Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 46: Mạng người cấp bách
Editor Lãnh Nguyệt Dạ
Hoa Tử Ngang không nghĩ tới, bản thân nhất thời không xem xét kĩ, lại gây ra một hiểu lầm lớn như thế, thế cho nên thật lâu về sau, mỗi khi Trưởng Tôn Ngưng nhớ tới chuyện này đều sẽ hung hăng véo anh một chút, có thể coi một sai lầm lớn trong cuộc đời anh.
Nhưng mà, lúc này anh thật sự ngủ rất ngon, rất say.
Từ khi quen biêt nhau tới nay, thời gian bọn họ cùng ở dưới một mái nhà còn nhiều hơn so với thời gian ở với người nhà, nhưng lần đầu tiên Trưởng Tôn Ngưng nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Hoa Tử Ngang. Không có biện pháp, ai kêu khi bọn họ ở cùng nhau, cô luôn là đồ trứng lười làm chi. Đầu của anh ru rú ở trên cổ cô, lộ ra nửa gương mặt nghiêng, tay chân lại vẫn đặt ở trên người cô, không chịu thu hồi lại, sợ cô thừa dịp anh ngủ lặng lẽ trốn. Anh ngủ rất yên tĩnh, mà động tác lại rất tao nhã, cho dù là nằm sấp giống keo da chó cũng rất có phong tình, vừa thấy rõ ràng là đã được giáo dục tốt từ nhỏ, mỗi tiếng nói cử động, mỗi một động tác đều phát huy quý khí bẩm sinh từ trong xương cốt vô cùng nhuần nhuyễn. Chẳng qua, làn da của anh lại mất đi sự sáng bóng, cực kì khô ráp, còn có vết nứt rất nhỏ. Không ai hiểu rõ hơn Trưởng Tôn Ngưng, đây là do thời gian dài sống trong hoàn cảnh bị gió thổi nắng chiếu cực ác mới có thể tạo thành, đước đó anh nhất định đã ở chỗ như sa mạc sa mạc mênh mông, nhiều lần gặp phải những trận chiến đẫm máu, mới có thể làm cho anh hao hết sức lực toàn thân. Hàm râu lởm chởm không hề lôi thôi, mà càng thêm vài phần ngang bướng, khí phách. Anh hẳn là cực kỳ mệt, cực kì mỏi, nhưng mà, giờ phút này cũng cảm giác thật an tâm đi, bằng không lấy thân phận cùng bản lĩnh của anh sao lại không hề bố trí phòng vệ, yên tâm lớn mật ngủ như vậy được sao?
Nghĩ đến anh thế nhưng dỡ xuống phòng bị vốn có khi ở bên mình, Trưởng Tôn Ngưng không hiểu sao có chút vui vẻ, đoán rằng khoảng thời gian trước có khả năng anh gặp được khó khăn, oán trách dưới đáy lòng bỗng chốc liền tan thành mây khói. Xem vẻ mặt ngủ say của Hoa Tử Ngang, càng xem càng thích, cười ngây ngô, cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất. Bị Hoa Tử Ngang ép buộc nửa ngày, cô thực sự có chút mệt, hơn nữa mấy ngày này mỗi ngày đều ngủ không đủ, giấc ngủ bị thiếu hụt nghiêm trọng.
Vừa ngủ dậy, toàn bộ căn phòng đã tối đen. Trưởng Tôn Ngưng thích ứng với ánh sáng một chút, muốn đứng dậy đi toilet, vừa động mới ý thức đến trên thân thể còn một ngọn núi lớn đang ngủ say đè nặng. Trong bóng đêm, con ngươi trong suốt đen tuyền bỗng tối lại, ai da, người này sao lại có thể ngủ như chết vậy, cô sắp tê liệt nửa người rồi. Cọ sát trái phải, thật vất vả mới thoát ra được, lấy lại tự do thân thể, hoạt động nửa ngày mới dần dần giảm bớt cảm giác chết lặng, vội vàng chạy vào toilet.
Giải quyết xong, vặn vẹo cổ trở lại phòng khách, chỉ thấy Hoa Tử Ngang trong lúc ngủ mơ vung tay, không biết đang bắt cái gì? Trưởng Tôn Ngưng nhìn không được, đưa bàn tay mình qua, anh bắt lấy, rốt cuộc yên tĩnh rồi. Ặc..., anh là cảm giác được bản thân không ở bên người, nằm mơ còn gấp gáp tìm cô sao? Được rồi, cô thừa nhận mình có chút tự kỷ rồi.
Đưa cánh tay anh vòng qua cổ mình, cánh tay khác ôm vào trên eo anh, nâng Hoa Tử Ngang dậy nghiêng ngả chao đảo đi về phía phòng ngủ. Tuy rằng thân thể Trưởng Tôn Ngưng không kém, sức lực không nhỏ, nhưng sự chênh lệch đẳng cấp giữa giới tính chiều cao còn bày ở đàng kia, chờ đỡ được Hoa Tử Ngang lên giường, cô đã mệt đến mức thở hổn hển. Xuống tay cởi xuống quân trang nguỵ trang của anh, ủng quân nhân, áo sơ mi cũng lột hết, lộ ra lồng ngực cường tráng, cùng đường cong tam giác ngược. Trưởng Tôn Ngưng làm như vậy hoàn toàn là do tâm lý "Trả thù" mãnh liệt, lần trước cô bị bệnh đã bị "Xem sạch bách", hiện tại có cơ hội nhìn lén mãnh nam đẹp trai, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại, không ngừng cười gian....
Không xem thì thôi, vừa thấy đã giật mình, theo cảm giác đã sớm biết rằng vóc người anh đẹp không thể soi mói, gặp đến đồ thật trước mắt, gò má không khỏi nóng lên, nuốt nước miếng vài cái, hận không thể lập tức nhào đi lên cắn hai miếng. Ý tưởng vừa xuất hiện, Trưởng Tôn Ngưng mới giật mình ý thức được, thì ra mình còn có tiềm chất làm sắc nữ nữa. Trên xương sườn trái có một mảnh vết bầm tím hồng, là khi cô giãy giụa cố ý nhéo, hiện tại nhìn thấy, lại càng hấp dẫn trái tim thiếu nữ rồi.
Không được, không được, Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, vứt bỏ ý niệm đang trèo lên não, xả chăn ra che mĩ nam đang ngủ thật nghiêm chỉnh, trong lòng khinh bỉ chính mình vô số lần. Từ khi nào cô đã trở nên đáng khinh như vậy, còn lén lút, muốn ăn cũng phải ăn một cách quang minh chính đại.
Thấy Hoa Tử Ngang ngủ rất say, bị cô ép buộc một phen như vậy cũng chưa tỉnh, hẳn là cực kỳ mệt, phỏng chừng còn muốn ngủ thêm một khoảng thời gian nữa. Mới vừa rồi nhìn thời gian đã hơn tám giờ đêm, không yên lòng về Trưởng Tôn Mặc, quyết định đi về trước xem thử. Trước khi đi, cố ý chạy đến tiệm thuốc mua thuốc, còn nấu cháo băng đường tuyết lê để trong nồi ấm.
Sắp xếp xong bên này, về nhà khi đã sắp mười giờ, bản thân Trưởng Tôn Mặc đang xem tivi, bất chợt nhìn về phía bóng đêm. Nghe được tiếng mở cửa, lập tức ra đón trước, “Rốt cục chị đã về rồi, làm em lo lắng muốn chết, gọi điện thoại lại không nhận, chị đã làm gì vậy?”
“Không có việc gì, gặp được một người bạn, để em lo lắng rồi.” Hoa Tử Ngang khiêng cô lên lầu giống như sơn tặc, túi rớt ở trên xe anh, sau này mới nhìn thấy Trưởng Tôn Mặc gọi hơn một trăm cuộc điện thoại, lập tức chạy trở về giống như gió.
“Ừm, không có việc gì là tốt rồi, chị đi mua nước một đi không trở lại, còn tưởng rằng chị bị bắt cóc nữa? Còn không trở lại, thì em đã báo án rồi.”
“Tốt lắm, chị sai rồi, không phải là đã trở lại sao? Lại nói, ai lại cả gan dám bắt cóc chị như vậy.” Vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn Mặc, để cậu an tâm.
Thấy Trưởng Tôn Ngưng thật sự chưa bị tổn hại chút nào, cậu mới gật gật đầu, cũng không rối rắm nữa, trong khoảng thời gian này cậu đều nhìn rõ năng lực của chị mình ở trong mắt, cậu tin tưởng cô có thể ứng phó bất kì tình huống nào, chính là tin tưởng như vậy.
“Cũng đúng, này không phải là bản thân tự tìm tai vạ sao.” Nói xong, Trưởng Tôn Mặc le lưỡi, rụt cổ lại, bàn tay đang đánh tới của Trưởng Tôn Ngưng lướt qua tượng trưng. “Miệng chị sao lại bị sưng?” Trưởng Tôn Mặc tinh mắt, vội nói sang chuyện khác.
Trên mặt Trưởng Tôn Ngưng chợt lóe lên vẻ ngượng ngùng, Trưởng Tôn Mặc cũng không thấy được, “Ăn lẩu cay.” Công nhận Trưởng Tôn Ngưng rất không thích ăn cay, lý do mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng cũng thỏa đáng. Trưởng Tôn Mặc hết sức đơn thuần, tin là thật, cũng không hỏi tiếp. “Em ăn cơm chưa?”
“À... chưa....” Cậu lo lắng cho Trưởng Tôn Ngưng sao có thể nuốt trôi cơm, hận không thể chạy đi tìm cô, vừa bị hỏi như vậy, còn chưa kịp suy nghĩ.
“Diệp Tử đưa em trở lại à?” Liễu Diệp không có ở đây Trưởng Tôn Ngưng cũng không thấy lạ, quy định trong nhà nhà họ Liễu từ trước đến nay luôn hết sức nghiêm cẩn, có thời gian gác cổng, ở lại nhà cô một đêm đã khó được rồi.
“Ừm.” Thấy Trưởng Tôn Ngưng không trách cứ, Trưởng Tôn Mặc thở nhẹ một hơi. Từ sau khi cô tỉnh lại, Trưởng Tôn Mặc ngày càng kính nể đối với người chị này, đồng thời không hiểu sao cũng có chút sợ hãi, biết không quý trọng thân thể là điều tối kỵ của cô.
“Muốn ăn cái gì, chị đi làm?”
“Mì sốt tương.” Đứa nhỏ đơn thuần ngay cả chọn món ăn cũng đều đơn giản như vậy, Trưởng Tôn Ngưng nghĩ nếu là chính mình, ít nhất cũng hải chọn bốn món ăn, để bồi thường một chút.
Không biết, Trưởng Tôn Mặc vốn nhát gan. Rất nhanh, cậu liền được ăn mì sốt tương nóng hầm hập, hơn nữa đặc biệt hợp khẩu vị của cậu, còn có hai dĩa dưa non muối chua ngọt, cộng thêm một cái trứng gà luộc.
Trưởng Tôn Mặc đang ăn, Trưởng Tôn Ngưng còn ở trong phòng bếp mân mê, chờ cậu ăn xong rồi còn không ra, tò mò cô đang làm gì, lăn xe lăn đi qua.”Chị, chị vẫn còn làm gì vậy?”
“Chuẩn bị đồ ăn ngày mai cho em, lúc ăn thì bỏ vào trong lò vi ba hâm nóng, cơm thì em tự mình nấu.” Trưởng Tôn Mặc dùng xe lăn do Tần ngũ đặc biệt cấp cải tạo ra, có thể điều chỉnh độ cao, việc nhỏ như nấu cơm căn bản không nói chơi, sẽ không xuất hiện vấn đề với không tới đồ đạc. Chẳng qua, tay nghề của cậu thật sự không thể khen tặng, dùng hai chữ có thể khái quát khả năng nấu cơm của cậu, chính là mù tịt.
Trưởng Tôn Ngưng không nghĩ tới, bởi vì một cử động kia bản thân, lại thúc đẩy ra một đầu bếp cao cấp trong tương lai, lúc này Trưởng Tôn Mặc còn đang nghi hoặc, “Chị, chị có việc phải làm sao?”
“Xem như vậy đi, chị về nhà một chuyến, nhìn xem tiến triển bên kia, lại bàn giao một vài chuyện. Ngày mai, ngày kia được nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì em suy nghĩ xem chúng ta nên xây nhà như thế nào.” Năm nay nhất định phải ở trong nhà mới, hai người thảo luận qua rất nhiều lần, còn chưa có quyết định cuối cùng. Kỳ thực mấy chuyện này hoàn toàn có thể sắp xếp ở trong điện thoại, Trưởng Tôn Ngưng trở về chủ yếu là tìm đồ.
“Được, khi nào chị đi?”
“Sẽ đi ngay.”
“Đều sắp nửa đêm rồi, ngày mai chị lại trở về đi.”
“Đi sớm về sớm, em không cần lo lắng.” Trưởng Tôn Ngưng gấp gáp như vậy, là vì lo lắng cho tình huống của Hoa Tử Ngang.
“Vậy được rồi, đi đường cẩn thận một chút.” Trưởng Tôn Mặc rất hiểu chuyện, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sớm một chút bảo hộ mẹ yêu và chị của mình.
Trăng non như lưỡi mác, tà tà treo ở cuối chân trời, rất nhiều ngôi sao, nhàn nhạt nói hết ưu tư.
Mặt trời lên trăng lặn, Trưởng Tôn Ngưng chạy về sắp xếp kỹ càng một phen, ở trong nhà một người quen tìm được vật cần tìm, lại vội vàng trở lại. Bánh xe không ngừng lăn, Trưởng Tôn Ngưng trở lại thành phố X mới là buổi chiều thứ bảy, tính toán về nhà một chuyến lại đi thăm Hoa Tử Ngang, để Trưởng Tôn Mặc khỏi lo lắng.
Không nghĩ tới Liễu Diệp đã ở đây, thấy Trưởng Tôn Ngưng trở về thì thế nào cũng muốn lôi kéo cô đi dạo phố, cứng đầu không lay chuyển được, trong nhà vừa khéo còn thiếu vài vật dụng hàng ngày, ba người liền ra cửa.
Liễu Diệp ham vui, trừ bỏ mua chút hạt dẻ rang tế cho cái miếu dạ dày của cô cũng không thấy mua cái gì, ngược lại giúp đỡ Trưởng Tôn Ngưng mua vật dụng hàng ngày vội vã vui vẻ đến không biết trời đất gì. Vòng vo một phen, những thứ nên mua đều đã mua gần đủ, ba người đang chuẩn bị đi về. Đột nhiên, một bóng người màu xanh ô liu xuất hiện trước mặt họ, mở miệng nói một câu khiến cả nhóm đều mơ màng không hiểu gì luôn.
“Mạng người cấp bách, cầu xin Trưởng Tôn tiểu thư* theo tôi đi một chuyến!”
* tiểu thư: cách gọi cô gái một cách lịch sự ở TQ
Hoa Tử Ngang không nghĩ tới, bản thân nhất thời không xem xét kĩ, lại gây ra một hiểu lầm lớn như thế, thế cho nên thật lâu về sau, mỗi khi Trưởng Tôn Ngưng nhớ tới chuyện này đều sẽ hung hăng véo anh một chút, có thể coi một sai lầm lớn trong cuộc đời anh.
Nhưng mà, lúc này anh thật sự ngủ rất ngon, rất say.
Từ khi quen biêt nhau tới nay, thời gian bọn họ cùng ở dưới một mái nhà còn nhiều hơn so với thời gian ở với người nhà, nhưng lần đầu tiên Trưởng Tôn Ngưng nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Hoa Tử Ngang. Không có biện pháp, ai kêu khi bọn họ ở cùng nhau, cô luôn là đồ trứng lười làm chi. Đầu của anh ru rú ở trên cổ cô, lộ ra nửa gương mặt nghiêng, tay chân lại vẫn đặt ở trên người cô, không chịu thu hồi lại, sợ cô thừa dịp anh ngủ lặng lẽ trốn. Anh ngủ rất yên tĩnh, mà động tác lại rất tao nhã, cho dù là nằm sấp giống keo da chó cũng rất có phong tình, vừa thấy rõ ràng là đã được giáo dục tốt từ nhỏ, mỗi tiếng nói cử động, mỗi một động tác đều phát huy quý khí bẩm sinh từ trong xương cốt vô cùng nhuần nhuyễn. Chẳng qua, làn da của anh lại mất đi sự sáng bóng, cực kì khô ráp, còn có vết nứt rất nhỏ. Không ai hiểu rõ hơn Trưởng Tôn Ngưng, đây là do thời gian dài sống trong hoàn cảnh bị gió thổi nắng chiếu cực ác mới có thể tạo thành, đước đó anh nhất định đã ở chỗ như sa mạc sa mạc mênh mông, nhiều lần gặp phải những trận chiến đẫm máu, mới có thể làm cho anh hao hết sức lực toàn thân. Hàm râu lởm chởm không hề lôi thôi, mà càng thêm vài phần ngang bướng, khí phách. Anh hẳn là cực kỳ mệt, cực kì mỏi, nhưng mà, giờ phút này cũng cảm giác thật an tâm đi, bằng không lấy thân phận cùng bản lĩnh của anh sao lại không hề bố trí phòng vệ, yên tâm lớn mật ngủ như vậy được sao?
Nghĩ đến anh thế nhưng dỡ xuống phòng bị vốn có khi ở bên mình, Trưởng Tôn Ngưng không hiểu sao có chút vui vẻ, đoán rằng khoảng thời gian trước có khả năng anh gặp được khó khăn, oán trách dưới đáy lòng bỗng chốc liền tan thành mây khói. Xem vẻ mặt ngủ say của Hoa Tử Ngang, càng xem càng thích, cười ngây ngô, cuối cùng cũng mơ màng ngủ mất. Bị Hoa Tử Ngang ép buộc nửa ngày, cô thực sự có chút mệt, hơn nữa mấy ngày này mỗi ngày đều ngủ không đủ, giấc ngủ bị thiếu hụt nghiêm trọng.
Vừa ngủ dậy, toàn bộ căn phòng đã tối đen. Trưởng Tôn Ngưng thích ứng với ánh sáng một chút, muốn đứng dậy đi toilet, vừa động mới ý thức đến trên thân thể còn một ngọn núi lớn đang ngủ say đè nặng. Trong bóng đêm, con ngươi trong suốt đen tuyền bỗng tối lại, ai da, người này sao lại có thể ngủ như chết vậy, cô sắp tê liệt nửa người rồi. Cọ sát trái phải, thật vất vả mới thoát ra được, lấy lại tự do thân thể, hoạt động nửa ngày mới dần dần giảm bớt cảm giác chết lặng, vội vàng chạy vào toilet.
Giải quyết xong, vặn vẹo cổ trở lại phòng khách, chỉ thấy Hoa Tử Ngang trong lúc ngủ mơ vung tay, không biết đang bắt cái gì? Trưởng Tôn Ngưng nhìn không được, đưa bàn tay mình qua, anh bắt lấy, rốt cuộc yên tĩnh rồi. Ặc..., anh là cảm giác được bản thân không ở bên người, nằm mơ còn gấp gáp tìm cô sao? Được rồi, cô thừa nhận mình có chút tự kỷ rồi.
Đưa cánh tay anh vòng qua cổ mình, cánh tay khác ôm vào trên eo anh, nâng Hoa Tử Ngang dậy nghiêng ngả chao đảo đi về phía phòng ngủ. Tuy rằng thân thể Trưởng Tôn Ngưng không kém, sức lực không nhỏ, nhưng sự chênh lệch đẳng cấp giữa giới tính chiều cao còn bày ở đàng kia, chờ đỡ được Hoa Tử Ngang lên giường, cô đã mệt đến mức thở hổn hển. Xuống tay cởi xuống quân trang nguỵ trang của anh, ủng quân nhân, áo sơ mi cũng lột hết, lộ ra lồng ngực cường tráng, cùng đường cong tam giác ngược. Trưởng Tôn Ngưng làm như vậy hoàn toàn là do tâm lý "Trả thù" mãnh liệt, lần trước cô bị bệnh đã bị "Xem sạch bách", hiện tại có cơ hội nhìn lén mãnh nam đẹp trai, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại, không ngừng cười gian....
Không xem thì thôi, vừa thấy đã giật mình, theo cảm giác đã sớm biết rằng vóc người anh đẹp không thể soi mói, gặp đến đồ thật trước mắt, gò má không khỏi nóng lên, nuốt nước miếng vài cái, hận không thể lập tức nhào đi lên cắn hai miếng. Ý tưởng vừa xuất hiện, Trưởng Tôn Ngưng mới giật mình ý thức được, thì ra mình còn có tiềm chất làm sắc nữ nữa. Trên xương sườn trái có một mảnh vết bầm tím hồng, là khi cô giãy giụa cố ý nhéo, hiện tại nhìn thấy, lại càng hấp dẫn trái tim thiếu nữ rồi.
Không được, không được, Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, vứt bỏ ý niệm đang trèo lên não, xả chăn ra che mĩ nam đang ngủ thật nghiêm chỉnh, trong lòng khinh bỉ chính mình vô số lần. Từ khi nào cô đã trở nên đáng khinh như vậy, còn lén lút, muốn ăn cũng phải ăn một cách quang minh chính đại.
Thấy Hoa Tử Ngang ngủ rất say, bị cô ép buộc một phen như vậy cũng chưa tỉnh, hẳn là cực kỳ mệt, phỏng chừng còn muốn ngủ thêm một khoảng thời gian nữa. Mới vừa rồi nhìn thời gian đã hơn tám giờ đêm, không yên lòng về Trưởng Tôn Mặc, quyết định đi về trước xem thử. Trước khi đi, cố ý chạy đến tiệm thuốc mua thuốc, còn nấu cháo băng đường tuyết lê để trong nồi ấm.
Sắp xếp xong bên này, về nhà khi đã sắp mười giờ, bản thân Trưởng Tôn Mặc đang xem tivi, bất chợt nhìn về phía bóng đêm. Nghe được tiếng mở cửa, lập tức ra đón trước, “Rốt cục chị đã về rồi, làm em lo lắng muốn chết, gọi điện thoại lại không nhận, chị đã làm gì vậy?”
“Không có việc gì, gặp được một người bạn, để em lo lắng rồi.” Hoa Tử Ngang khiêng cô lên lầu giống như sơn tặc, túi rớt ở trên xe anh, sau này mới nhìn thấy Trưởng Tôn Mặc gọi hơn một trăm cuộc điện thoại, lập tức chạy trở về giống như gió.
“Ừm, không có việc gì là tốt rồi, chị đi mua nước một đi không trở lại, còn tưởng rằng chị bị bắt cóc nữa? Còn không trở lại, thì em đã báo án rồi.”
“Tốt lắm, chị sai rồi, không phải là đã trở lại sao? Lại nói, ai lại cả gan dám bắt cóc chị như vậy.” Vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn Mặc, để cậu an tâm.
Thấy Trưởng Tôn Ngưng thật sự chưa bị tổn hại chút nào, cậu mới gật gật đầu, cũng không rối rắm nữa, trong khoảng thời gian này cậu đều nhìn rõ năng lực của chị mình ở trong mắt, cậu tin tưởng cô có thể ứng phó bất kì tình huống nào, chính là tin tưởng như vậy.
“Cũng đúng, này không phải là bản thân tự tìm tai vạ sao.” Nói xong, Trưởng Tôn Mặc le lưỡi, rụt cổ lại, bàn tay đang đánh tới của Trưởng Tôn Ngưng lướt qua tượng trưng. “Miệng chị sao lại bị sưng?” Trưởng Tôn Mặc tinh mắt, vội nói sang chuyện khác.
Trên mặt Trưởng Tôn Ngưng chợt lóe lên vẻ ngượng ngùng, Trưởng Tôn Mặc cũng không thấy được, “Ăn lẩu cay.” Công nhận Trưởng Tôn Ngưng rất không thích ăn cay, lý do mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng cũng thỏa đáng. Trưởng Tôn Mặc hết sức đơn thuần, tin là thật, cũng không hỏi tiếp. “Em ăn cơm chưa?”
“À... chưa....” Cậu lo lắng cho Trưởng Tôn Ngưng sao có thể nuốt trôi cơm, hận không thể chạy đi tìm cô, vừa bị hỏi như vậy, còn chưa kịp suy nghĩ.
“Diệp Tử đưa em trở lại à?” Liễu Diệp không có ở đây Trưởng Tôn Ngưng cũng không thấy lạ, quy định trong nhà nhà họ Liễu từ trước đến nay luôn hết sức nghiêm cẩn, có thời gian gác cổng, ở lại nhà cô một đêm đã khó được rồi.
“Ừm.” Thấy Trưởng Tôn Ngưng không trách cứ, Trưởng Tôn Mặc thở nhẹ một hơi. Từ sau khi cô tỉnh lại, Trưởng Tôn Mặc ngày càng kính nể đối với người chị này, đồng thời không hiểu sao cũng có chút sợ hãi, biết không quý trọng thân thể là điều tối kỵ của cô.
“Muốn ăn cái gì, chị đi làm?”
“Mì sốt tương.” Đứa nhỏ đơn thuần ngay cả chọn món ăn cũng đều đơn giản như vậy, Trưởng Tôn Ngưng nghĩ nếu là chính mình, ít nhất cũng hải chọn bốn món ăn, để bồi thường một chút.
Không biết, Trưởng Tôn Mặc vốn nhát gan. Rất nhanh, cậu liền được ăn mì sốt tương nóng hầm hập, hơn nữa đặc biệt hợp khẩu vị của cậu, còn có hai dĩa dưa non muối chua ngọt, cộng thêm một cái trứng gà luộc.
Trưởng Tôn Mặc đang ăn, Trưởng Tôn Ngưng còn ở trong phòng bếp mân mê, chờ cậu ăn xong rồi còn không ra, tò mò cô đang làm gì, lăn xe lăn đi qua.”Chị, chị vẫn còn làm gì vậy?”
“Chuẩn bị đồ ăn ngày mai cho em, lúc ăn thì bỏ vào trong lò vi ba hâm nóng, cơm thì em tự mình nấu.” Trưởng Tôn Mặc dùng xe lăn do Tần ngũ đặc biệt cấp cải tạo ra, có thể điều chỉnh độ cao, việc nhỏ như nấu cơm căn bản không nói chơi, sẽ không xuất hiện vấn đề với không tới đồ đạc. Chẳng qua, tay nghề của cậu thật sự không thể khen tặng, dùng hai chữ có thể khái quát khả năng nấu cơm của cậu, chính là mù tịt.
Trưởng Tôn Ngưng không nghĩ tới, bởi vì một cử động kia bản thân, lại thúc đẩy ra một đầu bếp cao cấp trong tương lai, lúc này Trưởng Tôn Mặc còn đang nghi hoặc, “Chị, chị có việc phải làm sao?”
“Xem như vậy đi, chị về nhà một chuyến, nhìn xem tiến triển bên kia, lại bàn giao một vài chuyện. Ngày mai, ngày kia được nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì em suy nghĩ xem chúng ta nên xây nhà như thế nào.” Năm nay nhất định phải ở trong nhà mới, hai người thảo luận qua rất nhiều lần, còn chưa có quyết định cuối cùng. Kỳ thực mấy chuyện này hoàn toàn có thể sắp xếp ở trong điện thoại, Trưởng Tôn Ngưng trở về chủ yếu là tìm đồ.
“Được, khi nào chị đi?”
“Sẽ đi ngay.”
“Đều sắp nửa đêm rồi, ngày mai chị lại trở về đi.”
“Đi sớm về sớm, em không cần lo lắng.” Trưởng Tôn Ngưng gấp gáp như vậy, là vì lo lắng cho tình huống của Hoa Tử Ngang.
“Vậy được rồi, đi đường cẩn thận một chút.” Trưởng Tôn Mặc rất hiểu chuyện, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sớm một chút bảo hộ mẹ yêu và chị của mình.
Trăng non như lưỡi mác, tà tà treo ở cuối chân trời, rất nhiều ngôi sao, nhàn nhạt nói hết ưu tư.
Mặt trời lên trăng lặn, Trưởng Tôn Ngưng chạy về sắp xếp kỹ càng một phen, ở trong nhà một người quen tìm được vật cần tìm, lại vội vàng trở lại. Bánh xe không ngừng lăn, Trưởng Tôn Ngưng trở lại thành phố X mới là buổi chiều thứ bảy, tính toán về nhà một chuyến lại đi thăm Hoa Tử Ngang, để Trưởng Tôn Mặc khỏi lo lắng.
Không nghĩ tới Liễu Diệp đã ở đây, thấy Trưởng Tôn Ngưng trở về thì thế nào cũng muốn lôi kéo cô đi dạo phố, cứng đầu không lay chuyển được, trong nhà vừa khéo còn thiếu vài vật dụng hàng ngày, ba người liền ra cửa.
Liễu Diệp ham vui, trừ bỏ mua chút hạt dẻ rang tế cho cái miếu dạ dày của cô cũng không thấy mua cái gì, ngược lại giúp đỡ Trưởng Tôn Ngưng mua vật dụng hàng ngày vội vã vui vẻ đến không biết trời đất gì. Vòng vo một phen, những thứ nên mua đều đã mua gần đủ, ba người đang chuẩn bị đi về. Đột nhiên, một bóng người màu xanh ô liu xuất hiện trước mặt họ, mở miệng nói một câu khiến cả nhóm đều mơ màng không hiểu gì luôn.
“Mạng người cấp bách, cầu xin Trưởng Tôn tiểu thư* theo tôi đi một chuyến!”
* tiểu thư: cách gọi cô gái một cách lịch sự ở TQ
Tác giả :
Vân Thủy Yên Tình