Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 55: Đạp đổ núi Hạ Lan
Ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Chiếu vào trong lòng hán tử gánh phân trên đường cái rất rõ ràng, hơn nữa còn sáng.
Bởi vì con ngươi của hắn không chỉ tỏa sáng vì ánh trăng, còn vì một trận quyết đấu rực rỡ xưa nay trên mái cong cổ xưa kia, cùng với ánh kiếm quyết đấu như tuyết và thần quang của tuyệt thế binh khí.
Thắp sáng đấu chí của hắn, đốt lên hi vọng vốn đã lụi tàn của hắn.
Hắn là ai?
Hắn chỉ là một tên hán tử gánh phân.
Nhưng là một người võ lâm đã từng hò hét, uy phong, sau đó lại bị thương, thảm bại, ngày nay thất ý chán nản lén lui khỏi giang hồ, hiện giờ chỉ gánh phân trong đường dài đêm vắng.
Người này có lẽ còn nhớ được, có lẽ mọi người còn nhận biết.
Hắn họ Lôi, tên Cổn.
Lôi Cổn.
Ngày trước Lôi Cổn ngồi vững ở vị trí thứ sáu của Lục Phân Bán đường, canh giữ Phá Bản môn, sáu lần đánh lui đại địch muốn xâm phạm, được tổng đường chủ Lôi Tổn trọng dụng, thanh thế nhất thời vang dội.
Năm đó Lôi Cổn có một đôi mắt to uy vũ, lúc nhìn người như lôi động cổn qua (sấm dậy quét qua), giọng nói cũng như lôi thanh cổn cổn (tiếng sấm cuồn cuộn), mỗi cử động đều uy phong mạnh mẽ. Cộng thêm hắn sử dụng “Phong Vũ Song Cổn Tinh”, tay trái cầm chín mươi ba cân, tay phải múa chín mươi chín cân, là kỳ môn binh khí đứng đầu, được xưng là “Phong Vũ Song Sát” uy chấn kinh hoa.
Thế nhưng trong chiến dịch Phá Bản môn, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu còn đang bị thương, vẫn dùng ánh đao thê lương rực rỡ dễ dàng đánh bại hắn, chẳng những phá hủy Song Cổn Tinh chùy của hắn, còn thoải mái chém giết huynh đệ của hắn ngay trước mặt, càng phá hủy lòng tin của hắn.
Như vậy còn chưa đủ.
Lòng tin của Lôi Cổn bị suy giảm, nhớ lại càng đau, chấn động sợ hãi, cho nên bị Tô Mộng Chẩm mua chuộc. Tại thời khắc quan trọng, hắn đã phản bội Lục Phân Bán đường, dùng khói mê hồn ám toán Địch Phi Kinh. (xin đọc Ôn Nhu Nhất Đao)
Kết quả là sai lại càng sai, không thể cứu vãn, thất bại thảm hại. Địch Phi Kinh luôn bị xem là trói gà không chặt, lại dùng một con dao găm đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
Nhưng kỳ lạ là hắn vẫn không chết, hắn còn sống.
Dao găm chỉ đâm qua ruột, cũng không xuyên qua tim hắn.
Hắn có sức sống hơn người, hắn lại chưa chết.
Chí khí thường ngày như xưa, nay đã lụi tàn muốn chết.
Hắn đã không còn mặt mũi nương nhờ Lục Phân Bán đường, càng không thể dung thân tại Kim Phong Tế Vũ lâu, võ lâm kinh thành đã không có chỗ đặt chân cho hắn.
Hắn tuy nản lòng thoái chí, nhưng chẳng biết vì sao, vẫn không chịu rời khỏi nơi kinh hoa nhiều thi phi, nhiều biến đổi, nhiều rối ren, nhiều mộng ảo, nhiều nịnh bợ, nhiều tranh chấp này.
Hắn vẫn ở lại, trở thành một hán tử gánh phân chán nản.
Ngày trước mưa gió lưu mây, ngày nay nửa đêm lưu hương.
Hắn đã không để ý.
Lòng tin của hắn đã mất, niềm tin đã vỡ nát.
Cho đến hôm nay…
Trong đêm trăng này.
Hắn nhìn thấy trận quyết chiến trên mái cong, cùng với chiêu thức và vũ khí của bọn họ.
Hắn nhìn thấy hai người quyết chiến.
Đây mới là chiến đấu thật sự, chỉ có phương pháp này mới có thể đối phó với Địch Phi Kinh.
Ra tay chớp nhoáng khó lường.
Ánh mắt hắn phát sáng, không chỉ vì chiêu pháp và kiếm pháp của hai người, mà là vì “vũ khí bí mật” của Tôn Thanh Hà.
Hắn từng nghĩ đến loại vũ khí này.
Dùng hỏa dược do Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia tự nghiên cứu, cộng thêm đệ tử Lôi gia nhân tài đông đúc, trên thực tế đã quản lý Lục Phân Bán đường, bọn họ tuyệt đối có thể chế tạo ra loại vũ khí giết người cách đó một trăm mấy chục trượng giống như chiếc đàn của người áo trắng dưới ánh trăng kia.
Mặc dù không biết “vũ khí” này tên gọi là gì, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn, đã cả đời khó quên.
Hắn vĩnh viễn ghi nhớ.
Hắn quyết chí thề, trong lúc sinh thời phải chế tạo ra loại binh khí này, hơn nữa còn phải chế tạo thật nhiều.
Nếu có một ngày như vậy, hắn nhất định sẽ cảm thấy sảng khoái.
Đó chính là lúc hắn báo thù rửa hận, làm rạng rỡ Lôi môn.
Hắn nhìn thấy vũ khí kia, lại cháy lên lòng tin, một lần nữa có hi vọng.
Mặc dù lúc này trên vai hắn đang gánh phân, nhưng lại giống như dùng một đôi vai sắt gánh lấy mạch máu của cả giang hồ, kinh lạc của cả võ lâm.
Hắn đã nhìn thấy trận quyết đấu này, nhìn thấy món vũ khí này.
Quyết đấu trong mắt hắn không còn là một trận quyết đấu, mà vũ khí trong lòng hắn vẫn là một món vũ khí.
Đó chính là một món vũ khí có thể thống trị, cũng đủ để thống trị võ lâm ngày sau…
Hắn muốn mô phỏng, hắn muốn chế tạo.
Mặc dù hắn vẫn không biết “vũ khí” này tên gọi là gì, nên gọi là gì, hắn chỉ biết binh khí này một khi thi triển, sẽ có một loại khí thế “đạp đổ núi Hạ Lan”, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Nó giống như sấm dày đặc cuốn qua.
Hắn thích loại khí thế này, hắn yêu loại thanh âm này.
Hắn cảm thấy âm thanh sát thế này rất giống với hắn năm đó.
Nó có phần giống như bá chủ trong binh khí là thương, còn có pháo.
Ngay cả hai người Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đang quyết chiến trên ngói nhà, cũng không biết dưới đường có một hán tử gánh phân lại có chấn động lớn như vậy, suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Ngay cả Tôn Thanh Hà cũng không biết, vũ khí này vừa xuất hiện, để hán tử gánh phân kia nhìn thấy, sau này sẽ có ảnh hướng lớn như vậy đối với võ lâm, giang hồ, thậm chí là giang sơn thiên hạ Đại Tống.
Lớn đến mức đủ để mất nước, giết người trong thiên hạ, hủy diệt tất cả trên thế gian.
Bọn họ quyết chiến là ngẫu nhiên, hắn ra tay cũng là vô tâm.
Nhưng đại sự trên đời thông thường là xảy ra trong ngẫu nhiên, mà chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh cũng thường là do vô tâm tạo thành.
Không phải sao?
Chiếu vào trong lòng hán tử gánh phân trên đường cái rất rõ ràng, hơn nữa còn sáng.
Bởi vì con ngươi của hắn không chỉ tỏa sáng vì ánh trăng, còn vì một trận quyết đấu rực rỡ xưa nay trên mái cong cổ xưa kia, cùng với ánh kiếm quyết đấu như tuyết và thần quang của tuyệt thế binh khí.
Thắp sáng đấu chí của hắn, đốt lên hi vọng vốn đã lụi tàn của hắn.
Hắn là ai?
Hắn chỉ là một tên hán tử gánh phân.
Nhưng là một người võ lâm đã từng hò hét, uy phong, sau đó lại bị thương, thảm bại, ngày nay thất ý chán nản lén lui khỏi giang hồ, hiện giờ chỉ gánh phân trong đường dài đêm vắng.
Người này có lẽ còn nhớ được, có lẽ mọi người còn nhận biết.
Hắn họ Lôi, tên Cổn.
Lôi Cổn.
Ngày trước Lôi Cổn ngồi vững ở vị trí thứ sáu của Lục Phân Bán đường, canh giữ Phá Bản môn, sáu lần đánh lui đại địch muốn xâm phạm, được tổng đường chủ Lôi Tổn trọng dụng, thanh thế nhất thời vang dội.
Năm đó Lôi Cổn có một đôi mắt to uy vũ, lúc nhìn người như lôi động cổn qua (sấm dậy quét qua), giọng nói cũng như lôi thanh cổn cổn (tiếng sấm cuồn cuộn), mỗi cử động đều uy phong mạnh mẽ. Cộng thêm hắn sử dụng “Phong Vũ Song Cổn Tinh”, tay trái cầm chín mươi ba cân, tay phải múa chín mươi chín cân, là kỳ môn binh khí đứng đầu, được xưng là “Phong Vũ Song Sát” uy chấn kinh hoa.
Thế nhưng trong chiến dịch Phá Bản môn, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu còn đang bị thương, vẫn dùng ánh đao thê lương rực rỡ dễ dàng đánh bại hắn, chẳng những phá hủy Song Cổn Tinh chùy của hắn, còn thoải mái chém giết huynh đệ của hắn ngay trước mặt, càng phá hủy lòng tin của hắn.
Như vậy còn chưa đủ.
Lòng tin của Lôi Cổn bị suy giảm, nhớ lại càng đau, chấn động sợ hãi, cho nên bị Tô Mộng Chẩm mua chuộc. Tại thời khắc quan trọng, hắn đã phản bội Lục Phân Bán đường, dùng khói mê hồn ám toán Địch Phi Kinh. (xin đọc Ôn Nhu Nhất Đao)
Kết quả là sai lại càng sai, không thể cứu vãn, thất bại thảm hại. Địch Phi Kinh luôn bị xem là trói gà không chặt, lại dùng một con dao găm đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
Nhưng kỳ lạ là hắn vẫn không chết, hắn còn sống.
Dao găm chỉ đâm qua ruột, cũng không xuyên qua tim hắn.
Hắn có sức sống hơn người, hắn lại chưa chết.
Chí khí thường ngày như xưa, nay đã lụi tàn muốn chết.
Hắn đã không còn mặt mũi nương nhờ Lục Phân Bán đường, càng không thể dung thân tại Kim Phong Tế Vũ lâu, võ lâm kinh thành đã không có chỗ đặt chân cho hắn.
Hắn tuy nản lòng thoái chí, nhưng chẳng biết vì sao, vẫn không chịu rời khỏi nơi kinh hoa nhiều thi phi, nhiều biến đổi, nhiều rối ren, nhiều mộng ảo, nhiều nịnh bợ, nhiều tranh chấp này.
Hắn vẫn ở lại, trở thành một hán tử gánh phân chán nản.
Ngày trước mưa gió lưu mây, ngày nay nửa đêm lưu hương.
Hắn đã không để ý.
Lòng tin của hắn đã mất, niềm tin đã vỡ nát.
Cho đến hôm nay…
Trong đêm trăng này.
Hắn nhìn thấy trận quyết chiến trên mái cong, cùng với chiêu thức và vũ khí của bọn họ.
Hắn nhìn thấy hai người quyết chiến.
Đây mới là chiến đấu thật sự, chỉ có phương pháp này mới có thể đối phó với Địch Phi Kinh.
Ra tay chớp nhoáng khó lường.
Ánh mắt hắn phát sáng, không chỉ vì chiêu pháp và kiếm pháp của hai người, mà là vì “vũ khí bí mật” của Tôn Thanh Hà.
Hắn từng nghĩ đến loại vũ khí này.
Dùng hỏa dược do Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia tự nghiên cứu, cộng thêm đệ tử Lôi gia nhân tài đông đúc, trên thực tế đã quản lý Lục Phân Bán đường, bọn họ tuyệt đối có thể chế tạo ra loại vũ khí giết người cách đó một trăm mấy chục trượng giống như chiếc đàn của người áo trắng dưới ánh trăng kia.
Mặc dù không biết “vũ khí” này tên gọi là gì, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn, đã cả đời khó quên.
Hắn vĩnh viễn ghi nhớ.
Hắn quyết chí thề, trong lúc sinh thời phải chế tạo ra loại binh khí này, hơn nữa còn phải chế tạo thật nhiều.
Nếu có một ngày như vậy, hắn nhất định sẽ cảm thấy sảng khoái.
Đó chính là lúc hắn báo thù rửa hận, làm rạng rỡ Lôi môn.
Hắn nhìn thấy vũ khí kia, lại cháy lên lòng tin, một lần nữa có hi vọng.
Mặc dù lúc này trên vai hắn đang gánh phân, nhưng lại giống như dùng một đôi vai sắt gánh lấy mạch máu của cả giang hồ, kinh lạc của cả võ lâm.
Hắn đã nhìn thấy trận quyết đấu này, nhìn thấy món vũ khí này.
Quyết đấu trong mắt hắn không còn là một trận quyết đấu, mà vũ khí trong lòng hắn vẫn là một món vũ khí.
Đó chính là một món vũ khí có thể thống trị, cũng đủ để thống trị võ lâm ngày sau…
Hắn muốn mô phỏng, hắn muốn chế tạo.
Mặc dù hắn vẫn không biết “vũ khí” này tên gọi là gì, nên gọi là gì, hắn chỉ biết binh khí này một khi thi triển, sẽ có một loại khí thế “đạp đổ núi Hạ Lan”, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Nó giống như sấm dày đặc cuốn qua.
Hắn thích loại khí thế này, hắn yêu loại thanh âm này.
Hắn cảm thấy âm thanh sát thế này rất giống với hắn năm đó.
Nó có phần giống như bá chủ trong binh khí là thương, còn có pháo.
Ngay cả hai người Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đang quyết chiến trên ngói nhà, cũng không biết dưới đường có một hán tử gánh phân lại có chấn động lớn như vậy, suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Ngay cả Tôn Thanh Hà cũng không biết, vũ khí này vừa xuất hiện, để hán tử gánh phân kia nhìn thấy, sau này sẽ có ảnh hướng lớn như vậy đối với võ lâm, giang hồ, thậm chí là giang sơn thiên hạ Đại Tống.
Lớn đến mức đủ để mất nước, giết người trong thiên hạ, hủy diệt tất cả trên thế gian.
Bọn họ quyết chiến là ngẫu nhiên, hắn ra tay cũng là vô tâm.
Nhưng đại sự trên đời thông thường là xảy ra trong ngẫu nhiên, mà chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh cũng thường là do vô tâm tạo thành.
Không phải sao?
Tác giả :
Ôn Thụy An