Quán Rượu Cát Tường
Chương 6-1
Edit: Yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Giống như Mạc Tầm dự đoán, một buổi đại hội chia sẻ đồ cổ trân quý được mở vì các vị phu nhân và tiểu thư quan viên, thuận lợi khiến cho danh hiệu của quán rượu Cát Tường tiến vào tầng lớp thượng lưu, không chỉ như thế, trong ngày khai trương trước cửa quán rượu ngựa xe có thể nói là như nước, tiếng người ồn ào, đám dân chúng bình dân ai ai cũng tranh giành đi vào nơi ngày thường có vẻ ẩn mật ở góc đường này, việc này là hiện tượng lạ khó gặp.
Hách Liên phu nhân cũng là bà chủ của quán rượu – Mạc Tầm, hôm nay cũng rất bận rộn, mang bụng bầu hơn bốn tháng, không ngừng đi qua đi lại giữa đám khách mời, bước từng bước từng bước lôi kéo tay đối phương đưa phiếu tiếp đãi cùng phiếu ưu đãi của quan rượu, phía trên còn viết phương thức hẹn trước và địa chỉ của quán rượu, còn lấy sợi tơ màu hồng nhạt buộc lễ vật lại, đưa cho các tiểu thư và phu nhân quan viên một phần.
Sau đại hội chia sẻ đồ cổ, chính là một màn kịch quan trọng, một đám mỹ nam cùng các loại mãnh nam do Mạc Tầm lựa chọn kĩ lưỡng, thẹn thùng thở nhẹ thay phiên nhau lên sân khấu trong tiếng hô ở dưới đài, mỗi người đều tự biểu diễn một đoạn tài nghệ, cầm kỳ thi họa cùng võ thuật đều được diễn ra, còn làm cho các phu nhân tiểu thư dưới đài tự dộng hỗ trợ làm thơ, làm nóng cả sân khấu, cũng làm cho đám nam nhân cùng khách mời của quán rượu thoáng cái quen ngay.
Đây tuyệt đối là một buổi tiệc khai trương rất thành công, nhưng Mạc Tầm lại có vẻ hơi rầu rĩ không vui, không ngừng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thực ra là đang chờ đợi một hình bóng đã lâu không gặp.
Hôm nay là ngày lớn của Mạc Tầm – nàng, mặc dù quán rượu này khách nam không vào, nhưng nàng vẫn gửi thư mời cho phu quân Hách Liên Kỳ của nàng, hy vọng hắn có thể đến chia sẻ niềm vui với nàng —— mặc kệ buổi tiệc hôm nay thành công hay thất bại, dù sao đây cũng là một bước nhảy rất lớn của nàng về phía trước.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn không xuất hiện…
Là vì cho rằng nàng đã đánh mất mặt mũi của hắn sao? Bởi vì ở niên đại này nàng đã mở ra một quán rượu mà người khác chưa từng mở cũng không nghĩ sẽ mở ư? Hay là căn bản hắn không quan tâm? Bởi vì hắn không yêu nàng, chỉ muốn đứa con trong bụng nàng, cho nên mọi thứ về nàng, hắn thật sự chẳng quan tâm?
Trong quán rượu vẫn ồn ào huyên náo, sân khấu đang nóng dần, Mạc Tầm lại lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, xuyên qua sân nhà tới cửa lớn…
“Trang chủ đã tới chưa?” Nàng hỏi Hà Tấn người giúp nàng giữ cửa ngày hôm nay.
Hà Tấn lắc đầu: “Không thấy Trang chủ, trái lại ta lại thấy tiểu tử Vô Mộng kia lén lút chuồn ra ngoài.”
“Vô Mộng sao?” Mạc Tầm nhẹ nhàng mím môi: “Ta còn đang tự hỏi sao hôm nay hắn lại ngoan như vậy? Còn phối hợp lên sân khấu biểu diễn võ nghệ xuất sắc, khiến cho các phu nhân cùng tiểu thư hưng phấn hét lên, không ngờ tới cuối cùng hắn vẫn chuồn êm.”
“Tiểu thư, tính tình Vô Mộng không ổn định, cũng không nghe theo tiểu thư, có lẽ hắn vốn không thích hợp ở đây…”
“Đúng vậy, là ta bắt ép hắn mà, có điều không còn cách nào khác, những khách nhân kia đều thích, cho nên nếu có thể giữ lại thì giữ, chỉ cần hắn không gây tai họa gì để ta giải quyết, thì dựa theo hắn hết đi.”
Lúc này, nàng tận lực giữ khoảng cách với Vô Mộng —— Trong lòng cũng giữ khoảng cách với hắn.
Ai bảo khi nàng nhìn vào đôi mắt của hắn thì tim sẽ đập loạn chứ?
Còn có, nàng sẽ luôn nhớ tới khoảnh khắc khi tay hắn vuốt ve mặt nàng, cảm thấy tim đập nhanh kỳ lạ.
Nhưng nàng cũng muốn Hách Liên Kỳ, dù sao hắn cũng là nam nhân đầu tiên của nàng…
Haiz…
Haiz… Haiz…
Là vì trở thành phụ nữ có thai, cho nên mới suốt ngày suy nghĩ miên man sao? Thường thường lúc thì vui vẻ lúc thì khó chịu, lúc thì vui mừng lúc thì buồn rầu, làm cho bản thân mình cũng sắp phiền chết.
Mạc Tầm có phần mất hứng thú vén váy lên ngồi trên bậc cửa, hai tay nâng má, nhìn chiếc xe ngựa dừng ở cạnh cửa, mấy con ngựa thấy nàng mặc đồ màu đỏ còn nhìn nàng phì phì mấy hơi, vó ngựa có phần đạp đá không yên.
Chẹp… thật sự là đủ rồi…
“Bọn mày cũng không phải là trâu chọi, làm gì mà nhìn thấy ta mặc đồ màu đỏ thì đạp loạn?” Mạc Tầm buồn cười nhìn, duỗi chân hướng về bọn chúng giả vờ đá đá: “Đi đi đi, đừng cản trở mắt ta, ta đang rất phiền, nghe thấy không?”
Hà Tấn ở một bên thấy thế hỏi: “Muốn ta đưa bọn chúng tới một nơi khác không?”
Mạc Tầm ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, cười nói: “Không vội, huynh cũng mệt mỏi suốt ngày, nếu không phải hôm nay có nhiều khách quý đến, sợ có gì đó phiền toái, thì cũng sẽ không để huynh giữ cửa đâu, ngày mai ta cho phép huynh nghỉ ngơi đấy.”
“Tiểu nhân không cần nghỉ ngơi.”
“Cho dù huynh không có nhà để về, cũng phải sắp xếp nghỉ ngơi, đi dạo trên đường hoặc là tìm cô nương nào đó chẳng hạn, dù sao cũng phải để mình nghỉ ngơi một chút chứ, phải không?”
“Tiểu thư…”
“Được rồi, không cần bàn nữa, cứ như vậy đi.” Mạc Tầm đứng dậy, định quay vào trong quán rượu, bỗng nàng cảm thấy một cơn hoa mắt chống mặt kéo tới, cả người ngã sang một bên…
Hà Tấn vội vàng đưa tay ôm lấy nàng: “Tiểu thư! Người làm sao vậy?”
“Ta… không có việc gì, đừng lo lắng.” Mạc Tầm lắc đầu, muốn thoát ra khỏi ngực hắn nhưng lại không có sức lực, cảm thấy bầu trời cũng chuyển thành tối đen, đành phải gắt gao bám vào cánh tay hắn.
“Nàng đang làm gì thế?” Hách Liên Kỳ đạp ánh trăng mà đến, phe phẩy quạt xếp, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên ở phía sau bọn họ.
Nghe thấy tiếng hắn, cơ thể Mạc Tầm có hơi chấn động, ngoái đầu lại nhìn, rốt cuộc thấy phu quân mà nàng trông ngóng đã lâu.
Ngày đó, nàng ra đi thật tiêu sái, còn nói về sau hắn không được gặp nàng, hắn cũng tiêu sái buông tay nàng ra, mấy tháng tiếp theo đều chẳng quan tâm đến nàng…
Nhưng, hắn cuối cùng cũng đến đây, không phải là thực sự không quan tâm đến nàng, nghĩ đến đây, mũi Mạc Tầm có một trận chua xót, trong nháy mắt hốc mắt nhoi nhói không thôi.
Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, nàng vội vàng xoay người lại cúi đầu, đưa tay lau đi.
“Tiểu thư, người thật sự không có việc gì chứ?” Hà Tấn thấy nàng khóc, đôi mắt hồng hồng, không thèm để ý đến Hách Liên Kỳ đang đứng ở phía trước nhìn bọn họ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Ta giúp người tìm đại phu tới đây nhé?”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Hách Liên Kỳ ở một bên vẫn nghe thấy, nhíu mày lại, di chuyển sang, tay dài duỗi ra kéo nàng từ trong lòng Hà Tấn khẽ ôm vào ngực, đưa tay bắt mạch của nàng…
Mạc Tầm ngoan ngoãn không lộn xộn, bởi vì đầu bị choáng váng chân lại nhũn, thật sự không có sức lực cáu kỉnh với nam nhân này, cứ như vậy dứt khoát tựa vào trong lòng hắn, cảm thụ một chút dịu dàng trong vòng tay của nam nhân này.
“Gần đây nàng chưa ăn cơm sao? Đang có thai, khí huyết không đủ, cơ thể quá mức mệt mỏi sẽ chịu không nổi, nàng… ” Hách Liên Kỳ hạ mắt muốn quở trách nàng vài câu, lại thấy nàng tựa như con mèo yên lặng, bộ dáng lại nhỏ nhẹ ghé vào ngực hắn, bỗng dưng hắn im lặng không nói tiếng nào.
Xem ra, nàng thật sự rất không thoải mái, mới có thể nhu thuận tựa vào trong lòng “phu quân” mấy tháng này không thấy hắn mà không có “giương nanh múa vuốt”.
Không chút suy nghĩ, Hách Liên Kỳ chặn ngang ôm lấy nàng, đi vào trong quán rượu.
Nàng đưa tay ôm chặt cổ của hắn, không ngờ hắn sẽ đối xử với nàng như vậy, trong đầu có chút thẹn thùng cũng có chút vui sướng, vào giờ phút này, nàng cũng mới phát hiện ra, thì ra mình rất nhớ hắn.
Theo bản năng, nàng ghé sát vào trong ngực hắn một chút, nếu có thể, nàng thật muốn gắt gao ôm hắn, nói cho hắn —— nàng nhớ hắn.
Hà Tấn không yên lòng nhìn theo bóng lưng của hai người.
Vốn định chỉ cho Hách Liên Kỳ, người lần đầu tiên đến quán rượu biết phương hướng một chút, lại thấy hắn quen thuộc cửa nẻo, quả thực có thể nói là chính xác tìm được khuê phòng của Lãng Minh Nguyệt, đá cửa mà vào.
Hà Tấn nhíu mày, không theo vào nữa. Dù nói như thế nào, Hách Liên Kỳ cũng là trượng phu của tiểu thư, tiểu thư trông mong hắn suốt ngày, hắn có thể đến, thân thể tiểu thư có thể sẽ rất nhanh tốt hơn một chút? Nhưng, vì sao Hách Liên Kỳ lại đối với phương hướng trong quán rượu không một chút xa lạ? Chẳng lẽ, lúc trước hắn đã lén lút vào đây?
Nghĩ xong, Hà Tấn chậm rãi xoay người rời khỏi, lại gặp phải Tình Nhi bước đi vội vã…
“Huynh có nhìn thấy phu nhân nhà ta không? Hà Tấn.” Không nghĩ tới mới chỉ chớp mắt, phu nhân đã không thấy tăm hơi, các phu nhân trong quán rượu đang la hét tìm người đây.
“Tiểu thư không thoải mái, Trang chủ ôm người vào phòng nghỉ ngơi rồi.” Hà Tấn vẫn kiên trì gọi Lãng Minh Nguyệt là tiểu thư, mà không phải là gọi phu nhân như Tình Nhi nàng.
“Hả? Trang chủ đến đây? Phu nhân nàng… thân thể không thoải mái ư? Trời ạ, nhất định Trang chủ sẽ trách ta, trách ta không chăm sóc tốt cho phu nhân…..” Tình Nhi có chút luống cuống.
“Hắn có dặn dò cô chăm sóc tốt cho phu nhân sao? Mấy tháng nay, hắn chưa từng bước vào quán rượu một bước, có thể nói là chẳng quan tâm đến tiểu thư…”
“Trang chủ không có không quan tâm đến phu nhân.” Tình Nhi nhẹ giọng bất bình giúp Trang chủ, cũng không muốn người bên ngoài cho rằng phu nhân nhà nàng đã bị lạnh nhạt, nói tiếp: “Thường thường Đao thúc ở trong Trang sẽ đưa tới một chén thuốc cho phu nhân điều dưỡng cơ thể, trong Trang cũng đưa đồ ăn ngon mặc đẹp ở trong cung đến, Trang chủ cũng sẽ kêu Đao thúc tặng đồ cho phu nhân, ngoại trừ không tự mình tới thăm người ra, Trang chủ đối với phu nhân cũng có thể nói là rất tốt.”
Tình Nhi càng nói càng nhỏ giọng, nghĩ đến mỗi lần Đao thúc đến đều nhắc nhở nàng chuyện Trang chủ dặn dò chăm sóc tốt cho phu nhân, trong đầu còn có chút hoảng hốt… Phu nhân đừng xảy ra chuyện gì mới tốt, nếu không, nhất định nàng sẽ bị tội danh không chăm sóc chu toàn, haiz…
Hà Tấn nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, thản nhiên liếc mắt về phía phòng của Lãng Minh Nguyệt một cái, tiếp tục bước về phía trước như ban đầu. “Ta quay về cửa chính đây, tự cô đi nhìn tiểu thư một chút đi.”
Tình Nhi bĩu môi nhìn hắn rời đi, nói thầm: “Trong mắt huynh cũng chỉ có tiểu thư của huynh thôi sao? Sẽ không liếc mắt nhìn ta nhiều hơn một cái? Cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được mà.”
Nhưng, người kia vẫn tiếp tục bước đi xa? Cái đồ đầu gỗ ngu ngốc kia… Nếu nàng không chính miệng nói với hắn, chỉ sợ vĩnh viễn hắn cũng sẽ không biết, nàng thích hắn…
Nhưng biết thì như thế nào? Trong mắt hắn ngoại trừ tiểu thư ra, chỉ sợ ai cũng không chứa đi?
***
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Rõ ràng là bọn họ đang chiến tranh lạnh, rõ ràng nam nhân này còn cảnh cáo không dưới một lần, không được yêu hắn, nhưng lần này hắn tới bên cạnh nàng, lại làm cho nàng cảm thấy cử chỉ lời nói của hắn đối với nàng có chút khác biệt, như là để tâm hơn một chút, mặc kệ là cử chỉ, ánh mắt hay là lời nói, thoạt nhìn giống như không có gì thay đổi, nhưng lại không giống nhau…
Mạc Tầm nhìn hắn bưng chén thuốc Tình Nhi vừa mới đưa vào ở bên môi thổi nhẹ, sợ nàng sẽ cảm thấy đắng, còn gọi Tình Nhi ra phố mua kẹo cho nàng, cứ như vậy cho người cầm đến, tự mình lại rất tự nhiên nhận nhiệm vụ cho nàng uống thuốc này.
Còn có, khi hắn ôm nàng vào trong phòng, cúi đầu nhìn vẻ mặt của nàng thì ít đi một phần lạnh lùng, nhiều hơn một phần ôn nhu, như là muốn đối xử tốt với nàng, mà không phải giống trước kia muốn gạt bỏ nàng ra khỏi cuộc sống của hắn.
Là nàng suy nghĩ quá nhiều sao? Hay là trong quãng thời gian không gặp hắn, đã xảy ra một số chuyện gì đó mà nàng lại không biết?
Thìa thuốc đột nhiên để sát vào bên môi nàng, Mạc Tầm phục hồi tinh thần liếc nhìn hắn, nàng thản nhiên đưa mũi hít vào mùi thuốc đông y nhè nhẹ vị đắng, khẽ chau mày lại.
“Ngoan, uống hết đi, như vậy tinh thần mới phục hồi nhanh được.” Khóe môi Hách Liên Kỳ cười, dỗ dành nàng.
Hắn biết nàng sợ đắng, lúc hắn dịch dung thành “Vô Mộng” ngày ngày trong khoảng thời gian này đều chờ đợi ở bên cạnh nàng, hắn luôn luôn trông thấy tình cảnh Tình Nhi ớ sau lưng nàng, cầu nàng uống hết chén thuốc, cuối cùng nàng mới không cam lòng rưng rưng nuốt từng ngụm thuốc.
Bộ dáng vô cùng thú vị.
Hắn thân là Vô Mộng, lúc ấy chỉ có thể ở vên cạnh cười trộm, nhưng hôm nay, hắn dĩ nhiên có thể dùng thân phận trượng phu của nàng ở bên cạnh nàng, lừa gạt nàng uống hết thuốc… Trong lòng lại vì tiến thêm một bước như vậy mà cảm thấy một cơn khuây khỏa không nói nên lời.
Không để hắn nói thêm lần nào nữa, Mạc Tầm đã nhu thuận uống hết thuốc, càng chau mày lại, sau đó hắn lại đưa tới miệng nàng lần thứ hai thứ ba thứ tư, mãi cho đến khi rốt cục chén thuốc kia nhìn thấy đáy… Đắng đến mức nàng muốn phun ra, tay nhẹ xoa ngực rồi lại bịt mồm, không ngờ, trong phút chốc một viên kẹo ngọt được đưa vào trong miệng nàng, trong miệng lập tức trở nên ngọt, phút chốc làm cho toàn bộ vị đắng trong miệng và cổ họng tản hết đi…
Giống như Mạc Tầm dự đoán, một buổi đại hội chia sẻ đồ cổ trân quý được mở vì các vị phu nhân và tiểu thư quan viên, thuận lợi khiến cho danh hiệu của quán rượu Cát Tường tiến vào tầng lớp thượng lưu, không chỉ như thế, trong ngày khai trương trước cửa quán rượu ngựa xe có thể nói là như nước, tiếng người ồn ào, đám dân chúng bình dân ai ai cũng tranh giành đi vào nơi ngày thường có vẻ ẩn mật ở góc đường này, việc này là hiện tượng lạ khó gặp.
Hách Liên phu nhân cũng là bà chủ của quán rượu – Mạc Tầm, hôm nay cũng rất bận rộn, mang bụng bầu hơn bốn tháng, không ngừng đi qua đi lại giữa đám khách mời, bước từng bước từng bước lôi kéo tay đối phương đưa phiếu tiếp đãi cùng phiếu ưu đãi của quan rượu, phía trên còn viết phương thức hẹn trước và địa chỉ của quán rượu, còn lấy sợi tơ màu hồng nhạt buộc lễ vật lại, đưa cho các tiểu thư và phu nhân quan viên một phần.
Sau đại hội chia sẻ đồ cổ, chính là một màn kịch quan trọng, một đám mỹ nam cùng các loại mãnh nam do Mạc Tầm lựa chọn kĩ lưỡng, thẹn thùng thở nhẹ thay phiên nhau lên sân khấu trong tiếng hô ở dưới đài, mỗi người đều tự biểu diễn một đoạn tài nghệ, cầm kỳ thi họa cùng võ thuật đều được diễn ra, còn làm cho các phu nhân tiểu thư dưới đài tự dộng hỗ trợ làm thơ, làm nóng cả sân khấu, cũng làm cho đám nam nhân cùng khách mời của quán rượu thoáng cái quen ngay.
Đây tuyệt đối là một buổi tiệc khai trương rất thành công, nhưng Mạc Tầm lại có vẻ hơi rầu rĩ không vui, không ngừng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thực ra là đang chờ đợi một hình bóng đã lâu không gặp.
Hôm nay là ngày lớn của Mạc Tầm – nàng, mặc dù quán rượu này khách nam không vào, nhưng nàng vẫn gửi thư mời cho phu quân Hách Liên Kỳ của nàng, hy vọng hắn có thể đến chia sẻ niềm vui với nàng —— mặc kệ buổi tiệc hôm nay thành công hay thất bại, dù sao đây cũng là một bước nhảy rất lớn của nàng về phía trước.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn không xuất hiện…
Là vì cho rằng nàng đã đánh mất mặt mũi của hắn sao? Bởi vì ở niên đại này nàng đã mở ra một quán rượu mà người khác chưa từng mở cũng không nghĩ sẽ mở ư? Hay là căn bản hắn không quan tâm? Bởi vì hắn không yêu nàng, chỉ muốn đứa con trong bụng nàng, cho nên mọi thứ về nàng, hắn thật sự chẳng quan tâm?
Trong quán rượu vẫn ồn ào huyên náo, sân khấu đang nóng dần, Mạc Tầm lại lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, xuyên qua sân nhà tới cửa lớn…
“Trang chủ đã tới chưa?” Nàng hỏi Hà Tấn người giúp nàng giữ cửa ngày hôm nay.
Hà Tấn lắc đầu: “Không thấy Trang chủ, trái lại ta lại thấy tiểu tử Vô Mộng kia lén lút chuồn ra ngoài.”
“Vô Mộng sao?” Mạc Tầm nhẹ nhàng mím môi: “Ta còn đang tự hỏi sao hôm nay hắn lại ngoan như vậy? Còn phối hợp lên sân khấu biểu diễn võ nghệ xuất sắc, khiến cho các phu nhân cùng tiểu thư hưng phấn hét lên, không ngờ tới cuối cùng hắn vẫn chuồn êm.”
“Tiểu thư, tính tình Vô Mộng không ổn định, cũng không nghe theo tiểu thư, có lẽ hắn vốn không thích hợp ở đây…”
“Đúng vậy, là ta bắt ép hắn mà, có điều không còn cách nào khác, những khách nhân kia đều thích, cho nên nếu có thể giữ lại thì giữ, chỉ cần hắn không gây tai họa gì để ta giải quyết, thì dựa theo hắn hết đi.”
Lúc này, nàng tận lực giữ khoảng cách với Vô Mộng —— Trong lòng cũng giữ khoảng cách với hắn.
Ai bảo khi nàng nhìn vào đôi mắt của hắn thì tim sẽ đập loạn chứ?
Còn có, nàng sẽ luôn nhớ tới khoảnh khắc khi tay hắn vuốt ve mặt nàng, cảm thấy tim đập nhanh kỳ lạ.
Nhưng nàng cũng muốn Hách Liên Kỳ, dù sao hắn cũng là nam nhân đầu tiên của nàng…
Haiz…
Haiz… Haiz…
Là vì trở thành phụ nữ có thai, cho nên mới suốt ngày suy nghĩ miên man sao? Thường thường lúc thì vui vẻ lúc thì khó chịu, lúc thì vui mừng lúc thì buồn rầu, làm cho bản thân mình cũng sắp phiền chết.
Mạc Tầm có phần mất hứng thú vén váy lên ngồi trên bậc cửa, hai tay nâng má, nhìn chiếc xe ngựa dừng ở cạnh cửa, mấy con ngựa thấy nàng mặc đồ màu đỏ còn nhìn nàng phì phì mấy hơi, vó ngựa có phần đạp đá không yên.
Chẹp… thật sự là đủ rồi…
“Bọn mày cũng không phải là trâu chọi, làm gì mà nhìn thấy ta mặc đồ màu đỏ thì đạp loạn?” Mạc Tầm buồn cười nhìn, duỗi chân hướng về bọn chúng giả vờ đá đá: “Đi đi đi, đừng cản trở mắt ta, ta đang rất phiền, nghe thấy không?”
Hà Tấn ở một bên thấy thế hỏi: “Muốn ta đưa bọn chúng tới một nơi khác không?”
Mạc Tầm ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, cười nói: “Không vội, huynh cũng mệt mỏi suốt ngày, nếu không phải hôm nay có nhiều khách quý đến, sợ có gì đó phiền toái, thì cũng sẽ không để huynh giữ cửa đâu, ngày mai ta cho phép huynh nghỉ ngơi đấy.”
“Tiểu nhân không cần nghỉ ngơi.”
“Cho dù huynh không có nhà để về, cũng phải sắp xếp nghỉ ngơi, đi dạo trên đường hoặc là tìm cô nương nào đó chẳng hạn, dù sao cũng phải để mình nghỉ ngơi một chút chứ, phải không?”
“Tiểu thư…”
“Được rồi, không cần bàn nữa, cứ như vậy đi.” Mạc Tầm đứng dậy, định quay vào trong quán rượu, bỗng nàng cảm thấy một cơn hoa mắt chống mặt kéo tới, cả người ngã sang một bên…
Hà Tấn vội vàng đưa tay ôm lấy nàng: “Tiểu thư! Người làm sao vậy?”
“Ta… không có việc gì, đừng lo lắng.” Mạc Tầm lắc đầu, muốn thoát ra khỏi ngực hắn nhưng lại không có sức lực, cảm thấy bầu trời cũng chuyển thành tối đen, đành phải gắt gao bám vào cánh tay hắn.
“Nàng đang làm gì thế?” Hách Liên Kỳ đạp ánh trăng mà đến, phe phẩy quạt xếp, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên ở phía sau bọn họ.
Nghe thấy tiếng hắn, cơ thể Mạc Tầm có hơi chấn động, ngoái đầu lại nhìn, rốt cuộc thấy phu quân mà nàng trông ngóng đã lâu.
Ngày đó, nàng ra đi thật tiêu sái, còn nói về sau hắn không được gặp nàng, hắn cũng tiêu sái buông tay nàng ra, mấy tháng tiếp theo đều chẳng quan tâm đến nàng…
Nhưng, hắn cuối cùng cũng đến đây, không phải là thực sự không quan tâm đến nàng, nghĩ đến đây, mũi Mạc Tầm có một trận chua xót, trong nháy mắt hốc mắt nhoi nhói không thôi.
Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, nàng vội vàng xoay người lại cúi đầu, đưa tay lau đi.
“Tiểu thư, người thật sự không có việc gì chứ?” Hà Tấn thấy nàng khóc, đôi mắt hồng hồng, không thèm để ý đến Hách Liên Kỳ đang đứng ở phía trước nhìn bọn họ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Ta giúp người tìm đại phu tới đây nhé?”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Hách Liên Kỳ ở một bên vẫn nghe thấy, nhíu mày lại, di chuyển sang, tay dài duỗi ra kéo nàng từ trong lòng Hà Tấn khẽ ôm vào ngực, đưa tay bắt mạch của nàng…
Mạc Tầm ngoan ngoãn không lộn xộn, bởi vì đầu bị choáng váng chân lại nhũn, thật sự không có sức lực cáu kỉnh với nam nhân này, cứ như vậy dứt khoát tựa vào trong lòng hắn, cảm thụ một chút dịu dàng trong vòng tay của nam nhân này.
“Gần đây nàng chưa ăn cơm sao? Đang có thai, khí huyết không đủ, cơ thể quá mức mệt mỏi sẽ chịu không nổi, nàng… ” Hách Liên Kỳ hạ mắt muốn quở trách nàng vài câu, lại thấy nàng tựa như con mèo yên lặng, bộ dáng lại nhỏ nhẹ ghé vào ngực hắn, bỗng dưng hắn im lặng không nói tiếng nào.
Xem ra, nàng thật sự rất không thoải mái, mới có thể nhu thuận tựa vào trong lòng “phu quân” mấy tháng này không thấy hắn mà không có “giương nanh múa vuốt”.
Không chút suy nghĩ, Hách Liên Kỳ chặn ngang ôm lấy nàng, đi vào trong quán rượu.
Nàng đưa tay ôm chặt cổ của hắn, không ngờ hắn sẽ đối xử với nàng như vậy, trong đầu có chút thẹn thùng cũng có chút vui sướng, vào giờ phút này, nàng cũng mới phát hiện ra, thì ra mình rất nhớ hắn.
Theo bản năng, nàng ghé sát vào trong ngực hắn một chút, nếu có thể, nàng thật muốn gắt gao ôm hắn, nói cho hắn —— nàng nhớ hắn.
Hà Tấn không yên lòng nhìn theo bóng lưng của hai người.
Vốn định chỉ cho Hách Liên Kỳ, người lần đầu tiên đến quán rượu biết phương hướng một chút, lại thấy hắn quen thuộc cửa nẻo, quả thực có thể nói là chính xác tìm được khuê phòng của Lãng Minh Nguyệt, đá cửa mà vào.
Hà Tấn nhíu mày, không theo vào nữa. Dù nói như thế nào, Hách Liên Kỳ cũng là trượng phu của tiểu thư, tiểu thư trông mong hắn suốt ngày, hắn có thể đến, thân thể tiểu thư có thể sẽ rất nhanh tốt hơn một chút? Nhưng, vì sao Hách Liên Kỳ lại đối với phương hướng trong quán rượu không một chút xa lạ? Chẳng lẽ, lúc trước hắn đã lén lút vào đây?
Nghĩ xong, Hà Tấn chậm rãi xoay người rời khỏi, lại gặp phải Tình Nhi bước đi vội vã…
“Huynh có nhìn thấy phu nhân nhà ta không? Hà Tấn.” Không nghĩ tới mới chỉ chớp mắt, phu nhân đã không thấy tăm hơi, các phu nhân trong quán rượu đang la hét tìm người đây.
“Tiểu thư không thoải mái, Trang chủ ôm người vào phòng nghỉ ngơi rồi.” Hà Tấn vẫn kiên trì gọi Lãng Minh Nguyệt là tiểu thư, mà không phải là gọi phu nhân như Tình Nhi nàng.
“Hả? Trang chủ đến đây? Phu nhân nàng… thân thể không thoải mái ư? Trời ạ, nhất định Trang chủ sẽ trách ta, trách ta không chăm sóc tốt cho phu nhân…..” Tình Nhi có chút luống cuống.
“Hắn có dặn dò cô chăm sóc tốt cho phu nhân sao? Mấy tháng nay, hắn chưa từng bước vào quán rượu một bước, có thể nói là chẳng quan tâm đến tiểu thư…”
“Trang chủ không có không quan tâm đến phu nhân.” Tình Nhi nhẹ giọng bất bình giúp Trang chủ, cũng không muốn người bên ngoài cho rằng phu nhân nhà nàng đã bị lạnh nhạt, nói tiếp: “Thường thường Đao thúc ở trong Trang sẽ đưa tới một chén thuốc cho phu nhân điều dưỡng cơ thể, trong Trang cũng đưa đồ ăn ngon mặc đẹp ở trong cung đến, Trang chủ cũng sẽ kêu Đao thúc tặng đồ cho phu nhân, ngoại trừ không tự mình tới thăm người ra, Trang chủ đối với phu nhân cũng có thể nói là rất tốt.”
Tình Nhi càng nói càng nhỏ giọng, nghĩ đến mỗi lần Đao thúc đến đều nhắc nhở nàng chuyện Trang chủ dặn dò chăm sóc tốt cho phu nhân, trong đầu còn có chút hoảng hốt… Phu nhân đừng xảy ra chuyện gì mới tốt, nếu không, nhất định nàng sẽ bị tội danh không chăm sóc chu toàn, haiz…
Hà Tấn nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, thản nhiên liếc mắt về phía phòng của Lãng Minh Nguyệt một cái, tiếp tục bước về phía trước như ban đầu. “Ta quay về cửa chính đây, tự cô đi nhìn tiểu thư một chút đi.”
Tình Nhi bĩu môi nhìn hắn rời đi, nói thầm: “Trong mắt huynh cũng chỉ có tiểu thư của huynh thôi sao? Sẽ không liếc mắt nhìn ta nhiều hơn một cái? Cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được mà.”
Nhưng, người kia vẫn tiếp tục bước đi xa? Cái đồ đầu gỗ ngu ngốc kia… Nếu nàng không chính miệng nói với hắn, chỉ sợ vĩnh viễn hắn cũng sẽ không biết, nàng thích hắn…
Nhưng biết thì như thế nào? Trong mắt hắn ngoại trừ tiểu thư ra, chỉ sợ ai cũng không chứa đi?
***
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Rõ ràng là bọn họ đang chiến tranh lạnh, rõ ràng nam nhân này còn cảnh cáo không dưới một lần, không được yêu hắn, nhưng lần này hắn tới bên cạnh nàng, lại làm cho nàng cảm thấy cử chỉ lời nói của hắn đối với nàng có chút khác biệt, như là để tâm hơn một chút, mặc kệ là cử chỉ, ánh mắt hay là lời nói, thoạt nhìn giống như không có gì thay đổi, nhưng lại không giống nhau…
Mạc Tầm nhìn hắn bưng chén thuốc Tình Nhi vừa mới đưa vào ở bên môi thổi nhẹ, sợ nàng sẽ cảm thấy đắng, còn gọi Tình Nhi ra phố mua kẹo cho nàng, cứ như vậy cho người cầm đến, tự mình lại rất tự nhiên nhận nhiệm vụ cho nàng uống thuốc này.
Còn có, khi hắn ôm nàng vào trong phòng, cúi đầu nhìn vẻ mặt của nàng thì ít đi một phần lạnh lùng, nhiều hơn một phần ôn nhu, như là muốn đối xử tốt với nàng, mà không phải giống trước kia muốn gạt bỏ nàng ra khỏi cuộc sống của hắn.
Là nàng suy nghĩ quá nhiều sao? Hay là trong quãng thời gian không gặp hắn, đã xảy ra một số chuyện gì đó mà nàng lại không biết?
Thìa thuốc đột nhiên để sát vào bên môi nàng, Mạc Tầm phục hồi tinh thần liếc nhìn hắn, nàng thản nhiên đưa mũi hít vào mùi thuốc đông y nhè nhẹ vị đắng, khẽ chau mày lại.
“Ngoan, uống hết đi, như vậy tinh thần mới phục hồi nhanh được.” Khóe môi Hách Liên Kỳ cười, dỗ dành nàng.
Hắn biết nàng sợ đắng, lúc hắn dịch dung thành “Vô Mộng” ngày ngày trong khoảng thời gian này đều chờ đợi ở bên cạnh nàng, hắn luôn luôn trông thấy tình cảnh Tình Nhi ớ sau lưng nàng, cầu nàng uống hết chén thuốc, cuối cùng nàng mới không cam lòng rưng rưng nuốt từng ngụm thuốc.
Bộ dáng vô cùng thú vị.
Hắn thân là Vô Mộng, lúc ấy chỉ có thể ở vên cạnh cười trộm, nhưng hôm nay, hắn dĩ nhiên có thể dùng thân phận trượng phu của nàng ở bên cạnh nàng, lừa gạt nàng uống hết thuốc… Trong lòng lại vì tiến thêm một bước như vậy mà cảm thấy một cơn khuây khỏa không nói nên lời.
Không để hắn nói thêm lần nào nữa, Mạc Tầm đã nhu thuận uống hết thuốc, càng chau mày lại, sau đó hắn lại đưa tới miệng nàng lần thứ hai thứ ba thứ tư, mãi cho đến khi rốt cục chén thuốc kia nhìn thấy đáy… Đắng đến mức nàng muốn phun ra, tay nhẹ xoa ngực rồi lại bịt mồm, không ngờ, trong phút chốc một viên kẹo ngọt được đưa vào trong miệng nàng, trong miệng lập tức trở nên ngọt, phút chốc làm cho toàn bộ vị đắng trong miệng và cổ họng tản hết đi…
Tác giả :
Tống Vũ Đồng