Quan Sách
Chương 558: Kiểm chỉ Hoành Châu
Hai ứng cử viên phó phòng giám sát cuối cùng của phòng giám sát cán bộ đã vào vị trí.
Lần chọn nhân viên giám sát này, để hưởng ửng yêu cầu cải cách cán bộ, ban tuyển chọn hai giám sát viên cấp phó phòng áp dụng công tuyển trong toàn tỉnh.
Phạm vi tuyển công khai lần này rất rộng, bao gồm tất cả các đơn vị trực thuộc tỉnh, cấp dưới phó phòng gồm cán bộ cấp khoa toàn bộ đều có thể tham dự tuyển chọn công khai.
Tất cả những người được đề cử trước tiên tham gia kỳ thi thống nhất của ban tổ chức. Sau đó ban lãnh đạo luân phiên tiến hành phỏng vấn nhiều vòng, cuối cùng lại thi một lần nữa, tổng cộng trải qua bốn vòng chọn lựa, chọn ra bốn người được đề cử.
Mà bốn người này sẽ đồng loạt do Trần Kinh nói chuyện, cuối cùng xác định hai người được tuyển.
Hai người Trần Kinh tuyển lần này một tới từ phòng nhân sự đại học Sở Thành, tên là Ngụy Vũ Lạc, là con gái, hơn 30 tuổi, bằng thạc sĩ, là một cán bộ trẻ nhìn có vẻ rất giỏi giang.
Trần Kinh coi trọng người này, chủ yếu là nhìn trúng xuất thân nông thôn, đến từ trong núi sâu vùng Tây Bắc. Hoàn cảnh tự nhiên của khu vực đó khá khắc nghiệt. Trưởng phòng Ngụy này trẻ như vậy đã giữ chức trưởng phòng nhân sự đại học, sự khổ cực phải bỏ ra và tài hoa của bản thân đều tuyệt đối đáng ngạc nhiên.
Giám sát viên cấp phó phòng còn lại, là một người tới từ cục cải cách phát triển Sở Thành, tên là Diêu Hạ, năm nay mới 28 tuổi.
Diêu Hạ tốt nghiệp đại học sau đó học dạy học ở một trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, sau đó thi đõ vào đội ngũ nhân viên công vụ. Anh ta vẫn luôn là một cán bộ trẻ được Sở Thành xác định bồi dưỡng trọng điểm. Bên phía Sở Thành có ý sắp xếp anh ta xuống cục cải cách phát triển nhậm chức để rèn luyện.
Hiện tại Trần Kinh chọn anh ta vào ban tổ chức tỉnh ủy, anh ta trực tiếp thăng một cấp, từ phó khoa thành phó phòng, đây tuyệt đối được xem là một đề bạt đặc biệt.
Lần này phòng giám sát cán bộ xác định hai nhân viên giám sát cấp phó phòng, sắp xếp như vậy thật ra tương đương với việc hai người này chính là trợ lý trưởng phòng.
Bởi vì hiện tại phòng cán bộ có bốn khoa, lại có năm phó phòng đang quản lý, lại thêm hai giám sát viên cấp phó phòng, đây chẳng phải là trợ lý trưởng phòng thì là gì?
Chỉ có điều không có biên chế trợ lý trưởng phòng, chỉ có thể nói là giám sát viên cấp phó phòng.
Trần Kinh nói rõ điểm này với hai người, về sau công tác giám sát cán bộ rất phức tạp, Trần Kinh một mình không ứng phó nổi, nhất là có nhiều vụ án cần Trần Kinh tự mình ra mặt. Có lúc Trần Kinh không có cách gì phân thân, lúc này hai người Ngụy Vũ Lạc và Diêu Hạ phải ra tay.
Cho nên Trần Kinh đặc biệt nhấn mạnh năng lực nghiệp vụ của hai người, làm nhân viên giám sát phải thường xuyên xâm nhập hệ thống điều tra, sự mạnh yếu trong năng lực của họ trực tiếp quyết định năng lực công tác và hình tượng của cả phòng giám sát cán bộ, sau này những công tác rất quan trọng của phòng giám sát đều nằm trong tay họ.
..
Sau khi hội nghị lần thứ mười sáu nhiệm kỳ thứ tám của tỉnh ủy kết thúc, Trần Kinh có một cơ hội xả hơi ngắn.
Vì phải họp, rất nhiều vấn đề khó phải giải quyết, vào lúc này đều phải dừng lại.
Duy trì đoàn kết ổn định, duy trì sự hài hòa của xã hội, đây là yêu cầu cơ bản của hội nghị. Khiến Trần Kinh chú ý nhất vẫn là vấn đề Hoành Châu, mấy ngày nay đều ngừng phê bình, không ai nhắc lại.
Đương nhiên, bí thư thành ủy thành phố Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch và chủ tịch thành phố Mã Khẳng đều là ủy viên tỉnh ủy. Mà họ vào tỉnh thành tham dự hội nghị cũng nhận được sự coi trọng từ nhiều phía. Phóng viên khắp nơi phỏng vấn họ. Lúc nói tới vấn đề của Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch chủ động đề cập tới vấn đề hỏa hoạn của Hoành Châu.
Ông ta bày tỏ, tất cả vấn đề do vụ hỏa hoạn ở Hoành Châu lần này dẫn tới, thành ủy và ủy ban nhân dân Hoành Châu đều đã nghiêm mật điều tra rõ ràng, nhất định sẽ đưa ra được một công đạo khiến xã hội và nhân dân vừa lòng.
Đồng thời ông nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ Hoành Châu.
Vào ngày xảy ra hỏa hoạn ở Hoành Châu, lãnh đạo tỉnh ủy liền đặc biệt gọi điện tới hỏi thăm tình hình, cũng chỉ thị công tác cứu hỏa liên quan.
Các lãnh đạo liên quan của Sở lâm nghiệp, sở Dân Chính, còn cả sở Nông nghiệp tỉnh thành lập tổ công tác bắt đầu triển khai công tác điều tra và cứu viện hỏa hoạn ở Hoành Châu. Còn ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đồng chí Từ Tự Thanh sau khi nhận được chỉ thị của các lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh, vội tới Hoành Châu chỉ đạo công tác cứu tế.
Tôn Thiên Thạch bày tỏ sự cảm ơn thiết tha đối với tất cả lãnh đạo và cán bộ tam gia công tác cứu hỏa ở Hoành Châu.
Về vấn đề điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch bày tỏ với giới truyền thông, một trận đại hỏa không hề ảnh hưởng tới việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu.
Hiện nay tỉnh ủy đang trù tính việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, đồng thời trưng cầu ý kiến của các giới trong xã hội Hoành Châu. Bộ máy cán bộ Đảng mới điều chỉnh nhất định sẽ càng có sức chiến đấu, càng có khả năng cao.
Không biết vì sao, Trần Kinh bỗng nhiên rất hứng thú đối với Hoành Châu.
Trên hội nghị toàn bộ tỉnh ủy, Mễ Tiềm có thể một chữ không đổi chọn bản thảo phát biểu của Trần Kinh, Trần Kinh liền có một cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy vấn đề Hoành Châu nhất định có quan hệ với mình.
Bời vì Trần Kinh nghĩ, Mễ Tiềm lợi dụng mình đang tìm kiếm thỏa hiệp với Sa Minh Đức, trước mắt xem ra, cách làm của Mễ Tiềm khá có hiệu quả, hội nghị lần này, phát biểu của Mễ Tiềm liên quan tới vấn đề cải cách tổ chức đã trở thành điểm sáng chói nhất.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Mễ Tiềm đang lên tiếng ủng hộ Sa Minh Đức đứng đầu phái cải cách.
Giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức đã có thỏa thuận ngầm, đối với vấn đề Hoành Châu, hai người nhất định sẽ bắt tay hợp tác.
Một khi hai người bắt tay, vấn đề phải điều tra Hoành Châu, nếu do ban tổ chức chỉ đạo điều tra, Trần Kinh nghĩ hẳn mình cũng không thoát được.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh lại không kìm nổi lắc đầu.
Hắn tuyệt đối không dự đoán được, mình hiện tại lạ trở thành một trung gian cân cân bằng khéo léo giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức.
Thỏa hiệp giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm là thông qua đối thoại. Hơn nữa thông qua mình, cảm giác như vậy khiến Trần Kinh thấy có chút cổ quái, đồng thời lại cho rằng phải cẩn thận.
Mễ Tiềm và Sa Minh Đức một người là Mễ mặt sắt đại danh đỉnh đỉnh, người còn lại là nhân vật đứng đầu chủ quản Sở Giang. Thân phận của hai người đủ khiến người khác ngước ngước nhìn như núi cao, còn vị trí hiện tại của mình, Trần Kinh trước đây có mơ cũng không nghĩ tới vị trí này.
Hơn nữa Diêu Hạ và Ngụy Vũ Lạc mới đến, đồng thời được sắp xếp nghiên cứu nghiêm túc vấn đề Hoành Châu, trong lòng hai người mỗi người đều có nỗi buồn bực riêng.
Nhất là Diêu Hạ, anh ta dù sao cũng còn trẻ, vừa mới một bước đã tiến vào đại viện tỉnh ủy, anh ta còn không tin việc này là sự thật.
Anh ta tới từ cục cải cách phát triển, trước kia khi anh ta còn ở cục cải cách phát triển, mặc dù chỉ là trưởng khoa, nhưng quyền bính trong tay rất mạnh.
Nhưng hôm nay anh ta vừa vào ban tổ chức tỉnh ủy, mới biết thế nào mới thực sự là môn hộ sâu, quyền bính trọng chân chính.
Nhưng anh ta cũng tận mắt thấy mấy cán bộ cấp phó giám đốc sở của Sở Thành vấp phải trắc trở ở đây, bị mấy cô gái trong ban tổ chức làm đẹp mặt.
Nhưng dù hiểu như vậy, bọn họ cũng không dám tức giận, đều cẩn thận không thất lễ.
Còn ấn tượng đầu tiên của Diêu Hạ đối với Trần Kinh cũng rất sâu, lúc ấy anh ta và Trần Kinh đang nói chuyện phiếm, điện thoại tới hình như báo cáo chuyện một tổ điều tra ở phía dưới bị ngăn cản công tác điều tra.
Khi đó người gọi điện báo cáo hình như là trưởng phòng nào đó, anh ta xin chỉ thị Trần Kinh là nên làm gì, có phải cưỡng ép tiến hành điều tra không.
Trần Kinh lúc đó tức giận nói:
- Còn điều tra cái gì? Tất cả quay quay về cho tôi, cậu trực tiếp gọi điện cho cục trưởng của họ, hạn cho ông ta trong hai mươi bốn giờ tới giải thích rõ ràng tình hình, trực tiếp chuyển họ lên ban tổ chức thành phố, để họ cách chức cục trưởng này, chúng ta liền kết thúc được vụ án rồi.
Giọng của Trần Kinh trong điện thoại đã khiến Diêu Hạ đứng người.
Củ chuối thật, quá ra oai đi. Một cục trưởng ở bên dưới cũng là oai phong lẫm liệt, nhân vật khó lường, nhưng qua miệng Trần Kinh, thì chỉ là nhân vật nói cách chức là cách chức, căn bản như một con kiến.
Diêu Hạ lập tức nghĩ tới cục cải cách phát triển của mình. Anh ta nhớ ra cục trưởng Ngưu của cục cải cách phát triển sau khi biết anh ta trở thành người được đề cử làm giám sát viên ban tổ chức, ông ta gọi mình lên, trên mặt vẻ rất dễ gần thân ái, bộ dạng rất miễn cưỡng.
Trong lời nói của ông ta, hàm chứa sự kính sợ và tôn sùng đối với phòng giám sát cán bộ kia, khiến Diêu Hạ khắc sâu hình ảnh đó.
Diêu Hạ lúc ấy còn thấy lão Ngưu diễn có chút quá, nhưng vừa tiếp xúc với Trần Kinh, anh ta mới phát hiện lão Ngưu kia đúng là người từng trải, một cục trưởng cục cải cách phát triển thì đã là gì? Trần Kinh nói cách chức là có thể cách chức liền.
Phòng giám sát cán bộ ban tổ chức phải tìm ra vấn đề của một cán bộ, chỉnh lý chút tài liệu lộn tùng phèo của một cán bộ còn không dễ sao? Làm quan hiện nay, có mấy người có thể tuyệt đối không có vấn đề gì. Trần Kinh chỉ cần tùy tiện chỉ điểm vấn đề ra, đó là ăn không xong, phải vừa ôm vừa đi.
Nói thật, Diêu Hạ hiện tại ngồi trong phòng làm việc thấy người nhẹ tênh.
Hôm qua chuyển giao công việc trong cục, cục trưởng lão Ngưu mở một tiệc chia tay long trọng cho anh ta, Diêu Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh thay đổi.
Trong những đôi mắt đó có sự đố kị, có hoài nghi, nhưng hơn nữa là có sự ngưỡng mộ, còn cả sợ hãi, so với sự kiêu ngạo trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Tiểu Diêu, anh đang nghĩ gì thế? Nhìn cứ mơ mơ màng màng?
Giọng một cô gái vang lên, là Ngụy Vũ Lạc đi qua văn phòng của anh ta.
Diệu Hạ vội vàng lấy lại tâm trạng, đứng lên từ ghế nói:
- Là chị Ngụy, tôi nghĩ linh tinh thôi, đang cân nhắc, tôi đang nghĩ sao trưởng phòng lại bảo cả hai chúng ta nghiên cứu Hoành Châu, có phải để phái chúng ta tới đó không?
Ngụy Vũ Lạc đeo kính đen, dáng người yểu điệu lại giỏi giang, vừa thấy liền biết là người nhanh nhẹn.
Cô vỗ vỗ tập hồ sơ, nói với Diêu Hạ:
- Tiểu Diêu à, không phải chúng ta đi Hoành Châu, mà là phái cậu đi Hoành Châu. Vừa rồi trưởng phòng tìm tôi bảo, chỉ thị chúng ta, một người công khai, một người âm thầm điều tra một loạt cán bộ quan trọng của Hoành Châu.
Cậu lập tức đi tới văn phòng trưởng phòng, công tác cụ thể anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu.
Ngụy Vũ Lạc vỗ vỗ bả vai Diêu Hạ nói:
- Tiểu Diêu à, tất cả giải quyết cho tốt nhé. Đây chính là vụ án đầu tiên sau khi chúng ta vào phòng giám sát cán bộ, chúng ta bắt tay hợp tác xử lý vụ án này, nếu làm không tốt, tôi và cậu không còn mặt mũi nào ở đây nữa.
Diêu Hạ đứng từ trên ghế lên nói:
- Không có chuyện không làm tốt, nhất định phải làm tốt.
Diêu Hạ cảm thấy toàn thân rất phấn chấn, có thể vừa tới đã được nhận nhiệm vụ, điều này đối với anh ta mà nói, thật quá tuyệt, rốt cục có cơ hội thể hiện tài năng…
Lần chọn nhân viên giám sát này, để hưởng ửng yêu cầu cải cách cán bộ, ban tuyển chọn hai giám sát viên cấp phó phòng áp dụng công tuyển trong toàn tỉnh.
Phạm vi tuyển công khai lần này rất rộng, bao gồm tất cả các đơn vị trực thuộc tỉnh, cấp dưới phó phòng gồm cán bộ cấp khoa toàn bộ đều có thể tham dự tuyển chọn công khai.
Tất cả những người được đề cử trước tiên tham gia kỳ thi thống nhất của ban tổ chức. Sau đó ban lãnh đạo luân phiên tiến hành phỏng vấn nhiều vòng, cuối cùng lại thi một lần nữa, tổng cộng trải qua bốn vòng chọn lựa, chọn ra bốn người được đề cử.
Mà bốn người này sẽ đồng loạt do Trần Kinh nói chuyện, cuối cùng xác định hai người được tuyển.
Hai người Trần Kinh tuyển lần này một tới từ phòng nhân sự đại học Sở Thành, tên là Ngụy Vũ Lạc, là con gái, hơn 30 tuổi, bằng thạc sĩ, là một cán bộ trẻ nhìn có vẻ rất giỏi giang.
Trần Kinh coi trọng người này, chủ yếu là nhìn trúng xuất thân nông thôn, đến từ trong núi sâu vùng Tây Bắc. Hoàn cảnh tự nhiên của khu vực đó khá khắc nghiệt. Trưởng phòng Ngụy này trẻ như vậy đã giữ chức trưởng phòng nhân sự đại học, sự khổ cực phải bỏ ra và tài hoa của bản thân đều tuyệt đối đáng ngạc nhiên.
Giám sát viên cấp phó phòng còn lại, là một người tới từ cục cải cách phát triển Sở Thành, tên là Diêu Hạ, năm nay mới 28 tuổi.
Diêu Hạ tốt nghiệp đại học sau đó học dạy học ở một trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, sau đó thi đõ vào đội ngũ nhân viên công vụ. Anh ta vẫn luôn là một cán bộ trẻ được Sở Thành xác định bồi dưỡng trọng điểm. Bên phía Sở Thành có ý sắp xếp anh ta xuống cục cải cách phát triển nhậm chức để rèn luyện.
Hiện tại Trần Kinh chọn anh ta vào ban tổ chức tỉnh ủy, anh ta trực tiếp thăng một cấp, từ phó khoa thành phó phòng, đây tuyệt đối được xem là một đề bạt đặc biệt.
Lần này phòng giám sát cán bộ xác định hai nhân viên giám sát cấp phó phòng, sắp xếp như vậy thật ra tương đương với việc hai người này chính là trợ lý trưởng phòng.
Bởi vì hiện tại phòng cán bộ có bốn khoa, lại có năm phó phòng đang quản lý, lại thêm hai giám sát viên cấp phó phòng, đây chẳng phải là trợ lý trưởng phòng thì là gì?
Chỉ có điều không có biên chế trợ lý trưởng phòng, chỉ có thể nói là giám sát viên cấp phó phòng.
Trần Kinh nói rõ điểm này với hai người, về sau công tác giám sát cán bộ rất phức tạp, Trần Kinh một mình không ứng phó nổi, nhất là có nhiều vụ án cần Trần Kinh tự mình ra mặt. Có lúc Trần Kinh không có cách gì phân thân, lúc này hai người Ngụy Vũ Lạc và Diêu Hạ phải ra tay.
Cho nên Trần Kinh đặc biệt nhấn mạnh năng lực nghiệp vụ của hai người, làm nhân viên giám sát phải thường xuyên xâm nhập hệ thống điều tra, sự mạnh yếu trong năng lực của họ trực tiếp quyết định năng lực công tác và hình tượng của cả phòng giám sát cán bộ, sau này những công tác rất quan trọng của phòng giám sát đều nằm trong tay họ.
..
Sau khi hội nghị lần thứ mười sáu nhiệm kỳ thứ tám của tỉnh ủy kết thúc, Trần Kinh có một cơ hội xả hơi ngắn.
Vì phải họp, rất nhiều vấn đề khó phải giải quyết, vào lúc này đều phải dừng lại.
Duy trì đoàn kết ổn định, duy trì sự hài hòa của xã hội, đây là yêu cầu cơ bản của hội nghị. Khiến Trần Kinh chú ý nhất vẫn là vấn đề Hoành Châu, mấy ngày nay đều ngừng phê bình, không ai nhắc lại.
Đương nhiên, bí thư thành ủy thành phố Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch và chủ tịch thành phố Mã Khẳng đều là ủy viên tỉnh ủy. Mà họ vào tỉnh thành tham dự hội nghị cũng nhận được sự coi trọng từ nhiều phía. Phóng viên khắp nơi phỏng vấn họ. Lúc nói tới vấn đề của Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch chủ động đề cập tới vấn đề hỏa hoạn của Hoành Châu.
Ông ta bày tỏ, tất cả vấn đề do vụ hỏa hoạn ở Hoành Châu lần này dẫn tới, thành ủy và ủy ban nhân dân Hoành Châu đều đã nghiêm mật điều tra rõ ràng, nhất định sẽ đưa ra được một công đạo khiến xã hội và nhân dân vừa lòng.
Đồng thời ông nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ Hoành Châu.
Vào ngày xảy ra hỏa hoạn ở Hoành Châu, lãnh đạo tỉnh ủy liền đặc biệt gọi điện tới hỏi thăm tình hình, cũng chỉ thị công tác cứu hỏa liên quan.
Các lãnh đạo liên quan của Sở lâm nghiệp, sở Dân Chính, còn cả sở Nông nghiệp tỉnh thành lập tổ công tác bắt đầu triển khai công tác điều tra và cứu viện hỏa hoạn ở Hoành Châu. Còn ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đồng chí Từ Tự Thanh sau khi nhận được chỉ thị của các lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh, vội tới Hoành Châu chỉ đạo công tác cứu tế.
Tôn Thiên Thạch bày tỏ sự cảm ơn thiết tha đối với tất cả lãnh đạo và cán bộ tam gia công tác cứu hỏa ở Hoành Châu.
Về vấn đề điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch bày tỏ với giới truyền thông, một trận đại hỏa không hề ảnh hưởng tới việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu.
Hiện nay tỉnh ủy đang trù tính việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, đồng thời trưng cầu ý kiến của các giới trong xã hội Hoành Châu. Bộ máy cán bộ Đảng mới điều chỉnh nhất định sẽ càng có sức chiến đấu, càng có khả năng cao.
Không biết vì sao, Trần Kinh bỗng nhiên rất hứng thú đối với Hoành Châu.
Trên hội nghị toàn bộ tỉnh ủy, Mễ Tiềm có thể một chữ không đổi chọn bản thảo phát biểu của Trần Kinh, Trần Kinh liền có một cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy vấn đề Hoành Châu nhất định có quan hệ với mình.
Bời vì Trần Kinh nghĩ, Mễ Tiềm lợi dụng mình đang tìm kiếm thỏa hiệp với Sa Minh Đức, trước mắt xem ra, cách làm của Mễ Tiềm khá có hiệu quả, hội nghị lần này, phát biểu của Mễ Tiềm liên quan tới vấn đề cải cách tổ chức đã trở thành điểm sáng chói nhất.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Mễ Tiềm đang lên tiếng ủng hộ Sa Minh Đức đứng đầu phái cải cách.
Giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức đã có thỏa thuận ngầm, đối với vấn đề Hoành Châu, hai người nhất định sẽ bắt tay hợp tác.
Một khi hai người bắt tay, vấn đề phải điều tra Hoành Châu, nếu do ban tổ chức chỉ đạo điều tra, Trần Kinh nghĩ hẳn mình cũng không thoát được.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh lại không kìm nổi lắc đầu.
Hắn tuyệt đối không dự đoán được, mình hiện tại lạ trở thành một trung gian cân cân bằng khéo léo giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức.
Thỏa hiệp giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm là thông qua đối thoại. Hơn nữa thông qua mình, cảm giác như vậy khiến Trần Kinh thấy có chút cổ quái, đồng thời lại cho rằng phải cẩn thận.
Mễ Tiềm và Sa Minh Đức một người là Mễ mặt sắt đại danh đỉnh đỉnh, người còn lại là nhân vật đứng đầu chủ quản Sở Giang. Thân phận của hai người đủ khiến người khác ngước ngước nhìn như núi cao, còn vị trí hiện tại của mình, Trần Kinh trước đây có mơ cũng không nghĩ tới vị trí này.
Hơn nữa Diêu Hạ và Ngụy Vũ Lạc mới đến, đồng thời được sắp xếp nghiên cứu nghiêm túc vấn đề Hoành Châu, trong lòng hai người mỗi người đều có nỗi buồn bực riêng.
Nhất là Diêu Hạ, anh ta dù sao cũng còn trẻ, vừa mới một bước đã tiến vào đại viện tỉnh ủy, anh ta còn không tin việc này là sự thật.
Anh ta tới từ cục cải cách phát triển, trước kia khi anh ta còn ở cục cải cách phát triển, mặc dù chỉ là trưởng khoa, nhưng quyền bính trong tay rất mạnh.
Nhưng hôm nay anh ta vừa vào ban tổ chức tỉnh ủy, mới biết thế nào mới thực sự là môn hộ sâu, quyền bính trọng chân chính.
Nhưng anh ta cũng tận mắt thấy mấy cán bộ cấp phó giám đốc sở của Sở Thành vấp phải trắc trở ở đây, bị mấy cô gái trong ban tổ chức làm đẹp mặt.
Nhưng dù hiểu như vậy, bọn họ cũng không dám tức giận, đều cẩn thận không thất lễ.
Còn ấn tượng đầu tiên của Diêu Hạ đối với Trần Kinh cũng rất sâu, lúc ấy anh ta và Trần Kinh đang nói chuyện phiếm, điện thoại tới hình như báo cáo chuyện một tổ điều tra ở phía dưới bị ngăn cản công tác điều tra.
Khi đó người gọi điện báo cáo hình như là trưởng phòng nào đó, anh ta xin chỉ thị Trần Kinh là nên làm gì, có phải cưỡng ép tiến hành điều tra không.
Trần Kinh lúc đó tức giận nói:
- Còn điều tra cái gì? Tất cả quay quay về cho tôi, cậu trực tiếp gọi điện cho cục trưởng của họ, hạn cho ông ta trong hai mươi bốn giờ tới giải thích rõ ràng tình hình, trực tiếp chuyển họ lên ban tổ chức thành phố, để họ cách chức cục trưởng này, chúng ta liền kết thúc được vụ án rồi.
Giọng của Trần Kinh trong điện thoại đã khiến Diêu Hạ đứng người.
Củ chuối thật, quá ra oai đi. Một cục trưởng ở bên dưới cũng là oai phong lẫm liệt, nhân vật khó lường, nhưng qua miệng Trần Kinh, thì chỉ là nhân vật nói cách chức là cách chức, căn bản như một con kiến.
Diêu Hạ lập tức nghĩ tới cục cải cách phát triển của mình. Anh ta nhớ ra cục trưởng Ngưu của cục cải cách phát triển sau khi biết anh ta trở thành người được đề cử làm giám sát viên ban tổ chức, ông ta gọi mình lên, trên mặt vẻ rất dễ gần thân ái, bộ dạng rất miễn cưỡng.
Trong lời nói của ông ta, hàm chứa sự kính sợ và tôn sùng đối với phòng giám sát cán bộ kia, khiến Diêu Hạ khắc sâu hình ảnh đó.
Diêu Hạ lúc ấy còn thấy lão Ngưu diễn có chút quá, nhưng vừa tiếp xúc với Trần Kinh, anh ta mới phát hiện lão Ngưu kia đúng là người từng trải, một cục trưởng cục cải cách phát triển thì đã là gì? Trần Kinh nói cách chức là có thể cách chức liền.
Phòng giám sát cán bộ ban tổ chức phải tìm ra vấn đề của một cán bộ, chỉnh lý chút tài liệu lộn tùng phèo của một cán bộ còn không dễ sao? Làm quan hiện nay, có mấy người có thể tuyệt đối không có vấn đề gì. Trần Kinh chỉ cần tùy tiện chỉ điểm vấn đề ra, đó là ăn không xong, phải vừa ôm vừa đi.
Nói thật, Diêu Hạ hiện tại ngồi trong phòng làm việc thấy người nhẹ tênh.
Hôm qua chuyển giao công việc trong cục, cục trưởng lão Ngưu mở một tiệc chia tay long trọng cho anh ta, Diêu Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh thay đổi.
Trong những đôi mắt đó có sự đố kị, có hoài nghi, nhưng hơn nữa là có sự ngưỡng mộ, còn cả sợ hãi, so với sự kiêu ngạo trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Tiểu Diêu, anh đang nghĩ gì thế? Nhìn cứ mơ mơ màng màng?
Giọng một cô gái vang lên, là Ngụy Vũ Lạc đi qua văn phòng của anh ta.
Diệu Hạ vội vàng lấy lại tâm trạng, đứng lên từ ghế nói:
- Là chị Ngụy, tôi nghĩ linh tinh thôi, đang cân nhắc, tôi đang nghĩ sao trưởng phòng lại bảo cả hai chúng ta nghiên cứu Hoành Châu, có phải để phái chúng ta tới đó không?
Ngụy Vũ Lạc đeo kính đen, dáng người yểu điệu lại giỏi giang, vừa thấy liền biết là người nhanh nhẹn.
Cô vỗ vỗ tập hồ sơ, nói với Diêu Hạ:
- Tiểu Diêu à, không phải chúng ta đi Hoành Châu, mà là phái cậu đi Hoành Châu. Vừa rồi trưởng phòng tìm tôi bảo, chỉ thị chúng ta, một người công khai, một người âm thầm điều tra một loạt cán bộ quan trọng của Hoành Châu.
Cậu lập tức đi tới văn phòng trưởng phòng, công tác cụ thể anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu.
Ngụy Vũ Lạc vỗ vỗ bả vai Diêu Hạ nói:
- Tiểu Diêu à, tất cả giải quyết cho tốt nhé. Đây chính là vụ án đầu tiên sau khi chúng ta vào phòng giám sát cán bộ, chúng ta bắt tay hợp tác xử lý vụ án này, nếu làm không tốt, tôi và cậu không còn mặt mũi nào ở đây nữa.
Diêu Hạ đứng từ trên ghế lên nói:
- Không có chuyện không làm tốt, nhất định phải làm tốt.
Diêu Hạ cảm thấy toàn thân rất phấn chấn, có thể vừa tới đã được nhận nhiệm vụ, điều này đối với anh ta mà nói, thật quá tuyệt, rốt cục có cơ hội thể hiện tài năng…
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa