thì không nịnh bợ có được không? Chỉ sợ nịnh nọt chậm sẽ có người đoạt trước một bước. Ngô Cảng Đắc đã nghĩ mọi người đều là đàn ông, ăn bữa cơm, uống chén rượu là kéo gần quan hệ lại được ngay. Y thầm nhìn Khúc Nhã Hân mà có chút đắc ý và nghĩ đáng tiếc nhỉ Phó chủ nhiệm Khúc, Hạ Tưởng này còn rất trẻ, cô muốn hấp dẫn y thì tuổi đúng là hơi cao đó.
Mắt Khúc Nhã Hân đảo đảo, trong lòng lại có chút chua xót. Cô vẫn nghĩ Hạ Tưởng tuy rằng nhỏ hơn mình cũng không nhỏ hơn quá nhiều. Không ngờ hắn chẳng những mới 24 tuổi, hơn nữa vừa thông minh lại vừa có thủ đoạn. Hắn vừa rồi gọi một cuộc điện thoại là có thể mời được phóng viên Báo chiều tỉnh Yến tới, xem ra có chỗ dựa không hề nhỏ. Chút tâm tư muốn tranh cao thấp cùng Hạ Tưởng của cô lập tức bị dập tắt, chỉ còn lại một tia ảo tưởng là cho dù Hạ Tưởng có năng lực mà nếu không được Trưởng ban thư ký Cao coi trọng, hơn nữa y chỉ là Phó Trưởng phòng nên người cuối cùng được giữ lại là cô.
Chẳng qua khi về Ủy ban nhân dân thành phố thì mọi người vừa vặn gặp được Cao Hải từ Tam Giang họp trở về. Cao Hải có chút sửng sốt rồi rất vui mừng bắt tay Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, sao cậu không gọi điện tới trước mà tự mình tới thế này? Sao lại phải vội vàng đi nhận chức như vậy, có phải muốn tôi và Thị trưởng Trần ngạc nhiên không? Thị trưởng Trần vừa nãy còn nhắc đến cậu, bảo cậu đến liền lập tức tới văn phòng gặp ngài.
Hạ Tưởng vốn định về lau sạch bàn sẽ tìm Cao Hải. Bây giờ đã gặp Cao Hải liền không chậm trễ. Hắn gật đầu với Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc rồi cùng Cao Hải đi vào văn phòng y.
Thấy Cao Hải có thái độ thân thiết với Hạ Tưởng như vậy, nghe thấy Thị trưởng Trần còn đích thân gọi Hạ Tưởng, Khúc Nhã Hân cuối cùng buồn bã nghĩ rằng Phó chủ nhiệm cấp phó phòng Hạ Tưởng này vượt lên cô và Ngô Cảng Đắc chỉ là vấn đề thời gian.
Cao Hải biết Hạ Tưởng còn chưa tìm được căn phòng thích hợp liền nói:
- Tôi còn có một căn phòng trống trong khu nhà ở Ủy ban nhân dân thành phố, cậu vào đó ở đi, lát nữa đến nhà lấy chìa khóa là được. Vừa lúc vợ tôi nói muốn cậu tới nhà làm quen.
Vợ Cao Hải – Tần Yến làm Trưởng phòng Quản lý hậu cần – Cục Cựu cán bộ thành phố. Cựu cán bộ vốn là một đơn vị nhàn hạ, cô lại làm việc ở phòng ban càng nhàn hơn nên rất thoải mái, chỉ cần cơ quan không có việc gì thì thậm chí không cần đi làm. Hạ Tưởng chưa gặp qua Tần Yến nhưng nghe Lý Đinh Sơn nói đây là người phụ nữ hiền hậu. Hạ Tưởng cũng muốn tăng cường quan hệ với Cao Hải thêm bước nữa nên lập tức đồng ý, chẳng qua hắn vẫn từ chối đến ở trong phòng của Cao Hải.
- Nhà thì không cần làm phiền Cao thúc, thực ra cháu cũng tìm được mấy căn phòng thích hợp, chẳng qua đều vì Thù Lê cảm thấy xa cô quá nên không đồng ý. Cô học ở Học viện Kiến Trúc, khu nhà Ủy ban cách Học viện Kiến Trúc khá xa, có lẽ cô không đồng ý.
Hạ Tưởng nửa thật nửa giả mà nói. Tào Thù Lê đúng là đã nói tốt nhất tìm căn phòng ở gần chỗ cô, cũng tiện cho cô tới đó ăn cơm. Nói là giả vì hắn không muốn nhận ân tình của Cao Hải nhiều, không muốn nợ ân tình Cao Hải nhiều. Về sau hắn công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố không thể thiếu hàng ngay qua lại với Cao Hải. Nếu như quan hệ công tư đi lại quá gần với Cao Hải thì sẽ dễ bị mọi người phán đoán.
Ủy ban nhân dân thành phố không thể so với Huyện Bá, quan hệ con người là rất phức tạp, không thể không cẩn thận. Hơn nữa Thành phố Yến là tỉnh thành, nói không chừng một người rất bình thường ở Ủy ban nhân dân thành phố còn có chỗ dựa trên tỉnh. Cho nên nhận chức ở Ủy ban nhân dân thành phố thì cẩn thận là thứ nhất, khiêm tốn là chắc chắn, còn phải bình tĩnh thấy rõ cục diện trước mắt. Nếu đi lại quá gần với Cao Hải thì vừa nhận ơn của đối phương, lại dễ bị y lôi kéo theo cái nhìn của y. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới phân tích tổng thể của hắn.
Hạ Tưởng hiểu rõ cơ hội càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng không được coi nhẹ.
Đối với Cao Hải, Hạ Tưởng tin thì tin, nhưng hắn không thể tuyệt đối tin tưởng. Nó không giống Lý Đinh Sơn và Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng có một cảm giác rất đáng tin cậy.
Hạ Tưởng cười cười xấu hổ như vậy, Cao Hải coi như hiểu mà nói:
- Thanh niên muốn gần nhau cũng tiện cho gặp mặt, điều này tôi hiểu, vậy cũng không có biện pháp. Bên phía Học viện Kiến Trúc thì tôi không có căn phòng nào miễn phí dành cho cậu ở. Cậu tự đi tìm đi. Thị trưởng Trần và Phó Thị trưởng Tào bây giờ quan hệ rất tốt, nhiều quan điểm của bọn họ khá giống nhau. Phó Thị trưởng Tào lại có nhiều kiến thức chuyên nghiệp, Thị trưởng Trần bây giờ rất coi trọng Phó Thị trưởng Tào.
Tuy rằng chỉ dùng từ coi trọng hình dung nhưng thái độ giữa Thị trưởng và Phó thị trưởng tốt như vậy, vậy phải nên dùng việc Trần Phong thưởng thức sẽ chính xác hơn. Nhưng Hạ Tưởng cũng không cảm thấy Cao Hải đây là cố ý làm thấp đi Tào Vĩnh Quốc. Thực ra nói Tào Vĩnh Quốc do một tay Trần Phong đề bạt lên cũng không quá. Trên thực tế đều do Trần Phong dùng quan hệ của mình thì Tào Vĩnh Quốc mới tiến bước dài như vậy.
Tào Vĩnh Quốc nhận chức Phó thị trưởng thường trực Thành phố Yến đã được bốn tháng, đã đi xong toàn bộ quá trình cần thiết. Ông bây giờ đã là thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực tại thành phố Yến, ông xếp thứ mười trong 13 Ủy viên thường vụ. Lẽ ra Phó thị trưởng thường trực có thể xếp thứ sáu, thứ bảy, nhưng Tào Vĩnh Quốc do kinh nghiệm không đủ nênTào Vĩnh Quốc đành phải xếp gần cuối cùng.
Có thể lấy thân phận Phó thị trưởng thường trực và thêm chức Ủy viên thường vụ, Tào Vĩnh Quốc đã thấy rất thỏa mãn. Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước. Ông có thể đột phá cực hạn của bản thân, bước chân vào trung tâm quyền lực, đây coi như bước đi quan trọng đầu tiên. Đường về sau còn rất dài, cho nên trong việc xếp hạng ở Hội nghị thường vụ, ông đứng gần cuối cùng thì ông cũng không thấy là việc xấu. Khi căn cơ chưa ổn mà bị người ghen ghét là không tốt. Không biết chừng sẽ làm mất lòng một tên tiểu nhân nào đó thì sao?
