Quần Long Tranh Bá
Chương 9: Trưởng thành qua máu và nước mắt
"Người đã mất, cảnh có còn cũng để làm gì"
Tọa lạc ở một nơi chẳng mấy ai để, ngôi nhà cuối thôn giờ đây đang bốc cháy hừng hực, phả ra từng luồng hơi nóng rát người, thế nhưng cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo nơi này.
Tôn Tiểu Kiều được hỏa táng y như ước nguyện của bà, cùng bao nhiêu vết tích của kỷ niệm xưa cũ.
"Tro cốt của ta hãy để nó theo gió bay đi, ngao du khắp thiên hạ."
......
Ba người đàn ông đứng song song trước căn nhà, lặng yên nhìn ngọn lửa bốc cao, tống tiễn người đã khuất một đoạn đường cuối cùng.
Trần Bảo mím chặt môi, cố gắng giữ cho mình không khóc, hắn sợ nước mắt của hắn lúc này sẽ làm cho tâm trạng của Trần Nghị thêm tồi tệ. Từ nhỏ đã mồ côi, ngay cả gương mặt cha mẹ mình như thế nào cũng không biết, là một tay Tôn Tiểu Kiều dưỡng dục hắn thành người, hắn đã không đủ nhanh để kịp về gặp mặt bà lần cuối.
Trọng Giang trầm ngâm nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, là thứ Tôn Tiểu Kiều trao lại trước lúc ra đi, trong đầu ông cứ vang mãi câu nói:
"Nếu không có chàng, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau ngắm tuyết rơi đỉnh Tố Nữ Phong".
Một đời người cố gắng, có lẽ cũng chỉ chờ là một câu nói này. Bà ra đi không có gì hối tiếc, kẻ ở lại, cũng không có gì hối tiếc.
Quay sang nhìn Trần Nghị, Trọng Giang khẽ thở dài.
Trần Nghị lúc này đang trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn trên tay, im lặng chìm vào suy tư. Đây là Hiệp Cốt Đan Tâm Giới, tín vật định tình cha tặng mẹ năm xưa. Nghĩ đến cha, cảm xúc của hắn có chút phức tạp, hắn đã không còn hận ông, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn tìm một lý do để giải thích cho cha mình. Nhưng giờ đây điều đó cũng nào có ý nghĩa gì, mẹ đã mất, cha, đối với hắn quá xa xôi, sự ra đi của bà đã để lại trong hắn một vết thương không thể phai mờ.
Ba người với ba tâm trạng ngổn ngang, lặng yên đứng nhìn ngôi nhà đang từng phút từng phút trở nên lụi tàn, cũng như thân xác của Tôn Tiểu Kiều, dần dần hóa thành tro than tan biến vào hư không.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, bỗng Trần Nghị nhíu mày, hắn trông thấy giữa đám cháy lóe lên một tia lam quang, Trọng Giang đang đứng cạnh hắn cùng lúc cũng phát hiện, biến sắc, ông phất tay làm ngọn lửa dạt qua hai bên, tia lam quang không còn ngọn lửa bao bọc liền bay vút lên không trung, khẽ nhún người, Trọng Giang liền xuất hiện chặn đứng tia sáng, đoạn xuất chỉ kẹp chặt nó trong tay.
Phiêu nhiên hạ xuống, Trọng Giang nhìn chăm chú vào con trùng nhỏ, ánh mắt lóe lên sự hung lệ chưa từng thấy, giận dữ gằn từng tiếng:
- Phệ Độc Trùng!
Trần Nghị, Trần Bảo thấy có biến cũng tiến lại xoay quanh quan sát, nhìn biểu hiện của Trọng Giang, như cảm nhận được điều gì, Trần Nghị âm trầm hỏi:
- Có vấn đề?
Trọng Giang nheo mắt lại thành một đường chỉ, lạnh lẽo nói:
- Phệ Độc Trùng tuy rằng vô hại, nhưng trời sinh bản tính thích thôn phệ các loại độc, để làm điều này, chúng sẽ kích phát độc chất đang được áp chế trong cơ thể, cho nên đối với người đang trúng độc là dược vật trí mạng. Phệ Độc Trùng sức sống lại vô cùng mãnh liệt, chỉ cần đưa vào cơ thể trứng của nó, tiếp xúc với máu người sẽ nhanh chóng phát triển trưởng thành.
Biết được mẹ mình ra đi vì con vật nhỏ bé này, Trần Nghị đầu óc quay cuồng, tai cũng ù đi, không còn nghe được lời Trọng Giang giải thích, tâm tình hắn như một mặt hồ tĩnh lặng đang bị quấy lên từng cơn giông bão, hắn ngẩng mặt lên trời hét lớn, đôi mắt ánh lên sự căm thù mãnh liệt:
- Đỗ... Duy...
Không gian bỗng trở nên nặng nề hơn, ai cũng cố nén bi thương.
Qua cơn đau đớn, nhìn bầu trời u ám đang đỏ lên vì ngọn lửa, hắn cười gằn, hít sâu lấy lại bình tĩnh, không nói gì, lạnh lùng im lặng xoay người bước nhanh về y quán trên ngọn núi gần đó.
Trần Bảo cùng Nguyễn Giang đưa mắt nhìn nhau, rồi âm trầm cất bước đi theo Trần Nghị, thù, nhất định phải trả.
......
Cái nắng chiều đông không đủ sức xua đi lạnh lẽo mà ông trời mang lại, cũng như chẳng ai có thể sưởi ấm trái tim Trần Nghị lúc này, hắn bước đi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nặng trĩu tính toán. Thù, nhất định trả, chẳng những Đỗ Duy, mà còn kẻ giật dây sau lưng, cùng cái tên môn chủ Vạn Độc Môn Âm Cửu Lưu gì đó, tất cả đều phải đền mạng.
Cả quảng đường dài không ai nói với nhau điều gì, khi vết thương bỗng trở nên quá lớn, mọi lời nói đều trở thành vô nghĩa, cũng chỉ là khơi dậy niềm đau. Lên tới đỉnh núi, phóng mắt từ xa đã thấy y quán khang trang rộng rãi tọa lạc tại trung tâm, Trần Nghị nhếch mép cười, dẫn đầu đẩy nhanh tốc độ.
......
Đỗ Duy đang múa một bài quyền dưỡng sinh, động tác nhẹ nhàng, tâm tư thoải mái, thầm nghĩ chút nữa thôi ăn cơm chiều xong, là có thể cùng tiểu thiếp xinh đẹp mới thu làm một cuộc ái ân.
Con người dù là thánh nhân, vẫn sẽ có một yếu điểm nào đó để lợi dụng. Lão, thì lại quá nhiều yếu điểm, vừa tham tài, vừa tham sắc, lại đam mê cuộc sống phồn hoa, nhưng ngặt nỗi vì khả năng có hạn, với y thuật của mình lão chỉ có thể lựa chọn sống qua ngày tại nơi thâm sơn cùng cốc này.
Giờ thì tốt rồi, hoàn thành việc đại nhân giao phó, vừa được tiểu thiếp mỹ miều, lại được một lượng tài phú khổng lồ, đợi sau khi đại nhân xong việc ở đây lão liền cùng trở về Hoa quốc, sống dưới sự che chở của Vạn Độc Môn, nữa đời còn lại của lão không cần phải lo nghĩ gì nữa, có thể an tâm mà tận hưởng lạc thú. Nghĩ tới Tôn Tiểu Kiều lão lại thầm gật đầu hài lòng, khi còn sống đã mang đến cho lão lợi ích không nhỏ từ Trọng Giang, chết đi rồi còn tặng lão món quà lớn như vậy. Tiếc là giao tình nông cạn, lão thật sự không biết cái gì gọi là Vô Gian Ỷ Thiên Kiếm, nếu không lại lập đại công này, chẳng phải là một bước lên trời hay sao.
Đang sung sướng với những suy nghĩ và viễn cảnh tương lai mang lại, gương mặt lão bỗng trở nên tái nhợt, trong mắt là hình ảnh ba người Trần Nghị đã bước tới ngay trước cổng rào. Lão run sợ thầm nghĩ không phải đại nhân ấy nói độc trùng này không có Huyền Khí quanh thân, sẽ không bị ai phát hiện hay sao. Lão không thể ngờ Tôn Tiểu Kiều lại chọn hỏa thiêu để kết thúc sự tồn tại của mình trên cuộc đời.
Khi có càng nhiều tham, sân, si trong lòng, con người ta càng trở nên hèn nhát. Hoảng sợ và hoang mang tột độ, lão vội vã bỏ chạy như điên về phía bên kia ngọn núi.
Trần Nghị trông thấy cười nhạt, phát khí đạp mạnh chân, phản lực đẩy hắn phóng như bay đuổi theo nhanh như chớp. Chân hắn đạp Tiêu Dao Bộ, tuy nó không là khinh công, nhưng vì tập luyện đã quen khiến bước chân hắn càng trở nên linh hoạt.
Đỗ Duy vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, lo sợ thấy Trần Nghị đã gần đuổi sát đến nơi, vừa quay lên đã thấy Trọng Giang lạnh lùng đứng chắn ngay trước mặt.
Hấp tấp ngã nhào, lão lồm cồm bò dậy, miệng nở một nụ cười giả lả, hồn nhiên chào Trọng Giang:
- Ha ha, Giang lão đệ, ngọn gió nào thổi đệ đến thăm ta vậy. Không còn uống rượu nữa sao, thật sự là việc tốt.
Rồi quay lại cười nói với Trần Nghị lúc này đã đuổi tới:
- Tiểu tử này hôm nay đến đây có việc gì, có phải đến bốc thuốc không, sao lại trùng hợp như vậy chứ...
Trần Nghị nhìn Đỗ Duy, hài hước cười, rồi tiến tới chụp lấy ngón cái của hắn, phát lực.
Đrốp....
Tiếng xương vỡ nát vang lên, Vũ Duy điếng người há to miệng, nhưng thanh âm chưa kịp phát ra thì một bàn tay thô to đã vươn tới chụp vào mặt hắn, mạnh mẽ bóp chặt. Trịnh Duy cơ thể căng cứng, mắt ứa lệ, cổ họng phát ra âm thanh ú ớ, gương mặt đỏ bừng lên vì nghẹn.
Trần Nghị không một chút thương xót, lạnh lùng nắm mặt lão ta ném xuống đất như ném một quả bóng, rồi tiến lại ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt lão.
Vũ Duy gượng dậy, né tránh ánh mắt lạnh như băng của Trần Nghị, thều thào nói:
- Tiểu huynh đệ, không, là đại huynh đệ, ta đã làm gì sai, tại sao lại ra tay tàn nhẫn với ta như vậy, ta...
Chưa kịp nói xong, Trần Nghị đã chụp lấy ngón trỏ của lão, phát lực.
Đrốp...
Âm thanh xương gãy lại vang lên, lần này thông minh hơn, lão vội vã đưa cánh tay còn lại bịt chặt miệng không cho tiếng kêu thoát ra. Trần Nghị âm trầm nói:
- Ta chỉ muốn nghe điều cần nghe.
Vũ Duy giả vờ hồ đồ, rồi nhìn Trần Nghị với ánh mắt của một kẻ vô tội.
Trần Nghị bật cười, vui vẻ nói với lão:
- Tốt, diễn rất khá. Không sao, ta có thừa thời gian chơi với lão, yên tâm, ta còn là người rất kiên nhẫn.
Nói rồi ánh mắt chuyển đến ngón giữa trên bàn tay lão, có vẻ như sẵn sàng ra tay.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Nghị, Vũ Duy hoảng hốt, biết không còn cách nào, hắn đành vội vã nói:
- Ta nói.. Ta nói...
Trần Nghị hài lòng, hất hàm ý bảo lão nói tiếp. Vũ Duy lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh, đoạn thì thầm nói:
- Ngài ấy là đại nhân vật đến từ Vạn Độc Môn, ngươi nghĩ xem sao ta có thể dám chống lại, ta cũng không biết bỏ cái trứng ấy vào sẽ gây chết người, là thật...
Trần Nghị cười lạnh ko nói, quay sang nhìn Trần Bảo:
- Đệ nói xem.
Trần Bảo tiến lại tát mạnh vào mặt lão, khiến lão bật ngửa ra sau, miệng tóe máu:
- Khốn nạn, vậy vừa gặp chúng ta ngươi bỏ chạy làm cái gì?
Trần Bảo tu luyện cũng không tệ, lực tay phát ra rất mạnh khiến Vũ Duy như ù đầu hoa mắt, gian nan chồm dậy, lão run rẩy nhìn Trần Nghị với ánh mắt cầu xin:
- Tha cho ta, người có tội thật sự là tên Vạn Độc Môn kia, ta chỉ là người nghe lệnh mà làm - lão lết tới quỳ trước mặt Trần Nghị, rồi như nghĩ ra được điều gì, vui mừng nói - Đúng rồi, tên đó còn cho ta ta rất nhiều Huyền Tinh, còn có một tiểu thiếp rất đẹp, đều để ở trong y quán, tất cả đều đưa cho ngươi. Thế nào, tha cho ta một lần...
Kẻ tiểu nhân thường suy nghĩ người khác đều giống như chúng, suy bụng ta ra bụng người, đúng là lối suy nghĩ đáng thương. Trần Nghị bật cười, đoạn cúi xuống lạnh lùng nhìn Vũ Duy:
- Được, ta sẽ không giết lão.
Vũ Duy như nghe được tiên âm, nhưng chưa kịp vui mừng thì Trần Nghị đã xuất thủ, nhanh như chớp chộp lấy cổ họng lão, bóp nát, rồi tiện tay vứt lão đi, tiếp đó rút Oa Đao vẫn đang đeo bên hông, bước tới cắt đứt gân tay gân chân lão, động tác sạch sẽ lưu loát.
Tiêu sái xoay đao tra vào vỏ, thè lưỡi liếm giọt máu bắn ra còn đọng trên khóe môi, hắn thản nhiên nói với Vũ Duy:
- Lão cứ nằm đây, từ từ mà hưởng thụ cảm giác mạng sống trôi đi dần dần. Ta giữ đúng lời hứa, ha ha, ta muốn xem xem mạng của lão có lớn như ác tâm của lão hay không.
Nghĩ đến thảm cảnh của mẹ mình, lòng hắn bỗng có chút buồn bã, nhưng trong mắt chỉ có sự lạnh lùng và cô độc.
Đỗ Duy nằm sõng soài dưới đất, cổ họng vỡ nát khiến lão không thể kêu la, miệng phát ra âm thanh ú ớ, ánh mắt lão trừng lớn đầy thù hận.
Kẻ tiểu nhân làm sao hiểu được câu tiên trách kỷ hậu trách nhân.
Trần Bảo nãy giờ vẫn yên lặng đứng sau lưng Trần Nghị, lòng có chút rét lạnh. Từ lúc trở về, hắn đã thấy Trần Nghị có gì đó khác lạ, nhất là khi biết được nguyên nhân cái chết của Tôn Tiểu Kiều, sự thay đổi đó càng trở nên rõ ràng, như bước qua một ranh giới nào đó. Hắn cho là mình lầm lẫn, chỉ là Trần Nghị quá đau buồn, nhưng không ngờ sự thay đổi đó lại lớn như vậy, Trần Nghị đang đứng trước mặt hắn giờ đây, quá lãnh khốc, ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn sắc bén, hắn hoang mang không biết liệu Trần Nghị có còn là đại ca có nụ cười ngây ngô ngày nào?
Đúng lúc này Trọng Giang từ trên không hạ xuống đất, nhìn Trần Nghị nói:
- Xung quanh không có ai, ắt hẳn chưa kịp chạy, còn ở trong nhà.
Khi nãy vừa nghe bên trong y quán còn có người, Trọng Giang liền lẳng lặng lăng không quan sát. Trần Nghị hơi gật đầu, lạnh nhạt đáp:
- Ta biết.
Trọng Giang hơi giật mình, nhưng cũng thầm thở phào. Thì ra hành động của hắn không chỉ là để trừng phạt kẻ thù, mà còn đã tính toán đến cục diện sau này, không để tiếng kêu la đả thảo kinh xà. Tuổi trẻ mà đã có tâm cơ như vậy, quả là hiếm có, nhớ tới hành động của Trần Nghị khi truy bắt Vũ Duy, Trọng Giang lại âm thầm gật đầu, lần đầu xuất trận đã có biểu hiện như vậy, ứng dụng tốt những gì đã được học, "Huynh đệ à, ngươi có một đứa con rất không tệ."
Liếc Trần Bảo đang lén nhìn mình với ánh mắt cầu cứu, Giang Trọng khẽ thở dài, thay đổi của Trần Nghị sao lão có thể không biết, chỉ là bước ra giang hồ, cùng với gánh nặng trên vai hắn, quá hiền lành sẽ trở thành điểm yếu chí mạng, chỉ cần không trở nên biến thái cuồng sát, lạnh lùng một chút có khi lại là chuyện tốt.
Cả ba mỗi người một suy nghĩ, từ từ tiến tới cửa y quán. Cửa mở, phòng khách bên trong bốn bề vắng lặng, Trần Nghị trực tiếp bỏ qua, có lẽ sau cánh cửa bên hông mới là nơi lão tặc nghỉ ngơi, ắt hẳn ả kia cũng đang ở trong đó.
Sau khi kiểm tra hai phòng mà không thấy, thì họ đi đến căn phòng thứ ba với cánh cửa khép hờ.
Đứng trước cửa phòng ngủ đang mở rộng, ngửi thấy từ bên trong tỏa ra một mùi hương thơm ngát, Trần Nghị hơi chút chần chờ, hắn nhíu mày, đưa mắt nhìn Trọng Giang.
Trọng Giang hiểu ý lắc đầu:
- Hương thơm không có độc, chỉ là loại phấn thơm nữ nhân thường dùng để quyến rũ đàn ông, nhưng đối diện với Vạn Độc Môn, cẩn thận là không thừa.
Trần Nghị hài lòng lễ phép nói:
- Tốt, cảm phiền thúc chờ ta ở ngoài, thù này, ta muốn tự tay mình trả.
Có Trọng Giang xác nhận, Trần Nghị yên tâm cất bước vào phòng, Trần Bảo im lặng theo sau.
Trọng Giang nhìn theo bóng lưng Trần Nghị, có chút suy tư. Từ đầu đến giờ ông vẫn rất ít nói, chỉ lẳng lặng đi theo áp trận cho hắn, đây là cơ hội để hắn tự rèn dũa mình, cũng là giúp hắn nhẹ lòng hơn với cái chết của Tôn Tiểu Kiều. Và dù sao phải tận mắt nhìn thấy hắn trưởng thành, ông mới yên tâm đi làm việc của mình.
Tọa lạc ở một nơi chẳng mấy ai để, ngôi nhà cuối thôn giờ đây đang bốc cháy hừng hực, phả ra từng luồng hơi nóng rát người, thế nhưng cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo nơi này.
Tôn Tiểu Kiều được hỏa táng y như ước nguyện của bà, cùng bao nhiêu vết tích của kỷ niệm xưa cũ.
"Tro cốt của ta hãy để nó theo gió bay đi, ngao du khắp thiên hạ."
......
Ba người đàn ông đứng song song trước căn nhà, lặng yên nhìn ngọn lửa bốc cao, tống tiễn người đã khuất một đoạn đường cuối cùng.
Trần Bảo mím chặt môi, cố gắng giữ cho mình không khóc, hắn sợ nước mắt của hắn lúc này sẽ làm cho tâm trạng của Trần Nghị thêm tồi tệ. Từ nhỏ đã mồ côi, ngay cả gương mặt cha mẹ mình như thế nào cũng không biết, là một tay Tôn Tiểu Kiều dưỡng dục hắn thành người, hắn đã không đủ nhanh để kịp về gặp mặt bà lần cuối.
Trọng Giang trầm ngâm nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, là thứ Tôn Tiểu Kiều trao lại trước lúc ra đi, trong đầu ông cứ vang mãi câu nói:
"Nếu không có chàng, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau ngắm tuyết rơi đỉnh Tố Nữ Phong".
Một đời người cố gắng, có lẽ cũng chỉ chờ là một câu nói này. Bà ra đi không có gì hối tiếc, kẻ ở lại, cũng không có gì hối tiếc.
Quay sang nhìn Trần Nghị, Trọng Giang khẽ thở dài.
Trần Nghị lúc này đang trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn trên tay, im lặng chìm vào suy tư. Đây là Hiệp Cốt Đan Tâm Giới, tín vật định tình cha tặng mẹ năm xưa. Nghĩ đến cha, cảm xúc của hắn có chút phức tạp, hắn đã không còn hận ông, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn tìm một lý do để giải thích cho cha mình. Nhưng giờ đây điều đó cũng nào có ý nghĩa gì, mẹ đã mất, cha, đối với hắn quá xa xôi, sự ra đi của bà đã để lại trong hắn một vết thương không thể phai mờ.
Ba người với ba tâm trạng ngổn ngang, lặng yên đứng nhìn ngôi nhà đang từng phút từng phút trở nên lụi tàn, cũng như thân xác của Tôn Tiểu Kiều, dần dần hóa thành tro than tan biến vào hư không.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, bỗng Trần Nghị nhíu mày, hắn trông thấy giữa đám cháy lóe lên một tia lam quang, Trọng Giang đang đứng cạnh hắn cùng lúc cũng phát hiện, biến sắc, ông phất tay làm ngọn lửa dạt qua hai bên, tia lam quang không còn ngọn lửa bao bọc liền bay vút lên không trung, khẽ nhún người, Trọng Giang liền xuất hiện chặn đứng tia sáng, đoạn xuất chỉ kẹp chặt nó trong tay.
Phiêu nhiên hạ xuống, Trọng Giang nhìn chăm chú vào con trùng nhỏ, ánh mắt lóe lên sự hung lệ chưa từng thấy, giận dữ gằn từng tiếng:
- Phệ Độc Trùng!
Trần Nghị, Trần Bảo thấy có biến cũng tiến lại xoay quanh quan sát, nhìn biểu hiện của Trọng Giang, như cảm nhận được điều gì, Trần Nghị âm trầm hỏi:
- Có vấn đề?
Trọng Giang nheo mắt lại thành một đường chỉ, lạnh lẽo nói:
- Phệ Độc Trùng tuy rằng vô hại, nhưng trời sinh bản tính thích thôn phệ các loại độc, để làm điều này, chúng sẽ kích phát độc chất đang được áp chế trong cơ thể, cho nên đối với người đang trúng độc là dược vật trí mạng. Phệ Độc Trùng sức sống lại vô cùng mãnh liệt, chỉ cần đưa vào cơ thể trứng của nó, tiếp xúc với máu người sẽ nhanh chóng phát triển trưởng thành.
Biết được mẹ mình ra đi vì con vật nhỏ bé này, Trần Nghị đầu óc quay cuồng, tai cũng ù đi, không còn nghe được lời Trọng Giang giải thích, tâm tình hắn như một mặt hồ tĩnh lặng đang bị quấy lên từng cơn giông bão, hắn ngẩng mặt lên trời hét lớn, đôi mắt ánh lên sự căm thù mãnh liệt:
- Đỗ... Duy...
Không gian bỗng trở nên nặng nề hơn, ai cũng cố nén bi thương.
Qua cơn đau đớn, nhìn bầu trời u ám đang đỏ lên vì ngọn lửa, hắn cười gằn, hít sâu lấy lại bình tĩnh, không nói gì, lạnh lùng im lặng xoay người bước nhanh về y quán trên ngọn núi gần đó.
Trần Bảo cùng Nguyễn Giang đưa mắt nhìn nhau, rồi âm trầm cất bước đi theo Trần Nghị, thù, nhất định phải trả.
......
Cái nắng chiều đông không đủ sức xua đi lạnh lẽo mà ông trời mang lại, cũng như chẳng ai có thể sưởi ấm trái tim Trần Nghị lúc này, hắn bước đi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nặng trĩu tính toán. Thù, nhất định trả, chẳng những Đỗ Duy, mà còn kẻ giật dây sau lưng, cùng cái tên môn chủ Vạn Độc Môn Âm Cửu Lưu gì đó, tất cả đều phải đền mạng.
Cả quảng đường dài không ai nói với nhau điều gì, khi vết thương bỗng trở nên quá lớn, mọi lời nói đều trở thành vô nghĩa, cũng chỉ là khơi dậy niềm đau. Lên tới đỉnh núi, phóng mắt từ xa đã thấy y quán khang trang rộng rãi tọa lạc tại trung tâm, Trần Nghị nhếch mép cười, dẫn đầu đẩy nhanh tốc độ.
......
Đỗ Duy đang múa một bài quyền dưỡng sinh, động tác nhẹ nhàng, tâm tư thoải mái, thầm nghĩ chút nữa thôi ăn cơm chiều xong, là có thể cùng tiểu thiếp xinh đẹp mới thu làm một cuộc ái ân.
Con người dù là thánh nhân, vẫn sẽ có một yếu điểm nào đó để lợi dụng. Lão, thì lại quá nhiều yếu điểm, vừa tham tài, vừa tham sắc, lại đam mê cuộc sống phồn hoa, nhưng ngặt nỗi vì khả năng có hạn, với y thuật của mình lão chỉ có thể lựa chọn sống qua ngày tại nơi thâm sơn cùng cốc này.
Giờ thì tốt rồi, hoàn thành việc đại nhân giao phó, vừa được tiểu thiếp mỹ miều, lại được một lượng tài phú khổng lồ, đợi sau khi đại nhân xong việc ở đây lão liền cùng trở về Hoa quốc, sống dưới sự che chở của Vạn Độc Môn, nữa đời còn lại của lão không cần phải lo nghĩ gì nữa, có thể an tâm mà tận hưởng lạc thú. Nghĩ tới Tôn Tiểu Kiều lão lại thầm gật đầu hài lòng, khi còn sống đã mang đến cho lão lợi ích không nhỏ từ Trọng Giang, chết đi rồi còn tặng lão món quà lớn như vậy. Tiếc là giao tình nông cạn, lão thật sự không biết cái gì gọi là Vô Gian Ỷ Thiên Kiếm, nếu không lại lập đại công này, chẳng phải là một bước lên trời hay sao.
Đang sung sướng với những suy nghĩ và viễn cảnh tương lai mang lại, gương mặt lão bỗng trở nên tái nhợt, trong mắt là hình ảnh ba người Trần Nghị đã bước tới ngay trước cổng rào. Lão run sợ thầm nghĩ không phải đại nhân ấy nói độc trùng này không có Huyền Khí quanh thân, sẽ không bị ai phát hiện hay sao. Lão không thể ngờ Tôn Tiểu Kiều lại chọn hỏa thiêu để kết thúc sự tồn tại của mình trên cuộc đời.
Khi có càng nhiều tham, sân, si trong lòng, con người ta càng trở nên hèn nhát. Hoảng sợ và hoang mang tột độ, lão vội vã bỏ chạy như điên về phía bên kia ngọn núi.
Trần Nghị trông thấy cười nhạt, phát khí đạp mạnh chân, phản lực đẩy hắn phóng như bay đuổi theo nhanh như chớp. Chân hắn đạp Tiêu Dao Bộ, tuy nó không là khinh công, nhưng vì tập luyện đã quen khiến bước chân hắn càng trở nên linh hoạt.
Đỗ Duy vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, lo sợ thấy Trần Nghị đã gần đuổi sát đến nơi, vừa quay lên đã thấy Trọng Giang lạnh lùng đứng chắn ngay trước mặt.
Hấp tấp ngã nhào, lão lồm cồm bò dậy, miệng nở một nụ cười giả lả, hồn nhiên chào Trọng Giang:
- Ha ha, Giang lão đệ, ngọn gió nào thổi đệ đến thăm ta vậy. Không còn uống rượu nữa sao, thật sự là việc tốt.
Rồi quay lại cười nói với Trần Nghị lúc này đã đuổi tới:
- Tiểu tử này hôm nay đến đây có việc gì, có phải đến bốc thuốc không, sao lại trùng hợp như vậy chứ...
Trần Nghị nhìn Đỗ Duy, hài hước cười, rồi tiến tới chụp lấy ngón cái của hắn, phát lực.
Đrốp....
Tiếng xương vỡ nát vang lên, Vũ Duy điếng người há to miệng, nhưng thanh âm chưa kịp phát ra thì một bàn tay thô to đã vươn tới chụp vào mặt hắn, mạnh mẽ bóp chặt. Trịnh Duy cơ thể căng cứng, mắt ứa lệ, cổ họng phát ra âm thanh ú ớ, gương mặt đỏ bừng lên vì nghẹn.
Trần Nghị không một chút thương xót, lạnh lùng nắm mặt lão ta ném xuống đất như ném một quả bóng, rồi tiến lại ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt lão.
Vũ Duy gượng dậy, né tránh ánh mắt lạnh như băng của Trần Nghị, thều thào nói:
- Tiểu huynh đệ, không, là đại huynh đệ, ta đã làm gì sai, tại sao lại ra tay tàn nhẫn với ta như vậy, ta...
Chưa kịp nói xong, Trần Nghị đã chụp lấy ngón trỏ của lão, phát lực.
Đrốp...
Âm thanh xương gãy lại vang lên, lần này thông minh hơn, lão vội vã đưa cánh tay còn lại bịt chặt miệng không cho tiếng kêu thoát ra. Trần Nghị âm trầm nói:
- Ta chỉ muốn nghe điều cần nghe.
Vũ Duy giả vờ hồ đồ, rồi nhìn Trần Nghị với ánh mắt của một kẻ vô tội.
Trần Nghị bật cười, vui vẻ nói với lão:
- Tốt, diễn rất khá. Không sao, ta có thừa thời gian chơi với lão, yên tâm, ta còn là người rất kiên nhẫn.
Nói rồi ánh mắt chuyển đến ngón giữa trên bàn tay lão, có vẻ như sẵn sàng ra tay.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Nghị, Vũ Duy hoảng hốt, biết không còn cách nào, hắn đành vội vã nói:
- Ta nói.. Ta nói...
Trần Nghị hài lòng, hất hàm ý bảo lão nói tiếp. Vũ Duy lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh, đoạn thì thầm nói:
- Ngài ấy là đại nhân vật đến từ Vạn Độc Môn, ngươi nghĩ xem sao ta có thể dám chống lại, ta cũng không biết bỏ cái trứng ấy vào sẽ gây chết người, là thật...
Trần Nghị cười lạnh ko nói, quay sang nhìn Trần Bảo:
- Đệ nói xem.
Trần Bảo tiến lại tát mạnh vào mặt lão, khiến lão bật ngửa ra sau, miệng tóe máu:
- Khốn nạn, vậy vừa gặp chúng ta ngươi bỏ chạy làm cái gì?
Trần Bảo tu luyện cũng không tệ, lực tay phát ra rất mạnh khiến Vũ Duy như ù đầu hoa mắt, gian nan chồm dậy, lão run rẩy nhìn Trần Nghị với ánh mắt cầu xin:
- Tha cho ta, người có tội thật sự là tên Vạn Độc Môn kia, ta chỉ là người nghe lệnh mà làm - lão lết tới quỳ trước mặt Trần Nghị, rồi như nghĩ ra được điều gì, vui mừng nói - Đúng rồi, tên đó còn cho ta ta rất nhiều Huyền Tinh, còn có một tiểu thiếp rất đẹp, đều để ở trong y quán, tất cả đều đưa cho ngươi. Thế nào, tha cho ta một lần...
Kẻ tiểu nhân thường suy nghĩ người khác đều giống như chúng, suy bụng ta ra bụng người, đúng là lối suy nghĩ đáng thương. Trần Nghị bật cười, đoạn cúi xuống lạnh lùng nhìn Vũ Duy:
- Được, ta sẽ không giết lão.
Vũ Duy như nghe được tiên âm, nhưng chưa kịp vui mừng thì Trần Nghị đã xuất thủ, nhanh như chớp chộp lấy cổ họng lão, bóp nát, rồi tiện tay vứt lão đi, tiếp đó rút Oa Đao vẫn đang đeo bên hông, bước tới cắt đứt gân tay gân chân lão, động tác sạch sẽ lưu loát.
Tiêu sái xoay đao tra vào vỏ, thè lưỡi liếm giọt máu bắn ra còn đọng trên khóe môi, hắn thản nhiên nói với Vũ Duy:
- Lão cứ nằm đây, từ từ mà hưởng thụ cảm giác mạng sống trôi đi dần dần. Ta giữ đúng lời hứa, ha ha, ta muốn xem xem mạng của lão có lớn như ác tâm của lão hay không.
Nghĩ đến thảm cảnh của mẹ mình, lòng hắn bỗng có chút buồn bã, nhưng trong mắt chỉ có sự lạnh lùng và cô độc.
Đỗ Duy nằm sõng soài dưới đất, cổ họng vỡ nát khiến lão không thể kêu la, miệng phát ra âm thanh ú ớ, ánh mắt lão trừng lớn đầy thù hận.
Kẻ tiểu nhân làm sao hiểu được câu tiên trách kỷ hậu trách nhân.
Trần Bảo nãy giờ vẫn yên lặng đứng sau lưng Trần Nghị, lòng có chút rét lạnh. Từ lúc trở về, hắn đã thấy Trần Nghị có gì đó khác lạ, nhất là khi biết được nguyên nhân cái chết của Tôn Tiểu Kiều, sự thay đổi đó càng trở nên rõ ràng, như bước qua một ranh giới nào đó. Hắn cho là mình lầm lẫn, chỉ là Trần Nghị quá đau buồn, nhưng không ngờ sự thay đổi đó lại lớn như vậy, Trần Nghị đang đứng trước mặt hắn giờ đây, quá lãnh khốc, ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn sắc bén, hắn hoang mang không biết liệu Trần Nghị có còn là đại ca có nụ cười ngây ngô ngày nào?
Đúng lúc này Trọng Giang từ trên không hạ xuống đất, nhìn Trần Nghị nói:
- Xung quanh không có ai, ắt hẳn chưa kịp chạy, còn ở trong nhà.
Khi nãy vừa nghe bên trong y quán còn có người, Trọng Giang liền lẳng lặng lăng không quan sát. Trần Nghị hơi gật đầu, lạnh nhạt đáp:
- Ta biết.
Trọng Giang hơi giật mình, nhưng cũng thầm thở phào. Thì ra hành động của hắn không chỉ là để trừng phạt kẻ thù, mà còn đã tính toán đến cục diện sau này, không để tiếng kêu la đả thảo kinh xà. Tuổi trẻ mà đã có tâm cơ như vậy, quả là hiếm có, nhớ tới hành động của Trần Nghị khi truy bắt Vũ Duy, Trọng Giang lại âm thầm gật đầu, lần đầu xuất trận đã có biểu hiện như vậy, ứng dụng tốt những gì đã được học, "Huynh đệ à, ngươi có một đứa con rất không tệ."
Liếc Trần Bảo đang lén nhìn mình với ánh mắt cầu cứu, Giang Trọng khẽ thở dài, thay đổi của Trần Nghị sao lão có thể không biết, chỉ là bước ra giang hồ, cùng với gánh nặng trên vai hắn, quá hiền lành sẽ trở thành điểm yếu chí mạng, chỉ cần không trở nên biến thái cuồng sát, lạnh lùng một chút có khi lại là chuyện tốt.
Cả ba mỗi người một suy nghĩ, từ từ tiến tới cửa y quán. Cửa mở, phòng khách bên trong bốn bề vắng lặng, Trần Nghị trực tiếp bỏ qua, có lẽ sau cánh cửa bên hông mới là nơi lão tặc nghỉ ngơi, ắt hẳn ả kia cũng đang ở trong đó.
Sau khi kiểm tra hai phòng mà không thấy, thì họ đi đến căn phòng thứ ba với cánh cửa khép hờ.
Đứng trước cửa phòng ngủ đang mở rộng, ngửi thấy từ bên trong tỏa ra một mùi hương thơm ngát, Trần Nghị hơi chút chần chờ, hắn nhíu mày, đưa mắt nhìn Trọng Giang.
Trọng Giang hiểu ý lắc đầu:
- Hương thơm không có độc, chỉ là loại phấn thơm nữ nhân thường dùng để quyến rũ đàn ông, nhưng đối diện với Vạn Độc Môn, cẩn thận là không thừa.
Trần Nghị hài lòng lễ phép nói:
- Tốt, cảm phiền thúc chờ ta ở ngoài, thù này, ta muốn tự tay mình trả.
Có Trọng Giang xác nhận, Trần Nghị yên tâm cất bước vào phòng, Trần Bảo im lặng theo sau.
Trọng Giang nhìn theo bóng lưng Trần Nghị, có chút suy tư. Từ đầu đến giờ ông vẫn rất ít nói, chỉ lẳng lặng đi theo áp trận cho hắn, đây là cơ hội để hắn tự rèn dũa mình, cũng là giúp hắn nhẹ lòng hơn với cái chết của Tôn Tiểu Kiều. Và dù sao phải tận mắt nhìn thấy hắn trưởng thành, ông mới yên tâm đi làm việc của mình.
Tác giả :
Nhất Túy