Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 53: Mắt nhìn sóng cuộn mây tan
Lúc đó đạo quân hoàng đế Triệu Cát hết lòng tin theo đạo giáo, rất trọng dụng đạo thổ phương sĩ, đến nỗi đạo quán mọc lên như rừng, đạo giáo thịnh vượng, đạo học lưu hành, lại có thuật sĩ tham gia chính sự, yêu đạo thịnh hành, trở thành một trào lưu thời thế, thần tiên tà thuyết thịnh hành, đã sớm thấy dấu hiệu họa vong.
Triệu Cát vốn tín ngưỡng phật giáo, chỉ hiềm tin phật lại gây khó khăn cho các loại sở thích của hắn, cộng thêm muốn vĩnh viễn hưởng phú quý quyền thế, lại muốn cầu trường sinh bất lão, cho nên bỏ phật nhập đạo, dùng dưỡng sinh, thải bổ, luyện đan, linh dị để thỏa mãn ý nghĩ tự cho là tiên nhân, lừa mình dối người. Hơn nữa hắn còn có suy nghĩ viễn vông, trong những năm tháng sinh thời ngắn ngủi và cấp bách muốn được thăng tiên trường thọ, điều này khiến cho không ít phương sĩ như Lâm Linh Tố, Vương Tử Tích dùng những phương pháp lừa gạt khéo léo lấy được sự tin tưởng của hắn. Trong thời gian này Triệu Cát lại kiềm chế Phật giáo, khiến cho thế lực đạo giáo đạt đến đỉnh cao, gốc rễ càng sâu.
Chiêm Biệt Dã vốn là một tên tiểu sa di của phật môn, trải qua tu hành, cuối cùng được thăng làm phó tọa của chùa. Nhưng lúc đó đạo giáo thịnh vương, phật giáo sa sút, hắn nghiến răng tự phong là đạo giáo chân nhân, sáng lập Hắc Quang pháp môn, tự xưng có năng lực hô mưa gọi gió, biết tâm sự người. Thái Kinh cũng có qua lại với hắn, lợi dụng lời nói quỷ quyệt của hắn, mượn danh ý trời, cầu xin Triệu Cát những thứ cần thiết, còn cố ý tiến cử hắn với Triệu Cát. Triệu Cát thấy hắn biểu diễn pháp thuật, có thể trong khoảnh khắc đốt một chén nước đá thành cầu lửa, có thể khiến một chén nước sôi trong nháy mắt kết băng, còn có thể biến giấy trắng thành đen, buổi tối đến sớm một canh giờ, lại không biết những chuyện này chỉ cần có nội công hơn người, có tri thức đối với nghịch nhiễu thứ tự thời gian, cùng với một chút tiểu xảo gạt người là có thể làm được. Cho nên Triệu Cát hoàn toàn tin tưởng Chiêm Biệt Dã, thấy hắn thích bóng tối lại háo sắc, liền tôn sùng là “Hắc Quang Thượng Nhân”, ban tặng mỹ nữ hầu hạ hắn.
Trong đêm tối kinh thành này, vừa rồi người còn chưa ngủ say, còn đang vui vẻ với nữ nhân chính “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã này.
Hắn được Triệu Cát tin tưởng coi trọng, Triệu Cát đã tới Hạnh hoa lâu gặp Lý Sư Sư, hắn dĩ nhiên cũng tới đây hộ giá. Có điều Triệu Cát đã điên long đảo phượng với Bạch Mẫu Đơn, hắn cũng không chịu thua kém, ôm một mỹ nữ như hoa đi tìm mộng đẹp.
Nhưng dù sao hắn cũng có năng lực hơn người.
Hắn vui thì vui, nhưng lại nghe được tiếng động khác thường.
Hắn lập tức cảnh giác, lật người ngồi dậy.
Nưng nữ nhân bên dưới còn chưa thỏa mãn, không biết vì sao hắn lại đột ngột khua chiêng thu binh, muốn kéo hắn ngã vào trong lòng nàng.
Hắc Quang Thượng Nhân háo sắc, nhưng hắn rất khôn khéo.
Người khôn khéo luôn phân biệt được rõ ràng, lúc nào thì nên hồ đồ.
Đây chắc chắn là lúc không thể hồ đồ.
Hoàng đế đang ở trong Huân Hương các, cách đây ba gian nhà, nhưng lại có cao nhân giao thủ quyết chiến cách đó không xa, lỡ may xảy ra chuyện, hắn chịu trách nhiệm được sao?
Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn được ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ như mây, mỹ nhân ái thiếp, địa vị cao quý, đều là nhờ được đạo quân hoàng đế sủng ái.
Cho nên an nguy của bị hoàng đế là thứ mà hắn coi trọng nhất, đó là thành bại vinh nhục, cũng là áo cơm cha mẹ của hắn.
Vì vây lúc này hắn lại cũng không màng vui vẻ nhất thời.
Hắn vươn ngón tay ra, phong tỏa huyệt đạo của nữ nhân trắng nõn nằm trên giường giống như một con rắn lớn đang vặn vẹo kia.
Nói thật, hắn cũng vừa lúc hơi mệt mỏi giảm đi hứng thú.
Muốn phóng túng thì còn nhiều thời gian và đối tượng, nhưng hoàng đế lão bản lỡ may có chuyện, vinh hoa phú quý của mình cũng thành công dã tràng.
Không thể xem thường.
Hắn vọt người một cái đã đến trước cửa sổ, lộ ra đôi mắt nhìn vào trận quyết chiến kia.
Lúc này, Thích Thiếu Thương/Tôn Thanh Hà vừa lúc xuất kiếm lần thứ hai.
Ánh kiếm trong khoảnh khắc, tiếng sấm vang ngàn đời.
Hắn thấy được một kiếm của Thích Thiếu Thương phất lên trên.
Sau đó lại không phải là ánh kiếm nữa, mà là ánh lửa.
Một ngọn lửa, ngọn lửa sinh mệnh.
Kiếm khách này lại trút toàn bộ ánh sáng của sinh mệnh mình vào trong một kiếm này.
Võ công của hắn vốn cũng rất cao, “Hắc Quang thần công” của hắn vốn đã tụ hợp tất cả lực lượng hắc ám vô biên trong trời đất.
Hắc ám vốn là vô tận, nội công của hắn cũng là vô hạn.
Một khi hắn xuất thủ (nhất là trong đêm tối), cũng giống như hòa làm một thể với hắc ám.
Quang minh ngắn ngủi, hắc ám triền miên.
Cho nên hắn mới là người thắng, có thể cười cuối cùng.
Người khác đều tu luyện võ công quang minh, có người dùng chưởng, quyền, nội công để tu luyện, có người lại dùng kiếm, đao, thương để tu luyện.
Đó là lực lượng quang minh, mãnh liệt, không ai dám tranh phong.
Đáng tiếc, tu luyện loại công phu dựa vào lực lượng quang minh này càng cao, công lực lại càng yếu kém.
Ánh nến luôn có lúc cháy hết, mặt trời cũng phải xuống núi.
Hắc ám mới là cao nhân chân chính, chỉ có hắn là tu luyện “lực lượng hắc ám”.
Cho nên hắn ẩn tàng, hơn nữa còn mạnh mẽ vô biên, giống như đêm tối không thể chống lại.
Thế nhưng hiện giờ hắn lại nhìn thấy một kiếm kia.
Đó không phải là kiếm, mà là sinh mệnh.
Ánh sáng thiêu đốt sinh mệnh thành một ngọn lửa.
Hắn kinh ngạc, hắn sợ hãi.
Nếu như một kiếm kia tấn công hắn, hắn cũng không biết mình có thể triệt tiêu được không.
(Có thể tiếp được một kiếm này không?)
Quang minh tới rồi, hắc ám dĩ nhiên sẽ tiêu tan, hơn nữa không chỗ nào ẩn trốn.
(Chẳng lẽ đây chính là tà không thể thắng chính? Đen không bằng trắng? Hắc ám cuối cùng sẽ bị quang minh đuổi đi?)
Lúc hắn đang hoài nghi, lại thấy một ánh kiếm khác.
Kiếm chém thẳng xuống Thích Thiếu Thương.
Ánh kiếm thành đã thành lửa, một ngọn lửa kích tình.
Kiếm thủ này lại dùng toàn bộ tình hoài của hắn hóa thành một kiếm này, hơn nữa còn chém xuống.
Trước đêm nay, Hắc Quang Thượng Nhân vẫn cho rằng quang minh khó duy trì lâu, hắc ám nhất định sẽ cắn nuốt tất cả. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy một kiếm này như lửa, một kiếm kia như ánh sáng, ý nghĩ của hắn bị đả kích cực lớn.
Hóa ra quang minh thật sự có thể chiến thắng hắc ám.
Thế nhưng lực lượng của hắn lại đến từ hắc ám.
Như vậy, chẳng phải hắn là một kẻ thất bại trời sinh?
Hiện giờ lại chuyển sang quang minh, còn kịp không?
Hay là mình kiên trì, tiếp tục theo hắc ám?
Nếu như tu luyện hắc ám đến đỉnh cao nhất, liệu có thể tiêu diệt quang minh không?
Nhưng hắn lại trời sinh thích tối, thích trốn trong bóng tối, hắn hận ánh sáng.
Từ nhỏ hắn đã không thích ánh sáng, bảo hắn làm sao đứng về phía quang minh?
Nếu hắn không thể làm bạn với quang minh, hắn cũng chỉ đánh đối lập với quang minh.
Chỉ là có thể thắng được không?
Có thể.
Đây là câu trả lời trước kia của hắn.
Đáng tiếc, hiện giờ hắn lại nhìn thấy hai kiếm như lửa như ánh sáng này.
Hắn đã thay đổi suy nghĩ.
Nếu quang minh là một loại ánh sáng, như vậy hắc ám cũng là một loại ánh sáng, chỉ có điều màu sắc của ánh sáng không giống nhau mà thôi.
Ánh sáng đen.
Nếu như tà cuối cùng không thể thắng chính, quang minh cuối cùng có thể đánh bại hắc ám, vậy chỉ cần “ánh sáng đen” cũng là một loại “ánh sáng”, đó là dùng một loại “ánh sáng màu đen” khác để thay thế “ánh sáng màu trắng”, không thể xem như trắng và đen đối lập.
Biết đâu như vậy sẽ có thể chuyển bại thành thắng không chừng.
Tối hôm nay, Chiêm Biệt Dã nhìn thấy trận chiến giữa Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, thậm chí còn làm dao động sự chung tình và kiên trì của hắn đối với hắc ám từ trước đến nay.
Hắn thậm chí phát sinh thay đổi hoàn toàn.
Từ vẻ đẹp của quang minh phát ra giữa hai kiếm đan xen kia, hắn đã giác ngộ hắc ám quyết không thể thắng được quang minh, trừ khi…
Hắc ám cũng là một vẻ đẹp, một loại ánh sáng.
Giống như trăng, bị che lấp cũng là một loại ánh sáng.
Hắn đã thay đổi, vốn là đen, bây giờ là trắng, hai kiếm kia va chạm đã khiến cho hắn từ trong hắc ám bước về hướng cánh cửa quang minh.
Hắn lúc này thấy “tối” không phải “tối”.
Thứ mà hắn nhìn thấy giống như núi sông đại địa, nhật nguyệt sơn hà, hắn chỉ nhìn sóng cuộn mây tan, nhưng sóng không phải sóng, mây không phải mây, hắn đã không phân biệt mây mưa sóng cả.
Chỉ bắn đến ướt người, đổi lấy một trận kinh hãi.
Cải tà quy chính.
Nhưng người nhìn thấy trận chiến này lại không chỉ có hắn và hoàng đế Triệu Cát.
Còn có một người khác, tận mắt nhìn thấy trận quyết chiến của hai đại cao thủ nửa đêm dưới ánh trăng trên mái cổ này.
Người này lại không kinh, chỉ ngộ.
Giác ngộ.
Kinh nghiệm không hiếm có, một chuyện làm đã lâu, dĩ nhiên là có kinh nghiệm.
Tâm đắc cũng không hiếm thấy, có quan điểm của mình đối với một chuyện quen thuộc, đó chính là tâm đắc.
Nhưng ngộ là khó khăn nhất.
Ngộ là một loại phá giải, đối với chuyện quen thuộc hay xa lạ đều có một loại lý giải triệt để. Điều này phải xem cơ hội, cơ duyên phù hợp. Hơn nữa còn chỉ thẳng tâm người, đến từ nhân tính, như nước lạnh dội lưng, nước sôi đổ tuyết.
Cho nên giác ngộ là quý giá nhất.
Hiểu được dễ.
Hiểu rõ không khó.
Lý giải hoàn toàn là hiếm có nhất.
Triệu Cát vốn tín ngưỡng phật giáo, chỉ hiềm tin phật lại gây khó khăn cho các loại sở thích của hắn, cộng thêm muốn vĩnh viễn hưởng phú quý quyền thế, lại muốn cầu trường sinh bất lão, cho nên bỏ phật nhập đạo, dùng dưỡng sinh, thải bổ, luyện đan, linh dị để thỏa mãn ý nghĩ tự cho là tiên nhân, lừa mình dối người. Hơn nữa hắn còn có suy nghĩ viễn vông, trong những năm tháng sinh thời ngắn ngủi và cấp bách muốn được thăng tiên trường thọ, điều này khiến cho không ít phương sĩ như Lâm Linh Tố, Vương Tử Tích dùng những phương pháp lừa gạt khéo léo lấy được sự tin tưởng của hắn. Trong thời gian này Triệu Cát lại kiềm chế Phật giáo, khiến cho thế lực đạo giáo đạt đến đỉnh cao, gốc rễ càng sâu.
Chiêm Biệt Dã vốn là một tên tiểu sa di của phật môn, trải qua tu hành, cuối cùng được thăng làm phó tọa của chùa. Nhưng lúc đó đạo giáo thịnh vương, phật giáo sa sút, hắn nghiến răng tự phong là đạo giáo chân nhân, sáng lập Hắc Quang pháp môn, tự xưng có năng lực hô mưa gọi gió, biết tâm sự người. Thái Kinh cũng có qua lại với hắn, lợi dụng lời nói quỷ quyệt của hắn, mượn danh ý trời, cầu xin Triệu Cát những thứ cần thiết, còn cố ý tiến cử hắn với Triệu Cát. Triệu Cát thấy hắn biểu diễn pháp thuật, có thể trong khoảnh khắc đốt một chén nước đá thành cầu lửa, có thể khiến một chén nước sôi trong nháy mắt kết băng, còn có thể biến giấy trắng thành đen, buổi tối đến sớm một canh giờ, lại không biết những chuyện này chỉ cần có nội công hơn người, có tri thức đối với nghịch nhiễu thứ tự thời gian, cùng với một chút tiểu xảo gạt người là có thể làm được. Cho nên Triệu Cát hoàn toàn tin tưởng Chiêm Biệt Dã, thấy hắn thích bóng tối lại háo sắc, liền tôn sùng là “Hắc Quang Thượng Nhân”, ban tặng mỹ nữ hầu hạ hắn.
Trong đêm tối kinh thành này, vừa rồi người còn chưa ngủ say, còn đang vui vẻ với nữ nhân chính “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã này.
Hắn được Triệu Cát tin tưởng coi trọng, Triệu Cát đã tới Hạnh hoa lâu gặp Lý Sư Sư, hắn dĩ nhiên cũng tới đây hộ giá. Có điều Triệu Cát đã điên long đảo phượng với Bạch Mẫu Đơn, hắn cũng không chịu thua kém, ôm một mỹ nữ như hoa đi tìm mộng đẹp.
Nhưng dù sao hắn cũng có năng lực hơn người.
Hắn vui thì vui, nhưng lại nghe được tiếng động khác thường.
Hắn lập tức cảnh giác, lật người ngồi dậy.
Nưng nữ nhân bên dưới còn chưa thỏa mãn, không biết vì sao hắn lại đột ngột khua chiêng thu binh, muốn kéo hắn ngã vào trong lòng nàng.
Hắc Quang Thượng Nhân háo sắc, nhưng hắn rất khôn khéo.
Người khôn khéo luôn phân biệt được rõ ràng, lúc nào thì nên hồ đồ.
Đây chắc chắn là lúc không thể hồ đồ.
Hoàng đế đang ở trong Huân Hương các, cách đây ba gian nhà, nhưng lại có cao nhân giao thủ quyết chiến cách đó không xa, lỡ may xảy ra chuyện, hắn chịu trách nhiệm được sao?
Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn được ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ như mây, mỹ nhân ái thiếp, địa vị cao quý, đều là nhờ được đạo quân hoàng đế sủng ái.
Cho nên an nguy của bị hoàng đế là thứ mà hắn coi trọng nhất, đó là thành bại vinh nhục, cũng là áo cơm cha mẹ của hắn.
Vì vây lúc này hắn lại cũng không màng vui vẻ nhất thời.
Hắn vươn ngón tay ra, phong tỏa huyệt đạo của nữ nhân trắng nõn nằm trên giường giống như một con rắn lớn đang vặn vẹo kia.
Nói thật, hắn cũng vừa lúc hơi mệt mỏi giảm đi hứng thú.
Muốn phóng túng thì còn nhiều thời gian và đối tượng, nhưng hoàng đế lão bản lỡ may có chuyện, vinh hoa phú quý của mình cũng thành công dã tràng.
Không thể xem thường.
Hắn vọt người một cái đã đến trước cửa sổ, lộ ra đôi mắt nhìn vào trận quyết chiến kia.
Lúc này, Thích Thiếu Thương/Tôn Thanh Hà vừa lúc xuất kiếm lần thứ hai.
Ánh kiếm trong khoảnh khắc, tiếng sấm vang ngàn đời.
Hắn thấy được một kiếm của Thích Thiếu Thương phất lên trên.
Sau đó lại không phải là ánh kiếm nữa, mà là ánh lửa.
Một ngọn lửa, ngọn lửa sinh mệnh.
Kiếm khách này lại trút toàn bộ ánh sáng của sinh mệnh mình vào trong một kiếm này.
Võ công của hắn vốn cũng rất cao, “Hắc Quang thần công” của hắn vốn đã tụ hợp tất cả lực lượng hắc ám vô biên trong trời đất.
Hắc ám vốn là vô tận, nội công của hắn cũng là vô hạn.
Một khi hắn xuất thủ (nhất là trong đêm tối), cũng giống như hòa làm một thể với hắc ám.
Quang minh ngắn ngủi, hắc ám triền miên.
Cho nên hắn mới là người thắng, có thể cười cuối cùng.
Người khác đều tu luyện võ công quang minh, có người dùng chưởng, quyền, nội công để tu luyện, có người lại dùng kiếm, đao, thương để tu luyện.
Đó là lực lượng quang minh, mãnh liệt, không ai dám tranh phong.
Đáng tiếc, tu luyện loại công phu dựa vào lực lượng quang minh này càng cao, công lực lại càng yếu kém.
Ánh nến luôn có lúc cháy hết, mặt trời cũng phải xuống núi.
Hắc ám mới là cao nhân chân chính, chỉ có hắn là tu luyện “lực lượng hắc ám”.
Cho nên hắn ẩn tàng, hơn nữa còn mạnh mẽ vô biên, giống như đêm tối không thể chống lại.
Thế nhưng hiện giờ hắn lại nhìn thấy một kiếm kia.
Đó không phải là kiếm, mà là sinh mệnh.
Ánh sáng thiêu đốt sinh mệnh thành một ngọn lửa.
Hắn kinh ngạc, hắn sợ hãi.
Nếu như một kiếm kia tấn công hắn, hắn cũng không biết mình có thể triệt tiêu được không.
(Có thể tiếp được một kiếm này không?)
Quang minh tới rồi, hắc ám dĩ nhiên sẽ tiêu tan, hơn nữa không chỗ nào ẩn trốn.
(Chẳng lẽ đây chính là tà không thể thắng chính? Đen không bằng trắng? Hắc ám cuối cùng sẽ bị quang minh đuổi đi?)
Lúc hắn đang hoài nghi, lại thấy một ánh kiếm khác.
Kiếm chém thẳng xuống Thích Thiếu Thương.
Ánh kiếm thành đã thành lửa, một ngọn lửa kích tình.
Kiếm thủ này lại dùng toàn bộ tình hoài của hắn hóa thành một kiếm này, hơn nữa còn chém xuống.
Trước đêm nay, Hắc Quang Thượng Nhân vẫn cho rằng quang minh khó duy trì lâu, hắc ám nhất định sẽ cắn nuốt tất cả. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy một kiếm này như lửa, một kiếm kia như ánh sáng, ý nghĩ của hắn bị đả kích cực lớn.
Hóa ra quang minh thật sự có thể chiến thắng hắc ám.
Thế nhưng lực lượng của hắn lại đến từ hắc ám.
Như vậy, chẳng phải hắn là một kẻ thất bại trời sinh?
Hiện giờ lại chuyển sang quang minh, còn kịp không?
Hay là mình kiên trì, tiếp tục theo hắc ám?
Nếu như tu luyện hắc ám đến đỉnh cao nhất, liệu có thể tiêu diệt quang minh không?
Nhưng hắn lại trời sinh thích tối, thích trốn trong bóng tối, hắn hận ánh sáng.
Từ nhỏ hắn đã không thích ánh sáng, bảo hắn làm sao đứng về phía quang minh?
Nếu hắn không thể làm bạn với quang minh, hắn cũng chỉ đánh đối lập với quang minh.
Chỉ là có thể thắng được không?
Có thể.
Đây là câu trả lời trước kia của hắn.
Đáng tiếc, hiện giờ hắn lại nhìn thấy hai kiếm như lửa như ánh sáng này.
Hắn đã thay đổi suy nghĩ.
Nếu quang minh là một loại ánh sáng, như vậy hắc ám cũng là một loại ánh sáng, chỉ có điều màu sắc của ánh sáng không giống nhau mà thôi.
Ánh sáng đen.
Nếu như tà cuối cùng không thể thắng chính, quang minh cuối cùng có thể đánh bại hắc ám, vậy chỉ cần “ánh sáng đen” cũng là một loại “ánh sáng”, đó là dùng một loại “ánh sáng màu đen” khác để thay thế “ánh sáng màu trắng”, không thể xem như trắng và đen đối lập.
Biết đâu như vậy sẽ có thể chuyển bại thành thắng không chừng.
Tối hôm nay, Chiêm Biệt Dã nhìn thấy trận chiến giữa Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, thậm chí còn làm dao động sự chung tình và kiên trì của hắn đối với hắc ám từ trước đến nay.
Hắn thậm chí phát sinh thay đổi hoàn toàn.
Từ vẻ đẹp của quang minh phát ra giữa hai kiếm đan xen kia, hắn đã giác ngộ hắc ám quyết không thể thắng được quang minh, trừ khi…
Hắc ám cũng là một vẻ đẹp, một loại ánh sáng.
Giống như trăng, bị che lấp cũng là một loại ánh sáng.
Hắn đã thay đổi, vốn là đen, bây giờ là trắng, hai kiếm kia va chạm đã khiến cho hắn từ trong hắc ám bước về hướng cánh cửa quang minh.
Hắn lúc này thấy “tối” không phải “tối”.
Thứ mà hắn nhìn thấy giống như núi sông đại địa, nhật nguyệt sơn hà, hắn chỉ nhìn sóng cuộn mây tan, nhưng sóng không phải sóng, mây không phải mây, hắn đã không phân biệt mây mưa sóng cả.
Chỉ bắn đến ướt người, đổi lấy một trận kinh hãi.
Cải tà quy chính.
Nhưng người nhìn thấy trận chiến này lại không chỉ có hắn và hoàng đế Triệu Cát.
Còn có một người khác, tận mắt nhìn thấy trận quyết chiến của hai đại cao thủ nửa đêm dưới ánh trăng trên mái cổ này.
Người này lại không kinh, chỉ ngộ.
Giác ngộ.
Kinh nghiệm không hiếm có, một chuyện làm đã lâu, dĩ nhiên là có kinh nghiệm.
Tâm đắc cũng không hiếm thấy, có quan điểm của mình đối với một chuyện quen thuộc, đó chính là tâm đắc.
Nhưng ngộ là khó khăn nhất.
Ngộ là một loại phá giải, đối với chuyện quen thuộc hay xa lạ đều có một loại lý giải triệt để. Điều này phải xem cơ hội, cơ duyên phù hợp. Hơn nữa còn chỉ thẳng tâm người, đến từ nhân tính, như nước lạnh dội lưng, nước sôi đổ tuyết.
Cho nên giác ngộ là quý giá nhất.
Hiểu được dễ.
Hiểu rõ không khó.
Lý giải hoàn toàn là hiếm có nhất.
Tác giả :
Ôn Thụy An