Tào Vĩnh Quốc mới đến Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng vì được Trần Phong tiến cử, quan hệ mật thiết với Trần Phong nên cũng là bình thường, không quan hệ mật thiết mới khiến cho người ta nghi ngờ. Hạ Tưởng cũng có thể đoán được bây giờ Tào Vĩnh Quốc cũng muốn theo sát Trần Phong, vùi đầu làm việc, lấy Trần Phong làm chính, trong Hội nghị thường vụ đều luôn hết lòng ủng hộ Trần Phong.
Dù sao ông đã bị dán mác người của Trần Phong, dù ông có thừa nhận hay không thì người khác cũng cho rằng như vậy. Hơn nữa trong lòng Tào Vĩnh Quốc đúng là rất cảm kích Trần Phong, nên lúc cần tỏ vẻ cũng luôn cố gắng.
Hạ Tưởng và Cao Hải nói chuyện một lúc. Hết giờ làm, Cao Hải gọi điện cho Trần Phong hỏi xin chỉ thị. Không ngờ Trần Phong đột nhiên có việc nên không thể đi được nên bảo Hạ Tưởng mai đến tìm mình.
Trưa hôm nay Cao Hải muốn cùng ăn cơm với Hạ Tưởng nhưng không ngờ trưa cũng đột nhiên có việc nên chỉ có thể để Hạ Tưởng tự mình đi ăn. Cao Hải nói:
- Chiều cậu đừng đến, về nghỉ một chút. Mai chính thức đi làm.
Cao Hải có ý muốn đưa Hạ Tưởng xuống lầu, Hạ Tưởng cũng không từ chối. Hắn cũng biết đây là Cao Hải cố ý giúp mình một chút, coi như tạo đường cho hắn, cho một số kẻ hám lợi thấy. Thực ra Hạ Tưởng vốn định khiêm tốn nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Cao Hải. Vì thế chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài Ủy ban nhân dân thành phố rồi chào tạm biệt Cao Hải. Đột nhiên có việc ngoài suy đoán của mọi người xuất hiện, Trần Phong lúc này đang cùng thư ký đi xuống lầu và định lên xe thì đột nhiên phát hiện ra Hạ Tưởng nên cười nói:
- Tiểu Hạ, cậu lại đây một chút.
Giọng Thị trưởng Trần đủ lớn, giọng của y là thứ rất quen thuộc với người ở Ủy ban nhân dân thành phố. Cũng không biết Trần Phong có phải cố ý hay không mà lần này nói rất rõ ràng khiến mọi người đang trong giờ tan tầm nhìn tới.
Hạ Tưởng thầm than thảm rồi, không muốn mọi người chú ý cũng khó. Thị trưởng Trần có đôi khi luôn làm cho người ta rất ngạc nhiên. Đáng tiếc anh không biết sự ngạc nhiên này là tốt hay là xấu. Về phần mục đích thật sự của Thị trưởng Trần càng khó đoán hơn. Hạ Tưởng đành phải chấp nhận ánh mắt của mọi người mà kiên trì đi tới trước mặt Trần Phong, muốn hỏi xem Trần Phong tìm mình có việc gì. Không ngờ Trần Phong chỉ khẽ vỗ vai hắn rồi nói:
- Đến làm tốt công việc, tôi sẽ không để cậu bị thiệt. Mai tới văn phòng tôi một chuyến.
Trần Phong đi rồi nhưng Hạ Tưởng đang dở khóc dở cười. Rất tất nhiên Trần Phong đây là cố ý làm cho người khác xem, nhưng cũng không cần phải làm cho nhân viên Ủy ban nhân dân thành phố xem chứ? Trong Ủy ban nhân dân thành phố thì Thị trưởng Trần là lớn nhất, Trần Phong làm như vậy có phải là thừa không?
Hạ Tưởng lắc đầu cười cười và bước chân định đi thì một chiếc xe Audi lặng lẽ dừng sát bên người hắn. Hạ Tưởng ngẩn ra và mới nhớ mình vừa nãy đứng ở một chỗ không đúng. Đây là cửa ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, lái xe của lãnh đạo lớn nhỏ đều phải đến cửa chờ đón lãnh đạo.
Biển số xe thì hắn không biết, nhưng lái xe Lý Khiết Phu thì hắn biết. Hắn không khỏi vui mừng. Tào Vĩnh Quốc đúng là nhớ tình cũ, lái xe Lý Khiết Phu cũng được mang tới. Hắn gật đầu với Lý Khiết Phu coi như chào thì đột nhiên có giọng quen thuộc từ sau gọi tới:
- Đúng là quá trùng hợp, Tiểu Hạ, lên xe cùng bác đi ăn cơm.
