Quân Môn Sủng Hôn
Chương 19: Ông chủ Thập Tam Lâu!
Thấy cô giống như đã ăn được một ít, Dịch Khiêm đột nhiên dừng tay, không cùng cô ăn nữa. Anh nói: "Tôi ăn no, cô thì sao?"
"Tôi cũng no rồi!" Từ từ hạ đũa xuống, cô ngước mắt nhìn anh, nhưng mới vừa rồi ăn thứ gì, thì cô chẳng thể nhớ được, chỉ muốn sớm kết thúc cuộc chiến tẻ nhạt này.
Một bữa tối tốt đẹp lại biến thành như thế này, cô nên nói một tiếng xin lỗi mới đúng.
"Dịch thiếu, rất xin lỗi. . . . . ." Cô đem tình cảm riêng tư của mình mang tới bàn ăn, thật sự lãng phí bữa cơm hôm nay, "Hôm nào. . . . . . Hôm nào tôi sẽ mời anh một bữa cơm khác."
"Không sao, không cần tự trách, ăn cơm chỉ là hình thức mà thôi. Nếu ăn no, như vậy cùng tôi trở về đi!" Khóe môi giương lên, anh chậm rãi đứng lên, hình như xuyên thủng qua tâm tình của cô, cũng không chờ phục vụ đưa giấy tính tiền tới, trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.
Đi ngang qua bàn Lam Mộ Duy, đột nhiên Dịch Khiêm dừng bước chân, lễ phép và nhã nhặn chống lại ánh mắt miệt mài đánh giá của người cháu ngoại kia, lạnh nhạt nói: "Mộ Duy, cậu đã ăn xong rồi, cáo từ trước, các người ăn từ từ, cậu đã ghi nhớ vào mục thanh toán hóa đơn, coi như là cậu nhỏ thay cháu mời khách."
Lam Mộ Duy quay đầu liếc nhìn Úc Tử Ân một cái, từ đầu đến cuối cô chưa từng liếc nhìn anh, hay là cô không muốn nhìn anh, nhưng vẫn không mở miệng nói với cô, quay đầu ra, anh lễ phép đáp lễ: "Cậu nhỏ quá khách khí, vậy khi chúng ta về nhà sẽ tán gẫu sau!"
"Được!" Gật đầu một cái, đột nhiên Dịch Khiêm quay đầu liếc nhìn cô gái đang cúi đầu đứng sau lưng mình, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi!"
Lúc này Úc Tử Ân mới bừng tỉnh, gật đầu một cái, quay đầu liếc nhìn hai người bên cạnh bàn ăn, mặt vô cảm nói, "Hai vị cứ dùng từ từ, tôi đi trước, hôm nào gặp lại sau!"
Quay đầu ra, cô cũng không thèm nhìn Lam Mộ Duy, thậm chí chưa cho anh cơ hội mở miệng, xoay người đuổi theo bước chân của Dịch Khiêm.
Lúc tính tiền, Tương Di vừa vặn tới đây, thấy Dịch Khiêm kêu nhân viên phục vụ đưa giấy tính tiền đến, vội nhận lấy giấy tờ, rồi ký tên mình vào giấy.
Sững sờ một hồi, Úc Tử Ân nhìn anh ký tên, mang vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Tương Di, nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của người kia khi nhìn anh, thấy anh đang ký tên vào giấy, cho là anh không có mang tiền nên đến đây ký sổ, rối rắm mở miệng: "Tôi có. . . . . . Đưa giấy tính tiền cho tôi đi!"
Quay đầu, đột nhiên Dịch Khiêm nhìn cô một cái, khóe môi mỏng nâng ra một nụ cười, đôi mắt dâng lên chút dao động .
Ký tên xong, Dịch Khiêm đột nhiên đem giấy tờ giao cho Tương Di, thân thể nửa nghiêng, cười như không cười nhìn Úc Tử Ân, trêu ghẹo hỏi: "Úc tiểu thư lo lắng cho tôi sao?"
"Éc. . . . . . tôi nói là tôi mới khách mà. . . . . ."
"Tôi cũng đã nói là hãy mua đơn đi, không phải sao?" Chau mày, anh cười nhìn về phía Tương Di, xoay người phân phó một câu với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ gật đầu rồi xoay bước rời đi
Tương Di nhìn Úc Tử Ân ngây ngốc kiên trì muốn tính tiền, bất đắc dĩ cười lắc đầu, nói thật tình: "Đồ ngốc, cô có thấy ông chủ nào đi ăn cơm mà phải tự mình tính tiền chưa?"
"Hả? ông chủ?!" Trừng mắt nhìn, qua một lúc lâu Úc Tử Ân mới tiêu hóa hết lời của Tương Di nói, gân cổ nổi lên, quay đầu nhìn về bóng dáng một người đang đang nhận cốc nước chanh từ người phục vụ, "Anh là ông chủ của Thập Tam Lâu?!"
"È hèm, nếu không cô cho rằng Dịch thiếu chấp nhận thân phận con nợ, ký tên vào sổ nợ của Thập Tam Lâu sao?" Tương Di liếc nhìn cô một cái, nhớ tới bộ dáng khẩn trương của cô, thật sự dở khóc dở cười, "Được rồi, hóa đơn không cần lo lắng, có gì tôi sẽ lưu anh ta lại rửa đĩa!"
"Đó. . . . . ." Cô ngây ngốc quay đầu lại, cô thấy người phía trước đã đi một đoạn xa, không có ý đợi mình, vội vàng nhấc chân đi theo.
Đứng trong thang máy, cô nhìn ảnh ngược của mình trong thang máy, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng bên cạnh "Tôi không ngờ anh là ông chủ của Thập Tam Lâu. . . . . ."
Nhớ tới bộ dạng của mình khi cướp giấy tính tiền kia, cô thật hận không đào được cái hang chui vào.
"Không sao, đây không phải là chuyện lớn gì. Huống chi tôi cũng chưa nói cho cô biết tôi là ông chủ của Thập Tam Lâu, cho nên cô không cần tự trách."
Cửa thang máy mở ra, anh lễ phép nghiêng người sang để cho cô đi ra ngoài trước, rồi anh mới đi ra ngoài theo cô, người khiêm tốn và phong độ khiến Úc Tử Ân không khỏi thổn thức.
Tài xế không biết đã rời đi từ lúc nào, chìa khóa được giao lại cho anh, trên đường trở về anh đích thân lái xe.
Mới vừa ngồi vào ghế lái phụ, thì người ngồi ở chỗ cạnh tài xề liền đưa qua cho cô một cái túi, bên trong chứa nước chanh mà phục vụ vừa mang đến.
"Uống chút nước chanh đi, cô vừa mới ăn không ít thức ăn, tôi lo lắng dạ dày của cô sẽ không thoải mái."
Quay đầu, cô sững sờ nhưng nhìn anh, anh săn sóc cô chu đáo khiến cho trái tim cô trở nên ấm áp.
Cầm nước chanh lên, cô đưa nó đến khóe môi, "Cám ơn anh, Dịch thiếu."
"Không cần cám ơn tôi, đây là việc cần phải làm." Đảo quanh tay lái, anh lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Xe hơi màu đen đi xuyên qua lưu lại một đạo ánh sáng chói lói trên đường phố, trong xe mở nhạc, giọng hát ưu buồn của Trương Tín Triết bay ra: "Mỗi người đều có một đoạn bi thương, nghĩ sẽ che giấu, lại giấu đầu hở đuôi. Đường quá dài đuổi theo lại chẳng thể tha thứ, anh là tôi, không thể nói đau. . . . . ."
Uống nước chanh vào, lòng chua xót muốn rơi lệ.
"Tôi cũng no rồi!" Từ từ hạ đũa xuống, cô ngước mắt nhìn anh, nhưng mới vừa rồi ăn thứ gì, thì cô chẳng thể nhớ được, chỉ muốn sớm kết thúc cuộc chiến tẻ nhạt này.
Một bữa tối tốt đẹp lại biến thành như thế này, cô nên nói một tiếng xin lỗi mới đúng.
"Dịch thiếu, rất xin lỗi. . . . . ." Cô đem tình cảm riêng tư của mình mang tới bàn ăn, thật sự lãng phí bữa cơm hôm nay, "Hôm nào. . . . . . Hôm nào tôi sẽ mời anh một bữa cơm khác."
"Không sao, không cần tự trách, ăn cơm chỉ là hình thức mà thôi. Nếu ăn no, như vậy cùng tôi trở về đi!" Khóe môi giương lên, anh chậm rãi đứng lên, hình như xuyên thủng qua tâm tình của cô, cũng không chờ phục vụ đưa giấy tính tiền tới, trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.
Đi ngang qua bàn Lam Mộ Duy, đột nhiên Dịch Khiêm dừng bước chân, lễ phép và nhã nhặn chống lại ánh mắt miệt mài đánh giá của người cháu ngoại kia, lạnh nhạt nói: "Mộ Duy, cậu đã ăn xong rồi, cáo từ trước, các người ăn từ từ, cậu đã ghi nhớ vào mục thanh toán hóa đơn, coi như là cậu nhỏ thay cháu mời khách."
Lam Mộ Duy quay đầu liếc nhìn Úc Tử Ân một cái, từ đầu đến cuối cô chưa từng liếc nhìn anh, hay là cô không muốn nhìn anh, nhưng vẫn không mở miệng nói với cô, quay đầu ra, anh lễ phép đáp lễ: "Cậu nhỏ quá khách khí, vậy khi chúng ta về nhà sẽ tán gẫu sau!"
"Được!" Gật đầu một cái, đột nhiên Dịch Khiêm quay đầu liếc nhìn cô gái đang cúi đầu đứng sau lưng mình, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi!"
Lúc này Úc Tử Ân mới bừng tỉnh, gật đầu một cái, quay đầu liếc nhìn hai người bên cạnh bàn ăn, mặt vô cảm nói, "Hai vị cứ dùng từ từ, tôi đi trước, hôm nào gặp lại sau!"
Quay đầu ra, cô cũng không thèm nhìn Lam Mộ Duy, thậm chí chưa cho anh cơ hội mở miệng, xoay người đuổi theo bước chân của Dịch Khiêm.
Lúc tính tiền, Tương Di vừa vặn tới đây, thấy Dịch Khiêm kêu nhân viên phục vụ đưa giấy tính tiền đến, vội nhận lấy giấy tờ, rồi ký tên mình vào giấy.
Sững sờ một hồi, Úc Tử Ân nhìn anh ký tên, mang vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Tương Di, nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của người kia khi nhìn anh, thấy anh đang ký tên vào giấy, cho là anh không có mang tiền nên đến đây ký sổ, rối rắm mở miệng: "Tôi có. . . . . . Đưa giấy tính tiền cho tôi đi!"
Quay đầu, đột nhiên Dịch Khiêm nhìn cô một cái, khóe môi mỏng nâng ra một nụ cười, đôi mắt dâng lên chút dao động .
Ký tên xong, Dịch Khiêm đột nhiên đem giấy tờ giao cho Tương Di, thân thể nửa nghiêng, cười như không cười nhìn Úc Tử Ân, trêu ghẹo hỏi: "Úc tiểu thư lo lắng cho tôi sao?"
"Éc. . . . . . tôi nói là tôi mới khách mà. . . . . ."
"Tôi cũng đã nói là hãy mua đơn đi, không phải sao?" Chau mày, anh cười nhìn về phía Tương Di, xoay người phân phó một câu với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ gật đầu rồi xoay bước rời đi
Tương Di nhìn Úc Tử Ân ngây ngốc kiên trì muốn tính tiền, bất đắc dĩ cười lắc đầu, nói thật tình: "Đồ ngốc, cô có thấy ông chủ nào đi ăn cơm mà phải tự mình tính tiền chưa?"
"Hả? ông chủ?!" Trừng mắt nhìn, qua một lúc lâu Úc Tử Ân mới tiêu hóa hết lời của Tương Di nói, gân cổ nổi lên, quay đầu nhìn về bóng dáng một người đang đang nhận cốc nước chanh từ người phục vụ, "Anh là ông chủ của Thập Tam Lâu?!"
"È hèm, nếu không cô cho rằng Dịch thiếu chấp nhận thân phận con nợ, ký tên vào sổ nợ của Thập Tam Lâu sao?" Tương Di liếc nhìn cô một cái, nhớ tới bộ dáng khẩn trương của cô, thật sự dở khóc dở cười, "Được rồi, hóa đơn không cần lo lắng, có gì tôi sẽ lưu anh ta lại rửa đĩa!"
"Đó. . . . . ." Cô ngây ngốc quay đầu lại, cô thấy người phía trước đã đi một đoạn xa, không có ý đợi mình, vội vàng nhấc chân đi theo.
Đứng trong thang máy, cô nhìn ảnh ngược của mình trong thang máy, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng bên cạnh "Tôi không ngờ anh là ông chủ của Thập Tam Lâu. . . . . ."
Nhớ tới bộ dạng của mình khi cướp giấy tính tiền kia, cô thật hận không đào được cái hang chui vào.
"Không sao, đây không phải là chuyện lớn gì. Huống chi tôi cũng chưa nói cho cô biết tôi là ông chủ của Thập Tam Lâu, cho nên cô không cần tự trách."
Cửa thang máy mở ra, anh lễ phép nghiêng người sang để cho cô đi ra ngoài trước, rồi anh mới đi ra ngoài theo cô, người khiêm tốn và phong độ khiến Úc Tử Ân không khỏi thổn thức.
Tài xế không biết đã rời đi từ lúc nào, chìa khóa được giao lại cho anh, trên đường trở về anh đích thân lái xe.
Mới vừa ngồi vào ghế lái phụ, thì người ngồi ở chỗ cạnh tài xề liền đưa qua cho cô một cái túi, bên trong chứa nước chanh mà phục vụ vừa mang đến.
"Uống chút nước chanh đi, cô vừa mới ăn không ít thức ăn, tôi lo lắng dạ dày của cô sẽ không thoải mái."
Quay đầu, cô sững sờ nhưng nhìn anh, anh săn sóc cô chu đáo khiến cho trái tim cô trở nên ấm áp.
Cầm nước chanh lên, cô đưa nó đến khóe môi, "Cám ơn anh, Dịch thiếu."
"Không cần cám ơn tôi, đây là việc cần phải làm." Đảo quanh tay lái, anh lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Xe hơi màu đen đi xuyên qua lưu lại một đạo ánh sáng chói lói trên đường phố, trong xe mở nhạc, giọng hát ưu buồn của Trương Tín Triết bay ra: "Mỗi người đều có một đoạn bi thương, nghĩ sẽ che giấu, lại giấu đầu hở đuôi. Đường quá dài đuổi theo lại chẳng thể tha thứ, anh là tôi, không thể nói đau. . . . . ."
Uống nước chanh vào, lòng chua xót muốn rơi lệ.
Tác giả :
Tử Tang Phỉ Phỉ