Quân Môn Sủng Hôn
Chương 72: Cái này có thể xâm phạm
Lúc trở lại nhà bà ngoại, Úc Bảo Sơn và dì Bình đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Lý Phức ở trong sân xử lý hoa cỏ, nhìn thấy bọn họ trở lại, đặt bình nước trong tay xuống vẫy vẫy tay hướng bọn họ.
"Bà ngoại. . . . . ." Úc Tử Ân gọi khẽ, dẫn theo người đàn ông phía sau, nhấc chân đi tới.
"Bà ngoại, con lại tới làm phiền!" Dừng bước chân lại, Dịch Khiêm mở miệng lễ phép.
"Nào có, trong nhà hiếm khi có khách đến, bà vui mừng còn không kịp nữa là!" Xoay người, Lý Phức chỉ vào bàn đá ghế đá bên cạnh, "Đi mệt rồi chứ? Ngồi xuống, uống ly trà hoa cúc. Hoa cúc được người làm hái hằng năm đó! Biết các con trở lại khẳng định sẽ khát, bà để trà lạnh."
Rót hai ly trà ở trong bình thủy tinh, trong nước trà màu vàng có mấy đóa hoa cúc thật nhỏ, cầm cái chén đưa lên mũi ngửi, một mùi hương hoa cúc nhàn nhạt xông vào mũi.
Uống mấy ngụm trà, Úc Tử Ân thở một hơi thật to, không nhịn được than thở: "Uống ngon thật! Vẫn là tay nghề của bà ngoại tốt nhất!"
"Cái đứa nhỏ này. . . . . ." Lý Phức cười nhẹ, quay đầu lơ đãng nhìn Dịch Khiêm một cái, thanh lịch tao nhã, động tác thưởng thức trà thành thạo ưu nhã, phong cách tản ra từ trên người anh, ngược lại trong veo giống như nước trà hoa cúc.
Đứa nhỏ này, vừa nhìn chính là người thông thạo về trà, không giống nhóc con nhà bà, chỉ biết uống từng ngụm, hoàn toàn không bình phẩm gì.
Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một lát, tò mò hỏi: "Thế nào, uống ngon chứ?"
"Ừ, rất ngon! Vi đắng mà ngọt, có một phong vị khác!" Đặt cái chén xuống, Dịch Khiêm nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo nụ cười.
Đang trò chuyện, Úc Bảo Sơn từ phòng bếp ra ngoài, nhìn bóng dáng đang ngồi trong sân, cao giọng nói: "Nhóc con, đi mua chai nước tương về đây, nhà hết nước tương rồi!"
"A, vâng ạ!" Liếc nhìn người đàn ông mặc tạp dề , Úc Tử Ân đứng dậy từ trên ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã đứng lên: "Đi à? Tôi dẫn anh đi dạo một chút?"
"Ừm!" Gật đầu, Dịch Khiêm nói với Lý Phức một tiếng, xoay người đuổi theo bước chân của cô ra cửa.
Thấy bọn họ đều đi ra ngoài, lúc này Lý Phức mới quay đầu nhìn về phía Úc Bảo Sơn, khẽ thở dài, "Mẹ đã biết chuyện con bé ly hôn rồi, con bé đã trưởng thành, nó biết lựa chọn như thế nào, mẹ thấy đứa nhỏ tiểu Khiêm này cũng không tệ, không biết Ân Ân có tốt phúc hay không. . . . . ."
"Đứa nhỏ tiểu Khiêm này thành thục chững chạc, con cũng rất thích nó, chỉ có điều muốn Ân Ân gả vào nhà hào môn cũng không phải chuyện dễ dàng, nhà họ Đường chính là ví dụ rõ nhất, aish, dưa hái xanh không ngọt, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!"
Con gái bảo bối của ông luôn có chủ kiến, cũng biết nên chừa cho mình đường lui, mặc dù ông không cần quan tâm, nhưng hôn nhân chuyện lớn, người làm cha như ông cũng hi vọng con gái có thể tìm được gia đình tốt, nếu không sau khi chết ông sẽ không có mặt mũi đi gặp vợ ông.
Đi xuyên qua ngõ hẻm, hai người sóng vai đi, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: "Anh vừa nói gì với cha tôi vậy? Nhìn ông ấy đặc biệt vui vẻ!"
Hình như đã lâu rồi cô không thấy Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy, từ mộ trở lại, trên mặt Úc Bảo Sơn vẫn treo nụ cười sáng lạn, rất khác các năm trước, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn đem nguyên do kết lên trên thân người đàn ông trước mắt.
Giống như trừ anh ra, cô không nghĩ ra lý do khác có thể khiến Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy!
Nghe cô hỏi, Dịch Khiêm hơi híp mắt lại, nửa cười quay đầu nhìn cô, "Tôi nói với bác trai một vài chuyện quan trọng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể nói cho em biết!"
"Tại sao vậy? Chuyện công hay chuyện riêng?" Nhìn vẻ mặt thần bí kia, cô càng thêm tò mò, đuổi theo anh không thả: "Không phải hai người thương lượng chuyện gì bán đứng tôi chứ? !"
"Làm sao có thể! Ba em chỉ có mình em là con gái, sao cam lòng bán em đi!" Quay đầu, anh tức giận giơ tay lên vuốt vuốt đầu cô, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, thời điểm em nên biết, sẽ nói cho em biết!"
". . . . . ." Động tác thân mật như vậy nhất thời khiến cô sững sờ tại chỗ.
Ý thức được mình đường đột, Dịch Khiêm không nhanh không chậm thu tay lại, trên gương mặt tuấn tú lại không nhìn thấy chút lúng túng nào: "Đi thôi, không phải chúng ta muốn đi mua đồ à? Đừng đợi đến lúc mua nước tương về rồi, món ăn cũng đã nấu xong!"
"Được rồi!" Thấy anh bất giác khó xử, cô cũng không kiểu cách, gật đầu đuổi theo bước chân của anh, "Kỳ thực tôi cảm thấy được dẫn anh đi mua nước tương, thật sự có chút. . . . . . Ặc, không tôn trọng người có hình tượng cao quý!"
"Thật sao? Tôi cũng là người bình thường, không khác gì người đàn ông bình thường. Sao đến chỗ em, là không thể không tôn trọng?"
"Thật ra thì ở trong cảm nhận của tôi, anh luôn là thần thánh không thể xâm phạm, cuộc sống vụn vặt, sẽ làm ô uế anh." Đây là ấn tượng đầu tiên anh cho cô, cũng bởi vì như thế, cho nên ở trong cảm nhận của cô, anh chính giống như Thần.
"Ừ, cái này có thể xâm phạm, dù sao tôi cũng chỉ là người đàn ông bình thường, tương lai kết hôn cũng sẽ bận chuyện vụn vặt trong cuộc sống, phải chăm sóc gia đình, phải gánh chịu trách nhiệm, đây là dấu hiệu của người đàn ông thành thục."
Làm như không thể tin được lời nói sẽ được nói ra từ trong miệng anh, cô ngẩn người, cuối cùng cười khẽ, "Về sau nếu cô gái nào gả cho anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc!"
Ít nhất, cô ấy còn có một người chồng tốt nỗ lực vì gia đình.
"Thật sao?" Anh yên lặng nhìn cô, con mắt thâm thúy xẹt qua ánh sáng thưa thớt, nghiêm túc mà chuyên chú: "Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc, tôi sẽ cố hết sức có thể."
Gật đầu một cái, cô cười quay đầu đi, nhưng câu nói kia của anh khiến cô cảm động thật lâu.
Cho đến thật lâu về sau, khi cô biết anh nói câu kia thật ra là tự nhủ, cô mới chợt hiểu, người đàn ông này không dễ dàng cam kết, vì cam kết với cô, thật sự đánh đổ tất cả.
--*--
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, sau đó biết Dịch Khiêm còn phải trở về Thị Lý tham gia party sinh nhật, Úc Bảo Sơn cũng không giữ người, ngay tiếp theo cũng bảo Úc Tử Ân trở về.
đi hơn hai giờ đường xe, trở lại Thị Lý đã hơn bốn giờ chiều, Úc Tử Ân nhìn đường đi lạ lẫm bên ngoài, đây là khu thương vụ cô không thường tới, cũng không có mấy người bạn quen, anh mang cô tới đây làm gì?
“Chúng ta đến đây làm gì? Cử hành party ở đây sao?” cô quay đầu, không hiểu hỏi.
không phải ở gần đây, ở khách sạn Thánh Đình, dẫn em đi gặp người trước.” nói xong, anh xoay tay lái, lái xe về phía bãi đỗ xe ngầm.
Từ bãi đậu xe lên tới tầng ba mươi, lúc nhìn thấy tấm biển treo trên cửa, cô mơ hồ đoán được anh muốn mang cô đi gặp người nào.
Louie King, tuần lễ thời trang Paris chạm tay có thể bỏng, nhà thiết kế chính ở châu Á.
Bước vào phòng làm việc, Úc Tử Ân khẽ quét mắt, rất nhanh thấy có hai nhân viên nữ phục vụ bước nhanh tới chỗ họ, trên mặt tươi cười, mở miệng: “Dịch thiếu, hoan nghênh!”
Quét một vòng, không thấy bóng người, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng: “Louie đâu?”
“Boss ở bên trong ạ, tôi mời ngài ấy ra ngoài, trước hết mời ngài ngồi xuống!” Nhân viên phục vụ nữ quay đầu, gật đầu với đồng nghiệp bên cạnh, một người phụ nữ khác khách khí mà lễ phép dẫn họ đi tới ghế salon cạnh cửa sổ sát đất.
Chẳng mấy chốc, trong phòng làm việc khép chặt có một bóng dáng cao to đi ra, nhìn người trên ghế salon, một tay cắm túi, trên mặt tươi cười.
Úc Tử Ân ngước mắt nhìn anh ta, âm thầm quan sát, người đàn ông này có chút không giống với lần trước cô thấy ở tuần lễ thời trang, nhà thiết kế Louie thầm kín còn tùy ý hơn so với trường hợp đó. T shirt xanh nhạt, quần thường màu trắng, mode ánh nắng nhưng không mất ưu nhã.
“Tiểu Ngũ, đã lâu không gặp!” Louie mở miệng cười chào hỏi, tầm mắt lại lạc đến trên người phụ nữ bên cạnh anh, hơi nheo mắt quan sát, nửa híp mắt cười, duỗi tay về phía cô, “Xin chào, tôi là Louie King!”
“Chào anh! Tôi là Úc Tử Ân, tôi đã gặp anh!” Úc Tử Ân đứng lên, lễ phép bắt tay.
“Hả? không biết Úc tiểu thư từng gặp tôi vào lúc nào?” Phòng làm việc của anh ta đều tiếp đãi khác đặc biệt, người phụ nữ này, hơn nữa còn do Tiểu Ngũ mang tới, anh ta có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua.
“Thời điểm tuần lễ thời trang mùa đông ở Paris, anh lấy phía Bắc Bắc Kinh làm chủ đề thiết kế quần áo Hương Sơn Hồng Diệp, rất có phong thái Trung Quốc, tôi rất thích!”
“Hả? thật sao? Có thể được Úc tiểu thư tán thưởng, thực là vinh hạnh của tôi!”
“Ngài khách khí rồi, phải là tôi cần ngài chỉ bảo nhiều hơn mới phải!”
không đợi Louie hiểu được ý cô, Dịch Khiêm bên cạnh đã mở miệng giải thích: “cô ấy cũng là nhà thiết kế, bây giờ đang làm ở Thụy Nhĩ!”
“thì ra là cùng hành!” Gật đầu một cái, Louie cười nhìn về phía Dịch Khiêm, “Lễ phục của anh đã được quản gia sai người đưa đến rồi, tôi vừa nhìn, cắt xén cùng thiết kế rất đặc biệt, tôi ngược lại muốn hỏi xem là do nhà thiết kế nào thiết kế!”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Dịch Khiêm khẽ cười, ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện, quay đầu phân phó nhân viên phục vụ đưa hộp quà tới.
“Đó? thật sao? thật là khiến người ta kinh ngạc! Lúc tôi thấy bộ quần áo kia, còn đương tưởng là nhà thiết kế quốc tế kia! Hóa ra là doÚc tiểu thư!” Biết cô thiết kế quần áo, Louie cũng không che giấu kinh ngạc của mình, trong lời nói đều là tán thưởng.
“Chuyết tác* khiến người chê cười!” Cười cười xấu hổ, cô quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm cầm hộp quà tới, liền nghe Louie mở miệng: “đi thay quần áo trước đã!”
* Chuyết tác: tác phẩm kém cỏi của tôi.
Dịch Khiêm gật đầu, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, xoay người, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ bước vào phòng thay quần áo.
Chẳng được bao lâu, hai người đang trò chuyện, Dịch Khiêm đổi xong quần áo từ phòng thay quần áo đi ra, hai người đứng bên ngoài không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng ở cửa phòng thay quần áo.
Áo tơ màu làm làm tôn lên khí chất của anh, đặc biệt cổ được cắt xén cẩn thận, cùng khí chất thanh nhã vốn có của anh hòa làm một thể, khiến cả người anh xem ra càng thêm trầm ổn tôn quý.
Người đàn ông có vóc người trời sinh, bất luận mặc quần áo trên người anh cũng đều đặc biệt tương xứng.
Gật đầu một cái, Louie không nhịn được tán thưởng: “Rất tuyệt! Ánh mắt Úc tiểu thư thật độc đáo, phong cách thiết kế cũng rất đặc biệt! Khâm phục khâm phục!”
Xoay người, Dịch Khiêm nhìn mình trong gương, đáy mắt tối tăm xẹt qua tia kinh ngạc.
Bộ quần áo này bất luận kích thước hay phong cách cũng đều rất hợp với anh, dụng tâm của cô khiến anh cảm động.
"Bà ngoại. . . . . ." Úc Tử Ân gọi khẽ, dẫn theo người đàn ông phía sau, nhấc chân đi tới.
"Bà ngoại, con lại tới làm phiền!" Dừng bước chân lại, Dịch Khiêm mở miệng lễ phép.
"Nào có, trong nhà hiếm khi có khách đến, bà vui mừng còn không kịp nữa là!" Xoay người, Lý Phức chỉ vào bàn đá ghế đá bên cạnh, "Đi mệt rồi chứ? Ngồi xuống, uống ly trà hoa cúc. Hoa cúc được người làm hái hằng năm đó! Biết các con trở lại khẳng định sẽ khát, bà để trà lạnh."
Rót hai ly trà ở trong bình thủy tinh, trong nước trà màu vàng có mấy đóa hoa cúc thật nhỏ, cầm cái chén đưa lên mũi ngửi, một mùi hương hoa cúc nhàn nhạt xông vào mũi.
Uống mấy ngụm trà, Úc Tử Ân thở một hơi thật to, không nhịn được than thở: "Uống ngon thật! Vẫn là tay nghề của bà ngoại tốt nhất!"
"Cái đứa nhỏ này. . . . . ." Lý Phức cười nhẹ, quay đầu lơ đãng nhìn Dịch Khiêm một cái, thanh lịch tao nhã, động tác thưởng thức trà thành thạo ưu nhã, phong cách tản ra từ trên người anh, ngược lại trong veo giống như nước trà hoa cúc.
Đứa nhỏ này, vừa nhìn chính là người thông thạo về trà, không giống nhóc con nhà bà, chỉ biết uống từng ngụm, hoàn toàn không bình phẩm gì.
Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một lát, tò mò hỏi: "Thế nào, uống ngon chứ?"
"Ừ, rất ngon! Vi đắng mà ngọt, có một phong vị khác!" Đặt cái chén xuống, Dịch Khiêm nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo nụ cười.
Đang trò chuyện, Úc Bảo Sơn từ phòng bếp ra ngoài, nhìn bóng dáng đang ngồi trong sân, cao giọng nói: "Nhóc con, đi mua chai nước tương về đây, nhà hết nước tương rồi!"
"A, vâng ạ!" Liếc nhìn người đàn ông mặc tạp dề , Úc Tử Ân đứng dậy từ trên ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã đứng lên: "Đi à? Tôi dẫn anh đi dạo một chút?"
"Ừm!" Gật đầu, Dịch Khiêm nói với Lý Phức một tiếng, xoay người đuổi theo bước chân của cô ra cửa.
Thấy bọn họ đều đi ra ngoài, lúc này Lý Phức mới quay đầu nhìn về phía Úc Bảo Sơn, khẽ thở dài, "Mẹ đã biết chuyện con bé ly hôn rồi, con bé đã trưởng thành, nó biết lựa chọn như thế nào, mẹ thấy đứa nhỏ tiểu Khiêm này cũng không tệ, không biết Ân Ân có tốt phúc hay không. . . . . ."
"Đứa nhỏ tiểu Khiêm này thành thục chững chạc, con cũng rất thích nó, chỉ có điều muốn Ân Ân gả vào nhà hào môn cũng không phải chuyện dễ dàng, nhà họ Đường chính là ví dụ rõ nhất, aish, dưa hái xanh không ngọt, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!"
Con gái bảo bối của ông luôn có chủ kiến, cũng biết nên chừa cho mình đường lui, mặc dù ông không cần quan tâm, nhưng hôn nhân chuyện lớn, người làm cha như ông cũng hi vọng con gái có thể tìm được gia đình tốt, nếu không sau khi chết ông sẽ không có mặt mũi đi gặp vợ ông.
Đi xuyên qua ngõ hẻm, hai người sóng vai đi, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: "Anh vừa nói gì với cha tôi vậy? Nhìn ông ấy đặc biệt vui vẻ!"
Hình như đã lâu rồi cô không thấy Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy, từ mộ trở lại, trên mặt Úc Bảo Sơn vẫn treo nụ cười sáng lạn, rất khác các năm trước, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn đem nguyên do kết lên trên thân người đàn ông trước mắt.
Giống như trừ anh ra, cô không nghĩ ra lý do khác có thể khiến Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy!
Nghe cô hỏi, Dịch Khiêm hơi híp mắt lại, nửa cười quay đầu nhìn cô, "Tôi nói với bác trai một vài chuyện quan trọng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể nói cho em biết!"
"Tại sao vậy? Chuyện công hay chuyện riêng?" Nhìn vẻ mặt thần bí kia, cô càng thêm tò mò, đuổi theo anh không thả: "Không phải hai người thương lượng chuyện gì bán đứng tôi chứ? !"
"Làm sao có thể! Ba em chỉ có mình em là con gái, sao cam lòng bán em đi!" Quay đầu, anh tức giận giơ tay lên vuốt vuốt đầu cô, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, thời điểm em nên biết, sẽ nói cho em biết!"
". . . . . ." Động tác thân mật như vậy nhất thời khiến cô sững sờ tại chỗ.
Ý thức được mình đường đột, Dịch Khiêm không nhanh không chậm thu tay lại, trên gương mặt tuấn tú lại không nhìn thấy chút lúng túng nào: "Đi thôi, không phải chúng ta muốn đi mua đồ à? Đừng đợi đến lúc mua nước tương về rồi, món ăn cũng đã nấu xong!"
"Được rồi!" Thấy anh bất giác khó xử, cô cũng không kiểu cách, gật đầu đuổi theo bước chân của anh, "Kỳ thực tôi cảm thấy được dẫn anh đi mua nước tương, thật sự có chút. . . . . . Ặc, không tôn trọng người có hình tượng cao quý!"
"Thật sao? Tôi cũng là người bình thường, không khác gì người đàn ông bình thường. Sao đến chỗ em, là không thể không tôn trọng?"
"Thật ra thì ở trong cảm nhận của tôi, anh luôn là thần thánh không thể xâm phạm, cuộc sống vụn vặt, sẽ làm ô uế anh." Đây là ấn tượng đầu tiên anh cho cô, cũng bởi vì như thế, cho nên ở trong cảm nhận của cô, anh chính giống như Thần.
"Ừ, cái này có thể xâm phạm, dù sao tôi cũng chỉ là người đàn ông bình thường, tương lai kết hôn cũng sẽ bận chuyện vụn vặt trong cuộc sống, phải chăm sóc gia đình, phải gánh chịu trách nhiệm, đây là dấu hiệu của người đàn ông thành thục."
Làm như không thể tin được lời nói sẽ được nói ra từ trong miệng anh, cô ngẩn người, cuối cùng cười khẽ, "Về sau nếu cô gái nào gả cho anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc!"
Ít nhất, cô ấy còn có một người chồng tốt nỗ lực vì gia đình.
"Thật sao?" Anh yên lặng nhìn cô, con mắt thâm thúy xẹt qua ánh sáng thưa thớt, nghiêm túc mà chuyên chú: "Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc, tôi sẽ cố hết sức có thể."
Gật đầu một cái, cô cười quay đầu đi, nhưng câu nói kia của anh khiến cô cảm động thật lâu.
Cho đến thật lâu về sau, khi cô biết anh nói câu kia thật ra là tự nhủ, cô mới chợt hiểu, người đàn ông này không dễ dàng cam kết, vì cam kết với cô, thật sự đánh đổ tất cả.
--*--
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, sau đó biết Dịch Khiêm còn phải trở về Thị Lý tham gia party sinh nhật, Úc Bảo Sơn cũng không giữ người, ngay tiếp theo cũng bảo Úc Tử Ân trở về.
đi hơn hai giờ đường xe, trở lại Thị Lý đã hơn bốn giờ chiều, Úc Tử Ân nhìn đường đi lạ lẫm bên ngoài, đây là khu thương vụ cô không thường tới, cũng không có mấy người bạn quen, anh mang cô tới đây làm gì?
“Chúng ta đến đây làm gì? Cử hành party ở đây sao?” cô quay đầu, không hiểu hỏi.
không phải ở gần đây, ở khách sạn Thánh Đình, dẫn em đi gặp người trước.” nói xong, anh xoay tay lái, lái xe về phía bãi đỗ xe ngầm.
Từ bãi đậu xe lên tới tầng ba mươi, lúc nhìn thấy tấm biển treo trên cửa, cô mơ hồ đoán được anh muốn mang cô đi gặp người nào.
Louie King, tuần lễ thời trang Paris chạm tay có thể bỏng, nhà thiết kế chính ở châu Á.
Bước vào phòng làm việc, Úc Tử Ân khẽ quét mắt, rất nhanh thấy có hai nhân viên nữ phục vụ bước nhanh tới chỗ họ, trên mặt tươi cười, mở miệng: “Dịch thiếu, hoan nghênh!”
Quét một vòng, không thấy bóng người, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng: “Louie đâu?”
“Boss ở bên trong ạ, tôi mời ngài ấy ra ngoài, trước hết mời ngài ngồi xuống!” Nhân viên phục vụ nữ quay đầu, gật đầu với đồng nghiệp bên cạnh, một người phụ nữ khác khách khí mà lễ phép dẫn họ đi tới ghế salon cạnh cửa sổ sát đất.
Chẳng mấy chốc, trong phòng làm việc khép chặt có một bóng dáng cao to đi ra, nhìn người trên ghế salon, một tay cắm túi, trên mặt tươi cười.
Úc Tử Ân ngước mắt nhìn anh ta, âm thầm quan sát, người đàn ông này có chút không giống với lần trước cô thấy ở tuần lễ thời trang, nhà thiết kế Louie thầm kín còn tùy ý hơn so với trường hợp đó. T shirt xanh nhạt, quần thường màu trắng, mode ánh nắng nhưng không mất ưu nhã.
“Tiểu Ngũ, đã lâu không gặp!” Louie mở miệng cười chào hỏi, tầm mắt lại lạc đến trên người phụ nữ bên cạnh anh, hơi nheo mắt quan sát, nửa híp mắt cười, duỗi tay về phía cô, “Xin chào, tôi là Louie King!”
“Chào anh! Tôi là Úc Tử Ân, tôi đã gặp anh!” Úc Tử Ân đứng lên, lễ phép bắt tay.
“Hả? không biết Úc tiểu thư từng gặp tôi vào lúc nào?” Phòng làm việc của anh ta đều tiếp đãi khác đặc biệt, người phụ nữ này, hơn nữa còn do Tiểu Ngũ mang tới, anh ta có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua.
“Thời điểm tuần lễ thời trang mùa đông ở Paris, anh lấy phía Bắc Bắc Kinh làm chủ đề thiết kế quần áo Hương Sơn Hồng Diệp, rất có phong thái Trung Quốc, tôi rất thích!”
“Hả? thật sao? Có thể được Úc tiểu thư tán thưởng, thực là vinh hạnh của tôi!”
“Ngài khách khí rồi, phải là tôi cần ngài chỉ bảo nhiều hơn mới phải!”
không đợi Louie hiểu được ý cô, Dịch Khiêm bên cạnh đã mở miệng giải thích: “cô ấy cũng là nhà thiết kế, bây giờ đang làm ở Thụy Nhĩ!”
“thì ra là cùng hành!” Gật đầu một cái, Louie cười nhìn về phía Dịch Khiêm, “Lễ phục của anh đã được quản gia sai người đưa đến rồi, tôi vừa nhìn, cắt xén cùng thiết kế rất đặc biệt, tôi ngược lại muốn hỏi xem là do nhà thiết kế nào thiết kế!”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Dịch Khiêm khẽ cười, ngước mắt nhìn người phụ nữ đối diện, quay đầu phân phó nhân viên phục vụ đưa hộp quà tới.
“Đó? thật sao? thật là khiến người ta kinh ngạc! Lúc tôi thấy bộ quần áo kia, còn đương tưởng là nhà thiết kế quốc tế kia! Hóa ra là doÚc tiểu thư!” Biết cô thiết kế quần áo, Louie cũng không che giấu kinh ngạc của mình, trong lời nói đều là tán thưởng.
“Chuyết tác* khiến người chê cười!” Cười cười xấu hổ, cô quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm cầm hộp quà tới, liền nghe Louie mở miệng: “đi thay quần áo trước đã!”
* Chuyết tác: tác phẩm kém cỏi của tôi.
Dịch Khiêm gật đầu, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, xoay người, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ bước vào phòng thay quần áo.
Chẳng được bao lâu, hai người đang trò chuyện, Dịch Khiêm đổi xong quần áo từ phòng thay quần áo đi ra, hai người đứng bên ngoài không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng ở cửa phòng thay quần áo.
Áo tơ màu làm làm tôn lên khí chất của anh, đặc biệt cổ được cắt xén cẩn thận, cùng khí chất thanh nhã vốn có của anh hòa làm một thể, khiến cả người anh xem ra càng thêm trầm ổn tôn quý.
Người đàn ông có vóc người trời sinh, bất luận mặc quần áo trên người anh cũng đều đặc biệt tương xứng.
Gật đầu một cái, Louie không nhịn được tán thưởng: “Rất tuyệt! Ánh mắt Úc tiểu thư thật độc đáo, phong cách thiết kế cũng rất đặc biệt! Khâm phục khâm phục!”
Xoay người, Dịch Khiêm nhìn mình trong gương, đáy mắt tối tăm xẹt qua tia kinh ngạc.
Bộ quần áo này bất luận kích thước hay phong cách cũng đều rất hợp với anh, dụng tâm của cô khiến anh cảm động.
Tác giả :
Tử Tang Phỉ Phỉ