Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 36: Nàng là một nữ nhân chạm đến thì dừng
Tình là chuyện tốt.
Dục rất thoả nguyện.
Tình không phải dục.
Dục có thể vô tình.
Thế nhưng, tình có dục có thể kích thích tình, dục có tình có thể thăng hoa dục, do đó hữu tình hữu dục chẳng những là chuyện tốt thoả nguyện, còn là chuyện tuyệt diệu nhân gian.
Cảm giác của Thích Thiếu Thương đối với Lý Sư Sư, ngoại trừ cảm thấy một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng rất thiếu nữ, cũng cảm thấy nàng rất tuyệt diệu.
Nàng thật sự là một nữ nhân tuyệt diệu.
Nói chuyện yêu đương với nàng, vĩnh viễn có vui mừng bất ngờ, nhưng cũng có nhẫn nại khó tả.
Nhẫn cái gì?
Động tâm nhẫn tính.
Đã động tâm thì phải nhịn được tính chộn rộn.
Đến cái tuổi này của Thích Thiếu Thương, nếu nói chuyện yêu đương, đó không chỉ là yêu, mà còn có dục.
Yêu dục vốn khó phân biệt. Muốn phân biệt thì phải xem sau khi thỏa mãn dục vọng còn yêu nàng hay không, nếu như vẫn yêu thì đó chính là tình yêu thật sự. Một hán tử cường tráng như Thích Thiếu Thương, y có tình cảm và tình hoài dâng trào, còn có tinh lực và tinh thần vô tận. Nếu như y thật sự yêu một nữ nhân, dĩ nhiên sẽ muốn yêu tất cả mọi thứ của nàng, chứ không chỉ là gót chân của nàng, lông mày của nàng, hồn phách của nàng, tâm của nàng…
Khi y nhìn thấy Sư Sư quyến rũ phong tình, đảo đôi mắt đẹp, y liền muốn cùng nàng tiêu hồn một trận.
Thế nhưng nàng không muốn, nàng khéo léo từ chối.
Ban đầu Thích Thiếu Thương không để ý.
Y chỉ là muốn, cũng không phải bắt buộc.
Sau đó y lại phiền muộn.
Sao rất nhiều người có thể trở thành khách trong màn của nàng, chỉ đối với ta cự tuyệt ngàn dặm.
Đây là ý gì!
Y rất không thích, gần như muốn trở mặt.
Đã xem thường ta, vậy cũng không cần làm bạn nữa.
Ta đối xử với nàng thật lòng thật ý, nhiều nữ nhân như vậy ta không chọn mà lại chọn nàng, còn nàng lại đùa bỡn ta như thế.
Y muốn từ bỏ nàng.
Vì lựa chọn này, đôi mày kiếm của y nhíu lại thật sâu.
Lại không bỏ được.
Hai hàng lông mày của y vừa giãn ra, đã hạ quyết định, trong lòng lại có nút thắt.
Nàng là một nữ nhân tốt có tài có tình, nếu từ bỏ nàng, có thể nào lại giống như Tức Hồng Lệ, tạo thành nỗi buồn “có hoa để hái không chịu hái, lại đợi hoa rơi uổng gãy cành”?
Y từ không được, bỏ không được.
Đó chính là một loại chân tình chân ái, không xa không rời.
Y từng hỏi nàng.
Hỏi rất cấp bách, nàng lại đáp:
- Tôi và ngài dù sao cũng là quen biết trong thanh lâu…
Một câu thật hay.
Thích Thiếu Thương cũng không quá đáng, nhưng khi trằn trọc khó ngủ, nhớ đến câu nói này lại cảm thấy bực bội.
Ta chưa bao giờ chê nàng là ca kỹ thanh lâu, nàng lại chê ta là lãng khách gió trăng sao? Cho dù ta là lãng tử, nhưng một nam nhân từng trải lại có chân tình, không phải càng đáng quý hơn so với một nam tử chưa biết sự đời, nhất thời xung động, hoặc là một kẻ phóng đãng không bao giờ động chân tâm, chỉ cầu sắc dục.
Cô gái này lại không biết quý trọng.
Sau đó Thích Thiếu Thương phát hiện, ngoại trừ hoàng đế, nàng còn qua lại với rất nhiều danh sĩ nổi tiếng, đám người Tần Thiếu Du, Cổ Dịch, Tôn Công Điệt, Trương Tiên, Chu Bang Ngạn đều có trong đó.
Nàng và y từng cùng nhau giao thủ, đối địch, diễn một tuồng kịch (một trận đó, khiến cho Thích Thiếu Thương có thể giúp Gia Cát tiên sinh bức lui quyền tướng đương triều Thái Nguyên Trường, hơn nữa khiến Lý Sư Sư càng được Triệu Cát tin tưởng sủng ái), mọi người từng có hiểu ngầm vui vẻ, nhưng nàng lại đối xử với y như gần như xa, chạm đến thì dừng.
Nếu nàng là một nữ nhân chạm đến thì dừng, vậy vì sao đối với mình lại miễn cưỡng hầu hạ? Nếu như nàng khăng khăng làm một nữ tử giữ mình trong sạch, y cũng có thể làm một quân tử thấy đủ thì thu. Chỉ là, có nhiều lãng tử vô đức hạnh như vậy, còn không bằng mình, lại có thể cùng nàng thân mật đến hoang đường, nhưng chỉ duy trì khoảng cách với mình?
Y không nên động tâm với nàng.
Một khi động tâm, làm thế nào nhẫn tính?
Y phiền muộn, sốt ruột.
Y đành phải đi hỏi lại nàng.
Nàng giống như bị y ép bức, lúc này mới nói:
- Tôi sợ cho ngài rồi, ngài sẽ xem thường tôi…
Nói xong liền khóc.
Nàng vừa khóc, y liền hối hận mình đã lỗ mãng, ngược lại xấu hổ băn khoăn.
Y đành phải nhân nhượng nàng.
Phương pháp nhân nhượng nàng là cảm động nàng, để cho nàng biết y đối xử với nàng chân thành, chứ không phải vì dục vọng bản thân, sảng khoái nhất thời.
Đến lúc nàng hiểu được, nàng sẽ vĩnh viễn, hoàn toàn thuộc về y. Y phỏng đoán như vậy, cho nên những lúc sắp ngủ, y cũng sẽ vì suy nghĩ mong ước này mà khẽ cười như một đứa trẻ.
Sau đó y rất nhanh vào mộng.
Mộng càng tốt hơn thật.
Cho dù càng tệ hơn cũng không sao, bởi vì đó cũng chỉ là một giấc mộng.
Nếu như nói nàng vô tình vô ý với y, đó tuyệt đối không phải, nếu không y cũng sẽ kiên quyết tuyệt giao với nàng.
Nàng còn thường thường bày tỏ hảo cảm với y, hơn nữa còn nhiều lần mượn cớ giữ y lại.
Phương pháp mà nàng dùng rất khéo léo.
Nàng thỉnh giáo y rất nhiều rất nhiều chuyện, bao gồm lễ nghi triều đình, nghi án sử xanh, cùng với đủ loại chuyện vui của nhân tình thế sự.
Nàng thích nghe y nói chuyện, chống cằm ngồi dưới đèn trong phòng nhìn đến say sưa mê mẩn.
Sự say mê của nàng khiến Thích Thiếu Thương càng thao thao bất tuyệt, mặt mày rạng rỡ kể lại những đại sự giang hồ, lòng mang chí lớn.
Thường thường vì muốn y ở lại lâu hơn một chút, nàng không tiếc vuốt tay áo, đánh đàn, thậm chí tự mình nấu canh, hầm đồ ngọt để y thưởng thức, hưởng dụng.
Nàng vì y mà ăn mặc rất đẹp, nàng vì y mà thay đổi phục sức, mặc vào rồi lại mong đợi hỏi y “tôi có đẹp không”?
Chỉ là khen ngợi nàng, đối với Thích Thiếu Thương cũng có thể xem là đáng giá.
Một cô gái đẹp như vậy.
Một nữ nhân xuất sắc như vậy.
Nàng ném cho y một ánh mắt quyến rũ như thế, giống như thấp thoáng nghe được trong đám người ít nhất có năm ba tiếng tan nát cõi lòng; nàng hờn giận oán y nửa câu như vậy, cũng giống như có thể nghe được rất nhiều người đồng loạt vì nàng say mê.
Đây là một loại hạnh phúc.
Y không đành từ bỏ.
Đây là một loại tình hoài rất bất đắc dĩ. Trong lòng y biết mình đối xử tốt với Lý Sư Sư, đó không giống với bất kỳ người nào khác. Y không chỉ vì dung nhan của nàng, vì nàng nổi danh, vì nàng tài tình, bởi vì những thứ này chính y đều có, cũng có, hơn nữa còn có. Y thật sự quan tâm nàng, yêu nàng, y không đành từ bỏ nàng, thậm chí cảm thấy một khi từ bỏ cô gái này, nàng sẽ như hoa rụng, rơi xuống…
Y không muốn thấy, y không đành thấy.
Y là quý nhân của nàng.
Y là một nam nhân tốt, y phải giúp nàng.
Không nhớ hiềm khích lúc trước.
Không tiếc cái giá.
Không sợ nhẫn nhục.
Không màng hồi báo.
Nếu không phải vì loại chân tình này, khi đang bận rộn vì sự nghiệp vừa mới phát triển, y cũng sẽ không bớt thời gian đến gặp nàng, thậm chí không muốn khiến nàng không thể phân thân, khó xử, nhân nhượng để nàng tiếp kiến đạo quân hoàng đế Triệu Cát, thần bí phú hào Tôn Công Điệt, phong lưu tài tử Chu Bang Ngạn… khi nào đám người này không đến, y mới đạp trăng hái sao, vượt ngói xuyên mái đi thăm thanh lâu nữ tử, hồng phấn giai nhân của y.
Dục rất thoả nguyện.
Tình không phải dục.
Dục có thể vô tình.
Thế nhưng, tình có dục có thể kích thích tình, dục có tình có thể thăng hoa dục, do đó hữu tình hữu dục chẳng những là chuyện tốt thoả nguyện, còn là chuyện tuyệt diệu nhân gian.
Cảm giác của Thích Thiếu Thương đối với Lý Sư Sư, ngoại trừ cảm thấy một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng rất thiếu nữ, cũng cảm thấy nàng rất tuyệt diệu.
Nàng thật sự là một nữ nhân tuyệt diệu.
Nói chuyện yêu đương với nàng, vĩnh viễn có vui mừng bất ngờ, nhưng cũng có nhẫn nại khó tả.
Nhẫn cái gì?
Động tâm nhẫn tính.
Đã động tâm thì phải nhịn được tính chộn rộn.
Đến cái tuổi này của Thích Thiếu Thương, nếu nói chuyện yêu đương, đó không chỉ là yêu, mà còn có dục.
Yêu dục vốn khó phân biệt. Muốn phân biệt thì phải xem sau khi thỏa mãn dục vọng còn yêu nàng hay không, nếu như vẫn yêu thì đó chính là tình yêu thật sự. Một hán tử cường tráng như Thích Thiếu Thương, y có tình cảm và tình hoài dâng trào, còn có tinh lực và tinh thần vô tận. Nếu như y thật sự yêu một nữ nhân, dĩ nhiên sẽ muốn yêu tất cả mọi thứ của nàng, chứ không chỉ là gót chân của nàng, lông mày của nàng, hồn phách của nàng, tâm của nàng…
Khi y nhìn thấy Sư Sư quyến rũ phong tình, đảo đôi mắt đẹp, y liền muốn cùng nàng tiêu hồn một trận.
Thế nhưng nàng không muốn, nàng khéo léo từ chối.
Ban đầu Thích Thiếu Thương không để ý.
Y chỉ là muốn, cũng không phải bắt buộc.
Sau đó y lại phiền muộn.
Sao rất nhiều người có thể trở thành khách trong màn của nàng, chỉ đối với ta cự tuyệt ngàn dặm.
Đây là ý gì!
Y rất không thích, gần như muốn trở mặt.
Đã xem thường ta, vậy cũng không cần làm bạn nữa.
Ta đối xử với nàng thật lòng thật ý, nhiều nữ nhân như vậy ta không chọn mà lại chọn nàng, còn nàng lại đùa bỡn ta như thế.
Y muốn từ bỏ nàng.
Vì lựa chọn này, đôi mày kiếm của y nhíu lại thật sâu.
Lại không bỏ được.
Hai hàng lông mày của y vừa giãn ra, đã hạ quyết định, trong lòng lại có nút thắt.
Nàng là một nữ nhân tốt có tài có tình, nếu từ bỏ nàng, có thể nào lại giống như Tức Hồng Lệ, tạo thành nỗi buồn “có hoa để hái không chịu hái, lại đợi hoa rơi uổng gãy cành”?
Y từ không được, bỏ không được.
Đó chính là một loại chân tình chân ái, không xa không rời.
Y từng hỏi nàng.
Hỏi rất cấp bách, nàng lại đáp:
- Tôi và ngài dù sao cũng là quen biết trong thanh lâu…
Một câu thật hay.
Thích Thiếu Thương cũng không quá đáng, nhưng khi trằn trọc khó ngủ, nhớ đến câu nói này lại cảm thấy bực bội.
Ta chưa bao giờ chê nàng là ca kỹ thanh lâu, nàng lại chê ta là lãng khách gió trăng sao? Cho dù ta là lãng tử, nhưng một nam nhân từng trải lại có chân tình, không phải càng đáng quý hơn so với một nam tử chưa biết sự đời, nhất thời xung động, hoặc là một kẻ phóng đãng không bao giờ động chân tâm, chỉ cầu sắc dục.
Cô gái này lại không biết quý trọng.
Sau đó Thích Thiếu Thương phát hiện, ngoại trừ hoàng đế, nàng còn qua lại với rất nhiều danh sĩ nổi tiếng, đám người Tần Thiếu Du, Cổ Dịch, Tôn Công Điệt, Trương Tiên, Chu Bang Ngạn đều có trong đó.
Nàng và y từng cùng nhau giao thủ, đối địch, diễn một tuồng kịch (một trận đó, khiến cho Thích Thiếu Thương có thể giúp Gia Cát tiên sinh bức lui quyền tướng đương triều Thái Nguyên Trường, hơn nữa khiến Lý Sư Sư càng được Triệu Cát tin tưởng sủng ái), mọi người từng có hiểu ngầm vui vẻ, nhưng nàng lại đối xử với y như gần như xa, chạm đến thì dừng.
Nếu nàng là một nữ nhân chạm đến thì dừng, vậy vì sao đối với mình lại miễn cưỡng hầu hạ? Nếu như nàng khăng khăng làm một nữ tử giữ mình trong sạch, y cũng có thể làm một quân tử thấy đủ thì thu. Chỉ là, có nhiều lãng tử vô đức hạnh như vậy, còn không bằng mình, lại có thể cùng nàng thân mật đến hoang đường, nhưng chỉ duy trì khoảng cách với mình?
Y không nên động tâm với nàng.
Một khi động tâm, làm thế nào nhẫn tính?
Y phiền muộn, sốt ruột.
Y đành phải đi hỏi lại nàng.
Nàng giống như bị y ép bức, lúc này mới nói:
- Tôi sợ cho ngài rồi, ngài sẽ xem thường tôi…
Nói xong liền khóc.
Nàng vừa khóc, y liền hối hận mình đã lỗ mãng, ngược lại xấu hổ băn khoăn.
Y đành phải nhân nhượng nàng.
Phương pháp nhân nhượng nàng là cảm động nàng, để cho nàng biết y đối xử với nàng chân thành, chứ không phải vì dục vọng bản thân, sảng khoái nhất thời.
Đến lúc nàng hiểu được, nàng sẽ vĩnh viễn, hoàn toàn thuộc về y. Y phỏng đoán như vậy, cho nên những lúc sắp ngủ, y cũng sẽ vì suy nghĩ mong ước này mà khẽ cười như một đứa trẻ.
Sau đó y rất nhanh vào mộng.
Mộng càng tốt hơn thật.
Cho dù càng tệ hơn cũng không sao, bởi vì đó cũng chỉ là một giấc mộng.
Nếu như nói nàng vô tình vô ý với y, đó tuyệt đối không phải, nếu không y cũng sẽ kiên quyết tuyệt giao với nàng.
Nàng còn thường thường bày tỏ hảo cảm với y, hơn nữa còn nhiều lần mượn cớ giữ y lại.
Phương pháp mà nàng dùng rất khéo léo.
Nàng thỉnh giáo y rất nhiều rất nhiều chuyện, bao gồm lễ nghi triều đình, nghi án sử xanh, cùng với đủ loại chuyện vui của nhân tình thế sự.
Nàng thích nghe y nói chuyện, chống cằm ngồi dưới đèn trong phòng nhìn đến say sưa mê mẩn.
Sự say mê của nàng khiến Thích Thiếu Thương càng thao thao bất tuyệt, mặt mày rạng rỡ kể lại những đại sự giang hồ, lòng mang chí lớn.
Thường thường vì muốn y ở lại lâu hơn một chút, nàng không tiếc vuốt tay áo, đánh đàn, thậm chí tự mình nấu canh, hầm đồ ngọt để y thưởng thức, hưởng dụng.
Nàng vì y mà ăn mặc rất đẹp, nàng vì y mà thay đổi phục sức, mặc vào rồi lại mong đợi hỏi y “tôi có đẹp không”?
Chỉ là khen ngợi nàng, đối với Thích Thiếu Thương cũng có thể xem là đáng giá.
Một cô gái đẹp như vậy.
Một nữ nhân xuất sắc như vậy.
Nàng ném cho y một ánh mắt quyến rũ như thế, giống như thấp thoáng nghe được trong đám người ít nhất có năm ba tiếng tan nát cõi lòng; nàng hờn giận oán y nửa câu như vậy, cũng giống như có thể nghe được rất nhiều người đồng loạt vì nàng say mê.
Đây là một loại hạnh phúc.
Y không đành từ bỏ.
Đây là một loại tình hoài rất bất đắc dĩ. Trong lòng y biết mình đối xử tốt với Lý Sư Sư, đó không giống với bất kỳ người nào khác. Y không chỉ vì dung nhan của nàng, vì nàng nổi danh, vì nàng tài tình, bởi vì những thứ này chính y đều có, cũng có, hơn nữa còn có. Y thật sự quan tâm nàng, yêu nàng, y không đành từ bỏ nàng, thậm chí cảm thấy một khi từ bỏ cô gái này, nàng sẽ như hoa rụng, rơi xuống…
Y không muốn thấy, y không đành thấy.
Y là quý nhân của nàng.
Y là một nam nhân tốt, y phải giúp nàng.
Không nhớ hiềm khích lúc trước.
Không tiếc cái giá.
Không sợ nhẫn nhục.
Không màng hồi báo.
Nếu không phải vì loại chân tình này, khi đang bận rộn vì sự nghiệp vừa mới phát triển, y cũng sẽ không bớt thời gian đến gặp nàng, thậm chí không muốn khiến nàng không thể phân thân, khó xử, nhân nhượng để nàng tiếp kiến đạo quân hoàng đế Triệu Cát, thần bí phú hào Tôn Công Điệt, phong lưu tài tử Chu Bang Ngạn… khi nào đám người này không đến, y mới đạp trăng hái sao, vượt ngói xuyên mái đi thăm thanh lâu nữ tử, hồng phấn giai nhân của y.
Tác giả :
Ôn Thụy An