Quan Sách
Chương 636: Mới lên nhậm chức
Từ Sở Thành tới Việt Châu phải ngồi tám tiếng tàu hỏa.
Vốn đối với việc Trần Kinh đi nhậm chức, bên phía Sở Giang còn muốn làm một lễ chia tay long trọng, nhưng kế hoạch này bị Trần Kinh nhẹ nhàng từ chối, hắn mới tới Lĩnh Nam, muốn cố gắng khiêm tốn, bình thường một chút.
Đây là một đoàn xe xuất phát từ tỉnh Sở Bắc, hành khách bắt xe lần này đều là đoàn người tới làm thuê ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh chưa từng có kinh nghiệm làm thuê, hắn cũng muốn trải nghiệm một lần đi làm thuê, nhưng hiện tại hắn đã mất cơ hội đó, chỉ có thể nghe người khác bàn luận đủ loại trải nghiệm công việc và cuộc sống ở Lĩnh Nam.
Thành phố Hải Sơn không thông tàu hỏa, Trần Kinh phải chuyển xe ở Việt Châu vòng tới Hải Sơn.
Nói chuyện Lĩnh Nam với những người xung quanh suốt con đường, một lần nữa xem xét nơi này dưới góc độ người làm thuê, trong lòng hắn càng hiểu biết sâu hơn đối với nơi mình sắp sửa tới nhận chức.
Đối với người làm thuê mà nói, tất cả họ đều chỉ có một hy vọng là có cơ hội kiếm tiền tốt.
Lĩnh Nam cần rất nhiều nhân công, điều này đối với họ mà nói chính là cơ hội. Mà sự phát triển của Lĩnh Nam cũng chính là vì sự điên cuồng của những người làm thuê tới đây, cho nên, về một ý nghĩa nào đó, kỳ tích của Lĩnh Nam là nhân dân cả nước sáng tạo ra, đối với điểm này, Trần Kinh nhận thức rất rõ ràng.
Thủ trưởng Nam Tuần từng nói, cho phép một bộ phận địa phương và một nhóm người giàu lên, không nghi ngờ gì, Lĩnh Nam chính là vùng giàu lên trước.
Quốc gia bỏ ra sức lực lớn như vậy để phát triển Lĩnh Nam, hiện tại mà nói, Lĩnh Nam còn có rất nhiều tiềm lực có thể khai thác, mà những tiềm lực này, đối với Trần Kinh hiện tại mà nói, hắn cần phải nhận thức đầy đủ.
Trần Kinh đi ô tô từ Việt Châu đến Hải Sơn, sau đó đi thẳng từ Hải Sơn tới Ban tổ chức Thành ủy.
Ủy viên thường vụ Thành ủy Hải Sơn, Trưởng ban tổ chức Tiền Khiêm Ích đích thân nói chuyện với hắn.
Tiền Khiêm Ích là một người có râu quai nón, vóc dáng rất cao lớn, vừa nhìn đã biết không phải người miền nam.
Ông ta bắt tay Trần Kinh, có chút hăng hái nhìn người thanh niên xuất sắc vượt qua thiên quân vạn mã trước mặt, Trần Kinh trẻ tới mức khiến ông ta kinh ngạc, còn đối với việc Trần Kinh tới nhận chức, ông ta càng có nhiều cảm xúc phức tạp.
Trần Kinh phải đi quận Lân Giác, nơi này mấy ngày nay rất ồn ào.
Bí thư Quận ủy trước của quận Lân Giác Trịnh Diệc Nhiên cũng có uy vọng rất cao ở đó, vốn ông ta là Bí thư Quận ủy khó có khả năng bị điều chỉnh nhất.
Nhưng thái độ của Bí thư Thành ủy Hoàng rất rõ ràng, nói công tuyển cán bộ là công tác Trung ương và Tỉnh ủy rất coi trọng, Hải Sơn không thể không coi trọng. Cho nên sự đổi chủ của Bí thư Quận Lân Giác chính là hình thành trong tình huống như vậy.
Về mặt nào đó, Trần Kinh đến Lân Giác là với vai trò của nhân vật hái đào, cũng không rõ ràng.
Nhưng đứng từ góc độ của Tiền Khiêm Ích mà nhìn, Lân Giác cũng không tốt như tưởng tượng, cái tốt của Lân Giác thì cũng có tốt thật, cũng có phần chỉ là bề nổi.
Thực sự làm chìm cái bề nổi kia xuống thì có được bao nhiêu cái tốt, chỉ e đến trời cũng chẳng biết thế nào.
Trần Kinh ở Lân Giác có thể làm nên bao nhiêu thành tích?
- Tiểu Trần, tôi thay mặt cho nhân dân Hải Sơn hoan nghênh cậu tới, cậu không phải vội, buổi sáng chúng ta nói chuyện, trưa cùng đi ăn, buổi chiều tôi đưa cậu tới báo danh ở Lân Giác.
Tiền Khiêm Ích nói.
Ông ta dừng lại một chút lại nói:
- Cậu có thể nói một chút cảm nhận của cậu khi tới Hải Sơn, cậu cảm thấy Hải Sơn như nào?
Trần Kinh bật thốt nói:
- Hải Sơn rất được, khí tượng rất mới, rất thích hợp với việc dân cư sinh sống. Đương nhiên, nói về quy mô kinh tế, Hải Sơn cũng rất phát triển, một thành phố Hải Sơn mà giá trị sản lượng kinh tế còn nhiều hơn cả tỉnh Sở Giang chúng tôi.
Đương nhiên ấn tượng trực quan là Sở Giang chúng tôi vừa nhìn là thấy toàn núi, tới Hải Sơn liếc mắt một cái đều là nhà máy, đúng là khác biệt.
Tiền Khiêm Ích cười ha hả nói:
- Sâu sắc, tổng kết này rất sâu sắc. tiểu Trần, tôi nghe nói cậu nghiên cứu Lĩnh Nam rất sâu, xem ra sự phát triển của Lân Giác trong tay của cậu chắc chắn có thể bước lên một nấc thang mới.
- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn, cảm ơn, tôi vừa tới Lĩnh Nam, phong thổ các phương diện đều từ từ thích nghi. Trước khi tôi đến liền nghe nói Lân Giác chúng tôi mấy năm trước làm rất tốt, xem ra Lân Giác chắc chắn có một bộ máy rất mạnh.
Sự phát triển của Lân Giác vẫn là phải dựa vào sức mạnh tập thể, dựa vào bộ máy hiện tại, tôi tin tưởng vững chắc nhất định sẽ có càng nhiều thành tích.
Trần Kinh nghiêm túc nói.
Tiền Khiêm Ích gật gật đầu, không nói lời nào.
Lời này của Trần Kinh khiến ông khá hài lòng. Điều ông lo nhất là người tinh anh được chọn ra từ đợt công tuyển này chí hướng quá cao, vừa lên đảm nhiệm liền cầu tân cầu biến, liền muốn có nhiều đất dụng võ, nếu nói vậy, vấn đề khó khăn mà Tiền Khiêm Ích ông sẽ phải đối diện sẽ lớn.
Cán bộ có thể đi ra từ công tuyển, người nào cũng đều không chỉ có tài, hơn nữa sau lưng còn có quan hệ.
Cán bộ như vậy tốt nhất là nên kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách, ý tứ người ta xuống làm công tác đánh bóng là rất rõ. Anh ta ăn nói rỗng tuếch, vứt cái sọt đi rồi, sạp để lại phải có người đi dọn.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, chỉ e chuyện chưa tới ngày họ đi đã không chịu nổi, hậu quả đó thì càng khó chịu được hơn.
Hiện tại Trần Kinh có thể nói lời này, khiến Tiền Khiêm Ích thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác, Trần Kinh liệu có nói được làm được hay không, đây hết thảy còn phải quan sát.
Buổi trưa, Tiền Khiêm Ích tự mời Trần Kinh đi ăn bữa cơm rau, sau đó dẫn Trần Kinh đi Lân Giác.
Khu trung tâm của Hải Sơn tên là quận Vọng Giang, giống với đa số thành thị khác, Hải Sơn cũng có một dòng sông chảy qua, con sông này goi là Vọng Trường Giang, vì thế nên có tên quận Vọng Giang.
Lân Giác và Vọng Giang cách nhau hai quận, nói ra, Lân Giác cũng coi như là nơi khá xa.
Nhưng vì Lân Giác gần thành phố đặc khu Nam Cảng, vị trí rất đắc địa, cho nên nói về việc phát triển, cũng không phải hoàn toàn lạc hậu, xếp vị trí giữa trong số 15 quận huyện của thành phố Hải Sơn.
Quận ủy Lân Giác và chính phủ ở trong một viện, viện và tòa nhà đều là mới sửa.
Tòa nhà lớn rất đẹp, màn thủy tinh bên ngoài trông rất hiện đại, còn mặt tường thiết kế theo kiểu phương Tây kết cấu mặt đá cẩm thạch ở bên ngoài tòa nhà làm việc chính, trông rất hoành tráng. Quốc huy lớn và sáng rất hút mắt ở cửa lớn, một vẻ trang nghiêm túc mục đập vào mắt.
Trần Kinh và Tiền Khiêm Ích ngồi chung một chiếc xe, hắn cười nói:
- Trưởng ban Tiền, nơi này cảnh tượng rất được, không ngại Trưởng ban chê cười, tôi là cán bộ tới từ địa phương nghèo khó gian khổ, chưa từng được làm việc trong tòa nhà đẹp như này.
Tiền Khiêm Ích nói:
- Tiểu Trần, môi trường tốt thì phải càng cố gắng công tác gấp bội, lúc nào cũng phải nhớ kỹ do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó. Hiện tại mức sống của cán bộ Đảng viên chúng ta cao, điều kiện tốt rồi, có một số người bắt đầu quên đi bản thân, thoát ly quần chúng, đối với cán bộ như vậy, chúng ta phải nghiêm khắc giáo dục…
Đúng lúc Trần Kinh định nói với Tiền Khiêm Ích, xe đã tới cửa chính tòa nhà lớn Uỷ ban nhân dân và văn phòng Quận ủy.
Ở cửa, nhận được tin bộ máy nhân viên chủ yếu của Quận ủy và Uỷ ban nhân dân Lân Giác đã sớm đợi ở đây từ lâu.
Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận Lý Quốc Vĩ đầu tàu gương mẫu, ông ta là người Lĩnh Nam chuẩn, nói giọng đặc Lĩnh Nam.
Ông ta vóc dáng không cao, bộ dạng cười nói trông có vẻ rất nhiệt tình, có lẽ là do hút thuốc, răng hơi đen, nhưng chút tì vết này không làm mờ sự nổi bật của ông ta trong phái đoàn.
Ông ta trước tiên bắt tay với Tiền Khiêm Ích, sau đó đưa tay tới bắt tay Trần Kinh nói:
- Bí thư, mong anh quá, từ sau khi Bí thư Trịnh đi, chúng tôi như rắn mất đầu, trọng trách của Quận ủy và chính quyền đều đặt lên vai tôi, tôi sao có thể gánh được trọng trách nặng như vậy? Không chịu nổi gánh nặng.
Trần Kinh thản nhiên cười cười, muốn nói chút lời khách sáo lễ nghi, nhưng lại không biết nói sao.
Ngay lúc hắn đang do dự, Lý Quốc Vĩ bắt đầu giới thiệu với hắn bộ máy thành viên.
Phó bí thư Quận ủy Khương Vĩ, Phó chủ tịch thường trực quận Lưu Nhiễu Đường, Trưởng ban tổ chức La Yến, Bí thư Đảng ủy công an kiêm Cục trưởng Công an Đồng Tiểu Ly, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Đặng Thân Minh, Trưởng ban Tuyên giáo Dương Lệ Quần, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Cổ Ngụy, Chánh văn phòng Lưu Kiện…
Trần Kinh bắt tay mọi người, không nói chuyện nhiều, sau đó hắn liền đi vào tòa nhà làm việc chính với sự vây quanh của mọi người.
Trong phòng họp của tòa nhà trụ sở, hôm nay mở cuộc họp đại hội toàn bộ cán bộ quận, tất cả mọi người đều đã vào vị trí của mình, chờ diễn viên chính Trần Kinh lên sân khấu.
Trong đại hội, Tiền Khiêm Ích đại biểu cho Ban tổ chức Thành ủy tuyên bố việc bổ nhiệm Trần Kinh, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Trần Kinh từ từ đi lên bục chủ tịch bắt đầu bài phát biểu của hắn.
Trần Kinh có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình.
Cán bộ tham dự hôm nay không chỉ có Uỷ viên Quận ủy mà tất cả cán bộ cấp trưởng phòng trở lên đều có mặt, ngoài ra còn có đại biểu Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng nhân dân, đại biểu cán bộ lão thành, đại biểu nhân sĩ nổi tiếng trong xã hội, dù sao nhìn qua đông nghìn nghịt người, không khí khá hoành tráng.
Nhưng không khí càng hoành tráng, tâm tình Trần Kinh càng nhẹ nhàng.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, quy củ của quan trường Lĩnh Nam không ngờ cũng không khác nội địa là mấy, lãnh đạo mới lên nhậm chức vẫn là như vậy.
Bài phát biểu của Trần Kinh hôm nay không cần bản thảo, hắn cũng không có ý khoe khoang, mà thật sự là hắn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Trước đó hắn đã làm một cái đề cương những điểm quan trọng, nhưng dự định chẳng bằng linh động, những điểm quan trọng đó không thích hợp đối với tình hình hiện tại, Trần Kinh liền không nhìn bản thảo nữa.
Trong mắt mọi người, Trần Kinh đọc được những loại cảm xúc phức tạp như sự kinh ngạc, tò mò, nghi ngờ. Mà những ánh mắt này, ở một mức độ rất lớn đã quyết định hoàn cảnh mà Trần Kinh phải đối diện hiện tại. Nêu thích ứng được hoàn cảnh, chính là phải bắt đầu từ bài phát biển lần này.
Khúc dạo đầu bài phát biểu của Trần Kinh không biết bắt đầu từ lúc nào, nước cộng hòa bắt đầu trào lưu về phía nam làm thuê.
Bên trong trào lưu làm thuê này, cố vô số người ôm mộng tới Lĩnh Nam, mà rất nhiều người cũng vì mộng thành mà quay về.
Trần Kinh nói bản thân hiện tại cũng trở thành một thành viên trong trào lưu xuôi nam làm thuê, mình từ Sở Giang tới Lĩnh Nam, trong lòng cũng ôm giấc mộng, hy vọng giấc mộng của mình có thể thành hiện thực ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh bắt đầu bằng việc làm thuê, bắt đầu nói tới chuyện tìm việc, nói tới đặc điểm kinh tế của Lân Giác, nói về lịch trình phát triển khá tốt trong vài năm tới, những thứ liên quan tới Hải Sơn và Lân Giác, hắn hạ bút thành vân, không tốn chút thời gian.
Nhất là các loại số liệu, hắn nhớ rành mạch, tình hình kinh tế của toàn bộ Lân Giác, thậm chí Hải Sơn được hắn phác họa đơn giản mà sâu sắc đúng trọng điểm. Vào lúc này, Trần Kinh mới cảm thấy ánh mắt phía dưới trở nên nhẹ nhàng dần…
Vốn đối với việc Trần Kinh đi nhậm chức, bên phía Sở Giang còn muốn làm một lễ chia tay long trọng, nhưng kế hoạch này bị Trần Kinh nhẹ nhàng từ chối, hắn mới tới Lĩnh Nam, muốn cố gắng khiêm tốn, bình thường một chút.
Đây là một đoàn xe xuất phát từ tỉnh Sở Bắc, hành khách bắt xe lần này đều là đoàn người tới làm thuê ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh chưa từng có kinh nghiệm làm thuê, hắn cũng muốn trải nghiệm một lần đi làm thuê, nhưng hiện tại hắn đã mất cơ hội đó, chỉ có thể nghe người khác bàn luận đủ loại trải nghiệm công việc và cuộc sống ở Lĩnh Nam.
Thành phố Hải Sơn không thông tàu hỏa, Trần Kinh phải chuyển xe ở Việt Châu vòng tới Hải Sơn.
Nói chuyện Lĩnh Nam với những người xung quanh suốt con đường, một lần nữa xem xét nơi này dưới góc độ người làm thuê, trong lòng hắn càng hiểu biết sâu hơn đối với nơi mình sắp sửa tới nhận chức.
Đối với người làm thuê mà nói, tất cả họ đều chỉ có một hy vọng là có cơ hội kiếm tiền tốt.
Lĩnh Nam cần rất nhiều nhân công, điều này đối với họ mà nói chính là cơ hội. Mà sự phát triển của Lĩnh Nam cũng chính là vì sự điên cuồng của những người làm thuê tới đây, cho nên, về một ý nghĩa nào đó, kỳ tích của Lĩnh Nam là nhân dân cả nước sáng tạo ra, đối với điểm này, Trần Kinh nhận thức rất rõ ràng.
Thủ trưởng Nam Tuần từng nói, cho phép một bộ phận địa phương và một nhóm người giàu lên, không nghi ngờ gì, Lĩnh Nam chính là vùng giàu lên trước.
Quốc gia bỏ ra sức lực lớn như vậy để phát triển Lĩnh Nam, hiện tại mà nói, Lĩnh Nam còn có rất nhiều tiềm lực có thể khai thác, mà những tiềm lực này, đối với Trần Kinh hiện tại mà nói, hắn cần phải nhận thức đầy đủ.
Trần Kinh đi ô tô từ Việt Châu đến Hải Sơn, sau đó đi thẳng từ Hải Sơn tới Ban tổ chức Thành ủy.
Ủy viên thường vụ Thành ủy Hải Sơn, Trưởng ban tổ chức Tiền Khiêm Ích đích thân nói chuyện với hắn.
Tiền Khiêm Ích là một người có râu quai nón, vóc dáng rất cao lớn, vừa nhìn đã biết không phải người miền nam.
Ông ta bắt tay Trần Kinh, có chút hăng hái nhìn người thanh niên xuất sắc vượt qua thiên quân vạn mã trước mặt, Trần Kinh trẻ tới mức khiến ông ta kinh ngạc, còn đối với việc Trần Kinh tới nhận chức, ông ta càng có nhiều cảm xúc phức tạp.
Trần Kinh phải đi quận Lân Giác, nơi này mấy ngày nay rất ồn ào.
Bí thư Quận ủy trước của quận Lân Giác Trịnh Diệc Nhiên cũng có uy vọng rất cao ở đó, vốn ông ta là Bí thư Quận ủy khó có khả năng bị điều chỉnh nhất.
Nhưng thái độ của Bí thư Thành ủy Hoàng rất rõ ràng, nói công tuyển cán bộ là công tác Trung ương và Tỉnh ủy rất coi trọng, Hải Sơn không thể không coi trọng. Cho nên sự đổi chủ của Bí thư Quận Lân Giác chính là hình thành trong tình huống như vậy.
Về mặt nào đó, Trần Kinh đến Lân Giác là với vai trò của nhân vật hái đào, cũng không rõ ràng.
Nhưng đứng từ góc độ của Tiền Khiêm Ích mà nhìn, Lân Giác cũng không tốt như tưởng tượng, cái tốt của Lân Giác thì cũng có tốt thật, cũng có phần chỉ là bề nổi.
Thực sự làm chìm cái bề nổi kia xuống thì có được bao nhiêu cái tốt, chỉ e đến trời cũng chẳng biết thế nào.
Trần Kinh ở Lân Giác có thể làm nên bao nhiêu thành tích?
- Tiểu Trần, tôi thay mặt cho nhân dân Hải Sơn hoan nghênh cậu tới, cậu không phải vội, buổi sáng chúng ta nói chuyện, trưa cùng đi ăn, buổi chiều tôi đưa cậu tới báo danh ở Lân Giác.
Tiền Khiêm Ích nói.
Ông ta dừng lại một chút lại nói:
- Cậu có thể nói một chút cảm nhận của cậu khi tới Hải Sơn, cậu cảm thấy Hải Sơn như nào?
Trần Kinh bật thốt nói:
- Hải Sơn rất được, khí tượng rất mới, rất thích hợp với việc dân cư sinh sống. Đương nhiên, nói về quy mô kinh tế, Hải Sơn cũng rất phát triển, một thành phố Hải Sơn mà giá trị sản lượng kinh tế còn nhiều hơn cả tỉnh Sở Giang chúng tôi.
Đương nhiên ấn tượng trực quan là Sở Giang chúng tôi vừa nhìn là thấy toàn núi, tới Hải Sơn liếc mắt một cái đều là nhà máy, đúng là khác biệt.
Tiền Khiêm Ích cười ha hả nói:
- Sâu sắc, tổng kết này rất sâu sắc. tiểu Trần, tôi nghe nói cậu nghiên cứu Lĩnh Nam rất sâu, xem ra sự phát triển của Lân Giác trong tay của cậu chắc chắn có thể bước lên một nấc thang mới.
- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn, cảm ơn, tôi vừa tới Lĩnh Nam, phong thổ các phương diện đều từ từ thích nghi. Trước khi tôi đến liền nghe nói Lân Giác chúng tôi mấy năm trước làm rất tốt, xem ra Lân Giác chắc chắn có một bộ máy rất mạnh.
Sự phát triển của Lân Giác vẫn là phải dựa vào sức mạnh tập thể, dựa vào bộ máy hiện tại, tôi tin tưởng vững chắc nhất định sẽ có càng nhiều thành tích.
Trần Kinh nghiêm túc nói.
Tiền Khiêm Ích gật gật đầu, không nói lời nào.
Lời này của Trần Kinh khiến ông khá hài lòng. Điều ông lo nhất là người tinh anh được chọn ra từ đợt công tuyển này chí hướng quá cao, vừa lên đảm nhiệm liền cầu tân cầu biến, liền muốn có nhiều đất dụng võ, nếu nói vậy, vấn đề khó khăn mà Tiền Khiêm Ích ông sẽ phải đối diện sẽ lớn.
Cán bộ có thể đi ra từ công tuyển, người nào cũng đều không chỉ có tài, hơn nữa sau lưng còn có quan hệ.
Cán bộ như vậy tốt nhất là nên kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách, ý tứ người ta xuống làm công tác đánh bóng là rất rõ. Anh ta ăn nói rỗng tuếch, vứt cái sọt đi rồi, sạp để lại phải có người đi dọn.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, chỉ e chuyện chưa tới ngày họ đi đã không chịu nổi, hậu quả đó thì càng khó chịu được hơn.
Hiện tại Trần Kinh có thể nói lời này, khiến Tiền Khiêm Ích thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác, Trần Kinh liệu có nói được làm được hay không, đây hết thảy còn phải quan sát.
Buổi trưa, Tiền Khiêm Ích tự mời Trần Kinh đi ăn bữa cơm rau, sau đó dẫn Trần Kinh đi Lân Giác.
Khu trung tâm của Hải Sơn tên là quận Vọng Giang, giống với đa số thành thị khác, Hải Sơn cũng có một dòng sông chảy qua, con sông này goi là Vọng Trường Giang, vì thế nên có tên quận Vọng Giang.
Lân Giác và Vọng Giang cách nhau hai quận, nói ra, Lân Giác cũng coi như là nơi khá xa.
Nhưng vì Lân Giác gần thành phố đặc khu Nam Cảng, vị trí rất đắc địa, cho nên nói về việc phát triển, cũng không phải hoàn toàn lạc hậu, xếp vị trí giữa trong số 15 quận huyện của thành phố Hải Sơn.
Quận ủy Lân Giác và chính phủ ở trong một viện, viện và tòa nhà đều là mới sửa.
Tòa nhà lớn rất đẹp, màn thủy tinh bên ngoài trông rất hiện đại, còn mặt tường thiết kế theo kiểu phương Tây kết cấu mặt đá cẩm thạch ở bên ngoài tòa nhà làm việc chính, trông rất hoành tráng. Quốc huy lớn và sáng rất hút mắt ở cửa lớn, một vẻ trang nghiêm túc mục đập vào mắt.
Trần Kinh và Tiền Khiêm Ích ngồi chung một chiếc xe, hắn cười nói:
- Trưởng ban Tiền, nơi này cảnh tượng rất được, không ngại Trưởng ban chê cười, tôi là cán bộ tới từ địa phương nghèo khó gian khổ, chưa từng được làm việc trong tòa nhà đẹp như này.
Tiền Khiêm Ích nói:
- Tiểu Trần, môi trường tốt thì phải càng cố gắng công tác gấp bội, lúc nào cũng phải nhớ kỹ do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó. Hiện tại mức sống của cán bộ Đảng viên chúng ta cao, điều kiện tốt rồi, có một số người bắt đầu quên đi bản thân, thoát ly quần chúng, đối với cán bộ như vậy, chúng ta phải nghiêm khắc giáo dục…
Đúng lúc Trần Kinh định nói với Tiền Khiêm Ích, xe đã tới cửa chính tòa nhà lớn Uỷ ban nhân dân và văn phòng Quận ủy.
Ở cửa, nhận được tin bộ máy nhân viên chủ yếu của Quận ủy và Uỷ ban nhân dân Lân Giác đã sớm đợi ở đây từ lâu.
Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận Lý Quốc Vĩ đầu tàu gương mẫu, ông ta là người Lĩnh Nam chuẩn, nói giọng đặc Lĩnh Nam.
Ông ta vóc dáng không cao, bộ dạng cười nói trông có vẻ rất nhiệt tình, có lẽ là do hút thuốc, răng hơi đen, nhưng chút tì vết này không làm mờ sự nổi bật của ông ta trong phái đoàn.
Ông ta trước tiên bắt tay với Tiền Khiêm Ích, sau đó đưa tay tới bắt tay Trần Kinh nói:
- Bí thư, mong anh quá, từ sau khi Bí thư Trịnh đi, chúng tôi như rắn mất đầu, trọng trách của Quận ủy và chính quyền đều đặt lên vai tôi, tôi sao có thể gánh được trọng trách nặng như vậy? Không chịu nổi gánh nặng.
Trần Kinh thản nhiên cười cười, muốn nói chút lời khách sáo lễ nghi, nhưng lại không biết nói sao.
Ngay lúc hắn đang do dự, Lý Quốc Vĩ bắt đầu giới thiệu với hắn bộ máy thành viên.
Phó bí thư Quận ủy Khương Vĩ, Phó chủ tịch thường trực quận Lưu Nhiễu Đường, Trưởng ban tổ chức La Yến, Bí thư Đảng ủy công an kiêm Cục trưởng Công an Đồng Tiểu Ly, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Đặng Thân Minh, Trưởng ban Tuyên giáo Dương Lệ Quần, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Cổ Ngụy, Chánh văn phòng Lưu Kiện…
Trần Kinh bắt tay mọi người, không nói chuyện nhiều, sau đó hắn liền đi vào tòa nhà làm việc chính với sự vây quanh của mọi người.
Trong phòng họp của tòa nhà trụ sở, hôm nay mở cuộc họp đại hội toàn bộ cán bộ quận, tất cả mọi người đều đã vào vị trí của mình, chờ diễn viên chính Trần Kinh lên sân khấu.
Trong đại hội, Tiền Khiêm Ích đại biểu cho Ban tổ chức Thành ủy tuyên bố việc bổ nhiệm Trần Kinh, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Trần Kinh từ từ đi lên bục chủ tịch bắt đầu bài phát biểu của hắn.
Trần Kinh có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình.
Cán bộ tham dự hôm nay không chỉ có Uỷ viên Quận ủy mà tất cả cán bộ cấp trưởng phòng trở lên đều có mặt, ngoài ra còn có đại biểu Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng nhân dân, đại biểu cán bộ lão thành, đại biểu nhân sĩ nổi tiếng trong xã hội, dù sao nhìn qua đông nghìn nghịt người, không khí khá hoành tráng.
Nhưng không khí càng hoành tráng, tâm tình Trần Kinh càng nhẹ nhàng.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, quy củ của quan trường Lĩnh Nam không ngờ cũng không khác nội địa là mấy, lãnh đạo mới lên nhậm chức vẫn là như vậy.
Bài phát biểu của Trần Kinh hôm nay không cần bản thảo, hắn cũng không có ý khoe khoang, mà thật sự là hắn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Trước đó hắn đã làm một cái đề cương những điểm quan trọng, nhưng dự định chẳng bằng linh động, những điểm quan trọng đó không thích hợp đối với tình hình hiện tại, Trần Kinh liền không nhìn bản thảo nữa.
Trong mắt mọi người, Trần Kinh đọc được những loại cảm xúc phức tạp như sự kinh ngạc, tò mò, nghi ngờ. Mà những ánh mắt này, ở một mức độ rất lớn đã quyết định hoàn cảnh mà Trần Kinh phải đối diện hiện tại. Nêu thích ứng được hoàn cảnh, chính là phải bắt đầu từ bài phát biển lần này.
Khúc dạo đầu bài phát biểu của Trần Kinh không biết bắt đầu từ lúc nào, nước cộng hòa bắt đầu trào lưu về phía nam làm thuê.
Bên trong trào lưu làm thuê này, cố vô số người ôm mộng tới Lĩnh Nam, mà rất nhiều người cũng vì mộng thành mà quay về.
Trần Kinh nói bản thân hiện tại cũng trở thành một thành viên trong trào lưu xuôi nam làm thuê, mình từ Sở Giang tới Lĩnh Nam, trong lòng cũng ôm giấc mộng, hy vọng giấc mộng của mình có thể thành hiện thực ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh bắt đầu bằng việc làm thuê, bắt đầu nói tới chuyện tìm việc, nói tới đặc điểm kinh tế của Lân Giác, nói về lịch trình phát triển khá tốt trong vài năm tới, những thứ liên quan tới Hải Sơn và Lân Giác, hắn hạ bút thành vân, không tốn chút thời gian.
Nhất là các loại số liệu, hắn nhớ rành mạch, tình hình kinh tế của toàn bộ Lân Giác, thậm chí Hải Sơn được hắn phác họa đơn giản mà sâu sắc đúng trọng điểm. Vào lúc này, Trần Kinh mới cảm thấy ánh mắt phía dưới trở nên nhẹ nhàng dần…
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa