Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 62: Mệnh ta do người không do ta
Chẳng những Hắc Quang Thượng Nhân phát hiện, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà dĩ nhiên cũng phát hiện, ánh trăng màu trắng dần dần biến thành màu xanh.
Mây đen cuồn cuộn.
Chim lướt nhanh.
Gió gấp.
Hiểm.
Tiếng sấm.
Chớp đi trước.
Nhà cửa nghiêng nghiêng.
Mái cao lung lay muốn ngã.
Trong chớp nhoáng này, bọn họ lại liếc thấy đối phương biến thành một bộ xương trắng.
Ba bộ xương trắng dưới ánh trăng từ cổ, trong kinh thành cổ kính, trên ngói nhà cổ xưa.
Bọn họ đều kinh ngạc, sự kinh ngạc này thật sự là đi vào tận tim, gan, lá lách, dạ dày, phổi.
Sau đó, bọn họ chính thức cảm giác được trời rung đất chuyển, ngói muốn nứt, vách muốn sụp, tường muốn đổ.
Trong gian nhà dưới chân, có người đột nhiên phát ra tiếng gào thét khàn khàn đến long trời lở đất.
- Mệnh…ta… do… người…
Một tiếng “ầm” vang lên, nơi bọn họ đứng thật sự nứt ra một lỗ hổng lớn.
Nhất thời ba người đều không đặt chân được, rơi nhanh xuống dưới, kể cả ngói vụn, đá vụn, gỗ vụn đồng loạt rơi xuống.
Ba người đều phân biệt dùng “Trầm Kim Trụy Ngọc”, “Lạc Địa Phân Kim”, “Thiên Quân Trụy Vạn Cân Áp” rơi xuống phía dưới, vừa rơi vừa trầm khí ngưng thần, nín thở tập trung, vận sức thủ thế, chuẩn bị đối phó với kẻ địch.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Cát bụi cuồn cuộn.
Mái cong cổ xưa này không biết đã xây bao nhiêu năm, cả khối sụp xuống, cùng với ba cao thủ sẩy chân nhưng không mất trọng tâm trên ngói nhà.
Một người là kiêu hùng của võ lâm kinh sư.
Một người là kẻ địch của quần hùng.
Còn có một người là quốc sư một nước, tay đen, tâm đen, mặt đen, áo đen, ngay cả công phu cũng đen.
Ba đại cao thủ tuyệt đỉnh rơi xuống, nhưng trong ngói bay đất vỡ cũng có ba người bay lên. Người dẫn đầu giữa hai mắt cá còn quấn vòng thép, kéo theo một sợi xích màu nâu loang lổ, tóc tai bù xù, không ai thấy rõ mặt của y.
Nhưng trong nháy mắt khi người này bay nhanh lên, thân thể song song với Hắc Quang Thượng Nhân, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà (cho dù vẫn cách nhau khá xa), ba đại cao thủ này đều từng người sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, kỳ dị, kỳ quái, giống như đây mới thật sự là đen, thật sự là tối.
Thế nhưng đây cũng là một con đường lớn, đường lớn màu đen giống như bầu trời bao la mênh mông, vô biên vô tận.
Hơn nữa còn vô đối vô địch.
Người này vừa bay lên, liền che lấp toàn bộ ánh trăng. Y mới là đêm tối thật sự, màu đen thật sự, bóng tối vô tận vô nguồn.
(Đây là cảm nhận của Hắc Quang thượng sư khi thân hình trầm xuống, nhìn thấy người tóc rối một tay đang bay nhanh lên kia.)
Ngạo.
Đó mới thật sự là ngạo, thật sự là cuồng.
Đó không chỉ là làm theo ý mình, ta ngạo ta cao, mà là một loại ngạo mạn trong mắt không người, vượt bậc thiên hạ, muôn dân vạn vật đều không để vào mắt.
Y đã là thần.
Nhưng lại là người.
Cuồng đồ này vừa bay lên, liền kích phát tất cả đấu chí và trạng thái điên cuồng trong lòng hắn, giống như trừ thứ này ra còn không còn gì khác, trừ cái chết thì không còn gì.
(Đó là cảm ứng của Tôn Thanh Hà phát sinh trong nháy mắt khi rơi xuống trong nhà, chợt gặp phải cuồng đồ tóc rối kia.)
Địch.
Đây mới là địch nhân thật sự, địch thủ chân chính.
Đây quyết không phải là một kẻ địch bình thường, mà là một chiến tướng, một cuồng sĩ, một cuồng ma, một thiên địch không biết rút lui, thiên hạ vô địch.
Y xem trời là địch.
Y không người nào có thể địch lại.
Chiến thần này vừa bay lên, giống như trời đất biến sắc vì y, ngày đêm đảo lộn vì y, kinh thiên động địa quỷ thần khiếp. Tất cả trường diện lớn nhỏ đều biến thành bất tận không chân thực, mộng ảo không hoa, nhẹ như của trời, nhỏ không thể thấy. Một cao thủ chân chính phải giao thủ với loại nhân vật tuyệt đỉnh này, mới xem như không phụ hùng tâm, không uổng đời này.
(Đây là cảm giác mà Thích Thiếu Thương chợt sinh ra khi đang rơi xuống, bỗng gặp phải kỳ nhân cuồng sĩ phi thân lượn vòng bay lên.)
Trong nháy mắt này, ba người bọn họ còn có một suy nghĩ chung, người này chẳng những là không có diện mạo, dường như ngay cả mặt mũi cũng không có.
Nhưng người này lại khiến bọn họ quen thuộc khác thường.
Dường như, trong ba đời bảy kiếp đã sớm đối mặt, gặp gỡ, ngõ hẹp tương phùng. Cho dù liên quan sống chết, máu thịt tương liên, nhưng nhất thời không nhớ ra tên của y.
Y là ai?
Chỉ thấy y ngồi xếp bằng nhưng thân thể vẫn vọt nhanh lên, đồng thời phát ra một tiếng gào thét điên cuồng:
- Không… do… ta…
Trong lòng ba người đều giật mình. Bảy chữ kia nếu nối lại hoàn chỉnh, chính là “mệnh ta do người không do ta”.
Chẳng lẽ một người khiến ba đại cao thủ này chỉ liếc nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc chấn động như vậy, lại không chỉ là tình bất đắc dĩ, mà còn thân không do mình, ngay cả mệnh cũng không do y?
Nếu như ngay cả mệnh cũng không do mình khống chế, lại rơi vào tay ai?
Ngay lúc này, bọn họ lại liếc thấy hai người, một người vóc dáng thon dài, một người nhỏ bé lanh lợi.
Đều che mặt.
Đều bay nhanh lên phía trên.
Một trái một phải, một trước một sau, vây quanh người điên tóc rối kia, nhanh chóng bay lên, giống như đang bảo vệ y, lại giống như đang dung túng y, đều quơ tay múa chân, trong miệng phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
Một người ngón tay thon dài như bàn tay của khỉ đầu chó.
Một người bàn tay nhẵn nhụi như gương, gần như không thấy khớp ngón tay.
Đều không nhìn thấy gương mặt, chỉ biết ánh mắt lộ ra của bọn họ đều nôn nóng.
Đều sợ hãi.
Đều có sát ý và tử chí cực lớn.
Mây đen cuồn cuộn.
Chim lướt nhanh.
Gió gấp.
Hiểm.
Tiếng sấm.
Chớp đi trước.
Nhà cửa nghiêng nghiêng.
Mái cao lung lay muốn ngã.
Trong chớp nhoáng này, bọn họ lại liếc thấy đối phương biến thành một bộ xương trắng.
Ba bộ xương trắng dưới ánh trăng từ cổ, trong kinh thành cổ kính, trên ngói nhà cổ xưa.
Bọn họ đều kinh ngạc, sự kinh ngạc này thật sự là đi vào tận tim, gan, lá lách, dạ dày, phổi.
Sau đó, bọn họ chính thức cảm giác được trời rung đất chuyển, ngói muốn nứt, vách muốn sụp, tường muốn đổ.
Trong gian nhà dưới chân, có người đột nhiên phát ra tiếng gào thét khàn khàn đến long trời lở đất.
- Mệnh…ta… do… người…
Một tiếng “ầm” vang lên, nơi bọn họ đứng thật sự nứt ra một lỗ hổng lớn.
Nhất thời ba người đều không đặt chân được, rơi nhanh xuống dưới, kể cả ngói vụn, đá vụn, gỗ vụn đồng loạt rơi xuống.
Ba người đều phân biệt dùng “Trầm Kim Trụy Ngọc”, “Lạc Địa Phân Kim”, “Thiên Quân Trụy Vạn Cân Áp” rơi xuống phía dưới, vừa rơi vừa trầm khí ngưng thần, nín thở tập trung, vận sức thủ thế, chuẩn bị đối phó với kẻ địch.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Cát bụi cuồn cuộn.
Mái cong cổ xưa này không biết đã xây bao nhiêu năm, cả khối sụp xuống, cùng với ba cao thủ sẩy chân nhưng không mất trọng tâm trên ngói nhà.
Một người là kiêu hùng của võ lâm kinh sư.
Một người là kẻ địch của quần hùng.
Còn có một người là quốc sư một nước, tay đen, tâm đen, mặt đen, áo đen, ngay cả công phu cũng đen.
Ba đại cao thủ tuyệt đỉnh rơi xuống, nhưng trong ngói bay đất vỡ cũng có ba người bay lên. Người dẫn đầu giữa hai mắt cá còn quấn vòng thép, kéo theo một sợi xích màu nâu loang lổ, tóc tai bù xù, không ai thấy rõ mặt của y.
Nhưng trong nháy mắt khi người này bay nhanh lên, thân thể song song với Hắc Quang Thượng Nhân, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà (cho dù vẫn cách nhau khá xa), ba đại cao thủ này đều từng người sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, kỳ dị, kỳ quái, giống như đây mới thật sự là đen, thật sự là tối.
Thế nhưng đây cũng là một con đường lớn, đường lớn màu đen giống như bầu trời bao la mênh mông, vô biên vô tận.
Hơn nữa còn vô đối vô địch.
Người này vừa bay lên, liền che lấp toàn bộ ánh trăng. Y mới là đêm tối thật sự, màu đen thật sự, bóng tối vô tận vô nguồn.
(Đây là cảm nhận của Hắc Quang thượng sư khi thân hình trầm xuống, nhìn thấy người tóc rối một tay đang bay nhanh lên kia.)
Ngạo.
Đó mới thật sự là ngạo, thật sự là cuồng.
Đó không chỉ là làm theo ý mình, ta ngạo ta cao, mà là một loại ngạo mạn trong mắt không người, vượt bậc thiên hạ, muôn dân vạn vật đều không để vào mắt.
Y đã là thần.
Nhưng lại là người.
Cuồng đồ này vừa bay lên, liền kích phát tất cả đấu chí và trạng thái điên cuồng trong lòng hắn, giống như trừ thứ này ra còn không còn gì khác, trừ cái chết thì không còn gì.
(Đó là cảm ứng của Tôn Thanh Hà phát sinh trong nháy mắt khi rơi xuống trong nhà, chợt gặp phải cuồng đồ tóc rối kia.)
Địch.
Đây mới là địch nhân thật sự, địch thủ chân chính.
Đây quyết không phải là một kẻ địch bình thường, mà là một chiến tướng, một cuồng sĩ, một cuồng ma, một thiên địch không biết rút lui, thiên hạ vô địch.
Y xem trời là địch.
Y không người nào có thể địch lại.
Chiến thần này vừa bay lên, giống như trời đất biến sắc vì y, ngày đêm đảo lộn vì y, kinh thiên động địa quỷ thần khiếp. Tất cả trường diện lớn nhỏ đều biến thành bất tận không chân thực, mộng ảo không hoa, nhẹ như của trời, nhỏ không thể thấy. Một cao thủ chân chính phải giao thủ với loại nhân vật tuyệt đỉnh này, mới xem như không phụ hùng tâm, không uổng đời này.
(Đây là cảm giác mà Thích Thiếu Thương chợt sinh ra khi đang rơi xuống, bỗng gặp phải kỳ nhân cuồng sĩ phi thân lượn vòng bay lên.)
Trong nháy mắt này, ba người bọn họ còn có một suy nghĩ chung, người này chẳng những là không có diện mạo, dường như ngay cả mặt mũi cũng không có.
Nhưng người này lại khiến bọn họ quen thuộc khác thường.
Dường như, trong ba đời bảy kiếp đã sớm đối mặt, gặp gỡ, ngõ hẹp tương phùng. Cho dù liên quan sống chết, máu thịt tương liên, nhưng nhất thời không nhớ ra tên của y.
Y là ai?
Chỉ thấy y ngồi xếp bằng nhưng thân thể vẫn vọt nhanh lên, đồng thời phát ra một tiếng gào thét điên cuồng:
- Không… do… ta…
Trong lòng ba người đều giật mình. Bảy chữ kia nếu nối lại hoàn chỉnh, chính là “mệnh ta do người không do ta”.
Chẳng lẽ một người khiến ba đại cao thủ này chỉ liếc nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc chấn động như vậy, lại không chỉ là tình bất đắc dĩ, mà còn thân không do mình, ngay cả mệnh cũng không do y?
Nếu như ngay cả mệnh cũng không do mình khống chế, lại rơi vào tay ai?
Ngay lúc này, bọn họ lại liếc thấy hai người, một người vóc dáng thon dài, một người nhỏ bé lanh lợi.
Đều che mặt.
Đều bay nhanh lên phía trên.
Một trái một phải, một trước một sau, vây quanh người điên tóc rối kia, nhanh chóng bay lên, giống như đang bảo vệ y, lại giống như đang dung túng y, đều quơ tay múa chân, trong miệng phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
Một người ngón tay thon dài như bàn tay của khỉ đầu chó.
Một người bàn tay nhẵn nhụi như gương, gần như không thấy khớp ngón tay.
Đều không nhìn thấy gương mặt, chỉ biết ánh mắt lộ ra của bọn họ đều nôn nóng.
Đều sợ hãi.
Đều có sát ý và tử chí cực lớn.
Tác giả :
Ôn Thụy An