Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 69: Mệnh trời do ta không do trời
Chiêm Biệt Dã nghe Quan Thất hỏi hắn câu kia, trong lòng liền chấn động.
Hắn vừa nhìn thấy Quan Thất liền sinh ra một loại tâm tình, đó là đấu chí.
Ban đầu khi hắn cầm kiếm bước lên mái cong, từng nảy sinh một loại tư tưởng tranh hùng, muốn phân thắng bại với Tôn Thanh Hà, Thích Thiếu Thương.
Loại đấu chí bùng cháy này, gần đây hắn đã ít có, cũng ít thấy, cho dù có hắn cũng luôn cố gắng kiềm chế.
Nhưng tối nay lại vô cùng mãnh liệt, hắn gần như bị lòng hiếu thắng này đốt cháy.
Tối nay thật sự là một ngoại lệ, nhưng hắn lại không biết vì sao.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Quan Thất, mới biết nguyên nhân mình bị đấu chí kịch liệt thiêu đốt. Thậm chí hắn cũng gần như tìm được nguyên do thật sự khiến Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà khó tránh khỏi quyết chiến, đồng thời phải lui đến trên mái cong này mới ra tay. Hóa ra “chiến thần” thật sự đang ở dưới mái hiên, trong phòng này.
“Nó” ở đây, dĩ nhiên sẽ có chiến đấu.
“Nó” kích phát đấu chí của tất cả mọi người.
“Nó” bản thân chính là chiến và đấu.
Do đó, tối nay Hắc Quang Thượng Nhân còn chưa động thủ, nhưng cả người đã bị đấu chí thiêu đốt, chợt nhìn thấy Quan Thất cách không xuất thủ một chỉ với hắn, chẳng những không tránh, còn lập tức, tức khắc, hơn nữa tự nhiên phản ứng lại.
Đánh trả một chiêu.
Hai tay hắn ôm lại, hợp thành một vòng. Một luồng kình đạo kỳ quái, nghịch hướng, đảo loạn, đối lưu ép ngược qua, vây bọc lực lượng của một chỉ kia, giống như mấy chục con chó săn bao vây một con mãnh hổ, muốn bức nó vào trong cạm bẫy mai phục mới cam tâm.
Một khi rơi vào trong vòng khí của hắn, vậy thì giống như rơi vào vực sâu, đó là vô biên vô tận, vô bờ vô bến, đồng thời cũng vô sinh vô tử, vô địch vô phương chống lại, tuyệt đối có thể làm tan rã thế công của địch thủ, đồng thời tiêu diệt tính mạng kẻ địch.
Một chiêu này chính là tuyệt học của hắn, “Hắc Động”.
“Hắc Động” là một loại võ công phá nát tất cả lực lượng, tiêu diệt tất cả kẻ địch, đến từ “Hắc Quang đại pháp” tu luyện mấy chục năm của Hắc Quang Thượng Nhân.
Cho dù kẻ địch có mạnh mẽ, một khi bị hắn cuốn vào trong “hố đen”, nhất định sẽ bại, sẽ vong, sẽ không thoát khỏi.
Hiện giờ Chiêm Biệt Dã đang phát huy loại lực lượng phá nát, tiêu diệt, tiễu trừ này.
Cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên sinh ra một loại đấu chí, muốn đánh bại Quan Thất.
Tốt nhất còn có thể giết chết Quan Mộc Đán này.
Chỉ cần có thể một chưởng đánh chết Quan Thất, hắn tự nhiên sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất.
Ngày thường hắn cũng không có dã tâm lớn muốn làm thiên hạ đệ nhất, nhưng lúc này lại vô cùng mãnh liệt.
Do đó, khi một ngón tay của Quan Thất chỉ về phía hắn, hắn lập tức dùng “Hắc Động” ép bức.
Hắn muốn nghênh đón một chỉ này, hắn muốn đối diện với công kích của Quan Thất, hắn thậm chí còn muốn khiêu chiến với Quan Thất.
Cho nên hắn cũng lập tức bị áp chế ngược.
Quan Thất có cố ý phát ra một chỉ Thiên Địch trong Tam Chỉ Đạn Thiên này hay không, đây là chuyện không ai biết được.
Thế nhưng khi Chiêm Biệt Dã thi triển ra “Hắc Động”, dẫn “địch” vào “động”, sau đó lại phát ra công kích diệt tuyệt, khiến cho Quan Thất đột nhiên thu hồi một chỉ “Thiên Địch”.
“Thiên Địch” vừa đi, chợt nghe Quan Thất nói một câu giống như thổ lộ:
- Kinh Mộng.
Câu này chỉ có hai chữ, nhưng khi Quan Thất nói ra lại giống như một giấc mộng tiêu hồn, hơn nữa còn có cảm tình.
Giống như một cuộc tình đẹp đến điên đảo.
Y xuất chiêu rất chậm, từ từ, một chỉ “Kinh Mộng”.
Chậm và chạp, thơm và ngọt, giống như một giấc mộng buổi chiều.
Mộng tỉnh lại thành không, phiền muộn sau giấc mộng.
“Thiên Địch” đi hết, mộng tỉnh giật mình, dường như mất mát, lại công thẳng vào trung tâm “Hắc Động”.
Tựa như một luồng cực quang xẹt qua trời cao, ánh chớp đánh thẳng vào chính giữa hố đen.
Chiêm Biệt Dã đã không kịp thu chiêu.
Lúc này nếu như hắn không đánh tiếp, vậy chỉ có đường bị người ta giết vào lãnh địa, tan xương nát thịt trong ác mộng.
Hắn đành phải phát động “Hắc Quang đại pháp”.
“Hắc Quang đại pháp”, đó là lực lượng của cái chết.
Ánh sáng đen chợt hiện, muốn cắn nuốt một chỉ như mộng như kinh kia.
Nhưng ngón cái Quan Thất bỗng ấn xuống, ngón út nhấc lên, ngón giữa nhanh chóng búng ra, đây mới là một chỉ “Phá Sát” thật sự.
Lực lượng của một chỉ “Kinh Mộng” đâm phá “Hắc Động”, sấm sét của “Phá Sát” nghênh chiến “Hắc Quang”, ánh sáng đen kia chợt phát sinh biến hóa, trở thành màu trắng.
Sau đó ánh sáng kia lại đột nhiên thay đổi hình thái, biến thành màu đen.
Lập tức đen trắng đảo loạn, vặn vẹo, nghịch chuyển. Chiêm Biệt Dã chỉ cảm thấy trên mặt giống như có một lớp màng đột nhiên vỡ tan, thậm chí ngay cả tai và màng tim cũng đồng loạt nứt ra, xé rách. Hắc Quang đại pháp đã có chỗ hở, hơn nữa cũng mất đi lực lượng ngưng tụ.
Hắn kêu lên một tiếng, nhưng ngữ âm đột nhiên khàn khàn:
- Tiên thiên…
Lời của hắn đột nhiên bị cắt ngang.
Lời nói bị tiếng kêu của Quan Thất cắt đứt:
- Mệnh người do ta…
Y vừa nói, ba ngón tay trái đã bắn ra “Tiểu Tuyết”, ba ngón tay phải cũng công ra “Sơ Tình” giáp công Chiêm Biệt Dã.
Đây là hai đại sát chiêu trong “Kinh Thần chỉ”, tuyệt kỹ thành danh của Bạch Sầu Phi lúc trước.
“Hắc Quang” của Chiêm Biệt Dã đã bị phá, “Hắc Động” đã bị xuyên thủng, mắt thấy cũng không còn sức đánh trả nữa.
Thế nhưng trong nháy mắt này, “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã lại biến đổi, cả người hắn giống như biến thành một đoàn khí đen.
Yêu khí.
Toàn thân hắn giống như một cơn gió lốc vặn vẹo, hai chỉ “Tiểu Tuyết” và “Sơ Tình” kia xé gió bay tới, nhưng khi đến “khu vực màu đen” này chợt mất đi kình đạo, giống như biến thành hai sợi bông vô hình, đã không còn bất kỳ lực sát thương nào.
Cặp mắt nhiều đen ít trắng của Quan Thất một đảo một trừng, đột nhiên quát lên:
- Tốt!
Y bỗng vươn người nhảy xuống.
Y chỉ vừa động, cũng không thấy cử động ra sao, đã đến trước người Hắc Quang Thượng Nhân.
Y đưa tay ra, vươn vào trung tâm của khí đen kia.
Cũng không thấy chiêu thức gì, y chỉ vươn tay ra, giống như tay của y là một tia chớp, một thanh đao, lập tức đâm vào trung tâm yêu khí.
Không có một âm thanh nào, Hắc Quang Thượng Nhân bước ngang mười sáu mười tám bước, thân hình lắc lư, bước chân loạng choạng, mái tóc rối bù, khí đen đầy mặt, hoảng sợ thất thanh kêu lên:
- Tiên thiên vô hình…
Hắn không nói tiếp, bởi vì đã không nói được, hiển nhiên hắn đã bị thua thiệt dưới tay Quan Thất.
Quan Thất xuất thủ một chiêu, thấy Chiêm Biệt Dã dùng “Hắc Động” nghênh đón, trên mặt y liền hiện lên vẻ vui mừng.
Giống như có người dám ra tay với y, đó là một đại sự tuyệt đối đáng để y cao hứng.
Cho nên y thu lại “Thiên Địch”, đổi thành phát ra “Phá Sát” và “Kinh Mộng”, hai chỉ này vốn là hư chiêu tấn công Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.
Thế nhưng Chiêm Biệt Dã mặc dù rơi vào thế yếu, vẫn có thể tiếp được hai chiêu này của y, dùng “Hắc Quang đại pháp”.
Đến lúc này, trên mặt Quan Thất đã không còn là vui mừng, mà là hoan hỉ.
Y lập tức tiện tay bắn ra “Tiểu Tuyết” và “Sơ Tình”.
Hắc Quang Thượng Nhân vẫn dùng khí công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” hấp thu hóa giải hai chiêu này.
Lúc này Quan Thất mới thật sự ra tay.
Y không chỉ động tay, mà người cũng động.
Y lướt đến trước người Hắc Quang Thượng Nhân, chính thức xuất thủ trong khoảng cách gần.
Lúc này trên mặt y không chỉ là vẻ hoan hỉ, mặc dù vẫn là vui mừng, nhưng lại ẩn chứa đau khổ vô tận.
Giống như yêu đến đỉnh điểm, mừng đến cuối cùng chính là đau khổ, rốt cuộc vẫn là dày vò.
Y vừa ra tay đã phá tan khí công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” của Chiêm Biệt Dã.
Sau đó, vẻ đau khổ vui mừng trên mặt y dần rút đi, thay vào đó là một loại thần sắc tịch mịch.
Tâm tình tịch mịch.
Có điều thần sắc tịch mịch này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là vui mừng.
Bởi vì lúc này lại phát sinh một chuyện.
Không, là đột nhiên xuất hiện những thứ đặc biệt, trong đó bao gồm sắc, vị.
Đó là một loại màu sắc cực kỳ loang lổ, cũng là một loại âm nhạc vô cùng ưu mỹ, càng là một loại mùi thơm hết sức dễ chịu, thậm chí còn là một loại xúc động rất kỳ diệu.
Bốn loại cảm ứng hình thành bốn loại lực lượng khác nhau, đồng loạt đánh vào lưng Quan Thất.
Cùng lúc đó, có một trảo ba chưởng cũng thừa sơ hở tấn công Quan Mộc Đán.
Bốn loại cảm giác kia đi cùng với một tiếng quát lớn:
- Đốn, ba như lan giả lợi!
Tất cả đồng loạt tấn công Quan Thất.
Toàn thân Quan Thất chấn động, giống như bị sét đánh.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt y.
Y mừng rỡ.
Y cuồng nhiệt.
Y điên cuồng.
Y đột nhiên xoay người lại, đối diện với người vừa xuất thủ.
Người ra tay với y chính là “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh.
Không chỉ hắn, còn có hai người khác tập kích Quan Thất, đó là hai người bịt mặt.
Hán tử cao gầy một tay dùng “Lạc Phượng chưởng”, một tay dùng “Ngọa Long trảo” tấn công hai bên sườn Quan Thất.
Hán tử lùn mập hai tay dùng “Vô Chỉ chưởng” tập kích buồng tim và cổ họng Quan Thất.
Trong miệng hai người còn phát ra tiếng rít.
Bọn họ xuất thủ đương nhiên rất kinh người.
Nhanh đến kinh người, tàn nhẫn kinh người, sát chiêu kinh người, biến hóa của nó cũng kỳ dị kinh người.
Thế nhưng đối với Quan Thất, thứ khiến cho y giật mình dường như không phải là chưởng công sắc, hương, vị, cảm xúc và ba chiêu ám toán ác độc này, mà là mấy tiếng rít và thần chú kỳ quái kia.
Y xoay người, ngẩng mặt, ánh trăng màu xanh nhợt nhạt chiếu xuống trên đầu y.
Y đột nhiên vỗ xuống một chưởng.
Vỗ vào trên đỉnh đầu, trên “thiên linh cái” của chính y.
Hắn vừa nhìn thấy Quan Thất liền sinh ra một loại tâm tình, đó là đấu chí.
Ban đầu khi hắn cầm kiếm bước lên mái cong, từng nảy sinh một loại tư tưởng tranh hùng, muốn phân thắng bại với Tôn Thanh Hà, Thích Thiếu Thương.
Loại đấu chí bùng cháy này, gần đây hắn đã ít có, cũng ít thấy, cho dù có hắn cũng luôn cố gắng kiềm chế.
Nhưng tối nay lại vô cùng mãnh liệt, hắn gần như bị lòng hiếu thắng này đốt cháy.
Tối nay thật sự là một ngoại lệ, nhưng hắn lại không biết vì sao.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Quan Thất, mới biết nguyên nhân mình bị đấu chí kịch liệt thiêu đốt. Thậm chí hắn cũng gần như tìm được nguyên do thật sự khiến Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà khó tránh khỏi quyết chiến, đồng thời phải lui đến trên mái cong này mới ra tay. Hóa ra “chiến thần” thật sự đang ở dưới mái hiên, trong phòng này.
“Nó” ở đây, dĩ nhiên sẽ có chiến đấu.
“Nó” kích phát đấu chí của tất cả mọi người.
“Nó” bản thân chính là chiến và đấu.
Do đó, tối nay Hắc Quang Thượng Nhân còn chưa động thủ, nhưng cả người đã bị đấu chí thiêu đốt, chợt nhìn thấy Quan Thất cách không xuất thủ một chỉ với hắn, chẳng những không tránh, còn lập tức, tức khắc, hơn nữa tự nhiên phản ứng lại.
Đánh trả một chiêu.
Hai tay hắn ôm lại, hợp thành một vòng. Một luồng kình đạo kỳ quái, nghịch hướng, đảo loạn, đối lưu ép ngược qua, vây bọc lực lượng của một chỉ kia, giống như mấy chục con chó săn bao vây một con mãnh hổ, muốn bức nó vào trong cạm bẫy mai phục mới cam tâm.
Một khi rơi vào trong vòng khí của hắn, vậy thì giống như rơi vào vực sâu, đó là vô biên vô tận, vô bờ vô bến, đồng thời cũng vô sinh vô tử, vô địch vô phương chống lại, tuyệt đối có thể làm tan rã thế công của địch thủ, đồng thời tiêu diệt tính mạng kẻ địch.
Một chiêu này chính là tuyệt học của hắn, “Hắc Động”.
“Hắc Động” là một loại võ công phá nát tất cả lực lượng, tiêu diệt tất cả kẻ địch, đến từ “Hắc Quang đại pháp” tu luyện mấy chục năm của Hắc Quang Thượng Nhân.
Cho dù kẻ địch có mạnh mẽ, một khi bị hắn cuốn vào trong “hố đen”, nhất định sẽ bại, sẽ vong, sẽ không thoát khỏi.
Hiện giờ Chiêm Biệt Dã đang phát huy loại lực lượng phá nát, tiêu diệt, tiễu trừ này.
Cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên sinh ra một loại đấu chí, muốn đánh bại Quan Thất.
Tốt nhất còn có thể giết chết Quan Mộc Đán này.
Chỉ cần có thể một chưởng đánh chết Quan Thất, hắn tự nhiên sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất.
Ngày thường hắn cũng không có dã tâm lớn muốn làm thiên hạ đệ nhất, nhưng lúc này lại vô cùng mãnh liệt.
Do đó, khi một ngón tay của Quan Thất chỉ về phía hắn, hắn lập tức dùng “Hắc Động” ép bức.
Hắn muốn nghênh đón một chỉ này, hắn muốn đối diện với công kích của Quan Thất, hắn thậm chí còn muốn khiêu chiến với Quan Thất.
Cho nên hắn cũng lập tức bị áp chế ngược.
Quan Thất có cố ý phát ra một chỉ Thiên Địch trong Tam Chỉ Đạn Thiên này hay không, đây là chuyện không ai biết được.
Thế nhưng khi Chiêm Biệt Dã thi triển ra “Hắc Động”, dẫn “địch” vào “động”, sau đó lại phát ra công kích diệt tuyệt, khiến cho Quan Thất đột nhiên thu hồi một chỉ “Thiên Địch”.
“Thiên Địch” vừa đi, chợt nghe Quan Thất nói một câu giống như thổ lộ:
- Kinh Mộng.
Câu này chỉ có hai chữ, nhưng khi Quan Thất nói ra lại giống như một giấc mộng tiêu hồn, hơn nữa còn có cảm tình.
Giống như một cuộc tình đẹp đến điên đảo.
Y xuất chiêu rất chậm, từ từ, một chỉ “Kinh Mộng”.
Chậm và chạp, thơm và ngọt, giống như một giấc mộng buổi chiều.
Mộng tỉnh lại thành không, phiền muộn sau giấc mộng.
“Thiên Địch” đi hết, mộng tỉnh giật mình, dường như mất mát, lại công thẳng vào trung tâm “Hắc Động”.
Tựa như một luồng cực quang xẹt qua trời cao, ánh chớp đánh thẳng vào chính giữa hố đen.
Chiêm Biệt Dã đã không kịp thu chiêu.
Lúc này nếu như hắn không đánh tiếp, vậy chỉ có đường bị người ta giết vào lãnh địa, tan xương nát thịt trong ác mộng.
Hắn đành phải phát động “Hắc Quang đại pháp”.
“Hắc Quang đại pháp”, đó là lực lượng của cái chết.
Ánh sáng đen chợt hiện, muốn cắn nuốt một chỉ như mộng như kinh kia.
Nhưng ngón cái Quan Thất bỗng ấn xuống, ngón út nhấc lên, ngón giữa nhanh chóng búng ra, đây mới là một chỉ “Phá Sát” thật sự.
Lực lượng của một chỉ “Kinh Mộng” đâm phá “Hắc Động”, sấm sét của “Phá Sát” nghênh chiến “Hắc Quang”, ánh sáng đen kia chợt phát sinh biến hóa, trở thành màu trắng.
Sau đó ánh sáng kia lại đột nhiên thay đổi hình thái, biến thành màu đen.
Lập tức đen trắng đảo loạn, vặn vẹo, nghịch chuyển. Chiêm Biệt Dã chỉ cảm thấy trên mặt giống như có một lớp màng đột nhiên vỡ tan, thậm chí ngay cả tai và màng tim cũng đồng loạt nứt ra, xé rách. Hắc Quang đại pháp đã có chỗ hở, hơn nữa cũng mất đi lực lượng ngưng tụ.
Hắn kêu lên một tiếng, nhưng ngữ âm đột nhiên khàn khàn:
- Tiên thiên…
Lời của hắn đột nhiên bị cắt ngang.
Lời nói bị tiếng kêu của Quan Thất cắt đứt:
- Mệnh người do ta…
Y vừa nói, ba ngón tay trái đã bắn ra “Tiểu Tuyết”, ba ngón tay phải cũng công ra “Sơ Tình” giáp công Chiêm Biệt Dã.
Đây là hai đại sát chiêu trong “Kinh Thần chỉ”, tuyệt kỹ thành danh của Bạch Sầu Phi lúc trước.
“Hắc Quang” của Chiêm Biệt Dã đã bị phá, “Hắc Động” đã bị xuyên thủng, mắt thấy cũng không còn sức đánh trả nữa.
Thế nhưng trong nháy mắt này, “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã lại biến đổi, cả người hắn giống như biến thành một đoàn khí đen.
Yêu khí.
Toàn thân hắn giống như một cơn gió lốc vặn vẹo, hai chỉ “Tiểu Tuyết” và “Sơ Tình” kia xé gió bay tới, nhưng khi đến “khu vực màu đen” này chợt mất đi kình đạo, giống như biến thành hai sợi bông vô hình, đã không còn bất kỳ lực sát thương nào.
Cặp mắt nhiều đen ít trắng của Quan Thất một đảo một trừng, đột nhiên quát lên:
- Tốt!
Y bỗng vươn người nhảy xuống.
Y chỉ vừa động, cũng không thấy cử động ra sao, đã đến trước người Hắc Quang Thượng Nhân.
Y đưa tay ra, vươn vào trung tâm của khí đen kia.
Cũng không thấy chiêu thức gì, y chỉ vươn tay ra, giống như tay của y là một tia chớp, một thanh đao, lập tức đâm vào trung tâm yêu khí.
Không có một âm thanh nào, Hắc Quang Thượng Nhân bước ngang mười sáu mười tám bước, thân hình lắc lư, bước chân loạng choạng, mái tóc rối bù, khí đen đầy mặt, hoảng sợ thất thanh kêu lên:
- Tiên thiên vô hình…
Hắn không nói tiếp, bởi vì đã không nói được, hiển nhiên hắn đã bị thua thiệt dưới tay Quan Thất.
Quan Thất xuất thủ một chiêu, thấy Chiêm Biệt Dã dùng “Hắc Động” nghênh đón, trên mặt y liền hiện lên vẻ vui mừng.
Giống như có người dám ra tay với y, đó là một đại sự tuyệt đối đáng để y cao hứng.
Cho nên y thu lại “Thiên Địch”, đổi thành phát ra “Phá Sát” và “Kinh Mộng”, hai chỉ này vốn là hư chiêu tấn công Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.
Thế nhưng Chiêm Biệt Dã mặc dù rơi vào thế yếu, vẫn có thể tiếp được hai chiêu này của y, dùng “Hắc Quang đại pháp”.
Đến lúc này, trên mặt Quan Thất đã không còn là vui mừng, mà là hoan hỉ.
Y lập tức tiện tay bắn ra “Tiểu Tuyết” và “Sơ Tình”.
Hắc Quang Thượng Nhân vẫn dùng khí công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” hấp thu hóa giải hai chiêu này.
Lúc này Quan Thất mới thật sự ra tay.
Y không chỉ động tay, mà người cũng động.
Y lướt đến trước người Hắc Quang Thượng Nhân, chính thức xuất thủ trong khoảng cách gần.
Lúc này trên mặt y không chỉ là vẻ hoan hỉ, mặc dù vẫn là vui mừng, nhưng lại ẩn chứa đau khổ vô tận.
Giống như yêu đến đỉnh điểm, mừng đến cuối cùng chính là đau khổ, rốt cuộc vẫn là dày vò.
Y vừa ra tay đã phá tan khí công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” của Chiêm Biệt Dã.
Sau đó, vẻ đau khổ vui mừng trên mặt y dần rút đi, thay vào đó là một loại thần sắc tịch mịch.
Tâm tình tịch mịch.
Có điều thần sắc tịch mịch này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là vui mừng.
Bởi vì lúc này lại phát sinh một chuyện.
Không, là đột nhiên xuất hiện những thứ đặc biệt, trong đó bao gồm sắc, vị.
Đó là một loại màu sắc cực kỳ loang lổ, cũng là một loại âm nhạc vô cùng ưu mỹ, càng là một loại mùi thơm hết sức dễ chịu, thậm chí còn là một loại xúc động rất kỳ diệu.
Bốn loại cảm ứng hình thành bốn loại lực lượng khác nhau, đồng loạt đánh vào lưng Quan Thất.
Cùng lúc đó, có một trảo ba chưởng cũng thừa sơ hở tấn công Quan Mộc Đán.
Bốn loại cảm giác kia đi cùng với một tiếng quát lớn:
- Đốn, ba như lan giả lợi!
Tất cả đồng loạt tấn công Quan Thất.
Toàn thân Quan Thất chấn động, giống như bị sét đánh.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt y.
Y mừng rỡ.
Y cuồng nhiệt.
Y điên cuồng.
Y đột nhiên xoay người lại, đối diện với người vừa xuất thủ.
Người ra tay với y chính là “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh.
Không chỉ hắn, còn có hai người khác tập kích Quan Thất, đó là hai người bịt mặt.
Hán tử cao gầy một tay dùng “Lạc Phượng chưởng”, một tay dùng “Ngọa Long trảo” tấn công hai bên sườn Quan Thất.
Hán tử lùn mập hai tay dùng “Vô Chỉ chưởng” tập kích buồng tim và cổ họng Quan Thất.
Trong miệng hai người còn phát ra tiếng rít.
Bọn họ xuất thủ đương nhiên rất kinh người.
Nhanh đến kinh người, tàn nhẫn kinh người, sát chiêu kinh người, biến hóa của nó cũng kỳ dị kinh người.
Thế nhưng đối với Quan Thất, thứ khiến cho y giật mình dường như không phải là chưởng công sắc, hương, vị, cảm xúc và ba chiêu ám toán ác độc này, mà là mấy tiếng rít và thần chú kỳ quái kia.
Y xoay người, ngẩng mặt, ánh trăng màu xanh nhợt nhạt chiếu xuống trên đầu y.
Y đột nhiên vỗ xuống một chưởng.
Vỗ vào trên đỉnh đầu, trên “thiên linh cái” của chính y.
Tác giả :
Ôn Thụy An