Quan Sách
Chương 634: Anh hùng chiến thắng trở về!
Thủ đô, thời tiết nắng ráo, trời trong nắng ấm.
Từ Liên ngâm nga một bài hát, ngồi trước TV, đùa nghịch chiếc điều khiển từ xa trên tay, kỳ thực bà không có xem TV, click lại click đổi kênh, chẳng qua là một kiểu động tác quen thuộc của tay.
Hiện tại, bà rất cao hứng, thậm chí có thể nói là hơi hưng phấn.
Vừa nãy, Tam thẩm gọi điện thoại đến, câu đầu tiên là nói chúc mừng.
Từ Liên vẫn không hiểu có chuyện gì.
Tam thẩm lập tức nói:
-Còn có thể là chuyện gì được chứ? Tất nhiên là chúc mừng Uyển Kỳ nhà chị có con mắt thật tốt, chúc mừng chị tìm được một cậu con rể tốt! Cậu Trần này thật giỏi giang, đứng đầu kỳ thi công tuyển, hơn nữa, hiện tại còn là người đầu tiên vượt qua kỳ công tuyển nữa.
Em nói cho chị nghe, Lộ Bình nói rằng lần này Lĩnh Nam công tuyển có ý nghĩa không hề tầm thường, vai trăm người dự thi trúng tuyển có mười mấy người, tỷ lệ cực thấp.
Chính vì tỷ lệ thấp, cho nên chất lượng đặc biệt cao, Lộ Bình nói những cán bộ trúng tuyển lần này, nhất định sẽ được Lĩnh Nam, thậm chí Trung Ương coi trọng.
Hiện tại, thậm chí cậu Trần nhà chị còn đứng đầu bảng, là cán bộ đầu tiên vượt qua kỳ công tuyển, chị nghĩ thử xem tương lai của nó sẽ như thế nào....
Cuộc điện thoại này của Tam thẩm khiến tâm tư Từ Liên vui sướng lên chút ít.
Ngày hôm qua nha đầu Uyển Kỳ trở về nói chuyện của Trần Kinh, tràn đầy tự tin, cha cô liền phê bình cô một trận, dội cho cô một gáo nước lạnh.
Bây giờ vui rồi, Trần Kinh thực sự đã làm được, hơn nữa còn mau chóng vượt qua kỳ công tuyển này, tốc độ và hiệu suất cũng thật nhanh quá đi!
Từ Liên đứng ở trong phòng khách nói vọng ra cho Phương Lộ Kiên đang chăm sóc cây cảnh ở bên ngoài biết chuyện này, trong lòng không kiềm chế được kích động, không ngừng hoa tay múa chân.
Vì chuyện của cô con gái Uyển Kỳ, bà đã hao tổn không ít tâm tư, tình yêu giống như uống nước, người uống tự biết ấm lạnh.
Mấy năm trước, bà quả thực không dám gặp ai.
Gặp lại một vài bằng hữu, tất nhiên là hàn huyên đến chuyện chung thân đại sự của Phương Uyển Kỳ rồi. Có cơ hội tốt liền khuyên bảo, hỏi thăm khuê nữ dạo này sao rồi, sao sắp xếp cho Liêu Triết Du của Liêu gia, một người con trai tốt như vậy lại không cần, cứ cố chấp muốn tới Sở Giang kia tìm một cán bộ nhỏ.
Mà không hiểu sao những đôi mắt kia lại như châm chọc khiêu khích, dường như rất muốn nói móc Từ Liên khiến bà không dám vác mặt đi đâu.
Hiện tại thì tốt rồi, Trần Kinh nở mày nở mặt rồi, Tam thẩm trước kia vẫn luôn có ý kiến với Phương Uyển Kỳ cũng phải gọi điện thoại đến chúc mừng, điều này ít nhất chúng tỏ ở Phương gia, Trần Kinh đã được Phương Lộ Bình, và tất cả mọi người chấp nhận rồi.
Một mình đợi ở trong phòng khách, Từ Liên đợi không nổi, rốt cuộc đi ra cửa, thẳng đến vườn hoa nhỏ phía ngoài.
-Lộ Kiên, ông sao thế hả? Tôi đang nói chuyện với ông mà ông thờ ơ vậy sao? Cậu Trần đã qua được lần công tuyển lần này. Hơn nữa là người đầu tiên được thông qua, ở Lĩnh Nam nở mày nở mặt rồi, ông không vui sao?
Từ Liên hét lên. Giọng bà có chút tức giận.
Biểu hiện của Phương Lộ Kiên khiến bà rất không hài lòng. Hai vợ chồng ở nhà, bà thì vui vẻ, dựa vào đâu mà Phương Lộ Kiên lại có thái độ lãnh đạm vậy chứ?
Không nói không rằng, Từ Liên bước đến trước mặt Phương Lộ Kiên, bà đang muốn nói tiếp, lại đột nhiên im lặng.
Bởi vì bà phát hiện Phương Lộ Kiên đang ôm ngực xem xét một chậu hoa lan.
Mùa xuân đã đến, bồn hoa này vừa mới nảy chồi, màu xanh nhàn nhạt, giữa đám hoa cỏ rất nổi bật, giống như hạc giữa bầy gà.
Từ Liên nhìn thấy cảnh này, vui vẻ mỉm cười.
Bảo sao Phương Lộ Kiên lại thờ ơ, hóa ra là nhìn chậu hoa lan con rể tương lại tặng ngầm cao hứng!
Từ Liên đi đến bên cạnh Phương Lộ Kiên, có chút oán trách mà nói:
-Ông xem, bồn hoa này lúc mới đưa tới thật là đẹp, ông cứ nhất định phải chia làm ba, bây giờ nhìn vẫn kém hơn xưa rất nhiều, không biết còn phải chăm sóc bao nhiêu năm nữa mới có thể khôi phục nguyên dạng ban đầu!
Phương Lộ Kiên thản nhiên nói:
-Bà thì biết cái gì, có được cây hay cỏ lại phải biết chia sẻ, người trồng lan đắc ý nhất chính là điều này!
-Ai nói chuyện trồng lan với ông! Tôi đang nói chuyện cậu Trần kìa!
Từ Liên nói.
Phương Lộ Kiên cười, lắc lắc đầu nói:
-Bà xem, cái tính này của bà, một chút kiên nhẫn cũng không có, làm sao có thể làm một trưởng bối chứ!
Ông dừng một chút nói:
-Vừa rồi tên tiểu tử Đường Chí có gọi điện thoại cho ta, hỏi chuyện cậu Trần mà, hắc, tên tiểu tử này!
-Ông nói ai? Đường Chí sao?
Từ Liên giật mình nói, Đường Chí là cái tên bà không xa lạ gì, đây chính là cán bộ trẻ tuổi ưu tú nhất Tây Bắc hệ mấy năm gần đây, sớm đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, hiện giờ toàn bộ lực lượng của hệ đều tập trung vào anh ta, chính là hy vọng có thể giúp anh ta tiến thêm một bước nữa, tranh thủ đến chừng 40 tuổi có thể lên tới chức Phó Bộ.
Một người tuổi còn trẻ như vậy, có thể nói là vượt trội hơn người, anh ta cũng bắt đầu quan tâm tới Trần Kinh sao?
Phương Lộ Kiên thản nhiên cười cười, bề ngoài ông tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng thì hết sức hài lòng.
Ba huynh đệ thế hệ của ông, đại ca là tướng quân, lão Tam chính là lãnh đạo quan trọng của nước cộng hòa, chỉ có ông là kém một chút, luôn làm trong doanh nghiệp nhà nước, nhưng vẫn không thể độc chiếm một lĩnh vực.
Theo như tình hình trước mắt, lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước hiện giờ thay đổi rất nhanh, cán bộ trẻ tuổi được đề bạt còn nhanh hơn so với giới chính trị.
Đoán chừng cả đời này của Phương Lộ Kiên đến đây đã chấm dứt rồi, cao nhất cũng chỉ là chức Phó chủ tịch, không thể phủ nhận vẫn còn chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, hiện tại, Phương Liên Kiệt không chịu thua kém mà bạn trai Phương Uyển Kỳ chọn lần này là Trần Kinh cũng được nở mày nở mặt rồi, nhìn chung, Phương gia đời thứ ba, điểm sáng được chú ý nhiều nhất cũng chính là con trai con gái ông, sao ông có thể không cao hứng được chứ?
