Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 66: Mệnh ta do ta không do người
- Phó thác cho trời, như vậy mà thôi.
Chỉ nghe người điên tóc rối kia nhìn trăng xanh giữa trời lẩm bẩm:
- Do người? Không! Mặc người ức hiếp, vậy thì sống không bằng chết, không bằng chết cho xong… Mệnh ta do ta, há có thể do người!
Vẻ điên cuồng của y dần mất đi, ánh mắt càng dần sáng tỏ, ngữ âm cũng dần rõ ràng.
Hóa ra ngữ âm của y không hề sắc bén ngang ngược, thực tế còn ôn nhu êm tai. Mỗi chữ y nói đều giống như đang ngâm nga, câu do mỗi chữ tạo nên đều trở thành ca khúc.
Nhưng y không quan tâm, cũng không quá mức, chỉ tự cho là đúng.
Có điều lúc y lẩm bẩm như vậy, tiếng va chạm của dây xích giữa mắt cá chân và cánh tay cũng thấp xuống.
Chỉ thấy bụng của “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đột nhiên phồng lên, còn không ngừng phập phồng, giống như một con cóc hít thở, tiếng tiêu trong tay chói tai như bình bạc vỡ tan.
Cùng lúc đó, người vóc dáng thon dài kia giống như đột nhiên cao hơn, tựa như sợi mì, thân hình càng dài, càng ốm, càng hẹp, càng gầy, cũng càng linh hoạt.
Đồng thời, một người khác vóc dáng nhỏ bé lanh lợi lại giống như càng bẹp, thậm chí bỗng nhiên mập lên, phì ra, nhanh chóng phình lớn, càng vặn vẹo quái dị.
Người điên tóc rối kia đột nhiên làm một chuyện, lần này y không còn lay động xích sắt. Y vừa phát hiện ba người này lại bắt “tay” dùng “thanh” để kiềm chế mình, liền vươn bàn tay trắng bệch ra.
Y chỉ có một tay.
Tay của y rất nhỏ, rất thanh tú.
Cho dù thân thể, râu tóc thậm chí là tay áo của y có phần bẩn thỉu, nhếch nhác, còn dính rất nhiều bụi bặm, bùn nhơ, nhưng tay của y vẫn trắng nõn, tương đối sạch sẽ.
Xương ngón tay của y rất có lực, ngón tay rất nhọn, giống như tay của nữ nhân.
Xương cổ tay của y rất gầy, giống như tay của trẻ con.
Một cánh tay như vậy lại vươn lên trời, giống như muốn cầu cứu bầu trời, muốn bắt tay với trăng sáng.
Trăng chỉ có ánh sáng, không có tay.
Chỉ có điều, khi cánh tay của y vươn một cái, lại bắn ra ba ngón tay, đó là ngón giữa, ngón trỏ và ngón áp út.
Ngón tay của y vừa bắn ra, cục diện lập tức biến đổi. Dường như tất cả ánh trăng đều bị hấp thụ vào đầu ngón tay của y, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn đến cánh tay.
Ba ngón tay của y chỉ lên trời, bắn trời.
Trời nếu có tình trời cũng già.
Chỉ tiếc trời thường vô tình, thậm chí cũng là vô tri vô đảng.
Trời xanh vô tình, đại địa vô nghĩa, ngay cả đại đạo cũng là vô danh.
Người thì sao?
Ngón tay của y vừa bắn ra, liền nghe được hai loại âm thanh rất đặc biệt.
Loại âm thanh thứ nhất từ chân trời xa xôi đột nhiên truyền đến, đó là một loại âm thanh khá “kỳ quái”.
Gọi là “kỳ quái”, bởi vì người khắp cả thành, bao gồm các ngành, các nghề, các loại, ngay cả cơ trí như Gia Cát tiên sinh, đều nhất định chưa từng nghe thấy loại âm thanh này, cho nên cũng không cách nào liên tưởng hay suy đoán đó rốt cuộc là thứ gì.
Đó là tiếng “ong ong”, cũng là “vù vù”, thậm chí còn là “ầm ầm”, giống như nhà xay bột bay đến giữa không trung, giống như guồng nước, máy quạt thóc đang xoay tròn giữa các vì sao, hay là chín trăm chín mươi chín vạn con ong mật còn lớn hơn người sắp từ trời bay xuống, hoặc là đàn muỗi còn lớn cả chuột đang đâm vào màng nhĩ người, hơn nữa còn chui vào trong đầu.
Đó rốt cuộc là thứ gì?
Không biết.
Chỉ có âm thanh, không có hình dáng, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không có.
Chỉ biết “nó” từ xa đến gần, lại giống như chỉ quanh quẩn bay lượn trên trời, không xa không gần, như gần như xa, không sinh không diệt, như sắc như không.
Âm thanh thứ hai là tiếng kêu của một người.
Người kêu đang ở đường dài, đầu hẻm Ngõa Tử.
Người nọ kêu lên bốn chữ, đó là tên gọi của một chiêu thức.
Thế nhưng khi chiêu thức này được kêu lên, mọi người (ít nhất là người trong võ lâm) tự nhiên sẽ nghĩ tới tên của một người.
Bạch Sầu Phi.
Bốn chữ mà người này kêu lên chính là “Tam Chỉ Đạn Thiên”.
Không chỉ kêu một tiếng, cũng không chỉ kêu một lần.
Người nọ liên tiếp kêu ba tiếng, kêu ba lần:
- Tam Chỉ Đạn Thiên! Trời! Tam Chỉ Đạn Thiên! Trời ơi! Tam Chỉ Đạn Thiên! Trời ạ!
Ba lần kêu lên “Tam Chỉ Đạn Thiên”, còn thêm vào “trời”, “trời ơi” và “trời ạ”, có thể thấy người kêu rất kinh ngạc.
Người kêu vốn luôn luôn rất trấn định.
Hắn là người nổi tiếng trấn định trong Kim Phong Tế Vũ lâu, đồng thời cũng là nhân vật dưới trướng Bạch Sầu Phi lúc trước, “trấn định” đến mức khiến cho Bạch lâu chủ từng nắm giữ quyền hành này cũng rất coi trọng khen ngợi hắn.
Hắn chính là Tôn Ngư.
Sự chấn động kinh ngạc của Tôn Ngư hiện giờ là vì hắn từng làm việc dưới trướng Bạch Sầu Phi.
Hắn vừa nhìn liền biết, người điên kia sử dụng chính là chỉ pháp tuyệt môn cũng là độc môn của Bạch Sầu Phi.
Đó là chỉ pháp của Bạch Sầu Phi, người này làm sao sử dụng được?
Thế nhưng người cảm thấy kinh ngạc không chỉ có mình hắn.
Một người khác không kêu lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất chấn kinh.
Sự chấn kinh này còn mang theo kinh ngộ, xấu hổ và buồn vui.
Mặc dù trong lòng y rất chấn động, nhưng y tuyệt đối sẽ không kêu thành tiếng. Trên đời gần như không có chuyện gì có thể khiến người này thất thố, thất kinh hoặc thất thanh.
Thậm chí ngay cả ánh mắt như bảo thạch kia cũng không có bất kỳ một chút bóng dáng kinh hãi nào.
Thần sắc của y vẫn cô độc tịch mịch, khóe miệng vẫn lạnh lùng nhếch lên.
Đôi mày thanh tú của y vẫn như đao, xương mày vẫn như núi cao nghiêng nghiêng, còn giống như đỉnh tuyết.
Chỉ có điều, nếu là người quen thuộc với y, hết sức lưu ý, có lẽ sẽ phát giác ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy người điên kia thi triển ra “Tam Chỉ Đạn Thiên”, khuôn mặt trắng bệch của y đột nhiên đầy máu, sau đó lại nhanh chóng rút đi như thủy triều, sắc mặt lại tái nhợt như cũ.
Ngay cả đầu của y cũng không ngẩng lên, ngay cả cổ của y cũng giống như bị gãy từ lâu.
Y chưa bao giờ ngẩng đầu lên.
Y cũng không cần ngẩng đầu.
Y thật sự không thể ngẩng đầu.
Y chính là đại đường chủ của Lục Phân Bán đường, một trong những thế lực lớn nhất kinh thành, “thần long cúi đầu, cổ gãy tranh hùng” Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh ngoài mặt vẫn không kinh, nhưng trong lòng y lại ngầm kinh hãi, ý niệm như tia chớp.
Người trên mái hiên, tại sao lại biết sử dụng Tam Chỉ Đạn Thiên?
Chẳng lẽ Bạch Sầu Phi chưa chết?
Thế nhưng người điên dưới trăng thật sự không phải Bạch Sầu Phi.
Mà là Quan Thất?
Tại sao Quan Thất lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa Quan Thất tái hiện giang hồ, tại sao lại càng ngày càng trẻ? Còn càng ngày càng tuấn tú?
Trong lòng y chấn động, kinh nghi, cho đến khi y liên hệ chuyện Quan Thất đột nhiên xuất hiện với Ngô Kinh Đào, liền hiểu được một nửa, lại thêm một nửa phiền muộn và trách móc.
Y đã hiểu được:
- Chẳng lẽ…
Y hiểu được rồi lại càng hoài nghi:
- Hóa ra…
Chỉ nghe người điên tóc rối kia nhìn trăng xanh giữa trời lẩm bẩm:
- Do người? Không! Mặc người ức hiếp, vậy thì sống không bằng chết, không bằng chết cho xong… Mệnh ta do ta, há có thể do người!
Vẻ điên cuồng của y dần mất đi, ánh mắt càng dần sáng tỏ, ngữ âm cũng dần rõ ràng.
Hóa ra ngữ âm của y không hề sắc bén ngang ngược, thực tế còn ôn nhu êm tai. Mỗi chữ y nói đều giống như đang ngâm nga, câu do mỗi chữ tạo nên đều trở thành ca khúc.
Nhưng y không quan tâm, cũng không quá mức, chỉ tự cho là đúng.
Có điều lúc y lẩm bẩm như vậy, tiếng va chạm của dây xích giữa mắt cá chân và cánh tay cũng thấp xuống.
Chỉ thấy bụng của “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đột nhiên phồng lên, còn không ngừng phập phồng, giống như một con cóc hít thở, tiếng tiêu trong tay chói tai như bình bạc vỡ tan.
Cùng lúc đó, người vóc dáng thon dài kia giống như đột nhiên cao hơn, tựa như sợi mì, thân hình càng dài, càng ốm, càng hẹp, càng gầy, cũng càng linh hoạt.
Đồng thời, một người khác vóc dáng nhỏ bé lanh lợi lại giống như càng bẹp, thậm chí bỗng nhiên mập lên, phì ra, nhanh chóng phình lớn, càng vặn vẹo quái dị.
Người điên tóc rối kia đột nhiên làm một chuyện, lần này y không còn lay động xích sắt. Y vừa phát hiện ba người này lại bắt “tay” dùng “thanh” để kiềm chế mình, liền vươn bàn tay trắng bệch ra.
Y chỉ có một tay.
Tay của y rất nhỏ, rất thanh tú.
Cho dù thân thể, râu tóc thậm chí là tay áo của y có phần bẩn thỉu, nhếch nhác, còn dính rất nhiều bụi bặm, bùn nhơ, nhưng tay của y vẫn trắng nõn, tương đối sạch sẽ.
Xương ngón tay của y rất có lực, ngón tay rất nhọn, giống như tay của nữ nhân.
Xương cổ tay của y rất gầy, giống như tay của trẻ con.
Một cánh tay như vậy lại vươn lên trời, giống như muốn cầu cứu bầu trời, muốn bắt tay với trăng sáng.
Trăng chỉ có ánh sáng, không có tay.
Chỉ có điều, khi cánh tay của y vươn một cái, lại bắn ra ba ngón tay, đó là ngón giữa, ngón trỏ và ngón áp út.
Ngón tay của y vừa bắn ra, cục diện lập tức biến đổi. Dường như tất cả ánh trăng đều bị hấp thụ vào đầu ngón tay của y, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn đến cánh tay.
Ba ngón tay của y chỉ lên trời, bắn trời.
Trời nếu có tình trời cũng già.
Chỉ tiếc trời thường vô tình, thậm chí cũng là vô tri vô đảng.
Trời xanh vô tình, đại địa vô nghĩa, ngay cả đại đạo cũng là vô danh.
Người thì sao?
Ngón tay của y vừa bắn ra, liền nghe được hai loại âm thanh rất đặc biệt.
Loại âm thanh thứ nhất từ chân trời xa xôi đột nhiên truyền đến, đó là một loại âm thanh khá “kỳ quái”.
Gọi là “kỳ quái”, bởi vì người khắp cả thành, bao gồm các ngành, các nghề, các loại, ngay cả cơ trí như Gia Cát tiên sinh, đều nhất định chưa từng nghe thấy loại âm thanh này, cho nên cũng không cách nào liên tưởng hay suy đoán đó rốt cuộc là thứ gì.
Đó là tiếng “ong ong”, cũng là “vù vù”, thậm chí còn là “ầm ầm”, giống như nhà xay bột bay đến giữa không trung, giống như guồng nước, máy quạt thóc đang xoay tròn giữa các vì sao, hay là chín trăm chín mươi chín vạn con ong mật còn lớn hơn người sắp từ trời bay xuống, hoặc là đàn muỗi còn lớn cả chuột đang đâm vào màng nhĩ người, hơn nữa còn chui vào trong đầu.
Đó rốt cuộc là thứ gì?
Không biết.
Chỉ có âm thanh, không có hình dáng, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không có.
Chỉ biết “nó” từ xa đến gần, lại giống như chỉ quanh quẩn bay lượn trên trời, không xa không gần, như gần như xa, không sinh không diệt, như sắc như không.
Âm thanh thứ hai là tiếng kêu của một người.
Người kêu đang ở đường dài, đầu hẻm Ngõa Tử.
Người nọ kêu lên bốn chữ, đó là tên gọi của một chiêu thức.
Thế nhưng khi chiêu thức này được kêu lên, mọi người (ít nhất là người trong võ lâm) tự nhiên sẽ nghĩ tới tên của một người.
Bạch Sầu Phi.
Bốn chữ mà người này kêu lên chính là “Tam Chỉ Đạn Thiên”.
Không chỉ kêu một tiếng, cũng không chỉ kêu một lần.
Người nọ liên tiếp kêu ba tiếng, kêu ba lần:
- Tam Chỉ Đạn Thiên! Trời! Tam Chỉ Đạn Thiên! Trời ơi! Tam Chỉ Đạn Thiên! Trời ạ!
Ba lần kêu lên “Tam Chỉ Đạn Thiên”, còn thêm vào “trời”, “trời ơi” và “trời ạ”, có thể thấy người kêu rất kinh ngạc.
Người kêu vốn luôn luôn rất trấn định.
Hắn là người nổi tiếng trấn định trong Kim Phong Tế Vũ lâu, đồng thời cũng là nhân vật dưới trướng Bạch Sầu Phi lúc trước, “trấn định” đến mức khiến cho Bạch lâu chủ từng nắm giữ quyền hành này cũng rất coi trọng khen ngợi hắn.
Hắn chính là Tôn Ngư.
Sự chấn động kinh ngạc của Tôn Ngư hiện giờ là vì hắn từng làm việc dưới trướng Bạch Sầu Phi.
Hắn vừa nhìn liền biết, người điên kia sử dụng chính là chỉ pháp tuyệt môn cũng là độc môn của Bạch Sầu Phi.
Đó là chỉ pháp của Bạch Sầu Phi, người này làm sao sử dụng được?
Thế nhưng người cảm thấy kinh ngạc không chỉ có mình hắn.
Một người khác không kêu lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất chấn kinh.
Sự chấn kinh này còn mang theo kinh ngộ, xấu hổ và buồn vui.
Mặc dù trong lòng y rất chấn động, nhưng y tuyệt đối sẽ không kêu thành tiếng. Trên đời gần như không có chuyện gì có thể khiến người này thất thố, thất kinh hoặc thất thanh.
Thậm chí ngay cả ánh mắt như bảo thạch kia cũng không có bất kỳ một chút bóng dáng kinh hãi nào.
Thần sắc của y vẫn cô độc tịch mịch, khóe miệng vẫn lạnh lùng nhếch lên.
Đôi mày thanh tú của y vẫn như đao, xương mày vẫn như núi cao nghiêng nghiêng, còn giống như đỉnh tuyết.
Chỉ có điều, nếu là người quen thuộc với y, hết sức lưu ý, có lẽ sẽ phát giác ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy người điên kia thi triển ra “Tam Chỉ Đạn Thiên”, khuôn mặt trắng bệch của y đột nhiên đầy máu, sau đó lại nhanh chóng rút đi như thủy triều, sắc mặt lại tái nhợt như cũ.
Ngay cả đầu của y cũng không ngẩng lên, ngay cả cổ của y cũng giống như bị gãy từ lâu.
Y chưa bao giờ ngẩng đầu lên.
Y cũng không cần ngẩng đầu.
Y thật sự không thể ngẩng đầu.
Y chính là đại đường chủ của Lục Phân Bán đường, một trong những thế lực lớn nhất kinh thành, “thần long cúi đầu, cổ gãy tranh hùng” Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh ngoài mặt vẫn không kinh, nhưng trong lòng y lại ngầm kinh hãi, ý niệm như tia chớp.
Người trên mái hiên, tại sao lại biết sử dụng Tam Chỉ Đạn Thiên?
Chẳng lẽ Bạch Sầu Phi chưa chết?
Thế nhưng người điên dưới trăng thật sự không phải Bạch Sầu Phi.
Mà là Quan Thất?
Tại sao Quan Thất lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa Quan Thất tái hiện giang hồ, tại sao lại càng ngày càng trẻ? Còn càng ngày càng tuấn tú?
Trong lòng y chấn động, kinh nghi, cho đến khi y liên hệ chuyện Quan Thất đột nhiên xuất hiện với Ngô Kinh Đào, liền hiểu được một nửa, lại thêm một nửa phiền muộn và trách móc.
Y đã hiểu được:
- Chẳng lẽ…
Y hiểu được rồi lại càng hoài nghi:
- Hóa ra…
Tác giả :
Ôn Thụy An