Quân Sủng
Chương 13: Ngày Thứ Mười
“Lục Diệp! Mau đi xem thử Đại Mao thế nào rồi?” Buổi sáng, mới vừa mở mắt ra, Vân Thường còn chưa kịp ăn điểm tâm Lục Diệp mua về, liền thúc giục anh mang cô đi xem thành viên mới: chó nhỏ Samoyed.
Ngày hôm qua bọn họ mang chó nhỏ vừa nhặt được đến bệnh viện thú y, bác sĩ nói, đây là một chú chó Samoyed huyết thống rất thuần khiết! Mới vừa được hai tháng rưỡi, là một chú chó đực, đây chính là thời điểm tốt nhất để nhận nuôi.
Vân Thường rất thích chó Samoyed, chỉ tính đến bộ lông tuyết trắng mềm mại này thôi là đã khiến cho cô yêu thích không muốn buông tay rồi. Cô vốn nghĩ đây chỉ là một chú chó nhỏ bình thường, ai ngờ thế nhưng đánh bậy đánh bạ lại nhặt được giống chó cô thích nhất.
Cho chó nhỏ tắm rửa, tiêm vacxin, sau đó nghe bác sĩ nói về những tập tính của chó Samoyed xong, Lục Diệp cùng Vân Thường lại đi siêu thị mua các loại thức ăn cho chó, tiếp đó mới dẫn thành viên mới trở về nhà.
Về tên của chú chó nhỏ Samoyed, Lục Diệp đem quyền quyết định giao hoàn toàn cho Vân Thường. Nói thật, anh cũng không thích giống chó cao quý ưu nhã này, anh thích chó ngao Tây Tạng uy vũ hung mãnh hơn, nhưng Vân Thường thích, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Vân Thường vui mừng đến mức rối loạn, suy nghĩ tên cho chó nhỏ Samoyed thật lâu, cảm thấy cái này không được, cái đó cũng không được. Lôi kéo người càng không am hiểu gì về việc đặt tên là Lục Diệp, muốn anh cống hiến một cái tên dễ nghe.
Vợ yêu cầu, Lục Thiếu tá tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh cau mày suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc có chút chần chừ phun ra một câu: “Gọi là Đại Mao thế nào?”
“Tại sao lại gọi là Đại Mao?” Vân Thường chu môi, hiển nhiên không hài lòng với cái tên này. Lục Thiếu tá nhìn thấu tâm tư của cô, tính kỳ quái trong lòng lại nổi lên.
Không phải chỉ là một con chó sao? Thế nhưng ghét bỏ cái tên anh đặt!
“Em xem.” Lục Thiếu tá kéo tay Vân Thường sờ chó nhỏ Samoyed, “Lông của nó mấy ngày nữa sẽ trở nên rất nhiều, như. . . . . .” Lục Thiếu tá trầm ngâm vài giây mới miễn cưỡng nghĩ ra một từ: “Quả bông.”
Thật sự sẽ giống vậy sao. Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, chó Samoyed lông tương đối dày, quả thật rất giống một quả bông, nếu không thì kêu là Đại Mao đi? Nhưng như vậy sẽ không quá khó nghe chứ?
Vân Thường khẽ cắn răng, quyết định đánh cuộc một lần, cô lấy tay sờ sờ đầu chó nhỏ Samoyed , thử kêu một tiếng, “Đại Mao?”
Nếu chó nhỏ Samoyed đồng ý, thì gọi bằng cái tên này vậy! Nếu không thì thay đổi bằng tên khác. Vân Thường sử dụng chút kế nhỏ, cô không muốn để chó nhỏ của cô dùng cái tên kì quái do Lục Diệp đặt này, lại không định trực tiếp cự tuyệt, liền dứt khoát bày ra khuôn mặt tươi cười nói với Lục Thiếu tá: “Anh xem, nó không. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy một tiếng kêu non nớt, Vân Thường không dám tin trợn to hai mắt, trong mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, cô bắt được cánh tay Lục Diệp: “Nó, nó vừa kêu à?”
Lục Diệp mặt không đổi sắc cầm cái chén cơm của chó nhỏ Samoyed lên, cắt đứt bữa ăn của nó, không chút nào áy náy nhìn vào đôi mắt đen đầy uất ức kia, quay đầu lại nói với Vân Thường: “Em xem, nó cũng đồng ý. Nếu không em gọi thêm một tiếng nữa xem?”
Vân Thường không tin, thử gọi lại một tiếng: “Đại Mao?”
Khuôn mặt Lục Thiếu tá bình tĩnh, đưa chén cơm của chó nhỏ Samoyed ra xa hơn một chút.
Gào khóc. Lần này chó nhỏ Samoyed kêu càng thêm khẩn thiết. Thức ăn của nó! Thức ăn thơm ngào ngạt của nó!
Lục Thiếu tá trả chén cơm về: “Em xem, nó vui mừng lắm!”
Vì thế, tên Đại Mao cứ như vậy bị quyết định.
“Ăn cơm trước.” Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt đè Vân Thường đang muốn chạy đến phòng khách lại, kiên trì nói.
“Em. . . . . .”
“Ăn cơm trước!” Lục Thiếu tá không mảy may nhượng bộ.
“Em đi đánh răng!” Vân Thường đẩy Lục Diệp ra, tỏ vẻ em có lý do không ăn cơm trước. Lục Diệp hết cách với cô, chỉ có thể buông cô ra: “Động tác nhanh lên một chút, nếu không cơm sẽ nguội.”
Vân Thường vội vàng gật đầu, đứng lên liền đi ra ngoài phòng ngủ, bước chân mơ hồ còn mang theo một tia sốt ruột.
Lục Thiếu tá đi theo phía sau, thấy cô thật sự đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc này mới lại lần nữa trở về phòng ngủ.
Vân Thường đúng là đi rửa mặt, nhưng sau khi xong cô lại không trở về phòng ngủ, mà ngược lại đi đến phòng khách. Theo trí nhớ tối hôm qua mò tới ổ nhỏ của chó Samoyed, sờ sờ cái đầu nhỏ gầy của nó: “Đại Mao, Lục Diệp có cho em ăn điểm tâm hay không?”
Chó nhỏ Samoyed dùng đầu dụi dụi vào tay của cô, lòng của Vân Thường nhất thời mềm đến rối tinh rối mù, quỳ trên mặt đất thận trọng ôm Đại Mao vào trong ngực, vuốt vuốt bộ lông còn ngắn của nó: “Ngoan nha, chị sẽ nhanh chóng nuôi em thành béo mập.”
Nhắc tới cũng kỳ, chó nhỏ Samoyed vốn là không thân cận với con người, nhưng có lẽ là do Vân Thường nhặt nó về nhà, Đại Mao rất thân với Vân Thường, quả thật giống như là từ nhỏ đã được Vân Thường nuôi lớn.
“Vân Thường!” Vân Thường vừa định thả hạ Đại Mao xuống , liền nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Lục Diệp, hình như còn mang theo một tia. . . . . . tức giận?
Vân Thường liền tranh thủ để Đại Mao xuống, từ dưới đất bò dậy, nhìn về hướng Lục Diệp lấy lòng cười: “Em định về phòng ngủ đây! Thật! Không lừa anh mà!”
Tuổi của cô vốn không lớn, cũng chỉ là bởi vì biến cố gia đình mà có vẻ thành thục cùng bình tĩnh. Sau khi gả cho Lục Diệp, cho tới bây giờ anh vẫn luôn cưng chiều cô, cũng làm cho sự đề phòng trong lòng Vân Thường từ từ tan rã. Ở trước mặt Lục Diệp tính tình cũng càng ngày càng tùy tiện.
Lục Diệp không nói lời nào, anh cứ nghĩ cô đã đi đâu, thì ra là đến xem chó! Chó này có cái gì đẹp mà nhìn chứ? Vừa gầy lại vừa xấu muốn chết! Hừ!
Lục Thiếu tá nhìn về phía Đại Mao hai tháng rưỡi, dấm chua trong lòng nổi lên, cố ý nghiêm mặt không nói lời nào.
Mặc dù Vân Thường không nhìn thấy, nhưng cũng biết anh đang tức giận. Chậm rì rì bước đến bên cạnh người ta, ngẩng đầu lên: “Em thật sự đi rửa mặt mà…, thật! Mới chỉ vừa sang đây xem Đại Mao thôi! Không tin anh xem!” Cô há miệng, đưa ra một hàng răng trắng: “Đã đánh răng rồi đúng không?”
Lục Thiếu tá nhíu mày, bày ra bộ dáng cao quý lãnh diễm: “Sạch sẽ chưa?”
“Đã sạch rồi!” Vân Thường liền vội vàng gật đầu.
“À.” Lục Thiếu tá nhả ra một âm đơn, bàn tay theo cánh tay Vân Thường chậm rãi đi lên, cuối cùng bưng lấy mặt của cô, trong mắt thoáng qua một tia khó hiểu: “Vậy để anh kiểm tra thử.”
A? Kiểm tra? Kiểm tra thế nào?
Lục Thiếu tá là một người chồng tốt, rất nhanh liền giúp Vân Thường giải đáp nghi vấn.
Vân Thường đỏ mặt, bấu víu cánh tay Lục Diệp, vất vả tiếp nhận nụ hôn sâu này. Mới dáng sớm liền biểu hiện kích tình như vậy làm gì chứ, thật là quá không biết xấu hổ rồi.
“Ăn cơm hay không, hả?” Môi Lục Thiếu tá còn đang dính vào trên môi Vân Thường, lời nói ra tựa như đang lẩm bẩm cùng tình nhân.
“Ăn. . . . . .” Vân Thường giống như một cô vợ nhỏ, bị Lục Thiếu tá “dọn dẹp” gọn gàng.
“Đi rửa tay!”
Đợi hai người vất vả ăn xong điểm tâm, lại cho Đại Mao ăn no. Vân Thường liền chuẩn bị đi ra ngoài mua xương sụn bò về cho Đại Mao “mài răng”, theo bác sĩ ở bệnh viện thú ý nói, như vậy không chỉ có thể bổ sung canxi, còn có thể rèn luyện bản năng cắn đồ vật của chó con.
Lục Diệp không cho cô đi, muốn tự mình xuống lầu dưới mua, thuận tiện mua thêm chút đồ ăn vặt cho Vân Thường, rồi mới trở về. Anh nghe nói bình thường phụ nữ cũng thích ăn chút gì đó, có lẽ Vân Thường cũng sẽ thích!
Trong nhà có thêm Đại Mao, náo nhiệt hơn nhiều, mặc dù Đại Mao không hoạt bát như những con chó con bình thường khác, nhưng cũng ngây thơ đáng yêu, cả ngày, lực chú ý của Vân Thường đều tập trung ở trên người nó, quả thật xem Đại Mao thành trẻ nhỏ để yêu thương rồi.
Lục Thiếu tá cảm thấy bị một con chó đoạt mất sự chú ý của vợ thật mất mặt, rất muốn ném con chó ốm tong ốm teo này ra ngoài, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất lực im lặng.
Anh chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ hoạt bát như vậy của Vân Thường, cùng sự hiểu chuyện, biết tha thứ lúc trước quả thật tưởng như hai người. Anh muốn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, dù anh rất muốn ở trong ba mươi ngày còn lại này có thể có được tất cả lực chú ý của cô.
Nhưng là, thời gian anh có thể tận tâm tận lực bồi Vân Thường, chỉ có 40 ngày này mà thôi, sau khi anh đi, một mình Vân Thường nhất định sẽ rất cô đơn, có con chó nhỏ này, tối thiểu có thể làm cho cô dễ chịu hơn chút.
Ăn xong cơm tối, hai người đi xuống lầu dưới tản bộ một lúc, rồi trở về tắm rửa đi ngủ. Mặc dù thời gian Lục Diệp làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, nhưng Vân Thường lại có thói quen ngủ sớm dậy sớm, Lục Diệp xuất thân là bộ đội đặc chủng, tự nhiên có điều chỉnh tùy lúc, đồng hồ sinh vật của hai người cũng không có gì xung đột.
“Lục Diệp.” Nằm ở trên giường, Vân Thường muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Lục Diệp nghiêng người sang ôm lấy vai cô, nhiệt độ trên người Vân Thường hơi thấp, có anh ôm, buổi tối cô sẽ không cảm thấy lạnh.
“Ngày mai, ngày mai. . . . . .” Vân Thường cắn cắn môi, “Là Thanh Minh. . . . . . Anh có thể theo em đi gặp mẹ được không?”
Lục Diệp biết, lúc Vân Thường thi tốt nghiệp trung học, mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn xe cộ. Vừa nghĩ tới Vân Thường nhỏ như vậy đã không còn mẹ, trong lòng anh liền đau đớn.
Mặc dù anh trưởng thành sớm, nhưng ảnh hưởng của Lục phu nhân đối với anh lại rất lớn, mỗi lần anh trở về từ đơn vị, đều có thể nhìn thấy cả một bàn đồ ăn, đều là các món anh thích. Còn có quần áo của anh, trên căn bản cũng là bà mua.
Vẫn còn nhớ thời kỳ phản nghịch thuở thiếu niên, mình và cha đối nghịch, mỗi lần đều sẽ chịu một trận roi, những lúc đó, mẹ sẽ ở bên cạnh anh, dùng phương thức đặc biệt của bà làm cho anh cảm thấy vui vẻ.
Bình thường, mặc dù anh chưa bao giờ biểu đạt tình cảm đối với mẹ mình ra ngoài, nhưng mà ở tại trong lòng Lục Diệp, địa vị của Lục phu nhân chỉ sợ đến ngay cả Lục Thượng tướng cũng không thể thay thế được .
Anh không biết tư vị không có mẹ thế nào, nhưng cũng có thể đoán được loại đau khổ này.
Lục Diệp sờ sờ làn da mềm mại của Vân Thường, mềm giọng nói: “Được, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
“Cám ơn.” Từng ấy năm tới nay, mỗi lần đều chỉ có mình cô đi viếng mộ mẹ, vừa đau lòng lại vừa tuyệt vọng. Lần này có Lục Diệp làm bạn sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Mẹ thích hoa gì?” Lục Diệp cũng không tính đi tay không, mặc dù người đã không còn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên con rể ra mắt mẹ vợ.
“Không biết.” Vân Thường có chút ngượng ngùng, “Nhà chúng em không giàu có, không có dư tiền để mua những thứ đó, cho nên khi còn sống mẹ em cũng chưa bao giờ nói qua mình thích hoa gì.” Trên thực tế, vì cái nhà kia, không chỉ là hoa, đối với thứ khác mẹ của cô cũng không tỏ vẻ yêu thích đặc biệt gì.
Trong lòng Lục Diệp đau xót: “Vậy lúc đi viếng mộ em thường mang theo những thứ gì?”
“Không có gì.” Vân Thường mím môi cười một tiếng: “Em không có nhiều tiền, nên mọi lần thường mang chút trái cây, khi còn sống mẹ chính là người rất thực tế.”
Bốn năm học đại học, ba cô chưa từng cho cô một đồng nào, học phí cùng sinh hoạt phí đều là chính cô “nặn” thời gian đi làm kiếm được. Khi đó một đồng tiền gần như đều phải chia thành hai nửa, mua được cũng chỉ là chút trái cây bên đường, nhưng cô biết mẹ sẽ không trách cô.
Đợi đến khi vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học, công việc cũng rất được, mắt lại đột nhiên không nhìn thấy. Đã gần một năm cô chưa đi thăm mộ mẹ rồi.
Lục Diệp thở dài một tiếng, ở trong bóng tối khe khẽ hôn một cái lên trán của cô: “Về sau anh đều sẽ đi cùng em.” Em muốn đi đâu anh đều sẽ đi cùng em.
Lục Thiếu tá không lãng mạn, sẽ không nói lời âu yếm, ít khi nào hành động ôn nhu như vậy, nhưng ngẫu nhiên lại làm cho Vân Thường cảm thấy cả trái tim giống như được phơi dưới ánh mặt trời, ấm áp, vừa thoải mái lại vừa cảm động.
“Lục Diệp, ngoại trừ mẹ em ra, anh là người đối xử với em tốt nhất.” Lỗ mũi Vân Thường có chút xót, đưa tay ôm lấy phần hông tinh tráng của Lục Diệp.
“Em là vợ anh.” Khóe miệng Lục Thiếu tá khẽ giơ lên hạ xuống nhiều lần, đến cuối cùng lại chỉ nói ra một câu trống trơn như vậy. Nói xong liền ảo não, tự trách miệng mình quá ngốc.
Vậy mà Vân Thường lại rất thỏa mãn, đời người không phải ai cũng được như vậy, vợ, chồng, cùng một mảnh trời riêng của hai người.
Đầu tựa vào trước ngực Lục Diệp, Vân Thường nghĩ, vận rủi của cuộc đời cô sau khi gặp người này, đại khái cũng đã kết thúc.
Ngày hôm qua bọn họ mang chó nhỏ vừa nhặt được đến bệnh viện thú y, bác sĩ nói, đây là một chú chó Samoyed huyết thống rất thuần khiết! Mới vừa được hai tháng rưỡi, là một chú chó đực, đây chính là thời điểm tốt nhất để nhận nuôi.
Vân Thường rất thích chó Samoyed, chỉ tính đến bộ lông tuyết trắng mềm mại này thôi là đã khiến cho cô yêu thích không muốn buông tay rồi. Cô vốn nghĩ đây chỉ là một chú chó nhỏ bình thường, ai ngờ thế nhưng đánh bậy đánh bạ lại nhặt được giống chó cô thích nhất.
Cho chó nhỏ tắm rửa, tiêm vacxin, sau đó nghe bác sĩ nói về những tập tính của chó Samoyed xong, Lục Diệp cùng Vân Thường lại đi siêu thị mua các loại thức ăn cho chó, tiếp đó mới dẫn thành viên mới trở về nhà.
Về tên của chú chó nhỏ Samoyed, Lục Diệp đem quyền quyết định giao hoàn toàn cho Vân Thường. Nói thật, anh cũng không thích giống chó cao quý ưu nhã này, anh thích chó ngao Tây Tạng uy vũ hung mãnh hơn, nhưng Vân Thường thích, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Vân Thường vui mừng đến mức rối loạn, suy nghĩ tên cho chó nhỏ Samoyed thật lâu, cảm thấy cái này không được, cái đó cũng không được. Lôi kéo người càng không am hiểu gì về việc đặt tên là Lục Diệp, muốn anh cống hiến một cái tên dễ nghe.
Vợ yêu cầu, Lục Thiếu tá tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh cau mày suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc có chút chần chừ phun ra một câu: “Gọi là Đại Mao thế nào?”
“Tại sao lại gọi là Đại Mao?” Vân Thường chu môi, hiển nhiên không hài lòng với cái tên này. Lục Thiếu tá nhìn thấu tâm tư của cô, tính kỳ quái trong lòng lại nổi lên.
Không phải chỉ là một con chó sao? Thế nhưng ghét bỏ cái tên anh đặt!
“Em xem.” Lục Thiếu tá kéo tay Vân Thường sờ chó nhỏ Samoyed, “Lông của nó mấy ngày nữa sẽ trở nên rất nhiều, như. . . . . .” Lục Thiếu tá trầm ngâm vài giây mới miễn cưỡng nghĩ ra một từ: “Quả bông.”
Thật sự sẽ giống vậy sao. Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, chó Samoyed lông tương đối dày, quả thật rất giống một quả bông, nếu không thì kêu là Đại Mao đi? Nhưng như vậy sẽ không quá khó nghe chứ?
Vân Thường khẽ cắn răng, quyết định đánh cuộc một lần, cô lấy tay sờ sờ đầu chó nhỏ Samoyed , thử kêu một tiếng, “Đại Mao?”
Nếu chó nhỏ Samoyed đồng ý, thì gọi bằng cái tên này vậy! Nếu không thì thay đổi bằng tên khác. Vân Thường sử dụng chút kế nhỏ, cô không muốn để chó nhỏ của cô dùng cái tên kì quái do Lục Diệp đặt này, lại không định trực tiếp cự tuyệt, liền dứt khoát bày ra khuôn mặt tươi cười nói với Lục Thiếu tá: “Anh xem, nó không. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy một tiếng kêu non nớt, Vân Thường không dám tin trợn to hai mắt, trong mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, cô bắt được cánh tay Lục Diệp: “Nó, nó vừa kêu à?”
Lục Diệp mặt không đổi sắc cầm cái chén cơm của chó nhỏ Samoyed lên, cắt đứt bữa ăn của nó, không chút nào áy náy nhìn vào đôi mắt đen đầy uất ức kia, quay đầu lại nói với Vân Thường: “Em xem, nó cũng đồng ý. Nếu không em gọi thêm một tiếng nữa xem?”
Vân Thường không tin, thử gọi lại một tiếng: “Đại Mao?”
Khuôn mặt Lục Thiếu tá bình tĩnh, đưa chén cơm của chó nhỏ Samoyed ra xa hơn một chút.
Gào khóc. Lần này chó nhỏ Samoyed kêu càng thêm khẩn thiết. Thức ăn của nó! Thức ăn thơm ngào ngạt của nó!
Lục Thiếu tá trả chén cơm về: “Em xem, nó vui mừng lắm!”
Vì thế, tên Đại Mao cứ như vậy bị quyết định.
“Ăn cơm trước.” Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt đè Vân Thường đang muốn chạy đến phòng khách lại, kiên trì nói.
“Em. . . . . .”
“Ăn cơm trước!” Lục Thiếu tá không mảy may nhượng bộ.
“Em đi đánh răng!” Vân Thường đẩy Lục Diệp ra, tỏ vẻ em có lý do không ăn cơm trước. Lục Diệp hết cách với cô, chỉ có thể buông cô ra: “Động tác nhanh lên một chút, nếu không cơm sẽ nguội.”
Vân Thường vội vàng gật đầu, đứng lên liền đi ra ngoài phòng ngủ, bước chân mơ hồ còn mang theo một tia sốt ruột.
Lục Thiếu tá đi theo phía sau, thấy cô thật sự đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc này mới lại lần nữa trở về phòng ngủ.
Vân Thường đúng là đi rửa mặt, nhưng sau khi xong cô lại không trở về phòng ngủ, mà ngược lại đi đến phòng khách. Theo trí nhớ tối hôm qua mò tới ổ nhỏ của chó Samoyed, sờ sờ cái đầu nhỏ gầy của nó: “Đại Mao, Lục Diệp có cho em ăn điểm tâm hay không?”
Chó nhỏ Samoyed dùng đầu dụi dụi vào tay của cô, lòng của Vân Thường nhất thời mềm đến rối tinh rối mù, quỳ trên mặt đất thận trọng ôm Đại Mao vào trong ngực, vuốt vuốt bộ lông còn ngắn của nó: “Ngoan nha, chị sẽ nhanh chóng nuôi em thành béo mập.”
Nhắc tới cũng kỳ, chó nhỏ Samoyed vốn là không thân cận với con người, nhưng có lẽ là do Vân Thường nhặt nó về nhà, Đại Mao rất thân với Vân Thường, quả thật giống như là từ nhỏ đã được Vân Thường nuôi lớn.
“Vân Thường!” Vân Thường vừa định thả hạ Đại Mao xuống , liền nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của Lục Diệp, hình như còn mang theo một tia. . . . . . tức giận?
Vân Thường liền tranh thủ để Đại Mao xuống, từ dưới đất bò dậy, nhìn về hướng Lục Diệp lấy lòng cười: “Em định về phòng ngủ đây! Thật! Không lừa anh mà!”
Tuổi của cô vốn không lớn, cũng chỉ là bởi vì biến cố gia đình mà có vẻ thành thục cùng bình tĩnh. Sau khi gả cho Lục Diệp, cho tới bây giờ anh vẫn luôn cưng chiều cô, cũng làm cho sự đề phòng trong lòng Vân Thường từ từ tan rã. Ở trước mặt Lục Diệp tính tình cũng càng ngày càng tùy tiện.
Lục Diệp không nói lời nào, anh cứ nghĩ cô đã đi đâu, thì ra là đến xem chó! Chó này có cái gì đẹp mà nhìn chứ? Vừa gầy lại vừa xấu muốn chết! Hừ!
Lục Thiếu tá nhìn về phía Đại Mao hai tháng rưỡi, dấm chua trong lòng nổi lên, cố ý nghiêm mặt không nói lời nào.
Mặc dù Vân Thường không nhìn thấy, nhưng cũng biết anh đang tức giận. Chậm rì rì bước đến bên cạnh người ta, ngẩng đầu lên: “Em thật sự đi rửa mặt mà…, thật! Mới chỉ vừa sang đây xem Đại Mao thôi! Không tin anh xem!” Cô há miệng, đưa ra một hàng răng trắng: “Đã đánh răng rồi đúng không?”
Lục Thiếu tá nhíu mày, bày ra bộ dáng cao quý lãnh diễm: “Sạch sẽ chưa?”
“Đã sạch rồi!” Vân Thường liền vội vàng gật đầu.
“À.” Lục Thiếu tá nhả ra một âm đơn, bàn tay theo cánh tay Vân Thường chậm rãi đi lên, cuối cùng bưng lấy mặt của cô, trong mắt thoáng qua một tia khó hiểu: “Vậy để anh kiểm tra thử.”
A? Kiểm tra? Kiểm tra thế nào?
Lục Thiếu tá là một người chồng tốt, rất nhanh liền giúp Vân Thường giải đáp nghi vấn.
Vân Thường đỏ mặt, bấu víu cánh tay Lục Diệp, vất vả tiếp nhận nụ hôn sâu này. Mới dáng sớm liền biểu hiện kích tình như vậy làm gì chứ, thật là quá không biết xấu hổ rồi.
“Ăn cơm hay không, hả?” Môi Lục Thiếu tá còn đang dính vào trên môi Vân Thường, lời nói ra tựa như đang lẩm bẩm cùng tình nhân.
“Ăn. . . . . .” Vân Thường giống như một cô vợ nhỏ, bị Lục Thiếu tá “dọn dẹp” gọn gàng.
“Đi rửa tay!”
Đợi hai người vất vả ăn xong điểm tâm, lại cho Đại Mao ăn no. Vân Thường liền chuẩn bị đi ra ngoài mua xương sụn bò về cho Đại Mao “mài răng”, theo bác sĩ ở bệnh viện thú ý nói, như vậy không chỉ có thể bổ sung canxi, còn có thể rèn luyện bản năng cắn đồ vật của chó con.
Lục Diệp không cho cô đi, muốn tự mình xuống lầu dưới mua, thuận tiện mua thêm chút đồ ăn vặt cho Vân Thường, rồi mới trở về. Anh nghe nói bình thường phụ nữ cũng thích ăn chút gì đó, có lẽ Vân Thường cũng sẽ thích!
Trong nhà có thêm Đại Mao, náo nhiệt hơn nhiều, mặc dù Đại Mao không hoạt bát như những con chó con bình thường khác, nhưng cũng ngây thơ đáng yêu, cả ngày, lực chú ý của Vân Thường đều tập trung ở trên người nó, quả thật xem Đại Mao thành trẻ nhỏ để yêu thương rồi.
Lục Thiếu tá cảm thấy bị một con chó đoạt mất sự chú ý của vợ thật mất mặt, rất muốn ném con chó ốm tong ốm teo này ra ngoài, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất lực im lặng.
Anh chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ hoạt bát như vậy của Vân Thường, cùng sự hiểu chuyện, biết tha thứ lúc trước quả thật tưởng như hai người. Anh muốn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, dù anh rất muốn ở trong ba mươi ngày còn lại này có thể có được tất cả lực chú ý của cô.
Nhưng là, thời gian anh có thể tận tâm tận lực bồi Vân Thường, chỉ có 40 ngày này mà thôi, sau khi anh đi, một mình Vân Thường nhất định sẽ rất cô đơn, có con chó nhỏ này, tối thiểu có thể làm cho cô dễ chịu hơn chút.
Ăn xong cơm tối, hai người đi xuống lầu dưới tản bộ một lúc, rồi trở về tắm rửa đi ngủ. Mặc dù thời gian Lục Diệp làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, nhưng Vân Thường lại có thói quen ngủ sớm dậy sớm, Lục Diệp xuất thân là bộ đội đặc chủng, tự nhiên có điều chỉnh tùy lúc, đồng hồ sinh vật của hai người cũng không có gì xung đột.
“Lục Diệp.” Nằm ở trên giường, Vân Thường muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Lục Diệp nghiêng người sang ôm lấy vai cô, nhiệt độ trên người Vân Thường hơi thấp, có anh ôm, buổi tối cô sẽ không cảm thấy lạnh.
“Ngày mai, ngày mai. . . . . .” Vân Thường cắn cắn môi, “Là Thanh Minh. . . . . . Anh có thể theo em đi gặp mẹ được không?”
Lục Diệp biết, lúc Vân Thường thi tốt nghiệp trung học, mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn xe cộ. Vừa nghĩ tới Vân Thường nhỏ như vậy đã không còn mẹ, trong lòng anh liền đau đớn.
Mặc dù anh trưởng thành sớm, nhưng ảnh hưởng của Lục phu nhân đối với anh lại rất lớn, mỗi lần anh trở về từ đơn vị, đều có thể nhìn thấy cả một bàn đồ ăn, đều là các món anh thích. Còn có quần áo của anh, trên căn bản cũng là bà mua.
Vẫn còn nhớ thời kỳ phản nghịch thuở thiếu niên, mình và cha đối nghịch, mỗi lần đều sẽ chịu một trận roi, những lúc đó, mẹ sẽ ở bên cạnh anh, dùng phương thức đặc biệt của bà làm cho anh cảm thấy vui vẻ.
Bình thường, mặc dù anh chưa bao giờ biểu đạt tình cảm đối với mẹ mình ra ngoài, nhưng mà ở tại trong lòng Lục Diệp, địa vị của Lục phu nhân chỉ sợ đến ngay cả Lục Thượng tướng cũng không thể thay thế được .
Anh không biết tư vị không có mẹ thế nào, nhưng cũng có thể đoán được loại đau khổ này.
Lục Diệp sờ sờ làn da mềm mại của Vân Thường, mềm giọng nói: “Được, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
“Cám ơn.” Từng ấy năm tới nay, mỗi lần đều chỉ có mình cô đi viếng mộ mẹ, vừa đau lòng lại vừa tuyệt vọng. Lần này có Lục Diệp làm bạn sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Mẹ thích hoa gì?” Lục Diệp cũng không tính đi tay không, mặc dù người đã không còn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên con rể ra mắt mẹ vợ.
“Không biết.” Vân Thường có chút ngượng ngùng, “Nhà chúng em không giàu có, không có dư tiền để mua những thứ đó, cho nên khi còn sống mẹ em cũng chưa bao giờ nói qua mình thích hoa gì.” Trên thực tế, vì cái nhà kia, không chỉ là hoa, đối với thứ khác mẹ của cô cũng không tỏ vẻ yêu thích đặc biệt gì.
Trong lòng Lục Diệp đau xót: “Vậy lúc đi viếng mộ em thường mang theo những thứ gì?”
“Không có gì.” Vân Thường mím môi cười một tiếng: “Em không có nhiều tiền, nên mọi lần thường mang chút trái cây, khi còn sống mẹ chính là người rất thực tế.”
Bốn năm học đại học, ba cô chưa từng cho cô một đồng nào, học phí cùng sinh hoạt phí đều là chính cô “nặn” thời gian đi làm kiếm được. Khi đó một đồng tiền gần như đều phải chia thành hai nửa, mua được cũng chỉ là chút trái cây bên đường, nhưng cô biết mẹ sẽ không trách cô.
Đợi đến khi vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học, công việc cũng rất được, mắt lại đột nhiên không nhìn thấy. Đã gần một năm cô chưa đi thăm mộ mẹ rồi.
Lục Diệp thở dài một tiếng, ở trong bóng tối khe khẽ hôn một cái lên trán của cô: “Về sau anh đều sẽ đi cùng em.” Em muốn đi đâu anh đều sẽ đi cùng em.
Lục Thiếu tá không lãng mạn, sẽ không nói lời âu yếm, ít khi nào hành động ôn nhu như vậy, nhưng ngẫu nhiên lại làm cho Vân Thường cảm thấy cả trái tim giống như được phơi dưới ánh mặt trời, ấm áp, vừa thoải mái lại vừa cảm động.
“Lục Diệp, ngoại trừ mẹ em ra, anh là người đối xử với em tốt nhất.” Lỗ mũi Vân Thường có chút xót, đưa tay ôm lấy phần hông tinh tráng của Lục Diệp.
“Em là vợ anh.” Khóe miệng Lục Thiếu tá khẽ giơ lên hạ xuống nhiều lần, đến cuối cùng lại chỉ nói ra một câu trống trơn như vậy. Nói xong liền ảo não, tự trách miệng mình quá ngốc.
Vậy mà Vân Thường lại rất thỏa mãn, đời người không phải ai cũng được như vậy, vợ, chồng, cùng một mảnh trời riêng của hai người.
Đầu tựa vào trước ngực Lục Diệp, Vân Thường nghĩ, vận rủi của cuộc đời cô sau khi gặp người này, đại khái cũng đã kết thúc.
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu