Quan Sách
Chương 193: Thị sát Thái Thủy
Thời kỳ tồi tệ của Hoàng Tiểu Hoa đã trôi qua, gần đây ở nội bộ Thường vụ y đã bị xa lánh, ngay cả Thư Trị Quốc luôn luôn tín nhiệm y cũng có thái độ rõ ràng đối với y.
Hoàng Tiểu Hoa vẫn là một người thông minh, vẫn ghi nhớ bổn phận, thậm chí đắc tội với nhóm người nội bộ, y cũng muốn làm cho Thư Trị Quốc vui vẻ khắp nơi, khiến cho trong lòng Thư Trị Quốc thoải mái.
Cho nên, ngày thường Hoàng Tiểu Hoa ở bên trong Thường vụ thường tránh không được có chút bị cô lập, mọi người đều biết y là người của ai, nên ngoài mặt đối với y cũng khách khí, nhưng trong lòng lại luôn đề phòng y. Hiện tại, mối quan hệ của y và Thư Trị Quốc xuất hiện vết nứt, y có những thất lễ với ngay cả người hai bên, nên công tác bắt đầu cũng có trở ngại nặng nề.
Đối với điểm này Trần Kinh nhìn rõ mồn một, Hoàng Tiểu Hoa đối nhân xử thế đa nghi, ý đồ xấu xa, quá mức thông minh, thủ đoạn làm cho người ta khó lòng phòng bị. Trần Kinh đối với cái gọi là “Thỉnh giáo” Hoàng Tiểu Hoa, kỳ thật chính là muốn mượn Hoàng Tiểu Hoa thăm dò một chút mức độ hư thực của Thái Thủy.
Trần Kinh không lo lắng Hoàng Tiểu Hoa có thể qua loa chuyện này, bởi vì Trần Kinh nghĩ đến, bản lĩnh Thiệu Băng Oánh lợi hại như vậy, cô ta có thể tìm tới mình tặng quà, thì nhất định cũng tìm tới thăm viếng Hoàng Tiểu Hoa.
Cho tới nay, mặc kệ vì thăng quan phát tài tìm Trưởng ban Tổ chức, nhất định tìm tới Hoàng Tiểu Hoa.
Vì sao như vậy chứ? Chính là bởi vì Bí thư nắm chắc quyền nhân sự, quyền lợi của ban Tổ chức cán bộ là vô cùng. Mà toàn bộ Lễ Hà có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Bí thư, chính là nhân vật phụ tá Hoàng Tiểu Hoa này. Cho nên, mỗi khi nhân sự có biến động lớn, Hoàng Tiểu Hoa sẽ sắp phát tài, mọi người ở giới chính trị Lễ Hà đều biết việc này.
Nếu Hoàng Tiểu Hoa có thể ảnh hưởng đến quyết sách nhân sự của Thư Trị Quốc, cần tìm Thư Trị Quốc lo liệu công việc, vậy có nên khơi thông quan hệ với Hoàng Tiểu Hoa hay không?
Hoàng Tiểu Hoa không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu Thiệu Băng Oánh dám đưa, y tuyệt đối cũng dám nhận, Trần Kinh tìm Hoàng Tiểu Hoa hỏi kinh nghiệm, hoàn toàn có khả năng là tìm đúng người rồi.
Trần Kinh cũng không thật sự tiếp thu đề nghị của Hoàng Tiểu Hoa là đem đồ nộp lên Ủy Ban Kỷ luật.
Mà là còn nguyên chưa mở ra, đem đồ vật đều trả về, y đến bưu cục tìm một cái bao, dán tem bưu điện lên đồ vật, sau đó sắp xếp tài xế của mình làm người phát thư thẳng tới tập đoàn Thái Thủy, dù thế nào cũng phải đem kiện hàng giao nộp, thư ký của Tổng giám đốc kinh doanh Thiệu Băng Oánh gọi điện cho Thiệu Băng Oánh.
Thái độ của hắn rất rõ ràng, hắn thẳng thắn với Thiệu Băng Oánh là lễ vật vô cùng quý giá của Tổng giám đốc Thiệu, hắn hổ thẹn không dám nhận, mặt khác, Trần Kinh nói bản thân nhận những thứ này, đã cấu thành nhận hối lộ, hắn nhất quyết không dám.
Trong điện thoại, dường như Thiệu Băng Oánh cũng không ngờ đến phản ứng của Trần Kinh, cô ta nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Vì vậy Trưởng phòng Trần, ý anh là tôi đang đút lót?
Tổng giám đốc Thiệu, nếu chủ định là đưa tiền, đưa vật, thì chính là đút lót! Tuy nhiên, tôi cảm thấy Tổng giám đốc Thiệu ngài có thể là sơ suất thôi! Trong lòng vẫn nghĩ là tặng một chút quà tặng các loại vật kỷ niệm thì phải?
Trần Kinh nói, hắn trả lời vấn đề này rất thẳng thắn, không có chút chùn bước.
Nói xong những lời này, hắn không nói nữa, mà là cực kỳ quyết đoán cúp điện thoại!
Tiếp theo, Vương Hàm Dương thị sát Thái Thủy, Trần Kinh được yêu cầu đi theo.
Hắn vừa mới đem đồ vật trả lại cho Thiệu Băng Oánh, liền lập tức đi theo Vương Hàm Dương đến địa bàn của Thái Thủy, hắn cảm thấy tâm tình cũng thả lỏng không ít.
Không đưa tay nhận đồ của người ta, trong lòng liền trong sáng vô tư, đi theo phía sau lãnh đạo cũng thoải mái. Tuy rằng trong lòng hắn rõ ràng, hắn đem đồ vật trả lại cho Thiệu Băng Oánh, xem như không cho người đàn bà kia mặt mũi, không xong sẽ bị người ghi hận trong lòng, nhưng mà bất chấp sự mạo hiểm này, Trần Kinh có thể đạt được đáy lòng bình thản, hắn cảm thấy vẫn đáng giá.
Người phụ nữ Thiệu Băng Oánh này không đơn giản, không phải đến vạn bất đắc dĩ, mà đắc tội với người phụ nữ này nhất định là phiền toái. Nhưng, đem đồ vật trả lại cho Thiệu Băng Oánh, thì tốt hơn là quay ra đem đồ vật này nộp lên Ủy ban Kỷ luật, bởi vì cách làm này xem như để lại chút mặt mũi cho Thiệu Băng Oánh, nếu như Thiệu Băng Oánh vẫn cảm thấy Trần Kinh không biết điều.
Đó cũng là chuyện không có biện pháp, thật sự trong lòng Trần Kinh không thừa nhận là Thiệu Băng Oánh dám chỉ trích gì hắn, chuyện của Thái Thủy đã đủ phiền toái rồi, vạch trần chân tướng có thể sẽ làm sụp đổ nửa góc trời Lễ Hà, hắn không tin Thiệu Băng Oánh không chút quan tâm đến điểm này.
Vị trí tập đoàn Thái Thủy đặt ở thị trấn Dịch Chu, cách xung quanh khu kinh tế mới của nội huyện không xa, vùng này nhiều núi đá, nhưng dọc theo sông thì có đồng bằng, vừa thuận tiện xây dựng nhà xưởng, lại còn thuận lợi khai thác đá, là nơi lý tưởng để xây dựng mô hình nhà máy xi măng cỡ lớn. Vương Hàm Dương một đường thị sát qua Thái Thủy, rất xa là có thể thấy được băng chuyền vượt núi lấy làm kiêu ngạo của Thái Thủy.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Huyện Lưu Minh Huy cùng đi thị sát, y và Trần Kinh ngồi chung, y chỉ vào núi đá cao ngất quay qua nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, nhìn nè, thấy được tình trạng khu mỏ có giá trị lớn. Khai thác đá từ trên núi, sau khi khai thác đá có thể trực tiếp thông qua băng chuyền đem vật liệu đá vận chuyển tới dây chuyền sản xuất, tiết kiệm được rất nhiều sức người sức của, chi phí cho tự động hóa cao mang đến ưu thế rất rõ ràng!
Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Quả thật là như thế, có sự tồn tại của Thái Thủy, rốt cuộc Lễ Hà lại có thể tiếp nhận không ít hơn nhà máy xi măng thứ hai. Đây là ưu thế của quy mô công nghiệp, sau này xí nghiệp công nghiệp cũng phải đi theo hướng này!
Lưu Minh Huy cười ha hả, nói:
- Trưởng phòng Trần tài giỏi, một lý luận chính là một biện pháp, thực làm cho người ta khâm phục! Dù sao tôi không hiểu những thứ này, tôi chỉ là khó hiểu, quy mô công nghiệp tốt, thế vì sao Thái Thủy chúng ta vẫn có nhiều vấn đề như vậy?
Trần Kinh cười cười, nói:
- Quy mô công nghiệp tốt, nhưng mà phải có cạnh tranh! Đã không có cạnh tranh, vấn đề dĩ nhiên là nhiều! Ngang dọc Thái Thủy đều không có cạnh tranh, phạm vi trăm dặm này, chính nó một nhà một mình, tự nhiên sẽ có không ít vấn đề!
Hai người nói chuyện trao đổi, không biết là xe đã dừng lại.
Hôm nay Phó Chủ tịch Huyện Vương đi thị sát, xuất phát chính là một chiếc minibus, lãnh đạo và nhân viên đều ngồi cùng một xe, trên đường đi, mọi người thì thầm nói chuyện, châu đầu ghé tai trên xe liền ồn ào, rất có không khí.
Chao ôi! Nhóm hai người bàn bạc cái gì? Đều tới trạm rồi chứ?
Vương Hàm Dương quay đầu lại phía Trần Kinh và Lưu Minh Huy kêu to.
Lưu Minh Huy đứng dậy quay qua Trần Kinh gật đầu, y tự mình chú ý xuống xe, bên ngoài công ty Thái Thủy cấp lãnh đạo đã sớm chuẩn bị nghiêm chỉnh chờ đợi để nghênh đón.
Thiệu Băng Oánh đứng ở phía trước nhất, hôm nay cô mặc một bộ trang phục công sở, trang phục công sở váy ngắn tây trang che dấu không được vóc người hấp dẫn của cô ta, nhất là hai bầu ngực của cô ta, giống như đôi cánh chim én tung bay, đặc biệt làm cho người khác chú ý.
Lưu Minh Huy đi xuống trong chốc lát, một lần nữa trở lại trong xe ở bên tai Vương Hàm Dương nói mấy câu.
Vương Hàm Dương liền đi đầu gương mẫu, tiếp đó nhân viên theo sát phía sau, mọi người nối đuôi nhau xuống, sau đó một đường nhắm thẳng người chủ ký túc xá Thái Thủy phía trước mà đi tới.
Thái Thủy đối với Vương Hàm Dương một hàng nghênh đón nhìn qua khiêm tốn, kỳ thật rất long trọng, ở bên ngoài tập đoàn Thái Thủy, không có bất luận dấu vết gì hoan nghênh, nhưng bước vào cửa chính, khẩu hiệu hoan nghênh lãnh đạo Huyện thị sát cũng rất bắt mắt, có thể thấy rất nhiều.
Trần Kinh đối với sự sắp xếp như vậy ngầm hiểu, khu vực Thái Thủy này vẫn còn chưa an bình hoàn toàn, bọn họ vẫn chưa dám làm nghi thức chào đón gióng trống khua chiêng, rất sợ gặp rắc rối.
Theo một lượt bắt tay, rốt cục đến lượt Trần Kinh, lúc đến phiên Trần Kinh, Lưu Minh Huy và Thiệu Băng Oánh bắt đầu nói chuyện đằng trước vị trí Trần Kinh, xem ra đặc biệt ăn ý. Trần Kinh đứng ở bên cạnh không vội không nóng, phía sau hắn còn có người cũng đang chờ.
Cuối cùng, Thiệu Băng Oánh và Lưu Minh Huy nói chuyện với nhau xong, cô ta cười, nói:
- Trưởng phòng Trần, xin lỗi! Điều kiện Thái Thủy tôi đơn sơ, có chỗ nào tiếp đón không chu toàn có thể mong quan lớn rộng lượng.
Trần Kinh nói:
- Tổng giám đốc Thiệu khách khí rồi, chúng tôi là cùng Phó Chủ tịch Huyện đi thị sát, cũng không có làm khách, làm sao cần chú ý nhiều như vậy?
Thiệu Băng Oánh nói:
- Vậy Trưởng phòng Trần ngài nên tiết lộ cho tôi một chút, lần này ngài tới đây thị sát chủ yếu là một mặt kia, khiến cho trong lòng tôi có lo lắng! Tình huống của Thái Thủy chúng tôi ngài cũng thấy được, nhu cầu cấp bách của chính phủ liên quan đến ủng hộ ngành, phòng Kinh tế thương mại ngài đối với Thái Thủy hẳn là nên có kế hoạch giúp đỡ, chúng tôi cũng rất hy vọng có kế hoạch hoặc chính sách như vậy công khai ra hoạt động.
Trong lòng Trần Kinh khẽ nhíu mày, ý tứ của Thiệu Băng Oánh rất rõ ràng, Thái Thủy nó cần chính sách ủng hộ của phòng Kinh tế thương mại. Về sau, Trần kinh lên đài Phòng Kinh tế thương mại, vì khuyến khích nhiệt tình toàn bộ xí nghiệp Huyện, khuyến khích tập trung sự nhiệt tình của nhân viên lập nghiệp, hắn lập ra một loạt hướng phát triển mạnh toàn bộ kinh tế Huyện, cố gắng khai thác chính sách ưu đãi của lập nghiệp, sản xuất công nghiệp.
Hơn nữa lúc này đây, Trần Kinh đã thành công thu hút tập đoàn Hồng Thành đầu tư, kinh phí của phòng Kinh tế thương mại thoáng cái dồi dào lên, gần đây Trần Kinh cũng đang khua chiêng gõ mõ làm tốt kiến thiết khu kinh tế mới và lập ra một loạt chính sách mới khuyến khích phát triển toàn bộ kinh tế Huyện
Thiệu Băng Oánh nói lời này, có thể chính là nhằm vào cái này.
- Tổng giám đốc Thiệu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc điều tra nghiên cứu khảo sát Thái Thủy, lúc này vẫn cần Tổng giám đốc Thiệu ngài rộng rãi phối hợp với tôi một tay.
Phía sau Trần Kinh, Chủ tịch thị trấn Dịch Chu mới nhậm chức Lý Hạc Niên tiếp cận đi lên, vươn tay, Trần Kinh vội vàng khước từ…
Sắp xếp thị sát và tham quan cả ngày hôm nay, buổi sáng chủ yếu là đi thị sát mỏ, khu vực mỏ Thái Thủy rất lớn, đoàn người Vương Hàm Dương chạy xuống nửa ngày chỉ nhìn được sơ lược một cái. Gần đến buổi trưa, Vương Hàm Dương lệnh cho lái xe đem xe đứng bên cạnh băng chuyền chính vật liệu đá của Thái Thủy, đoàn người đi xuống đi tham quan cảnh tượng vĩ đại của việc vận chuyển vật liệu đá.
Hiện trường thi công tiếng ồn ào của dây cua-roa, máy móc khai thác cùng với tiếng máy móc gầm rú của xe nâng lớn thi công đan vào cùng một chỗ, hiện trường tạp âm rất nặng, mặt đối mặt tiếng nói cũng phải hét lớn hơn mới nghe được.
Trần Kinh mang theo nón bảo hộ, chuẩn bị lách đến một bên hông khác của băng chuyền để nhìn kỹ từ đầu đến cuối, hắn mới đến một bên hông khác, đối diện liền chạm mặt với một đám nam nữ già trẻ đi lên từ một bên hông khác, số người đi lên không nhiều lắm, nhưng mỗi người khoác sợi gai để tang, nhắm thẳng bên này mà đến.
Trần Kinh đón đầu gặp mặt, muốn lui đã không còn kịp nữa rồi, thoáng chốc hắn đã bị vài người bao vây.
Đoạn mà Trần Kinh bị bao vây này, cách dụng cụ thi công khoảng cách tương đối xa, trái lại cần im lặng, trong nhóm người đeo sợi gai để tang này, có một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, cụ ông nước mắt trào ra đi tới liền túm lấy tay của Trần Kinh:
- Thanh thiên đại lão gia, tôi muốn giải oan! Bất kể như thế nào, ngài cũng phải giúp ông lão tôi làm chủ!
Ông lão này vừa khóc, người chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, Trần Kinh bỗng chốc bị vây ở giữa, mọi người mồm năm miệng mười, nói tới chứng cứ bọn họ mỗi người một câu kêu gào, cuối cùng Trần Kinh cũng hiểu được, bọn họ là đang phản hồi lại cuộc ẩu đả giữa đội bảo an Thái Thủy và quần chúng lần trước, Phòng Công an bắt người không đúng, người thực sự phạm tội căn bản không có bắt được, bắt cũng chỉ có vài tên tòng phạm.
Hôm nay bọn họ tới canh giữ nơi này một ngày, chính là muốn tranh thủ cơ hội hôm nay Phó Chủ tịch Huyện thị sát…
Hoàng Tiểu Hoa vẫn là một người thông minh, vẫn ghi nhớ bổn phận, thậm chí đắc tội với nhóm người nội bộ, y cũng muốn làm cho Thư Trị Quốc vui vẻ khắp nơi, khiến cho trong lòng Thư Trị Quốc thoải mái.
Cho nên, ngày thường Hoàng Tiểu Hoa ở bên trong Thường vụ thường tránh không được có chút bị cô lập, mọi người đều biết y là người của ai, nên ngoài mặt đối với y cũng khách khí, nhưng trong lòng lại luôn đề phòng y. Hiện tại, mối quan hệ của y và Thư Trị Quốc xuất hiện vết nứt, y có những thất lễ với ngay cả người hai bên, nên công tác bắt đầu cũng có trở ngại nặng nề.
Đối với điểm này Trần Kinh nhìn rõ mồn một, Hoàng Tiểu Hoa đối nhân xử thế đa nghi, ý đồ xấu xa, quá mức thông minh, thủ đoạn làm cho người ta khó lòng phòng bị. Trần Kinh đối với cái gọi là “Thỉnh giáo” Hoàng Tiểu Hoa, kỳ thật chính là muốn mượn Hoàng Tiểu Hoa thăm dò một chút mức độ hư thực của Thái Thủy.
Trần Kinh không lo lắng Hoàng Tiểu Hoa có thể qua loa chuyện này, bởi vì Trần Kinh nghĩ đến, bản lĩnh Thiệu Băng Oánh lợi hại như vậy, cô ta có thể tìm tới mình tặng quà, thì nhất định cũng tìm tới thăm viếng Hoàng Tiểu Hoa.
Cho tới nay, mặc kệ vì thăng quan phát tài tìm Trưởng ban Tổ chức, nhất định tìm tới Hoàng Tiểu Hoa.
Vì sao như vậy chứ? Chính là bởi vì Bí thư nắm chắc quyền nhân sự, quyền lợi của ban Tổ chức cán bộ là vô cùng. Mà toàn bộ Lễ Hà có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Bí thư, chính là nhân vật phụ tá Hoàng Tiểu Hoa này. Cho nên, mỗi khi nhân sự có biến động lớn, Hoàng Tiểu Hoa sẽ sắp phát tài, mọi người ở giới chính trị Lễ Hà đều biết việc này.
Nếu Hoàng Tiểu Hoa có thể ảnh hưởng đến quyết sách nhân sự của Thư Trị Quốc, cần tìm Thư Trị Quốc lo liệu công việc, vậy có nên khơi thông quan hệ với Hoàng Tiểu Hoa hay không?
Hoàng Tiểu Hoa không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu Thiệu Băng Oánh dám đưa, y tuyệt đối cũng dám nhận, Trần Kinh tìm Hoàng Tiểu Hoa hỏi kinh nghiệm, hoàn toàn có khả năng là tìm đúng người rồi.
Trần Kinh cũng không thật sự tiếp thu đề nghị của Hoàng Tiểu Hoa là đem đồ nộp lên Ủy Ban Kỷ luật.
Mà là còn nguyên chưa mở ra, đem đồ vật đều trả về, y đến bưu cục tìm một cái bao, dán tem bưu điện lên đồ vật, sau đó sắp xếp tài xế của mình làm người phát thư thẳng tới tập đoàn Thái Thủy, dù thế nào cũng phải đem kiện hàng giao nộp, thư ký của Tổng giám đốc kinh doanh Thiệu Băng Oánh gọi điện cho Thiệu Băng Oánh.
Thái độ của hắn rất rõ ràng, hắn thẳng thắn với Thiệu Băng Oánh là lễ vật vô cùng quý giá của Tổng giám đốc Thiệu, hắn hổ thẹn không dám nhận, mặt khác, Trần Kinh nói bản thân nhận những thứ này, đã cấu thành nhận hối lộ, hắn nhất quyết không dám.
Trong điện thoại, dường như Thiệu Băng Oánh cũng không ngờ đến phản ứng của Trần Kinh, cô ta nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Vì vậy Trưởng phòng Trần, ý anh là tôi đang đút lót?
Tổng giám đốc Thiệu, nếu chủ định là đưa tiền, đưa vật, thì chính là đút lót! Tuy nhiên, tôi cảm thấy Tổng giám đốc Thiệu ngài có thể là sơ suất thôi! Trong lòng vẫn nghĩ là tặng một chút quà tặng các loại vật kỷ niệm thì phải?
Trần Kinh nói, hắn trả lời vấn đề này rất thẳng thắn, không có chút chùn bước.
Nói xong những lời này, hắn không nói nữa, mà là cực kỳ quyết đoán cúp điện thoại!
Tiếp theo, Vương Hàm Dương thị sát Thái Thủy, Trần Kinh được yêu cầu đi theo.
Hắn vừa mới đem đồ vật trả lại cho Thiệu Băng Oánh, liền lập tức đi theo Vương Hàm Dương đến địa bàn của Thái Thủy, hắn cảm thấy tâm tình cũng thả lỏng không ít.
Không đưa tay nhận đồ của người ta, trong lòng liền trong sáng vô tư, đi theo phía sau lãnh đạo cũng thoải mái. Tuy rằng trong lòng hắn rõ ràng, hắn đem đồ vật trả lại cho Thiệu Băng Oánh, xem như không cho người đàn bà kia mặt mũi, không xong sẽ bị người ghi hận trong lòng, nhưng mà bất chấp sự mạo hiểm này, Trần Kinh có thể đạt được đáy lòng bình thản, hắn cảm thấy vẫn đáng giá.
Người phụ nữ Thiệu Băng Oánh này không đơn giản, không phải đến vạn bất đắc dĩ, mà đắc tội với người phụ nữ này nhất định là phiền toái. Nhưng, đem đồ vật trả lại cho Thiệu Băng Oánh, thì tốt hơn là quay ra đem đồ vật này nộp lên Ủy ban Kỷ luật, bởi vì cách làm này xem như để lại chút mặt mũi cho Thiệu Băng Oánh, nếu như Thiệu Băng Oánh vẫn cảm thấy Trần Kinh không biết điều.
Đó cũng là chuyện không có biện pháp, thật sự trong lòng Trần Kinh không thừa nhận là Thiệu Băng Oánh dám chỉ trích gì hắn, chuyện của Thái Thủy đã đủ phiền toái rồi, vạch trần chân tướng có thể sẽ làm sụp đổ nửa góc trời Lễ Hà, hắn không tin Thiệu Băng Oánh không chút quan tâm đến điểm này.
Vị trí tập đoàn Thái Thủy đặt ở thị trấn Dịch Chu, cách xung quanh khu kinh tế mới của nội huyện không xa, vùng này nhiều núi đá, nhưng dọc theo sông thì có đồng bằng, vừa thuận tiện xây dựng nhà xưởng, lại còn thuận lợi khai thác đá, là nơi lý tưởng để xây dựng mô hình nhà máy xi măng cỡ lớn. Vương Hàm Dương một đường thị sát qua Thái Thủy, rất xa là có thể thấy được băng chuyền vượt núi lấy làm kiêu ngạo của Thái Thủy.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Huyện Lưu Minh Huy cùng đi thị sát, y và Trần Kinh ngồi chung, y chỉ vào núi đá cao ngất quay qua nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, nhìn nè, thấy được tình trạng khu mỏ có giá trị lớn. Khai thác đá từ trên núi, sau khi khai thác đá có thể trực tiếp thông qua băng chuyền đem vật liệu đá vận chuyển tới dây chuyền sản xuất, tiết kiệm được rất nhiều sức người sức của, chi phí cho tự động hóa cao mang đến ưu thế rất rõ ràng!
Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Quả thật là như thế, có sự tồn tại của Thái Thủy, rốt cuộc Lễ Hà lại có thể tiếp nhận không ít hơn nhà máy xi măng thứ hai. Đây là ưu thế của quy mô công nghiệp, sau này xí nghiệp công nghiệp cũng phải đi theo hướng này!
Lưu Minh Huy cười ha hả, nói:
- Trưởng phòng Trần tài giỏi, một lý luận chính là một biện pháp, thực làm cho người ta khâm phục! Dù sao tôi không hiểu những thứ này, tôi chỉ là khó hiểu, quy mô công nghiệp tốt, thế vì sao Thái Thủy chúng ta vẫn có nhiều vấn đề như vậy?
Trần Kinh cười cười, nói:
- Quy mô công nghiệp tốt, nhưng mà phải có cạnh tranh! Đã không có cạnh tranh, vấn đề dĩ nhiên là nhiều! Ngang dọc Thái Thủy đều không có cạnh tranh, phạm vi trăm dặm này, chính nó một nhà một mình, tự nhiên sẽ có không ít vấn đề!
Hai người nói chuyện trao đổi, không biết là xe đã dừng lại.
Hôm nay Phó Chủ tịch Huyện Vương đi thị sát, xuất phát chính là một chiếc minibus, lãnh đạo và nhân viên đều ngồi cùng một xe, trên đường đi, mọi người thì thầm nói chuyện, châu đầu ghé tai trên xe liền ồn ào, rất có không khí.
Chao ôi! Nhóm hai người bàn bạc cái gì? Đều tới trạm rồi chứ?
Vương Hàm Dương quay đầu lại phía Trần Kinh và Lưu Minh Huy kêu to.
Lưu Minh Huy đứng dậy quay qua Trần Kinh gật đầu, y tự mình chú ý xuống xe, bên ngoài công ty Thái Thủy cấp lãnh đạo đã sớm chuẩn bị nghiêm chỉnh chờ đợi để nghênh đón.
Thiệu Băng Oánh đứng ở phía trước nhất, hôm nay cô mặc một bộ trang phục công sở, trang phục công sở váy ngắn tây trang che dấu không được vóc người hấp dẫn của cô ta, nhất là hai bầu ngực của cô ta, giống như đôi cánh chim én tung bay, đặc biệt làm cho người khác chú ý.
Lưu Minh Huy đi xuống trong chốc lát, một lần nữa trở lại trong xe ở bên tai Vương Hàm Dương nói mấy câu.
Vương Hàm Dương liền đi đầu gương mẫu, tiếp đó nhân viên theo sát phía sau, mọi người nối đuôi nhau xuống, sau đó một đường nhắm thẳng người chủ ký túc xá Thái Thủy phía trước mà đi tới.
Thái Thủy đối với Vương Hàm Dương một hàng nghênh đón nhìn qua khiêm tốn, kỳ thật rất long trọng, ở bên ngoài tập đoàn Thái Thủy, không có bất luận dấu vết gì hoan nghênh, nhưng bước vào cửa chính, khẩu hiệu hoan nghênh lãnh đạo Huyện thị sát cũng rất bắt mắt, có thể thấy rất nhiều.
Trần Kinh đối với sự sắp xếp như vậy ngầm hiểu, khu vực Thái Thủy này vẫn còn chưa an bình hoàn toàn, bọn họ vẫn chưa dám làm nghi thức chào đón gióng trống khua chiêng, rất sợ gặp rắc rối.
Theo một lượt bắt tay, rốt cục đến lượt Trần Kinh, lúc đến phiên Trần Kinh, Lưu Minh Huy và Thiệu Băng Oánh bắt đầu nói chuyện đằng trước vị trí Trần Kinh, xem ra đặc biệt ăn ý. Trần Kinh đứng ở bên cạnh không vội không nóng, phía sau hắn còn có người cũng đang chờ.
Cuối cùng, Thiệu Băng Oánh và Lưu Minh Huy nói chuyện với nhau xong, cô ta cười, nói:
- Trưởng phòng Trần, xin lỗi! Điều kiện Thái Thủy tôi đơn sơ, có chỗ nào tiếp đón không chu toàn có thể mong quan lớn rộng lượng.
Trần Kinh nói:
- Tổng giám đốc Thiệu khách khí rồi, chúng tôi là cùng Phó Chủ tịch Huyện đi thị sát, cũng không có làm khách, làm sao cần chú ý nhiều như vậy?
Thiệu Băng Oánh nói:
- Vậy Trưởng phòng Trần ngài nên tiết lộ cho tôi một chút, lần này ngài tới đây thị sát chủ yếu là một mặt kia, khiến cho trong lòng tôi có lo lắng! Tình huống của Thái Thủy chúng tôi ngài cũng thấy được, nhu cầu cấp bách của chính phủ liên quan đến ủng hộ ngành, phòng Kinh tế thương mại ngài đối với Thái Thủy hẳn là nên có kế hoạch giúp đỡ, chúng tôi cũng rất hy vọng có kế hoạch hoặc chính sách như vậy công khai ra hoạt động.
Trong lòng Trần Kinh khẽ nhíu mày, ý tứ của Thiệu Băng Oánh rất rõ ràng, Thái Thủy nó cần chính sách ủng hộ của phòng Kinh tế thương mại. Về sau, Trần kinh lên đài Phòng Kinh tế thương mại, vì khuyến khích nhiệt tình toàn bộ xí nghiệp Huyện, khuyến khích tập trung sự nhiệt tình của nhân viên lập nghiệp, hắn lập ra một loạt hướng phát triển mạnh toàn bộ kinh tế Huyện, cố gắng khai thác chính sách ưu đãi của lập nghiệp, sản xuất công nghiệp.
Hơn nữa lúc này đây, Trần Kinh đã thành công thu hút tập đoàn Hồng Thành đầu tư, kinh phí của phòng Kinh tế thương mại thoáng cái dồi dào lên, gần đây Trần Kinh cũng đang khua chiêng gõ mõ làm tốt kiến thiết khu kinh tế mới và lập ra một loạt chính sách mới khuyến khích phát triển toàn bộ kinh tế Huyện
Thiệu Băng Oánh nói lời này, có thể chính là nhằm vào cái này.
- Tổng giám đốc Thiệu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc điều tra nghiên cứu khảo sát Thái Thủy, lúc này vẫn cần Tổng giám đốc Thiệu ngài rộng rãi phối hợp với tôi một tay.
Phía sau Trần Kinh, Chủ tịch thị trấn Dịch Chu mới nhậm chức Lý Hạc Niên tiếp cận đi lên, vươn tay, Trần Kinh vội vàng khước từ…
Sắp xếp thị sát và tham quan cả ngày hôm nay, buổi sáng chủ yếu là đi thị sát mỏ, khu vực mỏ Thái Thủy rất lớn, đoàn người Vương Hàm Dương chạy xuống nửa ngày chỉ nhìn được sơ lược một cái. Gần đến buổi trưa, Vương Hàm Dương lệnh cho lái xe đem xe đứng bên cạnh băng chuyền chính vật liệu đá của Thái Thủy, đoàn người đi xuống đi tham quan cảnh tượng vĩ đại của việc vận chuyển vật liệu đá.
Hiện trường thi công tiếng ồn ào của dây cua-roa, máy móc khai thác cùng với tiếng máy móc gầm rú của xe nâng lớn thi công đan vào cùng một chỗ, hiện trường tạp âm rất nặng, mặt đối mặt tiếng nói cũng phải hét lớn hơn mới nghe được.
Trần Kinh mang theo nón bảo hộ, chuẩn bị lách đến một bên hông khác của băng chuyền để nhìn kỹ từ đầu đến cuối, hắn mới đến một bên hông khác, đối diện liền chạm mặt với một đám nam nữ già trẻ đi lên từ một bên hông khác, số người đi lên không nhiều lắm, nhưng mỗi người khoác sợi gai để tang, nhắm thẳng bên này mà đến.
Trần Kinh đón đầu gặp mặt, muốn lui đã không còn kịp nữa rồi, thoáng chốc hắn đã bị vài người bao vây.
Đoạn mà Trần Kinh bị bao vây này, cách dụng cụ thi công khoảng cách tương đối xa, trái lại cần im lặng, trong nhóm người đeo sợi gai để tang này, có một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, cụ ông nước mắt trào ra đi tới liền túm lấy tay của Trần Kinh:
- Thanh thiên đại lão gia, tôi muốn giải oan! Bất kể như thế nào, ngài cũng phải giúp ông lão tôi làm chủ!
Ông lão này vừa khóc, người chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, Trần Kinh bỗng chốc bị vây ở giữa, mọi người mồm năm miệng mười, nói tới chứng cứ bọn họ mỗi người một câu kêu gào, cuối cùng Trần Kinh cũng hiểu được, bọn họ là đang phản hồi lại cuộc ẩu đả giữa đội bảo an Thái Thủy và quần chúng lần trước, Phòng Công an bắt người không đúng, người thực sự phạm tội căn bản không có bắt được, bắt cũng chỉ có vài tên tòng phạm.
Hôm nay bọn họ tới canh giữ nơi này một ngày, chính là muốn tranh thủ cơ hội hôm nay Phó Chủ tịch Huyện thị sát…
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa