Quan Sách
Chương 638: Thời cơ không đợi mình
Lưu Khúc Phong là một người rất cẩn thận chặt chẽ, tuy thời gian công tác của anh ta không lâu bằng Lưu Kiện, nhưng luôn không hiển sơn lộ thủy, lần này anh ta có thể nhậm chức, là điều vừa nằm trong dự liệu, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu.
Từ kinh nghiệm lý lịch mà nói, Lưu Khúc Phong lên chức là thuận theo lý, hơn nữa, Lưu Kiện trước kia vẫn chọn dùng phương pháp xử lý là dụ dỗ bên trên, áp chế bên dưới. Về mặt tính cách, Lưu Khúc Phong khá ôn hòa, anh ta giữ chức Chủ nhiệm Văn phòng, có lợi cho việc hóa giải những mâu thuẫn mà Lưu Kiện để lại trong việc xử lý công tác.
Nhưng nói về năng lực, Lưu Khúc Phong đúng là nước nguội, mà điểm này dường như cũng khiến người ta có thể lý giải thành hiện tại Trần Kinh cần một người biết nghe lời, làm quản gia của Quận ủy, khả năng nghe lời quan trọng hơn năng lực.
Còn đối với Lưu Kiện mà nói, anh ta điều động công tác chuyển như cũng rất đơn giản, chỉ là đi từ phía đông sang phía tây phòng làm việc.
Nhưng trong lòng anh ta, cảm xúc đối với lần chuyển nhà này là căm tức tới cực điểm.
Sau khi Trần Kinh nhậm chức không nói lời nào liền cắt mất chức chủ nhiệm của anh ta, bên ngoài nói cái gì mà trọng dụng anh ta, nhưng lại nhét anh ta vào chính quyền nhậm chức.
Chính quyền có sáu Phó chủ tịch quận, hơn nữa Lưu Kiện và Lý Quốc Vĩ không hề qua lại gì với nhau, anh ta có thể được trọng dụng ở địa bàn của Lý Quốc Vĩ? Chính anh ta cũng không tin được điều này.
Cho nên Lưu Kiện rất rõ ràng vận mệnh của mình. Đi ra từ Văn phòng, cục diện anh ta phải đối mặt là quyền lợi bị suy yếu trên phạm vi lớn, khả năng sẽ chìm trong mấy năm.
Anh ta không biết vì sao Trần Kinh lại phải khai đao với mình.
Để sắp xếp công tác và cuộc sống cho Trần Kinh khi tới Lân Giác, anh ta đã bỏ ra nhiều sức lực, có thể nói là hao tổn tâm cơ.
Hiện tại hay rồi, Trần Kinh tới liền đuổi anh ta ra khỏi Văn phòng, đây quả thực là quá ức hiếp người, Lưu Kiện mấy ngày nay tức tới cơm nuốt không trôi.
Mà người càng khiến anh ta tức giận là Lưu Khúc Phong.
Người này trước kia rất khách khí, cung kính với mình. Nhưng hiện tại cả ngày đều tỏ ra vẻ bận rộn giải quyết công việc, chuyện khỉ gì cũng phải tới sai bảo mình, vẻ siểm nịnh nhiệt tình trong ngôn ngữ mất đi, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu bực bội, đây là cố ý chọc tức Lưu Kiện.
Hơn nữa Lưu Kiện rời đi, Văn phòng cũng không thể hiện gì, chẳng ai đưa tiễn, Lưu Khúc Phong cũng đúng là tuyệt tình.
Một bụng tức không chỗ xả, Lưu Kiện cũng chỉ có thể gọi điện cho Lưu Thịnh.
Buổi tối hai anh em tìm một câu lạc bộ yên tĩnh, Lưu Thịnh gọi mấy cô gái biết hát, mục đích của anh ta là để Lưu Kiện vui chơi giải trí.
Lưu Kiện hiện tại làm gì có tâm tư đó? Ông ta nghe mấy cô gái cầm microphone gào hát, trong lòng nén giận, Lưu Thịnh ôm một em trong tay, cười hì hì nói:
- Anh nói ông em, đầu óc cậu đúng là một sợi gân. Một chánh Văn phòng Quận ủy đã khiến cậu mất hồn. Nghe tôi nói, cậu cứ dứt khoát giữ chức ngừng lương, không thèm nữa, cậu qua chỗ tôi, tôi bảo đảm cậu một năm năm triệu, chẳng hơn cậu đi làm sao?
Lưu Kiện lắc đầu nói:
- Anh, em sớm đã nói với anh rồi, trên phương diện làm ăn mà nói, em không ổn đâu. Thật ra em cũng không có chí lớn gì, chỉ hy vọng có thể khiến Lân Giác tốt hơn một chút, có thể có chút thành tích ở Lĩnh Nam này, phía nam ấm áp. Đến lúc đó em đón cha mẹ tới sống yên vui tuổi già, cũng khiến họ rạng rỡ mặt mày…
Lưu Thịnh hơi hơi nhíu mày, anh ta ngoài thô trong kỹ, miệng nói không sao, kỳ thật trong lòng rất để ý việc này, anh ta dần thu lại nụ cười nói:
- Trần Kinh này cũng điên quá đi, vừa tới đã mượn cậu khai đao, cậu chắc là không có chỗ nào đắc tội với cậu ta chứ?
Lưu Kiện nói:
- Em sao có thể đắc tội cậu ta? Em coi cậu ta là bồ tát mà cung kính còn không kịp nữa là, sao có thể đắc tội?
Lưu Thịnh hừ hừ, vỗ tay vịn sofa nói:
- Tiểu tử này khinh người quá đáng, mẹ nó, không giáo huấn một chút trong lòng đúng là không thoải mái.
Anh ta nhìn Lưu Kiện một cái, nói:
- Bây giờ chẳng phải cậu là Phó chủ tịch quận sao? Cậu cứ tiếp tục làm Phó chủ tịch quận đi, cậu yên tâm, không có thời cơ thích hợp tôi nhất định không dễ dàng hành động, tôi đã bất động thì thôi, hễ hành động là phải khiến tiểu tử này xong đời.
Lưu Thịnh không xa lạ gì cái tên Trần Kinh, là người có quan hệ khăng khít với Liêu gia ở thủ đô, chuyện giữa Liêu Triết Du và Trần Kinh anh ta biết cả.
Liêu Triết Du mấy năm nay ở Lĩnh Nam làm ăn phát đạt, hiện tại mà nói, sản nghiệp trong tay anh ta so với tập đoàn Yến Sơn của Lưu Thịnh chỉ mạnh không yếu, nhưng nghe nói anh ta rất khẩn trương về việc Trần Kinh tới Lĩnh Nam.
Một khi đã như vậy, Lưu Thịnh mơ hồ thấy được cơ hội trong đó, anh ta thật không tin Trần Kinh có ba đầu sáu tay.
Tiểu tử này có thể lợi hại ở Sở Giang, nhưng tới Lĩnh Nam, thì là đơn thương độc mã, hắn còn thực sự cho mình là nhân tinh sao?
- Cậu phải tập quan hệ tốt với Lý Quốc Vĩ, điểm này cậu phải nhớ lấy. Công tác trong chính quyền, tính tình ngang ngược của cậu phải giảm đi, khí phách thư sinh không làm tốt việc được.
Lưu Thịnh nói, giọng điệu anh ta chẫm rãi:
- Tìm cơ hội tôi sẽ hẹn Lý Quốc Vĩ ăn cơm, đến lúc đó cậu cũng tới, đó là một cơ hội khó có được.
…
Ba ngày liên tục, Trần Kinh đi cùng Chủ nhiệm Văn phòng Lưu Khúc Phong, Phó chủ tịch huyện Ôn Hiển Bình đi hạ sát Lân Giác.
Hiện tại doanh nghiệp công nghiệp của Lân Giác chủ yếu dựa vào doanh nghiệp nhỏ là chính. Doanh nghiệp vừa và nhỏ đăng ký công thương hiện tại của toàn Quận tổng cộng có khoảng bốn ngàn hai trăm doanh nghiệp. Những doanh nghiệp này hiện tại ở vào cục diện trăm hoa đua nở, trong đó những doanh nghiệp trong lĩnh vực thiết bị chiếu sáng, ngũ kim, ép nhựa, dụng cụ gia đình, phục sức, mạ điện, điện tử là nhiều nhất.
Ôn Hiển Bình giới thiệu, Lân Giác hai năm qua kinh tế phát triển nhanh chóng, chủ yếu cũng vì sức sống của doanh nghiệp vừa và nhỏ rất tốt, còn ở phương diện thu hút đầu tư hành động tích cực. Tình hình đầu tư của Lân Giác có cải thiện ở phạm vi lớn, phải nói mấy năm nay xu thế phát triển rất tốt, rất đáng mong đợi.
Còn về mặt doanh nghiệp lớn, thành công năm ngoái của Lân Giác thu hút được tập đoàn Yến Sơn thủ đô thành lập trụ sở. Tập đoàn Yến Sơn là doanh nghiệp đăng kí ở thủ đô, nhưng vẫn luôn tận sức cho việc kinh doanh ở đặc khu Nam Cảng, ngành kinh doanh chủ yếu là bất động sản và công trình xây dựng.
Mà tập đoàn Yến Sơn chuyển từ Nam Cảng tới quận Lân Giác Hải Sơn, đây là một thành quả lớn của việc thu hút đầu tư của Hải Sơn. Lân Giác và Nam Cảng tiếp giáp nhau, đây có thể cũng là nguyên nhân của việc cuối cùng họ chọn tiến vào Lân Giác.
Ngoài Yến Sơn, doanh nghiệp đạt giá trị sản lượng vượt quá trăm triệu tổng cộng có 48 cái. 18 doanh nghiệp này, ngành chế tạo là chủ đạo, chỉ có duy nhất điện tử Huệ Phong là tự chủ kinh doanh sản xuất máy học tập điện tử, máy chơi game, những năm trước rất hot, nhưng những năm gần đây, cùng với sự phổ cập của máy tính, ngành công nghiệp này dần xuống dốc, điện tử Huệ Phong đã không còn hùng phong năm đó nữa rồi.
Phó chủ tịch quận Ôn Hiển Bình khoảng trên dưới 40, là ngươi lớn lên ở Lân Giác. Ông ta có cảm tình rất sâu sắc với mảnh đất này. Trong quá trình ông ta cùng đi thị sát với Trần Kinh, thường hồi tưởng lại hình ảnh trước đây của một nơi nào đó, nói rất rõ ràng, hoàn chỉnh, góc độ nhìn vấn đề cũng khá toàn diện, Trần Kinh lần này chọn đúng hướng dẫn viên rồi.
Có thể thấy, Ôn Hiển Bình ý thức gian nan khổ cực rất mạnh, ông ta cũng không bị tình hình tốt trước mặt của Lân Giác làm mờ mắt.
Mà trên thực tế, Lân Giác đang trong quá trình phát triển ở mức cao, vấn đề gặp phải cũng khá nhiều.
Ví dụ như doanh nghiệp tiến vào nhiều, doanh nghiệp công nghiệp thiếu quy hoạch, quy hoạch môi trường khu công nghiệp chuyển biến xấu nghiêm trọng, phần lớn doanh nghiệp không thích hợp Lân Giác đều bị thu hút vào.
Mặt khác, vấn đề trị an xã hội nghiêm trọng, dân chúng thiếu cảm giác an toàn, còn cả việc kinh doanh sản xuất của doanh nghiệp thiếu sự hướng dẫn và quản lý, phần lớn doanh nghiệp phi pháp trưởng thành trên mảnh đất này, dẫn đến xảy ra nhiều vấn đề xã hội, những cái này cần phải giải quyết khẩn cấp.
Trần Kinh hỏi Ôn Hiển Bình, vì sao phát hiện nhiều vấn đề như vậy, lại không thể giải quyết từng cái một một cách hiệu quả?
Đối với câu hỏi này của Trần Kinh, Ôn Hiển Bình cười khổ lắc đầu.
Nói đến nguyên nhân, đây tất cả đều là phiền não do tốc độ phát triển nhanh mang đến, Ôn Hiển Bình lấy một ví dụ cho Trần Kinh, khu công nghiệp tên Tiêu Sơn của Lân Giác hiện nay.
Khu công nghiệp Tiêu Sơn hiện tại có hơn một ngàn doanh nghiệp, tổng cộng có hơn 500 ngàn dân.
Mà hai năm trước, nơi này vẫn còn là một cánh đồng hoang vu, là một nơi vốn là cơ sở trữ dầu mỏ vùng duyên hải của tập đoàn Tổng công ty Dầu mỏ và Hoá chất Trung Quốc, sau đó bị bỏ lại vẫn luôn không có ai quản lý. Ai có thể ngờ trong thời gian mấy năm, một cánh đồng hoang vu lại biến thành một thế giới bao quanh toàn sắt thép xi măng.
Tốc độ nhanh như vậy, chính quyền căn bản không thể cân nhắc chu toàn tất cả các vấn đề.
Có những kế hoạch căn bản không kịp làm, sau đó chính quyền và Đảng ủy bên dưới, thậm chí là khu hành chính thôn ấp liền tự đưa ra quyết nghị, sự việc cứ tiến triển như vậy.
Tất cả những vấn đề này đều là nỗi thấp thỏm do tốc độ phát triển cao mang lại.
Đích xác, không cần Ôn Hiển Bình giải thích Trần Kinh cũng cảm nhận được nhịp điệu nhanh của Lân Giác. Mỗi ngày người đến người đi, Trần Kinh chỉ nhìn thấy toàn người là người.
Tất cả mọi người đều có vẻ vội vàng, vội vàng đi làm, vội vàng giao hàng, vội vàng chuyển nhà, vội vàng đổi nghề, đây là hiện trạng của Lân Giác.
Trong phút chốc, Trần Kinh liền cảm nhận được áp lực trên vai mình, hắn cảm giác, sự phát triển hiện nay của Lân Giác quá thô kệch, hoàn toàn có thể có quy hoạch tinh tế hơn, nhưng quy hoạch từ đâu tới?
Phát triển là đạo lý cứng nhắc, dưới tất cả những chế độ dựa vào việc phát triển kinh tế làm đường lối chỉ huy, kinh tế của Lân Giác sao có thể thực hiện đột phá?
Chính quyền nên đóng vai trò gì trong nền kinh tế thị trường? Nên hành động như nào cho phải?
Trần Kinh dần dần rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, hắn cảm thấy, tới Lân Giác, hắn không phải hái được đào, mà còn rất nhiều vấn đề cần hắn giải quyết.
Trần Kinh rõ một điểm, Lĩnh Nam không phải một địa phương bảo thủ không chịu thay đổi, chấp chính ở Lĩnh Nam, cũng không thể dựa vào phương thức lão tam chụp.
Theo lệ thường, Bí thư mới lên nắm chức, hắn cần thời gian đem ảnh hưởng của mình thâm nhập vào trong bộ máy, trước ổn định tạo uy tín, sau đó mới hành động.
Nhưng hiện tại, Trần Kinh cảm thấy không thể dựa theo lối mòn cũ mà đi, bởi vì thời gian không cho phép.
Phải chạy đua với thời gian, không thể đi theo hình thức cũ, không thể xuất bài như lệ thường.
Không thể không nói, nguy cơ lớn ý thức gian khổ có thể kích thích tiềm năng của con người. Vốn Trần Kinh đơn thương độc mã tới đây, hắn lại không có điều kiện lập tức thi hành động tác lớn, nói một cách không chút khách sáo, Trần Kinh hiện tại không có thân tín nào, cũng không có ai có thể sử dụng.
Dưới tình huống như thế, hắn nếu triển khai công tác, nếu có thể thêm hiểu biết về Lân Giác. Sau đó quán triệt ý chí của mình xuống?
Trong đầu Trần Kinh đang quay vòng với tốc độ cao, hắn dành sự tập trung và nhiệt tình trước nay chưa từng có cho công việc, hắn tin chắc, hết thảy có thể làm tốt.
Từ kinh nghiệm lý lịch mà nói, Lưu Khúc Phong lên chức là thuận theo lý, hơn nữa, Lưu Kiện trước kia vẫn chọn dùng phương pháp xử lý là dụ dỗ bên trên, áp chế bên dưới. Về mặt tính cách, Lưu Khúc Phong khá ôn hòa, anh ta giữ chức Chủ nhiệm Văn phòng, có lợi cho việc hóa giải những mâu thuẫn mà Lưu Kiện để lại trong việc xử lý công tác.
Nhưng nói về năng lực, Lưu Khúc Phong đúng là nước nguội, mà điểm này dường như cũng khiến người ta có thể lý giải thành hiện tại Trần Kinh cần một người biết nghe lời, làm quản gia của Quận ủy, khả năng nghe lời quan trọng hơn năng lực.
Còn đối với Lưu Kiện mà nói, anh ta điều động công tác chuyển như cũng rất đơn giản, chỉ là đi từ phía đông sang phía tây phòng làm việc.
Nhưng trong lòng anh ta, cảm xúc đối với lần chuyển nhà này là căm tức tới cực điểm.
Sau khi Trần Kinh nhậm chức không nói lời nào liền cắt mất chức chủ nhiệm của anh ta, bên ngoài nói cái gì mà trọng dụng anh ta, nhưng lại nhét anh ta vào chính quyền nhậm chức.
Chính quyền có sáu Phó chủ tịch quận, hơn nữa Lưu Kiện và Lý Quốc Vĩ không hề qua lại gì với nhau, anh ta có thể được trọng dụng ở địa bàn của Lý Quốc Vĩ? Chính anh ta cũng không tin được điều này.
Cho nên Lưu Kiện rất rõ ràng vận mệnh của mình. Đi ra từ Văn phòng, cục diện anh ta phải đối mặt là quyền lợi bị suy yếu trên phạm vi lớn, khả năng sẽ chìm trong mấy năm.
Anh ta không biết vì sao Trần Kinh lại phải khai đao với mình.
Để sắp xếp công tác và cuộc sống cho Trần Kinh khi tới Lân Giác, anh ta đã bỏ ra nhiều sức lực, có thể nói là hao tổn tâm cơ.
Hiện tại hay rồi, Trần Kinh tới liền đuổi anh ta ra khỏi Văn phòng, đây quả thực là quá ức hiếp người, Lưu Kiện mấy ngày nay tức tới cơm nuốt không trôi.
Mà người càng khiến anh ta tức giận là Lưu Khúc Phong.
Người này trước kia rất khách khí, cung kính với mình. Nhưng hiện tại cả ngày đều tỏ ra vẻ bận rộn giải quyết công việc, chuyện khỉ gì cũng phải tới sai bảo mình, vẻ siểm nịnh nhiệt tình trong ngôn ngữ mất đi, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu bực bội, đây là cố ý chọc tức Lưu Kiện.
Hơn nữa Lưu Kiện rời đi, Văn phòng cũng không thể hiện gì, chẳng ai đưa tiễn, Lưu Khúc Phong cũng đúng là tuyệt tình.
Một bụng tức không chỗ xả, Lưu Kiện cũng chỉ có thể gọi điện cho Lưu Thịnh.
Buổi tối hai anh em tìm một câu lạc bộ yên tĩnh, Lưu Thịnh gọi mấy cô gái biết hát, mục đích của anh ta là để Lưu Kiện vui chơi giải trí.
Lưu Kiện hiện tại làm gì có tâm tư đó? Ông ta nghe mấy cô gái cầm microphone gào hát, trong lòng nén giận, Lưu Thịnh ôm một em trong tay, cười hì hì nói:
- Anh nói ông em, đầu óc cậu đúng là một sợi gân. Một chánh Văn phòng Quận ủy đã khiến cậu mất hồn. Nghe tôi nói, cậu cứ dứt khoát giữ chức ngừng lương, không thèm nữa, cậu qua chỗ tôi, tôi bảo đảm cậu một năm năm triệu, chẳng hơn cậu đi làm sao?
Lưu Kiện lắc đầu nói:
- Anh, em sớm đã nói với anh rồi, trên phương diện làm ăn mà nói, em không ổn đâu. Thật ra em cũng không có chí lớn gì, chỉ hy vọng có thể khiến Lân Giác tốt hơn một chút, có thể có chút thành tích ở Lĩnh Nam này, phía nam ấm áp. Đến lúc đó em đón cha mẹ tới sống yên vui tuổi già, cũng khiến họ rạng rỡ mặt mày…
Lưu Thịnh hơi hơi nhíu mày, anh ta ngoài thô trong kỹ, miệng nói không sao, kỳ thật trong lòng rất để ý việc này, anh ta dần thu lại nụ cười nói:
- Trần Kinh này cũng điên quá đi, vừa tới đã mượn cậu khai đao, cậu chắc là không có chỗ nào đắc tội với cậu ta chứ?
Lưu Kiện nói:
- Em sao có thể đắc tội cậu ta? Em coi cậu ta là bồ tát mà cung kính còn không kịp nữa là, sao có thể đắc tội?
Lưu Thịnh hừ hừ, vỗ tay vịn sofa nói:
- Tiểu tử này khinh người quá đáng, mẹ nó, không giáo huấn một chút trong lòng đúng là không thoải mái.
Anh ta nhìn Lưu Kiện một cái, nói:
- Bây giờ chẳng phải cậu là Phó chủ tịch quận sao? Cậu cứ tiếp tục làm Phó chủ tịch quận đi, cậu yên tâm, không có thời cơ thích hợp tôi nhất định không dễ dàng hành động, tôi đã bất động thì thôi, hễ hành động là phải khiến tiểu tử này xong đời.
Lưu Thịnh không xa lạ gì cái tên Trần Kinh, là người có quan hệ khăng khít với Liêu gia ở thủ đô, chuyện giữa Liêu Triết Du và Trần Kinh anh ta biết cả.
Liêu Triết Du mấy năm nay ở Lĩnh Nam làm ăn phát đạt, hiện tại mà nói, sản nghiệp trong tay anh ta so với tập đoàn Yến Sơn của Lưu Thịnh chỉ mạnh không yếu, nhưng nghe nói anh ta rất khẩn trương về việc Trần Kinh tới Lĩnh Nam.
Một khi đã như vậy, Lưu Thịnh mơ hồ thấy được cơ hội trong đó, anh ta thật không tin Trần Kinh có ba đầu sáu tay.
Tiểu tử này có thể lợi hại ở Sở Giang, nhưng tới Lĩnh Nam, thì là đơn thương độc mã, hắn còn thực sự cho mình là nhân tinh sao?
- Cậu phải tập quan hệ tốt với Lý Quốc Vĩ, điểm này cậu phải nhớ lấy. Công tác trong chính quyền, tính tình ngang ngược của cậu phải giảm đi, khí phách thư sinh không làm tốt việc được.
Lưu Thịnh nói, giọng điệu anh ta chẫm rãi:
- Tìm cơ hội tôi sẽ hẹn Lý Quốc Vĩ ăn cơm, đến lúc đó cậu cũng tới, đó là một cơ hội khó có được.
…
Ba ngày liên tục, Trần Kinh đi cùng Chủ nhiệm Văn phòng Lưu Khúc Phong, Phó chủ tịch huyện Ôn Hiển Bình đi hạ sát Lân Giác.
Hiện tại doanh nghiệp công nghiệp của Lân Giác chủ yếu dựa vào doanh nghiệp nhỏ là chính. Doanh nghiệp vừa và nhỏ đăng ký công thương hiện tại của toàn Quận tổng cộng có khoảng bốn ngàn hai trăm doanh nghiệp. Những doanh nghiệp này hiện tại ở vào cục diện trăm hoa đua nở, trong đó những doanh nghiệp trong lĩnh vực thiết bị chiếu sáng, ngũ kim, ép nhựa, dụng cụ gia đình, phục sức, mạ điện, điện tử là nhiều nhất.
Ôn Hiển Bình giới thiệu, Lân Giác hai năm qua kinh tế phát triển nhanh chóng, chủ yếu cũng vì sức sống của doanh nghiệp vừa và nhỏ rất tốt, còn ở phương diện thu hút đầu tư hành động tích cực. Tình hình đầu tư của Lân Giác có cải thiện ở phạm vi lớn, phải nói mấy năm nay xu thế phát triển rất tốt, rất đáng mong đợi.
Còn về mặt doanh nghiệp lớn, thành công năm ngoái của Lân Giác thu hút được tập đoàn Yến Sơn thủ đô thành lập trụ sở. Tập đoàn Yến Sơn là doanh nghiệp đăng kí ở thủ đô, nhưng vẫn luôn tận sức cho việc kinh doanh ở đặc khu Nam Cảng, ngành kinh doanh chủ yếu là bất động sản và công trình xây dựng.
Mà tập đoàn Yến Sơn chuyển từ Nam Cảng tới quận Lân Giác Hải Sơn, đây là một thành quả lớn của việc thu hút đầu tư của Hải Sơn. Lân Giác và Nam Cảng tiếp giáp nhau, đây có thể cũng là nguyên nhân của việc cuối cùng họ chọn tiến vào Lân Giác.
Ngoài Yến Sơn, doanh nghiệp đạt giá trị sản lượng vượt quá trăm triệu tổng cộng có 48 cái. 18 doanh nghiệp này, ngành chế tạo là chủ đạo, chỉ có duy nhất điện tử Huệ Phong là tự chủ kinh doanh sản xuất máy học tập điện tử, máy chơi game, những năm trước rất hot, nhưng những năm gần đây, cùng với sự phổ cập của máy tính, ngành công nghiệp này dần xuống dốc, điện tử Huệ Phong đã không còn hùng phong năm đó nữa rồi.
Phó chủ tịch quận Ôn Hiển Bình khoảng trên dưới 40, là ngươi lớn lên ở Lân Giác. Ông ta có cảm tình rất sâu sắc với mảnh đất này. Trong quá trình ông ta cùng đi thị sát với Trần Kinh, thường hồi tưởng lại hình ảnh trước đây của một nơi nào đó, nói rất rõ ràng, hoàn chỉnh, góc độ nhìn vấn đề cũng khá toàn diện, Trần Kinh lần này chọn đúng hướng dẫn viên rồi.
Có thể thấy, Ôn Hiển Bình ý thức gian nan khổ cực rất mạnh, ông ta cũng không bị tình hình tốt trước mặt của Lân Giác làm mờ mắt.
Mà trên thực tế, Lân Giác đang trong quá trình phát triển ở mức cao, vấn đề gặp phải cũng khá nhiều.
Ví dụ như doanh nghiệp tiến vào nhiều, doanh nghiệp công nghiệp thiếu quy hoạch, quy hoạch môi trường khu công nghiệp chuyển biến xấu nghiêm trọng, phần lớn doanh nghiệp không thích hợp Lân Giác đều bị thu hút vào.
Mặt khác, vấn đề trị an xã hội nghiêm trọng, dân chúng thiếu cảm giác an toàn, còn cả việc kinh doanh sản xuất của doanh nghiệp thiếu sự hướng dẫn và quản lý, phần lớn doanh nghiệp phi pháp trưởng thành trên mảnh đất này, dẫn đến xảy ra nhiều vấn đề xã hội, những cái này cần phải giải quyết khẩn cấp.
Trần Kinh hỏi Ôn Hiển Bình, vì sao phát hiện nhiều vấn đề như vậy, lại không thể giải quyết từng cái một một cách hiệu quả?
Đối với câu hỏi này của Trần Kinh, Ôn Hiển Bình cười khổ lắc đầu.
Nói đến nguyên nhân, đây tất cả đều là phiền não do tốc độ phát triển nhanh mang đến, Ôn Hiển Bình lấy một ví dụ cho Trần Kinh, khu công nghiệp tên Tiêu Sơn của Lân Giác hiện nay.
Khu công nghiệp Tiêu Sơn hiện tại có hơn một ngàn doanh nghiệp, tổng cộng có hơn 500 ngàn dân.
Mà hai năm trước, nơi này vẫn còn là một cánh đồng hoang vu, là một nơi vốn là cơ sở trữ dầu mỏ vùng duyên hải của tập đoàn Tổng công ty Dầu mỏ và Hoá chất Trung Quốc, sau đó bị bỏ lại vẫn luôn không có ai quản lý. Ai có thể ngờ trong thời gian mấy năm, một cánh đồng hoang vu lại biến thành một thế giới bao quanh toàn sắt thép xi măng.
Tốc độ nhanh như vậy, chính quyền căn bản không thể cân nhắc chu toàn tất cả các vấn đề.
Có những kế hoạch căn bản không kịp làm, sau đó chính quyền và Đảng ủy bên dưới, thậm chí là khu hành chính thôn ấp liền tự đưa ra quyết nghị, sự việc cứ tiến triển như vậy.
Tất cả những vấn đề này đều là nỗi thấp thỏm do tốc độ phát triển cao mang lại.
Đích xác, không cần Ôn Hiển Bình giải thích Trần Kinh cũng cảm nhận được nhịp điệu nhanh của Lân Giác. Mỗi ngày người đến người đi, Trần Kinh chỉ nhìn thấy toàn người là người.
Tất cả mọi người đều có vẻ vội vàng, vội vàng đi làm, vội vàng giao hàng, vội vàng chuyển nhà, vội vàng đổi nghề, đây là hiện trạng của Lân Giác.
Trong phút chốc, Trần Kinh liền cảm nhận được áp lực trên vai mình, hắn cảm giác, sự phát triển hiện nay của Lân Giác quá thô kệch, hoàn toàn có thể có quy hoạch tinh tế hơn, nhưng quy hoạch từ đâu tới?
Phát triển là đạo lý cứng nhắc, dưới tất cả những chế độ dựa vào việc phát triển kinh tế làm đường lối chỉ huy, kinh tế của Lân Giác sao có thể thực hiện đột phá?
Chính quyền nên đóng vai trò gì trong nền kinh tế thị trường? Nên hành động như nào cho phải?
Trần Kinh dần dần rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, hắn cảm thấy, tới Lân Giác, hắn không phải hái được đào, mà còn rất nhiều vấn đề cần hắn giải quyết.
Trần Kinh rõ một điểm, Lĩnh Nam không phải một địa phương bảo thủ không chịu thay đổi, chấp chính ở Lĩnh Nam, cũng không thể dựa vào phương thức lão tam chụp.
Theo lệ thường, Bí thư mới lên nắm chức, hắn cần thời gian đem ảnh hưởng của mình thâm nhập vào trong bộ máy, trước ổn định tạo uy tín, sau đó mới hành động.
Nhưng hiện tại, Trần Kinh cảm thấy không thể dựa theo lối mòn cũ mà đi, bởi vì thời gian không cho phép.
Phải chạy đua với thời gian, không thể đi theo hình thức cũ, không thể xuất bài như lệ thường.
Không thể không nói, nguy cơ lớn ý thức gian khổ có thể kích thích tiềm năng của con người. Vốn Trần Kinh đơn thương độc mã tới đây, hắn lại không có điều kiện lập tức thi hành động tác lớn, nói một cách không chút khách sáo, Trần Kinh hiện tại không có thân tín nào, cũng không có ai có thể sử dụng.
Dưới tình huống như thế, hắn nếu triển khai công tác, nếu có thể thêm hiểu biết về Lân Giác. Sau đó quán triệt ý chí của mình xuống?
Trong đầu Trần Kinh đang quay vòng với tốc độ cao, hắn dành sự tập trung và nhiệt tình trước nay chưa từng có cho công việc, hắn tin chắc, hết thảy có thể làm tốt.
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa