Quân Môn Sủng Hôn
Chương 87: Bản tình ca mùa đông viên mãn
Việc hợp tác làm ăn với Geneva thỏa thuận rất nhanh, tất cả thời gian còn lại trong hành trình là một ngày, Dịch Khiêm đột nhiên bảo đến thủ phủ Bá Nhĩ Ni của Thủy Sĩ để du lịch.
Ánh mặt trời buổi chiều của Thụy Sĩ vô cùng ấm áp, không giống trong nước vẫn nóng bức như có thể đem chưng chín một con tôm, cuộc sống của con người nơi đây tương đối chậm, nhà hàng Tây lộ ra ngoài chiếc ô mặt trời, có rất nhiều người đến đấy uống trà chiều.
Gian phòng này mang phong cách Tây cũ kỹ, cách xa khu thị trấn ầm ĩ và bận rộn, quanh tường là những dây Tương Vi, mang phong cách phối hợp của khá nhiều nước.
Gọi một chút bánh ngọt Hắc Sâm Lâm, thưởng thức mùi vị thơm nồng của Hồng Trà, nghe những nghệ sĩ đường phố đang trình diễn trên đàn Phong cầm, thật là một cảm giác hưởng thụ khiến người ta vừa lòng.
"Như thế nào, có phải cũng có cảm giác bước chân cuộc sống chậm lại vì hoàn cảnh đang chậm lại hay không?" Đặt tách cà phê xuống, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn cô, cười đến ưu nhã.
"Nói không sai, vào những nơi tinh tế như thế này, cả người quả thật rất dễ chịu! Không giống ở trong nước, cho dù là đi uống trà buổi trưa, người đi đường cũng vội vàng, đúng là cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều." Bình thường cô có thói quen uống trà chiều, cho dù là khi làm việc, cũng muốn pha một ly trà sữa đến phòng giải khát ngồi một chút, có thể ở nơi này hưởng thụ cuộc sống an nhàn, đã là thu hoạch ngoài dự đoán.
"Có lúc hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người, mặc dù tổ quốc vĩ đại của chúng ta đất rộng người đông, nhưng những nơi thật sự để cho ta cảm nhận được sự an nhàn và yên tĩnh thì không nhiều. Cho nên mỗi lần đi công tác, anh thường tới trấn nhỏ lân cận, ngồi đó cả buổi chiều, hưởng thụ thời gian đang chậm chạp trôi."
"Ừ, nơi này thật là một nơi rất tốt!" Ngừng tạm, cô ngước mắt nhìn anh, "Làm sao anh có thể biết đến ngôi thành cổ này? Em cho là anh kết thúc vấn đề hợp tác với Geneva sẽ chạy thẳng tới núi Alpes rồi chứ!"
Anh ngước mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, "Cái chỗ này, có ý nghĩa đặc biệt, đợi lát nữa sẽ dẫn em đi xem xung quanh."
"Ừ, được!" Những ngày này, anh cho cô rất nhiều niềm vui, đây là đoạn thời gian cô hạnh phúc nhất từ khi chào đời cho đến nay.
Năm đó Lam Mộ Duy phản bội, vẫn luôn để lại trong lòng cô một vết thương, hôm nay những ngày sống phóng túng, cô hoảng hốt cảm thấy, có ít thứ đã từ từ lắng đọng trong lòng, cuối cùng cũng sẽ yên tĩnh chết đi.
Có lẽ thật giống như Thẩm Bùi Bùi nói, thật không có cái gì khảm sâu là không qua được, chỉ là mình có nguyện ý để xuống hay không mà thôi.
Dịch Khiêm là một người đàn ông khác mà sau này cô mới biết, anh và cô tưởng như có chút không giống nhau, cô vẫn cho là, người đàn ông tôn quý và chói mắt này là người không thể cho người khác đến gần, thậm chí không dám kinh động, lại không nghĩ rằng, anh dịu dàng chăm sóc lại là cây kim chảy vào tận xương tủy.
Nhưng nếu cho cô thời gian, với người đàn ông như thế, cô chắc chắn sẽ yêu.
Nhớ tới những lời anh nói ngày đó, cho cô thời gian suy nghĩ thật kỹ, lúc anh nói câu này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không có chút ý tứ đùa giỡn nào, cô cũng từng cho rằng những lời này là sự thật.
Có lúc cho mình một con đường lui, cũng có thể đi bên cạnh nhau không có nghĩa là thiên trường địa cữu.
Đứng ở trung tâm thị trấn, Dịch Khiêm đột nhiên lôi kéo cô đi đến bên cạnh anh, sau đó anh dừng bước chân lại, tươi cười nhìn cô, "Nhắm mắt lại cảm nhận trong không khí có mùi vị gì?"
". . . . . ." Hơi híp mắt lại, cô khẽ cười nhìn bộ dáng vui vẻ của anh, tức giận liếc anh một cái "Còn phải nhắm mắt lại sao? Nơi này đầy trời đều mang hương vị cà-phê!"
"È hèm, nếu như nói kỹ một chút, không gọi cà phê nóng, mà là chocolate nóng. Biết cà phê nóng và chocolate nóng rất khác nhau không?"
Anh lôi kéo cô đến một cửa hàng chocolate Confiserie. Tschirren đi tới, lúc này có không ít dân bản xứ đang đứng ở đây đợi mua chocolate vừa ra lò, sóng người bắt đầu khởi động, có thể thấy được được độ hoan nghênh của nó.
"Cà phê Nóng không phải được làm từ chocolate nóng sao? Em không có nghiên cứu qua mấy thứ chocolate cà phê này, chỉ thích ăn mà thôi!”
cô yêu ngọt như mạng, phàm là cái gì ngọt thì không ai cự tuyệt, chocolate ăn nhiều cũng dần dần phân biệt ra các loại mùi vị và thủ công chênh lệch của người làm.
Dắt tay của cô, anh dẫn cô vào trong tiệm, thận trọng che chở cô, nhẹ giọng giới thiệu “Cà phê nóng là từ cây ca-cao mà ra, đường và nhiều hỗn hợp khác tạo thành, bên trong không chứa nhân ca-cao. Còn chocolate nóng thì lại khác, nó là do chocolate khối chế thành, bao gồm một ít ca-cao, ở trong nước không ít người ưa cà phê nóng, bởi vì chất béo thấp, còn chocolate nóng thì lượng chất béo cao hơn”.
Dừng bước chân lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng “Khi em ở trong nước, em chỉ đa phần uống được cà phê nóng mà thôi, nơi này chocolate nóng là thuần túy nhất, hơn nữa còn được làm đơn giản nhất! Ở mọi cửa hàng đều có những cách làm khác nhau, hơn nữa từng người còn có những bí quyết riêng, hương vị cũng không giống nhau, em có thể nhìn thử!”
Những thứ này có thể nói là kiến thức chuyên nghiệp, cô chưa từng nghe ai nói qua, hôm nay nghe được ngược lại có chút ngoài ý muốn “Làm thế nào em cũng không ngờ anh nghiên cứu về chocolate kỹ đến thế? Cũng không thấy anh thích uống loại này?”
Trong ấn tượng của cô, anh là người không thích đồ ngọt, ngược lại anh tương đối ưa thích những thức uống có vị đắng.
“Chocolate là món ăn con gái rất thích, bởi vì một người bạn của anh là chuyên gia thưởng thức chocolate, mưa dầm thấm đất, anh học được mấy chiêu, không hơn.”
“Chuyên gia thưởng thức chocolate? Đây cũng là một nghề nghiệp sao?!” cô thật sự chưa từng nghe qua tên ngành nghề này, chuyên gia dinh dưỡng cô biết, còn chuyên gia thưởng thức ngược lại chưa từng nghe qua!
“Cái gọi là chuyên gia thưởng thức chocolate chỉ là một nghề phụ, bình thường cậu ta làm ở một công ty chuyên về chocolate, mỗi khi công ty chuẩn bị ra mắt một sản phẩm chocolate mới, sau khi nghiên cứu điều chế tốt, cũng đưa cho vài chuyên gia và những người am hiểu ăn thử mấy hộp”.
“Thông qua thưởng thức chocolate vừa ăn nó, vừa tiến hành “soi mói” nó. Loại chocolate này có nhiều chất béo không? Có cảm giác viên mãn hay không? Vị ngọt và đắng có chung hào được hay không? Duy trì cảm giác được trong bao lâu? Hương liệu vận dụng có tốt hay không? Có quá nhiều, để khiến cho người ta mất đi cảm giác nhẹ nhàng khi ăn hay không? Tìm ra những thiếu sót, nơi nào chưa được ổn, rồi đưa cho người chế biến thay đổi lại, sửa đổi không ngừng. Đây chính là công việc của một chuyên gia thưởng thức chocolate, như thế nào, có phải em rất ngạc nhiên hay không?”
“Đúng vậy, có thể làm một chuyên gia thưởng thức, bọn họ phải có khẩu vị rất tốt, hơn nữa khẳng định rất bắt bẻ!” Ngừng tạm, cô làm như nghĩ tới điều gì, nhíu mày nhìn anh “Người kia có tính tình bắt bẻ, anh làm bạn bè với anh ta sẽ không mưa dầm thấm đất đó chứ?!”
“Có câu nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lời nói của ông bà xưa quả không sai!”
Khẽ cười một tiếng, cô xoay người đi quan sát cửa hàng không tính là lớn này.
Cả căn phòng tràn ngập mùi vị của ca-cao, mỗi một viên chocolate được trưng bày đều được thiết kế rất tỉ mỉ, mè nheo nửa ngày, cô bưng cái mâm đi tuyển chọn vài loại, chuẩn bị lấy giấy tính tiền, có người lao tới từ phía sau.
Người nhân viên phục vụ đứng đối diện chợt đề nghị cô thử các loại khác giống hộp vuông nhỏ, mới nhìn giống như kẹo đường ở trong nước, bốn cạnh vuông vức, không có bề ngoài hoa lệ.
Nhân viên phục vụ dùng khay đưa hàng mẫu lên, nói một câu tiếng anh “Ngài có thể không mua, nhưng không thể không nếm”.
cô không hiểu quay đầu lại nhìn người phía sau, Dịch Khiêm cười gật đầu một cái “Đừng nhìn nó tầm thường không bắt mắt, đây mới là chiêu bài của Bá Nhĩ Ni”.
“thật sao?” cô có chút không tin quay đầu hỏi nhân viên phục vụ “Nó tên là gi?”
“không có tên đặc biệt, gọi là hộp vuông be bé”. Nhân viên phục vụ nói tiếng Anh lưu loát, mang theo một nụ cười ngọt ngào.
Nếm thử một miếng, lúc này mới hiểu, như thế nào mới là cực phẩm không quan trọng bề ngoài, hộp vuông be bé mang hương vị đặc biệt quả thật cô đã thử qua rất nhiều chocolate trong nước rồi và không có cái nào có thể so sánh với cái này!
không chút do dự liền mua rất nhiều, ra khỏi cửa hàng anh mới giải thích với cô “Cái chocolate hộp vuông be bé là được làm từ hạt ca-cao tốt nhất, đây là cửa hàng làm chocolate có truyền thống rất lâu đời, hơn nữa còn là sản xuất hơn tám mươi năm, vẫn cố gắng giữ gìn hương vị truyền thống”.
“Ừ, vậy em muốn thưởng thức tất cả chỗ này, không cần làm hại”.
Cầm tách chocolate nóng đi trên đường, cô mặc cho anh dắt, để mặc cho mình làm cô gái nhỏ, nghe anh giải thích thuật ngữ chuyên ngành.
Thời gian thật là hoàn hảo, tốt đẹp và ấm áp, chocolate ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.
Sau khi ở Bá Nhĩ Ni một ngày ba người lên đường về thị trấn nhỏ Zell Matt gần núi Alpes, trải qua mấy ngày đi du lịch khắp nơi, Úc Tử Ân đối với cái thư ký tên Văn Khâm cái này quả thật lau mắt mà nhìn, cứ những lúc mà cô và Dịch Khiêm đi chung, anh ta sẽ không ở lại làm kỳ đà cản mũi, cứ như người tàng hình biến mất không tung tích. Khi cần ra ngoài làm gì đó, thì anh đã sắp xếp mọi chuyện một cách vô cùng ổn thỏa, năng lực làm việc cao như thế mà cho người ta thật sự sợ hãi!
Zell Matt là một nơi du lịch rất nổi tiếng với chân núi lửa Matt, nơi này còn có ba khu trượt tuyết lớn.
Đường tuyết dài từ chân núi lửa Matt đến tận biên giới Italy, bảy mươi bốn ngọn núi bị các xe trượt tuyết và cần cẩu che lấp, có cả một tuyến xe lửa nối dài, ba trăm chín bốn cây số tuyệt đẹp, trong đó có một trăm chín bốn cây nằm bên trong Zell Matt.
Một năm bốn mùa đều thích hợp cho việc du lịch, còn có mùa hè lý tưởng cho việc trượt tuyết, cái quán trọ mùa hè cũng xây dựng trên băng tuyết.
Nơi này không có xe hơi, không khí trong lành, du khách được tham gia các hoạt động giải trí cùng thể dục thể thao.
Vừa đến đây Văn Khâm đã đặt trước cho hai người một khách sạn tốt, còn chưa đến được Zell Matt, xe đã không được phép ra vào, ngồi dọc xe lửa, leo lên khách sạn đặt giữa sườn núi.
Nhiệt độ dưới chân núi và trên sườn núi có chênh lệnh rất lớn, cái giây phút nhìn thấy tuyết kia, cả người Úc Tử Ân hưng phấn đến không kìm chế được, bởi vì cô ra đời ở một nước phương Nam, rất ít khi nhìn thấy tuyết, cho nên thấy tuyết chắc chắn sẽ có một cỗ kích động.
Nhìn bộ dáng không kịp chờ đợi của cô, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ cười một tiếng, lôi kéo hành lý vào khách sạn.
Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, thời gian đã là quá giờ trưa, khoảng thời gian này không thích hợp cho trượt tuyết, Dịch Khiêm đột nhiên nhìn bóng dáng có phần nhàn rỗi và nhàm chán trong khách sạn, đứng lên, đưa tay về phía cô "anh dẫn em ra ngoài dạo một chút!"
"Đi nơi nào?" Theo thói quen, cô đưa tay cầm lấy tay anh, bước theo chân anh.
Trong khoảng thời gian này, cô đối với động tác nắm tay của anh đã trở thành thói quen, không kháng cự nữa, ngược lại ở bên cạnh anh, làm cho cô cũng cảm thấy hết sức an tâm!
"Một số vùng lân cận. Hôm nay thời gian không còn sớm, nếu như đi trượt tuyết, đoán chừng sẽ phải về rất muộn, không an toàn, sáng sớm ngày mai đi ra ngoài, còn có thể lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc."
"Được!" Gật đầu một cái, cô đổi đôi giày thể thao, theo anh ra cửa.
Mặc cho giày giẫm ở trên tuyết, ma sát làm phát ra tiếng xào xạc rất dễ nghe, đập vào mắt là những viên nhỏ màu trắng, thuần khiết và yên tĩnh.
Tuyết dày đặc đè lên từng nhánh cây, vì là mùa hè nên du khách đến đây không nhiều lắm, khắp nơi đều rất an tĩnh, bởi vì xe hơi không thể đến chỗ này, cho nên không khí bốn phía cũng cực kỳ trong lành!
Nặng nề giẫm lên đống tuyết để lại từng dấu chân một, Úc Tử Ân kích động quay đầu lại xem kiệt tác của mình, người đàn ông phía sau, với một chiếc áo khoác dày màu đen, hai tay nhét vào túi, đứng yên lặng nhìn cô tự do tự tại tung tăng nhảy múa, trên mặt nhã nhặn hiện ra nụ cười nhàn nhạt, cưng chiều mà không biết.
Người đàn ông này có thể khống chế màu đen rất tốt, một cỗ khí phách trời sinh, làm cho người ta không nhịn được mê luyến và sợ hãi!
Cách một khoảng cách, anh an tĩnh nhìn cô, hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vui vẻ như thế, không hề mang theo phòng bị hay băn khoăn, không giống với đêm hôm cô nhảy Rumba, là nhẹ nhàng được trút bỏ. Nhưng đây mới cho anh cảm giác về một Úc Tử Ân thật sự.
Anh không khỏi nghĩ, ngàn vàng khó mua được một tiếng cười của cô, không dùng cái gì để đánh đổi được, anh nguyện ý làm tất cả.
Cũng coi như hiểu vì sao thời cổ đại Quân Vương phải dốc hết thiên hạ để lấy một nụ cười của Bác Mỹ, nụ cười như vậy, thật có thể hòa tan nội tâm cứng rắn của một người đàn ông.
Hạ Ninh Huân hỏi anh, rốt Cuộc anh thích cô vì cái gì, thật ra thì chính anh cũng không nói ra được.
Anh chỉ có một loại cảm giác là thích, một chút mong muốn có được cô bên cạnh, nhìn cô vui mừng hoặc là khổ sở, cũng lệ thuộc vào cảm giác của anh.
“Dịch thiếu, anh qua đây đi!” Đứng ở trong tuyết, cô vui sướng vẫy vẫy tay với anh, nụ cười rực rỡ làm cho gương mặt cô bừng sáng.
Khẽ cười một tiếng, anh nhấc chân đi tới bên cạnh cô, nâng đôi giầy đen dẫm lên bước chân của cô, đông tác chậm chạp, tư thái thong dong ưu nhã.
Đứng xa xa nhìn anh đi về phía mình, Úc Tử Ân khẽ nheo mắt lại, nhìn anh càng đi càng gần, tầm mắt có chút mơ hồ, người đàn ông này, chính là như vậy, càng đi càng gần đi vào sinh mạng của cô, đi vào cuộc sống của cô.
Từ đó tánh mạng của cô đã bị dâng tặng rồi, Dịch Khiêm giống như ấn ký khiến cô không thể thoát được nữa.
Cái người đàn ông tuyệt vời, bá đạo mà cường thế đang cố chen vào cuộc sống nhỏ của cô, để cho cô sợ hãi, cũng làm cho cô an tâm.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã xóa bỏ phòng bị đối với anh, trong cái vòng sinh hoạt của cô có một người khác chen vào, chẳng những cô không cảm thấy chật chội đến không chịu nổi, mà ngược lại cô càng dựa vào anh.
Mặc dù biết đây không phải là thói quen tốt, chung quy lại là không nhẫn nại được mà cứ có ý định muốn phóng túng một lần.
thật đúng như câu mà Sở Tử Ninh nói : Khi tình yêu đã đến, có muốn ngăn cũng không nổi!
Hơi thở lạnh lẽo đến gần, anh tự tay lau mặt cho cô, động tác êm ái “đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến nhập tâm như thế?”
“không có gì!”. Bừng tỉnh, cô nhìn anh nở một nụ cười nhạt, đưa tay bắt lấy tay anh, tay lạnh lẽo đụng phải tay ấm áp, hơi sợ, đang muốn rút về, lại bị anh cầm lấy.
“Xem em đi, tay như băng vậy, còn chơi vui vẻ thế sao!” một bàn tay to lớn và ấm áp bao bọc lấy tay cô, đau lòng tỉ mỉ xoa nắn, cố gắng khiến nó ấm áp.
Dịu dàng quý trọng như vậy, yêu thương không tiếng động, để cho lòng cô mềm đi không ít.
Cúi đầu, cô nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm tay mình, hốc mắt cố gắng phỏng đoán. Những năm này, khát vọng đơn giản của cô chỉ là một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc lại để cho cô chờ được rồi.
Năm đó cô và Lam Mộ Duy còn khá trẻ, còn chưa biết cái gì là chân tình thì đã biệt ly, năm năm xa cách, gặp lại, dĩ nhiên đã là chân trời góc bể rồi.
Cái người đàn ông này đang muốn xâm lấn vào sinh mạng của cô, khiến cho cô cam tâm tình nguyện quên đi những đau đớn kia, có ít thứ, đã lặng lẽ cắm rễ trong đáy lòng cô, cho đến manh nha, cô phát hiện ra thì quá trễ, mà cô lại không muốn ngăn cản.
Tại đây một lần, để cho cô phóng túng một lần, chỉ một lần này.
“Anh dẫn em đi một chút”. Anh cầm tay của cô, cẩn thận thả vào trong túi áo của anh, mang theo cô đạp xuống băng tuyết dày, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay thấm vào đáy lòng, Úc Tử Ân giật giật khóe miệng, hít một hơi thật sâu, thận trọng thu hồi tất cả cảm xúc không để nó lộ ra ngoài, đổi lại nụ cười sáng lạn, đi theo bước chân của anh, từng bước…từng bước, đi những bước nghiêm túc và cẩn thận.
Sau lưng khách sạn, trước cửa sổ, Văn Khâm cầm cái máy chụp hình chụp được hai bóng dáng kia, vừa lòng híp mắt nhìn hai bóng lưng trên màn hình, sau lưng là những dấu chân thật dài, viên mãn giống như một bản tình ca mùa đông.
Anh nhớ đoạn thời gian trước, trong biệt thự cạnh hồ Thánh Sơn, boss đã bảo người đặc biệt trang trí một căn phòng quay về phía hồ, trong phòng treo đầy các loại hình, mà người trong ảnh chỉ là cùng một cô gái.
Gian phòng kia, cất kỹ tất cả những điều tốt đẹp thuộc về riêng boss, bất luận kẻ nào cũng không dễ dàng đi vào.
Cúi đầu, anh nhìn những hình ảnh mình ghi lại được trong máy, lúc này mới chợt hiểu có loại ảo giác, thật ra thì hai người kia ở cùng nhau, mới chính thức được gọi là một đôi trời sanh.
Boss chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh, minh tinh dạng gì anh cũng đã từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ thấy boss dốc hết tình cảm vì ai đó.
Về phần cô gái nhà họ Lâm kia, thật ra thì anh đã gặp, mặc dù xinh đẹp dịu dàng, nhưng nếu để so sánh với Úc Tử Ân, ít đi một chút trong sáng, ở bên cạnh Úc Tử Ân một đoạn thời gian giúp anh cảm nhận được người phụ nữ thật sự hợp với Dịch Khiêm chính là Úc Tử Ân.
Mà anh cũng chưa bao giờ thấy boss lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy, cho dù là trước mặt cô tiểu thư họ Lâm kia, cũng chưa từng có qua.
Có bỏ mới có được, đi qua một đoạn đường, quay đầu lại suy nghĩ một chút, số mệnh, cho tới bây giờ đều rất công bằng.
Ánh mặt trời buổi chiều của Thụy Sĩ vô cùng ấm áp, không giống trong nước vẫn nóng bức như có thể đem chưng chín một con tôm, cuộc sống của con người nơi đây tương đối chậm, nhà hàng Tây lộ ra ngoài chiếc ô mặt trời, có rất nhiều người đến đấy uống trà chiều.
Gian phòng này mang phong cách Tây cũ kỹ, cách xa khu thị trấn ầm ĩ và bận rộn, quanh tường là những dây Tương Vi, mang phong cách phối hợp của khá nhiều nước.
Gọi một chút bánh ngọt Hắc Sâm Lâm, thưởng thức mùi vị thơm nồng của Hồng Trà, nghe những nghệ sĩ đường phố đang trình diễn trên đàn Phong cầm, thật là một cảm giác hưởng thụ khiến người ta vừa lòng.
"Như thế nào, có phải cũng có cảm giác bước chân cuộc sống chậm lại vì hoàn cảnh đang chậm lại hay không?" Đặt tách cà phê xuống, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn cô, cười đến ưu nhã.
"Nói không sai, vào những nơi tinh tế như thế này, cả người quả thật rất dễ chịu! Không giống ở trong nước, cho dù là đi uống trà buổi trưa, người đi đường cũng vội vàng, đúng là cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều." Bình thường cô có thói quen uống trà chiều, cho dù là khi làm việc, cũng muốn pha một ly trà sữa đến phòng giải khát ngồi một chút, có thể ở nơi này hưởng thụ cuộc sống an nhàn, đã là thu hoạch ngoài dự đoán.
"Có lúc hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người, mặc dù tổ quốc vĩ đại của chúng ta đất rộng người đông, nhưng những nơi thật sự để cho ta cảm nhận được sự an nhàn và yên tĩnh thì không nhiều. Cho nên mỗi lần đi công tác, anh thường tới trấn nhỏ lân cận, ngồi đó cả buổi chiều, hưởng thụ thời gian đang chậm chạp trôi."
"Ừ, nơi này thật là một nơi rất tốt!" Ngừng tạm, cô ngước mắt nhìn anh, "Làm sao anh có thể biết đến ngôi thành cổ này? Em cho là anh kết thúc vấn đề hợp tác với Geneva sẽ chạy thẳng tới núi Alpes rồi chứ!"
Anh ngước mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, "Cái chỗ này, có ý nghĩa đặc biệt, đợi lát nữa sẽ dẫn em đi xem xung quanh."
"Ừ, được!" Những ngày này, anh cho cô rất nhiều niềm vui, đây là đoạn thời gian cô hạnh phúc nhất từ khi chào đời cho đến nay.
Năm đó Lam Mộ Duy phản bội, vẫn luôn để lại trong lòng cô một vết thương, hôm nay những ngày sống phóng túng, cô hoảng hốt cảm thấy, có ít thứ đã từ từ lắng đọng trong lòng, cuối cùng cũng sẽ yên tĩnh chết đi.
Có lẽ thật giống như Thẩm Bùi Bùi nói, thật không có cái gì khảm sâu là không qua được, chỉ là mình có nguyện ý để xuống hay không mà thôi.
Dịch Khiêm là một người đàn ông khác mà sau này cô mới biết, anh và cô tưởng như có chút không giống nhau, cô vẫn cho là, người đàn ông tôn quý và chói mắt này là người không thể cho người khác đến gần, thậm chí không dám kinh động, lại không nghĩ rằng, anh dịu dàng chăm sóc lại là cây kim chảy vào tận xương tủy.
Nhưng nếu cho cô thời gian, với người đàn ông như thế, cô chắc chắn sẽ yêu.
Nhớ tới những lời anh nói ngày đó, cho cô thời gian suy nghĩ thật kỹ, lúc anh nói câu này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không có chút ý tứ đùa giỡn nào, cô cũng từng cho rằng những lời này là sự thật.
Có lúc cho mình một con đường lui, cũng có thể đi bên cạnh nhau không có nghĩa là thiên trường địa cữu.
Đứng ở trung tâm thị trấn, Dịch Khiêm đột nhiên lôi kéo cô đi đến bên cạnh anh, sau đó anh dừng bước chân lại, tươi cười nhìn cô, "Nhắm mắt lại cảm nhận trong không khí có mùi vị gì?"
". . . . . ." Hơi híp mắt lại, cô khẽ cười nhìn bộ dáng vui vẻ của anh, tức giận liếc anh một cái "Còn phải nhắm mắt lại sao? Nơi này đầy trời đều mang hương vị cà-phê!"
"È hèm, nếu như nói kỹ một chút, không gọi cà phê nóng, mà là chocolate nóng. Biết cà phê nóng và chocolate nóng rất khác nhau không?"
Anh lôi kéo cô đến một cửa hàng chocolate Confiserie. Tschirren đi tới, lúc này có không ít dân bản xứ đang đứng ở đây đợi mua chocolate vừa ra lò, sóng người bắt đầu khởi động, có thể thấy được được độ hoan nghênh của nó.
"Cà phê Nóng không phải được làm từ chocolate nóng sao? Em không có nghiên cứu qua mấy thứ chocolate cà phê này, chỉ thích ăn mà thôi!”
cô yêu ngọt như mạng, phàm là cái gì ngọt thì không ai cự tuyệt, chocolate ăn nhiều cũng dần dần phân biệt ra các loại mùi vị và thủ công chênh lệch của người làm.
Dắt tay của cô, anh dẫn cô vào trong tiệm, thận trọng che chở cô, nhẹ giọng giới thiệu “Cà phê nóng là từ cây ca-cao mà ra, đường và nhiều hỗn hợp khác tạo thành, bên trong không chứa nhân ca-cao. Còn chocolate nóng thì lại khác, nó là do chocolate khối chế thành, bao gồm một ít ca-cao, ở trong nước không ít người ưa cà phê nóng, bởi vì chất béo thấp, còn chocolate nóng thì lượng chất béo cao hơn”.
Dừng bước chân lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng “Khi em ở trong nước, em chỉ đa phần uống được cà phê nóng mà thôi, nơi này chocolate nóng là thuần túy nhất, hơn nữa còn được làm đơn giản nhất! Ở mọi cửa hàng đều có những cách làm khác nhau, hơn nữa từng người còn có những bí quyết riêng, hương vị cũng không giống nhau, em có thể nhìn thử!”
Những thứ này có thể nói là kiến thức chuyên nghiệp, cô chưa từng nghe ai nói qua, hôm nay nghe được ngược lại có chút ngoài ý muốn “Làm thế nào em cũng không ngờ anh nghiên cứu về chocolate kỹ đến thế? Cũng không thấy anh thích uống loại này?”
Trong ấn tượng của cô, anh là người không thích đồ ngọt, ngược lại anh tương đối ưa thích những thức uống có vị đắng.
“Chocolate là món ăn con gái rất thích, bởi vì một người bạn của anh là chuyên gia thưởng thức chocolate, mưa dầm thấm đất, anh học được mấy chiêu, không hơn.”
“Chuyên gia thưởng thức chocolate? Đây cũng là một nghề nghiệp sao?!” cô thật sự chưa từng nghe qua tên ngành nghề này, chuyên gia dinh dưỡng cô biết, còn chuyên gia thưởng thức ngược lại chưa từng nghe qua!
“Cái gọi là chuyên gia thưởng thức chocolate chỉ là một nghề phụ, bình thường cậu ta làm ở một công ty chuyên về chocolate, mỗi khi công ty chuẩn bị ra mắt một sản phẩm chocolate mới, sau khi nghiên cứu điều chế tốt, cũng đưa cho vài chuyên gia và những người am hiểu ăn thử mấy hộp”.
“Thông qua thưởng thức chocolate vừa ăn nó, vừa tiến hành “soi mói” nó. Loại chocolate này có nhiều chất béo không? Có cảm giác viên mãn hay không? Vị ngọt và đắng có chung hào được hay không? Duy trì cảm giác được trong bao lâu? Hương liệu vận dụng có tốt hay không? Có quá nhiều, để khiến cho người ta mất đi cảm giác nhẹ nhàng khi ăn hay không? Tìm ra những thiếu sót, nơi nào chưa được ổn, rồi đưa cho người chế biến thay đổi lại, sửa đổi không ngừng. Đây chính là công việc của một chuyên gia thưởng thức chocolate, như thế nào, có phải em rất ngạc nhiên hay không?”
“Đúng vậy, có thể làm một chuyên gia thưởng thức, bọn họ phải có khẩu vị rất tốt, hơn nữa khẳng định rất bắt bẻ!” Ngừng tạm, cô làm như nghĩ tới điều gì, nhíu mày nhìn anh “Người kia có tính tình bắt bẻ, anh làm bạn bè với anh ta sẽ không mưa dầm thấm đất đó chứ?!”
“Có câu nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lời nói của ông bà xưa quả không sai!”
Khẽ cười một tiếng, cô xoay người đi quan sát cửa hàng không tính là lớn này.
Cả căn phòng tràn ngập mùi vị của ca-cao, mỗi một viên chocolate được trưng bày đều được thiết kế rất tỉ mỉ, mè nheo nửa ngày, cô bưng cái mâm đi tuyển chọn vài loại, chuẩn bị lấy giấy tính tiền, có người lao tới từ phía sau.
Người nhân viên phục vụ đứng đối diện chợt đề nghị cô thử các loại khác giống hộp vuông nhỏ, mới nhìn giống như kẹo đường ở trong nước, bốn cạnh vuông vức, không có bề ngoài hoa lệ.
Nhân viên phục vụ dùng khay đưa hàng mẫu lên, nói một câu tiếng anh “Ngài có thể không mua, nhưng không thể không nếm”.
cô không hiểu quay đầu lại nhìn người phía sau, Dịch Khiêm cười gật đầu một cái “Đừng nhìn nó tầm thường không bắt mắt, đây mới là chiêu bài của Bá Nhĩ Ni”.
“thật sao?” cô có chút không tin quay đầu hỏi nhân viên phục vụ “Nó tên là gi?”
“không có tên đặc biệt, gọi là hộp vuông be bé”. Nhân viên phục vụ nói tiếng Anh lưu loát, mang theo một nụ cười ngọt ngào.
Nếm thử một miếng, lúc này mới hiểu, như thế nào mới là cực phẩm không quan trọng bề ngoài, hộp vuông be bé mang hương vị đặc biệt quả thật cô đã thử qua rất nhiều chocolate trong nước rồi và không có cái nào có thể so sánh với cái này!
không chút do dự liền mua rất nhiều, ra khỏi cửa hàng anh mới giải thích với cô “Cái chocolate hộp vuông be bé là được làm từ hạt ca-cao tốt nhất, đây là cửa hàng làm chocolate có truyền thống rất lâu đời, hơn nữa còn là sản xuất hơn tám mươi năm, vẫn cố gắng giữ gìn hương vị truyền thống”.
“Ừ, vậy em muốn thưởng thức tất cả chỗ này, không cần làm hại”.
Cầm tách chocolate nóng đi trên đường, cô mặc cho anh dắt, để mặc cho mình làm cô gái nhỏ, nghe anh giải thích thuật ngữ chuyên ngành.
Thời gian thật là hoàn hảo, tốt đẹp và ấm áp, chocolate ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.
Sau khi ở Bá Nhĩ Ni một ngày ba người lên đường về thị trấn nhỏ Zell Matt gần núi Alpes, trải qua mấy ngày đi du lịch khắp nơi, Úc Tử Ân đối với cái thư ký tên Văn Khâm cái này quả thật lau mắt mà nhìn, cứ những lúc mà cô và Dịch Khiêm đi chung, anh ta sẽ không ở lại làm kỳ đà cản mũi, cứ như người tàng hình biến mất không tung tích. Khi cần ra ngoài làm gì đó, thì anh đã sắp xếp mọi chuyện một cách vô cùng ổn thỏa, năng lực làm việc cao như thế mà cho người ta thật sự sợ hãi!
Zell Matt là một nơi du lịch rất nổi tiếng với chân núi lửa Matt, nơi này còn có ba khu trượt tuyết lớn.
Đường tuyết dài từ chân núi lửa Matt đến tận biên giới Italy, bảy mươi bốn ngọn núi bị các xe trượt tuyết và cần cẩu che lấp, có cả một tuyến xe lửa nối dài, ba trăm chín bốn cây số tuyệt đẹp, trong đó có một trăm chín bốn cây nằm bên trong Zell Matt.
Một năm bốn mùa đều thích hợp cho việc du lịch, còn có mùa hè lý tưởng cho việc trượt tuyết, cái quán trọ mùa hè cũng xây dựng trên băng tuyết.
Nơi này không có xe hơi, không khí trong lành, du khách được tham gia các hoạt động giải trí cùng thể dục thể thao.
Vừa đến đây Văn Khâm đã đặt trước cho hai người một khách sạn tốt, còn chưa đến được Zell Matt, xe đã không được phép ra vào, ngồi dọc xe lửa, leo lên khách sạn đặt giữa sườn núi.
Nhiệt độ dưới chân núi và trên sườn núi có chênh lệnh rất lớn, cái giây phút nhìn thấy tuyết kia, cả người Úc Tử Ân hưng phấn đến không kìm chế được, bởi vì cô ra đời ở một nước phương Nam, rất ít khi nhìn thấy tuyết, cho nên thấy tuyết chắc chắn sẽ có một cỗ kích động.
Nhìn bộ dáng không kịp chờ đợi của cô, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ cười một tiếng, lôi kéo hành lý vào khách sạn.
Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, thời gian đã là quá giờ trưa, khoảng thời gian này không thích hợp cho trượt tuyết, Dịch Khiêm đột nhiên nhìn bóng dáng có phần nhàn rỗi và nhàm chán trong khách sạn, đứng lên, đưa tay về phía cô "anh dẫn em ra ngoài dạo một chút!"
"Đi nơi nào?" Theo thói quen, cô đưa tay cầm lấy tay anh, bước theo chân anh.
Trong khoảng thời gian này, cô đối với động tác nắm tay của anh đã trở thành thói quen, không kháng cự nữa, ngược lại ở bên cạnh anh, làm cho cô cũng cảm thấy hết sức an tâm!
"Một số vùng lân cận. Hôm nay thời gian không còn sớm, nếu như đi trượt tuyết, đoán chừng sẽ phải về rất muộn, không an toàn, sáng sớm ngày mai đi ra ngoài, còn có thể lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc."
"Được!" Gật đầu một cái, cô đổi đôi giày thể thao, theo anh ra cửa.
Mặc cho giày giẫm ở trên tuyết, ma sát làm phát ra tiếng xào xạc rất dễ nghe, đập vào mắt là những viên nhỏ màu trắng, thuần khiết và yên tĩnh.
Tuyết dày đặc đè lên từng nhánh cây, vì là mùa hè nên du khách đến đây không nhiều lắm, khắp nơi đều rất an tĩnh, bởi vì xe hơi không thể đến chỗ này, cho nên không khí bốn phía cũng cực kỳ trong lành!
Nặng nề giẫm lên đống tuyết để lại từng dấu chân một, Úc Tử Ân kích động quay đầu lại xem kiệt tác của mình, người đàn ông phía sau, với một chiếc áo khoác dày màu đen, hai tay nhét vào túi, đứng yên lặng nhìn cô tự do tự tại tung tăng nhảy múa, trên mặt nhã nhặn hiện ra nụ cười nhàn nhạt, cưng chiều mà không biết.
Người đàn ông này có thể khống chế màu đen rất tốt, một cỗ khí phách trời sinh, làm cho người ta không nhịn được mê luyến và sợ hãi!
Cách một khoảng cách, anh an tĩnh nhìn cô, hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vui vẻ như thế, không hề mang theo phòng bị hay băn khoăn, không giống với đêm hôm cô nhảy Rumba, là nhẹ nhàng được trút bỏ. Nhưng đây mới cho anh cảm giác về một Úc Tử Ân thật sự.
Anh không khỏi nghĩ, ngàn vàng khó mua được một tiếng cười của cô, không dùng cái gì để đánh đổi được, anh nguyện ý làm tất cả.
Cũng coi như hiểu vì sao thời cổ đại Quân Vương phải dốc hết thiên hạ để lấy một nụ cười của Bác Mỹ, nụ cười như vậy, thật có thể hòa tan nội tâm cứng rắn của một người đàn ông.
Hạ Ninh Huân hỏi anh, rốt Cuộc anh thích cô vì cái gì, thật ra thì chính anh cũng không nói ra được.
Anh chỉ có một loại cảm giác là thích, một chút mong muốn có được cô bên cạnh, nhìn cô vui mừng hoặc là khổ sở, cũng lệ thuộc vào cảm giác của anh.
“Dịch thiếu, anh qua đây đi!” Đứng ở trong tuyết, cô vui sướng vẫy vẫy tay với anh, nụ cười rực rỡ làm cho gương mặt cô bừng sáng.
Khẽ cười một tiếng, anh nhấc chân đi tới bên cạnh cô, nâng đôi giầy đen dẫm lên bước chân của cô, đông tác chậm chạp, tư thái thong dong ưu nhã.
Đứng xa xa nhìn anh đi về phía mình, Úc Tử Ân khẽ nheo mắt lại, nhìn anh càng đi càng gần, tầm mắt có chút mơ hồ, người đàn ông này, chính là như vậy, càng đi càng gần đi vào sinh mạng của cô, đi vào cuộc sống của cô.
Từ đó tánh mạng của cô đã bị dâng tặng rồi, Dịch Khiêm giống như ấn ký khiến cô không thể thoát được nữa.
Cái người đàn ông tuyệt vời, bá đạo mà cường thế đang cố chen vào cuộc sống nhỏ của cô, để cho cô sợ hãi, cũng làm cho cô an tâm.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã xóa bỏ phòng bị đối với anh, trong cái vòng sinh hoạt của cô có một người khác chen vào, chẳng những cô không cảm thấy chật chội đến không chịu nổi, mà ngược lại cô càng dựa vào anh.
Mặc dù biết đây không phải là thói quen tốt, chung quy lại là không nhẫn nại được mà cứ có ý định muốn phóng túng một lần.
thật đúng như câu mà Sở Tử Ninh nói : Khi tình yêu đã đến, có muốn ngăn cũng không nổi!
Hơi thở lạnh lẽo đến gần, anh tự tay lau mặt cho cô, động tác êm ái “đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến nhập tâm như thế?”
“không có gì!”. Bừng tỉnh, cô nhìn anh nở một nụ cười nhạt, đưa tay bắt lấy tay anh, tay lạnh lẽo đụng phải tay ấm áp, hơi sợ, đang muốn rút về, lại bị anh cầm lấy.
“Xem em đi, tay như băng vậy, còn chơi vui vẻ thế sao!” một bàn tay to lớn và ấm áp bao bọc lấy tay cô, đau lòng tỉ mỉ xoa nắn, cố gắng khiến nó ấm áp.
Dịu dàng quý trọng như vậy, yêu thương không tiếng động, để cho lòng cô mềm đi không ít.
Cúi đầu, cô nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm tay mình, hốc mắt cố gắng phỏng đoán. Những năm này, khát vọng đơn giản của cô chỉ là một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc lại để cho cô chờ được rồi.
Năm đó cô và Lam Mộ Duy còn khá trẻ, còn chưa biết cái gì là chân tình thì đã biệt ly, năm năm xa cách, gặp lại, dĩ nhiên đã là chân trời góc bể rồi.
Cái người đàn ông này đang muốn xâm lấn vào sinh mạng của cô, khiến cho cô cam tâm tình nguyện quên đi những đau đớn kia, có ít thứ, đã lặng lẽ cắm rễ trong đáy lòng cô, cho đến manh nha, cô phát hiện ra thì quá trễ, mà cô lại không muốn ngăn cản.
Tại đây một lần, để cho cô phóng túng một lần, chỉ một lần này.
“Anh dẫn em đi một chút”. Anh cầm tay của cô, cẩn thận thả vào trong túi áo của anh, mang theo cô đạp xuống băng tuyết dày, từng bước từng bước đi về phía trước.
Nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay thấm vào đáy lòng, Úc Tử Ân giật giật khóe miệng, hít một hơi thật sâu, thận trọng thu hồi tất cả cảm xúc không để nó lộ ra ngoài, đổi lại nụ cười sáng lạn, đi theo bước chân của anh, từng bước…từng bước, đi những bước nghiêm túc và cẩn thận.
Sau lưng khách sạn, trước cửa sổ, Văn Khâm cầm cái máy chụp hình chụp được hai bóng dáng kia, vừa lòng híp mắt nhìn hai bóng lưng trên màn hình, sau lưng là những dấu chân thật dài, viên mãn giống như một bản tình ca mùa đông.
Anh nhớ đoạn thời gian trước, trong biệt thự cạnh hồ Thánh Sơn, boss đã bảo người đặc biệt trang trí một căn phòng quay về phía hồ, trong phòng treo đầy các loại hình, mà người trong ảnh chỉ là cùng một cô gái.
Gian phòng kia, cất kỹ tất cả những điều tốt đẹp thuộc về riêng boss, bất luận kẻ nào cũng không dễ dàng đi vào.
Cúi đầu, anh nhìn những hình ảnh mình ghi lại được trong máy, lúc này mới chợt hiểu có loại ảo giác, thật ra thì hai người kia ở cùng nhau, mới chính thức được gọi là một đôi trời sanh.
Boss chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh, minh tinh dạng gì anh cũng đã từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ thấy boss dốc hết tình cảm vì ai đó.
Về phần cô gái nhà họ Lâm kia, thật ra thì anh đã gặp, mặc dù xinh đẹp dịu dàng, nhưng nếu để so sánh với Úc Tử Ân, ít đi một chút trong sáng, ở bên cạnh Úc Tử Ân một đoạn thời gian giúp anh cảm nhận được người phụ nữ thật sự hợp với Dịch Khiêm chính là Úc Tử Ân.
Mà anh cũng chưa bao giờ thấy boss lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy, cho dù là trước mặt cô tiểu thư họ Lâm kia, cũng chưa từng có qua.
Có bỏ mới có được, đi qua một đoạn đường, quay đầu lại suy nghĩ một chút, số mệnh, cho tới bây giờ đều rất công bằng.
Tác giả :
Tử Tang Phỉ Phỉ