Quân Môn Sủng Hôn
Chương 14: Người đàn ông tuyệt vời
Ngồi ở trong xe, Úc Tử Ân tựa vào trên ghế sau, mở cửa sổ ra, gió mang hơi lạnh thổi vào, mang đến hơi thở tươi mát mẻ giữa rừng núi.
Cô không nói lời nào, Dịch Khiêm cũng không mở miệng, trong buồng xe yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió bên ngoài truyền tới ù ù.
Xe cuối cùng dừng ở đất trống trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới, cả thành phố C thu vào trong đáy mắt.
Từ trong xe xuống, Úc Tử Ân nhìn về phía một đám người làm công việc buôn bán cách đó không xa đi tới bên này, không ít người trong tay còn cầm tài liệu và bản vẽ, thoạt nhìn hình như là tới đây làm thị sát.
Nhìn một đám người làm ăn buôn bán vẻ mặt kinh ngạc, Úc Tử Ân lúng túng quay đầu nhìn về phía người đàn ông một bên bình tĩnh thnh lịch, "Ặc, anh còn bận, tôi không quấy rầy các anh, tôi đến bên kia đi một chút."
Anh nói đi thị sát, cô vốn là còn tưởng rằng chỉ là anh thuận miệng nói đùa một chút, lại không nghĩ rằng anh thật sự có việc bận.
Mặc dù nói không biết rốt cuộc là anh làm gì, nhưng nhìn anh ở trước mặt một đám cậu ấm nhận được sự tôn trọng, ngay cả cấp nhân vật người đứng ra tổ chức đua xe quản lý Phương cũng một mực cung kính đối với anh, có lẽ thân phận phi phàm (không tầm thường).
Gật đầu một cái, Dịch Khiêm nghiêng người sang chỉ vào thềm đá ở bên, "Đi lên có một đài quan sát, cô đến kia bên ngồi một chút, lát nữa chúng tôi bàn công việc xong tôi lại đến."
"Được! Vậy anh mau lên!" Chỗ này không tệ, đúng là nơi hóng gió nhìn phong cảnh rất tốt.
Trước khi đi, anh không quên dặn dò: "Không cần đi xa, tránh cho lát nữa tôi tìm không ra."
Giọng nói dịu dàng theo gió từ đỉnh núi thổi lại, mang đến một chút lạnh lẽo, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt thuộc về anh.
Gật đầu một cái, cô xoay người đi về phía thềm đá, từng bước từng bước, quay đầu lại lơ đãng có thể thấy bóng dáng sau lưng đã cùng một đám cấp dưới bàn bạc tài liệu.
Đỉnh núi Tần Nam bên này có đình nghỉ ngơi và bãi đậu xe, chỗ này có thể đem cả thành phố C thu vào đáy mắt, đã gần tới hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây cảnh đẹp bao phủ ở cuối chân trời giao nhau với thành phố, đẹp đến khí thế hào hùng.
Ngắm nhìn chỗ đài cự ly dừng xe cũng không xa, đứng ở trên đài trong đình, vẫn có thể thấy trên đất trống một nhóm bóng dáng đang bàn bạc như cũ.
Trong đám người một mảnh đen ngòm, một màn kia trong suốt như hạc đứng trong bầy gà, cho dù là một thân quần áo thoải mái cũng khó giấu khí thế thuộc về anh, giờ phút này anh đang cầm bút làm ký hiệu ở trên bản vẽ, thỉnh thoảng yên tĩnh nghe ý kiến người bên cạnh, cô đứng ở góc độ này đối diện với anh, cô có thể thấy rõ ràng vẻ mặt trên mặt anh.
Đều nói thời điểm đàn ông làm việc là có sức quyến rũ nhất, quả thật như thế.
Người đàn ông này cùng mới người mới vừa nãy dặn dò cô không cần đi xa hình như có chút không giống nhau, thời điểm làm việc nhiều thêm mấy phần nghiêm túc và trấn định, khí thế người lãnh đạo kia đủ để khống chế thiên quân vạn mã, quả thật rất mê người.
Nhìn anh một người đàn ông đang chỉ điểm giang sơn trong một đám người, bàn luận từng đề tài, thỉnh thoảng có thể nhìn đến người bên cạnh gật đầu hiểu,
Đem so sánh với Đường Minh Lân tính trẻ con, Lam Mộ Duy dịu dàng, trên thân người đàn ông này bao gồm cả quá nhiều phong cách trong ảo tưởng người phụ nữ khó thể thực hiện , thành thục thanh nhã, dịu dàng khiêm tốn, thỉnh thoảng tôn quý như vương giả, thỉnh thoảng lạnh nhạt như người thường, phức tạp nhưng cũng không mâu thuẫn.
Thật đúng là một người. . . . . . kỳ quái.
Anh là người cô gặp trong nhiều năm như vậy, người đàn ông duy nhất cô suy nghĩ không ra, hơn nữa còn là một người đàn ông ưu tú đến mức khiến phụ nữ đều không dám ngưỡng mộ.
Đỉnh núi gió lớn, sau khi mặt trời chiều ngả về tây tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, cô vốn sợ lạnh, mặc dù là ở thời tiết mùa hạ, nhưng ở đỉnh núi khiến cho cô nổi lên không ít da gà.
Cô không biết, ở thời điểm cô quay lưng đi, bóng dáng trên đất trống lơ đãng ngẩng mắt nhìn cô đứng trong đình, cũng chỉ cần một cái liếc mắt, hình như là đang xác định cô vẫn ở đó hay không, vừa hình như lo lắng cô đi xa.
Tròng mắt đen âm trầm từ lo lắng chậm rãi bình tĩnh lại, rồi sau đó vùi đầu vào trong đề tài công việc lần nữa, cùng người bên cạnh bàn bạc quyết định cuối cùng.
Làm hết công việc trong tay, anh quay đầu đem bản vẽ và giấy tờ công văn trong tay giao cho người bên cạnh, nhàn nhạt phân phó một tiếng, đợi Văn Khâm cầm áo choàng từ trong xe đến đây, anh mới xoay người đi về phía thềm đá.
Mặt trời chiều ngả về tây, cả đỉnh núi bao phủ trời trong chiều màu vàng, bên trong tầm mắt, từ từ mà trở nên một mảnh hoàng hôn.
Thả nhẹ bước chân, anh nhìn bóng lưng hai cánh tay vây quanh thân, tóc đen màu mực tản mát ở trong gió, mảnh khảnh gầy yếu đến mức khiến người ta đau lòng.
Giơ tay lên, anh đem áo choàng khoác lên trên vai cô, quấy rầy bóng dáng mất hồn đang nhìn trời chiều, quay đầu lại, cô nhìn thấy là anh, khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo hí mắt cười một cái, tươi đẹp như ánh hào quang, khép lại áo choàng, cô ngước mắt hỏi một câu: "Hết bận sao? !"
"Ừ, đã hết bận." Dừng một chút, anh nhìn theo phương hướng cô vừa mới nhìn, thành phố C phồn hoa thu vào đáy mắt, anh cũng chỉ liếc mắt nhìn, không dừng lại lâu.
"Cảm giác như thế nào đây, trong lòng thoải mái nhiều không?" Hôn nhân của cô và Đường Minh Lân, anh cũng có hiểu biết, nghe thư ký, trợ lý phòng làm việc bàn tán, mới hiểu được cô vì cha của mình, hy sinh hạnh phúc cả đời mình.
Anh không khỏi nghĩ, với tính tình quật cường của cô, còn có thể nhẫn nại đến khi nào?
Tất cả nhẫn nại đều có ranh giới cuối cùng, như vậy ranh giới cuối cùng của cô, ở chỗ nào?
Gật đầu một cái, cô lạnh nhạt giương môi, "Tốt hơn nhiều, đối với tôi mà nói, không có gì không trải qua được ."
Đau đớn lớn hơn nữa đều chịu được, huống chi là một chút uất ức như vậy.
"Ừ, vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi!" Anh cúi đầu nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, thời gian lúc làm việc trôi qua thật vui vẻ!
"Được, tôi mời khách." Cô ngước mắt, vẻ mặt kiên trì.
Không hiểu, anh khẽ cười một tiếng, ôn nhu hỏi: "Tại sao?"
"Anh năm lần bảy lượt giúp tôi, biểu đạt cám ơn, hẳn là không phải sao?"
"Được, cô mời khách, tôi trả tiền."
"Tại sao?" Một người hỏi ra một câu tại sao, chính cô nghe cũng muốn cười.
"Tôi không có thói quen để cho con gái trả tiền." Khẽ cười, anh lạnh nhạt giải thích, không bá đạo ép buộc chút nào, cho dù là biểu đạt phong độ phái nam của anh, cũng vẫn tác phong nhanh nhẹn như cũ, "Cho nên, kính xin Úc tiểu thư đáp ứng một chút."
"OK!" Gật đầu một cái, cô cũng không kiểu cách với anh, đáp một tiếng xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Từ đỉnh núi đến lúc đi xuống dưới màn đêm dần buông xuống, đèn hai bên đường sáng lên, những ngọn đèn dầu sáng chói tràn ngập đô thị phồn hoa này.
Xe đi xuyên qua trên phố chợ sáng chói, nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, "Chúng ta đi đâu ăn cơm? Anh chọn địa điểm chứ?"
Cô nghĩ, người như bọn anh vậy, sơn hào hải vị nào chưa từng ăn, trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không ra được chỗ nào tương đối phù hợp thân phận và khẩu vị của anh, định để cho anh chọn địa điểm.
Trước kia cha có mang theo cô đi ra ngoài xã giao, thật sự không thích nơi như vậy, dần dà cô cũng cũng không đi theo, tự mình một người ngược lại thích những nơi thanh tịnh.
Cô không nói lời nào, Dịch Khiêm cũng không mở miệng, trong buồng xe yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió bên ngoài truyền tới ù ù.
Xe cuối cùng dừng ở đất trống trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới, cả thành phố C thu vào trong đáy mắt.
Từ trong xe xuống, Úc Tử Ân nhìn về phía một đám người làm công việc buôn bán cách đó không xa đi tới bên này, không ít người trong tay còn cầm tài liệu và bản vẽ, thoạt nhìn hình như là tới đây làm thị sát.
Nhìn một đám người làm ăn buôn bán vẻ mặt kinh ngạc, Úc Tử Ân lúng túng quay đầu nhìn về phía người đàn ông một bên bình tĩnh thnh lịch, "Ặc, anh còn bận, tôi không quấy rầy các anh, tôi đến bên kia đi một chút."
Anh nói đi thị sát, cô vốn là còn tưởng rằng chỉ là anh thuận miệng nói đùa một chút, lại không nghĩ rằng anh thật sự có việc bận.
Mặc dù nói không biết rốt cuộc là anh làm gì, nhưng nhìn anh ở trước mặt một đám cậu ấm nhận được sự tôn trọng, ngay cả cấp nhân vật người đứng ra tổ chức đua xe quản lý Phương cũng một mực cung kính đối với anh, có lẽ thân phận phi phàm (không tầm thường).
Gật đầu một cái, Dịch Khiêm nghiêng người sang chỉ vào thềm đá ở bên, "Đi lên có một đài quan sát, cô đến kia bên ngồi một chút, lát nữa chúng tôi bàn công việc xong tôi lại đến."
"Được! Vậy anh mau lên!" Chỗ này không tệ, đúng là nơi hóng gió nhìn phong cảnh rất tốt.
Trước khi đi, anh không quên dặn dò: "Không cần đi xa, tránh cho lát nữa tôi tìm không ra."
Giọng nói dịu dàng theo gió từ đỉnh núi thổi lại, mang đến một chút lạnh lẽo, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt thuộc về anh.
Gật đầu một cái, cô xoay người đi về phía thềm đá, từng bước từng bước, quay đầu lại lơ đãng có thể thấy bóng dáng sau lưng đã cùng một đám cấp dưới bàn bạc tài liệu.
Đỉnh núi Tần Nam bên này có đình nghỉ ngơi và bãi đậu xe, chỗ này có thể đem cả thành phố C thu vào đáy mắt, đã gần tới hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây cảnh đẹp bao phủ ở cuối chân trời giao nhau với thành phố, đẹp đến khí thế hào hùng.
Ngắm nhìn chỗ đài cự ly dừng xe cũng không xa, đứng ở trên đài trong đình, vẫn có thể thấy trên đất trống một nhóm bóng dáng đang bàn bạc như cũ.
Trong đám người một mảnh đen ngòm, một màn kia trong suốt như hạc đứng trong bầy gà, cho dù là một thân quần áo thoải mái cũng khó giấu khí thế thuộc về anh, giờ phút này anh đang cầm bút làm ký hiệu ở trên bản vẽ, thỉnh thoảng yên tĩnh nghe ý kiến người bên cạnh, cô đứng ở góc độ này đối diện với anh, cô có thể thấy rõ ràng vẻ mặt trên mặt anh.
Đều nói thời điểm đàn ông làm việc là có sức quyến rũ nhất, quả thật như thế.
Người đàn ông này cùng mới người mới vừa nãy dặn dò cô không cần đi xa hình như có chút không giống nhau, thời điểm làm việc nhiều thêm mấy phần nghiêm túc và trấn định, khí thế người lãnh đạo kia đủ để khống chế thiên quân vạn mã, quả thật rất mê người.
Nhìn anh một người đàn ông đang chỉ điểm giang sơn trong một đám người, bàn luận từng đề tài, thỉnh thoảng có thể nhìn đến người bên cạnh gật đầu hiểu,
Đem so sánh với Đường Minh Lân tính trẻ con, Lam Mộ Duy dịu dàng, trên thân người đàn ông này bao gồm cả quá nhiều phong cách trong ảo tưởng người phụ nữ khó thể thực hiện , thành thục thanh nhã, dịu dàng khiêm tốn, thỉnh thoảng tôn quý như vương giả, thỉnh thoảng lạnh nhạt như người thường, phức tạp nhưng cũng không mâu thuẫn.
Thật đúng là một người. . . . . . kỳ quái.
Anh là người cô gặp trong nhiều năm như vậy, người đàn ông duy nhất cô suy nghĩ không ra, hơn nữa còn là một người đàn ông ưu tú đến mức khiến phụ nữ đều không dám ngưỡng mộ.
Đỉnh núi gió lớn, sau khi mặt trời chiều ngả về tây tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, cô vốn sợ lạnh, mặc dù là ở thời tiết mùa hạ, nhưng ở đỉnh núi khiến cho cô nổi lên không ít da gà.
Cô không biết, ở thời điểm cô quay lưng đi, bóng dáng trên đất trống lơ đãng ngẩng mắt nhìn cô đứng trong đình, cũng chỉ cần một cái liếc mắt, hình như là đang xác định cô vẫn ở đó hay không, vừa hình như lo lắng cô đi xa.
Tròng mắt đen âm trầm từ lo lắng chậm rãi bình tĩnh lại, rồi sau đó vùi đầu vào trong đề tài công việc lần nữa, cùng người bên cạnh bàn bạc quyết định cuối cùng.
Làm hết công việc trong tay, anh quay đầu đem bản vẽ và giấy tờ công văn trong tay giao cho người bên cạnh, nhàn nhạt phân phó một tiếng, đợi Văn Khâm cầm áo choàng từ trong xe đến đây, anh mới xoay người đi về phía thềm đá.
Mặt trời chiều ngả về tây, cả đỉnh núi bao phủ trời trong chiều màu vàng, bên trong tầm mắt, từ từ mà trở nên một mảnh hoàng hôn.
Thả nhẹ bước chân, anh nhìn bóng lưng hai cánh tay vây quanh thân, tóc đen màu mực tản mát ở trong gió, mảnh khảnh gầy yếu đến mức khiến người ta đau lòng.
Giơ tay lên, anh đem áo choàng khoác lên trên vai cô, quấy rầy bóng dáng mất hồn đang nhìn trời chiều, quay đầu lại, cô nhìn thấy là anh, khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo hí mắt cười một cái, tươi đẹp như ánh hào quang, khép lại áo choàng, cô ngước mắt hỏi một câu: "Hết bận sao? !"
"Ừ, đã hết bận." Dừng một chút, anh nhìn theo phương hướng cô vừa mới nhìn, thành phố C phồn hoa thu vào đáy mắt, anh cũng chỉ liếc mắt nhìn, không dừng lại lâu.
"Cảm giác như thế nào đây, trong lòng thoải mái nhiều không?" Hôn nhân của cô và Đường Minh Lân, anh cũng có hiểu biết, nghe thư ký, trợ lý phòng làm việc bàn tán, mới hiểu được cô vì cha của mình, hy sinh hạnh phúc cả đời mình.
Anh không khỏi nghĩ, với tính tình quật cường của cô, còn có thể nhẫn nại đến khi nào?
Tất cả nhẫn nại đều có ranh giới cuối cùng, như vậy ranh giới cuối cùng của cô, ở chỗ nào?
Gật đầu một cái, cô lạnh nhạt giương môi, "Tốt hơn nhiều, đối với tôi mà nói, không có gì không trải qua được ."
Đau đớn lớn hơn nữa đều chịu được, huống chi là một chút uất ức như vậy.
"Ừ, vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi!" Anh cúi đầu nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, thời gian lúc làm việc trôi qua thật vui vẻ!
"Được, tôi mời khách." Cô ngước mắt, vẻ mặt kiên trì.
Không hiểu, anh khẽ cười một tiếng, ôn nhu hỏi: "Tại sao?"
"Anh năm lần bảy lượt giúp tôi, biểu đạt cám ơn, hẳn là không phải sao?"
"Được, cô mời khách, tôi trả tiền."
"Tại sao?" Một người hỏi ra một câu tại sao, chính cô nghe cũng muốn cười.
"Tôi không có thói quen để cho con gái trả tiền." Khẽ cười, anh lạnh nhạt giải thích, không bá đạo ép buộc chút nào, cho dù là biểu đạt phong độ phái nam của anh, cũng vẫn tác phong nhanh nhẹn như cũ, "Cho nên, kính xin Úc tiểu thư đáp ứng một chút."
"OK!" Gật đầu một cái, cô cũng không kiểu cách với anh, đáp một tiếng xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Từ đỉnh núi đến lúc đi xuống dưới màn đêm dần buông xuống, đèn hai bên đường sáng lên, những ngọn đèn dầu sáng chói tràn ngập đô thị phồn hoa này.
Xe đi xuyên qua trên phố chợ sáng chói, nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, "Chúng ta đi đâu ăn cơm? Anh chọn địa điểm chứ?"
Cô nghĩ, người như bọn anh vậy, sơn hào hải vị nào chưa từng ăn, trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không ra được chỗ nào tương đối phù hợp thân phận và khẩu vị của anh, định để cho anh chọn địa điểm.
Trước kia cha có mang theo cô đi ra ngoài xã giao, thật sự không thích nơi như vậy, dần dà cô cũng cũng không đi theo, tự mình một người ngược lại thích những nơi thanh tịnh.
Tác giả :
Tử Tang Phỉ Phỉ