Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 25: Anh em nói chuyện
Ông xã?
Hoa Tử Nghiêu bị gọi mà không khỏi có chút lú lẫn, càng bị ngọn “núi nhỏ” bất ngờ ập xuống đập cho lú lẫn rồi. Anh chỉ là một người quân y, không có bản lĩnh xuất sắc như Hoa Tử Ngang, nhưng anh cũng có một chút bản lĩnh, mắt thấy sắp bị nện trúng mặt đất, để tay ra sau lưng khẽ chống, giữ “núi nhỏ” trước mặt lại.
"Tử Ngang!" Hoa Tử Nghiêu ngoảnh mặt về phía trong phòng hô to: "Nhanh lên, giúp đỡ một chút!"
Hoa Tử Ngang nghe được động tĩnh, vội vàng tắt lửa trong phòng bếp đi tới, "Làm sao vậy, đây là tình huống gì?" Nói xong, ôm 'Núi nhỏ' đặt ở trên người Hoa Tử Nghiêu dời ra kéo vào trong phòng.
"Anh còn muốn hỏi em đây là tình huống gì đó? Mở cửa ra, ngay cả người còn chưa thấy rõ đã kêu ông xã, cô gái của em hả! Đây là cái tình hình gì?" d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ Hoa Tử Nghiêu vừa được giải phóng, đã xoay người đứng lên, xoa xoa eo, thiếu chút nữa là trật rồi. "Đây là thứ gì, cá? Sao có thể lớn như vậy!"
Hoa Tử Ngang đương nhiên nhận là ra Trưởng Tôn Ngưng mới chuẩn bị vào trong nhà, lấy những thứ trên người cô ném hết tới bên cạnh, không rảnh quản là thứ gì, cũng không có tâm tình trả lời vấn đề của Hoa Tử Nghiêu, chỉ vẫy tay về phía anh. "Nhìn xem cô ấy bị làm sao vậy?" Lần mò bàn tay lạnh buốt của Trưởng Tôn Ngưng, sắc mặt cô cũng trắng bệch, răng thì cắn chặt, bộ dạng rất khó chịu, lòng Hoa Tử Ngang không khỏi thắt lại.
Hoa Tử Nghiêu hí mắt nhìn em trai ruột của mình, người này đã bao lâu không để tâm tới một cô gái như vậy rồi. Coi dáng vẻ lo lắng kia của cậu ấy, chỉ sợ quan hệ giữa hai người cũng không hề tầm thường, xem ra mấy vị già cả trong nhà kia được yên tâm rồi.
"Sững sờ cái gì, nhanh lên." Hoa Tử Ngang có chút không kiên nhẫn thúc giục, anh biết Trưởng Tôn Ngưng chỉ bị hôn mê, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại không biết vì sao cô hôn mê, vẫn là không nhịn được mà lo lắng.
"Cô ấy không có việc gì, chỉ đau đớn quá dẫn tới hôn mê mà thôi." Hoa Tử Nghiêu là học trò giỏi của người đừng đầu ngành trung y, lại làm nghề y nhiều năm, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, chứng bệnh nhỏ bình thường chỉ cần nhìn bằng mắt đã có thể phán đoán được tám chín phần mười.
"Hả?" Hoa Tử Ngang cho rằng người này đang qua loa đối phó anh, quay đầu nhìn về phía Hoa Tử Nghiêu.
"Hả cái gì hả, chẳng qua phụ nữ bình thường đều sẽ có bệnh đau bụng kinh mà thôi, coi em nóng ruột như thế, trán đầy mồ hôi, diễn đàn lê quý đôn, thành thật khai báo đi, quan hệ gì?" Hoa Tử Nghiêu đứng dựa sô pha, hai tay ôm vai, tư thế chuẩn bị bức cung.
"Quan hệ gì, gọi anh xem bệnh anh không xem, nói lung tung cái gì . Nhanh chóng xem cho cô ấy xem vì sao lại đau thành như vậy." Hoa Tử Ngang xụ mặt nghiêm túc nói.
"Em thẳng thắn khai báo thì anh sẽ lập tức giảm đau cho cô ấy, thế nào?" Hoa Tử Nghiêu nhân cơ hội lôi điều kiện ra, rất có tư thế không cậy ra một chút bí mật quyết không bỏ qua, cơ hội tốt mà không cần chẳng phải lãng phí sao? Bình thường anh muốn tìm cớ chèn ép tên này chỉ là đều không tìm được cơ hội.
"Giảm đau trước rồi nói tiếp."
"Mặc cả xong." Biết em trai mình đã đưa ra nhượng bộ lớn nhất, không thể được nước lấn tới nữa, nhưng anh càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không phải là ít.
Tài chữa bệnh của Hoa Tử Nghiêu quả thật tuyệt vời, chỉ đâm mấy cây ngân châm xuống, thân thể vốn buộc chặt vì đau đớn của Trưởng Tôn Ngưng đã dịu đi rất nhiều, trên mặt cũng chậm rãi khôi phục lại màu máu, chỉ còn chưa tỉnh lại nữa mà thôi." Châm này phải một giờ nữa mới có thể nhổ ra, em có thể nói rồi." Hoa Tử Nghiêu vững vàng ngồi lên một cái sofa khác, chuẩn bị chăm chú lắng nghe, nhìn xem là cô gái như thế nào có thể làm nóng chảy đứa em trai cố chấp như đá này của anh đây.
"Làm sao cô ấy có thể đau đớn thành như vậy?"
"Vấn đề thể chất cá nhân, hiện tại tốt nhất đừng là di chuyển cô ấy." Thấy Hoa Tử Ngang muốn ôm Trưởng Tôn Ngưng vào phòng ngủ, Hoa Tử Nghiêu lập tức ngăn cản."Trốn được mùng một, tránh không khỏi ngày rằm, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ hay là em muốn để cho mấy vị trong nhà kia có màn biểu diễn thẩm tra tại nhà, Ửm?"
Người người đều nói cậu cả nhà họ Hoa lịch sự nho nhã, là chàng trai một khiêm tốn mà lại tuấn dật, mẹ ôi, có người nào nhìn thấy tim gan tựa như con hồ ly ngàn năm của anh ta đâu? Trợn mắt nhìn Hoa Tử Nghiêu, ánh mắt Hoa Tử Ngang rơi xuống trên người Trưởng Tôn Ngưng, từ từ nói: "Cô ấy rất đặc biệt."
Hoa Tử Ngang quen biết với Trưởng Tôn Ngưng, ở chung như thế nào, đều công khai một năm một mười nói hết toàn bộ cho Hoa Tử Nghiêu biết. Biết rõ anh ấy cũng là vì quan tâm mình, tuy rằng oán giận, nhưng cũng không hề trách anh ấy 'Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn'. Dù sao để cho một mình Hoa Tử Nghiêu biết so với để cho cả nhà họ Hoa đều biết thì tốt hơn nhiều, bằng không thì anh cũng không thể không chuẩn bị thêm mấy cái lỗ tai nữa.
"Nói như vậy, là cô ấy quấn lấy em trước, còn biết được thân phận của em, mà em lại không biết rõ lai lịch của cô ấy?" Hoa Tử Nghiêu nghe xong chống má phân tích, anh cũng coi như một thành viên của 'Ngọa long', cho nên Hoa Tử Ngang cũng không giấu diếm chuyện Trưởng Tôn Ngưng biết anh là người đứng đầu của 'Ngọa long'.
"Không phải không biết, mà là những thứ em biết rõ với thực tế nhìn thấy cơ bản là tựa như hai người khác nhau. Theo kinh nghiệm chuyên nghiệp của anh mà suy đoán, tai nạn xe cộ có thể khiến một người thay đổi triệt để hay không? Ngoài tính cách, còn có các hạng năng lực."
Lông mày Hoa Tử Ngang vặn thành cái kết không mở ra được, cậu ấy sẵn lòng phiền não chuyện này, chứng tỏ cậu ấy đối với Trưởng Tôn Ngưng không giống với những cô gái khác, Hoa Tử Nghiêu trầm mặc một hồi, nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có loại khả năng này, khả năng tiềm tàng của con người là vô hạn, giống như là một thí nghiệm hóa học chưa từng có người làm, thì sẽ không cách nào dự đoán được sau khi phản ứng sẽ cho ra kết quả là gì. Cho nên ý kiến chuyên nghiệp của anh vẫn là: Tùy tâm mà hành động , thuận theo tự nhiên."
Đã biết em trai là một người quân nhân tốt không thể soi mói, là rường cột của quốc gia, nhưng là một người đàn ông không có nền móng tình cảm. Trong lòng cậu ấy rõ ràng đã sớm có đáp án chắc chắn, lại cứ bướng bỉnh không coi đó là đáp án mới là vấn đề trở ngại. Con người vốn là một biến số, mới trước đây xấu xí, lớn lên có lẽ sẽ trở thành người đẹp siêu cấp; vốn là người có học thức đường đường chính chính, tuấn tú lịch, lại có thể đeo gông vào tù; tên nhóc nghèo mới đầu nghèo rớt mồng tơi, một ngày kia lại có thể rung người biến thành ông chủ xí nghiệp lớn được người người tôn kính. Những việc như thế, có rất nhiều ví dụ, có thể nói, con người thời thời khắc khắc đều đang thay đổi, quan trọng không phải biến hóa trước mặt hay là khác biệt sau khi biến hóa, mà là cảm giác khi gặp mặt, với quỹ đạo phía sau có trùng hợp hay không. Chính bản thân anh làm anh hai mặc dù thất bại trong hôn nhân, nhưng vẫn có thể làm một ngọn hải đăng lờ mờ trên biển rộng mênh mông cho em trai mình.
Xấp xỉ một giờ sau, Hoa Tử Nghiêu đứng dậy rút ngân châm ra một cách thông thạo: "Tự mình suy xét cân nhắc cho tốt đó, giao cô ấy cho em, anh đi ngủ trước." Vốn định tán gẫu với em trai một đêm, sáng sớm ngày mai chạy về bộ đội, nhưng tình hình trước mắt cho thấy anh hiển nhiên đã trở thành người dư thừa, tự động biến mất thì tốt hơn.
"Nếu lỡ cô ấy đau nữa thì làm sao bây giờ?" Hoa Tử Ngang vội hỏi.
"Lần này mới có thể êm dịu đi qua, còn về lần sau, em có thể đi học bổ sung để bù đắp, trong sách sẽ có đáp án mà em muốn, còn nếu như muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thì em cứ lập tức trực tiếp xử cô ấy." Nói xong, Hoa Tử Nghiêu kéo vali hành lí của mình đi vào phòng khách.
Hoa Tử Ngang vẫy vẫy quả đấm về phía bóng dáng của anh, đáng giận, dám ỷ vào anh không biết chữa bệnh mà bắt nạt. Cúi người ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng trở về phòng ngủ của mình, cởi quần áo ngoài ra giúp cô, lại cẩn thận đặt cô lên trên giường, sợ làm cô tỉnh, càng sợ làm cô đau.
Ngồi bên giường, tám chữ Hoa Tử Nghiêu nói này không ngừng hiện ra ở trong đầu: Tùy tâm mà hành động, thuận theo tự nhiên.
Một người chỉ biết hôm nay lại không biết có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không như anh, có thể chứ?
Đột nhiên, Hoa Tử Ngang giống như nhớ đến cái gì, dịch thật góc chăn cho cô rồi nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài. Khônglâu sau, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ lại bưng một túi nước ấm trở vào, nhẹ nhàng đặt vào vị trí bụng dưới của cô.
Rồi sau đó, dựa ở bên giường một hồi, ra ngoài.
Hoa Tử Nghiêu bị gọi mà không khỏi có chút lú lẫn, càng bị ngọn “núi nhỏ” bất ngờ ập xuống đập cho lú lẫn rồi. Anh chỉ là một người quân y, không có bản lĩnh xuất sắc như Hoa Tử Ngang, nhưng anh cũng có một chút bản lĩnh, mắt thấy sắp bị nện trúng mặt đất, để tay ra sau lưng khẽ chống, giữ “núi nhỏ” trước mặt lại.
"Tử Ngang!" Hoa Tử Nghiêu ngoảnh mặt về phía trong phòng hô to: "Nhanh lên, giúp đỡ một chút!"
Hoa Tử Ngang nghe được động tĩnh, vội vàng tắt lửa trong phòng bếp đi tới, "Làm sao vậy, đây là tình huống gì?" Nói xong, ôm 'Núi nhỏ' đặt ở trên người Hoa Tử Nghiêu dời ra kéo vào trong phòng.
"Anh còn muốn hỏi em đây là tình huống gì đó? Mở cửa ra, ngay cả người còn chưa thấy rõ đã kêu ông xã, cô gái của em hả! Đây là cái tình hình gì?" d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ Hoa Tử Nghiêu vừa được giải phóng, đã xoay người đứng lên, xoa xoa eo, thiếu chút nữa là trật rồi. "Đây là thứ gì, cá? Sao có thể lớn như vậy!"
Hoa Tử Ngang đương nhiên nhận là ra Trưởng Tôn Ngưng mới chuẩn bị vào trong nhà, lấy những thứ trên người cô ném hết tới bên cạnh, không rảnh quản là thứ gì, cũng không có tâm tình trả lời vấn đề của Hoa Tử Nghiêu, chỉ vẫy tay về phía anh. "Nhìn xem cô ấy bị làm sao vậy?" Lần mò bàn tay lạnh buốt của Trưởng Tôn Ngưng, sắc mặt cô cũng trắng bệch, răng thì cắn chặt, bộ dạng rất khó chịu, lòng Hoa Tử Ngang không khỏi thắt lại.
Hoa Tử Nghiêu hí mắt nhìn em trai ruột của mình, người này đã bao lâu không để tâm tới một cô gái như vậy rồi. Coi dáng vẻ lo lắng kia của cậu ấy, chỉ sợ quan hệ giữa hai người cũng không hề tầm thường, xem ra mấy vị già cả trong nhà kia được yên tâm rồi.
"Sững sờ cái gì, nhanh lên." Hoa Tử Ngang có chút không kiên nhẫn thúc giục, anh biết Trưởng Tôn Ngưng chỉ bị hôn mê, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại không biết vì sao cô hôn mê, vẫn là không nhịn được mà lo lắng.
"Cô ấy không có việc gì, chỉ đau đớn quá dẫn tới hôn mê mà thôi." Hoa Tử Nghiêu là học trò giỏi của người đừng đầu ngành trung y, lại làm nghề y nhiều năm, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, chứng bệnh nhỏ bình thường chỉ cần nhìn bằng mắt đã có thể phán đoán được tám chín phần mười.
"Hả?" Hoa Tử Ngang cho rằng người này đang qua loa đối phó anh, quay đầu nhìn về phía Hoa Tử Nghiêu.
"Hả cái gì hả, chẳng qua phụ nữ bình thường đều sẽ có bệnh đau bụng kinh mà thôi, coi em nóng ruột như thế, trán đầy mồ hôi, diễn đàn lê quý đôn, thành thật khai báo đi, quan hệ gì?" Hoa Tử Nghiêu đứng dựa sô pha, hai tay ôm vai, tư thế chuẩn bị bức cung.
"Quan hệ gì, gọi anh xem bệnh anh không xem, nói lung tung cái gì . Nhanh chóng xem cho cô ấy xem vì sao lại đau thành như vậy." Hoa Tử Ngang xụ mặt nghiêm túc nói.
"Em thẳng thắn khai báo thì anh sẽ lập tức giảm đau cho cô ấy, thế nào?" Hoa Tử Nghiêu nhân cơ hội lôi điều kiện ra, rất có tư thế không cậy ra một chút bí mật quyết không bỏ qua, cơ hội tốt mà không cần chẳng phải lãng phí sao? Bình thường anh muốn tìm cớ chèn ép tên này chỉ là đều không tìm được cơ hội.
"Giảm đau trước rồi nói tiếp."
"Mặc cả xong." Biết em trai mình đã đưa ra nhượng bộ lớn nhất, không thể được nước lấn tới nữa, nhưng anh càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không phải là ít.
Tài chữa bệnh của Hoa Tử Nghiêu quả thật tuyệt vời, chỉ đâm mấy cây ngân châm xuống, thân thể vốn buộc chặt vì đau đớn của Trưởng Tôn Ngưng đã dịu đi rất nhiều, trên mặt cũng chậm rãi khôi phục lại màu máu, chỉ còn chưa tỉnh lại nữa mà thôi." Châm này phải một giờ nữa mới có thể nhổ ra, em có thể nói rồi." Hoa Tử Nghiêu vững vàng ngồi lên một cái sofa khác, chuẩn bị chăm chú lắng nghe, nhìn xem là cô gái như thế nào có thể làm nóng chảy đứa em trai cố chấp như đá này của anh đây.
"Làm sao cô ấy có thể đau đớn thành như vậy?"
"Vấn đề thể chất cá nhân, hiện tại tốt nhất đừng là di chuyển cô ấy." Thấy Hoa Tử Ngang muốn ôm Trưởng Tôn Ngưng vào phòng ngủ, Hoa Tử Nghiêu lập tức ngăn cản."Trốn được mùng một, tránh không khỏi ngày rằm, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ hay là em muốn để cho mấy vị trong nhà kia có màn biểu diễn thẩm tra tại nhà, Ửm?"
Người người đều nói cậu cả nhà họ Hoa lịch sự nho nhã, là chàng trai một khiêm tốn mà lại tuấn dật, mẹ ôi, có người nào nhìn thấy tim gan tựa như con hồ ly ngàn năm của anh ta đâu? Trợn mắt nhìn Hoa Tử Nghiêu, ánh mắt Hoa Tử Ngang rơi xuống trên người Trưởng Tôn Ngưng, từ từ nói: "Cô ấy rất đặc biệt."
Hoa Tử Ngang quen biết với Trưởng Tôn Ngưng, ở chung như thế nào, đều công khai một năm một mười nói hết toàn bộ cho Hoa Tử Nghiêu biết. Biết rõ anh ấy cũng là vì quan tâm mình, tuy rằng oán giận, nhưng cũng không hề trách anh ấy 'Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn'. Dù sao để cho một mình Hoa Tử Nghiêu biết so với để cho cả nhà họ Hoa đều biết thì tốt hơn nhiều, bằng không thì anh cũng không thể không chuẩn bị thêm mấy cái lỗ tai nữa.
"Nói như vậy, là cô ấy quấn lấy em trước, còn biết được thân phận của em, mà em lại không biết rõ lai lịch của cô ấy?" Hoa Tử Nghiêu nghe xong chống má phân tích, anh cũng coi như một thành viên của 'Ngọa long', cho nên Hoa Tử Ngang cũng không giấu diếm chuyện Trưởng Tôn Ngưng biết anh là người đứng đầu của 'Ngọa long'.
"Không phải không biết, mà là những thứ em biết rõ với thực tế nhìn thấy cơ bản là tựa như hai người khác nhau. Theo kinh nghiệm chuyên nghiệp của anh mà suy đoán, tai nạn xe cộ có thể khiến một người thay đổi triệt để hay không? Ngoài tính cách, còn có các hạng năng lực."
Lông mày Hoa Tử Ngang vặn thành cái kết không mở ra được, cậu ấy sẵn lòng phiền não chuyện này, chứng tỏ cậu ấy đối với Trưởng Tôn Ngưng không giống với những cô gái khác, Hoa Tử Nghiêu trầm mặc một hồi, nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có loại khả năng này, khả năng tiềm tàng của con người là vô hạn, giống như là một thí nghiệm hóa học chưa từng có người làm, thì sẽ không cách nào dự đoán được sau khi phản ứng sẽ cho ra kết quả là gì. Cho nên ý kiến chuyên nghiệp của anh vẫn là: Tùy tâm mà hành động , thuận theo tự nhiên."
Đã biết em trai là một người quân nhân tốt không thể soi mói, là rường cột của quốc gia, nhưng là một người đàn ông không có nền móng tình cảm. Trong lòng cậu ấy rõ ràng đã sớm có đáp án chắc chắn, lại cứ bướng bỉnh không coi đó là đáp án mới là vấn đề trở ngại. Con người vốn là một biến số, mới trước đây xấu xí, lớn lên có lẽ sẽ trở thành người đẹp siêu cấp; vốn là người có học thức đường đường chính chính, tuấn tú lịch, lại có thể đeo gông vào tù; tên nhóc nghèo mới đầu nghèo rớt mồng tơi, một ngày kia lại có thể rung người biến thành ông chủ xí nghiệp lớn được người người tôn kính. Những việc như thế, có rất nhiều ví dụ, có thể nói, con người thời thời khắc khắc đều đang thay đổi, quan trọng không phải biến hóa trước mặt hay là khác biệt sau khi biến hóa, mà là cảm giác khi gặp mặt, với quỹ đạo phía sau có trùng hợp hay không. Chính bản thân anh làm anh hai mặc dù thất bại trong hôn nhân, nhưng vẫn có thể làm một ngọn hải đăng lờ mờ trên biển rộng mênh mông cho em trai mình.
Xấp xỉ một giờ sau, Hoa Tử Nghiêu đứng dậy rút ngân châm ra một cách thông thạo: "Tự mình suy xét cân nhắc cho tốt đó, giao cô ấy cho em, anh đi ngủ trước." Vốn định tán gẫu với em trai một đêm, sáng sớm ngày mai chạy về bộ đội, nhưng tình hình trước mắt cho thấy anh hiển nhiên đã trở thành người dư thừa, tự động biến mất thì tốt hơn.
"Nếu lỡ cô ấy đau nữa thì làm sao bây giờ?" Hoa Tử Ngang vội hỏi.
"Lần này mới có thể êm dịu đi qua, còn về lần sau, em có thể đi học bổ sung để bù đắp, trong sách sẽ có đáp án mà em muốn, còn nếu như muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thì em cứ lập tức trực tiếp xử cô ấy." Nói xong, Hoa Tử Nghiêu kéo vali hành lí của mình đi vào phòng khách.
Hoa Tử Ngang vẫy vẫy quả đấm về phía bóng dáng của anh, đáng giận, dám ỷ vào anh không biết chữa bệnh mà bắt nạt. Cúi người ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng trở về phòng ngủ của mình, cởi quần áo ngoài ra giúp cô, lại cẩn thận đặt cô lên trên giường, sợ làm cô tỉnh, càng sợ làm cô đau.
Ngồi bên giường, tám chữ Hoa Tử Nghiêu nói này không ngừng hiện ra ở trong đầu: Tùy tâm mà hành động, thuận theo tự nhiên.
Một người chỉ biết hôm nay lại không biết có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không như anh, có thể chứ?
Đột nhiên, Hoa Tử Ngang giống như nhớ đến cái gì, dịch thật góc chăn cho cô rồi nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài. Khônglâu sau, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ lại bưng một túi nước ấm trở vào, nhẹ nhàng đặt vào vị trí bụng dưới của cô.
Rồi sau đó, dựa ở bên giường một hồi, ra ngoài.
Tác giả :
Vân Thủy Yên Tình