Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 91: Thiên kiến khả liên
Canh phu đang đánh canh.
Cộc cộc… cheng… cộc cộc… cheng!
Canh ba, hai giờ.
Sau khi đánh lần canh này, canh phu kia khẽ thở dài một tiếng, chiếc nón rộng hơi nghiêng lên phía trên, đèn lồng trên tay chiếu rọi ra mấy chùm râu tóc như bắp, có vẻ rất xanh xao.
- Không ngờ vẫn bị ngươi nhận ra.
Câu này là hắn nói với Chu Nguyệt Minh.
Chu Nguyệt Minh cười:
- Những ngày vừa qua, ta cũng muốn trước một bước tìm được Quan thánh chủ vô địch thiên hạ, cho nên cũng phái người theo dõi Thụ đại phu và Trương Hán, Trương Uy. Kết quả, huynh đệ họ Thích đã phát hiện Thiết Thụ Khai Hoa hành tung lén lút khả nghi, truy tung đến gần nhà lớn của Tư Mã Ôn Công này, lại phát hiện Kinh Đào Công Tử ẩn hiện ở đây, cho nên biết nhất định có chuyện đáng ngờ. Sau đó Thích Khốc, Thích Khấp lại phát hiện một vị canh phu thần bí gần đây thường quanh quẩn ở phụ cận, ta phái Diêm Bình điều tra, hắn suy đoán là ngươi. Ta nghĩ, ngay cả Mễ công công cũng phải kinh động đại giá, tự mình xuất thủ, chuyện này tất nhiên không thể xem thường, có lẽ là Quan thánh chủ đang ở trong nhà. Cho nên ta cũng không rút dây động rừng, chỉ để ý tất cả hoạt động ở nơi này, Kim Phong Tế Vũ lâu… Có Mễ công công ngươi chủ trì, đại sự cũng không có chỗ cho người ăn cơm công môn như ta nhúng tay nào, hà hà…
Mễ Thương Khung nói:
- Vì vậy, ngươi mới giao ta cho Quan Mộc Đán?
Chu Nguyệt Minh vẫn tươi cười đầy mặt, bởi vì hắn đã khẳng định Quan Thất sẽ không giết hắn.
Sát khí mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên biến mất, không thấy nữa, thậm chí còn gần như có thể nghe được một tiếng “vù”, từ trên đầu hắn bay qua, lướt tới phía trên “canh phu” kia.
Hắn nở nụ cười như lượm lấy được, đáp:
- Ngươi vốn muốn tìm Quan thánh chủ, mà Quan thất thánh cũng đang muốn tìm ngươi.
Mễ Thương Khung nói:
- Ngươi quả nhiên là một kẻ giỏi nắm bắt thời cơ, biết nghe ý kiến. Ngươi lợi dụng chức vị của mình, biết được không ít bí mật, lại vận dụng những cơ mật này làm không ít chuyện. Ta bội phục ngươi.
Chu Nguyệt Minh vẫn cười giống như phật Di Lặc, chỉ nói:
- Cũng vậy, cũng vậy, không dám, không dám. Công công ngồi trên chức vị của ngài, cũng nắm giữ cơ hội như vậy, thúc đẩy không ít gió mây tụ tập. Những thứ này của ta đều là tiếp thu học tập từ tiền bối, cũng chỉ được một chút da lông mà thôi.
Mễ Thương Khung nói:
- Hay cho một chút da lông, ta thấy ngươi đúng là xanh bắt nguồn từ lam mà hơn hẳn lam (trò giỏi hơn thầy) rồi nhỉ.
Chu Nguyệt Minh cười bồi nói:
- Ta nhiều nhất cũng chỉ là lam, nhưng công công thì vẫn luôn xanh, còn tím còn hồng.
Lại nghe Quan Thất trầm giọng nói:
- Mễ Hữu Kiều?
Giọng nói của Mễ Thương Khung cũng rất trầm trọng:
- Quan Mộc Đán.
Quan Thất nói:
- Ta nhớ được ngươi.
Mễ Thương Khung ngưng trọng nói:
- Chúng ta lại gặp mặt rồi.
Quan Thất hỏi thẳng:
- Tiểu Bạch ở đâu?
Mễ Thương Khung cười một tiếng, trong tiếng cười có vô tận tịch mịch, bất đắc dĩ, còn mang theo một chút khàn khàn, khiến cho người ta thật sự, chính thức cũng chính xác cảm nhận được, trước mắt chính là một lão nhân, cho dù võ công có sâu, địa vị có cao, cuối cùng hắn vẫn là một lão nhân gần đất xa trời.
Năm tháng không tha người.
Mễ Thương Khung nói:
- Ta cũng đang tìm cô ấy, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tìm cô ấy.
Hắn lại cười khổ nói:
- Ta cho rằng người bị nhốt ở đây là cô ấy, không ngờ lại là ngươi.
Quan Thất cả giận nói:
- Ngươi muốn tìm Tiểu Bạch, sao không quang minh chính đại tìm nàng, lại phải lén lén lút lút như vậy?
Mễ Thương Khung cười khan một tiếng, cười rất cay đắng.
- Thất thiếu gia đúng là ít ra giang hồ. Có lẽ ngươi còn không biết, hiện giờ Mễ mỗ đã trở thành chó rơi xuống nước, bị tất cả hảo hán trên giang hồ, trong võ lâm kêu đánh. Ta chính là con chuột qua đường, ai cũng muốn đạp một cước, đánh một gậy.
Quan Thất trầm mặc một lúc, sau đó mới lên tiếng. Hiện tại xem ra, sau khi trải qua huyết chiến liên tục, thần trí của y dường như đã hoàn toàn thanh tỉnh, cũng không hung hăng ngang ngược như trước, ngược lại có vẻ bình tĩnh sắc bén.
Chỉ nghe y nói:
- Ta nhớ côn pháp của ngươi rất tốt, còn có kẻ nào đáng để cho Mễ Hữu Kiều ngươi phải hoảng hốt lo sợ?
Mễ Thương Khung cười lên.
Tiếng cười của hắn giống như xuyên qua gió, xuyên qua sương, xuyên qua gió cát ngàn vạn dặm truyền tới, chỉ nghe thanh nghe tiếng đã khiến người ta dễ sinh ra cảm khái như bể khơi nương dâu, biển cạn đá mòn.
- Chính là do côn pháp này của ta gây chuyện.
Hắn nói.
- Tối nay muốn gặp lại Triều Thiên Nhất Côn của ngươi.
Quan Thất nghiêm mặt nói, câu này y nói một cách rất thành kính, thành khẩn.
Mễ Thương Khung giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, một lúc sau mới trầm mặc nói:
- Đây lại là câu mà ta không muốn nghe nhất.
Quan Thất nghiêm túc nói:
- Ta hôm nay đã không phải là ta ngày xưa, ngươi hôm nay cũng không còn là ngươi trước kia. Lần này chúng ta giao thủ nhất định sẽ rất đặc sắc.
Chòm râu vàng của Mễ Thương Khung không gió tự chuyển động:
- Ta không cần đặc sắc, ta chỉ muốn bình bình thường thường sống những ngày tháng sau này. Ta đã không có mộng nữa, người không có mộng thì sinh mệnh đã mất đi phần đặc sắc nhất. Ta không giống ngươi, ngươi vẫn luôn sống trong mộng, Tiểu Bạch chính là giấc mộng của ngươi. Những năm gần đây ngươi tập trung vào võ công, còn ta lại bận rộn nhiều thứ, võ công đã không thể bằng ngươi, ta quyết không phải là đối thủ của ngươi.
Hắn thật sự không hề nóng nảy chút nào, lại công khai thừa nhận võ công của mình không bằng Quan Thất.
Thời gian gần đây, hắn gần như đã là người có võ công cao thâm khó lường nhất được kinh thành công nhận. Từ khi hắn dùng một côn giết chết long đầu Trương Tam Bá, trong bạch đạo võ lâm ai cũng muốn giết hắn, nhưng cũng không ai dám ra tay. Người trong giang hồ đều khen ngợi võ công của hắn, nhưng trong tối đối với hắn lại vừa thích vừa hận.
Bởi vì lật đổ Mễ lão công công đã có thể xưng hùng võ lâm, độc bá thiên hạ.
Thế nhưng lại không ai có thực lực lật đổ hắn.
Hiện giờ hắn đã độc chiếm ngôi đầu trong kinh, nổi bật hơn người, cũng đứng ở nơi cao không chịu được lạnh, hơn nữa còn trở thành đối tượng đả kích.
Trận chiến tại pháp trường đã làm cho hắn danh động thiên hạ, nhưng cũng khiến hắn trở thành mục tiêu công kích.
Nhưng hiện giờ, ở trước mặt đám cao thủ này, hắn lại thẳng thắn thừa nhận mình không bằng Quan Thất, khiến cho mọi người đều động dung.
Quan Thất lại không hề động dung:
- Ngươi muốn lui khỏi giang hồ, cho nên mới định tìm Tiểu Bạch đi cùng với ngươi?
Mễ Thương Khung thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Đừng quên, ta là một thái giám, là một hoạn quan, hơn nữa còn là một lão thái giám.
Quan Thất lạnh lùng vô tình nói:
- May là ngươi còn không tìm được nàng. Trời thấy đáng thương, người tìm được Tiểu Bạch phải là ta, cũng chỉ có ta mới tìm được Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là của ta.
Mễ Thương Khung cười thảm nói:
- Trời thấy đáng thương, ta chỉ muốn bình an sống qua những năm tháng tuổi già. Tiểu Bạch là sư muội của ta, ta tìm cô ấy chỉ vì muốn chấm dứt một đoạn nhân duyên năm đó, không có gì ý khác.
Quan Thất kiên quyết nói:
- Được, cho dù ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta biết làm thế nào mới có thể tìm được Thuần nhi… không, là Tiểu Bạch.
Mễ Thương Khung bất đắc dĩ nói:
- Chẳng phải ta cũng không tìm được cô ấy sao. Nếu như biết tung tích của cô ấy, ta đã sớm tìm được rồi.
Quan Thất nói:
- Nhưng ngươi lại biết có người biết được nàng ở nơi nào.
Mễ Hữu Kiều hỏi:
- Ai?
Quan Thất nói:
- Phương…
Sau đó y dùng kiếm hơi đẩy về phía trước.
Chu Nguyệt Minh lập tức lên tiếng.
Hắn tiếp lời:
- Phương Ứng Khán.
Quan Thất hỏi:
- Phương Ứng Khán kia hiện giờ ở đâu? Ngươi dẫn ta đi tìm hắn, ta có thể miễn chiến đấu với ngươi.
Mễ Thương Khung chỉ có thể than thở, ngọn lửa vàng trong tay không ngừng lập lòe:
- Hắn à? Tiểu hầu gia hiện giờ không ở trong kinh.
- Hả?
Quan Thất như có tiếc nuối, cũng có phấn chấn:
- Vậy thì công công, trận chiến giữa ta và ngươi khó tránh khỏi rồi.
Cộc cộc… cheng… cộc cộc… cheng!
Canh ba, hai giờ.
Sau khi đánh lần canh này, canh phu kia khẽ thở dài một tiếng, chiếc nón rộng hơi nghiêng lên phía trên, đèn lồng trên tay chiếu rọi ra mấy chùm râu tóc như bắp, có vẻ rất xanh xao.
- Không ngờ vẫn bị ngươi nhận ra.
Câu này là hắn nói với Chu Nguyệt Minh.
Chu Nguyệt Minh cười:
- Những ngày vừa qua, ta cũng muốn trước một bước tìm được Quan thánh chủ vô địch thiên hạ, cho nên cũng phái người theo dõi Thụ đại phu và Trương Hán, Trương Uy. Kết quả, huynh đệ họ Thích đã phát hiện Thiết Thụ Khai Hoa hành tung lén lút khả nghi, truy tung đến gần nhà lớn của Tư Mã Ôn Công này, lại phát hiện Kinh Đào Công Tử ẩn hiện ở đây, cho nên biết nhất định có chuyện đáng ngờ. Sau đó Thích Khốc, Thích Khấp lại phát hiện một vị canh phu thần bí gần đây thường quanh quẩn ở phụ cận, ta phái Diêm Bình điều tra, hắn suy đoán là ngươi. Ta nghĩ, ngay cả Mễ công công cũng phải kinh động đại giá, tự mình xuất thủ, chuyện này tất nhiên không thể xem thường, có lẽ là Quan thánh chủ đang ở trong nhà. Cho nên ta cũng không rút dây động rừng, chỉ để ý tất cả hoạt động ở nơi này, Kim Phong Tế Vũ lâu… Có Mễ công công ngươi chủ trì, đại sự cũng không có chỗ cho người ăn cơm công môn như ta nhúng tay nào, hà hà…
Mễ Thương Khung nói:
- Vì vậy, ngươi mới giao ta cho Quan Mộc Đán?
Chu Nguyệt Minh vẫn tươi cười đầy mặt, bởi vì hắn đã khẳng định Quan Thất sẽ không giết hắn.
Sát khí mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên biến mất, không thấy nữa, thậm chí còn gần như có thể nghe được một tiếng “vù”, từ trên đầu hắn bay qua, lướt tới phía trên “canh phu” kia.
Hắn nở nụ cười như lượm lấy được, đáp:
- Ngươi vốn muốn tìm Quan thánh chủ, mà Quan thất thánh cũng đang muốn tìm ngươi.
Mễ Thương Khung nói:
- Ngươi quả nhiên là một kẻ giỏi nắm bắt thời cơ, biết nghe ý kiến. Ngươi lợi dụng chức vị của mình, biết được không ít bí mật, lại vận dụng những cơ mật này làm không ít chuyện. Ta bội phục ngươi.
Chu Nguyệt Minh vẫn cười giống như phật Di Lặc, chỉ nói:
- Cũng vậy, cũng vậy, không dám, không dám. Công công ngồi trên chức vị của ngài, cũng nắm giữ cơ hội như vậy, thúc đẩy không ít gió mây tụ tập. Những thứ này của ta đều là tiếp thu học tập từ tiền bối, cũng chỉ được một chút da lông mà thôi.
Mễ Thương Khung nói:
- Hay cho một chút da lông, ta thấy ngươi đúng là xanh bắt nguồn từ lam mà hơn hẳn lam (trò giỏi hơn thầy) rồi nhỉ.
Chu Nguyệt Minh cười bồi nói:
- Ta nhiều nhất cũng chỉ là lam, nhưng công công thì vẫn luôn xanh, còn tím còn hồng.
Lại nghe Quan Thất trầm giọng nói:
- Mễ Hữu Kiều?
Giọng nói của Mễ Thương Khung cũng rất trầm trọng:
- Quan Mộc Đán.
Quan Thất nói:
- Ta nhớ được ngươi.
Mễ Thương Khung ngưng trọng nói:
- Chúng ta lại gặp mặt rồi.
Quan Thất hỏi thẳng:
- Tiểu Bạch ở đâu?
Mễ Thương Khung cười một tiếng, trong tiếng cười có vô tận tịch mịch, bất đắc dĩ, còn mang theo một chút khàn khàn, khiến cho người ta thật sự, chính thức cũng chính xác cảm nhận được, trước mắt chính là một lão nhân, cho dù võ công có sâu, địa vị có cao, cuối cùng hắn vẫn là một lão nhân gần đất xa trời.
Năm tháng không tha người.
Mễ Thương Khung nói:
- Ta cũng đang tìm cô ấy, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tìm cô ấy.
Hắn lại cười khổ nói:
- Ta cho rằng người bị nhốt ở đây là cô ấy, không ngờ lại là ngươi.
Quan Thất cả giận nói:
- Ngươi muốn tìm Tiểu Bạch, sao không quang minh chính đại tìm nàng, lại phải lén lén lút lút như vậy?
Mễ Thương Khung cười khan một tiếng, cười rất cay đắng.
- Thất thiếu gia đúng là ít ra giang hồ. Có lẽ ngươi còn không biết, hiện giờ Mễ mỗ đã trở thành chó rơi xuống nước, bị tất cả hảo hán trên giang hồ, trong võ lâm kêu đánh. Ta chính là con chuột qua đường, ai cũng muốn đạp một cước, đánh một gậy.
Quan Thất trầm mặc một lúc, sau đó mới lên tiếng. Hiện tại xem ra, sau khi trải qua huyết chiến liên tục, thần trí của y dường như đã hoàn toàn thanh tỉnh, cũng không hung hăng ngang ngược như trước, ngược lại có vẻ bình tĩnh sắc bén.
Chỉ nghe y nói:
- Ta nhớ côn pháp của ngươi rất tốt, còn có kẻ nào đáng để cho Mễ Hữu Kiều ngươi phải hoảng hốt lo sợ?
Mễ Thương Khung cười lên.
Tiếng cười của hắn giống như xuyên qua gió, xuyên qua sương, xuyên qua gió cát ngàn vạn dặm truyền tới, chỉ nghe thanh nghe tiếng đã khiến người ta dễ sinh ra cảm khái như bể khơi nương dâu, biển cạn đá mòn.
- Chính là do côn pháp này của ta gây chuyện.
Hắn nói.
- Tối nay muốn gặp lại Triều Thiên Nhất Côn của ngươi.
Quan Thất nghiêm mặt nói, câu này y nói một cách rất thành kính, thành khẩn.
Mễ Thương Khung giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, một lúc sau mới trầm mặc nói:
- Đây lại là câu mà ta không muốn nghe nhất.
Quan Thất nghiêm túc nói:
- Ta hôm nay đã không phải là ta ngày xưa, ngươi hôm nay cũng không còn là ngươi trước kia. Lần này chúng ta giao thủ nhất định sẽ rất đặc sắc.
Chòm râu vàng của Mễ Thương Khung không gió tự chuyển động:
- Ta không cần đặc sắc, ta chỉ muốn bình bình thường thường sống những ngày tháng sau này. Ta đã không có mộng nữa, người không có mộng thì sinh mệnh đã mất đi phần đặc sắc nhất. Ta không giống ngươi, ngươi vẫn luôn sống trong mộng, Tiểu Bạch chính là giấc mộng của ngươi. Những năm gần đây ngươi tập trung vào võ công, còn ta lại bận rộn nhiều thứ, võ công đã không thể bằng ngươi, ta quyết không phải là đối thủ của ngươi.
Hắn thật sự không hề nóng nảy chút nào, lại công khai thừa nhận võ công của mình không bằng Quan Thất.
Thời gian gần đây, hắn gần như đã là người có võ công cao thâm khó lường nhất được kinh thành công nhận. Từ khi hắn dùng một côn giết chết long đầu Trương Tam Bá, trong bạch đạo võ lâm ai cũng muốn giết hắn, nhưng cũng không ai dám ra tay. Người trong giang hồ đều khen ngợi võ công của hắn, nhưng trong tối đối với hắn lại vừa thích vừa hận.
Bởi vì lật đổ Mễ lão công công đã có thể xưng hùng võ lâm, độc bá thiên hạ.
Thế nhưng lại không ai có thực lực lật đổ hắn.
Hiện giờ hắn đã độc chiếm ngôi đầu trong kinh, nổi bật hơn người, cũng đứng ở nơi cao không chịu được lạnh, hơn nữa còn trở thành đối tượng đả kích.
Trận chiến tại pháp trường đã làm cho hắn danh động thiên hạ, nhưng cũng khiến hắn trở thành mục tiêu công kích.
Nhưng hiện giờ, ở trước mặt đám cao thủ này, hắn lại thẳng thắn thừa nhận mình không bằng Quan Thất, khiến cho mọi người đều động dung.
Quan Thất lại không hề động dung:
- Ngươi muốn lui khỏi giang hồ, cho nên mới định tìm Tiểu Bạch đi cùng với ngươi?
Mễ Thương Khung thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Đừng quên, ta là một thái giám, là một hoạn quan, hơn nữa còn là một lão thái giám.
Quan Thất lạnh lùng vô tình nói:
- May là ngươi còn không tìm được nàng. Trời thấy đáng thương, người tìm được Tiểu Bạch phải là ta, cũng chỉ có ta mới tìm được Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là của ta.
Mễ Thương Khung cười thảm nói:
- Trời thấy đáng thương, ta chỉ muốn bình an sống qua những năm tháng tuổi già. Tiểu Bạch là sư muội của ta, ta tìm cô ấy chỉ vì muốn chấm dứt một đoạn nhân duyên năm đó, không có gì ý khác.
Quan Thất kiên quyết nói:
- Được, cho dù ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta biết làm thế nào mới có thể tìm được Thuần nhi… không, là Tiểu Bạch.
Mễ Thương Khung bất đắc dĩ nói:
- Chẳng phải ta cũng không tìm được cô ấy sao. Nếu như biết tung tích của cô ấy, ta đã sớm tìm được rồi.
Quan Thất nói:
- Nhưng ngươi lại biết có người biết được nàng ở nơi nào.
Mễ Hữu Kiều hỏi:
- Ai?
Quan Thất nói:
- Phương…
Sau đó y dùng kiếm hơi đẩy về phía trước.
Chu Nguyệt Minh lập tức lên tiếng.
Hắn tiếp lời:
- Phương Ứng Khán.
Quan Thất hỏi:
- Phương Ứng Khán kia hiện giờ ở đâu? Ngươi dẫn ta đi tìm hắn, ta có thể miễn chiến đấu với ngươi.
Mễ Thương Khung chỉ có thể than thở, ngọn lửa vàng trong tay không ngừng lập lòe:
- Hắn à? Tiểu hầu gia hiện giờ không ở trong kinh.
- Hả?
Quan Thất như có tiếc nuối, cũng có phấn chấn:
- Vậy thì công công, trận chiến giữa ta và ngươi khó tránh khỏi rồi.
Tác giả :
Ôn Thụy An