Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 75-2: Rung động lòng người, kết cục của Triệu Nhược Nghiên (2)
Edit + Beta: Saki
Bên kia, Mộc Ngân vốn đang khiêu vũ cùng Niên Cẩm Hạo, nhưng vẫn không nhịn được thỉnh thoảng chú ý tình huống của Vân Sở, khiến cô có chút không yên lòng, vài lần giẫm lên chân Niên Cẩm Hạo, trong lòng lại áy náy.
Niên Cẩm Hạo nhìn cô không ngừng ngó nghiêng chỗ Vân Sở, trong lòng hiểu được cô đang lo lắng, cúi đầu nói bên tai cô, “Tiểu Ngân, trong lòng em chỉ có Vân Sở thôi sao? Như thế nào thời điểm nhảy cùng tôi đều nghĩ đến cô ấy?”
Nháy mắt mặt Mộc Ngân bạo hồng, ho khan hai tiếng, không được tự nhiên nói, “Cái đó, tôi, là tôi lo lắng...”
“Yên tâm, không phải là còn có Vân Hàn ở bên cạnh sao? Hơn nữa, A Duệ cũng ở đó, A Triệt cũng an bài người bảo vệ cô ấy rồi, hẳn sẽ không có chuyện gì.” Niên Cẩm Hạo cười nhẹ, trong lòng lại càng thêm thưởng thức Mộc Ngân.
Mộc Ngân cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trừng Niên Cẩm Hạo nói, “Anh vừa gọi tôi là gì?”
“Ha ha, là Tiểu Ngân nha, không phải Vân Sở và A Triệt đều gọi em như vậy sao?” Niên Cẩm Hạo cười có chút giảo hoạt, cặp mắt sáng ngời lóe lên ánh nhìn gian xảo.
Mặt Mộc Ngân càng đỏ hơn, bất mãn trả lời, “Ngay cả anh cũng gọi tôi như vậy.”
Không hiểu sao, nghe Niên Cẩm Hạo gọi cô như vậy, trong lòng cô có chút ngọt ngào, lại có chút chua sót. Biệt hiệu như vậy, kỳ thật không dễ nghe nhưng lại cực kỳ thân mật.
“Ha ha, như vậy là càng thân thiết hơn, không phải sao?” Niên Cẩm Hạo cười, tiếp tục cùng Mộc Ngân nói chuyện, dời đi lực chú ý của cô. Anh cũng không hi vọng cô thân ở bên cạnh mình mà tâm lại ở bên cạnh Vân Sở. Tuy Vân Sở là nữ nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nói thế nào anh cũng là Niên tổng giám đốc, một soái ca chính hiệu, vậy mà trước mặt cô lại bị ngó lơ, thật sự là cực kỳ mất mặt.
Vì thế Mộc Ngân rất nhanh đã bị Niên tổng giám đốc lừa gạt dời đi chú ý, hai người một bên vừa trò chuyện vừa nhảy, trái lại không quan tâm chung quanh.
Nhưng mà trong lúc hai người mải trò chuyện, đột nhiên “phụt” một tiếng, mất điện.
Chung quang lâm vào một mảnh đen tối, cùng với tiếng hét của đám phụ nữ.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Ngân là lao ra tìm kiếm Vân Sở.
Nhưng mà cô còn chưa kịp hành động đã bị người kéo lại.
“Đừng lộn xộn, không có việc gì.” Niên Cẩm Hạo kéo tay cô, giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Nhưng mà Sở Sở sẽ gặp nguy hiểm.” Mộc Ngân cắn răng, dùng lực muốn thoát khỏi tay Niên Cẩm Hạo, trong lòng ghi nhớ phải nhanh chóng tìm Vân Sở, không được để cô bị thương.
Trong bóng tối lạnh lẽo, Niên Cẩm Hạo nắm chặt tay cô, dẫn cô đến một bên, bình tĩnh nói, “Yên tâm, Sở Sở không có việc gì, bên người cô ấy có người bảo vệ rồi, em đi chỉ gây thêm rắc rối cho cô ấy thôi.”
Mộc Ngân không rõ là chuyện gì xảy ra, vừa định hỏi thì nghe thấy tiếng súng, tiếp theo, cả hội trường liền hỗn loạn.
Hội trường vừa loạn, nhóm trai gái đang khiêu vũ cũng hoảng loạn chạy trốn lung tung, người giẫm lên người.
Vì không muốn Mộc Ngân bị đụng vào, Niên Cẩm Hạo liền kéo cô đến góc an toàn, nắm chặt tay cô không cho cô lộn xộn.
Nhưng trong lòng Mộc Ngân đang lo lắng cho Vân Sở, nhất là tiếng súng vừa rồi, rõ ràng là bắn về hướng Vân Sở, bảo cô làm sao có thể yên tâm đây?