Trưởng ban thư ký cùng xuống lầu, Thị trưởng Trần chủ động chào hỏi, nói chuyện thân mật, cuối cùng lại ngồi xe của Phó thị trưởng thường trực Tào Vĩnh Quốc mới nhận chức, cùng Thị trưởng Tào rời đi. Lai lịch của Hạ Tưởng lập tức là đề tài được người của Ủy ban nhân dân thành phố bàn tán sôi nổi. Gần như tất cả mọi người đều bàn về thanh niên rất trẻ này. Thanh niên này hơi đen nhưng trông khỏe mạnh, khi cười rất thật thà vậy mà có thể khiến cho ba nhân vật lớn nắm quyền của Ủy ban nhân dân thành phố gồm Thị trưởng Trần, Phó Thị trưởng Tào và Trưởng ban thư ký Cao cùng coi trọng. Hắn rốt cuộc là ai?
Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc không biết trong một căn phòng trên tầng bẩy của Ủy ban nhân dân thành phố có hai người đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Một người trong đó tầm hơn 50 tuổi đầy nho nhã, nếu như đeo kính thì y còn trông trí thức hơn cả Lý Đinh Sơn. Người bên cạnh hơi cúi người đứng bên, người này cao bình thường, khuôn mặt bình thường và hơi béo. Nếu muốn tìm điểm đặc biệt của y thì giữa trán y có nốt ruồi đỏ. Đáng tiếc y là một người đàn ông trung niên, nếu nốt ruồi này xuất hiện trên mặt phụ nữ thì đó là người đẹp hiếm có.
- Phó Thị trưởng Đàm, anh nói thanh niên đó là Hạ Tưởng?
Người đàn ông nho nhã có chút hứng thú mà hỏi. Y dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên kính. Ngón tay thon dài của y nhìn qua giống như đang lướt trên cây đàn Piano vậy.
- Đúng thế thưa Bí thư Thôi.
Thị trưởng Đàm hơi cúi người một chút. Y không đoán ra ý đồ thật của Thôi Hướng nên không dám nhiều lời mà nói:
- Hạ Tưởng được Thị trưởng Trần đưa từ Huyện Bá về. Cậu ta trước đây là thư ký của Lý Đinh Sơn.
- Lý Đinh Sơn? Người của Tống Triêu Độ?
Thôi Hướng cười cười đầy ẩn ý, trong nụ cười của y có vài phần xa cách và lạnh nhạt. Y về chỗ ngồi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể nói Hạ Tưởng là cây cầu liên hệ với Lý Đinh Sơn, Cao Hải và Tào Vĩnh Quốc. Không ngờ một tên trông rất bình thường như vậy, một cán bộ trẻ tuổi cấp Phó Trưởng phòng lại có mạng lưới quan hệ phức tạp như vậy, thậm chí có thể nói về sau hắn sẽ thành cây cầu giữa Phó bí thư Lộ, Trưởng ban Lô và Tống Triêu Độ. Không đơn giản. Nếu tình hình này do một tay hắn tỉ mỉ tạo thành thì tôi đúng là phải thật lòng khen hắn một câu. Hắn đúng là làm đến mức xử lý việc khó một cách dễ dàng.
- Vậy Thị trưởng Trần có quan hệ gì với hắn?
Phó Thị trưởng Đàm rất cẩn thận mà hỏi. Y và Thôi Hướng tiếp xúc không nhiều, còn không rõ sở thích của Thôi Hướng, càng không rõ Thôi Hướng hỏi Hạ Tưởng là có ý gì nên thử dò hỏi.
- Thị trưởng Trần cũng không đơn giản. Y đương nhiên cũng thấy tầm quan trọng của Hạ Tưởng, nếu không sao y lại muốn ra mặt diễn kịch cho tôi xem. Ha ha.
Thôi Hướng cười cười lắc đầu không cho là đúng rồi nói:
- Vận mệnh của Thành phố Yến bây giờ còn chưa mở ra. Tiến vào một Tào Vĩnh Quốc có lẽ cũng không tạo được nhiều gợn sóng. Thị trưởng Trần rốt cuộc muốn dùng Hạ Tưởng để lôi kéo lợi ích của ai?
Đàm Long không dám tiếp lời. Y chỉ là không rõ Hạ Tưởng kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến Thị trưởng Trần phải điều hắn từ Huyện Bá xa xôi về đây? Nếu điều đến vì sao không trực tiếp trọng dụng mà lại muốn điều vào Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô kia chứ?
Hạ Tưởng đương nhiên không biết việc Trần Phong cố ý cười nói, vỗ vai hắn đã thành tâm điểm của cả Ủy ban nhân dân thành phố, còn khiến cho Bí thư Thành ủy Thôi Hướng và Phó thị trưởng Đàm Long cũng có hứng thú với mình.
Hạ Tưởng chỉ có thể thành thật đi ăn trưa với Tào Vĩnh Quốc, nói vài việc đơn giản và không đề cập gì tới công việc.
Buổi chiều không có việc gì hắn liền quyết định đi tìm Tiếu Giai.
Về Thành phố Yến hai ba hôm, Hạ Tưởng chỉ có thể gặp Tào Thù Lê một lần, còn chưa kịp gặp Tiếu Giai. Bởi vì trước đó hắn còn dành thời gian về nhà một chuyến.
Thằng em trai Hạ An đã được vào Thành ủy thành phố Đan Thành công tác. Tuy rằng chỉ làm một nhân viên bình thường nhưng cũng làm bố mẹ Hạ Tưởng rất vui mừng. Càng làm cho bố mẹ Hứa Ninh đánh giá cao Hạ An, còn nhiều lần nói một khi Hạ Tưởng về thì nhất định phải nói với bọn họ, để bọn họ cảm ơn Hạ Tưởng. Bố mẹ Hứa Ninh sao lại muốn cảm ơn Hạ Tưởng? Lại nói Hạ Tưởng giúp Hạ An cũng không phải vì bọn họ. Bọn họ chẳng qua chỉ là muốn tạo quan hệ với Hạ Tưởng phải không?
Hạ Tưởng sau khi về nhà làm bố mẹ hắn rất vui. Nhất là ông bố còn lấy ra chai rượu ngâm nhiều năm nói muốn phải uống vài chén. Cũng không biết tại sao lại truyền ra tin đồn nói Hạ Tưởng có quan hệ khá tốt với Bí thư Thành ủy Đan Thành. Điều này làm cho Hạ Thiên Thành làm công nhân ở Công ty Xây dựng số 1 Đan Thành nhiều năm bây giờ lại đột nhiên được thăng chức lên làm Phó Trưởng phòng.
Hạ An cũng rất vui khi Hạ Tưởng về. Y không ngừng hỏi han Hạ Tưởng.
Tào Vĩnh Quốc lên làm Phó thị trưởng thường trực Thành phố Yến thì người nhà Hạ Tưởng cũng từ miệng của Tào Vĩnh Vượng – em trai Tào Vĩnh Quốc nghe được. Nghe nói Hạ Thiên Thành còn mua pháo treo trước nhà mà đốt. Ông đương nhiên coi giám đốc sở Tào Vĩnh Quốc là thông gia của mình.
Tào Thù Lê không có gì để nói. Cô bé sau kỳ nghỉ liền vào năm thứ ba, chẳng qua dù lớn hơn một tuổi mà tính cách vẫn còn trẻ con. Nhắc tới Liên Nhược Hạm là trong lòng Hạ Tưởng lại thấy chua xót và bất đắc dĩ. Từ mùa đông năm trước ở Huyện Bá, hắn vô tình làm cô tức giận rời đi, Liên Nhược Hạm giống như biến mất vậy, gọi điện thì máy cũng luôn tắt. Tào Thù Lê cũng không biết cô đi đâu. Liên Nhược Hạm giống như biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Có đôi khi nghĩ tới Liên Nhược Hạm mà trong lòng Hạ Tưởng lại có chút nuối tiếc. Hắn muốn ngay mặt xin lỗi cô một tiếng. Cô mạo hiểm lái xe từ Bắc Kinh qua đường núi tới Huyện Bá. Không cần nói cái khác, chỉ riêng tình nghĩa này cũng đủ để hắn trịnh trọng nói một câu cảm ơn, lại càng không nói đến việc hắn nhiều lúc thầm lợi dụng thân phận của cô mà hoàn thành rất nhiều việc, nhiều lần dựa vào cô mà làm được không ít chuyện.
Hạ Tưởng ở nhà một tối rồi quay về Thành phố Yến. Hắn có rất nhiều việc nên không thể ở lâu. Bố mẹ hắn cũng vui vì hắn điều lên Ủy ban nhân dân thành phố Yến công tác, nhắc hắn phải làm tốt công việc, nhưng đừng quên thường xuyên báo cáo công việc với Lý Đinh Sơn. Dù sao Bí thư Lý cũng là người đưa hắn vào quan trường, không thể nào được quên. Hắn liền gật đầu.
Tiếu Giai mua một căn nhà một phòng khách, một phòng ngủ ở khu chung cư Lệ Hương. Căn phòng này mặc dù chỉ có 40m vuông nhưng lại dọn dẹp, trang trí rất ấm áp. Nghe nói Hạ Tưởng tới, Tiếu Giai liền bỏ lại tất cả mối làm ăn mà ở nhà đợi. Đầu tiên cô cẩn thận quét dọn nhà cửa, sau đó trang điểm nhẹ, còn mặc bộ quần áo mặc ở nhà và mua ít rượu và đồ ăn. Tim cô đập rất nhanh và mong chờ Hạ Tưởng tới.
Có thể nói sau lần quan hệ trước đó thì hai người không ở riêng với nhau. Nam nữ có lần đầu tiên mà lại ở chung một chỗ trong nhà thì đúng là rất mập mờ. Tiếu Giai vừa có chút mong chờ lại có chút hoảng hốt. Cô vừa mong được ôm Hạ Tưởng, lại có chút sợ hãi vì sẽ đau. Khi cô đang suy nghĩ linh tinh thì chuông cửa vang lên.
Quả nhiên là Hạ Tưởng. Hắn đến làm Tiếu Giai ngẩn ra. Nhìn Hạ Tưởng đen hơn, gầy hơn, hình như cao hơn một chút. Không thay đổi là nụ cười thật thà, chất phác và ánh mắt trong suốt có thể làm cho người ta ấm áp và muốn dựa vào lòng. Tiếu Giai cuối cùng không nhịn được mà lao vào lòng Hạ Tưởng:
- Đồ xấu xa, anh cuối cùng đã tới, em nhớ anh muốn chết.
Lần đầu tiên nghe thấy lời ngọt ngào, dịu dàng của Tiếu Giai, Hạ Tưởng có chút không quen nên gãi đầu nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Anh nghe lầm hay là em nói sai vậy?
Hắn vừa dứt câu thì đã ăn một đấm khá mạnh vào trong ngực:
- Không cho nói, không được phá vỡ không khí này.
Hạ Tưởng khẽ vỗ vỗ bờ lưng của Tiếu Giai, trong lòng có chút thương xót. So sánh với Tào Thù Lê, so sánh với Liên Nhược Hạm, thậm chí so sánh với Trương Tín Dĩnh thì Tiếu Giai vất vả và khổ cực hơn nhiều. Một mình cô phải cố gắng, nỗ lực với tất cả, không có ai để nói chuyện, không ai bầu bạn thì đó là người phụ nữ kiên cường như thế nào. Phía sau vẻ vui tươi của cô nhất định sẽ là sự cô đơn, mệt mỏi, khát vọng được hắn ôm và ủng hộ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiếu Giai không hề động đậy ở trong lòng hắn, cô dã ngủ.
Hạ Tưởng có chút đau lòng. Đứng có thể ngủ, Tiếu Giai đúng là rất mệt mỏi, cũng là rất khát vọng có một chỗ dựa vào, cho nên cô mới có thể say sưa đi vào giấc mộng ở trong lòng hắn như vậy. Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, rất nhẹ nhàng và cẩn thận vì sợ cô tỉnh giấc. Hắn đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, quan sát khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chỗ đẹp nhất của Tiếu Giai không phải là khuôn mặt, cũng không phải là ngũ quan hoàn mỹ, mà cô có một luồng khí quyến rũ vô hình. Cho dù cô có nhắm mắt lại thì hàng mi vẫn khẽ run lên, vẻ mặt yên bình mà lặng lẽ, không hề hoạt bát, sôi nổi như khi tỉnh. Trên người cô toát ra một khí chất làm người ta si mê, không lúc nào không nhắc cho người khác cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp mà khêu gợi.
Vẻ quyến rũ và mê người của cô làm người ta không nhịn được nhớ đến câu thành ngữ: Thiên sinh mị cốt (trời sinh quyến rũ từ trong xương tủy).
Tác giả :
Hà Thường Tại