Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 67-3: Đêm giáng sinh lãng mạn, sóng gió nổi lên (3)
Cô tối nay vốn là một mình ra ngoài tham gia náo nhiệt, Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt có hẹn với nhau, Vân Hàn tiếp tục làm huấn luyện, trong biệt thự Vân gia, chỉ có Vân Cảnh đang không ngừng nhìn ra cửa, chờ Vân Sở trở lại, cô nhắc tới chỉ thêm buồn bực.
Chỉ là, cô không ngờ, mới đi đến quảng trường liền đụng phải Niên Cẩm Hạo. Khi đó, cô đang ở trong đám người nỗ lực hy vọng có thể chen vào được một chút, nói như vậy, cô có thể nhìn rõ ràng hơn tiết mục ở trên võ đài.
Ở lúc cô chật vật nhất, người chung quanh đột nhiên nhường ra một con đường, sau đó, người đàn ông này liền xuất hiện ở trước mặt cô.
Hắn như cũ một thân tây trang màu đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng là nụ cười hoàn mỹ nhất, chỉ một cái liếc mắt, cô liền ngu người. Cho đến khi nghe được âm thanh của hắn, mới phục hồi tinh thần.
Hắn nói: "Đây không phải là Mộc tiểu thư sao? Trùng hợp như thế. . . . . ."
Mặt Mộc Ngân đỏ lên, phục hồi tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, Niên tổng, trùng hợp như thế, ngươi cũng tới xem tiết mục à?"
Thật ra thì tiết mục này là của công ty Niên Cẩm Hạo tài trợ, hắn chỉ là vừa lúc đi ngang qua đây, liền tính toán tới nhìn một chút, chỉ là, nghe Mộc Ngân hỏi như thế, hắn rất tự nhiên gật đầu: "Đúng vậy, thế nào không vào được sao?"
Mặt của Mộc Ngân càng đỏ hơn, có chút xấu hổ cười cười: "Cái đó, tôi không có vé, không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn một chút. Anh mau vào đi thôi, cũng đã bắt đầu. . . . . ."
Mộc Ngân biết, người như Niên Cẩm Hạo, là không thể nào không có vé vào cửa, cho nên mọi người lúc ấy rất tự giác nhường đường ra.
Không ngờ Niên Cẩm Hạo lại cười: "Tôi vừa lúc có hai vé, Mộc tiểu thư nếu là không để ý, chúng ta có thể đi vào chung. . . . . ."
À? Hắn có hai vé? Hắn đang muốn mời mình? Mộc Ngân lúc ấy liền ngốc lăng, một hồi lâu mới nhìn nhìn Niên Cẩm Hạo, phát hiện hắn là đi một mình, mới hơi nghi ngờ hỏi: "Cái đó, Niên tổng đi một mình sao? Bạn của anh đâu?"
Hắn cầm hai vé, khẳng định không phải một mình đến xem? Mộc Ngân nghĩ như vậy.
Nụ cười trên khóe miệng Niên Cẩm Hạo càng sâu hơn: "Đúng vậy, một mình tôi tới, Mộc tiểu thư nếu là không tình nguyện cùng tôi đi xem, cũng không sao cả. Tự tôi đi vào cũng được, chỉ là đáng tiếc tấm này vé vào cửa này rồi."
Nói xong, hắn vẫn còn rất tiếc hận thở dài một cái.
Mộc Ngân vừa nghe, hắn không phải có hẹn mà đến, hơn nữa thật sự có hai tờ vé vào cửa, lập tức cười như hoa, vì không lãng phí tấm vé vào cửa này, lúc này nên đồng ý, cùng Niên Cẩm Hạo đi vào chung rồi.
Lúc này, Niên Cẩm Hạo nghe được lời nói của Mộc Ngân, mặt cũng đỏ một chút, chỉ là, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lúc trước, con ngươi đảo vài vòng, đối với Mộc Ngân nói: " A, Mộc tiểu thư, thật ra thì trên mặt ngươi dính thứ gì. . . . . ."
"À?" Trên mặt cô có cái gì? Là không rửa sạch sẽ sao? Còn có thể mới vừa rồi khi chui vào bị người khác làm bẩn? Mộc Ngân lo lắng cúi đầu, đưa tay liền ở trên mặt sờ: "Có dính gì đó sao? Ở nơi nào. . . . . ."
Bộ dáng khẩn trương của Mộc Ngân, khiến Niên Cẩm Hạo nở nụ cười càng thêm rực rỡ, hắn: "Ừ. . . . . ." Một tiếng, đưa tay nâng lên mặt của Mộc Ngân, đến gần cô.
Mộc Ngân hô hấp hơi chậm lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Niên Cẩm Hạo ở trước mặt mình phóng đại, nhịp tim liền đập lỡ một nhịp.
Chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên ấm áp, ngón tay có chút thô ráp của Niên Cẩm Hạo chạm lên gương mặt trắng nõn của cô, ngón tay nhẹ nhàng quét qua, nhưng mà lại như là đang quét qua lòng của cô, để cho lòng của cô một hồi run rẩy.
Niên Cẩm Hạo giống như là không có gì cả xảy ra, thu tay về, cười nói: "Tốt lắm, không có."
Mộc Ngân gật đầu một cái, giọng nói cứng ngắc nói một câu "Cám ơn", liền cúi đầu, gắt gao cắn môi, trái tim giống như con nai con nhảy loạn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trời ạ, trời ạ, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Niên Cẩm Hạo cư nhiên, cư nhiên. . . . . .
Mới vừa rồi, hắn dựa vào là thật là gần, cô còn có thể ngửi thấy được mùi nước hoa dễ ngửi trên người hắn, mà, nơi bị ngón tay hắn quét qua, giờ phút này có chút nóng, rất nóng, rất nóng. . . . . .
Cô làm sao, làm sao lại cảm thấy toàn thân đều rất nóng đây?
Mộc Ngân cúi đầu thời điểm đang suy nghĩ lung tung, nhịp tim Niên Cẩm Hạo cũng trở nên không có quy luật, hắn ngơ ngác nhìn ngón tay mình vừa sờ qua mặt của Mộc Ngân, đầu ngón tay hình như còn lưu lại độ ấm trên mặt cô, cảm nhận làn da tinh tế mịn màng, chỉ cần nhớ tới, sẽ khiến cho tim hắn đập rộn lên.
Hắn đây là làm sao? Tại sao lại đột nhiên làm ra cử động như vậy? Nhưng tại sao lại cảm thấy, nhịp tim vô cùng nhanh?
. . . . . .
Lại nói Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt, từ phố thức ăn ở đầu đường ăn uống, Vân Sở đã no bụng không muốn đi tiếp, cả người tựa vào trong ngực của Thượng Quan Triệt, đáy mắt là nụ cười thỏa mãn.
Đáy mắt Thượng Quan Triệt ngoại trừ tràn đầy cưng chiều, còn nhiều thêm mấy phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nắm mặt của cô, nhỏ giọng trách cứ: "Thế nào giống như quỷ chết đói? Ăn nhiều như vậy, lát nữa không tiêu hóa được, thì em rang mà chịu."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Thượng Quan Triệt vẫn rất dịu dàng xoa bụng nhỏ của cô, không để cho cô khó chịu như vậy.
Vân Sở hì hì cười một tiếng: "Thật lâu không có tới, khó được có nhiều món ăn ngon như vậy, không ăn chẳng phải là lãng phí."
"Em ăn nhiều mới phải lãng phí." Thượng Quan Triệt gõ một cái lên đầu của cô, nhìn thời gian đã không còn sớm, liền ôm bả vai của cô đi ra khỏi phố thức ăn ngon, đi tới nơi bọn họ dừng xe.
Chỉ là, còn chưa đi đến nơi bọn họ dừng xe, phía trước đột nhiên liền truyền đến một tiếng tiếng gào: "Ăn cướp, cứu mạng, ăn cướp. . . . . ."
Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt đồng thời nhìn về phía đó, chỉ thấy một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, quần áo hoa lệ, xem ra hết sức cao quý, đưa tay chỉ phía trước một người ở trong đám người, không ngừng chạy trốn, kích động kêu.
Vân Sở luôn luôn không ưa những thứ kẻ thấy chết mà không cứu, thấy người phụ nữ kia bất lực kêu, nhưng không ai giúp cô ta đuổi theo này ăn cướp, cô liền cắn răng, nhấc chân đuổi theo.
"Đừng động, để anh đi." Thượng Quan Triệt cau mày lôi kéo Vân Sở, không để cho cô lộn xộn, sau đó thân thể khỏe mạnh giống như một trận gió chạy nhanh ra ngoài.
Người xung quanh thấy thế, cũng bội phục nhìn Thượng Quan Triệt, liên tiếp khen ngợi anh. Còn có một vài thanh niên, đi theo Thượng Quan Triệt, cũng đuổi theo.
Vân Sở đi tới trước mặt người phụ nữ kia, lôi kéo tay của cô ta nhỏ giọng an ủi: "Dì à, đừng lo lắng, bọn họ sẽ giúp người đem tên ăn cướp kia bắt được."
Người phụ nữ kia cúi đầu, mặt như đưa đám gật đầu, đưa tay lau nước mắt, cảm kích nói: "Cám ơn, cám ơn cháu."
Vân Sở cau mày, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời lại không biết chỗ nào không đúng. Theo bản năng đứng ở một bên, cùng người phụ nữ này giữ một khoảng cách.
Nhưng cô còn chưa kịp tránh ra, chỉ thấy người phụ nữ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, ở lúc cô nhìn thấy mặt cô ta, đột nhiên đưa tay vứt thứ gì đó cho Vân Sở, vừa phất tay còn vừa gọi nói: "Là cô, cô cùng tên cướp kia là cùng một hội."
Người xung quanh lần này ngược lại rất là nhiệt tình, rối rít đưa tay tới bắt Vân Sở.
Vân Sở cười lạnh, rốt cuộc hiểu rõ là lạ ở chỗ nào rồi, người phụ nữ này, ăn mặc mặc dù rất xa hoa, nhưng bàn tay lại rất thô, không có chút nào giống như là phu nhân người có tiền nên có. Vân Sở lúc kéo tay cô ta, liền phát hiện, chỉ là lúc đầu không hiểu. Bây giờ mới biết, người này chỉ sợ là có người an bài tới hại mình?
Hừ, mặc kệ là Triệu Nhược Nghiên còn là Kim Lan Nhược, cô đều sẽ không lui bước nữa.
Đoạn thời gian trước vẫn vì chuyện ban phái mà phiền não, mới để cho bọn họ thoải mái lâu như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc, giờ đến phiên cô phản kích. Nếu không, những người đó thật cho Vân Sở cô là mèo bệnh, dễ khi dễ sao.
Vân Sở nhanh chóng né tránh bột do người kia vung ra, gạt khăn quàng cổ trên cổ, dùng sức quơ múa, đem toàn bộ bột đỡ hết.
Người phụ nữ kia không ngờ tới động tác của Vân Sở nhanh như vậy, đáy mắt thoáng qua hốt hoảng, xoay người, hướng về phía Vân Sở kêu lên: "Mau tới, người này là đồng bọn của tên cướp kia, mau bắt cô ta lại."
Những người xung quanh này thấy được động tác của người phụ nữ kia, cũng nhìn thấy động tác của Vân Sở, lúc này cũng có chút do dự rồi.
Dù sao, đầu năm nay loại người gì cũng có, bọn họ lại tận mắt thấy được người đàn ông trẻ tuổi mới vừa đi cùng Vân Sở xông ra đuổi theo ăn cướp. Ngộ nhỡ người phụ nữ này cùng một phe với tên ăn cướp, muốn hại cô gái này thì làm thế nào?
Thế giới này, đúng sai lẫn lộn, thiện ác khó phân biệt, bọn họ đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, không thể để cho người tốt bị oan uổng được.
Cũng chính bởi vì những người xung quanh này cùng do dự, Vân Sở đã đem khăn quàng cổ trong tay ném đi, chỉ vào người phụ nữ trước mắt này nói: "Tôi cùng tên ăn cướp là đồng bọn? A, vậy cô mới vừa ném ra bột thuốc là có chuyện gì xảy ra?"
Vân Sở nói xong, chỉ vào khăn quàng cổ trên đất đã bị ăn mòn từ lâu, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Người phụ nữ kia có chút sợ rụt cổ một cái, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, liền kích động nói: "Hừ, cô gái này thật ác độc, trộm tiền của tôi thì thôi, còn muốn hại tôi, tôi ném chút thuốc bột vào cô, đã là tiện nghi cho cô. Đúng la thói đời, lòng người khó đoán, nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất ác độc. . . . . ."
Người này miệng lưỡi nói bậy thật không phải lợi hại bình thường, Vân Sở trong lòng lần nữã thầm bội phục cô ta sát đất. Người nọ đoán chắc Vân Sở sẽ không bỏ qua chuyện cướp bóc ... Chuyện ngồi yên là không thể, thấy có người bị cướp, cô nhất định sẽ đuổi theo, mà Thượng Quan Triệt chắc chắn sẽ đau lòng, cùng với tính cách của anh có lòng chính nghĩa, chắc chắn sẽ để Vân Sở ở lại, mình đuổi theo. Bởi vậy, liền thuận lợi dụ Thượng Quan Triệt tự rời đi rồi.
Mà, người phụ nữ trước mắt này, lại nhân cơ hội cắn ngược lại Vân Sở, hơn nữa lấy lý do vì tự vệ xuống tay với Vân Sở, cứ như vậy, coi như cảnh sát có truy cứu, cũng sẽ cho là tự vệ chính đáng, sẽ không đối với người phụ nữ này so đo quá nhiều, cộng thêm cô ta còn là người bị hại, thì càng không có việc gì.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Vân Sở tràn đầy lạnh lẽo, lúc nhìn về phía người phụ nữ kia, cũng nhiều hơn mấy phần bén nhọn, lần này, mặc kệ là ai muốn hại cô, cô đều sẽ không để yên như vậy. Cũng là lúc khiến những kẻ không biết sợ là gì biết một chút sự lợi hại của cô rồi.
Chỉ là, cô không ngờ, mới đi đến quảng trường liền đụng phải Niên Cẩm Hạo. Khi đó, cô đang ở trong đám người nỗ lực hy vọng có thể chen vào được một chút, nói như vậy, cô có thể nhìn rõ ràng hơn tiết mục ở trên võ đài.
Ở lúc cô chật vật nhất, người chung quanh đột nhiên nhường ra một con đường, sau đó, người đàn ông này liền xuất hiện ở trước mặt cô.
Hắn như cũ một thân tây trang màu đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng là nụ cười hoàn mỹ nhất, chỉ một cái liếc mắt, cô liền ngu người. Cho đến khi nghe được âm thanh của hắn, mới phục hồi tinh thần.
Hắn nói: "Đây không phải là Mộc tiểu thư sao? Trùng hợp như thế. . . . . ."
Mặt Mộc Ngân đỏ lên, phục hồi tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, Niên tổng, trùng hợp như thế, ngươi cũng tới xem tiết mục à?"
Thật ra thì tiết mục này là của công ty Niên Cẩm Hạo tài trợ, hắn chỉ là vừa lúc đi ngang qua đây, liền tính toán tới nhìn một chút, chỉ là, nghe Mộc Ngân hỏi như thế, hắn rất tự nhiên gật đầu: "Đúng vậy, thế nào không vào được sao?"
Mặt của Mộc Ngân càng đỏ hơn, có chút xấu hổ cười cười: "Cái đó, tôi không có vé, không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn một chút. Anh mau vào đi thôi, cũng đã bắt đầu. . . . . ."
Mộc Ngân biết, người như Niên Cẩm Hạo, là không thể nào không có vé vào cửa, cho nên mọi người lúc ấy rất tự giác nhường đường ra.
Không ngờ Niên Cẩm Hạo lại cười: "Tôi vừa lúc có hai vé, Mộc tiểu thư nếu là không để ý, chúng ta có thể đi vào chung. . . . . ."
À? Hắn có hai vé? Hắn đang muốn mời mình? Mộc Ngân lúc ấy liền ngốc lăng, một hồi lâu mới nhìn nhìn Niên Cẩm Hạo, phát hiện hắn là đi một mình, mới hơi nghi ngờ hỏi: "Cái đó, Niên tổng đi một mình sao? Bạn của anh đâu?"
Hắn cầm hai vé, khẳng định không phải một mình đến xem? Mộc Ngân nghĩ như vậy.
Nụ cười trên khóe miệng Niên Cẩm Hạo càng sâu hơn: "Đúng vậy, một mình tôi tới, Mộc tiểu thư nếu là không tình nguyện cùng tôi đi xem, cũng không sao cả. Tự tôi đi vào cũng được, chỉ là đáng tiếc tấm này vé vào cửa này rồi."
Nói xong, hắn vẫn còn rất tiếc hận thở dài một cái.
Mộc Ngân vừa nghe, hắn không phải có hẹn mà đến, hơn nữa thật sự có hai tờ vé vào cửa, lập tức cười như hoa, vì không lãng phí tấm vé vào cửa này, lúc này nên đồng ý, cùng Niên Cẩm Hạo đi vào chung rồi.
Lúc này, Niên Cẩm Hạo nghe được lời nói của Mộc Ngân, mặt cũng đỏ một chút, chỉ là, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lúc trước, con ngươi đảo vài vòng, đối với Mộc Ngân nói: " A, Mộc tiểu thư, thật ra thì trên mặt ngươi dính thứ gì. . . . . ."
"À?" Trên mặt cô có cái gì? Là không rửa sạch sẽ sao? Còn có thể mới vừa rồi khi chui vào bị người khác làm bẩn? Mộc Ngân lo lắng cúi đầu, đưa tay liền ở trên mặt sờ: "Có dính gì đó sao? Ở nơi nào. . . . . ."
Bộ dáng khẩn trương của Mộc Ngân, khiến Niên Cẩm Hạo nở nụ cười càng thêm rực rỡ, hắn: "Ừ. . . . . ." Một tiếng, đưa tay nâng lên mặt của Mộc Ngân, đến gần cô.
Mộc Ngân hô hấp hơi chậm lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Niên Cẩm Hạo ở trước mặt mình phóng đại, nhịp tim liền đập lỡ một nhịp.
Chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên ấm áp, ngón tay có chút thô ráp của Niên Cẩm Hạo chạm lên gương mặt trắng nõn của cô, ngón tay nhẹ nhàng quét qua, nhưng mà lại như là đang quét qua lòng của cô, để cho lòng của cô một hồi run rẩy.
Niên Cẩm Hạo giống như là không có gì cả xảy ra, thu tay về, cười nói: "Tốt lắm, không có."
Mộc Ngân gật đầu một cái, giọng nói cứng ngắc nói một câu "Cám ơn", liền cúi đầu, gắt gao cắn môi, trái tim giống như con nai con nhảy loạn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trời ạ, trời ạ, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Niên Cẩm Hạo cư nhiên, cư nhiên. . . . . .
Mới vừa rồi, hắn dựa vào là thật là gần, cô còn có thể ngửi thấy được mùi nước hoa dễ ngửi trên người hắn, mà, nơi bị ngón tay hắn quét qua, giờ phút này có chút nóng, rất nóng, rất nóng. . . . . .
Cô làm sao, làm sao lại cảm thấy toàn thân đều rất nóng đây?
Mộc Ngân cúi đầu thời điểm đang suy nghĩ lung tung, nhịp tim Niên Cẩm Hạo cũng trở nên không có quy luật, hắn ngơ ngác nhìn ngón tay mình vừa sờ qua mặt của Mộc Ngân, đầu ngón tay hình như còn lưu lại độ ấm trên mặt cô, cảm nhận làn da tinh tế mịn màng, chỉ cần nhớ tới, sẽ khiến cho tim hắn đập rộn lên.
Hắn đây là làm sao? Tại sao lại đột nhiên làm ra cử động như vậy? Nhưng tại sao lại cảm thấy, nhịp tim vô cùng nhanh?
. . . . . .
Lại nói Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt, từ phố thức ăn ở đầu đường ăn uống, Vân Sở đã no bụng không muốn đi tiếp, cả người tựa vào trong ngực của Thượng Quan Triệt, đáy mắt là nụ cười thỏa mãn.
Đáy mắt Thượng Quan Triệt ngoại trừ tràn đầy cưng chiều, còn nhiều thêm mấy phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nắm mặt của cô, nhỏ giọng trách cứ: "Thế nào giống như quỷ chết đói? Ăn nhiều như vậy, lát nữa không tiêu hóa được, thì em rang mà chịu."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Thượng Quan Triệt vẫn rất dịu dàng xoa bụng nhỏ của cô, không để cho cô khó chịu như vậy.
Vân Sở hì hì cười một tiếng: "Thật lâu không có tới, khó được có nhiều món ăn ngon như vậy, không ăn chẳng phải là lãng phí."
"Em ăn nhiều mới phải lãng phí." Thượng Quan Triệt gõ một cái lên đầu của cô, nhìn thời gian đã không còn sớm, liền ôm bả vai của cô đi ra khỏi phố thức ăn ngon, đi tới nơi bọn họ dừng xe.
Chỉ là, còn chưa đi đến nơi bọn họ dừng xe, phía trước đột nhiên liền truyền đến một tiếng tiếng gào: "Ăn cướp, cứu mạng, ăn cướp. . . . . ."
Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt đồng thời nhìn về phía đó, chỉ thấy một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, quần áo hoa lệ, xem ra hết sức cao quý, đưa tay chỉ phía trước một người ở trong đám người, không ngừng chạy trốn, kích động kêu.
Vân Sở luôn luôn không ưa những thứ kẻ thấy chết mà không cứu, thấy người phụ nữ kia bất lực kêu, nhưng không ai giúp cô ta đuổi theo này ăn cướp, cô liền cắn răng, nhấc chân đuổi theo.
"Đừng động, để anh đi." Thượng Quan Triệt cau mày lôi kéo Vân Sở, không để cho cô lộn xộn, sau đó thân thể khỏe mạnh giống như một trận gió chạy nhanh ra ngoài.
Người xung quanh thấy thế, cũng bội phục nhìn Thượng Quan Triệt, liên tiếp khen ngợi anh. Còn có một vài thanh niên, đi theo Thượng Quan Triệt, cũng đuổi theo.
Vân Sở đi tới trước mặt người phụ nữ kia, lôi kéo tay của cô ta nhỏ giọng an ủi: "Dì à, đừng lo lắng, bọn họ sẽ giúp người đem tên ăn cướp kia bắt được."
Người phụ nữ kia cúi đầu, mặt như đưa đám gật đầu, đưa tay lau nước mắt, cảm kích nói: "Cám ơn, cám ơn cháu."
Vân Sở cau mày, cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời lại không biết chỗ nào không đúng. Theo bản năng đứng ở một bên, cùng người phụ nữ này giữ một khoảng cách.
Nhưng cô còn chưa kịp tránh ra, chỉ thấy người phụ nữ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, ở lúc cô nhìn thấy mặt cô ta, đột nhiên đưa tay vứt thứ gì đó cho Vân Sở, vừa phất tay còn vừa gọi nói: "Là cô, cô cùng tên cướp kia là cùng một hội."
Người xung quanh lần này ngược lại rất là nhiệt tình, rối rít đưa tay tới bắt Vân Sở.
Vân Sở cười lạnh, rốt cuộc hiểu rõ là lạ ở chỗ nào rồi, người phụ nữ này, ăn mặc mặc dù rất xa hoa, nhưng bàn tay lại rất thô, không có chút nào giống như là phu nhân người có tiền nên có. Vân Sở lúc kéo tay cô ta, liền phát hiện, chỉ là lúc đầu không hiểu. Bây giờ mới biết, người này chỉ sợ là có người an bài tới hại mình?
Hừ, mặc kệ là Triệu Nhược Nghiên còn là Kim Lan Nhược, cô đều sẽ không lui bước nữa.
Đoạn thời gian trước vẫn vì chuyện ban phái mà phiền não, mới để cho bọn họ thoải mái lâu như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc, giờ đến phiên cô phản kích. Nếu không, những người đó thật cho Vân Sở cô là mèo bệnh, dễ khi dễ sao.
Vân Sở nhanh chóng né tránh bột do người kia vung ra, gạt khăn quàng cổ trên cổ, dùng sức quơ múa, đem toàn bộ bột đỡ hết.
Người phụ nữ kia không ngờ tới động tác của Vân Sở nhanh như vậy, đáy mắt thoáng qua hốt hoảng, xoay người, hướng về phía Vân Sở kêu lên: "Mau tới, người này là đồng bọn của tên cướp kia, mau bắt cô ta lại."
Những người xung quanh này thấy được động tác của người phụ nữ kia, cũng nhìn thấy động tác của Vân Sở, lúc này cũng có chút do dự rồi.
Dù sao, đầu năm nay loại người gì cũng có, bọn họ lại tận mắt thấy được người đàn ông trẻ tuổi mới vừa đi cùng Vân Sở xông ra đuổi theo ăn cướp. Ngộ nhỡ người phụ nữ này cùng một phe với tên ăn cướp, muốn hại cô gái này thì làm thế nào?
Thế giới này, đúng sai lẫn lộn, thiện ác khó phân biệt, bọn họ đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, không thể để cho người tốt bị oan uổng được.
Cũng chính bởi vì những người xung quanh này cùng do dự, Vân Sở đã đem khăn quàng cổ trong tay ném đi, chỉ vào người phụ nữ trước mắt này nói: "Tôi cùng tên ăn cướp là đồng bọn? A, vậy cô mới vừa ném ra bột thuốc là có chuyện gì xảy ra?"
Vân Sở nói xong, chỉ vào khăn quàng cổ trên đất đã bị ăn mòn từ lâu, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Người phụ nữ kia có chút sợ rụt cổ một cái, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, liền kích động nói: "Hừ, cô gái này thật ác độc, trộm tiền của tôi thì thôi, còn muốn hại tôi, tôi ném chút thuốc bột vào cô, đã là tiện nghi cho cô. Đúng la thói đời, lòng người khó đoán, nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất ác độc. . . . . ."
Người này miệng lưỡi nói bậy thật không phải lợi hại bình thường, Vân Sở trong lòng lần nữã thầm bội phục cô ta sát đất. Người nọ đoán chắc Vân Sở sẽ không bỏ qua chuyện cướp bóc ... Chuyện ngồi yên là không thể, thấy có người bị cướp, cô nhất định sẽ đuổi theo, mà Thượng Quan Triệt chắc chắn sẽ đau lòng, cùng với tính cách của anh có lòng chính nghĩa, chắc chắn sẽ để Vân Sở ở lại, mình đuổi theo. Bởi vậy, liền thuận lợi dụ Thượng Quan Triệt tự rời đi rồi.
Mà, người phụ nữ trước mắt này, lại nhân cơ hội cắn ngược lại Vân Sở, hơn nữa lấy lý do vì tự vệ xuống tay với Vân Sở, cứ như vậy, coi như cảnh sát có truy cứu, cũng sẽ cho là tự vệ chính đáng, sẽ không đối với người phụ nữ này so đo quá nhiều, cộng thêm cô ta còn là người bị hại, thì càng không có việc gì.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Vân Sở tràn đầy lạnh lẽo, lúc nhìn về phía người phụ nữ kia, cũng nhiều hơn mấy phần bén nhọn, lần này, mặc kệ là ai muốn hại cô, cô đều sẽ không để yên như vậy. Cũng là lúc khiến những kẻ không biết sợ là gì biết một chút sự lợi hại của cô rồi.
Tác giả :
Huân Tiểu Thất