Cô không ngừng vùng vẫy, kêu, “Niên Cẩm Hạo, anh buông ra, tôi phải đi cứu Sở Sở, nhất định là có người nhắm vào cô ấy, cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
Niên Cẩm Hạo trực tiếp ôm chặt cô, lớn tiếng nói, “Đừng lộn xộn, nghe lời, Lam Băng Tuyền đang ở bên cạnh cô ấy, không có việc gì.”
Anh và Thượng Quan Triệt là bạn tốt, Vân Sở gặp chuyện không may đương nhiên anh cũng rất lo lắng. Nhưng anh biết, lúc này phải bình tĩnh, không thể để đầu óc bị rối loạn. Còn nữa, so với Vân Sở, đối với anh cô nhóc này còn quan trọng hơn. Cho nên bất kể như thế nào anh cũng không thể để cô gặp nguy hiểm.
Nói anh ích kỷ cũng được, anh sẽ không buông tay.
“Không, thầy Lam và Sở Sở luôn luôn bất hòa, vừa rồi tôi còn thấy Lam Băng Khê đi cùng với Triệu Nhược Nghiên, bọn họ nhất định là cùng một ruộc, buông, Niên Cẩm Hạo, anh mau buông tôi ra.” Mộc Ngân vùng vẫy, nước mắt cũng sắp trào ra.
Mà Niên Cẩm Hạo chỉ là gắt gao ôm chặt cô, khuyên nhủ bên tai cô.
Nhưng cảm xúc Mộc Ngân đang không ổn định, nhất là lúc nhìn thấy ánh sáng của chủy thủ lóe lên, cô liền nắm tay Niên Cẩm Hạo cắn lên, kêu, “Buông ra, khốn khiếp.”
Trên tay Niên Cẩm Hạo bị cắn đau xót, thiếu chút nữa thì buông lỏng tay, nhưng nhớ tới hậu quả nếu để cô rời đi, lại quyết đoán cắn răng, gắt gao ôm cô không chịu buông ra.
Mãi đến khi Mộc Ngân cảm thấy mùi máu tươi tràn ngập trong miệng mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt, cô thấy được khuôn mặt tuấn mĩ của Niên Cẩm Hạo giờ phút này đang vô cùng thống khổ, nhưng ánh mắt vẫn là ôn như cùng quan tâm.
Tim của cô bỗng đập lỡ một nhịp, thân thể nhè nhẹ run, nhìn Niên Cẩm Hạo hỏi, “Vì sao?”
Mới nói xong hốc mắt cô đã ươn ướt. Không biết là do lo lắng cho Vân Sở hay là cảm động vì hành động của Niên Cẩm Hạo.
Niên Cẩm Hạo nghe được âm thanh nức nở của cô, thở dài, tay nhẹ nâng khuôn mặt tái nhợt của cô lên, “Bởi vì tôi không hi vọng em sẽ gặp chuyện không may.”
Mộc Ngân không thể tin được nhìn anh, trong lúc này lại quên mình phải tránh khỏi anh, cũng quên mình phải đi tìm Vân Sở. Chỉ cảm thấy, giờ phút này cô đều quên sạch mình phải làm những gì.
Nhìn bộ dáng thất thần của cô, Niên Cẩm Hạo lại thở dài, ôm cô càng chặt, đồng thời cúi đầu lại gần cô, cùng đối diện với cô. Đôi môi đầy đủ từ từ hôn lên môi cô.
Mùi máu tươi nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi son vị ô mai, rõ ràng truyền vào trong mũi Niên Cẩm Hạo, truyền vào trong lòng anh. Tim của anh không khỏi đập nhanh, hô hấp dồn dập, buộc chặt tay mình, hung hăng đặt môi của mình trên môi cô.
Mộc Ngân nhìn khuôn mặt Niên Cẩm Hạo phóng đại trước mặt, hô hấp bị kiềm hãm, não bộ lập tức đình chỉ hoạt động. Mùi nước hoa thơm ngát trên người Niên Cẩm Hạo không ngoài dự liệu kích thích khứu giác của cô, khiêu chiến mọi giác quan của cô. Khiến cho cô không biết phải làm thế nào.
Hai người vẫn cứ duy trì tư thế như vậy, hoàn toàn coi chung quanh như không khí, giống như trên thế giới này chỉ còn có hai người bọn họ vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Mộc Ngân mới ý thức được mình đang bị cường hôn, thân thể run lẩy bẩy, cũng quên phải đẩy người trước mặt ra, liền há mồm kêu lên, “Anh gì vậy?!”
Mà cô mở miệng, khiến hai cánh môi nhẹ nhàng ma sát, khiến Niên Cẩm Hạo vốn đang bảo trì lí trí liền triệt để mất kiểm soát.
Cũng không quan tâm chung quanh, Niên Cẩm Hạo giơ tay đè đầu Mộc Ngân lại, liền há mồm hôn sâu hơn.
Đầu óc Mộc Ngân trống rỗng, một khắc kia, toàn bộ thế giới của cô đều tràn ngập mùi nước hoa của Niên Cẩm Hạo, linh hồn giống như đã rời khỏi thân thể, cả người như đang bay trên mây.
Trong lúc ý loạn tình mê, Mộc Ngân chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều phát sáng lên.
Mở hai mắt nhìn, mới phát hiện đèn trong đại sảnh đã được bật lên, mà khuôn mặt gần trong gang tấc kia...
Mộc Ngân mở to hai mắt nhìn, nhớ tới chuyện vừa phát sinh, nhanh chóng đẩy Niên Cẩm Hạo, ngón tay run run chỉ vào anh, chất vấn, “Anh, anh đang làm cái gì?”
Phát hiện đèn trong đại sảnh đã được bật lên, Niên Cẩm Hạo không khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn bộ dáng Mộc Ngân thẹn quá hóa giận, tâm tình đột nhiên trở nên vui vẻ. Anh cười, nhíu mày, “Đương nhiên là hôn môi nha, nếu không thì em nghĩ chúng mình đang làm gì?”
Mộc Ngân nghe vậy thiếu chút nữa thổ huyết, gắt gao trừng cái tên yêu nghiệt này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Mà Niên Cẩm Hạo lại cười cười, lại gần cô nói, “Làm sao thế? Chẳng lẽ em thấy vẫn chưa đủ?”
Trời ạ, người đàn ông này có phải là Niên Cẩm Hạo thân sĩ hay không? Mặt Mộc Ngân tái đi, đang muốn mắng người đàn ông mặt dày này, lại nghe thấy tiếng kêu la.
Nhất thời nhớ tới tình cảnh lúc nãy, cô rốt cuộc bất chấp đẩy Niên Cẩm Hạo ra, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng Vân Sở, rất nhanh liền chạy đến bên Vân Sở.
Lúc này Vân Sở đang dựa vào trong lòng Lam Băng Tuyền, ngã ngồi trước một cái bàn, tư thế của hai người có chút ái muội.
Nhưng bởi vì tình huống khẩn cấp nên Vân Sở cũng không có chú ý, mà lực chú ý của cô đang dồn lên trên người Triệu Nhược Nghiên, ngay cả Lam Băng Tuyền đang dán bên tai cô cũng không phát hiện.
Mộc Ngân cùng Vân Hàn đồng thời đến bên Vân Sở, hai người đều trực tiếp coi như không nhìn thấy Lam Băng Tuyền, khẩn trương hỏi, “Sở Sở, có bị thương ở đâu không?”
Vân Sở phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt đang nhìn Triệu Nhược Nghiên lại, lắc đầu nói với Mộc Ngân cùng Vân Hàn, “Không có việc gì.”
Lúc này Lam Băng Tuyền đã buông cô ra, thân thể hơi ngửa ra sau, không còn dán vào người Vân Sở nữa, chỉ là trên chóp mũi vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng trên người Vân Sở, khiến hắn có chút ý loạn tình mê, thậm chí có chút không nhớ rõ mình vừa mới làm gì.
Vân Sở đẩy Lam Băng Tuyền ra, bám lấy tay Vân Hàn vươn ra đứng lên, sau đó lại nhìn Lam Băng Tuyền vẫn còn đang thất thần ngồi dưới đất, nói, “Thầy Lam, thầy không sao chứ?”
Lam Băng Tuyền bị kéo trở về hiện tại, lắc đầu, khôi phục lại bộ dáng tảng băng, đứng lên.
Bởi vì lúc nãy có tiếng súng vang lên, cùng với tiếng hét, hội trường này đã loạn thành một cái chợ, dưới sự chỉ huy của Hà gia, nhân viên bảo an chen chúc mà vào.
Có người đã báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương, giờ phút này tất cả moji người đều bận rộn duy trì trật tự hiện trường, vội vàng trấn an tân khách, vội vàng xử lý hiện trường bừa bãi.
Mà bốn người đàn ông vây quanh Triệu Nhược Nghiên, thật đúng là đã bị đám người xem nhẹ rồi.
Vân Sở cười lạnh, nhìn bốn người đàn ông kia, trong đó có một người đã thu hồi súng chỉa vào Triệu Nhược Nghiên, hai người khác cũng đã cất chủy thủ của mình đi, còn lại người đã đâm dao vào vai Triệu Nhược Nghiên đã run rẩy toàn thân, hai tay buông thõng tại bên người, gắt gao nắm thành quả đấm.
Triệu Nhược Nghiên đã không kịp đi truy cứu vì sao Lam Băng Khê lại đột nhiên phản bội, chỉ cảm thấy trên bả vai truyền đến cơn đau thấu xương, đau đến mức cô ta choáng váng muốn ngất lịm.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy người mặc váy màu lam ở cách đó không xa, cùng với ánh mắt mang theo nụ cười đắc ý của Vân Sở, trong lòng lại dâng lên cảm giác oán hận và không cam lòng.
Tại sao có thể như vậy, rõ ràng hôm nay người phải chết là Vân Sở. Bọn họ đã làm chuẩn bị rất tốt, một phát súng kia không bắn trúng cô, thì chẳng lẽ những người cầm dao này lại không thể chém chết cô?
Vì sao trên tay mình lại có bột huỳnh quang? Vì sao một dao này không phải là đâm vào thân thể Vân Sở? Vì sao?
Triệu Nhược Nghiên thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao mấy “hung thủ” đã đổi thành người bố cô ta Triệu thủ trưởng, cũng không kịp nghĩ xem nếu bây giờ bọn họ vẫn còn đứng ở đây thì sẽ có cái hậu quả gì.
Cô ta chỉ là phát điên nghĩ muốn giết Vân Sở.
Vân Sở phải chết, nhất định phải chết, dù Thượng Quan Triệt không thích cô ta, không cần cô ta, không cưới cô ta, cô ta cũng tuyệt không cho phép người khác cướp đi Thượng Quan Triệt. Cô ta yêu Thượng Quan Triệt nhiều năm như vậy, vì anh mà trả giá nhiều như vậy, dù không chiếm được, cũng không thể nhìn anh cùng người phụ nữ khác chung sống hạnh phúc được. (bà này điên thật -_-)
Cô ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Vân Sở đáng chết, đều là Vân Sở kẻ tiện nhân này đoạt đi tất cả của cô ta, là cô, đều là cô, nếu không có cô, Thượng Quan Triệt đã sớm ở cùng với cô ta rồi, làm sao còn giống như hiện tại?
Không, không được, không thể để Vân Sở sống. Đi đến bước này, cô ta đã không có đường lui, dù Vân Sở không chết, cô ta cũng không có biện pháp thoát khỏi liên quan đến chuyện ngày hôm nay, vốn còn muốn đổ hết tội lên đầu Lam Băng Khê, hiện giờ lại bị Lam Băng Khê sắp xếp. Cô ta không cam lòng.
Dù sao đều là chết, không giết Vân Sở, một hồi còn không biết người phụ nữa kia sẽ nói ra cái gì, chỉ cần cô chết, chính mình liền đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt, chính mình có Triệu thủ trưởng che chở, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Đúng, giết cô, giết Vân Sở!
Triệu Nhược Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt âm ngoan trừng Vân Sở, lúc nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu lam bên cạnh Vân Sở, đồng tử cô ta mạnh mẽ co rút, giật mình nhớ tới người đàn ông kia chính là người đã khiêu vũ cùng Vân Sở, mà người đàn ông này, cư nhiên cùng với Lam Băng Khê giống nhau như đúc.
Nhất thời lí trí của cô ta đã hoạt động, cô ta cuối cùng đã hiểu, Lam Băng Khê căn bản chính là mới từ bắt đầu đã cố ý đùa giỡn cô ta. Đáng chết, đáng chết!
Giờ phút này Triệu Nhược Nghiên chỉ một lòng nghĩ đến Vân Sở cùng Lam Băng Khê đều đùa giỡn cô ta, cô ta muốn giết bọn họ.
Cô ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ bị đùa giỡn như vậy, bảo cô ta làm sao nuốt trôi cơn tức này?
“Vân Sở, mày đồ tiện nhân này, tao muốn giết mày.” Triệu Nhược Nghiên cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra âm thanh cực kỳ ngoan độc, lập tức rút từ trên chân ra một khẩu súng, nhắm ngay Vân Sở, trên mặt lộ ra nụ cười hung dữ.
Nghe được âm thanh của cô ta, Vân Sở nhìn về phía Triệu Nhược Nghiên, nhìn cô ta giơ súng về phía mình, thời điểm thấy ngón tay cô ta chuẩn bị bóp cò, hô hấp của Vân Sở bị kiềm hãm, mới vừa muốn trốn tránh, chỉ thấy Vân Hàn bổ nhào qua, chắn trước mặt cô.
Triệu Nhược Nghiên cười dữ tợn, nhìn Vân Hàn che chở trước mặt Vân Sở, giọng nói lại càng thêm âm trầm, “Ha ha, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi, chịu chết đi!”
Tay Triệu Nhược Nghiên dùng lực bóp cò, phát ra tiếng cười càn rỡ.
Nhưng mà, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, bên cạnh đột nhiên có một bàn chân vung tới, “Bốp” một tiếng, chuẩn xác đá bay súng lục trong tay Triệu Nhược Nghiên.
“Đoàng!”
Súng bị bóp cò, phát ra âm thanh chấn động, tại hội trường rất không dễ dàng an tĩnh này, lại có vẻ dị thường đáng sợ.
Bên kia, Mộc Ngân vốn đang khiêu vũ cùng Niên Cẩm Hạo, nhưng vẫn không nhịn được thỉnh thoảng chú ý tình huống của Vân Sở, khiến cô có chút không yên lòng, vài lần giẫm lên chân Niên Cẩm Hạo, trong lòng lại áy náy.
Niên Cẩm Hạo nhìn cô không ngừng ngó nghiêng chỗ Vân Sở, trong lòng hiểu được cô đang lo lắng, cúi đầu nói bên tai cô, “Tiểu Ngân, trong lòng em chỉ có Vân Sở thôi sao? Như thế nào thời điểm nhảy cùng tôi đều nghĩ đến cô ấy?”
Nháy mắt mặt Mộc Ngân bạo hồng, ho khan hai tiếng, không được tự nhiên nói, “Cái đó, tôi, là tôi lo lắng...”
“Yên tâm, không phải là còn có Vân Hàn ở bên cạnh sao? Hơn nữa, A Duệ cũng ở đó, A Triệt cũng an bài người bảo vệ cô ấy rồi, hẳn sẽ không có chuyện gì.” Niên Cẩm Hạo cười nhẹ, trong lòng lại càng thêm thưởng thức Mộc Ngân.
Mộc Ngân cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trừng Niên Cẩm Hạo nói, “Anh vừa gọi tôi là gì?”
“Ha ha, là Tiểu Ngân nha, không phải Vân Sở và A Triệt đều gọi em như vậy sao?” Niên Cẩm Hạo cười có chút giảo hoạt, cặp mắt sáng ngời lóe lên ánh nhìn gian xảo.
Mặt Mộc Ngân càng đỏ hơn, bất mãn trả lời, “Ngay cả anh cũng gọi tôi như vậy.”
Không hiểu sao, nghe Niên Cẩm Hạo gọi cô như vậy, trong lòng cô có chút ngọt ngào, lại có chút chua sót. Biệt hiệu như vậy, kỳ thật không dễ nghe nhưng lại cực kỳ thân mật.
“Ha ha, như vậy là càng thân thiết hơn, không phải sao?” Niên Cẩm Hạo cười, tiếp tục cùng Mộc Ngân nói chuyện, dời đi lực chú ý của cô. Anh cũng không hi vọng cô thân ở bên cạnh mình mà tâm lại ở bên cạnh Vân Sở. Tuy Vân Sở là nữ nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nói thế nào anh cũng là Niên tổng giám đốc, một soái ca chính hiệu, vậy mà trước mặt cô lại bị ngó lơ, thật sự là cực kỳ mất mặt.
Vì thế Mộc Ngân rất nhanh đã bị Niên tổng giám đốc lừa gạt dời đi chú ý, hai người một bên vừa trò chuyện vừa nhảy, trái lại không quan tâm chung quanh.
Nhưng mà trong lúc hai người mải trò chuyện, đột nhiên “phụt” một tiếng, mất điện.
Chung quang lâm vào một mảnh đen tối, cùng với tiếng hét của đám phụ nữ.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Ngân là lao ra tìm kiếm Vân Sở.
Nhưng mà cô còn chưa kịp hành động đã bị người kéo lại.
“Đừng lộn xộn, không có việc gì.” Niên Cẩm Hạo kéo tay cô, giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Nhưng mà Sở Sở sẽ gặp nguy hiểm.” Mộc Ngân cắn răng, dùng lực muốn thoát khỏi tay Niên Cẩm Hạo, trong lòng ghi nhớ phải nhanh chóng tìm Vân Sở, không được để cô bị thương.
Trong bóng tối lạnh lẽo, Niên Cẩm Hạo nắm chặt tay cô, dẫn cô đến một bên, bình tĩnh nói, “Yên tâm, Sở Sở không có việc gì, bên người cô ấy có người bảo vệ rồi, em đi chỉ gây thêm rắc rối cho cô ấy thôi.”
Mộc Ngân không rõ là chuyện gì xảy ra, vừa định hỏi thì nghe thấy tiếng súng, tiếp theo, cả hội trường liền hỗn loạn.
Hội trường vừa loạn, nhóm trai gái đang khiêu vũ cũng hoảng loạn chạy trốn lung tung, người giẫm lên người.
Vì không muốn Mộc Ngân bị đụng vào, Niên Cẩm Hạo liền kéo cô đến góc an toàn, nắm chặt tay cô không cho cô lộn xộn.
Nhưng trong lòng Mộc Ngân đang lo lắng cho Vân Sở, nhất là tiếng súng vừa rồi, rõ ràng là bắn về hướng Vân Sở, bảo cô làm sao có thể yên tâm đây?
Cô không ngừng vùng vẫy, kêu, “Niên Cẩm Hạo, anh buông ra, tôi phải đi cứu Sở Sở, nhất định là có người nhắm vào cô ấy, cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
Niên Cẩm Hạo trực tiếp ôm chặt cô, lớn tiếng nói, “Đừng lộn xộn, nghe lời, Lam Băng Tuyền đang ở bên cạnh cô ấy, không có việc gì.”
Anh và Thượng Quan Triệt là bạn tốt, Vân Sở gặp chuyện không may đương nhiên anh cũng rất lo lắng. Nhưng anh biết, lúc này phải bình tĩnh, không thể để đầu óc bị rối loạn. Còn nữa, so với Vân Sở, đối với anh cô nhóc này còn quan trọng hơn. Cho nên bất kể như thế nào anh cũng không thể để cô gặp nguy hiểm.
Nói anh ích kỷ cũng được, anh sẽ không buông tay.
“Không, thầy Lam và Sở Sở luôn luôn bất hòa, vừa rồi tôi còn thấy Lam Băng Khê đi cùng với Triệu Nhược Nghiên, bọn họ nhất định là cùng một ruộc, buông, Niên Cẩm Hạo, anh mau buông tôi ra.” Mộc Ngân vùng vẫy, nước mắt cũng sắp trào ra.
Mà Niên Cẩm Hạo chỉ là gắt gao ôm chặt cô, khuyên nhủ bên tai cô.
Nhưng cảm xúc Mộc Ngân đang không ổn định, nhất là lúc nhìn thấy ánh sáng của chủy thủ lóe lên, cô liền nắm tay Niên Cẩm Hạo cắn lên, kêu, “Buông ra, khốn khiếp.”
Trên tay Niên Cẩm Hạo bị cắn đau xót, thiếu chút nữa thì buông lỏng tay, nhưng nhớ tới hậu quả nếu để cô rời đi, lại quyết đoán cắn răng, gắt gao ôm cô không chịu buông ra.
Mãi đến khi Mộc Ngân cảm thấy mùi máu tươi tràn ngập trong miệng mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt, cô thấy được khuôn mặt tuấn mĩ của Niên Cẩm Hạo giờ phút này đang vô cùng thống khổ, nhưng ánh mắt vẫn là ôn như cùng quan tâm.
Tim của cô bỗng đập lỡ một nhịp, thân thể nhè nhẹ run, nhìn Niên Cẩm Hạo hỏi, “Vì sao?”
Mới nói xong hốc mắt cô đã ươn ướt. Không biết là do lo lắng cho Vân Sở hay là cảm động vì hành động của Niên Cẩm Hạo.
Niên Cẩm Hạo nghe được âm thanh nức nở của cô, thở dài, tay nhẹ nâng khuôn mặt tái nhợt của cô lên, “Bởi vì tôi không hi vọng em sẽ gặp chuyện không may.”
Mộc Ngân không thể tin được nhìn anh, trong lúc này lại quên mình phải tránh khỏi anh, cũng quên mình phải đi tìm Vân Sở. Chỉ cảm thấy, giờ phút này cô đều quên sạch mình phải làm những gì.
Nhìn bộ dáng thất thần của cô, Niên Cẩm Hạo lại thở dài, ôm cô càng chặt, đồng thời cúi đầu lại gần cô, cùng đối diện với cô. Đôi môi đầy đủ từ từ hôn lên môi cô.
Mùi máu tươi nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi son vị ô mai, rõ ràng truyền vào trong mũi Niên Cẩm Hạo, truyền vào trong lòng anh. Tim của anh không khỏi đập nhanh, hô hấp dồn dập, buộc chặt tay mình, hung hăng đặt môi của mình trên môi cô.
Mộc Ngân nhìn khuôn mặt Niên Cẩm Hạo phóng đại trước mặt, hô hấp bị kiềm hãm, não bộ lập tức đình chỉ hoạt động. Mùi nước hoa thơm ngát trên người Niên Cẩm Hạo không ngoài dự liệu kích thích khứu giác của cô, khiêu chiến mọi giác quan của cô. Khiến cho cô không biết phải làm thế nào.
Hai người vẫn cứ duy trì tư thế như vậy, hoàn toàn coi chung quanh như không khí, giống như trên thế giới này chỉ còn có hai người bọn họ vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Mộc Ngân mới ý thức được mình đang bị cường hôn, thân thể run lẩy bẩy, cũng quên phải đẩy người trước mặt ra, liền há mồm kêu lên, “Anh gì vậy?!”
Mà cô mở miệng, khiến hai cánh môi nhẹ nhàng ma sát, khiến Niên Cẩm Hạo vốn đang bảo trì lí trí liền triệt để mất kiểm soát.
Cũng không quan tâm chung quanh, Niên Cẩm Hạo giơ tay đè đầu Mộc Ngân lại, liền há mồm hôn sâu hơn.
Đầu óc Mộc Ngân trống rỗng, một khắc kia, toàn bộ thế giới của cô đều tràn ngập mùi nước hoa của Niên Cẩm Hạo, linh hồn giống như đã rời khỏi thân thể, cả người như đang bay trên mây.
Trong lúc ý loạn tình mê, Mộc Ngân chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều phát sáng lên.
Mở hai mắt nhìn, mới phát hiện đèn trong đại sảnh đã được bật lên, mà khuôn mặt gần trong gang tấc kia...
Mộc Ngân mở to hai mắt nhìn, nhớ tới chuyện vừa phát sinh, nhanh chóng đẩy Niên Cẩm Hạo, ngón tay run run chỉ vào anh, chất vấn, “Anh, anh đang làm cái gì?”
Phát hiện đèn trong đại sảnh đã được bật lên, Niên Cẩm Hạo không khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn bộ dáng Mộc Ngân thẹn quá hóa giận, tâm tình đột nhiên trở nên vui vẻ. Anh cười, nhíu mày, “Đương nhiên là hôn môi nha, nếu không thì em nghĩ chúng mình đang làm gì?”
Mộc Ngân nghe vậy thiếu chút nữa thổ huyết, gắt gao trừng cái tên yêu nghiệt này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Mà Niên Cẩm Hạo lại cười cười, lại gần cô nói, “Làm sao thế? Chẳng lẽ em thấy vẫn chưa đủ?”
Trời ạ, người đàn ông này có phải là Niên Cẩm Hạo thân sĩ hay không? Mặt Mộc Ngân tái đi, đang muốn mắng người đàn ông mặt dày này, lại nghe thấy tiếng kêu la.
Nhất thời nhớ tới tình cảnh lúc nãy, cô rốt cuộc bất chấp đẩy Niên Cẩm Hạo ra, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng Vân Sở, rất nhanh liền chạy đến bên Vân Sở.
Lúc này Vân Sở đang dựa vào trong lòng Lam Băng Tuyền, ngã ngồi trước một cái bàn, tư thế của hai người có chút ái muội.
Nhưng bởi vì tình huống khẩn cấp nên Vân Sở cũng không có chú ý, mà lực chú ý của cô đang dồn lên trên người Triệu Nhược Nghiên, ngay cả Lam Băng Tuyền đang dán bên tai cô cũng không phát hiện.
Mộc Ngân cùng Vân Hàn đồng thời đến bên Vân Sở, hai người đều trực tiếp coi như không nhìn thấy Lam Băng Tuyền, khẩn trương hỏi, “Sở Sở, có bị thương ở đâu không?”
Vân Sở phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt đang nhìn Triệu Nhược Nghiên lại, lắc đầu nói với Mộc Ngân cùng Vân Hàn, “Không có việc gì.”
Lúc này Lam Băng Tuyền đã buông cô ra, thân thể hơi ngửa ra sau, không còn dán vào người Vân Sở nữa, chỉ là trên chóp mũi vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng trên người Vân Sở, khiến hắn có chút ý loạn tình mê, thậm chí có chút không nhớ rõ mình vừa mới làm gì.
Vân Sở đẩy Lam Băng Tuyền ra, bám lấy tay Vân Hàn vươn ra đứng lên, sau đó lại nhìn Lam Băng Tuyền vẫn còn đang thất thần ngồi dưới đất, nói, “Thầy Lam, thầy không sao chứ?”
Lam Băng Tuyền bị kéo trở về hiện tại, lắc đầu, khôi phục lại bộ dáng tảng băng, đứng lên.
Bởi vì lúc nãy có tiếng súng vang lên, cùng với tiếng hét, hội trường này đã loạn thành một cái chợ, dưới sự chỉ huy của Hà gia, nhân viên bảo an chen chúc mà vào.
Có người đã báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương, giờ phút này tất cả moji người đều bận rộn duy trì trật tự hiện trường, vội vàng trấn an tân khách, vội vàng xử lý hiện trường bừa bãi.
Mà bốn người đàn ông vây quanh Triệu Nhược Nghiên, thật đúng là đã bị đám người xem nhẹ rồi.
Vân Sở cười lạnh, nhìn bốn người đàn ông kia, trong đó có một người đã thu hồi súng chỉa vào Triệu Nhược Nghiên, hai người khác cũng đã cất chủy thủ của mình đi, còn lại người đã đâm dao vào vai Triệu Nhược Nghiên đã run rẩy toàn thân, hai tay buông thõng tại bên người, gắt gao nắm thành quả đấm.
Triệu Nhược Nghiên đã không kịp đi truy cứu vì sao Lam Băng Khê lại đột nhiên phản bội, chỉ cảm thấy trên bả vai truyền đến cơn đau thấu xương, đau đến mức cô ta choáng váng muốn ngất lịm.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy người mặc váy màu lam ở cách đó không xa, cùng với ánh mắt mang theo nụ cười đắc ý của Vân Sở, trong lòng lại dâng lên cảm giác oán hận và không cam lòng.
Tại sao có thể như vậy, rõ ràng hôm nay người phải chết là Vân Sở. Bọn họ đã làm chuẩn bị rất tốt, một phát súng kia không bắn trúng cô, thì chẳng lẽ những người cầm dao này lại không thể chém chết cô?
Vì sao trên tay mình lại có bột huỳnh quang? Vì sao một dao này không phải là đâm vào thân thể Vân Sở? Vì sao?
Triệu Nhược Nghiên thậm chí còn không kịp suy nghĩ tại sao mấy “hung thủ” đã đổi thành người bố cô ta Triệu thủ trưởng, cũng không kịp nghĩ xem nếu bây giờ bọn họ vẫn còn đứng ở đây thì sẽ có cái hậu quả gì.
Cô ta chỉ là phát điên nghĩ muốn giết Vân Sở.
Vân Sở phải chết, nhất định phải chết, dù Thượng Quan Triệt không thích cô ta, không cần cô ta, không cưới cô ta, cô ta cũng tuyệt không cho phép người khác cướp đi Thượng Quan Triệt. Cô ta yêu Thượng Quan Triệt nhiều năm như vậy, vì anh mà trả giá nhiều như vậy, dù không chiếm được, cũng không thể nhìn anh cùng người phụ nữ khác chung sống hạnh phúc được. (bà này điên thật -_-)
Cô ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Vân Sở đáng chết, đều là Vân Sở kẻ tiện nhân này đoạt đi tất cả của cô ta, là cô, đều là cô, nếu không có cô, Thượng Quan Triệt đã sớm ở cùng với cô ta rồi, làm sao còn giống như hiện tại?
Không, không được, không thể để Vân Sở sống. Đi đến bước này, cô ta đã không có đường lui, dù Vân Sở không chết, cô ta cũng không có biện pháp thoát khỏi liên quan đến chuyện ngày hôm nay, vốn còn muốn đổ hết tội lên đầu Lam Băng Khê, hiện giờ lại bị Lam Băng Khê sắp xếp. Cô ta không cam lòng.
Dù sao đều là chết, không giết Vân Sở, một hồi còn không biết người phụ nữa kia sẽ nói ra cái gì, chỉ cần cô chết, chính mình liền đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt, chính mình có Triệu thủ trưởng che chở, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Đúng, giết cô, giết Vân Sở!
Triệu Nhược Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt âm ngoan trừng Vân Sở, lúc nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu lam bên cạnh Vân Sở, đồng tử cô ta mạnh mẽ co rút, giật mình nhớ tới người đàn ông kia chính là người đã khiêu vũ cùng Vân Sở, mà người đàn ông này, cư nhiên cùng với Lam Băng Khê giống nhau như đúc.
Nhất thời lí trí của cô ta đã hoạt động, cô ta cuối cùng đã hiểu, Lam Băng Khê căn bản chính là mới từ bắt đầu đã cố ý đùa giỡn cô ta. Đáng chết, đáng chết!
Giờ phút này Triệu Nhược Nghiên chỉ một lòng nghĩ đến Vân Sở cùng Lam Băng Khê đều đùa giỡn cô ta, cô ta muốn giết bọn họ.
Cô ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ bị đùa giỡn như vậy, bảo cô ta làm sao nuốt trôi cơn tức này?
“Vân Sở, mày đồ tiện nhân này, tao muốn giết mày.” Triệu Nhược Nghiên cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra âm thanh cực kỳ ngoan độc, lập tức rút từ trên chân ra một khẩu súng, nhắm ngay Vân Sở, trên mặt lộ ra nụ cười hung dữ.
Nghe được âm thanh của cô ta, Vân Sở nhìn về phía Triệu Nhược Nghiên, nhìn cô ta giơ súng về phía mình, thời điểm thấy ngón tay cô ta chuẩn bị bóp cò, hô hấp của Vân Sở bị kiềm hãm, mới vừa muốn trốn tránh, chỉ thấy Vân Hàn bổ nhào qua, chắn trước mặt cô.
Triệu Nhược Nghiên cười dữ tợn, nhìn Vân Hàn che chở trước mặt Vân Sở, giọng nói lại càng thêm âm trầm, “Ha ha, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi, chịu chết đi!”
Tay Triệu Nhược Nghiên dùng lực bóp cò, phát ra tiếng cười càn rỡ.
Nhưng mà, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, bên cạnh đột nhiên có một bàn chân vung tới, “Bốp” một tiếng, chuẩn xác đá bay súng lục trong tay Triệu Nhược Nghiên.
“Đoàng!”
Súng bị bóp cò, phát ra âm thanh chấn động, tại hội trường rất không dễ dàng an tĩnh này, lại có vẻ dị thường đáng sợ.
Tác giả :
Huân Tiểu Thất