...
Trần Kinh cũng không biết ở thủ đô xảy ra chuyện gì, hắn cũng không lập tức đến Hải Sơn báo danh mà về Sở Giang trước.
Chuyện vị trí mới của Trần Kinh ở Lĩnh Nam đã gây chấn động toàn Sở Giang.
Nhất là Trần Kinh đứng thứ nhất trong cuộc thi viết công tuyển ở Lĩnh Nam, bây giờ lại là người đầu tiên vượt qua công tuyển, hai cái đầu bảng khiến thanh danh của ông cũng được lan truyền thật xa.
Người Sở Giang rất đồng lòng, đồng thời đối với những cuộc thi lúc đó cùng những chuyện tương tương tự rất là mẫn cảm, Trần Kinh lần này có thể nở mày nở mặt ở Lĩnh Nam, không chỉ có cá nhân hắn được kết quả tốt, mà đối với Sở Giang mà nói, cũng là một vinh dự rất lớn.
Ban Tổ chức Tỉnh ủy Sở Giang, Lý Dật Phong lần này rất rộng rãi công khai khen ngợi Trần Kinh, chuyện của Trần Kinh, ở Ban Tổ chức cũng được lan truyền rộng khắp.
Mà lúc máy bay của Trần Kinh vừa đáp xuống Sở Thành, những cấp dưới trước kia của Trần Kinh trong Ban Tổ chức, đồng nghiệp cũ, tổ chuyên môn trong bộ phận đều ra tiếp đón, hơn nữa còn có người tặng hoa.
Trần Kinh nhận được đãi ngộ lớn như vậy, chính hắn cũng cảm thấy không ngờ, ở phi trường liên tục cúi đầu cảm tạ mọi người.
Biên Thạc Lâm cười ha hả đi cạnh Trần Kinh, nói:
-Trưởng phòng Trần thật khó lường, Sở Giang này chỉ như cái ao quá nhỏ, hiện tại liền nhảy đến Lĩnh Nam, đó mới là lãnh địa rộng lớn thực sự, hôm khác tôi cũng muốn qua bên đó thử xem, có lẽ sẽ không chịu nổi công tác bên kia không, cho dù vậy cũng muốn đi một lần, coi như mở mang kiến thức đi!
Trần Kinh vỗ vỗ vai anh ta, sẵng giọng nói:
-Xem tiền độ của cậu này, vẫn còn trẻ, cơ hội còn nhiều, cậu còn lo không có cơ hội mở mang kiến thức sao? Tôi thấy, cậu hiện tại quan trọng nhất là tập trung vào con đường làm việc thực tế đi, chỉ cần làm được việc này, tôi cam đoan cơ hội mở mang kiến thức cho cậu còn rất nhiều.
Bồi dưỡng Biên Thạc Lâm chính là dụng tâm của Trần Kinh.
Trong bộ phận mà nói, hiện tại các mặt của Biên Thạc Lâm năng lực đều rất khá, công tác rất tốt.
Nhưng tật xấu lớn nhất của tiểu tử này là tính cách quá thẳng thắn, vẫn còn ấu trĩ lắm, chưa đủ hòa hợp cũng không đủ thành thục.
Muốn rèn luyện tính cách không dễ dàng, nhất là trong hoàn cảnh thuận buồm xuôi gió sẽ rất khó khăn.
Cho nên, ý của Trần Kinh vẫn là hy vọng có thể giúp Biên Thạc Lâm rèn luyện thêm một chút, nếu không phải Biên Thạc Lâm có thân phận đặc thù, Trần Kinh đã sớm nghĩ cách đưa anh ta xuống cơ sở rèn luyện.
Nhưng tiểu tử này dù sao cũng là con của Biên Kỳ, hiện tại Biên Kỳ là Phó chủ tịch tỉnh, quyền cao chức trọng, phương diện này còn cần hắn quan tâm sao?
Trần Kinh và Biên Thạc Lâm cũng từng nói qua về chuyện này, Biên Thạc Lâm cũng từng nghĩ xuống cơ sở rèn luyện một chút nhưng lão nhân kia nhốt lại, tiểu tử này đến cuối cùng có thể biến hóa bao nhiêu, hết thảy phải xem bản lĩnh của anh ta rồi.
Trần Kinh và Triệu An Sơn bắt tay, Triệu An Sơn mở miệng trước nói:
-Chúc mừng Trưởng phòng, tôi đã sớm biết sẽ có ngày này, chỉ có điều không nghĩ tới, lần này sức ảnh hưởng lại có thể lớn như vậy, nói lời thật lòng, tất cả chúng tôi đều cảm thấy tự hào về anh!
Trần Kinh nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Cảm ơn các đồng chí! Cảm ơn các đồng chí!
Trần Kinh không biết nói gì cho phải, Triệu An Sơn đã có chút kích động.
Ông ta đã lăn lộn cả đời trong giới chính trị, tất nhiên có thể nhìn ra chuyến đi lần này của Trần Kinh là một con đường rộng thênh thang, con đường làm quan này cũng nhanh chóng phất lên cao rồi.
Triệu An Sơn nghĩ đến bản thân mình lăn lộn cả đời mới làm đến vị trí hiện tại, mà Trần Kinh còn trẻ như vậy đã lên như xe tốc hành vậy, điều đó khiến ông ta cảm thấy bản thân vô dụng, thầm cảm thán!
Trở lại Ban Tổ chức, cả một Ban Tổ chức hơn mười mấy bộ phận, hơn trăm người đều không đi làm mà đến chúc mừng Trần Kinh.
Trần Kinh chỉ có thay đổi chỗ làm, hiện tại rời tỉnh điều động đến Lĩnh Nam trở thành nhân vật có tiếng, đây là chuyện trước kia chưa từng có trong giới chính trị của Lĩnh Nam.
Cán bộ một cơ quan, ai lại không muốn có thể chủ quản một phương, ngày ấy sẽ ung dung tự tại biết bao?
Nhưng giấc mộng và sự thật luôn trái ngược nhau một trời một vực, hiện tại Trần Kinh thực đã nhẹ nhàng vượt qua ải vũ môn này rồi.
Nhận được lời chúc của mọi người, cuối cùng là vài Phó Trưởng ban cũng lại chúc mừng Trần Kinh, Cao Vệ vỗ vai Trần Kinh, thật lâu không nói lời nào.
Anh ta cũng không phải là một nhân tài không có tiếng, theo trình độ lý luận mà nói, so với Trần Kinh còn cao hơn một bậc.
Nhưng hiện tại mà nói, không có sân chơi kia, cũng không có cơ hội kia, anh ta cũng chỉ có thể ngứa ngáy trong tâm, trơ mắt nhìn Trần Kinh cứ như vậy đoạt lấy được cơ hội quý giá nhất đời người.
-Ở Lĩnh Nam biểu hiện rất tốt, hoàn cảnh ở Lĩnh Nam và nội địa không giống nhau, anh cứ cân nhắc kỹ đi...
Cao Vệ nghiêm túc nói.
Anh ta nói được một nừa liền ngưng câu, cười cười nói:
-Bỏ đi! Bỏ đi! Anh còn cần tôi dặn dò sao? Anh đó, không có khó khăn nào mà không vượt qua được, tôi đợi xem trò hay của anh ở Lĩnh Nam!
Trần Kinh không nói một lời, nắm chặt tay Cao Vệ.
Bản lý lịch ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy Sở Giang này, đối với Trần Kinh rất ý nghĩa, lúc còn trong đó hắn không nhận ra, nhưng lúc phải ra đi rồi, hắn mới chợt phát hiện, hắn ở đây đã học hỏi được rất nhiều...mà hắn cũng phải cảm ơn rất nhiều người.
Giờ khác này, hắn đứng bên cạnh những người trong Ban Tổ chức, lòng hắn sục sôi, không thể bình tĩnh.
Qua tất cả mọi chuyện, tốt xấu, bằng hữu kẻ thù, tất cả đều trở nên thân thiết.
Từ Liên ngâm nga một bài hát, ngồi trước TV, đùa nghịch chiếc điều khiển từ xa trên tay, kỳ thực bà không có xem TV, click lại click đổi kênh, chẳng qua là một kiểu động tác quen thuộc của tay.
Hiện tại, bà rất cao hứng, thậm chí có thể nói là hơi hưng phấn.
Vừa nãy, Tam thẩm gọi điện thoại đến, câu đầu tiên là nói chúc mừng.
Từ Liên vẫn không hiểu có chuyện gì.
Tam thẩm lập tức nói:
-Còn có thể là chuyện gì được chứ? Tất nhiên là chúc mừng Uyển Kỳ nhà chị có con mắt thật tốt, chúc mừng chị tìm được một cậu con rể tốt! Cậu Trần này thật giỏi giang, đứng đầu kỳ thi công tuyển, hơn nữa, hiện tại còn là người đầu tiên vượt qua kỳ công tuyển nữa.
Em nói cho chị nghe, Lộ Bình nói rằng lần này Lĩnh Nam công tuyển có ý nghĩa không hề tầm thường, vai trăm người dự thi trúng tuyển có mười mấy người, tỷ lệ cực thấp.
Chính vì tỷ lệ thấp, cho nên chất lượng đặc biệt cao, Lộ Bình nói những cán bộ trúng tuyển lần này, nhất định sẽ được Lĩnh Nam, thậm chí Trung Ương coi trọng.
Hiện tại, thậm chí cậu Trần nhà chị còn đứng đầu bảng, là cán bộ đầu tiên vượt qua kỳ công tuyển, chị nghĩ thử xem tương lai của nó sẽ như thế nào....
Cuộc điện thoại này của Tam thẩm khiến tâm tư Từ Liên vui sướng lên chút ít.
Ngày hôm qua nha đầu Uyển Kỳ trở về nói chuyện của Trần Kinh, tràn đầy tự tin, cha cô liền phê bình cô một trận, dội cho cô một gáo nước lạnh.
Bây giờ vui rồi, Trần Kinh thực sự đã làm được, hơn nữa còn mau chóng vượt qua kỳ công tuyển này, tốc độ và hiệu suất cũng thật nhanh quá đi!
Từ Liên đứng ở trong phòng khách nói vọng ra cho Phương Lộ Kiên đang chăm sóc cây cảnh ở bên ngoài biết chuyện này, trong lòng không kiềm chế được kích động, không ngừng hoa tay múa chân.
Vì chuyện của cô con gái Uyển Kỳ, bà đã hao tổn không ít tâm tư, tình yêu giống như uống nước, người uống tự biết ấm lạnh.
Mấy năm trước, bà quả thực không dám gặp ai.
Gặp lại một vài bằng hữu, tất nhiên là hàn huyên đến chuyện chung thân đại sự của Phương Uyển Kỳ rồi. Có cơ hội tốt liền khuyên bảo, hỏi thăm khuê nữ dạo này sao rồi, sao sắp xếp cho Liêu Triết Du của Liêu gia, một người con trai tốt như vậy lại không cần, cứ cố chấp muốn tới Sở Giang kia tìm một cán bộ nhỏ.
Mà không hiểu sao những đôi mắt kia lại như châm chọc khiêu khích, dường như rất muốn nói móc Từ Liên khiến bà không dám vác mặt đi đâu.
Hiện tại thì tốt rồi, Trần Kinh nở mày nở mặt rồi, Tam thẩm trước kia vẫn luôn có ý kiến với Phương Uyển Kỳ cũng phải gọi điện thoại đến chúc mừng, điều này ít nhất chúng tỏ ở Phương gia, Trần Kinh đã được Phương Lộ Bình, và tất cả mọi người chấp nhận rồi.
Một mình đợi ở trong phòng khách, Từ Liên đợi không nổi, rốt cuộc đi ra cửa, thẳng đến vườn hoa nhỏ phía ngoài.
-Lộ Kiên, ông sao thế hả? Tôi đang nói chuyện với ông mà ông thờ ơ vậy sao? Cậu Trần đã qua được lần công tuyển lần này. Hơn nữa là người đầu tiên được thông qua, ở Lĩnh Nam nở mày nở mặt rồi, ông không vui sao?
Từ Liên hét lên. Giọng bà có chút tức giận.
Biểu hiện của Phương Lộ Kiên khiến bà rất không hài lòng. Hai vợ chồng ở nhà, bà thì vui vẻ, dựa vào đâu mà Phương Lộ Kiên lại có thái độ lãnh đạm vậy chứ?
Không nói không rằng, Từ Liên bước đến trước mặt Phương Lộ Kiên, bà đang muốn nói tiếp, lại đột nhiên im lặng.
Bởi vì bà phát hiện Phương Lộ Kiên đang ôm ngực xem xét một chậu hoa lan.
Mùa xuân đã đến, bồn hoa này vừa mới nảy chồi, màu xanh nhàn nhạt, giữa đám hoa cỏ rất nổi bật, giống như hạc giữa bầy gà.
Từ Liên nhìn thấy cảnh này, vui vẻ mỉm cười.
Bảo sao Phương Lộ Kiên lại thờ ơ, hóa ra là nhìn chậu hoa lan con rể tương lại tặng ngầm cao hứng!
Từ Liên đi đến bên cạnh Phương Lộ Kiên, có chút oán trách mà nói:
-Ông xem, bồn hoa này lúc mới đưa tới thật là đẹp, ông cứ nhất định phải chia làm ba, bây giờ nhìn vẫn kém hơn xưa rất nhiều, không biết còn phải chăm sóc bao nhiêu năm nữa mới có thể khôi phục nguyên dạng ban đầu!
Phương Lộ Kiên thản nhiên nói:
-Bà thì biết cái gì, có được cây hay cỏ lại phải biết chia sẻ, người trồng lan đắc ý nhất chính là điều này!
-Ai nói chuyện trồng lan với ông! Tôi đang nói chuyện cậu Trần kìa!
Từ Liên nói.
Phương Lộ Kiên cười, lắc lắc đầu nói:
-Bà xem, cái tính này của bà, một chút kiên nhẫn cũng không có, làm sao có thể làm một trưởng bối chứ!
Ông dừng một chút nói:
-Vừa rồi tên tiểu tử Đường Chí có gọi điện thoại cho ta, hỏi chuyện cậu Trần mà, hắc, tên tiểu tử này!
-Ông nói ai? Đường Chí sao?
Từ Liên giật mình nói, Đường Chí là cái tên bà không xa lạ gì, đây chính là cán bộ trẻ tuổi ưu tú nhất Tây Bắc hệ mấy năm gần đây, sớm đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, hiện giờ toàn bộ lực lượng của hệ đều tập trung vào anh ta, chính là hy vọng có thể giúp anh ta tiến thêm một bước nữa, tranh thủ đến chừng 40 tuổi có thể lên tới chức Phó Bộ.
Một người tuổi còn trẻ như vậy, có thể nói là vượt trội hơn người, anh ta cũng bắt đầu quan tâm tới Trần Kinh sao?
Phương Lộ Kiên thản nhiên cười cười, bề ngoài ông tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng thì hết sức hài lòng.
Ba huynh đệ thế hệ của ông, đại ca là tướng quân, lão Tam chính là lãnh đạo quan trọng của nước cộng hòa, chỉ có ông là kém một chút, luôn làm trong doanh nghiệp nhà nước, nhưng vẫn không thể độc chiếm một lĩnh vực.
Theo như tình hình trước mắt, lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước hiện giờ thay đổi rất nhanh, cán bộ trẻ tuổi được đề bạt còn nhanh hơn so với giới chính trị.
Đoán chừng cả đời này của Phương Lộ Kiên đến đây đã chấm dứt rồi, cao nhất cũng chỉ là chức Phó chủ tịch, không thể phủ nhận vẫn còn chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, hiện tại, Phương Liên Kiệt không chịu thua kém mà bạn trai Phương Uyển Kỳ chọn lần này là Trần Kinh cũng được nở mày nở mặt rồi, nhìn chung, Phương gia đời thứ ba, điểm sáng được chú ý nhiều nhất cũng chính là con trai con gái ông, sao ông có thể không cao hứng được chứ?
...
Trần Kinh cũng không biết ở thủ đô xảy ra chuyện gì, hắn cũng không lập tức đến Hải Sơn báo danh mà về Sở Giang trước.
Chuyện vị trí mới của Trần Kinh ở Lĩnh Nam đã gây chấn động toàn Sở Giang.
Nhất là Trần Kinh đứng thứ nhất trong cuộc thi viết công tuyển ở Lĩnh Nam, bây giờ lại là người đầu tiên vượt qua công tuyển, hai cái đầu bảng khiến thanh danh của ông cũng được lan truyền thật xa.
Người Sở Giang rất đồng lòng, đồng thời đối với những cuộc thi lúc đó cùng những chuyện tương tương tự rất là mẫn cảm, Trần Kinh lần này có thể nở mày nở mặt ở Lĩnh Nam, không chỉ có cá nhân hắn được kết quả tốt, mà đối với Sở Giang mà nói, cũng là một vinh dự rất lớn.
Ban Tổ chức Tỉnh ủy Sở Giang, Lý Dật Phong lần này rất rộng rãi công khai khen ngợi Trần Kinh, chuyện của Trần Kinh, ở Ban Tổ chức cũng được lan truyền rộng khắp.
Mà lúc máy bay của Trần Kinh vừa đáp xuống Sở Thành, những cấp dưới trước kia của Trần Kinh trong Ban Tổ chức, đồng nghiệp cũ, tổ chuyên môn trong bộ phận đều ra tiếp đón, hơn nữa còn có người tặng hoa.
Trần Kinh nhận được đãi ngộ lớn như vậy, chính hắn cũng cảm thấy không ngờ, ở phi trường liên tục cúi đầu cảm tạ mọi người.
Biên Thạc Lâm cười ha hả đi cạnh Trần Kinh, nói:
-Trưởng phòng Trần thật khó lường, Sở Giang này chỉ như cái ao quá nhỏ, hiện tại liền nhảy đến Lĩnh Nam, đó mới là lãnh địa rộng lớn thực sự, hôm khác tôi cũng muốn qua bên đó thử xem, có lẽ sẽ không chịu nổi công tác bên kia không, cho dù vậy cũng muốn đi một lần, coi như mở mang kiến thức đi!
Trần Kinh vỗ vỗ vai anh ta, sẵng giọng nói:
-Xem tiền độ của cậu này, vẫn còn trẻ, cơ hội còn nhiều, cậu còn lo không có cơ hội mở mang kiến thức sao? Tôi thấy, cậu hiện tại quan trọng nhất là tập trung vào con đường làm việc thực tế đi, chỉ cần làm được việc này, tôi cam đoan cơ hội mở mang kiến thức cho cậu còn rất nhiều.
Bồi dưỡng Biên Thạc Lâm chính là dụng tâm của Trần Kinh.
Trong bộ phận mà nói, hiện tại các mặt của Biên Thạc Lâm năng lực đều rất khá, công tác rất tốt.
Nhưng tật xấu lớn nhất của tiểu tử này là tính cách quá thẳng thắn, vẫn còn ấu trĩ lắm, chưa đủ hòa hợp cũng không đủ thành thục.
Muốn rèn luyện tính cách không dễ dàng, nhất là trong hoàn cảnh thuận buồm xuôi gió sẽ rất khó khăn.
Cho nên, ý của Trần Kinh vẫn là hy vọng có thể giúp Biên Thạc Lâm rèn luyện thêm một chút, nếu không phải Biên Thạc Lâm có thân phận đặc thù, Trần Kinh đã sớm nghĩ cách đưa anh ta xuống cơ sở rèn luyện.
Nhưng tiểu tử này dù sao cũng là con của Biên Kỳ, hiện tại Biên Kỳ là Phó chủ tịch tỉnh, quyền cao chức trọng, phương diện này còn cần hắn quan tâm sao?
Trần Kinh và Biên Thạc Lâm cũng từng nói qua về chuyện này, Biên Thạc Lâm cũng từng nghĩ xuống cơ sở rèn luyện một chút nhưng lão nhân kia nhốt lại, tiểu tử này đến cuối cùng có thể biến hóa bao nhiêu, hết thảy phải xem bản lĩnh của anh ta rồi.
Trần Kinh và Triệu An Sơn bắt tay, Triệu An Sơn mở miệng trước nói:
-Chúc mừng Trưởng phòng, tôi đã sớm biết sẽ có ngày này, chỉ có điều không nghĩ tới, lần này sức ảnh hưởng lại có thể lớn như vậy, nói lời thật lòng, tất cả chúng tôi đều cảm thấy tự hào về anh!
Trần Kinh nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Cảm ơn các đồng chí! Cảm ơn các đồng chí!
Trần Kinh không biết nói gì cho phải, Triệu An Sơn đã có chút kích động.
Ông ta đã lăn lộn cả đời trong giới chính trị, tất nhiên có thể nhìn ra chuyến đi lần này của Trần Kinh là một con đường rộng thênh thang, con đường làm quan này cũng nhanh chóng phất lên cao rồi.
Triệu An Sơn nghĩ đến bản thân mình lăn lộn cả đời mới làm đến vị trí hiện tại, mà Trần Kinh còn trẻ như vậy đã lên như xe tốc hành vậy, điều đó khiến ông ta cảm thấy bản thân vô dụng, thầm cảm thán!
Trở lại Ban Tổ chức, cả một Ban Tổ chức hơn mười mấy bộ phận, hơn trăm người đều không đi làm mà đến chúc mừng Trần Kinh.
Trần Kinh chỉ có thay đổi chỗ làm, hiện tại rời tỉnh điều động đến Lĩnh Nam trở thành nhân vật có tiếng, đây là chuyện trước kia chưa từng có trong giới chính trị của Lĩnh Nam.
Cán bộ một cơ quan, ai lại không muốn có thể chủ quản một phương, ngày ấy sẽ ung dung tự tại biết bao?
Nhưng giấc mộng và sự thật luôn trái ngược nhau một trời một vực, hiện tại Trần Kinh thực đã nhẹ nhàng vượt qua ải vũ môn này rồi.
Nhận được lời chúc của mọi người, cuối cùng là vài Phó Trưởng ban cũng lại chúc mừng Trần Kinh, Cao Vệ vỗ vai Trần Kinh, thật lâu không nói lời nào.
Anh ta cũng không phải là một nhân tài không có tiếng, theo trình độ lý luận mà nói, so với Trần Kinh còn cao hơn một bậc.
Nhưng hiện tại mà nói, không có sân chơi kia, cũng không có cơ hội kia, anh ta cũng chỉ có thể ngứa ngáy trong tâm, trơ mắt nhìn Trần Kinh cứ như vậy đoạt lấy được cơ hội quý giá nhất đời người.
-Ở Lĩnh Nam biểu hiện rất tốt, hoàn cảnh ở Lĩnh Nam và nội địa không giống nhau, anh cứ cân nhắc kỹ đi...
Cao Vệ nghiêm túc nói.
Anh ta nói được một nừa liền ngưng câu, cười cười nói:
-Bỏ đi! Bỏ đi! Anh còn cần tôi dặn dò sao? Anh đó, không có khó khăn nào mà không vượt qua được, tôi đợi xem trò hay của anh ở Lĩnh Nam!
Trần Kinh không nói một lời, nắm chặt tay Cao Vệ.
Bản lý lịch ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy Sở Giang này, đối với Trần Kinh rất ý nghĩa, lúc còn trong đó hắn không nhận ra, nhưng lúc phải ra đi rồi, hắn mới chợt phát hiện, hắn ở đây đã học hỏi được rất nhiều...mà hắn cũng phải cảm ơn rất nhiều người.
Giờ khác này, hắn đứng bên cạnh những người trong Ban Tổ chức, lòng hắn sục sôi, không thể bình tĩnh.
Qua tất cả mọi chuyện, tốt xấu, bằng hữu kẻ thù, tất cả đều trở nên thân thiết.
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa