Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 4-1: Đụng ngã 'cây Tùng’ (1)
"Ủa? Sao lại là thân cây trống trơn không mọc lá, kỳ quái! ?" Trưởng Tôn Ngưng sốt cao, ý thức đã mất sạch, bắt đầu nói năng loạn xạ, lê đến trước mặt 'cây tùng', bàn tay nhỏ bé vừa sờ vừa nói thầm một mình."Còn nóng hổi, giống cái gì? Thật tốt, chờ trời sáng . . Lấy. . . Mấy cây trồng trước cửa lớn nhà mình, ha hả... ." Cô cười đến ngây ngốc, nhưng vẫn rất khả ái, hơi ngẩng đầu, mắt to nháy nháy giống như con mèo con đang làm nũng với chủ nhân.
Hoa tử ngang lùi thân thể ra kéo dãn khoảng cách với Trưởng Tôn Ngưng, đầu không khỏi mọc đầy vạch đen. Anh vốn tới xem náo nhiệt, sao lại gặp gỡ cái 'Kẻ điên' này? Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, vốn là đi bệnh viện thăm một người bạn từ nhỏ, nhưng khi đi ngang qua phòng cấp cứu, liếc thấy một màn phát sinh bên trong, lại bị khơi dậy hứng thú. Cô bé có một đôi mắt tinh xảo đặc biệt như vậy sẽ là một người như thế nào?
Lập tức quên chuyện thăm bạn lên chín tầng mây, đuổi theo cô. Thấy cô liên tục bị mấy quán cơm đuổi ra, xấu hổ, ủy khuất, tức giận, nhẫn nhục, lại cố gắng không bỏ cuộc, trái tim đã tĩnh lặng gần ba mươi năm của anh bỗng chốc dần dần có nhiệt độ, muốn đưa cánh tay ra bảo vệ cho cô.
Sau lại thấy cô đen ăn đen, giống như ngựa quen đường cũ cầm tiền làm của mình, thân thủ lưu loát mà người bình thường tuyệt đối không thể có, bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú với cô đồng thời còn có mấy phần tìm tòi nghiên cứu, cảnh giác.
Không ngờ tới, cô ngã trái ngã phải bước qua, trong miệng lẩm bẩm, còn coi mình như cây tùng. Vóc người này, khí chất này, phong độ này của anh có chỗ nào giống như cây tùng, có cây tùng nhà ai lớn lên đẹp trai khí phách như anh? Chỉ ra đây, anh lập tức chém.
"Này, tỉnh tỉnh!"
"Ừ? Biết chạy? Còn biết nói? Bảo bối nha!" Trưởng Tôn Ngưng nghe tiếng nói, điều chỉnh phương hướng, tay nhỏ bé vừa rơi xuống lại tiếp tục đưa về phía Hoa Tử Ngang, ôm lấy cánh tay anh: "Hắc hắc... ."
"Cười ngốc cái gì?" Hoa Tử Ngang nghiêm mặt, anh rất ít khi tiếp xúc với phái nữ, cánh tay bị ôm, cả người cảm giác không được tự nhiên, bứt rứt khó chịu, lại không hiểu vì sao không có hất cô ra.
Ngay cả anh là người hay là cây cô cũng không phân biệt rõ ràng, sao còn có thể phân ra sắc mặt gì, dùng sức bắt được cánh tay anh, nhấc chân hướng trên người ôm lấy, "Ha hả. . . , bắt được rồi, bảo bối là của ta."
"... ." Cô gái này... Chẳng lẽ là đầu óc có bệnh?"Này, tỉnh táo một chút!"
"Ặc! ? Không đúng, không phải là cây tùng, phải.. A. . . Đẹp trai! Không. . . Quân nhân. . . Quân nhân đẹp trai!" Mặt Trưởng Tôn Ngưng gần như dính trên mặt Hoa Tử Ngang, ý thức hỗn loạn, căn bản không biết mình đang nói cái gì, "Anh chàng. . . quân nhân đẹp trai,. . . Dáng dấp của anh thật giống như. . lão công Tương lai của tôi nha, ha ha. . . ."
Mồ hôi! Hoa tử ngang im lặng chụp ót, con gái hiện tại đều mạnh mẽ như vậy sao, nhào lên là lập tức nhận làm lão công? Anh đường đường là quan chỉ huy 'Ngọa Long' của chiến đội bộ đội đặc chủng trực thuộc trung ương, lữ trưởng chiến lữ đặc biệt, nhân vật cấp Chiến thần toàn quân, giữ mình trong sạch gần ba mươi năm, tới cái xó này lại bị cô gái 'Đầu óc có vấn đề' dụ dỗ, quả nhiên tò mò hại chết người a! Nói ra, anh cũng không có mặt mũi làm người nữa.
"Tôi... ."
Hoa Tử Ngang vừa định giải thích, ngón tay Trưởng Tôn Ngưng đã để lên môi của anh: "Hư! Để cho tôi. . . Dựa vào một lát, thật khó chịu!" Nói xong, ngã 'phịch' vào trong ngực anh.
A. . . , nóng như vậy! ? Ôm cô giống như đang ôm một miếng thịt trên lò nướng vậy, chẳng lẽ này giờ ăn nói lung tung là,...còn sốt cao thêm nữa không phải là nóng hỏng đầu luôn sao! Bệnh thành như vậy còn ra ngoài chạy loạn, đơn giản chính là đứa ngốc.
Không chút do dự, Hoa Tử Ngang ngồi xuống ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng, chạy về phía xe của mình.
Trời dần sáng, gió dừng lại, bão tuyết bay xuống như lông ngỗng.
Một đoạn chuyện xưa vì vậy mà kéo ra tới tận đại mạc...
Hoa tử ngang lùi thân thể ra kéo dãn khoảng cách với Trưởng Tôn Ngưng, đầu không khỏi mọc đầy vạch đen. Anh vốn tới xem náo nhiệt, sao lại gặp gỡ cái 'Kẻ điên' này? Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, vốn là đi bệnh viện thăm một người bạn từ nhỏ, nhưng khi đi ngang qua phòng cấp cứu, liếc thấy một màn phát sinh bên trong, lại bị khơi dậy hứng thú. Cô bé có một đôi mắt tinh xảo đặc biệt như vậy sẽ là một người như thế nào?
Lập tức quên chuyện thăm bạn lên chín tầng mây, đuổi theo cô. Thấy cô liên tục bị mấy quán cơm đuổi ra, xấu hổ, ủy khuất, tức giận, nhẫn nhục, lại cố gắng không bỏ cuộc, trái tim đã tĩnh lặng gần ba mươi năm của anh bỗng chốc dần dần có nhiệt độ, muốn đưa cánh tay ra bảo vệ cho cô.
Sau lại thấy cô đen ăn đen, giống như ngựa quen đường cũ cầm tiền làm của mình, thân thủ lưu loát mà người bình thường tuyệt đối không thể có, bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú với cô đồng thời còn có mấy phần tìm tòi nghiên cứu, cảnh giác.
Không ngờ tới, cô ngã trái ngã phải bước qua, trong miệng lẩm bẩm, còn coi mình như cây tùng. Vóc người này, khí chất này, phong độ này của anh có chỗ nào giống như cây tùng, có cây tùng nhà ai lớn lên đẹp trai khí phách như anh? Chỉ ra đây, anh lập tức chém.
"Này, tỉnh tỉnh!"
"Ừ? Biết chạy? Còn biết nói? Bảo bối nha!" Trưởng Tôn Ngưng nghe tiếng nói, điều chỉnh phương hướng, tay nhỏ bé vừa rơi xuống lại tiếp tục đưa về phía Hoa Tử Ngang, ôm lấy cánh tay anh: "Hắc hắc... ."
"Cười ngốc cái gì?" Hoa Tử Ngang nghiêm mặt, anh rất ít khi tiếp xúc với phái nữ, cánh tay bị ôm, cả người cảm giác không được tự nhiên, bứt rứt khó chịu, lại không hiểu vì sao không có hất cô ra.
Ngay cả anh là người hay là cây cô cũng không phân biệt rõ ràng, sao còn có thể phân ra sắc mặt gì, dùng sức bắt được cánh tay anh, nhấc chân hướng trên người ôm lấy, "Ha hả. . . , bắt được rồi, bảo bối là của ta."
"... ." Cô gái này... Chẳng lẽ là đầu óc có bệnh?"Này, tỉnh táo một chút!"
"Ặc! ? Không đúng, không phải là cây tùng, phải.. A. . . Đẹp trai! Không. . . Quân nhân. . . Quân nhân đẹp trai!" Mặt Trưởng Tôn Ngưng gần như dính trên mặt Hoa Tử Ngang, ý thức hỗn loạn, căn bản không biết mình đang nói cái gì, "Anh chàng. . . quân nhân đẹp trai,. . . Dáng dấp của anh thật giống như. . lão công Tương lai của tôi nha, ha ha. . . ."
Mồ hôi! Hoa tử ngang im lặng chụp ót, con gái hiện tại đều mạnh mẽ như vậy sao, nhào lên là lập tức nhận làm lão công? Anh đường đường là quan chỉ huy 'Ngọa Long' của chiến đội bộ đội đặc chủng trực thuộc trung ương, lữ trưởng chiến lữ đặc biệt, nhân vật cấp Chiến thần toàn quân, giữ mình trong sạch gần ba mươi năm, tới cái xó này lại bị cô gái 'Đầu óc có vấn đề' dụ dỗ, quả nhiên tò mò hại chết người a! Nói ra, anh cũng không có mặt mũi làm người nữa.
"Tôi... ."
Hoa Tử Ngang vừa định giải thích, ngón tay Trưởng Tôn Ngưng đã để lên môi của anh: "Hư! Để cho tôi. . . Dựa vào một lát, thật khó chịu!" Nói xong, ngã 'phịch' vào trong ngực anh.
A. . . , nóng như vậy! ? Ôm cô giống như đang ôm một miếng thịt trên lò nướng vậy, chẳng lẽ này giờ ăn nói lung tung là,...còn sốt cao thêm nữa không phải là nóng hỏng đầu luôn sao! Bệnh thành như vậy còn ra ngoài chạy loạn, đơn giản chính là đứa ngốc.
Không chút do dự, Hoa Tử Ngang ngồi xuống ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng, chạy về phía xe của mình.
Trời dần sáng, gió dừng lại, bão tuyết bay xuống như lông ngỗng.
Một đoạn chuyện xưa vì vậy mà kéo ra tới tận đại mạc...
Tác giả :
Vân Thủy Yên Tình