Quan Sách
Chương 141: Cách hay theo đuổi phụ nữ
Phùng Vi Quốc nhìn thấy Hồ Phi liền cảm thấy đau đầu.
Phùng Vi Quốc vẫn mong ngóng nhiều ngày như vậy, hôm nay thật vất vả chờ cơ hội để đến báo cáo công việc với Trần Kinh, cũng muốn muốn nắm bắt lấy cơ hội này, có thể cùng trao đổi tâm sự nhiều hơn với Trần Kinh, tốt nhất để lại được ấn tượng tốt đối với Trần Kinh.
Phùng Vi Quốc là người lanh lợi, y biết khu kinh tế mới này phiền toái, một mặt y lo lắng rằng Trần Kinh lợi dụng nó lên mặt để sắp xếp công việc ở khu kinh tế mới.
Nhưng mặt khác, y cũng biết rõ, khu kinh tế mới vấn đề khó khăn này. Ở một ý nghĩa nào đó chính là bùa hộ thân của y, chỉ cần một ngày không giải quyết vấn đề ở vùng kinh tế mới, Phùng Vi Quốc như y sẽ còn giá trị để tồn tại, coi như trên tay y vẫn còn mấy con bài tẩy.
Ngày xưa, còn có người còn nuôi kẻ cướp bên ngoài để tự bảo vệ mình, chiến tranh ở biên thùy, không phải không chịu nổi, nhưng không chiến thắng hoàn toàn, điều này thực ra là đạo lý sinh tồn, hiện tại cái đạo lý sinh tồn này đối với Phùng Vi Quốc cũng rất thích hợp, đó chính là lý do mà hôm nay Phùng Vi Quốc đến gặp Trần Kinh.
Bắt đầu từ khi hai người nói chuyện với nhau đến bây giờ, toàn bộ đều trong dự tính của Phùng Vi Quốc, hơn nữa đúng vào lúc này, Hồ Phi bất ngờ đi ra giữa đường.
Hồ Phi là người như thế nào, Phùng Vi Quốc là người biết rõ nhất, điển hình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hơn nữa lại ỷ vào tư cách của ông bố, ở diễn đàn chính trị Lễ Hà chính là tên quỷ phá đám có tiếng.
Phùng Vi Quốc và y đã đi lại với nhau rất nhiều, Hồ Phi luôn mang theo một chút cái gọi là ông chủ để quen biết với Phùng Vi Quốc, thật ra phần lớn mọi người đều không tin tưởng, có một số công ty túi da cũng muốn tiến vào khu kinh tế mới, giành được sự ưu đãi ở khu kinh tế mới, có lúc khiến Phùng Vi Quốc rất bị động.
Nhưng đối với Hồ Phi, Phùng Vi Quốc không dám có sai lầm, bỏ qua một người bố đầy tư cách của y, bản thân Hồ Phi cũng là người cầm đầu lũ quỷ phá hoại, ai lại đâm đầu vào sai lầm như vậy, đó không phải chính mình không tìm được sự thuần phục và sự bình tĩnh của chính mình sao?
- Trưởng phòng Trần, có chuyện này…Tôi…Tôi…
Hồ Phi bước vào cửa có chút căng thẳng, nói chuyện đều lắp ba lắp bắp.
Phùng Vi Quốc nhìn thấy như mở rộng tầm mắt, y không khỏi liếc nhìn Trần Kinh một cái, trong lòng âm thầm nghiêm nghị.
Bản lĩnh của Hồ Phi y đã từng mở rộng tầm mắt chứng kiến ở Lễ Hà chỉ có Hồ Quốc Lâm mới có thể khống chế được y, hôm nay tại sao trước mặt Trưởng phòng Trần lại trở lên ngoan ngoãn đến như vậy?
Cha tôi muốn mời anh đến nhà tôi làm khách! Tôi…Tôi…đến đây để nói với anh chuyện này!
Hồ Phi nói chuyện, xem bộ dạng của y rất nhanh nhẹn, không có chút nào có dáng vẻ bệ vệ như bình thường cửa y?
Trần Kinh khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó hiểu, hắn và Hồ Quốc Lâm chưa bao giờ gặp mặt, làm sao Hồ Quốc Lâm lại mời mình ăn cơm?
Hồ Phi, cậu hãy nói thật ra, chuyện này là thế nào?
Trưởng phòng Trần trừng mắt nhìn Hồ Phi.
Hồ Phi nhìn thoáng qua Phùng Vi Quốc nuốt nước miếng nói:
- Trưởng phòng Trần , gần đây tôi bị quản lý rất chặt, ngày hôm đó cũng chưa cảm ơn anh, mong anh thông cảm đến thăm gia đình tôi một lần được không?
Trần Kinh sửng sốt nhìn Phùng Vi Quốc một cái, Phùng Vi Quốc lại trở nên mê muội.
Trần Kinh mời Hồ Phi ngồi xuống, rót cho y cốc trà, để y nõi rõ ngọn nguồn.
Trần Kinh xử lý Hồ Phi ra bên ngoài ký giấy lung tung, hắn trừ tiền thưởng thất lạc của Hồ Phi và một phần tiền lương thưởng hiệu quả, Hồ Phi vừa mới tham gia công việc, tiền lương vốn không cao, tiền lương ở thẻ tài chính chì có mấy trăm đồng, trước đây tiền lương cộng thêm với tiền thưởng thành tích và hiệu quả công việc cũng đều không đủ mấy trăm tiền lương của một tháng của y, làm sao có thể đủ dùng?
Không có tiền để tiêu, Hồ Phi đã nghĩ mỗi ngày đều về nhà đặc biệt sớm như thường lệ, bố và mẹ nhìn thấy con trai không giống như trước, liền cảm thấy ngạc nhiên! Hồ Phi vừa thông suốt khỏi sự mù quáng, nói nhân cách trưởng phòng mới nhậm chức của Phòng kinh tế thương mại có sức hấp dẫn khó lường, chính hắn đã cải tà quy chính dưới tác động của trưởng phòng Trần, từ nay về sau sẽ nghiêm túc làm việc.
Cha mẹ yêu thương con cái, mẹ của Hồ Phi vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đưa cho Hồ Phi một ngàn đồng.
Có được tiền, Hồ Phi không chịu nổi sự mê hoặc, buổi tối lại chơi bời đàng điếm, bố và mẹ vừa nhìn thấy con trai như thế trở về? Hồ Phi liền hoảng hốt, nói rằng gần đây có biểu hiện tốt ở đơn vị, lãnh đạo rất vui, sắp xếp cho y rất nhiều cuộc bữa tiệc, y dựa vào cái lưỡi ba tấc không mục nát, dám nói chính mình thành một người đồng chí tốt trong công việc!
Quả nhiên, bận rộn một lúc, Hồ Phi lại về nhà đúng giờ, sau đó lại dùng lời ngon ngọt để lừa mẹ lần nữa.
Những chiêu thức như vậy diễn ra vài lần, trong lòng hai người già đã có chút nghi ngờ, hai người cùng hợp kế lại, để cho Hồ Phi mời Trần Kinh đến nhà ăn cơm, thực sự muốn hiểu thêm về tình hình của con.
Lần này, Hồ Phi dần dần gây thành một con mèo bị người khác giẫm lên đuôi, y vắt óc suy nghĩ vẫn không có đối sách, cuối cùng không thể lệ, đành phải xông thẳng vào văn phòng Trần Kinh chủ động nêu ra vấn đề.
Hồ Phi nói xong chuyện này một cách êm tai, y nói:
- Trưởng phòng….Trần…anh nhất thiết không được đâm chọc chuyện này trước mặt bố mẹ tôi, tôi…tôi…Bảo đảm sẽ làm việc chăm chỉ là được rồi, sau này tuyệt đối phục tùng sự lãnh đạo của anh, tuyệt đối không thay đổi!
Tôi ở bên ngoài lấy danh nghĩa của Phòng gây ra những chuyện đó, vay những khoản tiền, tôi sẽ trả, chỉ cần…
Hồ Phi nói ra vô cùng tội nghiệp, y sinh ra cao cao to to, bộ dạng khôi ngô, nhưng lại mềm yếu như vậy, lại khác một trời một vực với hình tượng của y, làm cho người ta vô cùng ngạc nhiên.
Trần Kinh ngắt lời y, nói:
- Được rồi, Hồ Phi, cậu không được đóng kịch trước mặt tôi nữa! Trước mặt bố mẹ cậu tôi sẽ nói tốt cho cậu, cũng không phải giúp cậu lừa tiền tiêu vặt sao? Cậui đã hiểu tính cách của tôi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm như vậy sao?
Hồ Phi sửng sốt, nét mặt bỗng chốc đỏ bừng, cả thân người giống như quả bóng cao su bị xì hơi ngồi mềm oặt trên ghế Sô pha.
Đợi một lát, Trần Kinh trừng mắt nhìn y một cái, nói:
- Hồ Phi à, đàn ông đại trượng phu, làm việc cần quang minh chính đại, đường đường chính chính, cậu chỉ dựa vào bộ dáng hiện tại, làm sao có thể bước đến chỗ tốt được? Cậu hãy thử xem tiền đồ của mình, vì lừa một chút tiền tiêu vặt, tiêu đi một cái giá lớn như vậy, đáng giá lắm sao?
Hồ Phi đỏ mặt, dạ dạ vâng vâng nói:
- Trưởng phòng Trần….Gần đây tôi thật sự hơi thiếu tiền, nếu không, những chuyện nợ nần anh hãy từ từ, tôi…
Anh nói chuyện đó có thể từ từ được sao? Lúc đó cậu quơ bút ký vào tờ giấy đó, tại sao không nghĩ đến ngày hôm nay?
Trần Kinh quắc mắt nói.
Hồ Phi cứng miệng không nói nữa, liền ngồi trên ghế Sô pha, giống như một đứa trẻ chịu oan ức.
Phùng Vi Quốc bên cạnh nhìn thấy có chút không đành lòng, y xem xét Trần Kinh, lại nhìn Hồ Phi. Bỗng nhiên y nghĩ rằng, từ tuổi tác của Trần Kinh, so với Hồ Phi dường như không kém nhau là mấy, có thể Trần Kinh hơi lớn hơn một chút so với Hồ Phi.
Nhưng bây giờ nhìn hai người, làm sao có chút điểm giống nhau giữa hai bạn cùng lứa tuổi? Hồ Phi trước mặt Trần Kinh giống như đứa trẻ xảo quyệt, thật sự là một đứa trẻ, Trần Kinh hoàn toàn thành thạo trong việc khống chế y, khiến cho toàn bộ tính khí của y cũng không còn.
Được rồi, không cần làm điệu bộ như vậy nữa!
Trần Kinh nói
- Tôi cho cậu một con đường, tự cậu hãy cân nhắc một chút!
Con đường gì?
Hồ Phi từ ghế Sô pha bật dậy, vẻ mặt rất xúc động, thật sự giống như người chết đuối vớ được cọc.
Trần Kinh khẽ chau mày, Hồ Phi vội vàng lấy tay gãi gãi đầu, cười ngây ngô, mông lại chậm rãi ngồi xuống ghế Sô pha.
Trên dưới của Phòng kinh tế thương mại, vẫn có tin đồn đại, nghe nói trưởng phòng Trần ghét nhất cán bộ hấp tấp, gặp chuyện hoang mang, kích động, hấp ta hấp tấp, đối với trưởng phòng Trần đó là tối kị, Hồ Phi đương nhiên đã nghe thấy lời đồn đại này, vì vậy Trần Kinh khi nhíu mày, y lập tức ý thức được điều này.
Mà chính hành động theo bản năng này, Phùng Vi Quốc ở bên cạnh trong lòng cũng xúc động, y làm nhiều năm như vậy ở sở kinh tế thương mại, tên Hồ Phi này còn dám đi vệ sinh trên đầu y, Trần Kinh mới chỉ đến đây mấy ngày, tên này đã bị hắn làm cho bị giáng xuống cứng đờ, từ điểm này có thể thấy, Phùng Vi Quốc không thể không khâm phục sự lợi hại của Trần Kinh.
Trần Kinh chỉ vào Phùng Vi Quốc, nói với Hồ Phi:
- Chỗ Phó phòng Phùng đó hiện ra vẫn đang cần nhân sự, tôi muốn điều cậu đến Ban quản lý khu kinh tế mới làm một thời gian. Nếu cậu đồng ý, những khoản tiền cậu nợ trong Phòng, tôi sẽ miễn trừ cho cậu bốn mươi phần trăm, ngoài ra nếu thành tích trong công tác của cậu tốt, Phòng và Ban quản lý đều có khen thưởng khác!
Cái gì?
Hồ Phi hơi giật mình, Phùng Vi Quốc lại càng ngạc nhiên hơn.
Trần Kinh thở dài một hơi, nói:
- Tôi không gạt cậu, hiện nay công việc ở Ban quản lý vùng kinh tế mới rất khó khăn! Nhưng dù có khó khăn, vẫn cần phải có người làm! Hồ Phi à, cậu làm công việc này, chính là cơ hội để cậu lập công chuộc tội, cậu làm tốt, tôi nhất định sẽ thưởng cho cậu, những việc trước kia tôi sẽ đều bỏ qua hết!
- Nhưng nếu cậu ở Ban quản lý còn dám làm bậy, còn không nghe lời khuyên…
Mắt hắn liếc nhìn Phùng Vi Quốc một cái, bưng tách trà lên, nói:
- Còn dám cò kè mặc cả, hậu quả tự cậu hãy nghĩ rõ ràng đó!
- Phó phòng Phùng, anh cảm thấy thế nào? Tôi để Hồ Phi đến chỗ anh, anh có ý kiến gì không?
Phùng Vi Quốc ngượng ngùng khẽ cười, nói:
- Tiểu Hồ nếu muốn đến Ban quản lý, điều này là một trợ lực lớn đối với chúng tôi, niềm tin của tôi sẽ tăng thêm nhiều hơn!
Trần Kinh cười ha hả, tiếng cười còn vang vọng cả căn phòng, hắn giơ tay chỉ về phía Hồ Phi, với cái miệng không cần nghi ngờ nói:
- Vậy thì quyết định như vậy đi! Hồ Phi, tôi còn ngoại lệ một lần, giúp cậu một lần nói dối trước mặt bố mẹ cậu, nhưng, ta nói dối trước mặt họ, sau này cậu tuyệt đối không được lừa người trong nhà tiền tiêu vặt!
Hồ Phi lúc này mới tươi cười rạng rỡ, y từ ghế Sô pha đứng dậy, nói:
- Được! tôi nhât định cải tà quy chính làm tốt việc của mình, không phải là khu kinh tế mới sao? Cũng không phải là đâm rồng hang hổ, có trưởng phòng Trần anh giúp chúng tôi ổn định tình hình, chúng tôi cũng dám xông pha!
Hãy ít tâng bốc đi! Sau này cậu cần phục tùng sự lãnh đạo của phó phòng Phùng, tốt nhất cậu hãy nêu cao những tài cán lanh lợi của con đường bất chính đó vào công việc, như vậy, cha cậu coi như có thể trút được gánh nặng!
Trần Kinh già vờ cả giận nói.
Tôi không nịnh hót, thật sự không nịnh hót! Nhưng trưởng phòng Trần, tôi thật sự rất khâm phục anh, anh thật sự quá lợi hại! Điều tôi nói là sự thật, những lời này nếu trái với lương tâm, tôi sẽ bị sét trên trời đánh!
Hồ Phi nói, y là người nói không sợ, chết cũng không từ!
Trần Kinh nhìn mắt nhìn y:
- Miệng đã lộ đầy ra còn chạy tàu, còn sét đánh trên trời đều đã đến đây, cậu nói thử xem, tôi lợi hại ở chỗ nào, đáng để cậu khâm phục!
Hồ Phi liếc mắt, nói:
- Cái đó….Cái đó, tôi nói anh không được giận, tôi vẫn có một nghi vấn muốn thỉnh giáo, chính là cái đó…Theo đuổi các cô gái, có phải có tuyệt chiêu gì có thể sử dụng sao, tại sao tôi luôn thiếu một chút cái đó?
Trần Kinh trong nháy mắt trở nên cứng đơ, Phùng Vi Quốc nghiêm chỉnh bên cạnh chuẩn bị nghe Hồ Phi có kiến giải độc đáo lại càng không biết nên khóc hay cười, không khí trong phòng trở nên vô cùng kì lạ….
Phùng Vi Quốc vẫn mong ngóng nhiều ngày như vậy, hôm nay thật vất vả chờ cơ hội để đến báo cáo công việc với Trần Kinh, cũng muốn muốn nắm bắt lấy cơ hội này, có thể cùng trao đổi tâm sự nhiều hơn với Trần Kinh, tốt nhất để lại được ấn tượng tốt đối với Trần Kinh.
Phùng Vi Quốc là người lanh lợi, y biết khu kinh tế mới này phiền toái, một mặt y lo lắng rằng Trần Kinh lợi dụng nó lên mặt để sắp xếp công việc ở khu kinh tế mới.
Nhưng mặt khác, y cũng biết rõ, khu kinh tế mới vấn đề khó khăn này. Ở một ý nghĩa nào đó chính là bùa hộ thân của y, chỉ cần một ngày không giải quyết vấn đề ở vùng kinh tế mới, Phùng Vi Quốc như y sẽ còn giá trị để tồn tại, coi như trên tay y vẫn còn mấy con bài tẩy.
Ngày xưa, còn có người còn nuôi kẻ cướp bên ngoài để tự bảo vệ mình, chiến tranh ở biên thùy, không phải không chịu nổi, nhưng không chiến thắng hoàn toàn, điều này thực ra là đạo lý sinh tồn, hiện tại cái đạo lý sinh tồn này đối với Phùng Vi Quốc cũng rất thích hợp, đó chính là lý do mà hôm nay Phùng Vi Quốc đến gặp Trần Kinh.
Bắt đầu từ khi hai người nói chuyện với nhau đến bây giờ, toàn bộ đều trong dự tính của Phùng Vi Quốc, hơn nữa đúng vào lúc này, Hồ Phi bất ngờ đi ra giữa đường.
Hồ Phi là người như thế nào, Phùng Vi Quốc là người biết rõ nhất, điển hình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hơn nữa lại ỷ vào tư cách của ông bố, ở diễn đàn chính trị Lễ Hà chính là tên quỷ phá đám có tiếng.
Phùng Vi Quốc và y đã đi lại với nhau rất nhiều, Hồ Phi luôn mang theo một chút cái gọi là ông chủ để quen biết với Phùng Vi Quốc, thật ra phần lớn mọi người đều không tin tưởng, có một số công ty túi da cũng muốn tiến vào khu kinh tế mới, giành được sự ưu đãi ở khu kinh tế mới, có lúc khiến Phùng Vi Quốc rất bị động.
Nhưng đối với Hồ Phi, Phùng Vi Quốc không dám có sai lầm, bỏ qua một người bố đầy tư cách của y, bản thân Hồ Phi cũng là người cầm đầu lũ quỷ phá hoại, ai lại đâm đầu vào sai lầm như vậy, đó không phải chính mình không tìm được sự thuần phục và sự bình tĩnh của chính mình sao?
- Trưởng phòng Trần, có chuyện này…Tôi…Tôi…
Hồ Phi bước vào cửa có chút căng thẳng, nói chuyện đều lắp ba lắp bắp.
Phùng Vi Quốc nhìn thấy như mở rộng tầm mắt, y không khỏi liếc nhìn Trần Kinh một cái, trong lòng âm thầm nghiêm nghị.
Bản lĩnh của Hồ Phi y đã từng mở rộng tầm mắt chứng kiến ở Lễ Hà chỉ có Hồ Quốc Lâm mới có thể khống chế được y, hôm nay tại sao trước mặt Trưởng phòng Trần lại trở lên ngoan ngoãn đến như vậy?
Cha tôi muốn mời anh đến nhà tôi làm khách! Tôi…Tôi…đến đây để nói với anh chuyện này!
Hồ Phi nói chuyện, xem bộ dạng của y rất nhanh nhẹn, không có chút nào có dáng vẻ bệ vệ như bình thường cửa y?
Trần Kinh khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó hiểu, hắn và Hồ Quốc Lâm chưa bao giờ gặp mặt, làm sao Hồ Quốc Lâm lại mời mình ăn cơm?
Hồ Phi, cậu hãy nói thật ra, chuyện này là thế nào?
Trưởng phòng Trần trừng mắt nhìn Hồ Phi.
Hồ Phi nhìn thoáng qua Phùng Vi Quốc nuốt nước miếng nói:
- Trưởng phòng Trần , gần đây tôi bị quản lý rất chặt, ngày hôm đó cũng chưa cảm ơn anh, mong anh thông cảm đến thăm gia đình tôi một lần được không?
Trần Kinh sửng sốt nhìn Phùng Vi Quốc một cái, Phùng Vi Quốc lại trở nên mê muội.
Trần Kinh mời Hồ Phi ngồi xuống, rót cho y cốc trà, để y nõi rõ ngọn nguồn.
Trần Kinh xử lý Hồ Phi ra bên ngoài ký giấy lung tung, hắn trừ tiền thưởng thất lạc của Hồ Phi và một phần tiền lương thưởng hiệu quả, Hồ Phi vừa mới tham gia công việc, tiền lương vốn không cao, tiền lương ở thẻ tài chính chì có mấy trăm đồng, trước đây tiền lương cộng thêm với tiền thưởng thành tích và hiệu quả công việc cũng đều không đủ mấy trăm tiền lương của một tháng của y, làm sao có thể đủ dùng?
Không có tiền để tiêu, Hồ Phi đã nghĩ mỗi ngày đều về nhà đặc biệt sớm như thường lệ, bố và mẹ nhìn thấy con trai không giống như trước, liền cảm thấy ngạc nhiên! Hồ Phi vừa thông suốt khỏi sự mù quáng, nói nhân cách trưởng phòng mới nhậm chức của Phòng kinh tế thương mại có sức hấp dẫn khó lường, chính hắn đã cải tà quy chính dưới tác động của trưởng phòng Trần, từ nay về sau sẽ nghiêm túc làm việc.
Cha mẹ yêu thương con cái, mẹ của Hồ Phi vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đưa cho Hồ Phi một ngàn đồng.
Có được tiền, Hồ Phi không chịu nổi sự mê hoặc, buổi tối lại chơi bời đàng điếm, bố và mẹ vừa nhìn thấy con trai như thế trở về? Hồ Phi liền hoảng hốt, nói rằng gần đây có biểu hiện tốt ở đơn vị, lãnh đạo rất vui, sắp xếp cho y rất nhiều cuộc bữa tiệc, y dựa vào cái lưỡi ba tấc không mục nát, dám nói chính mình thành một người đồng chí tốt trong công việc!
Quả nhiên, bận rộn một lúc, Hồ Phi lại về nhà đúng giờ, sau đó lại dùng lời ngon ngọt để lừa mẹ lần nữa.
Những chiêu thức như vậy diễn ra vài lần, trong lòng hai người già đã có chút nghi ngờ, hai người cùng hợp kế lại, để cho Hồ Phi mời Trần Kinh đến nhà ăn cơm, thực sự muốn hiểu thêm về tình hình của con.
Lần này, Hồ Phi dần dần gây thành một con mèo bị người khác giẫm lên đuôi, y vắt óc suy nghĩ vẫn không có đối sách, cuối cùng không thể lệ, đành phải xông thẳng vào văn phòng Trần Kinh chủ động nêu ra vấn đề.
Hồ Phi nói xong chuyện này một cách êm tai, y nói:
- Trưởng phòng….Trần…anh nhất thiết không được đâm chọc chuyện này trước mặt bố mẹ tôi, tôi…tôi…Bảo đảm sẽ làm việc chăm chỉ là được rồi, sau này tuyệt đối phục tùng sự lãnh đạo của anh, tuyệt đối không thay đổi!
Tôi ở bên ngoài lấy danh nghĩa của Phòng gây ra những chuyện đó, vay những khoản tiền, tôi sẽ trả, chỉ cần…
Hồ Phi nói ra vô cùng tội nghiệp, y sinh ra cao cao to to, bộ dạng khôi ngô, nhưng lại mềm yếu như vậy, lại khác một trời một vực với hình tượng của y, làm cho người ta vô cùng ngạc nhiên.
Trần Kinh ngắt lời y, nói:
- Được rồi, Hồ Phi, cậu không được đóng kịch trước mặt tôi nữa! Trước mặt bố mẹ cậu tôi sẽ nói tốt cho cậu, cũng không phải giúp cậu lừa tiền tiêu vặt sao? Cậui đã hiểu tính cách của tôi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm như vậy sao?
Hồ Phi sửng sốt, nét mặt bỗng chốc đỏ bừng, cả thân người giống như quả bóng cao su bị xì hơi ngồi mềm oặt trên ghế Sô pha.
Đợi một lát, Trần Kinh trừng mắt nhìn y một cái, nói:
- Hồ Phi à, đàn ông đại trượng phu, làm việc cần quang minh chính đại, đường đường chính chính, cậu chỉ dựa vào bộ dáng hiện tại, làm sao có thể bước đến chỗ tốt được? Cậu hãy thử xem tiền đồ của mình, vì lừa một chút tiền tiêu vặt, tiêu đi một cái giá lớn như vậy, đáng giá lắm sao?
Hồ Phi đỏ mặt, dạ dạ vâng vâng nói:
- Trưởng phòng Trần….Gần đây tôi thật sự hơi thiếu tiền, nếu không, những chuyện nợ nần anh hãy từ từ, tôi…
Anh nói chuyện đó có thể từ từ được sao? Lúc đó cậu quơ bút ký vào tờ giấy đó, tại sao không nghĩ đến ngày hôm nay?
Trần Kinh quắc mắt nói.
Hồ Phi cứng miệng không nói nữa, liền ngồi trên ghế Sô pha, giống như một đứa trẻ chịu oan ức.
Phùng Vi Quốc bên cạnh nhìn thấy có chút không đành lòng, y xem xét Trần Kinh, lại nhìn Hồ Phi. Bỗng nhiên y nghĩ rằng, từ tuổi tác của Trần Kinh, so với Hồ Phi dường như không kém nhau là mấy, có thể Trần Kinh hơi lớn hơn một chút so với Hồ Phi.
Nhưng bây giờ nhìn hai người, làm sao có chút điểm giống nhau giữa hai bạn cùng lứa tuổi? Hồ Phi trước mặt Trần Kinh giống như đứa trẻ xảo quyệt, thật sự là một đứa trẻ, Trần Kinh hoàn toàn thành thạo trong việc khống chế y, khiến cho toàn bộ tính khí của y cũng không còn.
Được rồi, không cần làm điệu bộ như vậy nữa!
Trần Kinh nói
- Tôi cho cậu một con đường, tự cậu hãy cân nhắc một chút!
Con đường gì?
Hồ Phi từ ghế Sô pha bật dậy, vẻ mặt rất xúc động, thật sự giống như người chết đuối vớ được cọc.
Trần Kinh khẽ chau mày, Hồ Phi vội vàng lấy tay gãi gãi đầu, cười ngây ngô, mông lại chậm rãi ngồi xuống ghế Sô pha.
Trên dưới của Phòng kinh tế thương mại, vẫn có tin đồn đại, nghe nói trưởng phòng Trần ghét nhất cán bộ hấp tấp, gặp chuyện hoang mang, kích động, hấp ta hấp tấp, đối với trưởng phòng Trần đó là tối kị, Hồ Phi đương nhiên đã nghe thấy lời đồn đại này, vì vậy Trần Kinh khi nhíu mày, y lập tức ý thức được điều này.
Mà chính hành động theo bản năng này, Phùng Vi Quốc ở bên cạnh trong lòng cũng xúc động, y làm nhiều năm như vậy ở sở kinh tế thương mại, tên Hồ Phi này còn dám đi vệ sinh trên đầu y, Trần Kinh mới chỉ đến đây mấy ngày, tên này đã bị hắn làm cho bị giáng xuống cứng đờ, từ điểm này có thể thấy, Phùng Vi Quốc không thể không khâm phục sự lợi hại của Trần Kinh.
Trần Kinh chỉ vào Phùng Vi Quốc, nói với Hồ Phi:
- Chỗ Phó phòng Phùng đó hiện ra vẫn đang cần nhân sự, tôi muốn điều cậu đến Ban quản lý khu kinh tế mới làm một thời gian. Nếu cậu đồng ý, những khoản tiền cậu nợ trong Phòng, tôi sẽ miễn trừ cho cậu bốn mươi phần trăm, ngoài ra nếu thành tích trong công tác của cậu tốt, Phòng và Ban quản lý đều có khen thưởng khác!
Cái gì?
Hồ Phi hơi giật mình, Phùng Vi Quốc lại càng ngạc nhiên hơn.
Trần Kinh thở dài một hơi, nói:
- Tôi không gạt cậu, hiện nay công việc ở Ban quản lý vùng kinh tế mới rất khó khăn! Nhưng dù có khó khăn, vẫn cần phải có người làm! Hồ Phi à, cậu làm công việc này, chính là cơ hội để cậu lập công chuộc tội, cậu làm tốt, tôi nhất định sẽ thưởng cho cậu, những việc trước kia tôi sẽ đều bỏ qua hết!
- Nhưng nếu cậu ở Ban quản lý còn dám làm bậy, còn không nghe lời khuyên…
Mắt hắn liếc nhìn Phùng Vi Quốc một cái, bưng tách trà lên, nói:
- Còn dám cò kè mặc cả, hậu quả tự cậu hãy nghĩ rõ ràng đó!
- Phó phòng Phùng, anh cảm thấy thế nào? Tôi để Hồ Phi đến chỗ anh, anh có ý kiến gì không?
Phùng Vi Quốc ngượng ngùng khẽ cười, nói:
- Tiểu Hồ nếu muốn đến Ban quản lý, điều này là một trợ lực lớn đối với chúng tôi, niềm tin của tôi sẽ tăng thêm nhiều hơn!
Trần Kinh cười ha hả, tiếng cười còn vang vọng cả căn phòng, hắn giơ tay chỉ về phía Hồ Phi, với cái miệng không cần nghi ngờ nói:
- Vậy thì quyết định như vậy đi! Hồ Phi, tôi còn ngoại lệ một lần, giúp cậu một lần nói dối trước mặt bố mẹ cậu, nhưng, ta nói dối trước mặt họ, sau này cậu tuyệt đối không được lừa người trong nhà tiền tiêu vặt!
Hồ Phi lúc này mới tươi cười rạng rỡ, y từ ghế Sô pha đứng dậy, nói:
- Được! tôi nhât định cải tà quy chính làm tốt việc của mình, không phải là khu kinh tế mới sao? Cũng không phải là đâm rồng hang hổ, có trưởng phòng Trần anh giúp chúng tôi ổn định tình hình, chúng tôi cũng dám xông pha!
Hãy ít tâng bốc đi! Sau này cậu cần phục tùng sự lãnh đạo của phó phòng Phùng, tốt nhất cậu hãy nêu cao những tài cán lanh lợi của con đường bất chính đó vào công việc, như vậy, cha cậu coi như có thể trút được gánh nặng!
Trần Kinh già vờ cả giận nói.
Tôi không nịnh hót, thật sự không nịnh hót! Nhưng trưởng phòng Trần, tôi thật sự rất khâm phục anh, anh thật sự quá lợi hại! Điều tôi nói là sự thật, những lời này nếu trái với lương tâm, tôi sẽ bị sét trên trời đánh!
Hồ Phi nói, y là người nói không sợ, chết cũng không từ!
Trần Kinh nhìn mắt nhìn y:
- Miệng đã lộ đầy ra còn chạy tàu, còn sét đánh trên trời đều đã đến đây, cậu nói thử xem, tôi lợi hại ở chỗ nào, đáng để cậu khâm phục!
Hồ Phi liếc mắt, nói:
- Cái đó….Cái đó, tôi nói anh không được giận, tôi vẫn có một nghi vấn muốn thỉnh giáo, chính là cái đó…Theo đuổi các cô gái, có phải có tuyệt chiêu gì có thể sử dụng sao, tại sao tôi luôn thiếu một chút cái đó?
Trần Kinh trong nháy mắt trở nên cứng đơ, Phùng Vi Quốc nghiêm chỉnh bên cạnh chuẩn bị nghe Hồ Phi có kiến giải độc đáo lại càng không biết nên khóc hay cười, không khí trong phòng trở nên vô cùng kì lạ….
Tác giả :
Tịch Mịch Độc Nam Hoa